Mộc Nam nói xong câu đó rồi không chừa cho Mộ Bắc 1s ngăn cản, anh liền sảng khoái cởi đồ.

Mộ Bắc nhìn Mộc Nam một tay nắm lấy đai quần, xoay người rút chân ra khỏi quần lót, trong đầu hiện lên một từ ngữ mới mẻ, chính là — nhặt xà phòng.

Đối với tiểu chủ quán hào phóng dâng hiến như thế, trong lòng bệ hạ nhà ta cũng có chút kìm không đặng, hajzz… Dù sao với tình huống hiện tại thì bệ hạ thật sự là có lòng nhưng không có sức mà.

Mộc Nam đem cái quần mới cởi ra để vào trong giỏ đồ bẩn, sau đó đi tới hướng bồn tắm lớn, rõ ràng chỉ cách vài bước ngắn ngủi, nhưng Mộ Bắc lại cảm thấy mỗi cử động của tiểu chủ quán nhà anh lại như đang quyến rũ anh vậy, quả thật là khiến anh chịu không nổi, chỉ muốn bật dậy túm lấy người kia mà hì hục hì hục lăn qua lăn lại thôi.

Mộc Nam đi tới trước bồn tắm lớn, nhìn thấy khuôn mặt đầy ngạc nhiên của Mộ Bắc, biểu tình không được thoải mái như bình thường, nhịn không được mà nói đùa, “Nhìn gì vậy bạn nhỏ? Không cần hâm mộ đâu, sau này của cháu cũng sẽ to được như vậy thôi.”

Lời Mộc Nam nói khiến Mộ Bắc phục hồi tinh thần, vị trí ngồi của anh vừa vặn ngang vị trí phía dưới eo của Mộc Nam, theo sự tiến sát lại của Mộc Nam, ánh mắt anh không thể không dừng lại tại nơi nào đó của tiểu chủ quán được. Đột nhiên Mộc Nam nói thế, anh lập tức phản ứng kịp ý tứ trong lời nói của Mộc Nam, tức khắc trên mặt nóng lên, hai bên tai bắt đầu phiếm hồng, không đến hai giây liền lan khắp mặt.

“…..” Mộ Bắc quay mặt đi, trên mặt nóng bừng, tiểu chủ quán lãng (dâm đãng)đến làm người ta không thể nhìn thẳng mặt mà.

Bộ dạng thẹn thùng thiếu tự nhiên của Mộ Bắc làm cho Mộc Nam phải bật cười, xoay người xoa xoa đầu anh, lại nói, “Thẹn thùng gì chứ? Đều là đàn ông cả mà, dũng sĩ chân chính là phải biết đối mặt với việc chim nhỏ bị nhỏ, với lại cháu vẫn còn bé, không cần phải tự ti đâu, nói không chừng sau này lớn lên của cháu còn lớn hơn của chú ấy chứ.”

“Anh mau im.” Mộ Bắc nghiến răng nghiến lợi quát, xúc động muốn đem người đè ra thao lại càng ngày càng mãnh liệt, còn nữa, của ai nhỏ hả! Ai tự ti hả hả hả!!! Ông đây vốn dĩ là to hơn của em nhé, ai là người năm năm trước khiến em khóc bảo ‘đừng’ hả, đợi khi tôi biến trở lại bộ dáng bình thường thì để coi lúc đó em còn làm được dũng sĩ chân chính cái gì nữa đây!

“Được được, chú im mà, còn nhỏ mà đã biết thẹn thùng rồi.” Mộc Nam nói xong thì nhấc chân tiến vào bồn tắm, không tiếp tục ghẹo Mộ Bắc nữa, “Được rồi, tắm rửa đi nào.”

“… Anh ngồi xa xa một chút, đừng có mà chen chúc với tôi.” Mộc Nam vừa tiến vào định ngồi xuống, Mộ Bắc liền dịch người ngay ra sau.

“Chen chúc sao?” Mộc Nam không thể giải thích mà nhìn nhìn bồn tắm lớn, chắc không cần chen chúc chứ nhỉ? Mộ Bắc Bắc cũng không lớn hơn mấy so với Mộc Tiểu Quy, chắc là không có việc gì đâu.

Kỳ thật bồn tắm trong nhà Mộc Nam rất lớn, cho dù là hai người thành niên ngồi vào cũng không có vẻ chật chội gì, huống chi bây giờ Mộ Bắc đang trong bộ dáng của một đứa trẻ, cái gọi là chen chúc chẳng qua là do hiệu ứng trong lòng Mộ Bắc mà thôi. Ngồi chung với Mộc Nam trong một cái bồn tắm, anh có cảm giác chỉ cần tùy tiện động một cái cũng có thể chạm phải da thịt của đối phương. Cái loại trần truồng mà da thịt lại vô tình hay cố ý động chạm vào nhau này thật khiến anh hình thành những suy nghĩ không đứng đắn nổi.

“Chen chúc chứ, em không biết là mình rất béo sao?” Mộ Bắc như trước đưa lưng về phía Mộc Nam, cũng không quay đầu lại mà nói, “Chật đến nỗi tôi không có chỗ ngồi này.”

“Ồ, là như vậy sao?” Mộc Nam qua đôi tai ủng đỏ cũng đã nhìn thấu sự thẹn thùng của Mộ Bắc, anh làm bộ hỏi một câu, trộm vươn tay nắm chặt bả vai Mộ Bắc rồi xoay người Mộ Bắc lại, hai người mặt đối mặt, sau đó Mộc Nam nói, “Cháu ngồi quay lưng ra đo khẳng định là không có chỗ để chân, vậy thì ngồi quay lại đây mới tốt, chú giúp cháu gội đầu nào.” Nói xong vươn tay lấy ra một ít dầu gội đầu xoa lên trên đầu Mộ Bắc.

Tầm mắt Mộ Bắc đột nhiên bị chuyển dời đến lồng ngực của Mộc Nam, anh còn chưa kịp nói gì thì trên đầu đã bị Mộc Nam đổ dầu gội bắt đầu gội rồi, sau đó thì nhẹ nhàng xoa bóp trên đầu, đè đầu anh thấp xuống rồi nói, “Cúi xuống, cẩn thận bọt xà phòng dính vào mắt đó.”

Theo cái nhấn kia, đầu Mộ Bắc bị đẩy xuống thấp, anh liền có thể nhìn thấy ‘tiểu’ tiểu chủ quán đang ngâm mình dưới nước kia.

Mộ Bắc: “….”

Màu sắc ở nơi đó của Mộc Nam tương đối nhạt, thoạt nhìn rất sạch sẽ, cũng không thô tục khó coi như của người bình thường, ngược lại có một loại cảm giác rất dễ nhìn.

Năm năm trước bởi vì có thuốc mà phát dục, đừng nói đến thân thể của Mộc Nam, mà ngay cả mặt mũi anh Mộ Bắc cũng còn thấy không rõ ràng, mà nay những chỗ tư mật nhất của đối phương không sót một cái đều bày hết ra trước mắt mình nên Mộ Bắc cũng chỉ có thể ngây ngất cả người, ngơ ngẩn mà nhìn chằm chằm nơi đó.

Mãi đến khi Mộc Nam xối nước lên đầu anh, bắt đầu giúp anh gội đầu thì Mộ Bắc mới bừng tỉnh, chỉ cảm thấy trên mặt không ngừng nóng lên, ánh mắt phiêu dạt, không cẩn thận lại dừng trên tiểu Mộ Bắc của mình, nhất thời cả người đều khó chịu, chênh lệch quá lớn mà!!

“Lực như vậy có đủ không?” Mộc Nam nhẹ nhàng giúp Mộ Bắc xoa đầu, lên tiếng dò hỏi.

Lực tay của Mộc Nam thật nhẹ nhàng, anh không để móng tay, chỉ nhẹ nhàng mát xa da đầu nên xúc cảm thật thoải mái, Mộ Bắc rầu rĩ trả lời, “Được.” Trái tim vốn dĩ ngổn ngang loạn nhịp trong sự ôn nhu của Mộc Nam dần dần trở nên bình phục, nhiệt độ trên mặt cũng theo đó mà chậm rãi giảm xuống, anh khẽ nhắm mắt lại, hơi điều chỉnh tinh thần, thoải mái để cho Mộc Nam giúp anh gội đầu.

“Được rồi.” Mộc Nam đẩy cái đầu toàn bọt xà phòng của Mộ Bắc qua một bên, bước ra khỏi bồn tắm, đứng dậy đi lấy vòi sen xuống, bắt đầu dội sạch bọt trên đầu Mộ Bắc.

Hai tay Mộ Bắc nắm lấy thành bồn tắm, nằm úp sấp xuống, đưa đầu ra khỏi bồn tắm lớn cho Mộc Nam gội sạch bọt trên đầu cho mình.

Mộc Nam vặn vòi tắm khá nhỏ, một tay nắm lấy vòi sen, một tay xoa xoa trên đầu của Mộ Bắc. Tóc Mộ Bắc là xoăn tự nhiên, cho nên cũng không mềm cho lắm, nhưng cũng không thuộc dạng xơ, khi bị ngâm nước hơi thẳng ra, nắm trong tay cảm thấy rất dễ chịu. Bởi vì tóc cũng ngắn vì vậy khi thấm nước cũng không cần phải túm lên, nên là mỗi khi giúp Mộ Bắc gội đầu Mộc Nam lại có một loại ảo giác như đang gội đầu cho Mộc Tiểu Quy vậy.

“Xong.” Sau khi làm sạch bọt dầu gội trên đầu Mộ Bắc, Mộc Nam tắt vòi nước rồi dùng khăn giúp Mộ Bắc lau khô tóc, chính anh cũng tùy tiện lau qua vài cái trên đầu.

“Nào nào, tắm rửa thôi.” Mộc Nam quay trở lại ngồi vào bồn tắm, tùy tiện lấy ít sữa tắm rồi xoay người xoa lên thân thể Mộ Bắc, làn da trơn mềm của mấy đứa trẻ sờ vào đặc biệt thoải mái, anh vừa xoa vừa nói, “Đừng có xấu hổ, giơ tay lên nào.”

“…..” Mộ Bắc đưa lưng về phía Mộc Nam mặt không chút biểu tình mà giơ tay lên, để cho Mộc Nam tùy ý xoa nắn kỳ cọ trên khắp thân thể mình, nhưng cuốn sổ nợ trong lòng Mộ Bắc lại có thêm một vạch nữa dành cho tiểu chủ quán nhà anh rồi.

“Sống ở đây đã quen chưa?” Mộc Nam xoay người Mộ Bắc lại, giúp anh kỳ cọ cánh tay cùng bàn tay, như có như không mà hỏi.

Mộ Bắc gật gật đầu, cũng không thể không coi là quen, nhưng nếu như lấy thân hình bình thường mà sống ở đây thì càng quen hơn.

“Thấy thoải mái thì tốt rồi.” Mộc Nam gật đầu, thấy Mộ Bắc ngoại trừ có chút không được tự nhiên thì cũng không phải đang bực bội gì, liền nói, “Chú có chút chuyện muốn nói với cháu, nhưng mà nếu không phải thì cháu cũng đừng tức giận nha.”

Mộ Bắc nghe vậy ngẩng đầu nhìn Mộc Nam, thấy anh giống như muốn nói lại thôi, cảm thấy hình như đã hiểu anh muốn nói gì, Mộ Bắc liền lên tiếng, “Anh nói đi.”

“Ngoại trừ lần đầu gặp mặt chú đã lỡ lời, thì mấy ngày qua chú cũng không hề hỏi han gì đến chuyện nhà của cháu.” Mộc Nam từ từ nói, anh lựa từng lời một và cẩn thận quan sát sắc mặt của Mộ Bắc. Trước đó Mộ Bắc nói rằng cha đã qua đời, trong nhà cũng không còn ai, anh cũng không phải là không tin, chỉ là cảm thấy Mộ Bắc là đứa trẻ nhỏ như vậy thì bên cạnh chắc chắn cũng phải có thân nhân nào đó, hoặc ít ra cũng có người giám hộ gì đó chứ.

Hiện giờ Mộ Bắc đã ở lại nhà anh cả tuần lễ, bất kể là thân nhân hay người giám hộ, anh cảm thấy đối phương chắc chắn cũng phải lo lắng cho Mộ Bắc đi. Hai ngày nay anh luôn suy xét tìm một thời gian thích hợp để hỏi rõ tình huống hiện tại của Mộ Bắc, bây giờ vừa vặn chỉ còn hai người bọn họ, anh cảm thấy đây chính là thời cơ tốt nhất, nhưng sở dĩ anh còn do dự là vì anh sợ rằng lời tiếp theo anh nói ra có khi nào sẽ làm tổn thương đến đứa trẻ này không.

“Anh muốn biết điều gì?” Mộ Bắc hỏi, trên mặt không chứa bất kỳ biểu tình nào.

“Không phải là chú muốn biết điều gì đâu.” Mộc Nam nhìn vẻ mặt Mộ Bắc thì biết là Mộ Bắc đã hiểu sai ý của anh, liền giải thích, “Chú chỉ là cảm thấy cháu đã rời nhà lâu như vậy, người trong nhà chắc chắn sẽ lo lắng, cũng không phải là muốn dò hỏi chuyện riêng gì của cháu, nếu như cháu không muốn nói thì thôi không cần nói cũng được.”

“Tôi hiểu.” Mộ Bắc dời đi ánh mắt, không tiếp tục nhìn Mộc Nam.

Anh biết Mộc Nam không có ý gì, mà cho dù có thì cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng không ai chấp nhận thu nhận một người không rõ lai lịch mà lại chẳng có chút mảy may tâm tư muốn tìm hiểu thân thế của họ, cho dù đối phương chỉ là một đứa trẻ. Hơn nữa nếu Mộc Nam có ý gì đó thì anh cũng chẳng để ý, không quản là bất kể chuyện gì, chỉ cần là Mộc Nam muốn biết, anh sẽ hoàn toàn nguyện ý trả lời.

“Cháu hiểu thì tốt rồi.” Thấy Mộ Bắc không hiểu lầm thì Mộc Nam cũng có chút yên lòng, mỉm cười nhìn Mộ Bắc, “Vậy cháu có muốn nói rõ cho chú biết không?”

“Anh cứ hỏi đi.” Mộ Bắc khẳng định.

“Đầu tiên chú muốn biết mẹ cháu đâu? Trước đó cháu nói ‘không biết’ là có ý gì?” Mộc Nam hỏi, anh muốn làm rõ tình trạng gia đình của Mộ Bắc là như thế nào, mới có thể quyết định xem phải liên hệ người nào để báo về việc của Mộ Bắc hiện giờ.

“Lập gia đình.” Mộ Bắc trả lời. Khi anh nói những lời này, trên mặt cũng không có bất kỳ loại cảm xúc nào, trong mắt cũng không có dao động, giống như đang kể về một sự việc hết sức bình thường hằng ngày vậy.

Trước đó Mộ Bắc nói rằng cha đã mất rồi, giờ thì lại nói mẹ đã lập gia đình, Mộc Nam suy đoán chắc là tái hôn rồi, nói vậy thì, người thân trực hệ bên cạnh Mộ Bắc cũng chẳng còn ai.

Mộc Nam vẫn cảm thấy Mộ Bắc quá mức thành thục không giống như một đứa trẻ bảy tám tuổi, bây giờ thì anh đã biết lý do rồi.

Sau khi cha chết, mẹ lại tái giá, cho dù điều kiện vật chất xung quanh Mộ Bắc tốt thế nào thì vẫn thiệt thòi hơn so với những đứa trẻ bình thường được cha mẹ yêu thương bảo bọc mà.

“Chú xin lỗi.” Mộc Nam nói, vươn tay xoa xoa đầu tóc Mộ Bắc, an ủi “Đừng quá buồn nha.”

“Tôi cũng không nghĩ gì nhiều, bà ấy cảm thấy vui vẻ là được rồi.” Mộ Bắc thật sự không nghĩ gì đến chuyện đó. Người phụ nữ kia đi lấy một người khác rồi sống cuộc sống của một người bình thường, nếu so với việc ở cùng một đứa con quái vật như anh thì tốt hơn nhiều. Ngày bà ấy kết hôn, Mộ Bắc đã nhìn thấy được nụ cười trên mặt bà, chính là thứ mà anh sống chung với bà năm năm trời lần đầu thấy được.

Bộ dạng này của Mộ Bắc khiến Mộc Nam không khỏi thở dài, tiếp tục hỏi, “Vậy bên cạnh cháu có còn thân nhân nào khác không, hoặc là người giám hộ gì đó, bình thường thì ai là người chăm sóc cho cháu?”

“Cũng có.” Ví dụ như Tô Văn Khanh chẳng hạn, trước khi đủ mười tám tuổi thì ông ta chính là người giám hộ của Mộ Bắc.

“Vậy hiện giờ người đó ở đâu?” Mộc Nam chú ý kỹ tới hai chữ Mộ Bắc dùng.

“Cũng lập gia đình rồi.” Mộ Bắc mặt không đổi sắc mà trả lời, cứ coi như là gả cho cái tên Lệ Mặc Trình ngốc xít kia vậy.

“…..” Mộc Nam nghe vậy nhíu nhíu mày, cảm thấy tình huống hiện tại của Mộ Bắc thật có vấn đề, liền hỏi, “Vậy thì giờ ai là người chăm sóc cháu? Cháu có đi học không?”

“Một mình, không đến trường.” Mộ Bắc nói. Anh hiện tại đúng là một mình, nhưng mà ý anh chính là nói anh đã thành niên rồi, đương nhiên Mộc Nam làm sao hiểu được ý tứ trong câu nói của Mộ Bắc chứ.

Mộc Nam nghe xong liền trầm mặc, sự tình so với suy nghĩ của anh thì không giống lắm, anh nghĩ rằng cho dù Mộ Bắc không cha không mẹ, thì người giám hộ hay là thân thích gì đó cũng phải có. Anh định liên hệ với người đó, nói sơ qua về tình hình hiện tại của Mộ Bắc để cho người ta khỏi phải lo lắng, cũng là để tìm thời gian thích hợp đưa Mộ Bắc trở về, nhưng lại không nghĩ tới có tình huống như thế này, nhìn Mộ Bắc giống như đã sớm quen với việc này, trong lòng anh là đủ loại tạp vị, cũng không biết nên nói gì mới tốt.

“Có phải anh không thích tôi ở đây không?” Thấy Mộc Nam đột nhiên trầm mặc, Mộ Bắc ngẩng đầu nhìn anh, lên tiếng hỏi, “Anh định trả tôi về sao?”

“… Không.” Mộc Nam nhìn sự quật cường thản nhiên trong mắt Mộ Bắc, không chút nghi ngờ chuyện chỉ cần hiện giờ mình gật đầu, đứa bé này sẽ lập tức đứng lên rời đi, nhưng mà anh làm sao có thể yên tâm được chứ “Đừng nghĩ bậy, chú không có ý đó, hỏi vậy chỉ là vì chú sợ người trong nhà cháu lo lắng thôi.”

Mộ Bắc không nói gì, chỉ yên lặng nhìn Mộc Nam, giống như là không tin những gì Mộc Nam vừa nói.

“Chỉ cần cháu muốn thì ở bao lâu cũng không thành vấn đề, hơn nữa Tiểu Quy cũng rất thích chơi với cháu đó.” Mộc Nam giải thích, trong lòng muốn trấn an Mộ Bắc liền lập tức đổi đề tài để hạ nhiệt vấn đề, “Với cả chú cũng muốn cảm ơn cháu, nhờ có cháu mà Tiểu Quy cũng không còn cảm thấy cô đơn nữa.”

“Phải không?” Mộ Bắc thu hồi ánh mắt, rũ mi, ngữ khí bình thản hỏi, “Mộc Tiểu Quy thật sự thấy cô đơn sao?”

“Phải nói thế nhỉ…” Nghe Mộ Bắc hỏi như vậy, Mộc Nam nghĩ đến bộ dáng trước kia của bánh bao rồi nói “Tuy rằng chú muốn đem hết thảy tốt đẹp đến cho nó, kể cả quan tâm cũng không ít hơn so với những người cha bình thường dành cho con mình, nhưng dù sao chú cũng không có khả năng mang đến cho nó một người mẹ. Một đứa trẻ sống trong gia đình không có mẹ thì dĩ nhiên sẽ cảm thấy cô đơn hơn so với những đứa trẻ có cả cha lẫn mẹ bình thường rồi.” Bởi vậy, trong phương diện này Mộc Tiểu Quy vẫn luôn thua thiệt hơn so với những đứa trẻ bình thường, chính vì thế nên mới bị những đứa trẻ khác chế nhạo là thằng con hoang không có mẹ.

Mộ Bắc: “…..” Em nếu thật muốn tìm cho nó một người mẹ thì ông đây cũng không để cho em toại nguyện đâu nhé.

“Trước tiên là vì hai đứa có vẻ ngoài rất giống, thằng quỷ kia còn từng rất nghiêm túc hỏi chú rằng cháu có phải là anh trai của nó không, hỏi có phải mẹ cũng không cần cháu nên cháu mới về đây tìm hai cha con hay không.” Mộc Nam nói tới đây nhịn không được mà cười một cái, vì nghĩ đến một câu Mộc Đại Quy kia của bánh bao, anh nói tiếp, “Cho nên cháu có thể ở cùng với bọn chú, khiến cho Tiểu Quy thật sự rất vui vẻ, ngoại trừ Trình Duệ ra, đây là lần đầu tiên thấy nó thích một đứa trẻ khác nhiều như vậy đó.”

Mộ Bắc: “…..” Em nói cho nó biết, tôi là cha của nó đi.

“Ầy ya, chú nói nhiều như vậy cũng không biết cháu có hiểu hết không nữa.” Mộc Nam đột nhiên nhớ tới Mộ Bắc dù gì cũng chỉ là đứa trẻ bảy tám tuổi, những lời nói nãy giờ của mình có khi căn bản Mộ Bắc cũng chẳng hiểu được, liền nói, “Dù sao thì cháu cũng không cần nghĩ nhiều, giống như chú vừa nói, cháu ở đây bao lâu cũng không thành vấn đề, hiểu chưa nào?”

“… Được.” Mộ Bắc thấp giọng đáp, mong rằng khi em nhìn thấy bộ dạng thật của tôi cũng có thể nói như vậy.

“Được rồi, được rồi, tắm rửa nhanh lên nào, nước nguội hết rồi này.” Mộc Nam nói, quyết định việc này để tính sau, theo tình huống hiện tại thì anh không có khả năng cảm thấy yên tâm nếu để Mộ Bắc rời đi được. Thật sự thì ngày nào đó cũng phải đi xem thử có ai báo tìm trẻ lạc hay là báo con mất tích gì đó không, nếu mà có thì lúc đó rồi tính.

Sau khi tán gẫu trong lòng hai người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, không khí lại khôi phục như trước, trừ việc trong lòng Mộ Bắc có chút mất tự nhiên với việc hai người lần đầu tắm chung thì tất cả đều rất hài hòa.

“Tắm xong rồi, chú giúp cháu lau khô nhé.” Mộc Nam nói với Mộ Bắc, anh bước ra khỏi bồn, đến một bên giá lấy khăn sạch, tay vừa chạm tới khăn thì nghe từ phía sau truyền đến một tiếng “Bộp ——”. Anh hoảng sợ, vội vàng quay đầu lại “Sao thế…” Lời bị nghẹt lại cổ họng nói không ra lời, tình cảnh hiện tại khiến Mộc Nam cả người ngây dại, hai mắt không tự chủ mà trợn to, không dám tin mà nhìn chăm chăm Mộ Bắc đang té ngã trên mặt đất.

Đối phương cũng ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là kinh hoảng không kịp che giấu.

“Cháu…” Mộc Nam theo bản năng mà lui về sau hai bước, miệng há ra như muốn nói gì đó, lại phát hiện yết hầu giống như bị nghẹn không thể nói được, chỉ có thể nhìn Mộ Bắc đầy kinh ngạc, cùng với cái thứ xanh lam ở nửa người dưới của Mộ Bắc, chính là… đuôi cá!!

Mộ Bắc: “…..” Mẹ nó, toi rồi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương