Cách Tán Vợ Của Diệp Thiếu
-
Chương 38: Hạ cổ
Edit: Dương Lam
Quá trình quay phim bừng bừng khí triển khai, Lưu Bối Mông và Tề Hải đều được trên dưới đoàn phim công nhận về diễn kỹ.
Hôm nay, nội dung quay phim là cảnh nam chính và nữ chính bị quân địch đuổi giết, lạc vào một trại cướp nơi biên giới, nữ chính và nam chính phải nghĩ biện pháp một lưới bắt hết người trong trại cướp, để lấy được sự tin tưởng của đám cướp, nam nữ nhân vật chính giả trang thành một đôi tiểu tình nhân bỏ trốn.
Tình cảm của nam nữ nhân vật chính cũng từ lúc này mà bắt đầu, có cả một nụ hôn trong buổi động phòng giả.
"Cảnh hôn? Dương Từ, cô đã đồng ý sẽ không có cảnh quay như vậy, tại sao trong kịch bản không thấy ghi cảnh này?" Diệp Bộ Hàng biết được tin này khi đã thay đồ trang điểm xong xuôi, nhất thời toàn thân chỗ nào cũng không ổn.
Nữ chính là Dung Dịch, một hoa đán tuổi trên dưới hai sáu, sở trường phim cổ trang, diễn kỹ không tệ, nhân phẩm lại tốt, không có tai tiếng gì, được coi là nữ thần cổ trang của nước C.
Rất nhiều người thích cổ phong đều yêu thích Dung Dịch này, trong mỗi cái cô ấy nhăn mày, mỉm cười đều là trăm loại phong tình, vai nữ tướng quân này cũng diễn ra được nét anh khí, bề ngoài không có thâm thù đại hận, nhưng thỉnh thoảng lại bộc lộ ra thoáng không cam lòng, biểu cảm rất sống động.
Cô ấy lại là người hài hước, đi tới nói với Diệp Bộ Hàng: "Tề Hải, trước kia, lần đầu tôi diễn cảnh hôn cũng y cậu vậy, cảnh hôn lần này là do đạo diễn tạm thời thêm vào, nếu không, ngay trong lúc bị quân địch đuổi giết, phải ẩn thân trong ổ cướp mà còn phát triển tình cảm được thì có hơi gượng gạo, thêm cảnh hôn vào hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Tôi đồng ý với lời của Dung Dịch." Dương Từ nói, "Không phải chỉ một cảnh hôn thôi sao, có gì ghê gớm chứ?"
Diệp Bộ Hàng nhìn Dung Dịch, cùng tập diễn mấy ngày nên cậu cũng hiểu tính cách Dung Dịch, cô ấy ngoại hình không tệ, tính cách so với Dương Từ không biết tốt hơn bao nhiêu, nhưng muốn cậu làm ra hành động thân mật với cô, Diệp Bộ Hàng tự biết mình khó mà qua được.
Đúng như dự đoán, bình thường chỉ một lần là qua, cảnh hôn này thì NG tới hơn mười lần rồi.
Đạo diễn Diêu nổi giận: "Tề Hải, không phải chỉ hơi đụng môi thôi sao? Có khó khăn đến thế không? Cậu là một diễn viên, đến cả chút giác ngộ này cũng không có à?"
Diệp Bộ Hàng gật đầu: "Chính là không hôn nổi."
"Cảnh dưới nước cậu không cần đóng thế, cưỡi ngựa phi như bay cũng không cần, cảnh hôn lại phải dùng? Nghĩ được hay đấy?" Diêu Ba nghiêm nghị cự tuyệt, "Còn muốn nói không diễn được, bao nhiêu người muốn hôn Dung Dịch cũng không hôn được đâu, phúc cho không cậu lại không nhận?"
Dương Từ kéo Diệp Bộ Hàng lại, nói với Diêu Ba: "Đạo diễn Diêu, ông cho tôi một ngày, tôi sẽ làm công tác tư tưởng lại cho cậu ta."
Trở lại phòng trọ, Dương Từ nhìn Diệp Bộ Hàng bằng ánh mắt bất thiện: "Tề Hải, rõ ràng các thứ khác cậu đều làm rất tốt, danh tiếng nhờ có Diêu Ba và Quản Dịch giới thiệu nên dư luận rất tốt, bây giờ tại sao đến cả một cảnh hôn cũng không làm được, cậu chỉ cần nghĩ đây như một nhiệm vụ, chạm môi lên là được, quản nhiều thế làm gì?"
Diệp Bộ Hàng nhìn cô: "Đó là hôn, với tôi thì hôn chỉ có thể làm với người thân cận nhất."
"Trong phim, tiểu quận vương và nữ tướng quân có chỗ nào không phải người thân cận nhất, cậu rốt cuộc vẫn không thể thật sự nhập vai rồi." Dương Từ buồn bực, "Tôi đi xem Lưu Bối Mông học thế nào rồi, nếu học tốt thì để con bé qua cùng tập diễn với cậu, đến khi cậu có thể hôn được, thì trước lúc ấy cũng không cần diễn nữa."
"Cần gì phải Lưu Bối Mông, cô tập với tôi là được." Diệp Bộ Hàng phun một tiếng giận dỗi.
Dương Từ lập tức nhập vai, hạ thấp giọng nói: "Bên ngoài chỗ này có tên tướng cướp đang nghe trộm."
"Đồ vô sỉ bực này so với tiểu gia còn không bằng, còn nghe lén góc tường người khác." Diệp Bộ Hàng cũng lập tức chuyển qua tiểu quận vương, nói nhỏ.
"Tướng công, hôm nay ta và chàng coi như đã thành thân, ta phản bội bỏ cha mẹ ma đi, chàng không thể phụ ta!" Dương Từ lên giọng, lời này là nữ tướng quân đặc biệt nói riêng cho tên tướng cướp bên ngoài nghe thấy.
"Nương tử, yên tâm đi, ta sẽ không phụ nàng, *** ngắn ngủi, chúng ta đừng lãng phí thời gian." Giữa mi mắt Diệp Bộ Hàng mang chút ý trêu đùa.
Dương Từ vẫn đoan chính: "Tiểu quận vương, tên cướp bên ngoài đã đi, người có thể cách xa ta một chút không?"
"Tiểu gia ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại thành thân với ngươi." Diệp Bộ Hàng bước từng bước sát gần Dương Từ.
Dương Từ nhếch mép cười: "Trước giờ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thành thân với loại hoa hoa đại thiếu bất học vô thuật như ngươi."
"Vốn tiểu gia ta dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tâm địa hiền lành, biết không?" Diệp Bộ Hàng sát lại, thổi gió bên tai Dương Từ.
Dương Từ muốn đẩy người ra, lại như phát hiện cái gì, thấp giọng nói: "Tên tướng cướp trở lại."
Diệp Bộ Hàng ôm Dương Từ ngồi xuống mép giường, nói vài lời lộ liễu như trong kịch bản miêu tả, ánh mắt nhìm đăm đăm vào Dương Từ, thật lâu không rời đi.
Dương Từ bị cậu nhìn chằm chằm đến hơi kinh hãi, quên cả lời thoại, quên cả kịch bản, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, tựa như bị ai hạ cổ.
Diệp Bộ Hàng cúi đầu hôn Dương Từ, không hời hợt như trong phim, mà sau khi chạm vào môi cô thì chậm rãi len sâu vào, tay cũng dần lớn mật dạo chơi trên cơ thể cô.
Dương Từ bị động tác của cậu làm cho kinh sợ tỉnh lại, vội nói: "Cậu đang làm gì?"
"Làm cô." Hai chữ, lời ít ý nhiều, mang ý đầu độc rõ ràng.
"Cậu điên rồi?" Dương Từ muống giãy giụa, nhưng thân thể không nghe theo cô điều khiển, cảm giác như trái tim cũng không muốn giãy ra.
"Dương Từ, anh yêu em." Diệp Bộ Hàng trầm giọng nói, ba chữ này là chân thật phát ra từ tận đáy lòng.
Dương Từ nhìn vào mắt cậu, đôi mắt thuần túy như vậy, hẳn sẽ không gạt cô chứ, mà cô tựa như đã cô độc quá lâu, nghe thấy câu này, dù thế nào cũng không kháng cự được cám dỗ trí mạng của cậu ta.
Một đêm ***.
Khi mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ sát đấy chiếu vào phòng, đã là buổi trưa.
Dương Từ chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt đẹp trai, lông mi dài nhỏ như cánh quạt khẽ chớp, ánh nắng đậu xuống khuôn mặt cậu, càng có vẻ trắng hơn.
Trao lần đầu tiên cho Tề Hải, cô lại không có một chút hối hận, trái lại còn có một tia vui sướng.
Diệp Bộ Hàng vừa mở mắt đã thấy Dương Từ đang nhìn mình chằm chằm, hôn một cái lên trán cô rồi nói: "Có phải thấy anh rất tuấn tú? Tối qua thật không bị thua thiệt?"
"Không biết xấu hổ." Dương Từ xấu hổ đỏ mặt, xoay người qua bên kia.
Diệp Bộ Hàng vội vàng quay theo, nói: "Dương Từ, anh xin lỗi, tối qua thật sự là không nhịn được."
"Tối qua, tôi là lần đầu tiên." Dương Từ đỏ mặt nói.
"Anh cũng vậy." Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng tiếp lời, "Nhưng sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều lần."
"Vô sỉ!" Dương Từ dứt khoát nhìn thẳng mặt cậu ta.
Diệp Bộ Hàng liếc đôi môi đỏ mọng của cô, hôn thêm một cái, "Thật ngọt."
"Đúng rồi, cảnh hôn hôm nay không được làm tôi mất thể diện." Dương Từ nói, "Môi Dung Dịch so với tôi có khi còn ngọt hơn, son môi của cô ta đều là vị trái cây đấy."
"Em không ghen?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Tôi và cậu cũng không phải vợ chồng, ghen gì mà ghen? Mau dậy nhanh đi, thời gian không còn sớm." Dương Từ nhìn giờ trên điện thoại, đã là gần trưa.
"Vẫn còn thời gian mà, thật muốn ôm em trong ngực anh cả đời." Diệp Bộ Hàng ôm Dương Từ thật chặt, không muốn buông tay.
Dương Từ khẽ cười, nói: "Tuổi cậu cũng không nhỏ hơn tôi, sao cứ như đứa trẻ vậy? Được rồi, dậy đi."
"Anh biết em có cách giúp anh không cần diễn cảnh hôn này."
Quá trình quay phim bừng bừng khí triển khai, Lưu Bối Mông và Tề Hải đều được trên dưới đoàn phim công nhận về diễn kỹ.
Hôm nay, nội dung quay phim là cảnh nam chính và nữ chính bị quân địch đuổi giết, lạc vào một trại cướp nơi biên giới, nữ chính và nam chính phải nghĩ biện pháp một lưới bắt hết người trong trại cướp, để lấy được sự tin tưởng của đám cướp, nam nữ nhân vật chính giả trang thành một đôi tiểu tình nhân bỏ trốn.
Tình cảm của nam nữ nhân vật chính cũng từ lúc này mà bắt đầu, có cả một nụ hôn trong buổi động phòng giả.
"Cảnh hôn? Dương Từ, cô đã đồng ý sẽ không có cảnh quay như vậy, tại sao trong kịch bản không thấy ghi cảnh này?" Diệp Bộ Hàng biết được tin này khi đã thay đồ trang điểm xong xuôi, nhất thời toàn thân chỗ nào cũng không ổn.
Nữ chính là Dung Dịch, một hoa đán tuổi trên dưới hai sáu, sở trường phim cổ trang, diễn kỹ không tệ, nhân phẩm lại tốt, không có tai tiếng gì, được coi là nữ thần cổ trang của nước C.
Rất nhiều người thích cổ phong đều yêu thích Dung Dịch này, trong mỗi cái cô ấy nhăn mày, mỉm cười đều là trăm loại phong tình, vai nữ tướng quân này cũng diễn ra được nét anh khí, bề ngoài không có thâm thù đại hận, nhưng thỉnh thoảng lại bộc lộ ra thoáng không cam lòng, biểu cảm rất sống động.
Cô ấy lại là người hài hước, đi tới nói với Diệp Bộ Hàng: "Tề Hải, trước kia, lần đầu tôi diễn cảnh hôn cũng y cậu vậy, cảnh hôn lần này là do đạo diễn tạm thời thêm vào, nếu không, ngay trong lúc bị quân địch đuổi giết, phải ẩn thân trong ổ cướp mà còn phát triển tình cảm được thì có hơi gượng gạo, thêm cảnh hôn vào hiệu quả sẽ tốt hơn."
"Tôi đồng ý với lời của Dung Dịch." Dương Từ nói, "Không phải chỉ một cảnh hôn thôi sao, có gì ghê gớm chứ?"
Diệp Bộ Hàng nhìn Dung Dịch, cùng tập diễn mấy ngày nên cậu cũng hiểu tính cách Dung Dịch, cô ấy ngoại hình không tệ, tính cách so với Dương Từ không biết tốt hơn bao nhiêu, nhưng muốn cậu làm ra hành động thân mật với cô, Diệp Bộ Hàng tự biết mình khó mà qua được.
Đúng như dự đoán, bình thường chỉ một lần là qua, cảnh hôn này thì NG tới hơn mười lần rồi.
Đạo diễn Diêu nổi giận: "Tề Hải, không phải chỉ hơi đụng môi thôi sao? Có khó khăn đến thế không? Cậu là một diễn viên, đến cả chút giác ngộ này cũng không có à?"
Diệp Bộ Hàng gật đầu: "Chính là không hôn nổi."
"Cảnh dưới nước cậu không cần đóng thế, cưỡi ngựa phi như bay cũng không cần, cảnh hôn lại phải dùng? Nghĩ được hay đấy?" Diêu Ba nghiêm nghị cự tuyệt, "Còn muốn nói không diễn được, bao nhiêu người muốn hôn Dung Dịch cũng không hôn được đâu, phúc cho không cậu lại không nhận?"
Dương Từ kéo Diệp Bộ Hàng lại, nói với Diêu Ba: "Đạo diễn Diêu, ông cho tôi một ngày, tôi sẽ làm công tác tư tưởng lại cho cậu ta."
Trở lại phòng trọ, Dương Từ nhìn Diệp Bộ Hàng bằng ánh mắt bất thiện: "Tề Hải, rõ ràng các thứ khác cậu đều làm rất tốt, danh tiếng nhờ có Diêu Ba và Quản Dịch giới thiệu nên dư luận rất tốt, bây giờ tại sao đến cả một cảnh hôn cũng không làm được, cậu chỉ cần nghĩ đây như một nhiệm vụ, chạm môi lên là được, quản nhiều thế làm gì?"
Diệp Bộ Hàng nhìn cô: "Đó là hôn, với tôi thì hôn chỉ có thể làm với người thân cận nhất."
"Trong phim, tiểu quận vương và nữ tướng quân có chỗ nào không phải người thân cận nhất, cậu rốt cuộc vẫn không thể thật sự nhập vai rồi." Dương Từ buồn bực, "Tôi đi xem Lưu Bối Mông học thế nào rồi, nếu học tốt thì để con bé qua cùng tập diễn với cậu, đến khi cậu có thể hôn được, thì trước lúc ấy cũng không cần diễn nữa."
"Cần gì phải Lưu Bối Mông, cô tập với tôi là được." Diệp Bộ Hàng phun một tiếng giận dỗi.
Dương Từ lập tức nhập vai, hạ thấp giọng nói: "Bên ngoài chỗ này có tên tướng cướp đang nghe trộm."
"Đồ vô sỉ bực này so với tiểu gia còn không bằng, còn nghe lén góc tường người khác." Diệp Bộ Hàng cũng lập tức chuyển qua tiểu quận vương, nói nhỏ.
"Tướng công, hôm nay ta và chàng coi như đã thành thân, ta phản bội bỏ cha mẹ ma đi, chàng không thể phụ ta!" Dương Từ lên giọng, lời này là nữ tướng quân đặc biệt nói riêng cho tên tướng cướp bên ngoài nghe thấy.
"Nương tử, yên tâm đi, ta sẽ không phụ nàng, *** ngắn ngủi, chúng ta đừng lãng phí thời gian." Giữa mi mắt Diệp Bộ Hàng mang chút ý trêu đùa.
Dương Từ vẫn đoan chính: "Tiểu quận vương, tên cướp bên ngoài đã đi, người có thể cách xa ta một chút không?"
"Tiểu gia ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày lại thành thân với ngươi." Diệp Bộ Hàng bước từng bước sát gần Dương Từ.
Dương Từ nhếch mép cười: "Trước giờ ta cũng chưa từng nghĩ sẽ thành thân với loại hoa hoa đại thiếu bất học vô thuật như ngươi."
"Vốn tiểu gia ta dáng dấp ngọc thụ lâm phong, tâm địa hiền lành, biết không?" Diệp Bộ Hàng sát lại, thổi gió bên tai Dương Từ.
Dương Từ muốn đẩy người ra, lại như phát hiện cái gì, thấp giọng nói: "Tên tướng cướp trở lại."
Diệp Bộ Hàng ôm Dương Từ ngồi xuống mép giường, nói vài lời lộ liễu như trong kịch bản miêu tả, ánh mắt nhìm đăm đăm vào Dương Từ, thật lâu không rời đi.
Dương Từ bị cậu nhìn chằm chằm đến hơi kinh hãi, quên cả lời thoại, quên cả kịch bản, chỉ cảm thấy toàn thân nóng ran, tựa như bị ai hạ cổ.
Diệp Bộ Hàng cúi đầu hôn Dương Từ, không hời hợt như trong phim, mà sau khi chạm vào môi cô thì chậm rãi len sâu vào, tay cũng dần lớn mật dạo chơi trên cơ thể cô.
Dương Từ bị động tác của cậu làm cho kinh sợ tỉnh lại, vội nói: "Cậu đang làm gì?"
"Làm cô." Hai chữ, lời ít ý nhiều, mang ý đầu độc rõ ràng.
"Cậu điên rồi?" Dương Từ muống giãy giụa, nhưng thân thể không nghe theo cô điều khiển, cảm giác như trái tim cũng không muốn giãy ra.
"Dương Từ, anh yêu em." Diệp Bộ Hàng trầm giọng nói, ba chữ này là chân thật phát ra từ tận đáy lòng.
Dương Từ nhìn vào mắt cậu, đôi mắt thuần túy như vậy, hẳn sẽ không gạt cô chứ, mà cô tựa như đã cô độc quá lâu, nghe thấy câu này, dù thế nào cũng không kháng cự được cám dỗ trí mạng của cậu ta.
Một đêm ***.
Khi mặt trời xuyên qua rèm cửa sổ sát đấy chiếu vào phòng, đã là buổi trưa.
Dương Từ chậm rãi tỉnh lại, mở mắt ra đã thấy một khuôn mặt đẹp trai, lông mi dài nhỏ như cánh quạt khẽ chớp, ánh nắng đậu xuống khuôn mặt cậu, càng có vẻ trắng hơn.
Trao lần đầu tiên cho Tề Hải, cô lại không có một chút hối hận, trái lại còn có một tia vui sướng.
Diệp Bộ Hàng vừa mở mắt đã thấy Dương Từ đang nhìn mình chằm chằm, hôn một cái lên trán cô rồi nói: "Có phải thấy anh rất tuấn tú? Tối qua thật không bị thua thiệt?"
"Không biết xấu hổ." Dương Từ xấu hổ đỏ mặt, xoay người qua bên kia.
Diệp Bộ Hàng vội vàng quay theo, nói: "Dương Từ, anh xin lỗi, tối qua thật sự là không nhịn được."
"Tối qua, tôi là lần đầu tiên." Dương Từ đỏ mặt nói.
"Anh cũng vậy." Diệp Bộ Hàng nhẹ giọng tiếp lời, "Nhưng sau này chúng ta sẽ còn có rất nhiều lần."
"Vô sỉ!" Dương Từ dứt khoát nhìn thẳng mặt cậu ta.
Diệp Bộ Hàng liếc đôi môi đỏ mọng của cô, hôn thêm một cái, "Thật ngọt."
"Đúng rồi, cảnh hôn hôm nay không được làm tôi mất thể diện." Dương Từ nói, "Môi Dung Dịch so với tôi có khi còn ngọt hơn, son môi của cô ta đều là vị trái cây đấy."
"Em không ghen?" Diệp Bộ Hàng hỏi.
"Tôi và cậu cũng không phải vợ chồng, ghen gì mà ghen? Mau dậy nhanh đi, thời gian không còn sớm." Dương Từ nhìn giờ trên điện thoại, đã là gần trưa.
"Vẫn còn thời gian mà, thật muốn ôm em trong ngực anh cả đời." Diệp Bộ Hàng ôm Dương Từ thật chặt, không muốn buông tay.
Dương Từ khẽ cười, nói: "Tuổi cậu cũng không nhỏ hơn tôi, sao cứ như đứa trẻ vậy? Được rồi, dậy đi."
"Anh biết em có cách giúp anh không cần diễn cảnh hôn này."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook