Cách Phát Tài Của Thương Phụ
Chương 17: Làm gà hầm bao tử heo

Tái đại nương nghe vậy, si ngốc nhìn Bất Hối nở nụ cười, sờ sờ gương mặt trắng nõn nà của Bất Hối, “Đứa bé này, là muốn dụ dỗ lão bà tử ta đây đến choáng váng sao!”

“Nãi nãi......” Bất Hối nũng nịu kêu to.

Tái đại nương bật cười, “Cứ như vậy, cứ như vậy, lực đạo vừa vặn, nha đầu Bất Hối, trước kia, có phải ngươi cũng đấm bóp cho nương ngươi như vậy hay không?”

Bất Hối gật đầu, “Trước kia lúc ở trong căn nhà rách nát, cũng đấm bóp cho nương, nhưng mà, nương đều tự mình châm cứu!”

“Trước kia các ngươi ở trong căn nhà rách nát sao?” Tái đại nương đau lòng hỏi.

“Đúng vậy, trước kia chân nương không được tốt, không thể đi lại được, chúng ta ở trong một căn nhà rách nát!”

Đây là lần đầu tiên Tái đại nương nghe Bất Hối nói đến cuộc sống trước kia của bọn họ, vô cùng đau lòng hỏi, “Vậy sau đó thì sao?”

“Sau đó chân nương tốt lên, chúng ta đi đến làm việc ở một tửu lâu, một tháng 500 văn tiền, bao ăn ở!”

“Một tháng chỉ có 500 văn, lão bản kia cũng quá ức hiếp người rồi, vì sao các ngươi không đi tìm nơi khác!” Tái đại nương tức giận phẫn nộ nói.

Bất Hối nở nụ cười, vừa bóp chân cho Tái đại nương, vừa nói, “Chúng ta đã đi hỏi, nhưng không ai cần người!”

“Ai, nếu như sớm biết hai nương con nhà ngươi, thì tốt!”

Bất Hối cười đến híp cả mắt, “Nãi nãi, nương ta nói, có lúc, không may chính là phúc!”

Tái đại nương nghe vậy cảm động.

Tùy Duyên dạy Bất Hối rất tốt, thật sự rất tốt, nhà người bình thường, có mấy người có thể dạy ra cô nương tốt như vậy.

Còn nhỏ tuổi, hiểu chuyện, khéo léo.

“Bất Hối, vậy sau đó thì sao, tại sao không tiếp tục làm việc ở tửu lâu đó?”

Bất Hối nghe vậy cau mày, tay nhỏ bé nắm thành quyền, “Chủ nhân của tửu lâu kia muốn bán nương ta, nương ta liền mang theo ta rời đi ngay!”

“Đúng là một người có tâm địa độc ác!” Tái đại nương nói xong, nắm đôi tay nhỏ bé đang nắm thành quyền của Bất Hối, “Bất Hối đừng sợ, về sau, có nãi nãi và Hạo Nhiên thúc thúc bảo vệ hai nương con nhà ngươi, ai cũng không thể khi dễ các ngươi!”

Vành mắt Bất Hối hồng hồng, “Nãi nãi, ta có thể cầu ngươi một chuyện không?”

“Chuyện gì, chỉ cần ngươi nói, nãi nãi đều đồng ý với ngươi!”

Bất Hối kinh ngạc, nghiêng đầu, “Nãi nãi, ta còn chưa nói là chuyện gì, tại sao ngươi lại đồng ý?”

“Muốn nghe lời thật lòng, hay là lời nói dối?”

Bất Hối cười, lộ ra hàm răng trắng.

Tái đại nương vỗ vỗ tay của Bất Hối, “Bất Hối, đó là bởi vì nãi nãi nhìn ngươi là muốn hôn”

“Nãi nãi, Bất Hối nhìn nãi nãi cũng muốn hôn, có cảm giác giống như nương!”

Tái đại nương nghe vậy, trong lòng cũng ấm áp.

“Đứa bé này, miệng đầy lời ngon tiếng ngọt!”

Bất Hối nghiêng đầu, dựa vào trong ngực Tái đại nương, nũng nịu ngọt ngào nói: “Nãi nãi, ngươi và Hạo Nhiên thúc thúc đối xử tốt với Bất Hối, Bất Hối đều ghi tạc trong lòng, chờ sau này Bất Hối trưởng thành, chắc chắn sẽ hiếu kính nãi nãi thật tốt!”

“Chỉ hiếu kính với nãi nãi của ngươi, không hiếu kính với Hạo Nhiên thúc thúc của ngươi sao!”

“Cũng hiếu kính với Hạo Nhiên thúc thúc, nhưng mà, đối với nãi nãi tốt hơn một chút!”

“Vì sao?” erica-ddlequydon

“Sau này Hạo Nhiên thúc thúc sẽ lấy thẩm thẩm, sẽ sinh ra tiểu đệ đệ!”

Tái đại nương vui vẻ nở nụ cười.

“A ha ha, đứa bé này, a ha ha......”

Thật thà đến mức làm ấm lòng người, hiểu chuyện, khéo léo.

Biết nàng suy nghĩ cái gì, đồng ngôn vô kỵ* mà nói ra, so với những người cố ý nịnh nọt thật sự tốt hơn nhiều.

(* Chỉ những lời trẻ con nói, không cố kỵ, kiên dè)

Ngoài cửaTùy ký.

Xe ngựa dừng lại.

Hạo Nhiên vừa xuống xe ngựa, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười, “Nói chuyện tốt gì, cười vui vẻ như vậy?”

Tùy Duyên cười, lắc đầu tỏ ý không biết.

Hạo Nhiên lớn tiếng hô vào bên trong, “Nương, Bất Hối, chúng ta đã trở lại!”

Trong phòng bếp.

Tái đại nương vui vẻ nói, “Bất Hối, nhanh nhanh nhanh, nương và Hạo Nhiên thúc thúc của ngươi đã trở lại, ngươi mau chạy ra, hỏi xem, bàn thành chuyện làm ăn chưa!”

Bất Hối cười híp mắt gật đầu, nhanh chạy ra ngoài.

Lại bị Hạo Nhiên bế lên, quay vài vòng tại chỗ, “Nha đầu Bất Hối, nói cho ngươi biết hai tin tức tốt, muốn nghe cái nào trước?”

Bất Hối không ngừng cười ha ha, “Hạo Nhiên thúc thúc, ta đều muốn nghe, ngươi nói tin tức hơi tốt trước, rồi nói tin tức tốt nhất!”

Hạo Nhiên bật cười.

Nghiêng đầu nhìn xe ngựa ở bên cạnh, Tùy Duyên đang chuyển đồ cùng phu xe, xoa đầu Bất Hối, “Một lúc sau nói cho ngươi biết, mau tới chuyển đồ phụ!”

“Được!”

Cùng nhau chuyển đồ trên xe ngựa vào trong cửa tiệm, Tùy Duyên trả tiền xe cho phu xe, rồi mới đi vào cửa tiệm.

Một bên, Tái đại nương, Bất Hối, Hạo Nhiên đã sớm líu ríu đề cập đến chuyện bàn thành chuyện làm ăn.

“Thật vậy sao, đúng là ông trời phù hộ, A Duyên lại sắp kiếm thêm được nhiều bạc!” Tái đại nương nói xong, chắp tay trước ngực.

Bất Hối cũng cười, mắt híp lại.

“Còn có tin tức tốt thứ hai, tại sao các ngươi không hỏi!” Hạo Nhiên lớn tiếng nói.

“Hừ, tin tức tốt thứ hai, tám phần có liên quan đến cơm tối, chúng ta không cần hỏi ngươi, nha đầu Bất Hối, ngươi nói đúng không!”

Bất Hối không ngừng cười ha ha, không tiếp lời của Tái đại nương.

Hạo Nhiên không tha, “Nương, người là thân nương (mẹ ruột) của ta, lại hủy đi đài của nhi tử, ta là thân nhi tử (con trai ruột) của ngươi, thân nhi tử ruột thịt ruột thịt đó!”

“Phi, hư hỏng và thân nhi tử, chính là hai chuyện hoàn toàn khác nhau, Bất Hối, không cần để ý đến hắn, chúng ta mang thức ăn vào phòng bếp đi, một hồi giúp đỡ nương ngươi nhặt rau nhóm lửa!” Tái đại nương nói xong, dắt tay Bất Hối.

Hạo Nhiên hi hi ha ha cười một tiếng, “Để ta, để ta, những việc nặng nhọc này, sao có thể để cho người già, phụ nữ và trẻ nhỏ các ngươi làm!”

Tay trái, tay phải đều xách đầy đồ, đi tới nhà bếp.

Tái đại nương dắt Bất Hối, cũng cầm mấy thứ đồ nhẹ, đi tới nhà bếp.

Tùy Duyên đứng tại chỗ, trong lòng, ngũ vị tạp trần.

Thì ra, nàng chờ, mong đợi một ngôi nhà nhiều năm, hoá ra là như thế này.

Rủ mắt, cười một tiếng.

Giơ tay lên che môi, si ngốc cười ra tiếng.

Hạo Nhiên từ phòng bếp ra ngoài, thấy Tùy Duyên đứng tại chỗ, cúi đầu cười khúc khích, “A Duyên, ngươi cười gì chứ?”

Tùy Duyên nghe vậy, tiếp tục tươi cười nhìn Hạo Nhiên, sắc mặt đỏ thắm, “Không có chuyện gì, Hạo Nhiên ca, những đồ này phiền ngươi chuyển dùm, ta đến phòng bếp chuẩn bị cơm tối!”

Nói xong, tay không đi tới nhà bếp.

“Này, không phải ngươi nên mang theo những đồ nhẹ vào sao?” Hạo Nhiên hô to.

Tùy Duyên nghe vậy, dừng bước, quay đầu lại cười với Hạo Nhiên, “Hạo Nhiên ca, sức lực của ngươi rất tốt, ta làm phiền ngươi rồi!”

“Ah......” Hạo Nhiên cứng lưỡi.

Làm người có sức lực tốt đúng là không tốt chút nào!

Lại thấy Tùy Duyên không quay đầu lại đi vào phòng bếp, thở ra mấy hơi, nhưng chỉ chốc lát sau, từ từ nhếch môi.

Dường như hiểu rõ chuyện gì tự đắc nở nụ cười.

Xách đồ vào đến phòng bếp, Bất Hối sắp xếp lại, Tùy Duyên dùng chén múc một ít đậu xanh, đậu đỏ, ngâm vào trong nước ấm.

Lại múc nếp ngâm ở trong chậu.

Đặt lá dong mới mua vào trong nồi lớn rồi luộc.

“A Duyên, ngươi nấu nhiều lá dong như vậy làm gì?” Tái đại nương vừa nhóm lửa vừa hỏi.

“Đại nương, ta tính toán làm mấy cái bánh chưng!”

“Bánh chưng? Cũng không phải là Tết Đoan Ngọ, ăn bánh chưng cái gì, ăn bánh chưng cũng không ngon!” Tái đại nương nghi ngờ hỏi.

Tùy Duyên cười, “Đại nương, một hồi ta nấu bánh chưng xong, chắc chắn ăn ngon!”

Tài nấu nướng của Tùy Duyên, Tái đại nương đã biết, cũng không hỏi nhiều, nở nụ cười, “Ta chờ!”

“Tốt!”

Vì để cho thịt heo thấm gia vị, Tùy Duyên rửa sạch thịt heo, cắt thành từng lát từng lát, đặt ở trong chậu sứ, thêm nước tương, muối vào, lại bỏ thêm một ít Trần Bì, một ít Bát Giác, trộn đều thịt heo, đặt ở một bên, một hồi gói bánh chưng sẽ dùng đến.

Lại vớt gạo nếp ra rổ nhỏ cho khô, cho nước tương, muối vào trộn đều đặt ở một bên.

Làm xong bánh chưng, Tùy Duyên bắt đầu chuẩn bị cơm tối.

Muốn làm gà hầm bao tử heo ngon, phải hầm mới có thể thấm gia vị.

Lấy bao tử heo ra, rửa sạch bao tử heo, dùng bột mì khử mùi tanh của bao tử heo, đặt ở trong rổ cho ráo nước, rửa sạch gà đã mua, cắt bao tử heo ra một đoạn, nhét gà vào trong bao tử heo, lại bỏ vào mấy cái nấm hương khô đã ngâm nở, một miếng gừng, mười quả Táo Đỏ, bốn củ Đẳng Sâm, một ít Ngọc Trúc, mấy quả Kỷ Tử, một ít Bát Giác, hai lá Nguyệt Quế, đoạn ngắn vỏ cây quế, và muối.

Bởi vì không có rượu gia vị (loại rượu chuyên dùng để nấu ăn), ngay cả rượu Thiệu Hưng* cũng không có, Tùy Duyên đành dùng rượu trắng.

(* Một loại rượu nổi tiếng ở Thượng Hải, được mệnh danh là “Hoàng Tửu” nổi tiếng của Trung Quốc)

Cắt bao tử heo ra một đoạn, dùng vải bọc lại, đặt ở giữa nồi đất. Đặt nồi đất ở trên lò, từ từ hầm.

Lại vội vàng chuẩn bị món ăn khác.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương