“Đáng ghét, ta lại thua nữa! Ngay cả tên này ta cũng không thắng được, ta có nhiều mối thù như vậy, làm sao để báo đây? Ta không cam tâm, ta không cam tâm!”
Tiêu Phong bỗng nhiên ngồi dậy, mỗi một thớ cơ bắp trên người đều truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế.
Tiêu Phong khẽ rên một tiếng, ngã xuống giường lần nữa.
“Ồ? Nhanh như vậy đã tỉnh rồi sao? Đúng là kiên cường!” Âu Dương kinh ngạc nhìn Tiêu Phong ngồi bật dậy giống như xác chết sau đó lại nằm vật xuống mà nói với hắn.
“Ngươi là ai?” Tiêu Phong nằm ở trên giường chịu đựng cơn đau kịch liệt, cắn răng mở miệng hỏi.
“Ta tên là Âu Dương, là ta đã cứu ngươi. Ngươi đúng là liều mạng, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, xương cốt đều dập nát. Nếu như không phải ta cứu, chỉ sợ ngươi khó có thể tỉnh lại được.” Âu Dương đắc ý mở miệng nói.
“Ơn này Tiêu Phong ta nhất định sẽ báo đáp. Thật ngại quá, bây giờ ta muốn nghỉ ngơi!” Tiêu Phong nhắm mắt lại, lộ ra vẻ mặt khó coi nói.
Mẹ nó, tên này giống như tiểu Bạch lúc vừa mới lên núi vậy, đều là đồ khó ưa.
Chỉ biết tự cho mình là giỏi, giống như cả thế giới đều thiếu nợ hắn vậy.
Âu Dương không quen nhìn những tên kiêu ngạo xấu tính như thế này, năm đó tiểu Bạch tự cho bản thân là giỏi không phải cũng bị hắn rèn giũa hay sao?
Âu Dương xốc chăn lên, nắm lấy cổ Tiêu Phong nhấc hắn lên, cười lạnh nhìn Tiêu Phong nói: “Tiền thuốc men của ngươi tổng cộng là mười viên linh thạch thượng phẩm.”
Tiêu Phong vừa mới nhắm mắt đột nhiên bị một lực lớn lôi dậy, mở mắt ra liền nhìn thấy bộ dạng hung ác của Âu Dương, đầu óc vẫn còn mơ hồ, mở miệng nói: “Tiền thuốc men gì?”
“Ngươi giả vờ với ta hả? Thuốc hoạt huyết, thuốc giãn gân, nối xương, kim sang dược… là thuốc dùng để cứu ngươi, ngươi cho rằng những thứ này đều từ trên trời rơi xuống à?” Âu Dương kéo Tiêu Phong đến trước mặt hắn, mở miệng nói.
Yết hầu của Tiêu Phong giật giật, ngày nào hắn cũng luyện khiêng Thiết Kim mộc đều đặn suốt năm năm trời chứ có có cống hiến gì cho Thanh Vân tông, đương nhiên tài vật mỗi tháng tông môn phái phát đều không có phần của hắn.
Mười viên linh thạch thượng phẩm? Ngay cả một viên linh thạch hạ phẩm hắn cũng không có.
“Số tiền kia cho ta thiếu trước đi, sau này ta sẽ trả lại ngươi gấp trăm lần nghìn lần!” Tiêu Phong bất mãn nhíu mày nói.
“Trả? Ngươi lấy gì để trả? Chỉ mới đánh với một tên phế vật cấp Trúc Cơ mà ngươi còn suýt chút nữa đi gặp Diêm Vương, dựa vào ngươi sao?” Âu Dương mỉa mai nói.
Tiêu Phong nhắm mắt lại, những năm qua hắn đã nghe không biết bao nhiêu lần những lời chế giễu như này nên tâm lý của hắn đã không còn dao động được nữa.
Nhìn thấy bộ dạng không mảy may lay chuyển của Tiêu Phong, Âu Dương lựa lời khác mở miệng hỏi: “Bị cướp đoạt căn cơ, cha mẹ bị giết chết, bị huynh đệ phản bội, bị hôn thê từ hôn? Ngươi thuộc loại nào?”
Thể loại phế vật nghịch thiên như Tiêu Phong ắt hẳn phải có một khởi đầu bi thảm, cũng không biết Tiêu Phong thuộc loại nào.
Tiêu Phong nghe Âu Dương nói vậy liền mở choàng hai mắt, quát hắn: “Rốt cuộc ngươi là ai? Sao ngươi lại biết được những chuyện này?”
“Những chuyện này? Ai da, đều đúng hết hả?” Âu Dương thấy Tiêu Phong phẫn nộ như vậy thì không khỏi tặc lưỡi, tiểu tử này nếu không phải nhân vật chính thì chính hắn cũng không tin, buff dày như vậy sao?
Âu Dương nhìn Tiêu Phong đang phẫn nộ, cũng hiểu hiện tại Tiêu Phong cho là Âu Dương biết rõ sự tình của hắn vì muốn nhắm vào hắn.
Âu Dương ném Tiêu Phong về trên giường sau đó nhàn nhạt nói: “Ta là người như thế nào có quan trọng không? Quan trọng là mất năm năm ngươi mới đi đến bước này, rốt cuộc tới lúc nào ngươi mới có thể báo xong những mối thù kia đây?”
Sau khi Tiêu Phong bị lộ ra vết sẹo trong lòng thì hoàn toàn không nghe được những gì Âu Dương nói, giống như con sư tử giận dữ nhìn về phía Âu Dương mà chửi ầm lên: “Cẩu tặc, có bản lĩnh thì lập tức giết ta đi! Đừng có đứng ở đó giả từ bi, muốn lợi dụng ta sao? Nếu vào lúc bình thường ta nhất định sẽ một quyền đánh chết ngươi!”
ÂuÂu Dương nhìn Tiêu Phong rõ ràng đang thần trí mơ hồ, lập tức cười ra tiếng, lấy một cái bình ngọc trắng từ trong ngực ra, đổ một viên đan dược vào lòng bàn tay.
Lúc hắn đổ đan dược ra, lập tức có một mùi thuốc nồng nặc tràn ngập toàn bộ căn phòng.
Âu Dương đưa tay nhét đan dược vào miệng Tiêu Phong, hắn giữ cằm của Tiêu Phong khiến Tiêu Phong phải nuốt xuống.
Tiêu Phong vừa định mắng Âu Dương cho hắn ăn cái gì, đột nhiên cảm giác được cơn đau nhức toàn thân đang dần trở nên ấm áp.
Sau khi sự ấm áp tiêu tan, Tiêu Phong kinh ngạc phát hiện thân thể của hắn vậy mà đã khỏe lên bảy tám phần!
Có thể làm cho thân thể của hắn hồi phục nhanh chóng như vậy, chỉ sợ phải là linh dược ít nhất từ cấp bảy trở lên!
Đan dược chia làm chín phẩm cấp, từ cấp thấp nhất là Luyện Khí đan cấp chín bắt đầu tăng lên, mỗi lần tăng lên một cấp, độ khó khi luyện đan cũng sẽ tăng lên bấy nhiêu lần.
Khiến cho thân thể hắn hồi phục nhanh chóng như vậy, ít nhất cũng phải là đan dược cao cấp phẩm chất hàng sáu bảy!
Tiêu Phong trong lúc nhất thời vẫn chưa hiểu Âu Dương đứng trước mặt hắn rốt cuộc là địch hay là bạn.
Nhưng đan dược hắn nuốt là hàng thật giá thật.
Lúc thì cứu hắn, lúc thì chế giễu hắn, Âu Dương rốt cuộc là loại người gì, muốn làm gì, trong lúc nhất thời khiến Tiêu Phong cảm thấy rất mơ hồ.
Nhưng hắn chợt nhận ra có một luồng chân khí từ trên người Âu Dương truyền đến gần như muốn ép hắn thành từng mảnh!
Toàn bộ không khí trong phòng trở nên sền sệt giống như là hoá thành bột nhão, ngay cả sức lực hô hấp Tiêu Phong cũng không có.
Tiêu Phong kinh hãi nhìn Âu Dương mang vẻ bình thản trước mặt để nói chuyện: “Chỉ bằng ngươi bây giờ? Đời này cũng chỉ có thể tại Trúc Cơ kỳ đại sát tứ phương.”
“Rốt cuộc hắn là ai? Vì sao hơi thở lại khủng bố như vậy, rõ ràng nhìn hắn không chênh lệch nhiều tuổi với mình lắm. Hắn rốt cuộc là quái vật gì?” Tiêu Phong kinh hãi nhìn Âu Dương trước mặt.
Dưới lượng chân khí mênh mông như vậy, mình như là một chiếc thuyền con trong biển rộng, đừng nói phản kháng, vẻn vẹn gồng người ngồi đây thôi cũng đã gian nan lắm rồi.
“Có muốn giải quyết vấn đề không có đan điền, không cách nào tu luyện của bản thân không?” Âu Dương giống như ác ma hỏi nhỏ hắn.
“Ngươi có cách giải quyết vấn đề trên thân của ta sao?” Hai mắt tỏa sáng Tiêu Phong nhìn Âu Dương, vội vàng hỏi.
Lúc Tiêu Phong hôn mê, Âu Dương phát hiện Tiêu Phong mặc dù không có đan điền, nhưng thân thể vẫn vô thức hấp thu nguyên khí trời đất, sử dụng nó để bồi dưỡng cho cơ thể.
Không hiểu nổi cấu tạo sinh học của đám thiên kiêu chi tử này, cho dù đan điền bị hủy, căn cốt bị cướp cũng không ảnh hưởng khả năng hấp thu linh khí trời đất của hắn!
Thật sự là khiến người ta tức chết!
Chỉ có điều tốc độ hấp thu nguyên khí trời đất của hắn rất nhỏ, nếu như không phải do Âu Dương tinh thông y thuật thì sẽ không phát hiện được.
Một ý nghĩ to gan lập tức xuất hiện trong đầu của Âu Dương, hiện tại điều quan trọng chính là làm sao để con lừa bướng bỉnh trước mắt này chịu lên núi.
“Ta quả thật có cách, nhưng chuyện này cần ngươi trả giá đắt!” Âu Dương nhìn Tiêu Phong mang bộ dạng giống như là bắt được cọng cỏ cứu mạng mà mở miệng nói.
Tiêu Phong kiên quyết nói: “Mặc kệ trả giá đắt cỡ nào, chỉ cần có thể giải quyết phiền phức của thân thể ta, cái gì ta cũng nguyện ý làm!”
“Vậy ngươi có đồng ý làm đùi cho ta… Ặc, không phải, làm đệ tử môn hạ của ta không?” Âu Dương ho khan một tiếng rồi mở miệng nói ra.
“Đệ tử của ngươi? Ngươi là ai?” Tiêu Phong nghi hoặc nhìn Âu Dương, nói.
Âu Dương thu hồi chân khí của bản thân, chắp tay lại mà lạnh nhạt nói: “Tại hạ là người trên phong thứ mười hai của Thanh Vân tông, đại sư huynh của Tiểu Sơn Phong, Âu Dương!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook