Tiếng gầm giận dữ của thiếu niên gây ra một trận xôn xao.
Âu Dương hứng thú mở miệng nói: "Đi, lão Tôn, chúng ta đi qua xem một chút! ”
Trên khuôn mặt của Tôn quản sự vẫn nở nụ cười, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia tức giận, cảm thấy mất mặt ở trước mặt Âu Dương, chuyện này cho thấy hắn quản giáo đệ tử ngoại môn không tốt.
Âu Dương và Tôn quản sự đi tới trước mặt người thiếu niên, hai người nhìn thấy Tiêu Phong đang cởi trần chỉ vào một thanh niên đang ngồi uống trà trên bàn mà hét lên.
Những người xung quanh xì xào bàn tán.
Âu Dương kéo lại một đệ tử ngoại môn lộ vẻ mặt lo lắng đang đứng xem náo nhiệt, mở miệng hỏi: "Sư huynh, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
"Ngươi không thấy sao, vừa rồi Tiêu Phong tới báo danh, sư huynh uống trà kia chẳng những không cho hắn báo danh còn trào phúng hắn!" Đệ tử ngoại môn bị Âu Dương kéo lại vẫn đang xem náo nhiệt mà không thèm quay đầu lại nhìn Âu Dương.
Hóng chuyện là bản tính của con người, Âu Dương lại là người kiệt xuất trong số đó.
Âu Dương vội vàng mở miệng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy, Tiêu Phong kia và sư huynh đối diện kia có thù oán hay sao?”
"Hừ, có thù gì, còn không phải là cảm thấy Tiêu sư đệ leo núi năm năm như một ngày để thu hút ánh mắt sau đó tiến vào nội môn, nhưng là năm năm như một ngày đấy, cho dù để thu hút ánh mắt thì ta cũng chịu phục, dù sao ta cũng không làm được." Vị đệ tử ngoại môn cảm thán nói.
"Ồ? Thật đúng là có nghị lực!" Ánh mắt của Âu Dương khi nhìn về phía thiếu niên lộ nhiều vẻ thưởng thức hơn.
"Ai nói không phải, à, nhưng có nghị lực thì có thể làm được gì chứ? Căn cốt bị đào, đan điền bị phế, nhất định không cách nào tu tiên, ôi, vốn dĩ là thiên tài lại lưu lạc thành như vậy, thật sự là đáng tiếc!” Đệ tử ngoại môn tiếp lời nói.
Lần này xem như Âu Dương biết do đâu mà hệ thống đánh giá là nhân vật chính của thể loại phế vật kinh điển, cốt truyện này sao lại nghe quen tai như vậy!
Không phải là kiểu nhân vật chính của tiểu thuyết bị viết thành phế vật ở kiếp trước hay sao?
Lúc này, không khí trong sân càng căng thẳng hơn, hai mắt Tiêu Phong đỏ bừng nhìn vị sư huynh đang nhàn nhã uống trà trước mắt, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên.
Không ngờ rằng mình vất vả đi tới Thanh Vân tông, năm năm như một ngày chỉ vì chờ cơ hội này, không ngờ rằng đổi lại là một sự sỉ nhục!
Không cam lòng, nhục nhã, tức giận, tất cả cảm xúc trong nháy mắt dâng lên trong lòng.
"A!” Tiêu Phong nổi giận gầm lên một tiếng, đấm một quyền vào Thiết Kim mộc phía sau.
Thiết Kim mộc nặng tới vạn cân lập tức vang lên một tiếng vỡ vụn chói tai, sau đó đứt gãy thành hai đoạn!
Xung quanh lập tức xôn xao.
"Đó chính là Thiết Kim mộc còn cứng rắn hơn cả sắt thép! Thế nhưng người này chỉ dùng một quyền là có thể đấm gãy!”
"Ô, người này kinh khủng như vậy!”
"Oa, không phải là đã cưa trước chứ? Xong rồi diễn trò cho mọi người ở đây xem?”
...
Nhưng trong mắt vị sư huynh đang nhàn nhã uống trà ở phía đối diện lại hiện lên một tia không cho là đúng, dùng một quyền đánh nát một cây Thiết Kim mộc rất khó hay sao? Tay hắn đang chảy máu kìa, mình dùng một nhát đao gió là có thể giải quyết, đây thì tính là bản lĩnh gì.
Nhưng đối mặt với những âm thanh nghị luận ở xung quanh, hắn vẫn đứng lên ho khan một tiếng rồi nói: "Tiêu sư đệ, không phải ta không cho ngươi báo danh, mà là báo danh quả thực có giới hạn tu vi, ngươi ngay cả Luyện Khí cũng không đạt được, làm sao có thể tham gia tỷ thí ngoại môn?”
Vị sư huynh trước mặt nói không sai, đây quả thực là điều kiện tiên quyết để tỷ thí ngoại môn, thậm chí là vì bảo vệ những tên ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình ngay cả Luyện Khí cũng không đạt tới khỏi cái chết.
Tỷ thí trong ngoại môn so với tỷ thí trong nội môn còn dã man và máu tanh hơn nhiều.
Loại chuyện ra tay đả thương người, lỡ tay giết người ở trong tỷ thí ngoại môn là nhìn nhiều quen mất.
Mắt hổ của Tiêu Phong đỏ thẫm, không nói một tiếng nào quay đầu chuẩn bị khiêng Thiết Kim mộc rời đi.
Nếu Thanh Vân tông này không chứa được hắn, vậy hắn tất nhiên cũng sẽ không ở lại chỗ này, thiên hạ rộng lớn luôn có một nơi thích hợp với hắn.
"Chờ một chút!" Âu Dương cảm giác rốt cuộc cũng đến lúc bản thân mình nên xuất hiện, lập tức mở miệng cao giọng hô.
Giọng nói của Âu Dương lập tức thu hút ánh mắt của mọi người có mặt ở đây, Tiêu Phong cũng quay đầu nhìn về phía Âu Dương, vẻ mặt không hề thay đổi.
Âu Dương cười cười nói: "Vừa rồi tất cả mọi người đều đã nhìn thấy thực lực của vị sư đệ này, ta cảm thấy nên cho vị sư đệ này một cơ hội.”
Vị sư huynh vừa mới nói lập tức cảm thấy không vui, mình thật vất vả mới thuyết phục được đám đông, sao còn có người phá rối chuyện của mình?
Hắn nhìn tu vi của Âu Dương, chỉ có Luyện Khí tầng chín, còn không bằng mình là cường giả Trúc Cơ kỳ tầng ba, theo bản năng vừa định mở miệng răn dạy Âu Dương, bỗng nhìn thấy Tôn quản sự phía sau Âu Dương.
Người qua đường kia lập tức đứng thẳng người hành lễ với Tôn quản sự phía sau Âu Dương nói: "Tôn sư huynh, vừa rồi không nhìn thấy ngài đến, xin thứ lỗi.”
Tôn quản sự gật gật đầu, dựa theo quy định, người qua đường giáp ở trước mặt làm như vậy cũng không có gì sai, nhưng nếu Âu Dương đã mở miệng nói như vậy, mình cũng không thể không cho Âu Dương mặt mũi.
Một phế vật ngay cả Luyện Khí cũng không đạt được, cho dù có thể báo danh thì có thể làm gì?
Tôn quản sự mở miệng nói: "Thanh Vân tông ta hữu giáo vô loại, vừa rồi ta cũng nhìn thấy thực lực của vị sư đệ này, cũng đủ để báo danh tham gia tỷ thí ngoại môn, ngươi đăng ký cho hắn đi!”
Người qua đường giáp nghe thấy lời Tôn quản sự lập tức gật đầu đồng ý.
Tiêu Phong khiêng Thiết Kim mộc nhìn Âu Dương đang mỉm cười mà gật đầu thật mạnh, chắp tay hướng về phía Âu Dương, nói bằng giọng cảm kích: "Cảm ơn sư huynh!”
"Không có việc gì, chỉ là giúp ngươi báo danh mà thôi, tiến vào vị trí mười người đứng đầu ngoại môn được hay không thì phải xem thực lực của ngươi!” Âu Dương cười nói.
"Sư huynh yên tâm, nếu không thể tiến vào mười vị trí đầu ngoại môn là do Tiêu Phong ta không có bản lĩnh, không trách được những người khác!” Tiêu Phong mở miệng nói.
Âu Dương gật đầu nhìn Tiêu Phong cõng hai đoạn Thiết Kim mộc chậm rãi rời khỏi nơi này.
"Âu Dương sư huynh dường như rất có hứng thú với thiếu niên này!" Giọng điệu của Tôn quản có chút bất mãn, hắn mở miệng nói, vừa rồi còn nói mình chỉ đi ngang qua, còn chưa được hai phút đã trực tiếp can thiệp kết quả, thật sự là ngoài miệng nói một đằng sau lưng làm một nẻo.
Âu Dương cười cười, lật tay nhét một khối linh thạch thượng phẩm vào tay Tôn quản sự, có chút áy náy nói: "Vừa rồi ta có chút đường đột, lão Tôn đừng để ý nhé!”
Tôn quản sự cảm nhận được mức độ nồng đậm của linh thạch trong tay, lập tức cảm thấy vui vẻ, không lộ tí dấu vết nào mà thu hồi linh thạch rồi nói: "Âu Dương sư huynh cũng là có lòng yêu tài mà thôi, không có gì đáng ngại cả.”
Hai người tâng bốc lẫn nhau một hồi, sau đó Tôn quản sự dẫn Âu Dương đi ăn cơm.
Lúc ở nhà ăn, vừa vặn gặp Tiêu Phong cũng đang ăn cơm.
Tôn quản sự cũng nhìn thấy Tiêu Phong đang yên lặng ăn cơm, có chút tò mò nói: "Âu Dương sư huynh dường như đặc biệt quan tâm đến vị sư đệ này.”
Âu Dương lắc đầu nói: "Lão Tôn, ngươi có muốn đánh cược hay không?”
Tôn quản sự tò mò hỏi: "Đánh cược cái gì?”
Âu Dương cười như không cười quay đầu nhìn về phía Tôn quản sự nói: "Đánh cuộc hắn có thể nói câu này hay không, tiền đặt cược à, hai khối linh thạch thượng phẩm.”
Tôn quản sự dở khóc dở cười nhìn Âu Dương, thì ra chờ mình ở chỗ này, nhưng Tôn quản sự vẫn mở miệng đồng ý đánh cược.
Tôn quản sự mở miệng nói: "Âu Dương sư huynh cảm thấy hắn sẽ nói gì?”
Trong đầu Âu Dương hiện lên câu nói kinh điển trong tiểu thuyết, ý vị thâm trường nói:
"Mệnh ta do ta không do trời!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook