Cách Phát Tài Của Thương Phụ
Chương 14: Con đường mới để phát tài

Hạo Nhiên thét như vậy, làm cho mọi người cười ha ha, có người thuần túy tăng thể diện cho Hạo Nhiên, móc tiền ra mua.

Tùy Duyên đứng ở bên cạnh, hé miệng cười yếu ớt.

May nhờ có Hạo Nhiên, nếu không, nàng thật sự không biết nên rao thế nào.

”A Duyên, gói!”

Tùy Duyên đáp một tiếng, lập tức tiến lên dùng kẹp gắp bánh gạo nếp lên, đặt vào trên chiếc lá chuối đã rửa sạch sẽ, gói lại, dùng một cọng rơm buộc lại, đưa cho người mua bánh gạo nếp, thuận tiện thu tiền.

Mặc dù thời gian nhìn nhau rất ngắn, vô cùng ngắn, nhưng trong lòng mỗi người đều lưu lại rung động quá lớn.

Tùy Duyên lập tức xoay đầu đi, tiếp tục gói bánh gạo nếp, Hạo Nhiên cũng tiếp tục thét.

Người bán thịt bò cũng đưa nội tạng bò tới, cố gắng kéo xe ngựa, người nọ nhảy xuống xe ngựa, không ngừng cười ha ha, “Hạo Nhiên ca cũng ở đây sao!”

Hạo Nhiên lập tức trừng mắt, lông mày nhíu một cái, “Đi đi đi đi, kéo đến cửa sau đi, nơi này là chỗ làm ăn, về sau nhớ kéo đến cửa sau!”

”À, tốt....!” Người nọ nói, ngồi lên trên xe ngựa, chở nội tạng bò ra cửa sau.

Một ngón tay của Hạo Nhiên chỉ, “Mấy người các ngươi ra cửa sau giúp chuyển vào viện!”

”Tốt, Hạo Nhiên ca!”

Mấy người lập tức hi hi ha ha chạy ra hậu viện.

Hạo Nhiên nói với Tùy Duyên, “Ngươi đi làm phá lấu bò đi, chỗ này, có mấy người chúng ta là đủ rồi!”

Tùy Duyên gật đầu, đi tới nhà bếp.

Đi tới phòng bếp, mấy sọt nội tạng bò cũng đã được chuyển vào trong sân nhỏ phía sau phòng bếp.

Người đưa thịt bò họ Trương.

Ở hậu viện nói cửa tiệm thịt bò rất bận rộn, nhưng nghe mùi thơm từ phòng bếp, lại không nỡ đi, vẫn lải nhải kéo mấy huynh đệ của Hạo Nhiên, hỏi đông đáp tây.

”Trương ca, ngươi chờ một chút!”

Tùy Duyên ở trong phòng bếp hô một tiếng, vội vàng mang theo một cái rổ đi ra ngoài phòng bếp, “Trương ca, đây là chút bánh gạo nếp, chắc chắn một khoảng thời gian rất dài sắp tới ta không thể đi đến cửa tiệm thịt bò, ngươi giúp ta cầm đi phân phát cho mọi người, một người một phần, ta đã gói kỹ!”

Trương ca cười ha ha, “Vậy thì tốt!”

Vươn tay nhận lấy, ngoài mặt không nói, nhưng trong lòng rất vui mừng, đối với thái độ làm người của Tùy Duyên, cũng thích hơn.

”Trương ca, về sau giao nội tạng bò, còn phải làm phiền các ngươi, đây cũng không phải là vật gì đáng tiền, một chút tấm lòng của ta!”

”Ha ha, được, được, đại muội tử, chúc ngươi mua may bán đắt, sọt, sáng mai sẽ trả lại cho ngươi!”

”Cám ơn Trương ca!”

Trương ca xách theo mấy cái sọt, vui mừng rời đi.

Tùy Duyên lấy tạp dề mặc vào, trong phòng bếp, Bất Hối đã nấu nước nóng, Tùy Duyên lấy nước nóng, trước tiên dùng nước rửa sạch nội tạng bò.

Rồi lấy bột mì dùng sức chà xát rửa sạch, cho đến khi rửa xong ba sọt nội tạng bò, tay cũng bị rộp.

Lại đặt nội tạng đã rửa sạch vào trong nồi cho chảy hết máu, vớt ra cho ráo nước, cắt rồi đặt vào trong nồi nấu đã bỏ gia vị.

Thoáng cái đã nấu đầy hai nồi.

Trong cửa tiệm.

Hạo Nhiên hô mệt, đổi thành một tiểu huynh đệ.

Lười biếng ngồi trên băng ghế, nửa người dựa vào trên bàn, một tay cầm tách trà, “Hô lớn tiếng lên, ngươi chưa ăn điểm tâm sao?”

Tiểu huynh đệ nghe vậy, lập tức căng cổ họng hô to.

”Bánh gạo nếp, năm văn tiền một miếng, chín văn tiền hai miếng!”

Tùy Duyên ở trong phòng bếp nghe thấy, không nhịn được hé miệng nở nụ cười.

Tái đại nương cầm gậy từ từ đến gần phòng bếp, “A Duyên, bánh gạo nếp bán cũng không tệ, ngươi làm bao nhiêu cái?”

”Ba mươi!” Tùy Duyên nói, lau khô tay, đỡ Tái đại nương ngồi xuống.

Nhiều như vậy!

Tái đại nương ngẩn người.

Tùy Duyên cười, “Đại nương, ta biết rõ, bên cạnh bến tàu, đều là người làm việc nặng, năm văn tiền một miếng bánh gạo nếp rất xa xỉ, không chỉ vậy, hôm nay khai trương, mọi người đến giúp đỡ, cuối cùng ta cũng phải làm chút gì đó, để cho bọn họ mang về, cho người già đứa trẻ trong nhà!”

Tái đại nương nghe vậy, bừng tỉnh hiểu ra, “Cũng là ngươi suy nghĩ chu đáo!”

”Đại nương, ngươi ngồi đi, ta làm bánh màn thầu và bánh bao, tránh cho buổi trưa, mọi người không có gì để ăn!”

”Ngươi bận rộn, ta đi ra bên ngoài xem một chút!” Tái đại nương nói xong, đứng lên, từ từ đi ra bên ngoài.

Bất Hối lập tức đứng lên, “Nãi nãi, ta đỡ người!”

”Ngoan ngoan, Bất Hối đỡ nãi nãi, Bất Hối là áo bông tri kỉ của nãi nãi, rất ấm áp....!”

Tái đại nương và Bất Hối vui vẻ đi tới cửa tiệm, lại thấy Hạo Nhiên ngồi không sai khiến người khác, Tái đại nương cầm gậy lên không nặng không nhẹ gõ xuống, “Chỉ biết ngồi không là giỏi, đi phòng bếp xem A Duyên, có cần lấy nước không!”

Hạo Nhiên vừa nghe, trong lòng liền biết lão nương tạo cơ hội cho hắn, vội nói, “Tốt!”

Tùy Duyên đang bận gói bánh bao, trong lò, củi cháy phát ra âm thanh lách tách.

Phá lấu bò cũng tỏa ra mùi thơm nồng nặc.

Hạo Nhiên đi tới, đứng ở cửa phòng bếp, lẳng lặng nhìn Tùy Duyên đang bận rộn, đột nhiên nở nụ cười. Cũng không biết mình cười vì chuyện gì, nhưng, giờ khắc này Hạo Nhiên, cũng là thật lòng muốn cười.

Đột nhiên Tùy Duyên quay đầu lại, thấy là Hạo Nhiên, hé miệng nở nụ cười, “Hạo Nhiên ca!”

”Ừm!” Hạo Nhiên đáp một tiếng, đi vào phòng bếp, “Tới xem một chút, ngươi có cần lấy nước không?”

”Chum nước vẫn còn đầy, ta mới vừa xách mấy thùng đổ vào!”

”Những chuyện như vậy, về sau phải để nam nhân làm!”

Hạo Nhiên nói xong, lấy nắp gỗ đậy chum nước lên nhìn một chút, quả nhiên, tràn đầy, rồi đóng lại.

Đứng nghiêm một bên, nhìn Tùy Duyên gói bánh bao.

”Gói nhiều như vậy, ngươi không mệt sao?”

Tùy Duyên nghe vậy cười, “Không mệt, ta thật sự thích cuộc sống như thế này!”

Bận rộn, lại muôn màu muôn vẻ, trong lòng cũng an tâm.

”Ngươi tính cả đời làm một thương phụ sao?” Hạo Nhiên hỏi.

Tùy Duyên suy nghĩ một chút, “Ta tự lực cánh sinh, thương phụ cũng không có gì là không tốt!”

”Chắc chắn!”

”Hạo Nhiên ca, ngươi quen biết nhiều người ở Phục Hi thành, ngươi có thể giúp ta đi hỏi thăm những đại tửu lâu khác một chút hay không.., có chưởng quỹ nào muốn bán bánh gạo nếp không!”

Hạo Nhiên nghiêng đầu, không hiểu.

”Hạo Nhiên ca, mới vừa rồi đại nương đã nói với ta, ở bến tàu này, đều là người làm việc nặng, người dùng thể lực để sống chiếm đa số, mọi người chỉ cần lấp đầy bụng là tốt rồi, bánh gạo nếp quá đắt, thỉnh thoảng mua ăn còn có thể, thường xuyên ăn chắc chắn là không có, cho nên, ta nghĩ, bên đường Đông, tửu lâu xa hoa chiếm đa số, nếu như liên hệ được với một nơi, ta đặc biệt làm bánh gạo nếp cho bọn họ......”

Hạo Nhiên vỗ tay một cái, “Ý này rất hay, bên đường Đông, người giàu có chiếm đa số, bọn họ kén ăn, lại ưa thích thức ăn mới mẻ, ngày mai, ta sẽ đến Tụ Tiên Lâu hỏi thăm giúp ngươi, ta quen biết chưởng quỹ ở đó, nhưng mà, ngươi phải làm một phần cho ta mang qua, cho chưởng quỹ nếm thử miễn phí trước!”

”Tốt!”

Nấu xong phá lấu bò, Hạo Nhiên bắt đầu thét.

”Phá lấu bò, ba văn tiền một chén, nếu thêm hai cái bánh bao, năm văn tiền, vừa no bụng, lại dinh dưỡng!”

Có người không nhịn được, muốn thử một chút.

”Vậy cho một chén, hai cái bánh bao!”

Năm văn tiền, nếu như có thể ăn đủ no, đỡ phải chạy về nhà ăn một bữa cơm, gánh ít một chuyến hàng.

Một chuyến hàng, tiền công rất cao, đến 15 văn tiền.

”Được rồi, ngươi ngồi xuống trước đi!” Hạo Nhiên nói một tiếng, dùng một ngón tay chỉ, “Ngươi, đi vào bưng phá lấu bò ra, nhớ, đừng có làm đổ!”

”Dạ....!”

Một chén phá lấu bò, hai cái bánh bao lót bụng, bụng ấm áp dễ chịu, mùi vị phá lấu bò rất ngon, có chút cay, có chút nồng, nhưng cũng không phải rất cay, mùi vị đặc biệt tốt.

Làm cho người ta cảm thấy vô cùng thoải mái.

Thoải mái trả năm văn tiền, đúng lúc có việc, vui mừng đi làm việc.

Hai nồi phá lấu bò lớn, vừa bán vừa ăn, đến xương, cũng bị gặm sạch sẽ. Các huynh đệ tốt của Hạo Nhiên, ngồi ở lối vào cửa tiệm, vừa canh vừa ăn no nê.

Có rất nhiều người khi rời đi, tỏ ý ngày mai sẽ còn quay lại.

Đồ ăn đều bán sạch sẽ, cũng tính là khai trương thuận lợi, Tùy Duyên nghĩ như vậy.

Hai ngày kế tiếp, buổi sáng bán cháo trắng, bánh bao và bánh màn thầu, bánh gạo nếp, trừ đi tiền vốn, cũng có thể kiếm được hơn 200 văn tiền, buổi trưa bán phá lấu bò, bánh bao và bánh màn thầu, kiếm được 300 văn tiền, một ngày có thể kiếm 500 văn.

Nương con hai người âm thầm vui mừng.

Nhưng mà, buổi chiều lại cực kỳ rảnh rỗi.

Tùy Duyên nghĩ, nàng phải làm chút gì đó, để bán vào xế chiều, cho dù kiếm không bao nhiêu, được thêm mười mấy văn tiền, cũng là chuyện tốt!

Bởi vì cửa tiệm của Tùy Duyên luôn quét dọn sạch sẽ, món ăn lại ngon miệng, giá cả vừa phải, người tới ăn điểm tâm, phá lấu bò càng ngày càng nhiều, hai người Tùy Duyên và Bất Hối vô cùng bận rộn.

Từ sáng sớm Hạo Nhiên ca đã cõng Tái đại nương tới, Tái đại nương ngồi ở cửa thu tiền, Hạo Nhiên giúp đỡ bưng cháo, phá lấu bò, dọn dẹp bàn, Tùy Duyên phụ trách gắp bánh bao, múc cháo, Bất Hối phụ trách rửa chén.

Mỗi người đều bận rộn với công việc của mình.

Thỉnh thoảng, Tùy Duyên, Hạo Nhiên liếc mắt nhìn nhau, ngay sau đó hai người lúng túng nhìn qua nơi khác, trong lòng của mỗi người đều cảm thấy rung động.

Nhưng mà bánh gạo nếp, lại bán không tốt.

Theo lời nói của Hà ca ở cửa tiệm mật ong Hoán Cú, không phải là ăn không ngon, mà là quá đắt, mọi người không nỡ.

Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng có người mua một hai miếng, mang về cho đứa bé trong nhà.

Nghỉ ăn cơm trưa sau một buổi làm việc bận rộn, Hạo Nhiên lười biếng ngồi trên băng ghế, thân thể ngã về phía sau, dựa vào trên bàn, hai chân bắt chéo.

”Mệt quá, may mắn là mùa đông, nếu là mùa hè, chắc chắn ta bị nóng chết!”

Bất Hối ở bên cạnh nhìn, liền vội vàng tiến lên, “Hạo Nhiên thúc thúc, chỗ nào ngươi đau đớn chua xót, Bất Hối giúp ngươi xoa bóp!”

Hạo Nhiên sững sờ, ngay sau đó vui vẻ nói: “Tốt!”

Bất Hối giơ đôi tay nhỏ bé lên, xoa bóp bả vai cho Hạo Nhiên, lại nắm thành nắm đấm đấm lưng cho Hạo Nhiên.

Dùng dáng vẻ của một tiểu nha hoàn, phục vụ Hạo Nhiên.

Làm cho tất cả đều cười. d đ "lequydon"

”Ha ha, nha đầu Bất Hối, đấm thật là thoải mái!”

”Hạo Nhiên thúc thúc, có muốn mạnh hơn một chút hay không?”

Hạo Nhiên nghe vậy, đồng ý, “Tốt, tốt, Bất Hối đấm bóp cho ta mạnh hơn một chút đi!”

”Được!” Bất Hối nói xong, đấm bóp cho Hạo Nhiên mạnh hơn một chút đi, còn thân thiết hỏi, “Hạo Nhiên thúc thúc, có đau không?”

”Không đau, không đau, cứ đấm như vậy, rất thoải mái!”

Tái đại nương ngồi bên cạnh nhìn, không ngừng vui vẻ cười ha ha.

Đứa nhỏ Bất Hối này, hiểu chuyện, biết làm người khác thương yêu, cũng biết lôi kéo lòng người.

Tùy Duyên từ phòng bếp đi ra, nhìn thấy một màn này cũng vui vẻ, hé miệng nở nụ cười.

Vừa định mở miệng nói chuyện, một chiếc xe ngựa dừng lại ở cửa lớn của cửa tiệm, một nam tử nhảy xuống xe ngựa, hết nhìn đông tới nhìn tây, mới nhìn vào trong cửa tiệm, nhìn thấy Hạo Nhiên, vui mừng cười một tiếng,“Hạo Nhiên ca!”

Hạo Nhiên nghe vậy, híp mắt, lười biếng nhìn, lúc nhìn thấy người tới thì trong nháy mắt lười biếng liền tản đi, gật đầu ra hiệu với Bất Hối, đứng lên, “Chúc Huynh Đệ, ngươi đã tới? Mau ngồi, Mau ngồi!”

Chúc Huynh Đệ cười ha ha, “Hạo Nhiên ca, không ngồi, Lâm chưởng quỹ đã trở về, ta nói với hắn, ngươi đến Tụ Tiên Lâu tìm hắn bàn chuyện làm ăn, Lâm chưởng quỹ kêu ta tới đón ngươi, thuận tiện mang một ít bánh gạo nếp đó qua, hắn muốn tự mình nếm thử!”

”Dễ bàn, dễ bàn!” Hạo Nhiên nói xong, lại khiến cho Chúc Huynh Đệ ngồi xuống, để Tùy Duyên đến phòng bếp chuẩn bị bánh gạo nếp, lại để Tùy Duyên cắt cho Chúc Huynh Đệ mấy miếng, cho Chúc Huynh Đệ nếm thử một chút!

Tùy Duyên gật đầu, không bao lâu, cắt bánh gạo nếp bưng ra.

”Ai nha, ngửi mùi đã thấy thơm!” Chúc Huynh Đệ nói xong, cầm lên nếm thử, gật đầu, “Ăn ngon, ngọt mà không ngán, xốp ngon miệng, vào miệng liền tan!”

Ăn mấy miếng bánh gạo nếp lót dạ, Chúc Huynh Đệ mới lên tiếng, “Hạo Nhiên ca, đi thôi!”

Hạo Nhiên gật đầu, “A Duyên, ngươi cùng đi chứ!”

Tùy Duyên suy nghĩ một chút, gật đầu, dặn dò Bất Hối trông coi cửa tiệm thật kỹ, Tái đại nương tỏ ý nàng cũng sẽ ở lại bồi Bất Hối.

Tùy Duyên cầm rổ, cùng Hạo Nhiên ca lên xe ngựa, đi đến Tụ Tiên Lâu ở đường Đông.

Tụ Tiên Lâu, ở nơi phồn hoa nhất đường Đông, náo nhiệt nhất đường cái, diện tích rộng lớn, tửu lâu xây dựng rất xa hoa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương