Để chúc mừng ngày đầu tiên yêu nhau, 5 người đã quyết định tổ chức tiệc nướng tại nhà.
Địa điểm là nhà Lưu Dĩ Vân.
Lí do rất đơn giản.

Lưu Dĩ Vân là tên trăng hoa, thay người yêu như thay áo, mọi người muốn đến nhà hắn để xem còn vết tích "ái muội" nào không, còn trừng phạt tên này thật thích đáng.
Thế nhưng khi đến nhà, không ngờ lại sạch sẽ hơn tưởng tượng.
Lưu Dĩ Vân cũng không che giấu: "Tôi chưa bao giờ đưa mấy người đó về nhà cả."
Tần Gia Mộc bĩu môi một cái nhưng thực ra trong lòng cậu hiểu ý của hắn.
Trước đây chưa từng đưa người về, thế nhưng bây giờ lại phá lệ, còn dẫn tận mấy người, tức là vị trí của Tần Gia Mộc trong lòng hắn khác với những người trước đây.
Chỉ có Tần Gia Mộc mới được tùy tiện tham quan nhà, còn những người khác thì bị lôi đi chuẩn bị đồ để nướng.
Căn biệt thự có ba tầng, tầng 3 là tầng thượng, còn có vườn hoa nhỏ và xích đu, bàn uống nước bằng gỗ nữa.


Tần Gia Mộc đứng trên ban công nhìn xuống sân, thấy mấy người kia đang "đầu tắt mặt tối" chuẩn bị đồ nướng.
Cậu không nhịn được mà lấy điện thoại ra chụp một tấm, đây chính là lịch sử đen của mấy người kia, sau này có thể mang ra trêu đùa.
Ngắm đủ rồi, cậu đi xuống sân xem có cần giúp gì không, thế nhưng ai nấy đều không cho cậu động vào.
Quý Cảnh Lam phát ngôn: "4 người bọn anh phụ trách kiếm tiền, còn em phụ trách việc đếm tiền và xinh đẹp."
Mấy người còn lại im lặng như đồng tình, Tần Gia Mộc cạn lời luôn.
Nhà Lưu Dĩ Vân có máy chơi game, Tần Gia Mộc bình thường tuy không thích chơi game kiểu này, nhưng vì quá chán nên cầm lên chơi thử.
Kết quả là...mê luôn.
4 người ở ngoài sân nướng được một ít, định gọi Tần Gia Mộc ra ăn thì thấy cậu cầm điều khiển, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV vẻ đầy hưng phấn, gọi cũng chẳng nghe.
Thế là 3 người đều trừng mắt nhìn Lưu Dĩ Vân.

Mà hắn bị nhìn thì tỏ vẻ vô tội, mình không liên quan.
Cuối cùng, Lưu Dĩ Vân là người phải vào tìm cách đưa Tần Gia Mộc ra ngoài.
Hắn nhìn cậu chơi một lúc, sau đó nghĩ ra một cách, đó là...trực tiếp bế người lên.
Mà bế lên thì dây của điều khiển từ xa lại bị mắc, Lưu Dĩ Vân bèn hù cậu một cái để cậu bị giật mình rơi đồ, sau đó bế thốc lên.
Lúc đầu Tần Gia Mộc còn giãy dụa, nhưng sau khi được bế ra ngoài sân, ngửi thấy mùi thịt nướng thơm phức, tự nhiên lại thấy có chút áy náy.
Đã không làm gì rồi còn phải để bế ra mới chịu ra.
Hình như cậu bị chiều đến hư rồi!
Tần Gia Mộc cầm xiên thịt nướng ăn một miếng, mùi vị thơm ngon xộc vào, ngon đến mức cậu híp cả mắt, khuôn mặt đầy vẻ hưởng thụ.
Cậu ăn liên tiếp mấy xiên liền, cứ hết xiên này lại có xiên khác được đưa đến.


Đến khi ăn đã no rồi, không ăn nữa, lúc này mới để ý, từ nãy đến giờ chỉ có mình cậu ăn, còn 4 người kia ngồi nướng với nhìn cậu ăn.
Thế nhưng hình như chỉ có mình Tần Gia Mộc cảm thấy có chút ái ngại, còn 4 người kia thì coi như là điều đương nhiên.
Cậu chủ động muốn đi nướng thịt để mọi người ăn, thế nhưng cũng như vừa nãy, cậu đều bị từ chối thẳng thừng.
Thấy cái mặt ỉu xìu của cậu, Quý Cảnh Lam không nhịn được mà trêu chọc.
"Baby à, cứ vào trong đi.

Lát bọn anh ăn xong thì chúng ta sẽ đi hát karaoke rồi đi cháy phố, chịu không?"
Nghe thấy thế, hai mắt Tần Gia Mộc liền sáng rực, gật đầu, ngoan ngoãn chạy vào nhà, tiếp tục chơi game.
...
Hơn một tiếng sau, khi đã ăn và dọn dẹp xong, 4 soái ca đi vào trong nhà, phát hiện thế mà Tần Gia Mộc đã ngủ rồi.
Màn hình TV hiện chữ win to đùng, còn người thì nằm gục đầu trên sofa ngủ mất.
Từ Minh Húc khẽ cười, nhanh chân hơn mấy người còn lại, tiến lên bế cậu, sau đó 5 người cùng đi ra xe ô tô.
Từ Minh Húc, Tần Gia Mộc và Lưu Dĩ Vân đi một xe, còn hai người kia đi một xe.

Lúc Tần Gia Mộc tỉnh lại, cậu thấy mình đang ở trên ô tô, định hét "bắt cóc" thì chợt thấy Từ Minh Húc đang ngồi bên cạnh, dịu dàng nhìn mình.
Cậu nhìn xung quanh: "Đây là, đi chơi hả?"
"Ừm."
Tần Gia Mộc nghĩ thầm, ăn no lại nằm, có khác gì con lợn không hả??? Đúng là không có tiền đồ mà!
Nhưng suy nghĩ này chỉ dừng lại khi xe đậu trước một câu lạc bộ tư nhân, là câu lạc bộ của Phương Chính Hạo.
Ở đây, 5 người bọn họ chính là chủ.
Tần Gia Mộc thoải mái chọn phòng, sau đó chọn bài để hát, 4 người kia chỉ đi theo cậu, ờm, coi như làm phục vụ thôi.
Giữa bầu không khí vui vẻ này, đáng ra nên chọn một bài hát đáng yêu, hoặc là nhiệt huyết gì đó thì Tần Gia Mộc lại chọn nhạc...buồn.
Chính xác hơn là bài hát mà người ta thường hát khi thất tình, đã thế còn vừa hát vừa ôm ngực.
4 người kia ngồi nhìn cậu, vẻ mặt cạn lời..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương