Nghe vậy, Quý Thiên Minh nhíu mày lại, trong lòng nghĩ muốn phản bác, đột nhiên phát hiện đối diện trong mắt Ninh Tiêu trong mắt quả thật chỉ có một người Diêm Liệt, cậu ta nhất thời cũng không tìm được lý do gì để phản bác.
Chợt cảm thấy có chút yên lặng.
Có ai nghĩ được đúng lúc này, bạn tốt của cậu ta nhìn chằm chằm một chỗ, đột nhiên liền dùng sức đập lên cánh tay của cậu ta, "Ê ê, cậu nhìn xem bên kia, cậu mau nhìn đi, bên kia có phải có người muốn chụp ảnh tiểu tiên nữ không?"
"Ai?"
Quý Thiên Minh nhất thời chưa kịp phản ứng.
"Ai? Chính là tiểu tiên nữ vừa rồi, miệng cậu ấy quả thực kín, mình còn chưa biết tên của cậu ấy đâu, này, nhìn gã bỉ ổi kia đi, vậy mà muốn dùng di động chụp lén dưới váy chứ, không được, mình muốn đi hành hiệp trượng nghĩa!"
Vừa nói chuyện xong, bạn tốt lập tức đứng lên.
Chỉ là không đợi cậu ta có hành động, bên kia đã lập tức truyền đến một tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
"A! Vị tiên sinh này tay của anh tại sao lại ở chỗ này vậy? Thật xin lỗi, tôi thật sự không thấy được.

.

.

.

.

."
Bởi vì lòng bàn chân bị trượt mà "lỡ tay" làm đổ cà phê nóng cầm trong tay một chút ở trên lối đi, không nghĩ tới lối đi nhỏ sẽ mọc ra một cánh tay, Ninh Tiêu không hề có thành ý mà xin lỗi nói, nhưng người đàn ông kia bị bỏng đến mức người cũng sắp không nói ra lời, người đàn ông đeo kính đi cùng gã thấy thế lập tức đứng lên.
"Này cô làm gì thế?"
"Thật có lỗi, theo lý thuyết cà phê đổ tôi bưng ra một ly khác cho các anh là được, nhưng tôi cũng không nghĩ tới lối đi nhỏ vậy mà lại có một bàn tay cầm điện thoại đâu."
Ninh Tiêu cười tủm tỉm mà nói như vậy.
"Cô có ý gì?"
Đối phương ngoài mạnh trong yếu nói.
"Ý trên mặt chữ."
"Cô..............."
Mà bên người, người đàn ông đau đớn nghe được lời như vậy rốt cục hơi hòa hoãn chút, lại phát hiện cửa hàng trưởng tính tình hung bạo không ở trong cửa hàng, nhất thời trong lòng ác ý bỗng nhiên nổi dậy, bỗng nhiên giơ tay hướng về phía mặt Ninh Tiên vỗ vào, "Tôi đánh chết cô cái đồ thối nát (?) này........."
Thấy thế, biểu tình trên mặt của Ninh Tiêu thậm chí ngay cả một tia dao động cũng đều không có.
Đối phương tay vừa giơ lên, lời nói cũng còn chưa nói xong, giây tiếp theo cổ tay của hắn đã bị một lòng bàn tay to lớn nắm trong tay.
"Ý đồ chụp lén dưới váy nữ sinh, còn nhân cơ hội gây hấn gây chuyện, cút đi!"
Một người mặc một thân tây trang màu đen soái khí cũng không biết từ nơi nào xông ra, thanh âm thật thà mà nói như vậy.
Người nọ là Tân Chu cố ý giữ lại để bảo vệ cho nữ nhân viên của cửa hàng, hắn không ở đây thì đối phương sẽ đi ra, bình thường thì sẽ ở phía sau bếp học Latte Art, ừ, đàn ông tay chân vụng về, cũng không biết lãng phí bao nhiêu cà phê tốt và bơ, nhưng Tân Chu lại cố tình tùy hắn ta lãng phí, hai người có vẻ như quen biết, giao tình còn không cạn, nhưng cụ thể là tình huống như thế nào thì Ninh Tiêu vừa mới tới cũng không rõ ràng.
Nói dứt lời, người đàn ông mặc tây trang thậm chí còn không cho hai con gà yếu ớt đối diện có cơ hội phản bác, một tay một người cầm lên một phát ném ra ngoài.
Ném xong rồi, quay đầu thì thấy Ninh Tiêu cười tủm tỉm mà cùng hắn nói lời cảm ơn.
Có thể là cùng con gái ở chung không nhiều lắm, thấy Ninh Tiêu cười với mình, mặt của người đàn ông rất nhanh đã đỏ ửng sau đó đi ra sau bếp tiếp tục tiến hành đại nghiệp Latte Art của anh ta..

"Wow, bề ngoài là một tiểu tiên nữ, nhìn không ra vẫn là cái quả ớt nhỏ chứ, cậu thấy không, tay của người kia đều bị bỏng đến trầy da, hơn nữa còn có, bàn tay người ta sắp tát vào mặt cậu ấy, cậu ấy ngay cả ánh mắt cũng chưa chớp một chút đâu, đúng là một người sói.

.

.

.

.

."
Lời bạn tốt nói với mình, Quý Thiên Minh trên thực tế cũng không có nghe lọt bao nhiêu, ánh mắt chỉ nhìn Ninh Tiêu đang ở cách đó không xa, bờ môi khẽ mím lại, cũng không biết suy nghĩ cái gì, nhưng rất nhanh cậu ta đã thấy Ninh Tiêu đứng bên cạnh một cô gái cũng mặc trang phục hầu gái nói chuyện gì đó, sau đó liền đi ra ngoài cửa hàng.
Thấy thế, hai mắt Quý Thiên Minh chớp lên, cùng bạn tốt nói một tiếng, tìm lấy cái cớ cũng đi theo ra ngoài.
Mà bên này, Ninh Tiêu rất nhanh liền tìm được hai gã bỉ ổi còn chưa đi bao xa.
Tiếng của hai người nói chuyện theo gió đêm không ngừng mà truyền đến tai cô —
"Con nhỏ kia, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho cô ta, a a a, đau đau, cảm giác này xem ra không đi đến bệnh viện không được!"
"Vừa rồi chụp được sao?"
"Chụp được cái rắm đấy! Vừa mới vươn tay ra thì đã bị bỏng, á tê, tao cũng không tin cô ta còn có thể cả đời đợi ở trong quán cà phê hỏng kia, tao coi như chặn cũng có thể vây cô ta lại, đến lúc đó.........."
"Khà khà, mày sẽ không phải.

.

.

.

.

."
"Dù sao cũng không phải không có chặn qua, trước kia mày cũng không phải cũng.

.

.

.


.

.

Khà khà.

.

.

.

.

."
"Chặn ai? Chặn tôi sao?"
Đúng lúc này, một thanh âm linh hoạt kỳ ảo bỗng nhiên ở sau lưng của hai người vang lên.
"Ai?"
Hai người có tật giật mình mà lập tức quay đầu, trong phút chốc nhìn thấy Ninh Tiêu, con mắt đều sáng ngời.
"Cô vậy mà dám tìm đến đây, sao vậy? Coi trọng anh trai sao? Ha ha ha.

.

.

.

.

."
Nói xong ánh mắt ra hiệu cho đồng bọn, đem đường lui của cô chặn lại, chưa thấy qua người lại thích tự chui đầu vào lưới như vậy.
Ninh Tiêu mỉm cười.
"Ơ kìa, tôi nhớ rõ con đường này ngay cả quản chế cũng không có, tiểu tiện nhân, hôm nay tôi xem cô trốn đường nào được!"
Thấy người đồng hành rốt cục chặn đường lui của Ninh Tiêu, người này sắc mặt nháy mắt liền dữ tợn lên.
Nhưng biểu tình của Ninh Tiêu lại như cũ không có ý tứ biến hóa gì, cô hơi nghiêng nghiêng đầu, tươi cười điềm mỹ mà xán lạn, "Đúng rồi, bằng không anh cho rằng tôi sẽ vì cái gì sẽ lựa chọn nơi này đây?"

"Cái gì?"
Người nọ khó hiểu.
Nhưng ngay sau đó gã ngay cả tâm tư khó hiểu cũng không có, trong hẻm nhỏ trong nháy mắt vang lên một mảnh quỷ khóc sói gào.
Ngay khi nghe thấy âm thanh, Quý Thiên Minh lần theo tiếng vang liên tục không ngừng mà chạy tới, sau đó liền thấy được —
Hai gã bì ổi nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự, giày da nhỏ dẫm lên trên mặt một người, Ninh Tiêu không ngừng dùng ngón tay lật tung hai chiếc điện thoại di động của gã.
Dưới ánh trăng, có thể là bởi vì vừa mới vận động xong, cô gái một thân mặc trang phục hầu gái màu đỏ đen, chóp mũi đang thấm hai giọt mồ hôi trong suốt, biểu lộ tuỳ tiện mà tùy tính, thấy cậu ta ánh mắt cũng không có nhìn tới đây.
"Hừm, nhìn không ra, mấy người còn chụp được không ít ảnh? Được rồi, tịch thu di động, tôi sẽ giao cho cục cảnh sát hộ các anh, đừng cảm ơn tôi nha."
Nói xong, Ninh Tiêu ném điện thoại xuống, xoay người lại.
Giương mắt thấy vẻ mặt phức tạp của Quý Thiên Minh đang đứng phía sau, lại giống như không nhìn thấy gì, Ninh Tiêu nhìn không chớp mắt mà bước qua.
"Cậu...."
Khi đối phương đi ngang qua bên cạnh mình, Quý Thiên Minh còn muốn mở miệng nói cái gì, nhưng bước chân của Ninh Tiêu lại căn bản ngay cả ý tứ dừng lại cũng không có.
Thật khiến cho cậu ta ngay cả mở miệng cũng không biết mở miệng như thế nào.
Cả đêm, Quý Thiên Minh đều như có như không mà nhìn Ninh Tiêu cách đó không xa bận bận rộn rộn, trong đầu thì không ngừng mà hồi tưởng đến một màn kia vừa rồi ở dưới ánh trăng.
Không hiểu được, cậu ta lấy tay bưng kín lồng ngực của mình, có một loại cảm giác khó tả lan tỏa khắp lồng ngực mà ngay cả bản thân cậu ta cũng không biết đó là gì.
Bởi vì bạn tốt một hồi nghe tin bạn trai của Ninh Tiêu, vẫn luôn không chịu đi, kêu la muốn nhìn anh hùng ôm được mỹ nhân đánh bại Quý thiếu là rốt cuộc ai.
Sau đó, anh ta liền thấy được --
Thiếu niên tóc hồng sát mã đặc biệt không phải trào lưu, Diêm Liệt.
"A a a a a, a a a a a! Ánh mắt của tiểu tiên nữ có vấn đề, trời ạ, mình mình cảm giác trái tim thật đau, trái tim thật đau, đây cũng không phải là một đóa hoa tươi cắm phân trâu, đấy chính là nôn ở trên mặt rồi? Mình thất tình đều không có khổ sở như vậy! Trời ạ! Trời ạ!"
Bạn tốt điên cuồng mà bóc phốt.
Mà Quý Thiên Minh ở một bên lại nhìn thấy Ninh Tiêu lúm đồng tiền như hoa thẹn thùng nhận lấy mũ bảo hiểm xe máy của thiếu niên tóc đỏ, ngồi trên xe máy của anh, ôm lấy thắt lưng của anh, hai người dần dần đi xa.
"Chà, mô-tơ kia của anh ta ngược lại rất đắt tiền, tiểu tiên nữ không phải là xem tiền không xem mặt chứ, chính là xem tiền ai có thể so được với Quý thiếu đây?"
Cậu ta hơi có chút nghi hoặc.
Quý Thiên Minh thì từ đầu đến cuối nhìn bóng lưng dần dần biến mất của hai người, không nói được lời nào.
Mà Ninh Tiêu bên này mới không biết tâm tư kỳ lạ của nam chủ, chỉ là có chút kỳ quái mà nhìn Diêm Liệt và Tân Chu lúc sau quay lại, vẫn là một bộ dạng khó xử, giống như đang quyết định một quyết định quan trọng nào đó.
Chờ đến khi đến cửa ký túc xá, Ninh Tiêu nhắc nhở anh một tiếng, nói cô muốn đi vào, lúc này Diêm Liệt mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần.
"À à, hóa ra đã đến nơi rồi, vậy cậu mau vào đi, nhỡ kỹ nghỉ ngơi sớm một chút."
Nói xong, Diêm Liệt lại lộ ra vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi.
"Ừ, được."
Ninh Tiêu gật đầu, làm bộ muốn đi.
Thấy thế, Diêm Liệt lập tức liền mở miệng gọi cô lại: "Từ từ, Ninh Tiêu....."
Trong lòng nén cười, trên mặt Ninh Tiêu lại giả vờ vẻ mặt cái gì cũng không biết quay đầu, "Làm sao vậy?"
"Tôi…Tôi…Khụ khụ, chính là…Nếu như tôi đổi cách ăn mặc cậu cảm thấy thế nào?"
Trên thực tế, Diêm Liệt muốn hỏi cô rằng cô có thể thích hay không thích? Nhưng thật sự là hỏi không được, liền đổi thành câu hỏi phía trên kia.
"Đổi cách ăn mặc? Cách ăn mặc nào?"
"Thì…Thì tùy tiện đổi một cái..."
"Vậy cậu muốn nghe nói thật hay là lời nói dối?"
Vừa nghe Ninh Tiêu nói như vậy, trong lòng của Diêm Liệt nháy mắt hồi hộp một chút.
"Vậy.......Trước tiên cậu nói dối trước đi."
Mặc kệ thế nào, cậu muốn trước tiên nói ngọt trước.
"Lời nói dối chính là, đổi đi, khẳng định nhìn rất đẹp."
Vừa nghe Ninh Tiêu nói như vậy, biểu tình của Diêm Liệt nháy mắt suy sụp xuống, đầu hơi cúi xuống, "Vậy thì......!Vậy tôi về trước đây..."
Mặc dù biết rằng Ninh Tiêu đặc biệt thích có thể là thiếu niên áo trắng như Quý Thiên Minh vậy, thế nhưng là anh cũng không nghĩ mình bây giờ bị phủ nhận, trong lòng liền.........!Có chút khó chịu, ừm, cứ như vậy một chút xíu.

"Cứ như thế trở về sao? Không nghe lời nói thật sao? Hả?"
Ninh Tiêu buồn cười hỏi.
"Vậy nói thật đâu?" Diêm Liệt thái độ sao cũng được hỏi.
Nghe vậy, Ninh Tiêu nhếch miệng cười một cái, nghiêm túc nhìn về phía anh, "Nói thật chính là.

.

.

.

.

.

Mặc kệ cậu là cái dạng gì, đổi bao nhiêu cách ăn mặc, chỉ cần cậu là Diêm liệt, mình đều thích."
Nghe được lời như vậy, Diêm Liệt đột nhiên ngẩng đầu lên, đối điện với Ninh Tiêu, chỉ cảm thấy trong mắt của cô thoáng chốc giống như lấp đầy ngôi sao.
"À ừ, cũng muộn rồi, mình phải về, Diêm Liệt ngủ ngon."
Nói xong Ninh Tiêu bỏ chạy căn bản không để cho đối phương bất kỳ cơ hội phản ứng nào, xoay người chạy về hướng phía ký túc xá, để lại một mình Diêm Liệt ngơ ngác sững sờ đứng ngay tại chỗ, hồi lâu, mới đột nhiên hướng về phía ký túc xá hét lên một tiếng, nháy mắt hù dọa đến các nữ sinh trong ký túc xá run run một cái, vội chạy về ra trước cửa sổ nhìn ra phía ngoài, không nghĩ lại chỉ thấy được một cầu gai đỏ cấp tốc chạy xa.
"Bệnh tâm thần a!"
Mấy người hướng về phía ngoài cửa sổ lớn tiếng mắng như vậy.
Nhưng lúc này Diêm Liệt cái gì cũng nghe không được, trái tim của anh tràn ngập các loại cảm xúc hưng phấn mừng như điên, hơn nửa đêm anh chạy quanh sân thể dục của trường học ước chừng hơn hai mươi lần, rốt cục cả người tê liệt mới ngã xuống, nhưng chỉ có như vậy, anh vẫn như trước hì hì hì mà cười ngây ngô không ngừng.
Sau đó không hề nghĩ ngợi mà móc điện thoại di động gọi cho Tân Chu, "Tôi muốn đổi cách ăn mặc, lập tức đổi, hiện tại đổi!"
Bên kia vốn là Tân Chu dễ dàng mất ngủ, vừa mới uống xong thuốc ngủ mới tìm được cơn buồn ngủ đã bị anh đánh thức, lúc này liền chửi ầm lên.
Nhưng Diêm Liệt lại thủy chung cười khúc khích nghe tiếng mắng của đối phương.

Khà khà khà, khà khà khà......
Bên kia Tân Chu nghe được tiếng cười quỷ dị này, hơn nửa đêm chỉ cảm thấy cả người đều có chút khiếp đến hoảng, lời mắng người cũng có chút không mắng được.
"Bệnh tâm thần à! ! ! !"
Vẻ mặt người đàn ông thống khổ nghẹn khuất mà rống xong một câu cuối cùng ba một tiếng cúp điện thoại.
Lúc sau cả ngày hôm đó, Diêm Liệt đều không có tới trường học, ngay cả bữa sáng cũng nhờ người khác mang cho Ninh Tiêu.

Nhưng cái này khiến cho Văn Chân Chân rất hưng phấn, trước kia cô ấy luôn đoạt được bất quá sát mã đặc biệt kia, nữ thần còn che chở anh, hiện tại người không có ở đây, khà khà khà, vì thế nhân cơ hội này Văn Chân Chân liền đi tới chỗ Ninh Tiêu.
Quý Thiên Minh ở một bên nhìn bọn họ mấy lần, nhưng trước đó cũng không có cảnh giác và phòng bị tới, chính là.....!Chính là có chút không biết nói cái gì.
Nhưng thật ra bạn của Văn Chân Chân gặp tình hình này rốt cục không nhịn được mà chạy tới hỏi nguyên nhân, hỏi cô ấy rốt cuộc đã làm gì với Ninh Tiêu người phụ nữ tốt kia thành cái dạng này?
"Ây da, cậu không hiểu đâu, mình đây là bảo vệ người tớ thích!" Văn Chân Chân giơ nắm tay nhỏ lên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
"À, à, mình đã hiểu!" Bạn tốt ánh mắt sáng lên, chỉ cho rằng Chân Chân là vì bám trụ Ninh Tiêu, như vậy cô sẽ không cơ hội đi dây dưa với Quý Thiên Minh, chính cô ấy đây, cũng tránh khỏi bởi vì quá mức không thận trọng mà để mấy nam sinh xem thường.
"Cao, thật sự là cao minh! Trước kia mình thật sự là xem thường cậu, Chân Chân cố lên nha!"
"Mình sẽ!" Tôi nhất định sẽ bảo vệ tốt nữ thần của tôi, Văn Chân Chân la lên một tiếng, khí thế như hồng!
Sau đó rất nhanh lại hấp tấp cùng Ninh Tiêu dính cùng một chỗ, nữ thần, hì hì!
Không có Diêm Liệt một ngày rất nhanh trôi qua, sáng sớm hôm sau, bởi vì nhớ nhung tới Diêm Liệt, Ninh Tiêu ngủ được thoáng có chút trễ, ngay tại lúc cô trên đường đi đến phòng học, một cái áo trắng như tuyết, mặt mày như bức tranh, thiếu niên tóc đen hơi có chút không được tự nhiên mà kéo kéo áo áo sơ mi trắng xuống, đứng ở trước cổng chính của trường trung học Thiển Xuyên..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương