Thời Giản lâm vào đường cùng cũng không chơi trò "mèo vờn chuột" phiên bản liều mạng với quản gia Đường nữa, cô đứng đực ra đó, đột nhiên giơ ngón tay trắng nõn chỉ vào quản gia Đường quát lớn.


Cô tỏ vẻ không vui: "Tại sao ông chưa được cho phép, nửa đêm lại chạy vào phòng của một quý cô?"

"Ông có lịch sự không, có biết điều không?"

Thời Giản quyết định ra tay trước khi quản gia Đường hành động.


Ý nghĩ của cô là, trước tiên lừa ông ta khiến ông ta choáng váng, tạm thời không thể suy nghĩ đến chuyện khác, chẳng hạn như ăn cô.


Thực ra Thời Giản cũng không biết có tác dụng không, hoàn toàn là do quá căng thẳng nên bắt đầu nói bừa.


Ánh mắt của quản gia Đường đã muốn giết người, trong lòng Thời Giản lại một lần nữa đánh trống, khán giả trong phòng phát sóng cũng nín thở.


Thời Giản nhanh chóng từ bỏ: Được rồi, vô dụng, nói lý lẽ với quái vật hoàn toàn là hành động ngu ngốc, hy vọng đối phương có thể theo như mong muốn của cô, trước tiên ăn từ phần đầu.


Nhưng cảnh tượng tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán.


Quản gia Đường không những không nuốt chửng Thời Giản trong một miếng, thậm chí còn cúi đầu xin lỗi.


"Xin lỗi, là lỗi của tôi.


"

Trừ bỏ biểu cảm và ngoại hình thì từ hành động và lời nói của ông ta có thể thấy ông ta thực sự phù hợp với thiết lập của một quản gia.


Mặc dù thắt lưng của ông ta giống như có một bàn tay vô hình mạnh mẽ ép xuống, giọng điệu cũng rất miễn cưỡng.


Thời Giản đã tuyệt vọng chờ chết, chớp mắt: Ơ?

Cô như thể đột nhiên nắm bắt được điều gì đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.


Sau khi quản gia Đường xin lỗi xong thì đứng thẳng người dậy, cổ vẫn trong trạng thái kéo dài, ông ta nhìn chằm chằm vào Thời Giản, trầm ngâm hỏi.


"Cô Thời hình như không phải ở căn phòng này.

"

"Trước đó tôi đã nói với mọi người, sau mười hai giờ không được rời khỏi phòng.

"

Điều này thực sự sẽ kích hoạt cơ chế tử vong.


Trực giác của Thời Giản cho cô biết mình phải đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không hậu quả vẫn rất khó lường.



Vì vậy, Thời Giản hắng giọng: "Tôi khác"

Quản gia Đường: ?

"Khác ở điểm nào?"

Thời Giản mặt không đỏ tim không đập kể với quản gia Đường: "Chủ nhân của ông đang điên cuồng theo đuổi tôi, tôi là nữ thần mà ngài ấy theo đuổi không được.

"

"Căn phòng dưới lầu quá tồi tàn, là nữ thần của chủ nhân lâu đài, tôi có quyền chọn một căn phòng tốt hơn chứ?"

"Chủ nhân của ông sẽ không để ý đâu, nếu ngài ấy trở về thấy tôi ở không tốt, ngài ấy sẽ đau lòng, cũng sẽ tức giận.

"

Thời Giản thầm nghĩ: Dù sao phó bản này cũng không cung cấp thân phận cho bọn họ, chỉ nói rằng tất cả đều là khách quan trọng được chủ nhân của lâu đài Tường Vi mời đến, vậy cô tùy tiện bịa đặt một chút cũng không sao đúng chứ?

Thời Giản đã đóng không ít phim truyền hình, tất nhiên trong thực tế cũng có nhiều người theo đuổi, có thể nói là nói không cần suy nghĩ.


Trong lời miêu tả của Thời Giản, chủ nhân của lâu đài Tường Vi giống như một liếm cẩu điển hình, vì nữ thần mà phát điên, vì nữ thần mà cuồng nhiệt, vì nữ thần có thể đập đầu vào tường.


Quản gia Đường: ???

Ông ta không chảy nước miếng nữa, cái miệng rộng ngoác cũng thu lại về kích thước bình thường, trên mặt viết rõ——

Chưa từng thấy người nào mặt dày vô sỉ như vậy!

!

[Hahaha, đây là cú lật ngược tình thế kinh thiên động địa gì vậy, tôi cười lăn lộn trên sàn nhà mất.

]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương