Các Nam Chủ, Ta Chỉ Là Nhân Vật Quần Chúng!
-
Chương 5
”Ai đó “
'Mẹ nó' Ngạn Vi căn bản rất muốn khóc , đây không phải là tình tiết cẩu huyết ngôn tình sao . Nhưng cô không phải nữ chủ hà cớ gì lại gặp phải tình tiết cẩu huyến này a .
Thiên a ! Ông ác độc a !
Cô dù gì cũng là dân ngôn đúng nghĩa tình tiết này căn bản gặp rất nhiều lần , nếu cô theo tình cách mình mà đi ra căn bản bọn nam chủ kia sẽ hứng thú . Nếu vậy cô diễn , diễn vai một nữ phụ độc ác .
'Ai đó '
Một lần nữa lại vang lên câu hỏi , tuy không nghe được tiếng trả lời chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn với chiếc váy đỏ bước ra . Trong đôi mắt hiện ra tia ngoan độc nhìn chằm chằm vào cô gái đang được các nam chủ che trở , sau đó lại tạo ra bộ dáng uỷ khuất nhìn bọn họ .
“ Xin lỗi , tôi chỉ đi ngang qua không có ý nghe lén .”
Ngạn Vi vừa nói vừa nỗi da gà đồng thời cũng phục tài diễn xuất của mình . Nhìn vào đám nam chủ đang khinh bỉ nhìn mình cô hận là không thể cười , cô không nhịn được nga .
Ngạn Vi mày thật giỏi a !
“ Cô tên gì ? “
Cao Luật Thần nhìn cô , mới đầu nhìn thấy ánh mắt ngoan độc kia hắn thật khinh bỉ cô nhưng lại thấy bờ vai run run tưởng chừng do uỷ khuất ngờ đâu là do cô đang nén cười liền thay đổi thái độ , bất giác lại hỏi tên cô .
“ Tôi tên Ngạn Vi “
Cô kìm nén nói ra tên mình , rồi tiếp tục diễn , nhưng trong lòng lại một trận chửi rủa ' Con mẹ nó , khinh bỉ rồi cho ta đi đi , còn hỏi tên '
“ Ngạn Vi “
Cả bốn người đều đồng thanh và đồng lòng nhìn về phía cô , từ trên xuống dưới không sót chỗ nào .
“ Tên tôi có gì lạ lắm sao ? Không làm phiền các anh tôi đi trước “
Ngạn Vi nhìn bốn ánh mắt kinh ngạc liền giật mình , sau đó nhanh chóng nói ra câu nói kia rồi xoay người định bước đi .
“ Khoan đã “
Một giọng nói khác lại vang lên khiến cho bước chân Ngạn Vi thoáng chốc cứng đờ , người gọi cô chính là tên Ám Phong .
“ Có chuyện gì sao ? “
Ngạn Vi đè nén cơn tức xuống sau đó nhìn tên Ám Phong ngây thơ nói .
“ Cô ngưng diễn đi được không .”
Ám Phong không nóng không lạnh nói ra nhìn về phía cô khiêu khích .
“Anh nói gì vậy , tôi không hiểu ? “
Ngạn Vi cười thầm trong bụng , trong đầu cô nghĩ hắn không xem mình không phải tiểu bạch thỏ nhưng sau đó nghe hắn nói cô liền đứng hình .
“ Lăng tiểu thư , cô xem chúng tôi là người mù à . Ngay cả không nhìn ra cô đang diễn , nói thẳng ra cô không cần đem mình biến thành vai ác .”
Ám Phonh vừa nói vừa xem biểu cảm trên mặt cô không tránh khỏi buồn cười .
“ Các người nhìn ra thì nói đi mắc công tôi đây diễn . Nhưng mà không phải lúc đầu các người cũng khinh bỉ tôi sao , tôi không nghĩ cái đó là diễn .”
“ Tiểu thư người đừng đem chúng tôi gộp chung với hắn a . Từ đầu đến cuối chỉ mình hắn nói .”
Bạch Thiên Minh đang xem kịch vui thì , nghe chính mình bị lôi vào liền lên tiếng phản bác .
“ Không quan tâm tới các người , nhưng bạch liên hoa của các người giờ này chắc về tới ' nhà ' rồi nhỉ .”
Ngạn Vi cố tình nhấn mạnh chữ ' Nhà ' sau đó chỉ thấy ba nam nhân nhìn khoảng trống bị thiếu đen mặt lại , rồi như bay phóng ta khỏi khu vườn . Trước khi đi còn nghe cả ba chửi tục một câu ,“Khốn khiếp , Lãnh Hàn anh dám đem Chung Nhi đi .”
“ Phốc ... Đúng là nam chủ , chỉ cần liên quan đến nữ chủ thì liền mất hình tượng . “
Ngạn Vi cười đến đau bụng , tuy đã đọc qua nhiều truyện nhưng với thấy tận mắt mới thú vị , từng biến đổi trên gương mặt của các nam nhân đều khiến cô tức cười nga .
Nữ chủ , cô nên thấy bộ mặt này của bọn họ a !
...
Sáng hôm sau .
“ Ngạn Vi , ngươi dậy đi a , hôm nay người phải chuyển về nhà đó .”
Viên Viên nhìn con sâu lười cố chấp cuộn mình trong chăn cho dù cố thế nào cũng không nhúc nhích , khiến Viên Viên bất lực . Lần này Viên Viên thấy cho dù mất trí nhớ thì cái bệnh sâu lười của cô không hề thay đổi , đã vậy còn nặng hơn .
Viên Viên hết làm cách này đến cách khác cuối cùng cũng kéo Ngạn Vi dậy nhưng cũng đã 9h .
“ Vi Vi , ta ra ngoài đây mi ở nhà lát nữa có thể mẹ mi sẽ qua đấy .”
“...iết...ồi.,.ươi...i...i...hớ...ua...iúp...a...ữa...ưa...”
( Biết rồi , ngươi đi đi . Nhớ mua giúp ta bữa trưa .)
Trong nhà tắm Ngạn Vi vừa đánh răng vừa cố gắng đáp lại nhưng chỉ tao ra một tràn ú ớ khó hiểu .
Viên Viên bên ngoài nghe tràn tiếng hành tinh kia thì đơ cả ra . Hoàn toàn không hiểu Ngạn Vi đang nói cái gì .
“Ngươi nói cái quái gì thế ? Mà thôi mặc kệ ngươi ta đi .”
Viên Viên thành thật nói mình không hiểu , sau đó nhanh chóng đi ra ngoài để lại một dàn tiếng hành tinh phía sau .
Ngạn Vi trong phòng tắm bất lực thở dài sau khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên . Cô muốn nhờ Viên Viên mua giúp cô ít thức ăn nhưng có nói thì Viên Viên có hiểu đâu .
Sau khi tắm xong , Ngạn Vi liền một mạch đi xuống bếp , loay hoay tìm vài thứ để làm món ăn . Nhìn một đống đồ ăn cô quyết định làm ' Mỳ gói ' vì căn bản cô rất lười nấu nga .
“ Đính đong “
Đang mải mê với món ăn của mình thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên , trong đầu cô cứ nghĩ là mẹ mình tơi nên nhanh chóng đi mở , thế mà vừa mở cửa ra là gương mặt không xa lạ mấy , chính là nam chủ Ám Phong của chúng ta .
“Anh đến đây làm gì .”
“Tôi tới tìm Tử Viên , không liên quan tới cô .”
“Tử Viên ra ngoài rồi không có ở nhà , mai anh hãy đến .”
Ngạn Vi cừa dức lời liền đem cánh cửa đóng lại , tưởng như xong rồi , thế mà lại bị đạo lực khắc chặn lại .
“ Anh làm gì thế .”
“ Tôi vào trong đợi em ấy .”
Nói là làm Ám Phong liền lách mình bước vào trong .
“ Này ...”
Ngạn Vi thật sự bị Ám Phong làm cho tức chết , bây giờ cô hoàn toàn hiểu cái cảm giác các nữ chủ bị các nam nhân bá đạo này làm cứng họng , nhưng cô là ai cơ chứ căn bản sau khi vào nhà cô hoàn toàn xem hắn là không khí .
Ám Phong bước vào nhà liền ngồi xuống sofa coi như nhà hắn , hắn vào được vài phúc thì Ngạn Vi cũng từ ngoài bước vào 'nhìn' hắn một cái rồi đi xuống bếp .
...Nửa giờ sau ...
“ Cô dám coi tôi là không khí .”
Ám Phong thật sự muốn đem cô gái này chém xuống cho xong , hắn cứ ngồi trên sofa nhìn cô từ trong bếp đi ra ngồi kế hắn xem tivi , vừa xem vừa cười . Sau đó cô lại đi xuống bếp lấy vài bịch bánh lên . Cô cứ làm việc mình thích trong khi hắn ngồi đây nửa giờ trước mà cô chưa hề liết nhìn hắn dù một cái .
“ Cái này là anh nói , không phải tôi . Mà nãy giờ anh có nói chuyện không , cần gì tôi phải tốn hơi .”
Ngạn Vi nhìn gương mặt đầy hắc tuyến của hắn rồi không ngần ngại nói ra .
“...”
“Không nói với anh tôi lên phòng . Anh muốn đợi tiếp thì cứ đợi nếu không thì tôi ra mở cổng .”
Ngạn Vi nhìn gương mặt của Ám Phong thật rất buồn cười những vẫn cố gắng nén xuống , nhìn thẳng vào mắt hắn ta .
“Tôi tiếp tục đợi”
Ám Phong cố gắng không giết cô gái trước mặt hạ giọng nói tiếp tục đợi .
“Tuỳ”
Ngạn Vi nhìn hắn rồi nhún vai một cái đáp lại . Sau đó để hắn lại đi thẳng lên phòng
...
Ngạn Vi ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ , theo bóng chiếc xe vừa rời khỏi rồi cười lớn .
“ Ha ! Ha ! Còn nói là tiếp tục đợi chưa qua mười phút liền rời khỏi . Rõ ràng là có chìa khoá còn bắt mình ra mở cổng .”
Ngạn Vi cười như muốn ra nước mắt , cô thật công nhận hắn ta rất giỏi chờ một người không phải nữ chủ tới tận nửa giờ , đây là lần đầu tiên cô thấy a .
“ Reng...reng...reng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên gây sự chú ý với cô , nhìn thoáng tên hiển thị thì cô liền bắt máy .
“ Mẹ “
“...”
“Vâng , con biết rồi”
“...”
“Hôm nay anh ấy về ạ”
“...”
“Con biết rồi , lát nữa con sẽ về”
Ngạn Vi nói xong liền cúp máy , có một sự việc cô không ngờ tới là hôm nay anh trai cô hay đúng hơn là anh trai của chủ thể sẽ về . Qua phần ký ức con sót lại và cuốn nhật ký kia thì cô biết được Ngạn Vi chủ thể có một người anh trai , nhưng điều khiến cô lo sợ là tính cách của người anh trai này chính là “ Thiện ác dung hoà “ nói đúng hơn là có hai nhân cách .
“ Thật là , sống yên ổn cũng có tội sao .”
Ngạn Vi than thở một câu rồi gọi điện cho Viên Viên nói là cô sẽ về nhà . Rồi đi vào nhà tắm thay đồ .
...
“Tiểu thư người đã về .”
“A ! Ba mẹ cháu đâu .”
“Thưa tiểu thư , phu nhân vừa ra ngoài mua ít vậy dụng cho tiểu thư rồi ạ . Còn ông chủ thì đến công ty từ sớm .”
“Dì Châu không cần câu nệ , cứ gọi cháu Ngạn Vi là được .”
“Vâng ạ .”
Ngạn Vi nói chuyện với dì Châu xong thì đi lên phòng trước khi vào phòng còn nhờ người giúp việc chuẩn bị một ít thức ăn .
Vào căn phòng xa hoa của chủ thể cô không thể nào không khâm phục những người có tiền . Căn phòng được trang trí với tông màu trắng và tím , tạo nên cản giác huyền ảo vô tận , căn phòng này được bố trí với chiếc giường king size đặt gần của sổ , bàn trang điểm trắng thì dược đặt bên trái chiếc giường . Từ cửa sổ nhìn xuống là khu vườn với góc nhìn đẹp nhất .
Đúng là nhà giàu a !
'Mẹ nó' Ngạn Vi căn bản rất muốn khóc , đây không phải là tình tiết cẩu huyết ngôn tình sao . Nhưng cô không phải nữ chủ hà cớ gì lại gặp phải tình tiết cẩu huyến này a .
Thiên a ! Ông ác độc a !
Cô dù gì cũng là dân ngôn đúng nghĩa tình tiết này căn bản gặp rất nhiều lần , nếu cô theo tình cách mình mà đi ra căn bản bọn nam chủ kia sẽ hứng thú . Nếu vậy cô diễn , diễn vai một nữ phụ độc ác .
'Ai đó '
Một lần nữa lại vang lên câu hỏi , tuy không nghe được tiếng trả lời chỉ thấy một bóng dáng nhỏ nhắn với chiếc váy đỏ bước ra . Trong đôi mắt hiện ra tia ngoan độc nhìn chằm chằm vào cô gái đang được các nam chủ che trở , sau đó lại tạo ra bộ dáng uỷ khuất nhìn bọn họ .
“ Xin lỗi , tôi chỉ đi ngang qua không có ý nghe lén .”
Ngạn Vi vừa nói vừa nỗi da gà đồng thời cũng phục tài diễn xuất của mình . Nhìn vào đám nam chủ đang khinh bỉ nhìn mình cô hận là không thể cười , cô không nhịn được nga .
Ngạn Vi mày thật giỏi a !
“ Cô tên gì ? “
Cao Luật Thần nhìn cô , mới đầu nhìn thấy ánh mắt ngoan độc kia hắn thật khinh bỉ cô nhưng lại thấy bờ vai run run tưởng chừng do uỷ khuất ngờ đâu là do cô đang nén cười liền thay đổi thái độ , bất giác lại hỏi tên cô .
“ Tôi tên Ngạn Vi “
Cô kìm nén nói ra tên mình , rồi tiếp tục diễn , nhưng trong lòng lại một trận chửi rủa ' Con mẹ nó , khinh bỉ rồi cho ta đi đi , còn hỏi tên '
“ Ngạn Vi “
Cả bốn người đều đồng thanh và đồng lòng nhìn về phía cô , từ trên xuống dưới không sót chỗ nào .
“ Tên tôi có gì lạ lắm sao ? Không làm phiền các anh tôi đi trước “
Ngạn Vi nhìn bốn ánh mắt kinh ngạc liền giật mình , sau đó nhanh chóng nói ra câu nói kia rồi xoay người định bước đi .
“ Khoan đã “
Một giọng nói khác lại vang lên khiến cho bước chân Ngạn Vi thoáng chốc cứng đờ , người gọi cô chính là tên Ám Phong .
“ Có chuyện gì sao ? “
Ngạn Vi đè nén cơn tức xuống sau đó nhìn tên Ám Phong ngây thơ nói .
“ Cô ngưng diễn đi được không .”
Ám Phong không nóng không lạnh nói ra nhìn về phía cô khiêu khích .
“Anh nói gì vậy , tôi không hiểu ? “
Ngạn Vi cười thầm trong bụng , trong đầu cô nghĩ hắn không xem mình không phải tiểu bạch thỏ nhưng sau đó nghe hắn nói cô liền đứng hình .
“ Lăng tiểu thư , cô xem chúng tôi là người mù à . Ngay cả không nhìn ra cô đang diễn , nói thẳng ra cô không cần đem mình biến thành vai ác .”
Ám Phonh vừa nói vừa xem biểu cảm trên mặt cô không tránh khỏi buồn cười .
“ Các người nhìn ra thì nói đi mắc công tôi đây diễn . Nhưng mà không phải lúc đầu các người cũng khinh bỉ tôi sao , tôi không nghĩ cái đó là diễn .”
“ Tiểu thư người đừng đem chúng tôi gộp chung với hắn a . Từ đầu đến cuối chỉ mình hắn nói .”
Bạch Thiên Minh đang xem kịch vui thì , nghe chính mình bị lôi vào liền lên tiếng phản bác .
“ Không quan tâm tới các người , nhưng bạch liên hoa của các người giờ này chắc về tới ' nhà ' rồi nhỉ .”
Ngạn Vi cố tình nhấn mạnh chữ ' Nhà ' sau đó chỉ thấy ba nam nhân nhìn khoảng trống bị thiếu đen mặt lại , rồi như bay phóng ta khỏi khu vườn . Trước khi đi còn nghe cả ba chửi tục một câu ,“Khốn khiếp , Lãnh Hàn anh dám đem Chung Nhi đi .”
“ Phốc ... Đúng là nam chủ , chỉ cần liên quan đến nữ chủ thì liền mất hình tượng . “
Ngạn Vi cười đến đau bụng , tuy đã đọc qua nhiều truyện nhưng với thấy tận mắt mới thú vị , từng biến đổi trên gương mặt của các nam nhân đều khiến cô tức cười nga .
Nữ chủ , cô nên thấy bộ mặt này của bọn họ a !
...
Sáng hôm sau .
“ Ngạn Vi , ngươi dậy đi a , hôm nay người phải chuyển về nhà đó .”
Viên Viên nhìn con sâu lười cố chấp cuộn mình trong chăn cho dù cố thế nào cũng không nhúc nhích , khiến Viên Viên bất lực . Lần này Viên Viên thấy cho dù mất trí nhớ thì cái bệnh sâu lười của cô không hề thay đổi , đã vậy còn nặng hơn .
Viên Viên hết làm cách này đến cách khác cuối cùng cũng kéo Ngạn Vi dậy nhưng cũng đã 9h .
“ Vi Vi , ta ra ngoài đây mi ở nhà lát nữa có thể mẹ mi sẽ qua đấy .”
“...iết...ồi.,.ươi...i...i...hớ...ua...iúp...a...ữa...ưa...”
( Biết rồi , ngươi đi đi . Nhớ mua giúp ta bữa trưa .)
Trong nhà tắm Ngạn Vi vừa đánh răng vừa cố gắng đáp lại nhưng chỉ tao ra một tràn ú ớ khó hiểu .
Viên Viên bên ngoài nghe tràn tiếng hành tinh kia thì đơ cả ra . Hoàn toàn không hiểu Ngạn Vi đang nói cái gì .
“Ngươi nói cái quái gì thế ? Mà thôi mặc kệ ngươi ta đi .”
Viên Viên thành thật nói mình không hiểu , sau đó nhanh chóng đi ra ngoài để lại một dàn tiếng hành tinh phía sau .
Ngạn Vi trong phòng tắm bất lực thở dài sau khi tiếng cửa phòng đóng lại vang lên . Cô muốn nhờ Viên Viên mua giúp cô ít thức ăn nhưng có nói thì Viên Viên có hiểu đâu .
Sau khi tắm xong , Ngạn Vi liền một mạch đi xuống bếp , loay hoay tìm vài thứ để làm món ăn . Nhìn một đống đồ ăn cô quyết định làm ' Mỳ gói ' vì căn bản cô rất lười nấu nga .
“ Đính đong “
Đang mải mê với món ăn của mình thì tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên , trong đầu cô cứ nghĩ là mẹ mình tơi nên nhanh chóng đi mở , thế mà vừa mở cửa ra là gương mặt không xa lạ mấy , chính là nam chủ Ám Phong của chúng ta .
“Anh đến đây làm gì .”
“Tôi tới tìm Tử Viên , không liên quan tới cô .”
“Tử Viên ra ngoài rồi không có ở nhà , mai anh hãy đến .”
Ngạn Vi cừa dức lời liền đem cánh cửa đóng lại , tưởng như xong rồi , thế mà lại bị đạo lực khắc chặn lại .
“ Anh làm gì thế .”
“ Tôi vào trong đợi em ấy .”
Nói là làm Ám Phong liền lách mình bước vào trong .
“ Này ...”
Ngạn Vi thật sự bị Ám Phong làm cho tức chết , bây giờ cô hoàn toàn hiểu cái cảm giác các nữ chủ bị các nam nhân bá đạo này làm cứng họng , nhưng cô là ai cơ chứ căn bản sau khi vào nhà cô hoàn toàn xem hắn là không khí .
Ám Phong bước vào nhà liền ngồi xuống sofa coi như nhà hắn , hắn vào được vài phúc thì Ngạn Vi cũng từ ngoài bước vào 'nhìn' hắn một cái rồi đi xuống bếp .
...Nửa giờ sau ...
“ Cô dám coi tôi là không khí .”
Ám Phong thật sự muốn đem cô gái này chém xuống cho xong , hắn cứ ngồi trên sofa nhìn cô từ trong bếp đi ra ngồi kế hắn xem tivi , vừa xem vừa cười . Sau đó cô lại đi xuống bếp lấy vài bịch bánh lên . Cô cứ làm việc mình thích trong khi hắn ngồi đây nửa giờ trước mà cô chưa hề liết nhìn hắn dù một cái .
“ Cái này là anh nói , không phải tôi . Mà nãy giờ anh có nói chuyện không , cần gì tôi phải tốn hơi .”
Ngạn Vi nhìn gương mặt đầy hắc tuyến của hắn rồi không ngần ngại nói ra .
“...”
“Không nói với anh tôi lên phòng . Anh muốn đợi tiếp thì cứ đợi nếu không thì tôi ra mở cổng .”
Ngạn Vi nhìn gương mặt của Ám Phong thật rất buồn cười những vẫn cố gắng nén xuống , nhìn thẳng vào mắt hắn ta .
“Tôi tiếp tục đợi”
Ám Phong cố gắng không giết cô gái trước mặt hạ giọng nói tiếp tục đợi .
“Tuỳ”
Ngạn Vi nhìn hắn rồi nhún vai một cái đáp lại . Sau đó để hắn lại đi thẳng lên phòng
...
Ngạn Vi ở trong phòng nhìn ra ngoài cửa sổ , theo bóng chiếc xe vừa rời khỏi rồi cười lớn .
“ Ha ! Ha ! Còn nói là tiếp tục đợi chưa qua mười phút liền rời khỏi . Rõ ràng là có chìa khoá còn bắt mình ra mở cổng .”
Ngạn Vi cười như muốn ra nước mắt , cô thật công nhận hắn ta rất giỏi chờ một người không phải nữ chủ tới tận nửa giờ , đây là lần đầu tiên cô thấy a .
“ Reng...reng...reng”
Tiếng chuông điện thoại vang lên gây sự chú ý với cô , nhìn thoáng tên hiển thị thì cô liền bắt máy .
“ Mẹ “
“...”
“Vâng , con biết rồi”
“...”
“Hôm nay anh ấy về ạ”
“...”
“Con biết rồi , lát nữa con sẽ về”
Ngạn Vi nói xong liền cúp máy , có một sự việc cô không ngờ tới là hôm nay anh trai cô hay đúng hơn là anh trai của chủ thể sẽ về . Qua phần ký ức con sót lại và cuốn nhật ký kia thì cô biết được Ngạn Vi chủ thể có một người anh trai , nhưng điều khiến cô lo sợ là tính cách của người anh trai này chính là “ Thiện ác dung hoà “ nói đúng hơn là có hai nhân cách .
“ Thật là , sống yên ổn cũng có tội sao .”
Ngạn Vi than thở một câu rồi gọi điện cho Viên Viên nói là cô sẽ về nhà . Rồi đi vào nhà tắm thay đồ .
...
“Tiểu thư người đã về .”
“A ! Ba mẹ cháu đâu .”
“Thưa tiểu thư , phu nhân vừa ra ngoài mua ít vậy dụng cho tiểu thư rồi ạ . Còn ông chủ thì đến công ty từ sớm .”
“Dì Châu không cần câu nệ , cứ gọi cháu Ngạn Vi là được .”
“Vâng ạ .”
Ngạn Vi nói chuyện với dì Châu xong thì đi lên phòng trước khi vào phòng còn nhờ người giúp việc chuẩn bị một ít thức ăn .
Vào căn phòng xa hoa của chủ thể cô không thể nào không khâm phục những người có tiền . Căn phòng được trang trí với tông màu trắng và tím , tạo nên cản giác huyền ảo vô tận , căn phòng này được bố trí với chiếc giường king size đặt gần của sổ , bàn trang điểm trắng thì dược đặt bên trái chiếc giường . Từ cửa sổ nhìn xuống là khu vườn với góc nhìn đẹp nhất .
Đúng là nhà giàu a !
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook