Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 5: Máu Đỉnh Olympus (Dòng Máu Olympus)
-
Chương 55: Nico 3
ĐÊM ĐÓ, NICO NGỦ TRONG CABIN NHÀ HADES.
Cậu chưa từng có bất kỳ mong muốn dùng nơi này trước kia, như bây giờ cậu chia sẻ nó với Hazel, điều mà làm tất cả trở nên khác biệt.
Nó làm cậu hạnh phúc khi lại được sống cùng em gái – thậm chí chỉ là vài ngày, và thậm chí Hazel khăng khăng về việc phân chia bên của cô của căn phòng với những tấm khăn vì sự riêng tư vì thế nó trông như một khu vực cách ly.
Chỉ trước khi đến giờ giới nghiêm, Frank đến thăm và dành vài phút nói chuyện với Hazel trong im lặng.
Nico cố lờ họ đi. Cậu nằm duỗi thẳng trên giường của mình, thứ mà giống như một chiếc quan tài – mộtkhung gỗ gụ đánh bóng, những lan can bằng đồng, gối và mền nhung màu đỏ máu. Nico chưa từng xuất hiện khi họ xây cabin này. Cậu dứt khoát không đề nghị những cái giường này. Dường như ai đó nghĩ những đứa con của Hades là ma cà rồng, không phải á thần.
Cuối cùng Frank gõ trên bức tường cạnh giường Nico.
Nico nhìn qua. Trương giờ đứng rất thẳng. Cậu ấy có vẻ rất… La Mã.
“Này,” Frank nói. “Bọn anh sẽ rời đi vào sáng mai. Chỉ muốn nói cảm ơn em.”
Nico ngồi dậy trên giường của mình. “anh đã làm rất tuyệt, Frank. Đó là một vinh dự.”
Frank cười. “Thành thật, anh khá là ngạc nhiên khi anh sống sót qua nó. Toàn bộ vấn đề thanh gỗ cháy ma thuật…”
Nico gật đầu. Hazel đã kể với cậu tất cả về mẩu gỗ cháy kiểm soát cuộc đời của Frank. Nico xem đó là một dấu hiệu tốt khi bây giờ Frank có thể nói về nó một cách cởi mở.
“Em không thể nhìn thấy tương lai,” Nico nói với cậu, “nhưng em thường có thể nói khi con người sắp chết. anh thì không. Em không biết khi nào mẩu gỗ sẽ cháy rụi. Cuối cùng, tất cả chúng ra đều cạn kiệt những mẩu gỗ cháy. Nhưng nó sẽ không sớm đâu, Pháp quan Trương. anh và Hazel… hai người còn có rất nhiều chuyến phiêu lưu phía trước. Đối xử tốt với em gái em, được chứ?”
Hazel bước đến cạnh Frank và lồng tay vào tay cậu. “Nico, anh đang không đe dọa bạn trai em, phải không?”
Hai người bọn họ trông rất thoải mái bên nhau làm Nico thấy vui. Nhưng nó cũng gây ra một nỗi đau trong tim cậu – một vết thương ma quái, giống như một vết thương chiến trận cũ dai dẳng trong thời tiết xấu.
“không cần phải đe dọa,” Nico nói. “Frank là một chàng trai tốt. Hoặc gấu. Hoặc chó bull. Hoặc –”
“Ồ, dừng lại.” Hazel cười. Sau đó cô hôn Frank. “Gặp anh sáng mai.”
“Ừ,” Frank nói. “Nico… em chắc là em sẽ không đi với tụi anh chứ? Em luôn có một chỗ ở Rome Mới.”
“Cảm ơn, Pháp quan. Reyna đã nói điều tương tự. Nhưng… không.”
“anh hy vọng anh sẽ gặp lại em chứ?”
“Ồ, anh sẽ,” Nico hứa. “Em sẽ là chàng trai mang hoa tại đám cưới của anh, được chứ?”
“Ừm…” Frank bối rối, thông giọng và lê bước đi, chạy đến đâm sầm vào bức tường trên đường ra.
Hazel khoanh tay. “anh cứ phải chọc anh ấy về điều đó.”
cô ngồi lên giường Nico. Trong một lúc họ chỉ ngồi đó trong sự im lặng thoải mái… của tình thân, những đứa con từ quá khứ, những đứa con của âm phủ.
“anh sẽ nhớ em,” Nico nói.
Hazel nghiêng tới và gục đầu lên vai cậu. “anh cũng vậy, anh trai. anh sẽ đến thăm.”
Cậu gõ nhẹ lên huy hiệu sĩ quan mới lập lòe trên áo cô. “Giờ là sĩ quan của Quân Đoàn Năm. Chúc mừng. Có luật lệ nào ngăn cản sĩ quan hẹn hò với pháp quan không?”
“Xuỵt,” Hazel nói. “sẽ có rất nhiều công việc để đưa quân đoàn trở lại như ban đầu, sửa chữa thiệt hại Octavian đã gây ra. Những quy định hẹn hò sẽ là điều nhỏ nhất trong những mối quan tâm của em.”
“Em đã đi rất xa. Em không còn là cô bé anh đưa đến Trại Jupiter. Sức mạnh của em với Màn Sương, sựtự tin của em –”
“Tất cả là nhờ vào anh.”
“không,” Nico nói. “Có được một cuộc sống mới là một điều. Biến nó trở thành một cuộc sống tốt hơn, đó là bí quyết.”
Ngay khi cậu nói điều đó, Nico nhận ra cậu có thể đang nói về bản thân mình. Cậu quyết định không lôi nó ra.
Hazel thở dài. “một cuộc sống thứ hai. Em chỉ ước…”
cô không cần phải hoàn thành suy nghĩ của mình. Suốt hai ngày qua, sự biết mất của Leo đã lởn vởn như một đám mây trên toàn trại. Hazel và Nico đã miễn cưỡng tham gia vào việc suy đoán về điều đãxảy ra với cậu ấy.
“anh đã cảm nhận được cái chết của anh ấy, phải không?” Đôi mắt Hazel đẫm nước. Giọng cô nhỏ.
“Phải,” Nico thừa nhận. “Nhưng anh không biết Hazel. Điều gì đó về nó… khác biệt.”
“anh ấy đã không thể dùng y sĩ dược. không gì có thể sống sót với vụ nổ đó. Em đã nghĩ… em đã nghĩ em đang giúp đỡ Leo. Em đã làm rối tung.”
“không. không phải lỗi của em.” Nhưng Nico không thực sự sẵn sàng để tha thứ cho bản thân. Cậu đãdành bốn mươi tám tiếng đồng hồ qua quay đi quay lại cảnh với Octavian trên máy bắn đá, tự hỏi liệu cậu có làm gì sai. Có lẽ sức mạnh của vụ nổ được phóng ra đó đã giúp đỡ tiêu diệt Gaia. Hoặc có lẽ nó đã không cần thiết trả giá tính mạng của Leo Valdez.
“Em chỉ ước anh ấy không chết một mình,” Hazel lẩm bẩm. “không có ai bên cạnh anh ấy, không ai đưa anh ấy liều thuốc. Thậm chí không có một cơ thể để chôn cất…”
Giọng cô vỡ ra. Nico choàng tay ôm cô.
Cậu giữ lấy cô khi cô khóc. Cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức. Nico kéo cô lên giường cậu và hôn lên trán cô. Sau đó cậu đi đến điện thờ của Hades ở một góc – một cái bàn nhỏ được trang trí với xương và đá quý.
“Con cho là,” cậu nói, “có một lần đầu tiên cho mọi thứ.”
Cậu quỳ xuống và cầu nguyện trong yên lặng theo sự hướng dẫn của cha cậu.
Cậu chưa từng có bất kỳ mong muốn dùng nơi này trước kia, như bây giờ cậu chia sẻ nó với Hazel, điều mà làm tất cả trở nên khác biệt.
Nó làm cậu hạnh phúc khi lại được sống cùng em gái – thậm chí chỉ là vài ngày, và thậm chí Hazel khăng khăng về việc phân chia bên của cô của căn phòng với những tấm khăn vì sự riêng tư vì thế nó trông như một khu vực cách ly.
Chỉ trước khi đến giờ giới nghiêm, Frank đến thăm và dành vài phút nói chuyện với Hazel trong im lặng.
Nico cố lờ họ đi. Cậu nằm duỗi thẳng trên giường của mình, thứ mà giống như một chiếc quan tài – mộtkhung gỗ gụ đánh bóng, những lan can bằng đồng, gối và mền nhung màu đỏ máu. Nico chưa từng xuất hiện khi họ xây cabin này. Cậu dứt khoát không đề nghị những cái giường này. Dường như ai đó nghĩ những đứa con của Hades là ma cà rồng, không phải á thần.
Cuối cùng Frank gõ trên bức tường cạnh giường Nico.
Nico nhìn qua. Trương giờ đứng rất thẳng. Cậu ấy có vẻ rất… La Mã.
“Này,” Frank nói. “Bọn anh sẽ rời đi vào sáng mai. Chỉ muốn nói cảm ơn em.”
Nico ngồi dậy trên giường của mình. “anh đã làm rất tuyệt, Frank. Đó là một vinh dự.”
Frank cười. “Thành thật, anh khá là ngạc nhiên khi anh sống sót qua nó. Toàn bộ vấn đề thanh gỗ cháy ma thuật…”
Nico gật đầu. Hazel đã kể với cậu tất cả về mẩu gỗ cháy kiểm soát cuộc đời của Frank. Nico xem đó là một dấu hiệu tốt khi bây giờ Frank có thể nói về nó một cách cởi mở.
“Em không thể nhìn thấy tương lai,” Nico nói với cậu, “nhưng em thường có thể nói khi con người sắp chết. anh thì không. Em không biết khi nào mẩu gỗ sẽ cháy rụi. Cuối cùng, tất cả chúng ra đều cạn kiệt những mẩu gỗ cháy. Nhưng nó sẽ không sớm đâu, Pháp quan Trương. anh và Hazel… hai người còn có rất nhiều chuyến phiêu lưu phía trước. Đối xử tốt với em gái em, được chứ?”
Hazel bước đến cạnh Frank và lồng tay vào tay cậu. “Nico, anh đang không đe dọa bạn trai em, phải không?”
Hai người bọn họ trông rất thoải mái bên nhau làm Nico thấy vui. Nhưng nó cũng gây ra một nỗi đau trong tim cậu – một vết thương ma quái, giống như một vết thương chiến trận cũ dai dẳng trong thời tiết xấu.
“không cần phải đe dọa,” Nico nói. “Frank là một chàng trai tốt. Hoặc gấu. Hoặc chó bull. Hoặc –”
“Ồ, dừng lại.” Hazel cười. Sau đó cô hôn Frank. “Gặp anh sáng mai.”
“Ừ,” Frank nói. “Nico… em chắc là em sẽ không đi với tụi anh chứ? Em luôn có một chỗ ở Rome Mới.”
“Cảm ơn, Pháp quan. Reyna đã nói điều tương tự. Nhưng… không.”
“anh hy vọng anh sẽ gặp lại em chứ?”
“Ồ, anh sẽ,” Nico hứa. “Em sẽ là chàng trai mang hoa tại đám cưới của anh, được chứ?”
“Ừm…” Frank bối rối, thông giọng và lê bước đi, chạy đến đâm sầm vào bức tường trên đường ra.
Hazel khoanh tay. “anh cứ phải chọc anh ấy về điều đó.”
cô ngồi lên giường Nico. Trong một lúc họ chỉ ngồi đó trong sự im lặng thoải mái… của tình thân, những đứa con từ quá khứ, những đứa con của âm phủ.
“anh sẽ nhớ em,” Nico nói.
Hazel nghiêng tới và gục đầu lên vai cậu. “anh cũng vậy, anh trai. anh sẽ đến thăm.”
Cậu gõ nhẹ lên huy hiệu sĩ quan mới lập lòe trên áo cô. “Giờ là sĩ quan của Quân Đoàn Năm. Chúc mừng. Có luật lệ nào ngăn cản sĩ quan hẹn hò với pháp quan không?”
“Xuỵt,” Hazel nói. “sẽ có rất nhiều công việc để đưa quân đoàn trở lại như ban đầu, sửa chữa thiệt hại Octavian đã gây ra. Những quy định hẹn hò sẽ là điều nhỏ nhất trong những mối quan tâm của em.”
“Em đã đi rất xa. Em không còn là cô bé anh đưa đến Trại Jupiter. Sức mạnh của em với Màn Sương, sựtự tin của em –”
“Tất cả là nhờ vào anh.”
“không,” Nico nói. “Có được một cuộc sống mới là một điều. Biến nó trở thành một cuộc sống tốt hơn, đó là bí quyết.”
Ngay khi cậu nói điều đó, Nico nhận ra cậu có thể đang nói về bản thân mình. Cậu quyết định không lôi nó ra.
Hazel thở dài. “một cuộc sống thứ hai. Em chỉ ước…”
cô không cần phải hoàn thành suy nghĩ của mình. Suốt hai ngày qua, sự biết mất của Leo đã lởn vởn như một đám mây trên toàn trại. Hazel và Nico đã miễn cưỡng tham gia vào việc suy đoán về điều đãxảy ra với cậu ấy.
“anh đã cảm nhận được cái chết của anh ấy, phải không?” Đôi mắt Hazel đẫm nước. Giọng cô nhỏ.
“Phải,” Nico thừa nhận. “Nhưng anh không biết Hazel. Điều gì đó về nó… khác biệt.”
“anh ấy đã không thể dùng y sĩ dược. không gì có thể sống sót với vụ nổ đó. Em đã nghĩ… em đã nghĩ em đang giúp đỡ Leo. Em đã làm rối tung.”
“không. không phải lỗi của em.” Nhưng Nico không thực sự sẵn sàng để tha thứ cho bản thân. Cậu đãdành bốn mươi tám tiếng đồng hồ qua quay đi quay lại cảnh với Octavian trên máy bắn đá, tự hỏi liệu cậu có làm gì sai. Có lẽ sức mạnh của vụ nổ được phóng ra đó đã giúp đỡ tiêu diệt Gaia. Hoặc có lẽ nó đã không cần thiết trả giá tính mạng của Leo Valdez.
“Em chỉ ước anh ấy không chết một mình,” Hazel lẩm bẩm. “không có ai bên cạnh anh ấy, không ai đưa anh ấy liều thuốc. Thậm chí không có một cơ thể để chôn cất…”
Giọng cô vỡ ra. Nico choàng tay ôm cô.
Cậu giữ lấy cô khi cô khóc. Cuối cùng cô chìm vào giấc ngủ vì kiệt sức. Nico kéo cô lên giường cậu và hôn lên trán cô. Sau đó cậu đi đến điện thờ của Hades ở một góc – một cái bàn nhỏ được trang trí với xương và đá quý.
“Con cho là,” cậu nói, “có một lần đầu tiên cho mọi thứ.”
Cậu quỳ xuống và cầu nguyện trong yên lặng theo sự hướng dẫn của cha cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook