Cuối tuần Mộ Bắc dậy rất sớm, lúc hắn dậy Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy vẫn còn ngủ. Từ khi phát hiện hắn và Mộc Nam ngủ cùng nhau thì Mộc Tiểu Quy liền ôm gối sang đòi ngủ chung. Do giường trong khách phòng hơi nhỏ nên Mộc Nam quyết định cho Mộ Bắc về ngủ trong phòng ngủ lớn.

Ba người ngủ chung nên tư thế ngủ của Mộc Tiểu Quy cũng không kì quái như trước nữa, vì không có đủ chỗ cho nhóc xoay. Mộ Bắc đá đá Mộc Tiểu Quy đang ngủ ở giữa giường xích lên một chút cho khỏi bị chăn chặn ngạt, sau đó dém chăn, nhìn thoáng qua Mộc Nam đang ngủ ở bên kia giường rồi mới khẽ khàng dậy, đánh răng rửa mặt xong liền đi ra ngoài định mua đồ ăn sáng.

Hắn vừa rời đi Mộc Nam nguyên bản còn đang ngủ liền mở mắt, ngồi dậy vỗ nhẹ bả vai của Mộc Tiểu Quy “Mộc Tiểu Quy, dậy thôi.”

Mộc Tiểu Quy ôm gối, mở mắt ra, mơ hồ nhìn Mộc Nam thì thào nói “Chào buổi sáng, baba.”

“Chào buổi sáng, cục cưng.” Mộc Nam sờ đầu nhóc “Dậy thôi, còn nhớ hôm nay chúng ta đi đâu không?”

“Nhớ.” Mộc Tiểu Quy lật người nằm sấp xuống, chổng mông lên, đầu chôn trong gối nhõng nhẽo “Đại soái bế con dậy đi ~”

Mộc Nam cười, vươn tay bế nhóc lên ôm vào ngực “Sáng sớm đã làm nũng.”

“Hì hì.” Mộc Tiểu Quy cười hì hì hai tiếng, nhìn về phía giường bên kia “Bắc Bắc đâu?”

“Đi mua bữa sáng rồi, mình dậy rửa mặt trước, lát nữa Bắc Bắc mua đồ ăn về là có thể xuất phát.” Mộc Nam lấy quần áo thay cho nhóc, sau đó cùng đi đánh răng rửa mặt.

Hai người vừa đánh răng rửa mặt và sửa soạn đồ đạc xong Mộ Bắc cũng vừa về, thấy hai người ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sa lông lại sửng sốt một chút.

Mộ Bắc đặt bữa sáng lên bàn rồi nhìn Mộc Nam “Em chuẩn bị ra ngoài hả?”

“Đúng nha.” Mộc Tiểu Quy trả lời hắn “Chuẩn bị đi ra ngoài nha.”

Mộ Bắc ôm nhóc lên, nhéo cái mũi nhỏ của nhóc “Đi đâu?”

“Đây là một bí mật.” Mộc Tiểu Quy thần bí nói, vươn tay cầm lấy bánh bao Mộc Nam đưa bắt đầu ăn.

“Còn học được thừa nước đục thả câu nữa.” Mộ Bắc nhíu mày, nhìn về phía Mộc Nam.

“Đi đi rồi biết.” Mộc Nam cười nói, kéo ghế dựa ra ngồi xuống.

Ba người ăn bữa sáng xong liền cùng nhau đi, Mộ Bắc ôm Mộc Tiểu Quy ngồi ở ghế sau, Mộc Nam lái  xe. Hệ thống sưởi ở trên xe hơi nóng, Mộ Bắc tháo khăn quàng cổ của Mộc Tiểu Quy bỏ qua một bên, nghe nhóc kể mấy chuyện đã xảy ra ở trường học.

Trong xe mở mấy bản đàn dương cầm, hòa cùng tiếng cười hi hi ha ha của Mộc Tiểu Quy, Mộc Nam cầm tay lái, nhìn bộ dáng Mộ Bắc ôm Mộc Tiểu Quy phản chiếu trong gương, nhịn không được hơi nhếch miệng lên mỉm cười, tâm tình rất sáng sủa. Trong mấy năm vừa qua anh đều không có cảm giác như vậy.

Anh lái xe rất ổn, ra khỏi nội thành mới bắt đầu tăng tốc lên một chút, chạy về hướng ngoại ô.

Mộ Bắc cũng không quen đường ở đây, hắn nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ càng ngày càng hẻo lánh liền hỏi “Mình đi đâu vậy?”

“Đi lên núi.” Mộc Tiểu Quy nói, nhóc chỉ một ngọn núi đối diện đường xe chạy.

Từ cửa sổ nhìn ra là một ngọn núi không quá cao, nhìn khoảng cách cũng không xa nhưng cũng tốn một khoảng thời gian nhất định. Lên núi? Mộ Bắc sửng sốt nhìn về phía Mộc Nam “Đi lên đó làm gì? Du lịch mùa đông?”

“Đi rồi anh biết.” Mộc Nam cười nói “Nhanh lắm, anh ngủ một chút nữa đi.”

“Tôi không có buồn ngủ.” Nghe Mộc Nam nói vậy Mộ Bắc cũng không hỏi nữa, dù sao hắn đi đâu cũng không có vấn đề gì, nhưng thái độ thần bí của hai cha con khiến hắn có chút ngạc nhiên.

Đi một hồi, cuối cùng dừng lại dưới chân núi mà Mộc Tiểu Quy đã chỉ, dưới núi có một khoảnh đất trống rất lớn như là một bãi đỗ xe giản dị, lúc bọn họ đến ở đó còn đỗ hai chiếc xe.

Mộ Bắc giúp Mộc Tiểu Quy quấn khăn quàng cổ rồi ôm nhóc ra ngoài, nhiệt độ ở vùng ngoại ô thấp hơn so với ở nội thành, thỉnh thoảng còn có gió lạnh. Mộ Bắc cúi đầu hỏi Mộc Tiểu Quy “Có lạnh không?”

“Dạ không, con mặc nhiều quần áo lắm.” Mộc Tiểu Quy lắc lắc cái đuôi khăn quàng, cười lắc đầu.

Mộ Bắc sờ sờ đầu của nhóc, nhìn về phía cầu thang lên núi hỏi Mộc Nam “Chúng ta lên đó hả?”

“Ừ, đi thôi.” Mộc Nam gật đầu, dắt tay Mộc Tiểu Quy cùng nhau đi về phía cầu thang.

Cầu thang có chút gập ghềnh, có bậc còn có vết nứt, nhìn qua có chút lịch sử, vết nứt còn có cỏ mọc, vì đang là mùa đông nên lá có chút héo rũ. Không khí ở đây rất trong lành và tươi mát, không giống như trong nội thành bị ô nhiễm. Nhiệt độ càng lên cao lại càng lạnh, có lẽ là do thời gian còn sớm nên dù là mùa đông nhưng vẫn còn nghe thấy tiếng chim hót.

Ngọn núi không quá cao nhưng bậc thang lại xây vòng quanh núi nên đi lên cũng rất mất công. Ba người đi một đoạn đường thì Mộc Tiểu Quy có vẻ mệt, tuy rằng nhóc không nói nhưng là nhìn lông mày của nhóc cau lại cùng với lời nói càng ngày càng ít cũng có thể thấy được. Mộc Nam đi chậm lại định ôm nhóc thì Mộ Bắc đã trước một bước bế nhóc lên.

“Con còn có thể đi mà.” Mộc Tiểu Quy nói, thật ra nhóc hơi đau chân nhưng lại ngại nói ra, nhóc là một nam tử hán cơ mà.

“Ừ.” Mộ Bắc lên tiếng, cũng không vạch trần mà chỉ ôm chắc nhóc, cùng Mộc Nam tiếp tục đi.

Mộc Tiểu Quy thè lưỡi, ghé vào vai của Mộ Bắc, “Cám ơn Bắc Bắc, thật ra con đã đi hơn năm ngoái rất nhiều rồi đó, năm ngoái đi một chút là đại soái phải ôm con lên rồi.”

“A?” Mộ Bắc nghe vậy liền nhìn về phía Mộc Nam, ý là bọn họ năm trước cũng tới nơi này?

“Năm ngoái con còn nhỏ, có thể đi là giỏi rồi.” Mộc Nam cười nói, lấy bình nước ra đưa cho nhóc.

Trong bình nước có một cái ống hút, Mộc Tiểu Quy hút hai cái rồi đưa cho Mộ Bắc “Bắc bắc uống nước.”

Mộ Bắc liền hút một hơi rồi trả lại cho nhóc, hắn cũng không thấy khát.

Thấy Mộc Tiểu Quy đút nước cho Mộ Bắc, Mộc Nam liền thu lại bình nước đang cầm trên tay.

Trong lúc ba người đang đi lên thì có người từ trên núi đi xuống, một nam một nữ, trên người mặc áo bành tô, nhìn họ có vẻ nghiêm túc, người nữ nhìn có vẻ tiều tụy, nhìn qua như là đã khóc. Lúc đi ngang qua bọn họ, Mộ Bắc có cảm giác rất kì quái, hắn ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, có vẻ như đây không phải là một nơi tốt đẹp gì.

Không có chân ngắn Mộc Tiểu Quy đi đường, tốc độ của hai người nhanh hơn nhiều, chỉ một lát liền lên tới, sau khi đi lên Mộ Bắc mới biết cảm giác kì quái trong lòng mình là gì, thì ra trên ngọn núi này là một nghĩa trang.

Mộ Bắc ôm Mộc Tiểu Quy đứng ở phía sau, Mộc Nam mua một bó hoa và nhang linh tinh, Mộ Bắc nhìn anh đang ôn hòa nói chuyện với người bảo vệ cửa, hình như người bảo vệ đang hỏi anh về Mộc Tiểu Quy nên nhìn về phía bọn họ, Mộc Tiểu Quy đang nồi trong ngực hắn phất tay với đối phương.

“Cục cưng, chúng ta tới thăm ai?” Mộ Bắc vỗ mông của Mộc Tiểu Quy, hỏi.

“Thăm ông nội.” Mộc Tiểu Quy nói, dù sao cũng đã đến nơi nên cũng không cần giấu Mộ Bắc nữa “Ba nói hôm nay là ngày giỗ của ông nội nên phải lại đây quỳ lạy.”

Ông nội của Mộc Tiểu Quy, vậy là cha của Mộc Nam, nháy mắt Mộ Bắc cảm thấy hoảng hốt, đây là ra mắt sao?

“Năm nào cũng tới sao?” Hắn hỏi.

Mộc Tiểu Quy nghĩ một chút mới lắc đầu nói “Năm ngoái có đến, những năm khác…con không nhớ rõ nha.”

Mộc Nam mua đồ xong liền đi tới nói với hai người “Đi thôi.”

“Bắc Bắc cho con xuống, con tự đi.” Mộc Tiểu Quy giãy một chút, Mộ Bắc liền đặt nhóc xuống như yêu cầu, đổi thành nắm tay nhóc cùng Mộc Nam vào nghĩa trang.

Mộ cha của Mộc Nam nằm ở phía bên trong, vị trí tuy rằng hơi xa nhưng diện tích rất rộng rãi, tầm nhìn cũng tốt, mộ bia còn hướng về phía có thể nhìn đến biển.

Mộc Nam đặt hoa ở bên phải, châm nhang cắm trước mộ, sau đó lấy ra hai bình rượu trắng đặt ở cùng nơi.

“Hôm nay còn và Mộc Tiểu Quy đến thăm cha, còn mang theo loại rượu mà lúc trước cha thích uống nhất, cha đừng chê ít, uống nhiều quá không tốt cho sức khỏe.” Mộc Nam cười nói với tấm ảnh đen trắng dán trước mộ. Mộc Tiểu Quy đi tới bên cạnh Mộc Nam, ngoan ngoãn nói “Ông nội, tụi con đến thăm ông.”

Mộ Bắc đứng phía sau bọn họ, ánh mắt của hắn dừng lại trên tấm ảnh dán trên mộ. Người trong ảnh còn rất trẻ, nhìn qua cũng chỉ bằng Mộc Nam bây giờ, tóc chẻ ba bảy rất quy củ, gương mặt giống Mộc Nam, nhìn cũng rất ôn hòa, người như vậy khiến hắn không thể nào cùng người cha say rượu trong miệng của Mộc Nam liên hệ với nhau.

Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy cúi người trước mộ, sau đó quay đầu nói với Mộ Bắc “Anh mang Mộc Tiểu Quy qua bên kia chờ một chút đi, tôi muốn nói chuyện với cha một tí.” Anh chỉ một cái đình nhỏ ở bên kia.

Mộ Bắc gật đầu, ôm Mộc Tiểu Quy rời đi, để lại cho anh không gian riêng.

Mộ Bắc đi rồi, Mộc Nam lại đứng thêm một chút, nhìn người đàn ông trong hình hồi lâu mới mở miệng “Hàng năm con đều lại đây nói với cha về Mộc Tiểu Quy, hôm nay đổi đề tài đi, con dẫn theo một người đến thăm cha, chính là người hồi nãy cha nhìn thấy.” Nói xong anh ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc ở trong đình, hắn và Mộc Tiểu Quy đang ngồi trên ghế, đút nước cho Mộc Tiểu Quy, dường như cảm nhận được tầm mắt của anh nên ngẩng đầu nhìn lại đây.

Nhìn nhau một hồi, Mộc Nam cười với hắn một chút mới thu hồi tầm mắt nói tiếp ‘Trừ bỏ Mộc Tiểu Quy thì đây là lần đầu tiên con mang những người khác đến thăm cha, cha hiểu ý của con rồi chứ? Đó là Mộ Bắc, người mà con định sống chung cả đời, hơn nữa…” Nói xong anh hơi ngừng một chút “Anh ta chính là một người cha khác của Mộc Tiểu Quy.”

“Con với cha giống nhau, cha cũng biết đúng không? Cho nên cha mới ngăn cản con không cho con thân cận với Trần Tấn Châu, không muốn con giống cha sống mơ mơ màng màng, cả ngày uống rượu qua ngày.”

Ấn tượng của Mộc Nam đối với cha mình luôn ngừng lại tại hai chữ “quỷ rượu”. Lúc còn sống ông trừ bỏ uống rượu thì gần như không có bất kì việc gì khiến ông hứng thú, đối con trai mình cũng là xa cách, nhớ tới thì gọi hai tiếng, không nhớ tới thì bỏ mặc cho anh tự sinh tự diệt.

Cho nên từ khi còn rất nhỏ, Mộc Nam đã học được cách chăm sóc cho bản thân mình, thậm chí chăm sóc cho người cha nghiện rượu của mình.

Khi còn bé, Mộc Nam vẫn luôn muốn trốn khỏi căn nhà không coi như là nhà kia, anh luôn cho là mình muốn rời khỏi đó, muốn rời khỏi người cha không bao giờ quan tâm đến mình. Trước khi xảy ra chuyện anh vẫn luôn tin chắc như vậy, ngay cả chí nguyện khi thi đại học anh đều điền chỗ khác, định vừa có điểm sẽ rời đi.

Cho đến ngày có điểm hôm đó, người cha suốt ngày say rượu kia lại không hề uống bất kì giọt rượu nào, sáng sớm liền ra khỏi nhà, cuối cùng lại vì tai nạn xe cộ tử vong tại chỗ.

Nghe được tin tức anh bị dọa ngốc, cái người mà ngày hôm qua do say rượu đứng trong phòng mắng to rống to đột nhiên lại không tồn tại nữa, không để cho anh có một cơ hội phản ứng nào.

“Hôm nay là ngày yết bảng thi đại học, tôi đi xem điểm của tiểu tử thúi nhà tôi. Tiểu tử kia học rất giỏi, chắc là có thể thi được một trường học tốt.”

Câu nói này anh nghe được từ một người hàng xóm dưới lầu, trước khi ra cửa cha anh gặp đối phương, hiếm khi mà chủ động chào hỏi người khác, nói những lời này.

Chính là những lời này đánh thức Mộc Nam từ khi nghe được tin tức liền thất thần, sau đó chảy nước mắt.

Tiểu tử thúi nhà tôi.

Năm chữ đơn giản này là trong suốt mười tám năm sinh hoạt cùng nhau, Mộc Nam chưa bao giờ nghe qua, đơn giản mà lại tốt đẹp như vậy anh lại chỉ có thể từ những người khác nghe thấy.

Cũng là từ khi cha anh chết anh mới biết trên danh nghĩa của mình có một khoản tiền, từ sau 18 tuổi là có thể tự quyết định sử dụng, đó chính là tiền do người cha kia để dành, trong khi anh không hề hay biết gì cả thì cha của anh đã kế hoạch tốt cho tương lai của anh, mà anh thì lại định sau 18 tuổi sẽ rời khỏi ông.

Cuối cùng Mộc Nam cũng không có rời khỏi Tân thành, anh buông tha cho một khu nhà đại học nổi tiếng mà lựa chọn ở lại nơi này, nơi gần với cha mình.

Cho dù là như vậy thì có một số việc là không thể bù lại, thứ mất đi cũng vĩnh viễn không trở lại được.

Sau đó, trong lúc sắp xếp lại di vật anh mới phát hiện một tấm hình trong tủ áo, ảnh chụp của cha anh lúc học trung học, ông đứng cùng một người thiếu niên mặc giáo phục, hai người khoác vai nhau, trên mặt là nụ cười sáng lạn, mặt sau tấm hình viết [Mộc Bạc Vũ, Hạng Nhược Nam, ngày 11 tháng 6 năm 19xx]. Mộc Bạc Vũ là tên của cha anh.

Hạng Nhược Nam, anh đoán đó là tên của người thiếu niên kia.

Hai cái tên không hề có quan hệ gì nhưng anh lại từ chúng nó tìm ra nguồn gốc tên của mình. Lúc đó Mộc Nam cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng đó là bạn tốt của cha lúc còn sống, mãi cho đến khi sinh ra Mộc Tiểu Quy mới cảm thấy chuyện cũng không có đơn giản như anh nghĩ.

Là bạn bè như thế nào mới có thể lấy tên của hai người đặt cho con mình.

Đáp án này anh tìm được trong một quyển nhật kí.

Lúc đầu phát hiện nhật kí anh cũng không có đọc mà là đem nó cất cùng với ảnh chụp, nếu không anh cũng sẽ không sinh ra Mộc Tiểu Quy mới phát hiện sự đặc biệt của mình.

Sau đó anh mới từ nhật kí biết được cha mình và người thiếu niên kia là người yêu, từ cấp 3 lên đại học vẫn luôn ở cùng nhau, khác với cha mình là cô nhi, điều kiện gia đình của người kia rất tốt, hơn nữa là con trai độc nhất. Sau khi quan hệ của hai người bại lộ, người kia bị gia đình đưa xuất ngoại, nhưng mà khoảng cách cũng không thể ngăn cản tình yêu của hai người, đối phương nhiều lần lén về tìm cha, cũng là vì vậy mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, phi cơ gặp rủi ro không còn người nào sống sót, tên của đối phương cũng có trên chuyến bay này.

Sau khi đối phương chết, cha anh tuyệt vọng không còn muốn sống, nhưng cũng thời điểm đó, sự xuất hiện của Mộc Nam đánh mất ý tưởng tự sát của ông.

Từ nhật kí Mộc Nam mới biết được tại sao mình không có mẹ, anh là được cha sinh ra, một người cha khác chết trong tai nạn máy bay.

Trang cuối cùng của nhật kí tràn đầy tên của Hạng Nhược Nam, bởi vì dùng sức quá mạnh còn cắt qua trang giấy, anh gần như có thể tưởng tưởng ra sự bi ai và nhớ nhung của cha mình, cùng với tình yêu của ông với một người cha khác.

“Cha yên tâm đi, con sẽ sống rất tốt, sẽ không giống cha lúc trước.” Mộc Nam nhẹ giọng nói, nhìn hình ảnh của cha lúc trẻ, trong lòng dâng lên sự chua xót khó nhịn, anh vươn tay phất đi mấy chiếc lá rụng trên mộ bia “Anh ta đối xử với con rất tốt, cũng rất thích Mộc Tiểu Quy, giữa chúng con không có bất luận trở ngại nào, chỉ có lẫn nhau.”

“Cho nên cha hãy yên tâm, con sẽ sống tốt.”

“Sau này hàng năm chúng con đều sẽ đến thăm cha, con hứa đó.”

“Cho nên cha…cùng với ông ấy cũng phải sống tốt, ở nơi chúng con nhìn không thấy, hãy vui vẻ sống cùng nhau.” Mộc Nam thở dài “Không có ai ngăn cản hai người nữa.”

Người đàn ông trong ảnh vẫn an tĩnh nhìn anh, không có bất luận phản ứng gì, ánh mắt của ông yên lặng và nhu hòa.

Mộc Nam đứng lên, cúi đầu với ngôi mộ “Lần sau con sẽ đến thăm cha.”

Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy tuy rằng ngồi ở trong đình nhưng vẫn chú ý đến Mộc Nam, thấy anh ngoắc liền đi đến.

“Nói xong rồi hả?” Mộ Bắc hỏi.

“Ừ.” Mộc Nam gật gật đầu, “Chúng ta trở về đi.”

“Ừ.” Mộ Bắc nhìn nhìn tấm bia đá, cùng anh rời đi, đi ra một khoảng cách đột nhiên lại ngừng lại, “Chờ tôi một chút.”

“Làm sao vậy?” Mộc Nam hỏi hắn, mới vừa nói xong liền thấy hắn chạy trở về đến trước mộ bia, nghiêm túc cúi mình vái chào, sau đó nói gì đó, có điều khoảng cách hơi xa, Mộc Nam nghe không rõ hắn nói gì.

Mộ Bắc nói xong liền nhanh chóng trở lại, ôm lấy Mộc Tiểu Quy, “Đi thôi.”

“Anh nói gì với cha hả?” Mộc Nam vừa đi vừa hỏi hắn.

“Tôi nói sẽ không ghét bỏ em, khiến cho ông ấy yên tâm.” Mộ Bắc nói.

“…Anh thật là.” Mộc Nam dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy ấm áp, anh nắm chặt áo bành tô, cùng Mộ Bắc cùng nhau xuống núi.

Nghĩa trang rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi, bó hoa trước mộ cũng không rực rỡ nhưng người trong ảnh chụp lại có vẻ rất an tường.

—— Chào cha, xin cho phép con gọi cha như vậy nhé. Con là Mộ Bắc, một người cha khác của Mộc Tiểu Quy, con sẽ đối xử tốt với bọn họ, con cam đoan, sang năm tụi con lại tới thăm cha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương