Hai đôi môi chạm vào nhau, anh cảm nhận được không khí trong miệng đối phương, còn có thanh âm mềm nhẹ, “Đừng sợ.”

Hai bên tai cùng mũi đều bị nước tràn vào, trong miệng thì lại có một loại khí lực không thuộc về mình. Khi hai cánh môi kia dán chặt vào môi anh, tâm trí Mộc Nam vừa nãy mới cố gắng tỉnh táo trong giây lát, thì cố gắng giữ tỉnh táo gì đó, cố gắng bảo trì cân bằng cơ thể gì gì đó trong nháy mắt đã bốc hơi không còn tăm tích rồi. Anh chỉ cảm thấy không khí cuồn cuộn từ miệng đối phương đang truyền đến, còn có đôi tay cứng rắn gắt gao ôm chặt lấy thắt lưng anh. Cho dù là trong nước biển lạnh lẽo, anh vẫn cảm nhận rất rõ ràng thân nhiệt của người kia, đó là một xúc cảm không thể nào xem nhẹ được.

Khi đôi môi Mộ Bắc dán dính lên môi mình, Mộc Nam không thể kìm chế được mà mở to mắt, vừa vặn chạm tới ánh mắt người nọ. Trong nháy mắt anh cảm thấy như thời gian ngừng lại, thứ duy nhất anh có thể cảm nhận chính là người trước mặt, những suy nghĩ sâu thẳm bên trong anh ta. Đối diện với đôi mắt xanh lam trầm tư ấy khiến cho anh cơ hồ như bị giam giữ tận sâu bên trong đáy mắt xinh đẹp của người này rồi.

Mộ Bắc dùng tay siết chặt eo Mộc Nam, làm cho lòng ngực của anh cơ hồ dán tại trước ngực Mộ Bắc. Cái kiểu thân thể giao hòa ôm ấp thân mật thế này, làm trái tim anh bỗng chốc co lại, có một tiếng nổ mạnh không thể gọi tên tự trong đáy lòng phát ra, theo mạch máu lan truyền tới mọi ngóc ngách của thân thể, mang theo một loại sung sướng chết người.

Cánh môi Mộc Nam thật mềm, mềm đến mức Mộ Bắc cho dù biết đối phương đã hoàn toàn thông khí cũng không cách nào rời nó ra được, tất cả chỉ khiến anh càng muốn nhiều hơn nữa. Anh gần như muốn đưa lưỡi vào trong miệng Mộc Nam, muốn cùng anh có loại tiếp xúc thân mật hơn thế này. Muốn trong cái tối tăm của đại dương thăm thẳm này chiếm lấy anh làm của riêng mình, muốn người này hoàn toàn thuộc về mình một lần và mãi mãi.

“O°゜○〇゜〇 O. ~~” Bỗng nhiên một con cá nhỏ màu xanh tò mò xuất hiện. Nó nhìn hai người đang ôm ấp nhau trước mắt, tựa hồ như muốn nghiên cứu xem bọn họ bị cái gì. Cá xanh khoan khoái dạo một vòng bên cạnh hai người, sau đó lại bơi quanh hai chân gần như bị vẩy bao lấy tạo thành một cái đuôi kia của Mộ Bắc. Cuối cùng nó quyết định dừng lại bên cạnh Mộ Bắc, nghiêm túc theo dõi hành động của anh.

Tránh ra. Đuôi mắt Mộ Bắc liếc cá nhỏ xanh lam một cái, đảo mắt bảo nó tránh ra, không được quấy rầy tiểu chủ quán của anh.

Cá nhỏ có vẻ không nguyện ý bỏ đi, nhìn Mộ Bắc rồi thổi ra vài cái bong bóng, muốn tranh thủ nán lại thêm lúc nữa, nhưng ánh mắt Mộ Bắc lại rất sắc bén, nó bèn chỉ có thể im lặng mà xoay người bơi đi. Bơi đi khoảng được một thước thì nó lại quay đầu bơi trở lại, lần thứ hai tiến tới cạnh hai người, mãnh liệt phun ra một loạt bong bóng. Cuối cùng cá xanh tiến đến hôn lên trên mặt Mộ Bắc một cái, rồi mới vừa lòng quẩy đuôi ngoe nguẩy bơi đi.

Mộ Bắc: “……”

Mặt Mộc Nam và Mộ Bắc dựa vào nhau rất gần, động tác thân mật của cá nhỏ vừa rồi với Mộ Bắc, Mộc Nam dĩ nhiên cũng nhìn thấy, khiến anh không khỏi buồn cười. Cũng nhờ hành động nọ của cá nhỏ, anh mới kịp phát hiện hiện giờ giữa hai người đang thân mật đến độ nào. Cảm giác hoàn toàn bị đối phương giam hãm trong vòng tay này thật khiến anh bối rối, không biết phải thích ứng ra sao.

Sau khi lấy lại tinh thần, Mộc Nam ngửa cổ cố gắng rời khỏi bàn tay đang đặt trên mặt anh của Mộ Bắc. Tiếp đó lại muốn mượn lực của đối phương để giữ thăng bằng cho cơ thể mình. Không ngờ chân anh lại không cẩn thận đụng trúng cái gì đó, lạnh như băng, rắn chắc và bóng loáng, cảm giác giống như chạm vào đá ngọc khiến anh tưởng là mình chạm vào đá. Nhưng anh nhớ rõ ràng vị trí này lúc nãy hoàn toàn không có vật gì cả mà.

Thấy Mộc Nam tránh khỏi cái ôm của mình, trong lòng Mộ Bắc có chút thất vọng. Nhưng hiểu rõ bây giờ mình không nên nghĩ nhiều thứ như vậy, anh bèn xoay lại người trong lòng, kéo cả đối phương và mình lên khỏi mặt nước.

“Rào rào —— “

Khi hai người nổi lên, hai tay Mộc Nam vẫn đang đặt gọn trên vai Mộ Bắc. Tuy rằng đã hết chuột rút, nhưng cơ thể anh vẫn chưa lấy lại sức lực, anh chỉ có thể dựa vào cơ thể Mộ Bắc mượn lực từ người anh để ổn định thăng bằng cho cơ thể mình. Thở dốc từng hơi từng hơi một, chờ khi hô hấp đã ổn định anh mới chợt phát hiện. Dường như toàn bộ thân thể mình nãy giờ đều đang dán lên ngực Mộ Bắc, vừa lúc đó anh còn nhận thấy đối phương cũng đang lẳng lặng nhìn anh. Ngoài ra, hai tay Mộ Bắc bây giờ cũng đang ôm lấy thắt lưng để giữ trụ thân thể cho anh, để có thể nổi trên mặt biển.

Động tác của Mộ Bắc đơn thuần là muốn tốt cho anh, nhưng cái động tác này vô tình lại khiến cho cả nửa thân trên cũng như nửa thân dưới của hai người càng lúc càng áp chặt. Hơn nữa trên người cả hai lại gần như không mặc quần áo, chỉ có mỗi một chiếc quần bơi che đi cái chổ toàn thịt kia mà thôi.

FML FML. (fuck my life)

Ý thức được tư thế mờ ám hiện tại của cả hai lúc này, trong lòng Mộc Nam bấy giờ nổi lên một trận kêu la chửi bới. Đáy lòng anh không ngừng hô to: Bệ hạ! Mau thả ra! Không thì vi thần sẽ cương lên mất!! Bệ hạ đáng khinh chết tiệt!!

“Anh đang nghĩ gì vậy?” Mộ Bắc tò mò nhìn biểu tình như bị táo bón của Mộc Nam, lên tiếng hỏi.

“Không có gì, không có gì.” Mộc Nam vội vàng xua tay. Bệ hạ mà biết được trong lòng Mộc Nam đang nổi sóng cồn với anh ta thì đó mới thật sự là phóng túng. Anh vội vàng ho khan hai tiếng che giấu, lảng sang chuyện khác, “Chuyện kia, vừa rồi tôi bị chuột rút, thật cám ơn anh.” Nói tới đây anh bất giác nghĩ đến cảnh lúc nãy hai người đã hôn nhau trong nước.

Nhưng anh nghiêm khắc tự nhắc nhở chính mình đó vốn dĩ cũng không phải là hôn. Cùng lắm chỉ là hô hấp nhân tạo mà thôi, ngoại trừ chuyện hai cặp môi dán vào nhau thì cũng đâu đã tiến thêm bước nào. Nhưng chính vì sự đụng chạm ngoài ý muốn đó mà tâm can anh lại loạn nhịp lần nữa.

Nghĩ đến đây, Mộc Nam không khỏi ngượng ngùng, cảm thấy mất tự nhiên mà né tránh ánh nhìn của Mộ Bắc.

“Anh bị gì vậy?” Mộ Bắc đương nhiên không biết những suy nghĩ trong lòng Mộc Nam, khó hiểu hỏi.

“Còn gì nữa, anh giờ phải đưa tôi vào bờ chứ.” Mộc Nam thử giật cái chân vừa rồi bị chuột rút, phát hiện nó cũng gần như trở lại bình thường rồi, liền nói “Trước tiên thì buông tôi ra đã.” Nếu còn ôm nữa thì thật sẽ có chuyện xảy ra đó.

“A, vậy thì đi.” Mộ Bắc nghe vậy, buông cánh tay vẫn đang ôm chặt thắt lưng Mộc Nam ra, xoay người giúp anh, một đường mang theo Mộc Nam quay trở lại bờ biển.

Đến khi được trở lại bờ, cả người Mộc Nam nằm dài trên cát. Vừa nãy đột nhiên suýt chết đuối khiến anh không khỏi tim đập chân run, Cũng may là không xảy ra chuyện gì, nếu không Mộc Tiểu Quy của anh không biết phải làm thế nào. Tuy nhiên nói đi cũng phải nói lại, may mà còn có Mộ Bắc.

Ánh mắt Mộc Nam chuyển qua Mộ Bắc đang đứng bên người mình. Đối phương đang quay lưng về phía anh, nhìn ra biển rộng đã sắp có triều dâng. Những tia nắng cuối ngày còn sót lại đem bóng dáng người đó kéo dài ra, vừa vặn chạm đến bên người anh, bất giác lòng anh có một loại cảm xúc hài hòa khó tả.

Mộc Nam từ từ ngồi dậy, nhìn hình bóng của đối phương, không khỏi nghĩ đến sự việc vừa rồi xảy ra nơi lòng biển.

Tương phản với phần da thịt lạnh lẽo, môi của Mộ Bắc lại nóng rẫy tự nhiên khiến trong lòng anh có chút rung động.

Ngồi trên bãi cát một lúc, hai người liền mặc quần áo vào quay trở lại khách sạn.

Mộc Nam tắm rửa thay xong quần áo liền đến phòng cách vách tìm Mộ Bắc, định dẫn anh ta đi ra ngoài ngắm cảnh.

Vịnh Cá Mập ngoại trừ bãi biển còn có rất nhiều nơi thú vị để có thể du ngoạn. Ví dụ như công viên trò chơi trên biển, phố ăn vặt, quảng trường, phố thịt nướng trên bờ cát.

Trước tiên Mộc Nam lôi Mộ Bắc đi chơi công viên trò chơi. Tuy nhiên thấy đối phương không có mấy hứng thú với loại hình giải trí này, nên hai người chỉ ở trong khu trò chơi tham gia lướt sóng với nhảy bungee một hồi rồi ra.

Kỳ thật chính Mộc Nam cũng không có nhiều hứng thú lắm. Lần nào đi anh cũng dẫn Mộc Tiểu Quy đi chơi mấy trò chơi ở đây, lần này cũng chỉ là nghĩ Mộ bắc khó khăn lắm mới đến đây được một lần, nên phải dẫn anh đi chơi một vòng. Nhưng nếu hai người đã không hứng thú, rõ ràng chơi cũng chẳng vui gì.

Thời điểm khi đi qua quảng trường, không ngờ cả hai lại được chứng kiến cảnh các cụ ông cụ bà đang cùng nhau say sưa khiêu vũ, thả mình theo tiết tấu âm nhạc.

“Anh có biết khiêu vũ tập thể không?” Mộc Nam hỏi Mộ Bắc.

“Không.”

“Có muốn học không?”

“Không cần.” Mộ Bắc không chút do dự từ chối, cũng không thèm nhìn đến cả lớp người đang dìu dắt nhau theo tiếng nhạc trong quảng trường.

Mộc Nam nhoẻn cười thầm đánh giá Mộ Bắc. Anh cảm thấy nếu như bệ hạ mà khiêu vũ tập thể trong quảng trường thì chỉ cần một giây thôi là có thể giết chết vài người. Không nói tới lớn lên đẹp trai ra sao, chỉ cần nói tới thân hình cao gầy cân đối cũng đủ cuốn hút bao nhiêu ánh nhìn của người ta rồi.

Hai người lại dạo đến phố ăn vặt, ghé chỗ này chỗ kia ăn đủ thứ linh tinh, đi một hồi thì đi tới phố thịt nướng trên bãi biển. Buổi tối người ăn thịt nướng trên bờ biển rất nhiều, ngoại trừ cư dân ở Vịnh Cá Mập ra, đại đa số đều là khách du lịch. Thời điểm này không gì sánh bằng việc ngồi trên bờ cát, trong cái mát lạnh của gió biển ăn thịt nướng, lâm râm trò chuyện.

“Ăn gì không?” Mộc Nam hỏi.

“Cũng được.”

Hai người tìm một vị trí tương đối hẻo lánh rồi ngồi xuống, Mộc Nam lấy thực đơn đưa cho Mộ Bắc, Mộ Bắc tùy tiện chọn vài thứ rồi đưa lại cho anh.

“Ăn cá trích không?” Mộc Nam lướt nhìn thực đơn hỏi, muốn nướng một con cá.

“Không ăn.”

Bàn tay lật giở thực đơn của Mộc Nam dừng lại, ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc, “Là không thích cá trích, hay là không ăn cá?”

“Không ăn cá.” Mộ Bắc trả lời.

“Rất giống con trai tôi.” Mộc Nam lại nở một nụ cười. Mộc Tiểu Quy nhà anh cũng không ăn cá, từ nhỏ đã không ăn cá. Anh hỏi Mộ Bắc còn kiêng ăn cái gì nữa, phát hiện đối phương thế mà so với Mộc Tiểu Quy đều kiêng ăn mấy thứ thật giống nhau.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không khí thật hài hòa. Có lẽ vì trải qua chuyện lúc xế chiều, Mộc Nam đối với Mộ Bắc càng thêm phần thân thiết. Lúc ấy nếu không có anh ta, sợ là chính mình dữ nhiều lành ít rồi. Quả nhiên mặc cho bệ hạ có nhiều lúc nói chuyện kỳ cục, nhưng tâm can vẫn là người đôn hậu.

Hai người ở chung không khí khá tốt đẹp, tuy nhiên lại cứ luôn có một số người luôn xuất hiện phá đám bọn họ. Khi hai người vừa sắp ăn xong, một âm thanh thô lỗ phá tan sự hài hòa ngắn ngủi.

“Ai cho phép hai đứa mày ngồi ở chỗ này hả?! Cũng không chịu biết trước sau. Đây là chỗ của Trần lão nhị!! Lập tức đứng lên cho tao!!!”

Hai người vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một người đàn ông lực lưỡng cùng với hai tên đàn em đang đứng chắn bàn bọn họ, bộ dáng rõ ràng là đến phá đám. Đối phương nhìn thấy hai người ngước nhìn lên liền làm ra vẻ mặt hung ác, lai giả bất thiện**.

** Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện (người tốt thì không đến, người đến đảm bảo là không tốt.)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương