Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)
-
Chương 56: Nico 4
LÚC BÌNH MINH, CẬU VẪN THỨC khi ai đó gõ cửa.
Cậu xoay lại, nhận ra một gương mặt với mái tóc vàng hoe, và trong một giây bẻ đôi cậu nghĩ đó là Will Solace. Khi cậu nhận ra đó là Jason, cậu thất vọng. Sau đó cậu cảm thấy giận dữ với bản thân vì cảm thấy như thế.
Cậu chưa nói chuyện với Will từ trận chiến. Những đứa con nhà Apollo quá bận rộn với những người bị thương. Ngoài ra, Will có lẽ đổ tội cho Nico vì điều đã xảy ra với Octavian. Tại sao cậu ta sẽ không chứ? Nico về cơ bản đã cho phép… dù cho điều đó là gì. Giết người bởi sự đồng thuận. một vụ tự tử khủng khiếp. Cho đến giờ, Will Solace đã nhận ra Nico di Angelo đáng sợ và xấu xa như thế nào. Dĩ nhiên, Nico không quan tâm cậu ta nghĩ gì. Nhưng vẫn…
“Em ổn chứ?” Jason hỏi. “Trông em –”
“Ổn,” Nico cắt ngang. Sau đó cậu hạ giọng. “Nếu anh tìm Hazel, con bé vẫn đang ngủ.”
Jason mở miệng, Ồ, và làm cử chỉ để Nico đi ra ngoài.
Nico bước dưới ánh nắng mặt trời, chớp mắt và mất phương hướng. Ối… Có lẽ những người thiết kế cabin đã đúng về việc những đứa con của Hades giống như ma cà rồng. Cậu không phải là một người buổi sáng.
Jason không trông như cậu ngủ ngon hơn. Mái tóc cậu vuốt qua một bên và cặp kích mới của cậu cong cong trên mũi cậu. Nico cố gắng nén lại mong muốn với tới và chỉnh chúng thẳng lại.
Jason chỉ về cánh đồng dâu tây, nơi những người La Mã đang dở trại. “đã thật lạ khi thấy họ ở đây. Giờ thì thật lạ khi không thấy họ.”
“anh có hối tiếc vì không đi với họ không?” Nico hỏi.
Nụ cười của Jason rũ xuống. “một chút. Nhưng anh sẽ đi tới lui giữa hai trại rất nhiều. anh có vài điện thờ để xây dựng.”
“Em đã nghe nói. Viện Nguyên Lão lên kế hoạch để để cử anh là Đức Giáo Hoàng.”
Jason nhún vai. “anh không quan tâm về tước vị nhiều lắm. anh có quan tầm về việc đảm bảo các vị thần đều được nhớ đến. anh không muốn họ chiến đấu vì ganh tỵ nữa, hay chuốc những sự thất vọng lên các á thần.”
“Họ là các vị thần,” Nico nói. “Đó là bản chất của họ.”
“Có lẽ, nhưng anh có thể cố để làm nó trở nên tốt hơn. anh đoán Leo sẽ nói anh đang cư xử như mộtthợ cơ khí, làm việc bảo trì phòng ngừa.”
Nico cảm nhận được nỗi buồn của Jason giống như một cơn bão đang đến. “anh biết đấy, anh khôngthể ngăn cảo Leo. anh không thể làm bất cứ điều gì khác. anh ấy biết điều gì phải xảy ra.”
“anh – anh đoán vậy. anh không nghĩ là em có thể nói liệu cậu ấy vẫn –”
“anh ấy đi rồi,” Nico nói. “Em xin lỗi. Em ước em có thể nói với anh ngược lại, nhưng em đã cảm nhận cái chết của anh ấy.”
Jason nhìn xa xăm.
Nico cảm thấy tội lỗi vì đập tan hy vọng của cậu. Cậu suýt nữa đề cập đến sự nghi ngờ của mình… mộtcảm giác khác biệt như thế nào về các chết của Leo đã trao cho cậu, nhưng thể linh hồn của Leo đã tạo con đường riêng của nó tiến vào âm phủ, điều gì đó liên quan đến rất nhiều bánh răng, đòn bẩy và những pít-tông năng lượng hơi nước.
Tuy nhiên, Nico chắc chắn là Leo Valdez đã chết. Và chết là chết. Nó sẽ không công bằng khi trao cho Jason những sự mong chờ sai lầm.
Xa xa, những người La Mã đang nhặt đồ đạc của họ lên và vận chuyển qua đồi. Bên phía khác, như Nico nghe thấy, một đội xe SUV đen đợi để vận chuyển quân đoàn xuyên quốc gia trở lại California. Nico đoán đó sẽ là một chuyến đi thú vị. Cậu thưởng tượng toàn bộ Quân Đoàn Mười Hai trong một làn xe đông đúc ở Burger King. Cậu tưởng tượng một con quái vật bất hạnh nào đó hăm dọa một á thần nào đó ở Kansas, chỉ để thấy bản thân mình bị vây quanh bởi vài tá những toa đầy những người La Mã với áo giáp nặng nề.
“yêu nữ mình chim Ella sẽ đi với họ, em biết đấy,” Jason nói. “cô ấy và Tyson. Cả Rachel Elizabeth Dare. Họ sẽ cùng nhau làm việc để khôi phục lại cuốn sách Sibylline.”
“Điều đó thật thú vị.”
“Có thể mất hàng năm,” Jason nói. “Nhưng với giọng nói của Delphi bị mờ đi…”
“Rachel vẫn không thể thấy được tương lai?”
Jason lắc đầu. “anh ước anh biết điều gì đã xảy ra với Apollo ở Athens. Có lẽ Artemis sẽ đưa ông ấy thoát khỏi rắc rối với Zeus và sức mạnh của lời tiên tri sẽ hoạt động lại. Nhưng từ bây giờ những cuốn sách Sibylline đó có thể là cách duy nhất của chúng ta để có được hướng dẫn cho những cuộc tìm kiếm.”
“Về cá nhân,” Nico nói. “em có thể làm mà không có lời tiên tri hay cuộc tìm kiếm trong một thời gian.”
“Em có một quan điểm.” Cậu chỉnh thẳng lại kính của mình. “Xem này, Nico, lý do anh muốn nói chuyện với em… anh biết em đã nói gì ở cung điện của Auster. anh biết em đã gạt bỏ lời đề nghị một chỗ ở Trại Jupiter. anh – anh có thể không thể thay đổi suy nghĩ của em về việc rời Trại Con Lai, nhưng anh phải –”
“Em sẽ ở lại.”
Jason chớp mắt. “Gì?”
“Ở Trại Con Lai. Cabin nhà Hades cần một cố vấn đứng đầu. anh thấy sự trang trí chưa? Nó thật ghê tởm. Em sẽ phải sửa sang lại. Và ai đó cần làm việc chôn cất đúng đắn, bởi vì các á thần cứ khăng khăng đòi chết một cách oanh liệt.
“Điều đó – điều đó thật tuyệt vời! anh bạn!” Jason dang hai tay cho một cái ôm, sau đó sững lại. “Đúng. không đụng chạm. Xin lỗi.”
Nico càu nhàu. “Em cho là chúng ta có thể tạo một ngoại lệ.”
Jason ôm cậu chặt đến nỗi Nico nghĩ xương sườn của cậu sẽ nứt mất.
“Ôi, chàng trai,” Jason nói. “Chờ đến khi anh nói với Piper. Này, bởi vì anh cũng chỉ ở một mình trong cabin của mình, anh và em có thể chia sẻ bàn ăn ở sảnh ăn. Chúng ta có thể lập đội cho phần thi cướp cờ và cuộc thi hát hò và –”
“anh đang cố gắng làm em sợ bỏ chạy à?”
“Xin lỗi. Xin lỗi. Dù cho em nói gì, Nico. anh chỉ quá vui.”
Điều buồn cười là Nico tin cậu.
Nico đột nhiên nhìn về phía những cabin và thấy ai đó đang vẫy cậu. Will Solace đứng ở cửa của cabin Apollo, một cái nhìn nghiêm khắc trên gương mặt cậu. Cậu chỉ vào chỗ đất dưới chân cậu như thể Cậu. Lại đây. Ngay.
“Jason,” Nico nói, “em xin lỗi nhé?”
“Vậy cậu đã ở đâu?” Will hỏi. Cậu đang mặc một chiếc áo bác sĩ phẫu thuật màu xanh lá cây và quần jeans và dép tông, điều mà có lẽ không phải là giao thức tiêu chuẩn bệnh viện.
“Ý anh là gì?” Nico hỏi.
“Tôi đã dính trong bệnh xá suốt, gần như, hai ngày. Cậu không đến. Cậu không đề nghị giúp đỡ.”
“Tôi… gì cơ? Tại sao anh muốn một đứa con của Hades ở cùng phòng với những người cậu đang cố gắng chữa trị? Tại sao bất cứ ai sẽ muốn điều đó?”
“Cậu không thể giúp một người bạn? Có lẽ cắt băng gạc? Mang cho tôi một lon sô-da hay thức ăn nhẹ? Hay chỉ đơn giản Sao rồi, Will? Cậu không nghĩ cậu có thể đứng để ngắm một gương mặt thân thiện à?”
“Gì… mặt của tôi?”
Những từ đó đơn giản không có lý khi ở cùng nhau: Gương mặt thân thiện. Nico di Angelo.
“Cậu thật ngu ngốc,” Will chú ý. “Tôi hy vọng cậu vượt qua điều vô lý đó về việc rời Trại Con Lai.”
“Tôi – phải. Tôi đã. Ý tôi, tôi sẽ ở lại.”
“Tốt. Vậy cậu có lẽ ngu ngốc, nhưng cậu không phải là một tên đần độn.”
“Sao anh có thể nó với tôi như thế? anh không biết tôi có thể triệu hồi những thây ma và bộ xương và –”
“Ngay bây giờ cậu không thể triệu hồi một chạc xương mà không bị tan chảy thành một vũng bóng tối, di Angelo,” Will nói. “Tôi đã nói với cậu, không thêm những thứ âm phủ, lệnh của bác sĩ. Cậu nợ tôi ít nhất ba ngày nghỉ ngơi trong bệnh xá. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Nico cảm thấy như một trăm con bướm xương đang hồi sinh trong dạ dày của cậu. “Ba ngày? Tôi – tôi cho là điều đó sẽ ổn thôi.”
“Tốt. Bây giờ -”
một tiếng bụp! lớn cắt qua không khí.
Bên cạnh lò sưởi ở giữa phòng chung, Percy đang cười ngoác mang tai về điều gì đó Annabeth vừa nóivới cậu. Annabeth cười và tinh nghịch vỗ tay cậu.
“Tôi sẽ trở lại ngay,” Nico nói với Will. “Hứa trên Styx và mọi thứ.”
Cậu bước về phía Percy và Annabeth, hai người vẫn đang cười như điên.
“Này, anh bạn,” Percy nói. “Annabeth chỉ vừa nói với anh vài tin tốt. Xin lỗi nếu anh hơi làm ồn.”
“Bọn chị sẽ dành năm cuối trung học cùng nhau,” Annabeth giải thích, “ở đây tại New York. Và sau khi tốt nghiệp –”
“Đại học ở Rome Mới!” Percy lắc lắc nắm tay cậu như thể cậu đang thổi một cái còi xe tải. “Bốn năm không có quái vật để chiến đấu, không đánh nhau, không những lời tiên tri ngu ngốc. Chỉ anh và Annabeth, lấy bằng cấp, dạo chơi ở quán cà phê, hưởng thụ California –”
“Và sau đó…” Annabeth hôn vào má Percy. “Ừm, Reyna và Frank nói bọn chị có thể sống ở Rome Mới miễn là bọn chị thích.”
“Điều đó thật tuyệt,” Nico nói. Cậu hơi ngạc nhiên khi biết rằng cậu có ý đó. “Em cũng sẽ ở lại, ở đây tại Trại Con Lai.”
“Tuyệt vời!” Percy nói.
Nico nghiên cứu mặt cậu – đôi mắt xanh lá biển của cậu, nụ cười toe của cậu, mái tóc rối xù của cậu. Bằng cách nào đó bây giờ Percy Jackson dường như giống một chàng trai bình thường, không phải là một hình ảnh huyền bí. không phải ai đó để thần tượng hay cảm nắng.
“Vậy,” Nico nói, “bởi vì chúng ta sẽ trải qua ít nhất một năm gặp nhau ở trại, em nghĩ em nên làm rõbầu không khí.”
Nụ cười của Percy do dự. “Ý em là gì?”
“Suốt một thời gian dài,” Nico nói, “em đã say nắng anh. Em chỉ muốn anh biết.”
Percy nhìn Nico. Sau đó nhìn Annabeth, như thể để kiểm tra cậu đã nghe đúng. Sau đó trở lại Nico. “Em –”
“Phải,” Nico nói. “anh là một người vĩ đại. Nhưng em vượt qua điều đó rồi. Em mừng cho anh chị.”
“Em… vậy ý em –”
“Đúng.”
Đôi mắt xám của Annabeth bắt đầu nhấp nháy. cô trao cho Nico một nụ cười nửa miệng.
“Chờ đã,” Percy nói. “Vậy ý em –”
“Phải,” Nico nói lại. “Nhưng nó thật tuyệt. Chúng ta thật tuyệt. Ý em, bây giờ em hiểu… anh dễ thương, nhưng anh không phải tuýp người của em.”
“anh không phải tuýp người của em… Chờ đã. Vậy –”
“Hẹn gặp anh sau, Percy,” Nico nói. “Annabeth.”
cô giơ tay cho một cú vỗ tay.
Nico miễn cưỡng. Sau đó cậu quay trở lại chỗ xanh lá cây, tới nơi mà Will Solace đang đợi.
Cậu xoay lại, nhận ra một gương mặt với mái tóc vàng hoe, và trong một giây bẻ đôi cậu nghĩ đó là Will Solace. Khi cậu nhận ra đó là Jason, cậu thất vọng. Sau đó cậu cảm thấy giận dữ với bản thân vì cảm thấy như thế.
Cậu chưa nói chuyện với Will từ trận chiến. Những đứa con nhà Apollo quá bận rộn với những người bị thương. Ngoài ra, Will có lẽ đổ tội cho Nico vì điều đã xảy ra với Octavian. Tại sao cậu ta sẽ không chứ? Nico về cơ bản đã cho phép… dù cho điều đó là gì. Giết người bởi sự đồng thuận. một vụ tự tử khủng khiếp. Cho đến giờ, Will Solace đã nhận ra Nico di Angelo đáng sợ và xấu xa như thế nào. Dĩ nhiên, Nico không quan tâm cậu ta nghĩ gì. Nhưng vẫn…
“Em ổn chứ?” Jason hỏi. “Trông em –”
“Ổn,” Nico cắt ngang. Sau đó cậu hạ giọng. “Nếu anh tìm Hazel, con bé vẫn đang ngủ.”
Jason mở miệng, Ồ, và làm cử chỉ để Nico đi ra ngoài.
Nico bước dưới ánh nắng mặt trời, chớp mắt và mất phương hướng. Ối… Có lẽ những người thiết kế cabin đã đúng về việc những đứa con của Hades giống như ma cà rồng. Cậu không phải là một người buổi sáng.
Jason không trông như cậu ngủ ngon hơn. Mái tóc cậu vuốt qua một bên và cặp kích mới của cậu cong cong trên mũi cậu. Nico cố gắng nén lại mong muốn với tới và chỉnh chúng thẳng lại.
Jason chỉ về cánh đồng dâu tây, nơi những người La Mã đang dở trại. “đã thật lạ khi thấy họ ở đây. Giờ thì thật lạ khi không thấy họ.”
“anh có hối tiếc vì không đi với họ không?” Nico hỏi.
Nụ cười của Jason rũ xuống. “một chút. Nhưng anh sẽ đi tới lui giữa hai trại rất nhiều. anh có vài điện thờ để xây dựng.”
“Em đã nghe nói. Viện Nguyên Lão lên kế hoạch để để cử anh là Đức Giáo Hoàng.”
Jason nhún vai. “anh không quan tâm về tước vị nhiều lắm. anh có quan tầm về việc đảm bảo các vị thần đều được nhớ đến. anh không muốn họ chiến đấu vì ganh tỵ nữa, hay chuốc những sự thất vọng lên các á thần.”
“Họ là các vị thần,” Nico nói. “Đó là bản chất của họ.”
“Có lẽ, nhưng anh có thể cố để làm nó trở nên tốt hơn. anh đoán Leo sẽ nói anh đang cư xử như mộtthợ cơ khí, làm việc bảo trì phòng ngừa.”
Nico cảm nhận được nỗi buồn của Jason giống như một cơn bão đang đến. “anh biết đấy, anh khôngthể ngăn cảo Leo. anh không thể làm bất cứ điều gì khác. anh ấy biết điều gì phải xảy ra.”
“anh – anh đoán vậy. anh không nghĩ là em có thể nói liệu cậu ấy vẫn –”
“anh ấy đi rồi,” Nico nói. “Em xin lỗi. Em ước em có thể nói với anh ngược lại, nhưng em đã cảm nhận cái chết của anh ấy.”
Jason nhìn xa xăm.
Nico cảm thấy tội lỗi vì đập tan hy vọng của cậu. Cậu suýt nữa đề cập đến sự nghi ngờ của mình… mộtcảm giác khác biệt như thế nào về các chết của Leo đã trao cho cậu, nhưng thể linh hồn của Leo đã tạo con đường riêng của nó tiến vào âm phủ, điều gì đó liên quan đến rất nhiều bánh răng, đòn bẩy và những pít-tông năng lượng hơi nước.
Tuy nhiên, Nico chắc chắn là Leo Valdez đã chết. Và chết là chết. Nó sẽ không công bằng khi trao cho Jason những sự mong chờ sai lầm.
Xa xa, những người La Mã đang nhặt đồ đạc của họ lên và vận chuyển qua đồi. Bên phía khác, như Nico nghe thấy, một đội xe SUV đen đợi để vận chuyển quân đoàn xuyên quốc gia trở lại California. Nico đoán đó sẽ là một chuyến đi thú vị. Cậu thưởng tượng toàn bộ Quân Đoàn Mười Hai trong một làn xe đông đúc ở Burger King. Cậu tưởng tượng một con quái vật bất hạnh nào đó hăm dọa một á thần nào đó ở Kansas, chỉ để thấy bản thân mình bị vây quanh bởi vài tá những toa đầy những người La Mã với áo giáp nặng nề.
“yêu nữ mình chim Ella sẽ đi với họ, em biết đấy,” Jason nói. “cô ấy và Tyson. Cả Rachel Elizabeth Dare. Họ sẽ cùng nhau làm việc để khôi phục lại cuốn sách Sibylline.”
“Điều đó thật thú vị.”
“Có thể mất hàng năm,” Jason nói. “Nhưng với giọng nói của Delphi bị mờ đi…”
“Rachel vẫn không thể thấy được tương lai?”
Jason lắc đầu. “anh ước anh biết điều gì đã xảy ra với Apollo ở Athens. Có lẽ Artemis sẽ đưa ông ấy thoát khỏi rắc rối với Zeus và sức mạnh của lời tiên tri sẽ hoạt động lại. Nhưng từ bây giờ những cuốn sách Sibylline đó có thể là cách duy nhất của chúng ta để có được hướng dẫn cho những cuộc tìm kiếm.”
“Về cá nhân,” Nico nói. “em có thể làm mà không có lời tiên tri hay cuộc tìm kiếm trong một thời gian.”
“Em có một quan điểm.” Cậu chỉnh thẳng lại kính của mình. “Xem này, Nico, lý do anh muốn nói chuyện với em… anh biết em đã nói gì ở cung điện của Auster. anh biết em đã gạt bỏ lời đề nghị một chỗ ở Trại Jupiter. anh – anh có thể không thể thay đổi suy nghĩ của em về việc rời Trại Con Lai, nhưng anh phải –”
“Em sẽ ở lại.”
Jason chớp mắt. “Gì?”
“Ở Trại Con Lai. Cabin nhà Hades cần một cố vấn đứng đầu. anh thấy sự trang trí chưa? Nó thật ghê tởm. Em sẽ phải sửa sang lại. Và ai đó cần làm việc chôn cất đúng đắn, bởi vì các á thần cứ khăng khăng đòi chết một cách oanh liệt.
“Điều đó – điều đó thật tuyệt vời! anh bạn!” Jason dang hai tay cho một cái ôm, sau đó sững lại. “Đúng. không đụng chạm. Xin lỗi.”
Nico càu nhàu. “Em cho là chúng ta có thể tạo một ngoại lệ.”
Jason ôm cậu chặt đến nỗi Nico nghĩ xương sườn của cậu sẽ nứt mất.
“Ôi, chàng trai,” Jason nói. “Chờ đến khi anh nói với Piper. Này, bởi vì anh cũng chỉ ở một mình trong cabin của mình, anh và em có thể chia sẻ bàn ăn ở sảnh ăn. Chúng ta có thể lập đội cho phần thi cướp cờ và cuộc thi hát hò và –”
“anh đang cố gắng làm em sợ bỏ chạy à?”
“Xin lỗi. Xin lỗi. Dù cho em nói gì, Nico. anh chỉ quá vui.”
Điều buồn cười là Nico tin cậu.
Nico đột nhiên nhìn về phía những cabin và thấy ai đó đang vẫy cậu. Will Solace đứng ở cửa của cabin Apollo, một cái nhìn nghiêm khắc trên gương mặt cậu. Cậu chỉ vào chỗ đất dưới chân cậu như thể Cậu. Lại đây. Ngay.
“Jason,” Nico nói, “em xin lỗi nhé?”
“Vậy cậu đã ở đâu?” Will hỏi. Cậu đang mặc một chiếc áo bác sĩ phẫu thuật màu xanh lá cây và quần jeans và dép tông, điều mà có lẽ không phải là giao thức tiêu chuẩn bệnh viện.
“Ý anh là gì?” Nico hỏi.
“Tôi đã dính trong bệnh xá suốt, gần như, hai ngày. Cậu không đến. Cậu không đề nghị giúp đỡ.”
“Tôi… gì cơ? Tại sao anh muốn một đứa con của Hades ở cùng phòng với những người cậu đang cố gắng chữa trị? Tại sao bất cứ ai sẽ muốn điều đó?”
“Cậu không thể giúp một người bạn? Có lẽ cắt băng gạc? Mang cho tôi một lon sô-da hay thức ăn nhẹ? Hay chỉ đơn giản Sao rồi, Will? Cậu không nghĩ cậu có thể đứng để ngắm một gương mặt thân thiện à?”
“Gì… mặt của tôi?”
Những từ đó đơn giản không có lý khi ở cùng nhau: Gương mặt thân thiện. Nico di Angelo.
“Cậu thật ngu ngốc,” Will chú ý. “Tôi hy vọng cậu vượt qua điều vô lý đó về việc rời Trại Con Lai.”
“Tôi – phải. Tôi đã. Ý tôi, tôi sẽ ở lại.”
“Tốt. Vậy cậu có lẽ ngu ngốc, nhưng cậu không phải là một tên đần độn.”
“Sao anh có thể nó với tôi như thế? anh không biết tôi có thể triệu hồi những thây ma và bộ xương và –”
“Ngay bây giờ cậu không thể triệu hồi một chạc xương mà không bị tan chảy thành một vũng bóng tối, di Angelo,” Will nói. “Tôi đã nói với cậu, không thêm những thứ âm phủ, lệnh của bác sĩ. Cậu nợ tôi ít nhất ba ngày nghỉ ngơi trong bệnh xá. Bắt đầu ngay bây giờ.”
Nico cảm thấy như một trăm con bướm xương đang hồi sinh trong dạ dày của cậu. “Ba ngày? Tôi – tôi cho là điều đó sẽ ổn thôi.”
“Tốt. Bây giờ -”
một tiếng bụp! lớn cắt qua không khí.
Bên cạnh lò sưởi ở giữa phòng chung, Percy đang cười ngoác mang tai về điều gì đó Annabeth vừa nóivới cậu. Annabeth cười và tinh nghịch vỗ tay cậu.
“Tôi sẽ trở lại ngay,” Nico nói với Will. “Hứa trên Styx và mọi thứ.”
Cậu bước về phía Percy và Annabeth, hai người vẫn đang cười như điên.
“Này, anh bạn,” Percy nói. “Annabeth chỉ vừa nói với anh vài tin tốt. Xin lỗi nếu anh hơi làm ồn.”
“Bọn chị sẽ dành năm cuối trung học cùng nhau,” Annabeth giải thích, “ở đây tại New York. Và sau khi tốt nghiệp –”
“Đại học ở Rome Mới!” Percy lắc lắc nắm tay cậu như thể cậu đang thổi một cái còi xe tải. “Bốn năm không có quái vật để chiến đấu, không đánh nhau, không những lời tiên tri ngu ngốc. Chỉ anh và Annabeth, lấy bằng cấp, dạo chơi ở quán cà phê, hưởng thụ California –”
“Và sau đó…” Annabeth hôn vào má Percy. “Ừm, Reyna và Frank nói bọn chị có thể sống ở Rome Mới miễn là bọn chị thích.”
“Điều đó thật tuyệt,” Nico nói. Cậu hơi ngạc nhiên khi biết rằng cậu có ý đó. “Em cũng sẽ ở lại, ở đây tại Trại Con Lai.”
“Tuyệt vời!” Percy nói.
Nico nghiên cứu mặt cậu – đôi mắt xanh lá biển của cậu, nụ cười toe của cậu, mái tóc rối xù của cậu. Bằng cách nào đó bây giờ Percy Jackson dường như giống một chàng trai bình thường, không phải là một hình ảnh huyền bí. không phải ai đó để thần tượng hay cảm nắng.
“Vậy,” Nico nói, “bởi vì chúng ta sẽ trải qua ít nhất một năm gặp nhau ở trại, em nghĩ em nên làm rõbầu không khí.”
Nụ cười của Percy do dự. “Ý em là gì?”
“Suốt một thời gian dài,” Nico nói, “em đã say nắng anh. Em chỉ muốn anh biết.”
Percy nhìn Nico. Sau đó nhìn Annabeth, như thể để kiểm tra cậu đã nghe đúng. Sau đó trở lại Nico. “Em –”
“Phải,” Nico nói. “anh là một người vĩ đại. Nhưng em vượt qua điều đó rồi. Em mừng cho anh chị.”
“Em… vậy ý em –”
“Đúng.”
Đôi mắt xám của Annabeth bắt đầu nhấp nháy. cô trao cho Nico một nụ cười nửa miệng.
“Chờ đã,” Percy nói. “Vậy ý em –”
“Phải,” Nico nói lại. “Nhưng nó thật tuyệt. Chúng ta thật tuyệt. Ý em, bây giờ em hiểu… anh dễ thương, nhưng anh không phải tuýp người của em.”
“anh không phải tuýp người của em… Chờ đã. Vậy –”
“Hẹn gặp anh sau, Percy,” Nico nói. “Annabeth.”
cô giơ tay cho một cú vỗ tay.
Nico miễn cưỡng. Sau đó cậu quay trở lại chỗ xanh lá cây, tới nơi mà Will Solace đang đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook