Tân Thiểu Mẫn ngơ ngác mà nhìn hắn, thật lâu sau mới nói: "Có lẽ vậy, ta chưa thấy không thể nào quyết định, nhưng nếu ta là hắn, ta cũng sẽ bị thực tế làm cho vặn vẹo, chẳng qua ta cảm thấy được cho dù hắn vặn vẹo như thế nào, trong ngực hắn vẫn còn một khối Tịnh Thổ (1), cũng như ngươi cho dù có lỗ mãng như thế nào, hắn đều không có khả năng giết ngươi." Mặc dù không hề có căn cứ, nhưng nàng chính là cho rằng như vậy.

1. Tịnh thổ: chốn cực lạc

"Đó là bởi vì ta còn hữu dụng."

Tân Thiểu Mẫn không khỏi nở nụ cười. "Cho nên ngươi cho rằng có một ngày khi ngươi không còn tác dụng, hắn sẽ giết ngươi?"

"Tân Thiểu Mẫn, ngươi không hiểu rõ một việc."

"Chuyện gì?"

"Ngươi không biết là bộ dáng ta và hắn rất giống nhau?" Hắn cố ý cúi xuống gần nàng một chút.

Tân Thiểu Mẫn không nhúc nhích, dứt khoác liếc nhìn lông mày khí phách cùng con ngươi đen thâm thúy, cũng như sóng mũi rất thẳng cùng môi mỏng bạc.

"Nói thật, nếu ta không biết các ngươi, tại lần đầu tiên nhìn thấy, nhất định ta sẽ nhận thức sai, bởi vì không chỉ diện mạo các ngươi giống nhau, ngay cả khí chất cũng giống, nói là anh em sẽ không ai hoài nghi."

"Một tên hoàng đế không có khả năng cho phép bất luận kẻ nào lay động quyền lực chí cao vô thượng của hắn, nhất là một người có diện mạo tương đương hắn, hiện tại bởi vì hắn thất thế, cho nên ta có thể giả dạng thành hắn, tùy lúc vì hắn ngăn cản cái chết, liền tốt hơn so với việc cả đời ta thay mặt hắn lên triều, là ta vì hắn trúng độc, nhưng có một ngày khi hắn lấy lại quyền lực, ngươi cho rằng ta có thể sống mà rời khỏi?"

Tân Thiểu Mẫn ngẫm nghĩ trong phút chốc, "Cho nên ngươi cho rằng lần này đại ca dễ dàng tha thứ nhượng bộ đối với ngươi, là vì ngươi đã từng cứu hắn, là vì ngươi đối với hắn mà nói có tác dụng rất lớn? Cho nên khi hiện tại ngươi đã vô dụng, cũng là kỳ hạn chết của ngươi?"

Lời này là hình dung Hạ Hầu Hoan thật sự vô tình, mà lại cực kỳ có đạo lý.

"Đương nhiên."

"Vậy tại sao ngươi không trốn?" Câu hỏi nàng đặt ra khiến cho Thành Hâm không khỏi thất thần. "Ngươi có thầm nghĩ, ngươi có biết rời khỏi hoàng cung như thế nào không, trước khi hắn còn chưa có quyền thế, ngươi có nhiều cơ hội trốn, tại sao ngươi phải ở lại chỗ này chờ bị giết a?"

Thành Hâm không nói, giống như vui sướng khi bị người khác nhìn thấu nội tâm, làm cho động tác của hắn theo bản năng mà nhanh hơn.

"Huống hồ, nếu ngươi nghĩ muốn phản kích, ngươi có khả năng giết hắn, xem là muốn giả mạo hắn làm đương kim hoàng thượng hay là  rời khỏi hoàng cung đều có thể, ngươi vì cái gì mà vẫn ở lại chỗ này?" Ngay cả điểm này, làm cho nàng chắc chắn Thành Hâm ở lại là có phần tình cảm anh em với Hạ Hầu Hoan.

"Bởi vì ta sợ hắn tra ra được người thân của ta, ta sợ hắn gây bất lợi cho người thân của ta." Thành Hâm nói nhỏ.

"Không đúng, đó là bởi vì ngươi coi hắn như người thân của ngươi." Thấy thần sắc hắn khẽ biến, nàng càng tăng thêm khẳng định. "Thành Hâm, tổn thương trên thân thể ngươi không có khả năng ba năm liền không tốt lên, nhưng trong một khoảng thời gian là ai chăm sóc ngươi? Khoảng thời gian hoàng thượng phát sinh chuyện gì ngươi lại không biết? Ngươi lại không biết hắn vì bảo vệ người bên cạnh ăn độc? Nếu ngươi không biết, tại sao sau khi thân thể ngươi khôi phục lại tự mình xuống bếp? Không phải bởi vì ngươi không muốn sẽ phải ăn độc. Kỳ thật trong lòng ngươi, ngươi vì biết ơn hắn, thậm chí là đau lòng vì hắn."

Hạ Hầu Hoan áy náy với hắn, cảm ơn, cho nên tùy ý hắn lỗ mãng, mà hắn không muốn Hạ Hầu Hoan áy náy, cho nên luôn khiêu khích... Nàng nghĩ kĩ, không khỏi cảm thấy tâm tư của bọn họ thật đáng sợ, có khi ngay cả tay chân cũng không thể tâm ý tương thông đến thế.

Thành Hâm căm tức trừng mắt nhìn nàng: “Thái quá, ta muốn ói.”

Khóe miệng Tân Thiểu Mẫn co rúm lại: “Ta chỉ có thể nói, các ngươi rất ăn ý.” Nói từ này cũng không sai biệt lắm, thật sự ghê tởm như vậy sao?

“Ngươi...”

“Chờ một chút, không tệ lắm, có thể ăn rồi.” Mùi hương của hạt dẻ bay đến, thúc giục nàng.

Khóe miệng Thành Hâm run rẩy, vẫn chỉ có thể nhận mệnh làm việc.

“Nhanh chút đi, thịt hẳn là đã chín, chúng ta ăn thịt trước.” Nàng lôi kéo hắn đến trước lồng hấp, cầm lấy lồng hấp, lấy miếng thịt ra đặt ở trên tấm thớt, lại buông lồng hấp ra: “Nếu gà này để lâu, vị sẽ không ngon.”

Nàng tìm dao thái, trước cắt thịt thành từng miếng, nàng đã sớm lót sẵn rau, một mảnh rau bao quanh miếng thịt, đặt ở trong đĩa: “Ăn xem, ta cam đoan là rất ngon.”

“Này là đồ ăn sống.”

“Hừ, thịt còn có thể ăn sống, huống chi đồ ăn.” Nàng thái rất tốt, tất cả đều bao tốt, thấy hắn không chịu ăn, cười hì hì lấy ra một miếng: “Ta thử độc thay ngươi.” Nàng cắn một miếng, cảm giác thỏa mãn làm cho nàng muốn rơi lệ. Thịt à... Đã bao lâu rồi nàng chưa nếm thử, thì ra mùi vị thịt quay lại khiến người ta nhớ đến thế.

Thành Hâm thấy nàng ăn cực kỳ thỏa mãn, do dự một lúc, sau vẫn cầm một miếng lên, ăn hai lần, hai mắt liền sáng ngời.

"Ăn ngon đi, ta thật xứng được gọi là thiên tài! Món ăn này, mùi thịt béo ngậy, thêm mùi vị đặc trưng của rau thật là quá tuyệt!" Cho xin đi, nàng thật sự không nhịn được bội phục chính mình.

Nhìn nàng đắc ý cười, Thành Hâm cũng cười theo, ý cười không tự giác treo trên mặt, nhưng mà - - "Thiên tài là gì?"

"Trời sinh ta tài tất có chỗ dùng!"

Nàng cười, hắn cũng cười theo: "Có ý tứ."

"Ăn cơm vốn là chuyện tốt, nên ăn vui vẻ." Cho dù có nhiều chuyện không vui vắt ngang trước mặt, nhưng cũng phải ăn no một bữa rồi mới có sức mà đối mặt.

Hai người cứ ăn ngấu aqn nghiến như vậy. Nhưng mà, mắt thấy trời ngày càng tối, phòng bếp nhỏ bắt đầu nổi lên gió lạnh, Hạ Hầu Hoan vẫn chưa trở về. Tân Thiểu Mẫn lấy gà ra, chỉ sợ để trong đó lâu sẽ biến chất.

"Đại ca vẫn chưa trở lại sao." Nàng thì thào tự nói, đứng ở cửa phòng bếp. Tuy rằng nàng không hiểu thời gian, nhưng nàng biết hiện tại đã rất trễ rồi.

"Lễ nghi phiền phức tiệc sinh thần hôm nay đủ khiến hắn đau đầu rồi." Thành Hâm chậm rãi đi đến bên cạnh nàng, phát giác bên ngoài bắt đầu nổi gió, thổi vào phong bếp nhỏ, nhân tiện nói: "Đến bên trong chờ đi."

"Ừ." Nàng đi đến cạnh bàn nhỏ, gục xuống bàn trừng mắt món gà quay, muốn đợi hắn trở về rồi mới ăn.

"Này, hôm nay cũng là sinh thần của ta." Khi Thành Hâm ngồi xuống bên cạnh nàng bất ngờ nói.

"Thật sao?" Nàng ngồi dậy, cười liếc hắn."Chúc ngươi sinh thần vui vẻ."

"Chỉ nói vui vẻ? Không có lễ vật sao?"

"... Bằng không tặng cho ngươi một cái đùi gà." Nàng vốn muốn chia sẻ với đại ca, một người một cái đùi, nhưng mà Thành Hâm đối với nàng cũng tốt lắm, nàng có thể đưa cái của mình cho hắn.

"Ta ăn no rồi."

"Bằng không?" Thịt cũng ăn, hạt dẻ cũng hưởng qua, chậc, cũng không nói sớm, bằng không đã mang hạt dẻ làm quà sinh nhật, hiện tại muốn nàng chuẩn bị cái gì? Chính nghĩ kĩ, nàng đã thấy hắn càng ngày càng gần."Ngươi muốn làm gì?" Lại không uống rượu, thế nào hành động lại hoàn toàn không giống với bình thường?

"Ta nghĩ muốn hôn ngươi."

Tân Thiểu Mẫn trừng mắt: “Thành Hâm, ngươi ăn hạt dẻ cũng bị say à?” Say đến mức nghiêm trọng như vậy.

“Coi như ta say, ngươi hôn ta một chút.”

Thấy hắn đi thẳng đến, nàng không khỏi lùi về sau, cho đến khi không lùi được nữa, nàng vội hỏi: “Không có ai thỉnh cầu loại lễ này, Thành Hâm, ta là nam nhân đấy.” Không phải ở lâu trong Ngọc Tuyền cung, cuộc sống cấm dục quá lâu nên muốn trêu chọc nàng đấy chứ.

“Ừ, ta chưa từng hôn qua nam nhân, muốn thử xem cũng được.” Hắn cười híp mắt nói.

Nàng lập tức giải thích, không để ý thân phận: “Ngươi thích nam nhan, mà ta không là nam nhân!” Cứu mạng, thật sự say rồi!

“Cũng đúng, thái giám không tính là nam nhân.” Hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lên.

“Không phải, ý của ta là  - -”

Khi mắt thấy hắn thật sự muốn hôn  - -

“Thành Hâm, ngươi đang làm gì?” Một giọng nói khàn khàn quỷ mỵ từ cửa truyền đến.

Tân Thiểu Mẫn quay đầu lại, đưa ánh mắt cầu cứu, nhưng vừa thấy Hạ Hầu Hoan này ngoài cười nhưng trong không cười, nàng không khỏi rùng mình một cái.

“Hoàng thượng, ngươi có nhớ từng đồng ý với ta một điều kiện không?” Thành Hâm cười hỏi.

“Ngoại trừ Thiểu Mẫn.” Hạ Hầu Hoan bước từng bước vào phòng bếp, một tay túm lấy Thiểu Mẫn ôm vào trong ngực.

Tân Thiểu Mẫn bị hắn ôm vào trong ngực, ngửi mùi rượu nồng đậm trên người hắn, xác định người này chắc chắn cũng say.

“Hả, là ý nói ngôi vị Hoàng đế cũng có thể tặng cho ta?”

“Có thể, nếu ngươi nói muốn làm Hoàng đế.” Dứt lời, hắn kéo Tân Thiểu Mẫn đi ra ngoài.

“Ta muốn ngôi vị Hoàng đế để làm gì?” Thành Hâm khẽ cười một tiếng, mệt mỏi dựa vào tường.

Hoàn hảo, hắn (Hạ Hầu Hoan) trở lại trước thời gian, bằng không... Hắn (Thành Hâm) không biết bản thân mình sẽ làm ra chuyện gì.

“Oa.”

Hoàn toàn không hề có sức chống cự, Tân Thiểu Mẫn bị vứt lên giường, đang định đứng dậy giải thích, lại lập tức bị áp đảo, khi vừa định lên tiếng liền lập tức bị phong kín. Hắn hôn nàng rất sâu, môi lưỡi bị mút phát đau, làm cho nàng không thở được, hơn nữa tay hắn  - -

“Đại ca!” Vừa được thả ra, nàng vội vàng hô.

Hơi thở của nàng hỗn loạn, trong hô hấp đều là mùi rượu hắn cho, nồng đậm tới mức khiến nàng say.

“Hả?” Hắn hừ một tiếng, giơ tay cởi cung phục của nàng.

“Đại ca, ngươi tức giận?” Nơi này không phải Đông Noãn các mà là tẩm điện của hắn, ý đồ của hắn đã đủ rõ ràng, trên đường từ phòng bếp nhỏ trở về, hắn không nói một tiếng, ngay cả Bình An tùy hầu đi theo phía sau cũng cảm thấy hắn không đúng, chỉ có thể yên lặng dùng ánh mắt muốn nàng trấn an hắn. Nhưng muốn nàng trấn an thế nào đây? Nàng ngay cả cơ hội mở miệng cũng không có.

“Không có.”

“Này... Ngươi có muốn ăn gà quay không, ta vừa quay...” Nàng ngừng lại một chút, chỉ vì môi dưới bị hắn cắn, khiến nàng phát đau.

“Ngày mai lại ăn.” Hắn đột nhiên cười hí mắt, đầu lưỡi khẽ liếm chỗ bị hắn cắm chảy máu.

“... Ta không thích bộ dạng này của ngươi.” Hắn rõ ràng là đang tức giận, khuôn mặt thối liền thôi đi, nhưng hắn lại cố tình nở nụ cười, cười đến mức khiến lòng nàng run lên.

“Thích Thành Hâm kia?” Hắn vẫn cười như trước.

“Ta không có.”

“Ngươi không có?!” Hắn tức giận gầm lên, khuôn mặt tuấn tú tức giận: “Nếu ta không trở về, có phải ngươi sẽ để cho hắn hôn ngươi? Có phải ngươi mặc cho hắn ta cần ta cứ lấy không?”

“Ta sẽ không, ta chỉ là bị hắn dọa thôi, ta cho rằng hắn đang nói đùa, ta...”

Không đợi nàng nói xong, hắn đã đứng thẳng dậy.

“Đại ca!” Nàng vội vàng ôm lấy hắn từ phía sau: “Nghe ta nói xong trước đã.”

“Vì sao ta phải nghe ngươi nói?” Giọng nói của hắn bình tĩnh, động tác kéo tay nàng ra ôn nhu như ngày thường: “Ta không muốn nghe.”

“Đại ca, hôm nay là sinh thần của ngươi, ngươi đừng tức giận.” Nàng sống chết ôm chặt lấy hắn, chỉ sợ nàng vừa buông tay, hắn sẽ thật sự rời đi không quay đầu lại.

“Vì sao ta phải nghe ngươi?” Hắn quay đầu, không biết là say hay là giận, đôi mắt thâm túy đen tối đến lạ thường, làm người ta nhìn thấy mà sợ.

“Ta... Không cần tức giận, hôm nay là sinh thần của ngươi, vốn muốn làm cho ngươi vui vẻ, vì sao lại biến thành như vậy?” Nàng chưa từng yêu đường, dớm biết yêu đương phiền toái như vậy, ngay từ đầu nàng nên hãm lại.

“Ngươi muốn cho ta vui vẻ thế nào?” Nhìn nàng cúi đầy, hắn ngồi xuống giường mở miệng nói.

“Ta làm đồ ăn khuya.” Nàng vẫn cúi đầu, nước mắt rưng rưng. Nàng không thể hiểu được rốt cuộc hắn giận cái gì, chẳng qua chỉ là chuyện hạt vừng hạt mè, rốt cuộc là tức giận cái gì?

“Bây giờ ta không đói bụng.”

“Ta hết cách rồi.” Mệt nàng dụng tâm chuẩn bị như vậy, lòng tràn đầy chờ mong, kết quả lại đợi được tức giận của nàng... Đây gọi là cái gì?

“Muốn ta vui vẻ còn có nhiều cách khác mà.” Hắn nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên, hôn lên những giọt lệ vừa rơi xuống của nàng.

“Đừng khóc.”

“Hôm nay người ta đã chuẩn bị, muốn làm đồ ăn khuya cho ngươi, chờ mãi không thấy ngươi trở lại, thật vất vả ngươi mới trở về liền tức giận với ta, lại còn cắn ta...” Nàng thật sự đa cảm, nhưng bây giờ nàng cảm thấy mình thật ủy khuất.

Nhìn nàng thật lâu, Hạ Hầu Hoan không khỏi thở dài, ôm nàng vào lòng: “Ta luôn luôn nghĩ đến ngươi, muốn trở về nhanh, lại bị chuyện khác bủa vây, bị bắt uống mấy ly rượu, thật vất cả mới tìm được cơ hội hồi cung, nhưng lại thấy Thành Hâm muốn hôm ngươi, ngươi lại không phản kháng...”

“Ta có, ngay lúc đầu hắn nói sinh thần của hắn, sau đó hắn nháo muốn hôn ta, ta cho rằng hắn đang nói đùa, sau đó ta liền phát hiện không đúng, ta có giãy dụa, thậm chí ta còn tính toán muốn nói rõ thân phận với hắn, muốn hắn đừng náo loạn, đúng lúc đó vừa khóe ngươi trở lại.” Thực tế là nàng bị Thành Hâm dọa sợ, nàng không nghĩ tới hắn sẽ nghiêm túc như vậy.

“Hắn nói sinh thần của hắn, hắn muốn hôn ngươi một cái?”

“Ta... Ngày khác sẽ tìm cơ hội nói rõ ràng với hắn.” Nàng khẽ nắm chặt tay hắn: “Ngươi đừng tức giận, ta không muốn khi chúng ta ở bên nhau, lại tranh cãi chuyện nhàm chán này, thật sự là một chút ý nghĩ cũng không có.”

"Ừ..." Hắn nhẹ gật đầu, chậm rãi kề gần mặt nàng, trán để trước mặt nàng. "Quà của ta đâu?"

"Còn giận sao?" Nàng hỏi.

"Hôn, ta sẽ không giận nữa."

Nàng xấu hổ trừng mắt nhìn hắn, rụt rè hôn lên môi hắn, nhưng hắn lại há mồm hôn lại, lưỡi tiến vào trong miệng nàng dây dưa làm càn, hôn đến môi miệng nàng phát đau.

"Đau?" Thấy nàng nhíu mày, hắn khàn giọng hỏi.

"Chảy máu rồi" Nàng liếm liếm môi, nếm thấy vị máu.

"Cái này không bằng bi thương của ta, ngươi phải nhớ kỹ không được phản bội ta, ngàn vạn không được..." Hắn khàn khàn lẩm bẩm, dịu dàng hôn nàng, bàn tay to tiến vào phía dưới cung phục, nắm giữ khối tròn tròn mềm mại.

Nàng sợ hãi hô một tiếng, dường như có dòng điện chảy qua đáy lòng nàng, nàng theo từng động tác của hắn mà hơi phát run.

Cung phục bị hắn kéo mở, hắn nhẹ nhàng vân vê khối tròn tròn kia, cúi đầu liếm mút nụ hoa hồng nhạt, chân dài mạnh mẽ mà hữu lực đỡ hai chân của nàng, cách một tầng y phục, nàng có thể cảm giác được của hắn sớm căng cứng nóng rực như bàn ủi.

Hắn dễ dàng rút đi quần áo trên người nàng, ngón tay dài xảo trá tiến tới nơi tư mật non mềm, vò nhẹ vòng hoa cho đến khi cảm giác được nàng từng trận co giật phát ra tiếng ngâm nhẹ, cũng không thể nhẫn nại muốn chôn vùi vào trong cơ thể nàng.

Hắn khẩn cấp muốn có được nàng, ở trên người nàng để lại ấn ký thuộc về mình, tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào mơ ước nàng, cho dù là Thành Hâm cũng không thể.

Tân Thiểu Mẫn bị đau hít vào ngụm khí, cảm giác hắn ở trong người, bị cự đại nóng bỏng lấp đầy, nhẹ nhàng mà hôn trên trán trên má, nàng chậm rãi mở mắt, chỉ thấy hắn ma mỵ gợi cảm bày ra tất cả, nhưng hắn vì nàng mà nhẫn nại, không muốn nôn nóng động đậy.

Nàng nở nụ cười, hôn nhẹ gò má của hắn, khẽ cắn môi của hắn, hai tay toàn ôm lấy cổ của hắn, để hắn có thể gần sát nàng, không một kẽ hở chiếm lấy mình.

Hạ Hầu Hoan hừ một tiếng, u kính ẩm ướt eo hẹp bao quanh siết chặt bản thân, cơ hồ khiến dạy hắn cầm giữ không được, nhưng mà hắn không muốn làm đau nàng, từ tốn động, chờ đợi nàng thích ứng, mới càn rỡ mà hung mãnh thâm nhập chỗ sâu nhất, vào sâu ra cạn, không ngừng lưu lại ấn ký, vẫn là khát vọng nàng thẳng thắn bao lấy.

Hắn đòi hỏi nàng một lần lại một lần, khó có thể thoả mãn, cho đến khi nàng vô lực thừa nhận.

Mở mắt, Tân Thiểu Mẫn trong nháy mắt chợt thật thần, rồi sau đó lập tức nhận ra nơi này là tẩm điện của Hạ Hầu Hoan, mà người kia... Nàng nhìn quanh một vòng, không nhìn thấy hắn, mà đèn cung đình trong điện còn sáng, nhìn về phía ngoài cửa sổ, sắc trời hơi tối, giống như là đang mưa, khiến nàng khó mà biết thời gian chính xác.

Nhưng nàng không có tâm tình tính ra hiện tại là khi nào, cả người nàng đau đến... Khó diễn tả bằng lời.

Nàng chỉ có thể nói nam nhân này thật sự là rất không tiết chế, vậy mà lại nhẫn tâm như vậy đối với nàng.

Nghĩ đến tối hôm qua hắn mãnh liệt như vậy, nàng không khỏi xấu hổ đỏ mặt, cuốn lấy chăn không cho phép bản thân nhớ lại tối hôm qua, đột nhiên tiếng mở cửa vang lại, nàng vội vàng trùm kín toàn thân không kẽ hở, sau đó quay đầu nhìn lại.

"Ngươi đang làm cái gì?" Hạ Hầu Hoan cười nói.

"Ngươi đi đâu vậy?" Nàng kéo chăn che nửa mặt, nhìn hắn mặc cẩm bào thêu rồng màu đen, đi về phía mình.

"Đi phân phó bọn họ chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi." Hắn ngồi xuống bên giường, đôi mắt chứa yêu thương ý cười nhéo mũi nàng. "Đói bụng không?"

"Dường như có chút." Ánh mắt nàng phiêu a phiêu chính là không dám để ở trên mặt hắn, ánh mắt thoáng nhìn mặt nạ hắn đội khi rời Ngọc Tuyền cung đang đặt ở bên gối, không khỏi cầm lấy nhìn lên, chỉ thấy mặt nạ chạm trổ cực kì cẩn thận, điêu khắc bàn long hí phượng, tinh xảo khiến nàng không ngừng thưởng thức.

Hạ Hầu Hoan chứa ý cười nhìn nàng chăm chú thật lâu, lâu đến mức nàng hơi cáu liếc ngang trừng hắn. "Không cần nhìn chằm chằm vào ta, ta hiện tại không ăn cái gì." Nhìn không ra là nàng lấy mặt nạ dời đi lực chú ý sao? Nàng là người bình thường, da mặt mỏng không giống như vỏ bánh sủi cảo, muốn luyện đến trình độ tường thành giống như hắn, chỉ sợ muốn luyện đến đời sau.

"Ngươi rất lớn mật, hậu cung không có người nói với ta như vậy." Hắn cười, cúi người hôn trán nàng.

"Ta cũng không phải phi tần giai lệ của ngươi." Nàng tức giận nói.

"Nhưng mà." Hắn nở nụ cười mà nói: "Sau này, không có hậu cung, trẫm chỉ cần ngươi là Hoàng hậu."

Tân Thiểu Mẫn ngốc lăng, lúc này mới nhìn hắn: "Hôm nay dường như tâm tình ngươi tốt lắm?" So với  tối hôm qua, hắn như là hoàn thành đại sự, ngày đoạt lại quyền to gần ngay trước mắt.

"Cuối cùng cũng có được ngươi, tâm tình có thể không tốt sao?" Hắn cười hôn lên trán nàng.

Nàng đỏ bừng mặt, xấu hổ đến mức thu lại lông mi dài. "Đừng náo loạn, ta muốn rời giường ăn cái gì đó."

"Được." Hạ Hầu Hoan thành thật ôm nàng lên.

"Chờ một chút, quần áo của ta." Nàng nhanh níu chặt chăn, chỉ sợ cảnh xuân lộ ra ngoài.

"Không có."

"Sao lại không có? Cung phục của ta..." Nhìn trên đất, cái gì cũng đều không có.

"Ta đang suy nghĩ xem nên để ngươi mặc nữ trang hay là tiếp tục mặc cung phục."

"Đều có thể, tùy tiện cho một bộ y phục là được." Chỉ cần đừng để cho nàng tiếp tục quấn chăn, mặc cái gì nàng cũng không để ý.

Hạ Hầu Hoan cười đến xấu xa, đang muốn tiếp tục đùa nafg, bên ngoài vang lên giọng nói cấp bách của Chúc Bình An: "Hoàng thượng."

"Chuyện gì?"

"Không tốt, Hoàng quý phi nàng..."

Hạ Hầu Hoan miễn cưỡng nhìn phía cánh cửa. "Nàng làm sao?"

Chúc Bình An không dám nhiều lời, dùng một hơi mà nói: "Hoàng quý phi chết trong hồ ở Ngọc Ninh cung rồi."

Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, không khỏi hít một hơi, không thể tin được tranh đấu hậu cung lại trình diễn máu chảy đầm đìa trước mặt.

"Cái gì?!" Hạ Hầu Hoan bỗng dưng đứng lên.

"Đây là tin tức Ngọc Ninh cung mang tới, Hoàng thượng có muốn tới Ngọc Ninh cung..."

"Trẫm lập tức đi qua, mặt khác phái người thông tri Lý Đạc."

"Nô tài tuân chỉ." Chúc Bình An lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Hạ Hầu Hoan suy tính một lát, lập tức từ trên giàn hoa mang tới một bộ phục thái giám đưa cho Tân Thiểu Mẫn: "Ngươi đợi ở đây, chỗ nào cũng đừng đi, một hồi ta sẽ để Thái Đấu đưa đồ ăn sáng tới."

"Đại ca, để Thái Đấu đi theo ngươi đi." Có người biết võ ở bên người sẽ an toàn hơn.

Hạ Hầu Hoan không cho phép nói: "Không được, Thái Đấu ở lại chỗ này là tốt rồi, ta đi rồi về ngay." 

Tân Thiểu Mẫn không có cách, đợi hắn vừa đi liền khẩn trương đứng dậy mặc y phục. Hậu cung ác đấu thế nào năm lần bảy lượt trình diễn, nữ nhân này đến cùng đang nghĩ cái gì?

Ngọc Ninh cung.

Hoàng quý phi đã bị người đưa lên, để ở bờ ao, lúc Hạ Hầu Hoan đến, Hạ Hầu Quyết đã ở Ngọc Ninh cung, đang trấn an Bàng hoàng hậu mặt không có chút máu, vài cung nữ Ngọc Ninh cung run rẩy đứng ở một bên.

"Đang êm đẹp, sao lại phát sinh chuyện này?" Hạ Hầu Hoan bước vào trong cung, trầm giọng hỏi.

“Hoàng thượng, thiếp thân không biết." Bàng hoàng hậu sợ tới mức hoang mang lo sợ, vội vàng níu chặt vạt áo Hạ Hầu Quyết.

"Hoàng hậu không cần lo lắng, chỉ cần báo chuyện mới xảy ra vừa rồi cho Hoàng thượng biết là được." Hạ Hầu Quyết thấp giọng trấn an.

"Ta... Khoảng canh ba trước, Hoàng quý phi đến Ngọc Ninh cung, đó là quy định sáng chiều phụng dưỡng của hậu cung, mà ta không muốn gặp nàng, đã nói nàng đang có thai, tạm thời miễn vẫn an, nhưng nàng ở trước mặt ta khoe ra..."

"Hoàng hậu, những chi tiết nhỏ không cần nói nhiều." Hạ Hầu Quyết nghe vậy thấy bất thường, lập tức đánh gãy lời nói nàng chưa nói hết.

Không cần Hoàng hậu kể lại, hắn cũng đoán được Hoàng quý phi nhất định là đến nhà khoe ra vinh sủng bản thân có được, nhưng lại làm người ta hoài nghi là Hoàng hậu bởi vậy ghen tị tức giận, đau đớn hạ sát thủ.

"Ta không để ý nàng, cũng không biết qua bao lâu, cung nữ bưng trà nóng, trước khi vào điện liền thét chói tai, đến xem thử, thì Hoàng quý phi chết ở trong hồ."

"Cung nữ bên người Hoàng quý phi đâu, ở đâu?" Sắc mặt Hạ Hầu Hoan hung ác nham hiểm hỏi.

"Ta không biết." Bàng hoàng hậu hoảng loạn lắc đầu.

"Bên người Hoàng quý phi chắc chắn có cung nữ chăm sóc, nàng đã ở Ngọc Ninh cung, cung nữ bên người há có thể không thấy bóng dáng?"

"Hoàng thượng, chẳng bằng sai người đến Ngọc Đức cung hỏi một tiếng." Hạ Hầu Quyết đề nghị, không để hắn ép hỏi lần nữa.

Hạ Hầu Hoan liếc mắt ra hiệu, Chúc Bình An lập tức hiểu để thái giám Ngọc Ninh cung đi đến Ngọc Đức cung một chuyến. Không lâu sau, liền dẫn cung nữ bên người hoàng quý phi đến.

"Nô tì gặp qua Hoàng thượng, Vương Gia, Nương nương." Cung nữ Như Phương bên người Hoàng quý phi sợ tới mức mất hồn mất vía, vừa thấy mọi người liền quỳ rạp trên đất.

"Trẫm hỏi ngươi, đúng là ngươi và Hoàng quý phi đến Ngọc Ninh cung?"

"Vâng, là nô tì bồi Hoàng quý phi đến Ngọc Ninh cung."

"Vì sao ngươi không hầu ở bên người Hoàng quý phi? Ngươi có biết Hoàng quý phi đã chết ở trong hồ?"

Như Phương sợ tới mức cả người run lên. "Nô tì đáng chết, cầu Hoàng thượng thứ tội! Nô tì vốn là theo hầu bên người Hoàng quý phi, nhưng hai khắc trước khi về Ngọc Đức cung, Hoàng quý phi lại nói muốn nô tì đi trước, nô tì chỉ nghe lệnh, việc này Như Phân, Như Hoa đi cùng đều có thể làm chứng."

"Tại sao Hoàng quý phi lại nói như thế?"

"Hồi hoàng thượng, Hoàng quý phi nói nàng có chuyện đã quên nói với Hoàng hậu nương nương."

Hạ Hầu Hoan nghe vậy trừng Bàng hoàng hậu như chim sợ cành cong: "Hoàng hậu, ngươi còn nói? Rõ ràng chính là ngươi ghen tị Hoàng quý phi có thai, cho nên đẩy nàng vào trong hồ!"

"Ta không có, ta thật sự không biết! Hoàng quý phi cũng không có vào trong điện tìm ta, ta không có nhìn thấy nàng!" Sắc mặt Bàng hoàng hậu như tờ giấy, nước mắt rơi như mưa.

"Hoàng thượng, lời khai của một cung nữ há có thể là chân tướng sự thật, thỉnh Hoàng thượng tra rõ." Hạ Hầu Quyết cắn chặt hàm dưới, đối diện cùng Hạ Hầu Hoan. Tất cả rõ ràng là mưu kế, chẳng qua là Bàng hoàng hậu không phòng bị mới có thể rơi vào, nhưng hắn nằm mơ không thể tưởng được Hạ Hầu Hoan ngay cả đứa nhỏ thân sinh cũng có thể lấy ra làm lợi thế.

Hạ Hầu Hoan còn chưa mở miệng, ngoài cửa điện đã nghe được tiếng la khóc thấu xương của Lý Đạc.

Hạ Hầu Quyết nghe tiếng, mày không khỏi nhíu chặt, trừng mắt nhìn Hạ Hầu Hoan đi ra ngoài cửa điện. Hắn quá coi thường Hạ Hầu Hoan rồi.... Mười năm trước khi đăng cơ, hắn vẫn là tiểu hoàng đế thấy lửa đốt người không dám gặp người, sợ hãi rụt rè tránh ở Ngọc Tuyền cung, đối với hắn khúm núm, giống như vì sống sót mà ngay cả hoàng quyền đều có thể không cần, thì ra tất cả đều là vì hắn muốn đoạt lại quyền to mà diễn.

Hắn (Hạ Hầu Quyết)giống như Bàng hoàng hậu, quá mức không cảnh giác hắn, cho rằng bên người hắn chỉ có một Tiêu Cập Ngôn, căn bản không được việc gì, đại điển mừng trăm năm khai triều, thế mà lại làm cho hắn từ từ chia rẽ thân tín, hắn triệu hồi quân Trấn Đông, biên cảnh Cổ Đôn lại nhiều lần truyền tin chiến sự, Bàng Duệ bị giam giữ, nội bộ hiềm khích lớn, thế cờ trước mắt này, càng định ra quyết tâm của Lý Đạc. Nhưng như thế thì sao, trong tay hắn còn có quân cờ hữu dụng có thể dùng...

Ngoài cửa điện, Hạ Hầu Hoan trấn an Lý Đạc, giống như báo cho biết từ đầu đến cuối, khiến Lý Đạc tức giận bước vào chủ điện đòi công đạo. "Vương gia, muốn chứng thật lời nói cung nữ Ngọc Đức cung là thật hay không, chỉ cần điều cấm vệ canh giữ ở chung quanh Ngọc Ninh cung là có thể biết được."

Hạ Hầu Quyết mím chặt miệng: "Truyền cấm vệ đang trực nhập điện." Hắn biết, việc này định rồi, ngay cả hắn cũng muốn biết rốt cuộc Hạ Hầu Hoan dùng bước cờ hiểm này như thế nào.

Cấm vệ đang trực điện, sau khi được hỏi, bẩm báo nói: "Hồi Hoàng thượng, sáng nay chỉ có Hoàng quý phi đến Ngọc Ninh cung, không còn người nào ra vào."

Lời này vừa nói ra, nghiễm nhiên đã định sinh tử Bàng hoàng hậu.

"Vương Gia, đã không có người khác ra vào, Hoàng quý phi chết ở trong hồ là chuyện thật, đây không phải nói rõ hung thủ nhất định là người trong cung Ngọc Ninh cung sao?" Lý Đạc gằn từng chữ hàm máu chứa lệ, muốn Hạ Hầu Quyết cho một cái công đạo.

Hạ Hầu Quyết trầm ngâm, không dấu vết liếc cung nữ Ngọc Ninh cung đứng một bên, chỉ thấy một người cung nữ lập tức quỳ rạp trên đất:"Là nô tì Hà Bích gây nên, cầu Hoàng thượng thứ tội!"

Hạ Hầu Quyết rũ mắt nhìn nàng, tuy rằng làm như vậy không thể khiến Lý Đạc hết nghi ngờ, nhưng ít ra giữ được Bàng hoàng hậu, nếu Bàng hoàng hậu bị phế, thân tín Bàng Duệ nói không chừng sẽ cùng phản chiến, như vậy binh quyền hắn nắm giữ trên tay là không tốt. Quân biên phòng quá xa, hắn muốn trước mắt chính là năm quân kinh thành.

Chúc Bình An đứng ở phía sau Hạ Hầu Hoan nghe vậy, mí mắt nhảy dựng, tên này không phải là tiểu thái giám hồi báo khi nói cung nữ kia?

Lý Đạc nghe vậy, quả thực không thể tin được Hạ Hầu Quyết lại công khai muốn cung nữ cừu non gánh đại tội.

"Vì sao ngươi đẩy Hoàng quý phi vào ao?" Hạ Hầu Hoan trầm giọng hỏi.

Đối hắn mà nói, ai nhận tội đều giống nhau, bởi vì hắn đã có được tín nhiệm của Lý Đạc. Nhưng mà, cung nữ này có thể là cơ sở ngầm Hạ Hầu Quyết xếp vào ở Ngọc Ninh cung, mới có thể phối hợp ăn ý như thế.

"Hoàng thượng, bởi vì Hoàng quý phi không coi ai ra gì nói năng lỗ mãng chống đối Hoàng hậu, nô tì nhìn không được, liền thừa dịp khi nàng rời đi đẩy nàng một phen, nhưng nô tì không nghĩ muốn đưa nàng vào chỗ chết, cầu Hoàng thượng thứ tội!"

"Đây rõ ràng là  - - "

Hạ Hầu Hoan nâng tay ngăn lại Lý Đạc, trầm giọng nói: "Người đâu!"

"Ty chức ở đây." Cấm vệ lập tức quì một bên gối xuống. 

"Giải cung nữ này vào đại lao Hình bộ, ngày mai xử quyết!"

"Ty chức tuân chỉ." Cấm vệ lập tức nâng Hà Bích đã sợ đến cả người vô lực rời đi.

"Hoàng thượng." Lý Đạc không cam lòng.

"Trẫm hiểu Lý Thượng thư không cam lòng, nhưng mà trẫm cũng không thể làm gì?" Hạ Hầu Hoan lạnh lùng nhìn về phía Bàng hoàng hậu, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Hạ Hầu Quyết.

Lý Đạc liếc mắt nhìn lại, lần này là thật sự hiểu tâm lạnh lẽo của Hạ Hầu Quyết, nếu như hắn cùng hàng mà nói, hắn vì riêng tư bản thân, người kia đều có thể hy sinh!

Hạ Hầu Hoan quan sát, giấu ý cười ở sâu trong đáy mắt, giống như kế hoạch hắn suy đoán.

Sau đó, trên đường về Ngọc Tuyền cung, Chúc Bình An hết sức trầm mặc, khiến Hạ Hầu Hoan quay đầu liếc mắt hắn: "Bình An, ngươi đang nghĩ cái gì?"

"Nô tài..." Chúc Bình An do dự có nên hay không.

"Đau lòng trẫm mất hoàng tử?"

“Này tự nhiên là tiếc nuối, nhưng mà..." Cắn chặt răng, Chúc Bình An đè thấp âm lượng nói: "Hoàng thượng có còn nhớ nô tài đề cập qua Thiểu Mẫn quan hệ tốt với một cung nữ  hay không?"

"Thì sao?"

"Cung nữ kia vừa vặn là Hà Bích bị giải vào đại lao." Chúc Bình An nói xong, trộm dò xét phản ứng của hắn.

Giống như suy đoán của hắn, Hạ Hầu hoan bỗng dưng dừng bước lại.

Cung nữ kia là cơ sở ngầm Hạ Hầu Quyết,  lại quan hệ tốt với Thiểu Mẫn... Vậy nghĩa cái gì?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương