Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo
-
26: Đại Lão Trường Smart Hoàn
"Phụt...!ha ha ha ha ha..."
Tɦẩʍ ɖυng vừa múc một ngụm cháo thịt trứng muối cho vào trong miệng, nhìn Diêm Liệt đang ngồi ở phía trước hơi cúi đầu, để Ninh Tiêu tùy ý lăn trứng gà luộc lên sau ót.
Nhìn vẻ mặt u oán của Diêm Tiểu Liệt, dì nhỏ thật sự muốn nhịn cười nhưng vừa nghĩ tới cái hình ảnh gào khóc kia, cô ấy thực sự không thể nhịn cười được.
Tiếng cười đúng là có thể truyền nhiễm.
Dì nhỏ đột nhiên bật cười dẫn đến ông ngoại Thẩm kế bên cũng không kiềm chế được mà cười theo, Ninh Tiêu thì càng rõ ràng hơn, cười đến nỗi cái tay đang xoa sau ót của Diêm Liệt cũng run rẩy theo.
Sắc mặt Diêm Liệt liền u oán mà đen lại.
Trước đó anh còn cho rằng mình có thể thức đến sáng hôm sau đợi Ninh Tiêu tỉnh dậy, sau đó thật tiêu sái đẹp trai mà nói với cô một câu chào buổi sáng, lỡ như chọc giận cô thì ngay đó hôn cô một cái làm hòa cũng không phải không thể.
Nhưng anh cũng không hiểu tại sao đến nửa đêm mình lại ngủ thiếp đi, thậm chí trong lúc đang ngủ mơ mơ màng màng còn bởi vì thấy lạnh mà đi về phòng của mình lấy mền, sau đó quay lại tiếp tục canh chừng.
Tại sao anh lại có hành động như vậy nhỉ?
Diêm Liệt lúc này thật sự rất muốn xuyên về tối hôm qua, đến trước mặt mình dùng sức nắm lấy cổ áo lắc cho thật tỉnh.
Chỉ có như vậy, bản thân mới không bộc lộ ra một mặt ngu ngốc và xấu hổ này trước mặt ba người thân nhất, không cần phải nói dì nhỏ chắc chắn sẽ vì chuyện này mà cười nhạo anh cả đời.
Nghĩ tới đây, Diêm Liệt cảm thấy tuổi già của mình thật tối tăm ảm đạm.
Sau đó, lại bởi vì Tɦẩʍ ɖυng không nể tình mà cười đến quá thoải mái, trực tiếp khiến Diêm Liệt ngay cả cơm trưa cũng nuốt không trôi, vội vàng lôi kéo Ninh Tiêu chạy đi.
Tựa vào cửa viện, Tɦẩʍ ɖυng vẻ mặt tươi cười nhìn về phía chiếc thuyền của hai đứa nhỏ đang từ từ đi xa cũng dần thu liễm lại, nghe tiếng bước chân của ba mình đang đến gần, dì nhỏ không quay đầu lại mà khẽ thở dài nói:
"Ninh Tiêu là một cô gái tốt.
Ba, sau này A Liệt nhất định sẽ hạnh phúc."
Nghe con gái mình nói như vậy, ông ngoại Thẩm nhìn chiếc thuyền từ từ xa dần, gật đầu tán đồng, sau đó liếc nhìn cô gái nhỏ nhà mình đang đứng bên cạnh, thở dài, "Còn con thì sao?"
"Con? Hiện tại con rất khỏe mạnh, vừa có tiền, vừa có sắc, lại rảnh rỗi, muốn đi đâu thì đi, muốn mua gì thì mua, sức khỏe ba không tốt, cũng đừng nhọc lòng vì con nữa.
Cả đời người, cũng không phải chỉ có mấy chuyện kết hôn sinh con này."
"Ta nghe nói, hình như Thịnh Sâm muốn kết hôn với con."
"Aiz, đừng nha, nghìn vạn lần đừng nha.
Ba cũng không phải không biết gia giáo của nhà họ Thịnh nghiêm khắc thế nào! Con với Thịnh Sâm chỉ là vui vẻ bên nhau một thời gian thôi, nếu anh ấy muốn kết hôn thì chúng con chia tay, đến lúc đó con gái ba như là chim bay trên trời cao vậy, muốn ăn thì ăn, muốn uống thì uống, muốn bao nuôi một con chó săn nhỏ… khụ..."
"Cây roi của ta đâu rồi? Xem ra con thật sự không muốn!"
"Ba, ba con sai rồi, ba đừng nóng giận.
Ba nghĩ lại A Liệt vừa nãy canh ở trước cửa phòng con gái nhà người ta bị ngã chổng vó đi.
Thật mắc cười mà, ha ha… Ôi! Đau quá đi...!ô ô..."
Diêm Liệt cũng không biết mình vừa đi thì dì nhỏ liền bị báo ứng, lúc này hai mắt Diêm Liệt sáng như sao nhìn Ninh Tiêu, lại nhìn cô thêm một cái.
"Khụ."
"Khụ khụ."
Tiếng khụ này chính là muốn giấu đầu hở đuôi nha!
Ninh Tiêu đã sớm biết anh đang nghĩ gì, thấy anh cũng là do mình làm bị thương, nhấp môi dưới, liền quay đầu vẻ mặt quan tâm nhìn anh: "Thế nào rồi? Có phải tối hôm qua ngủ ở cửa phòng bị cảm lạnh rồi không? Cần đến bệnh viện xem một chút không?"
Vừa nghe đến cửa phòng, Diêm Liệt càng ho khan kịch liệt hơn.
Cuối cùng, từ giả ho biến thành ho thật, tạm thời không dừng lại được.
Ninh Tiêu bị khuôn mặt buồn bực của anh làm cho vừa đau lòng lại vừa buồn cười, vội vàng mở nắp chai nước khoáng đã mua trước đó, đưa tới bên môi anh, nhìn anh uống vào, cơn ho mới dần dần lắng xuống.
Chờ cơn ho giảm bớt, Diêm Liệt làm trò xấu trước mặt Ninh Tiêu lại một lần nữa tự bế.
"Làm sao vậy? Sao lại không để ý tới mình nha? Thật sao, thật sao, mình sai rồi, mình không nên nhắc đến chuyện cửa phòng tối hôm qua, chúng ta không giận nữa có được hay không? Diêm Liệt, A Liệt, Diêm Tiểu Liệt, tiểu Liệt Liệt..."
Ninh Tiêu không ngừng ôn nhu dỗ dành.
Mà Diêm Liệt ngồi bên cạnh cô cũng không biết đã dùng bao nhiêu sức lực mới mạnh mẽ kiềm chế được khóe miệng đang cực kỳ muốn cong lên của mình, nắm tay không tự chủ siết chặt.
Anh còn muốn nghe nữa.
Dỗ ngọn dỗ ngọt anh càng nhiều càng tốt.
"Hay là, bây giờ mình cũng đập một cái vào sau ót, như vậy cậu cũng có thể cười lại mình có được hay không?"
Ninh Tiêu vừa nói liền đập đầu vào thành của thuyền.
Bởi vì động tác của cô quá nhanh, dù Diêm Liệt phản ứng kịp cũng chỉ kịp đưa tay ngăn được một phần, chợt nghe một phần đầu khác của Ninh Tiêu đập lên trên thuyền phát ra tiếng bịch giòn vang.
Anh bị dọa sợ đến không ngừng bận rộn mà đưa tay kéo Ninh Tiêu về phía mình: "Cậu làm gì vậy? Đang yên đang lành, đập đầu cái gì chứ, chuyện ở cửa phòng tối hôm qua, nhắc đến như thế nào cũng không quan trọng? Để mình xem một chút, cậu đập vào chỗ nào rồi? Có đau không?"
Trong lúc nói chuyện, Diêm Liệt liền vươn tay xoa lên đầu Ninh Tiêu.
Mà Ninh Tiêu sớm đã nhìn thấy vẻ quan tâm, lo lắng của anh cũng không khống chế được mà nở nụ cười.
Thấy Ninh Tiêu như vậy, tay của Diêm Liệt không ngừng xoa, trong lòng khẽ động một chút, ấp a ấp úng nói: "Tối qua...!tối qua chúng ta đều...! đều...Vậy nên bây giờ chúng ta đều xem như là cái kia rồi sao?"
Nói xong, anh một mặt mong đợi mà nhìn Ninh Tiêu.
Nghe vậy, Ninh Tiêu cắn một bên môi, cố ý trêu anh: "Cái gì cơ? Cậu nói gì thế mình nghe không hiểu!"
"Cái kia! Hợp lại! Chúng ta được xem là hòa rồi chứ?"
Diêm Liệt cắn răng lớn tiếng hỏi.
Ninh Tiêu nhịn cười: "Không biết nữa."
"Sao cậu lại không biết được? Rõ ràng đêm qua chúng ta đã hôn rồi, đây là nụ hôn đầu của mình đó! Cậu, cậu làm sao có thể không biết chứ!"
Diêm Liệt nóng nảy.
"Không biết là không biết."
"Không được, không thể không biết, mình mặc kệ, hiện tại chúng ta đã hòa rồi!"
"Cậu không nói lý, ai kia còn chưa nghiêm túc tỏ tình với mình một lần đâu đấy!"
"Mình thích cậu."
"Không nghe thấy."
"Mình thích cậu."
"Diêm Liệt thích Ninh Tiêu!"
Đột nhiên anh hướng ra ngoài thuyền hét lớn một tiếng, lập tức hấp dẫn ánh mắt của người hai bên hồ sen nhìn đến, thấy vẻ ngoài vô cùng xuất sắc của hai người trẻ tuổi trên thuyền, đều lộ ra nụ cười thiện ý.
Ninh Tiêu sợ đến vội vàng kéo anh lại, mặc dù bị kéo trở về nhưng anh vẫn còn cười khúc khích, cười đến Ninh Tiêu phát cáu.
Vì vậy, vào buổi tối tự học của thứ hai, mọi người trong lớp năm đều há hốc miệng nhìn hai người Ninh Tiêu và Diêm Liệt đã cúp học trọn một ngày, tay trong tay vô cùng rêu rao.
Quả là hợp kim titan 24k chói sáng mù mắt chó của bọn họ! Thậm chí trong lúc nhất thời, bọn họ vô cùng mong đợi sự công bằng của Vương Sư Thái.
Chỉ tiếc trong buổi tối tự học đó, không biết Vương Sư Thái đi làm cái gì rồi mà cả tối cũng không thấy ghé qua, dẫn đến một lớp hơn năm mươi cẩu độc thân bọn họ bị nhét cẩu lương cả đêm, cực kỳ bi thảm.
Nữ thần của ta!
Nét mặt Văn Chân Chân bình tĩnh, nhưng tiểu nhân trong lòng cũng đã sớm bắt đầu cắn xé bức màn nhỏ rồi.
Quý Thiên Minh cũng không nói gì, cậu ta thậm chí cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì, đơn giản là vì một mặt cậu ta cảm thấy vui mừng, nhưng một mặt khác lại cảm thấy khó chịu, dù sau cũng là ngũ vị tạp trần.
Về phần Ngô Phán Đệ với cái miệng một khi đã mở ra thì chưa từng đóng lại đã lâu chưa xuất hiện, cuối cùng cũng chỉ có thể khẳng định rằng cái người tên Ninh Tiêu này không dễ chọc vào, thủ đoạn cao siêu, xảy ra chuyện như vậy mà vẫn có thể thu phục Diêm Liệt thành dáng vẻ ngoan ngoãn như vậy.
Cao tay, quả thực cao tay!
Cô ta hoàn toàn bội phục rồi!
Mà ngày thứ hai sau khi show hết ân ái, nỗi thống khổ của Diêm Liệt chỉ vừa mới bắt đầu.
Anh trơ mắt nhìn người chuyển phát nhanh đem từng chồng lại từng chồng sách đặt vào trong căn hộ gần trường của mình, cuối cùng quả thực là chất đầy cả một bức tường.
Sau đó, anh liền choáng váng mà nhìn cánh môi Ninh Tiêu môi mở ra đóng lại, cái gì mà trước đó anh nói nếu như nghiêm túc học tập nhất định có thể vượt mặt cả Văn Chân Chân, cái gì mà dì nhỏ đã gọi điện giúp thuyết phục Vương Sư Thái để cho chúng ta yêu sớm, nhưng điều kiện tiên quyết là thành tích học tập của cả hai người đều phải được nâng lên, cô cũng đã đáp ứng rồi.
Mà nhất là anh, cái gì mà anh trước đây không nghiêm túc học tập, nền tảng yếu kém, cho nên chúng ta bắt đầu học lại từ tiểu học, nếu như có thể, chúng ta cùng nhau thi vào Đại học Bắc Kinh đi!
Tách ra từng chữ, anh đều có thể nghe hiểu tất cả, nhưng hợp lại cùng một chỗ thì anh hoàn toàn nghe không hiểu nữa rồi!
"Không..."
Diêm Liệt còn chưa kịp nhỏ giọng kháng nghị, đã bị Ninh Tiêu đàn áp, lôi vào giữa tường sách.
Học đến hơn nửa đêm, thấy hai mí mắt Diêm Liệt đã bắt đầu đánh nhau, lại chưa học được bao nhiêu, Ninh Tiêu có chút nóng nảy.
Con ngươi xoay chuyển một vòng, lúc này cô cũng nghĩ ra một ý tưởng khích lệ tuyệt vời.
"Không bằng như vầy..."
Cô vừa mở miệng, Diêm Liệt lập tức từ trong biển sách ngẩng đầu lên.
Trong ánh mắt anh, mặt Ninh Tiêu rất nhanh đỏ ửng lên, cắn môi dưới, vẫn là nói ra câu tiếp theo: "Sau đó, cậu làm xong một đề mình...!mình sẽ cho cậu hôn một cái, mỗi lần cậu học thuộc mười từ đơn mình cũng...!cũng để cho cậu hôn một cái, nếu như thành tích có tiến bộ, sẽ có thêm..."
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, liền thấy cả người Diêm Liệt như vừa được bơm máu gà, lập tức đầy máu sống lại.
Tràn đầy khí lực, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía cô, sau đó lại nhanh như chớp mà làm xong một đề số học, bỏ bút xuống, mặt đỏ tới mang tai, nhắm mắt hôn cô.
"Diêm Liệt...".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook