*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

tumblr_mowjl54u351qg1e00o1_1280

‘BÊN TRÁI!’ PERCY KÉO ANNABETH, chém đôi mấy con arai để dọn đường. Chắc chắn là cậu đã nhận đến cả tá lời nguyền lên mình, nhưng cậu chưa cảm thấy ngay, nên cậu tiếp tục chạy.

Cơn đau trên ngực cậu phập phồng theo từng bước chạy. Cậu chạy như bay giữa những cái cây, dẫn theo một Annabeth không nhìn thấy gì.

Percy nhận ra cô tin tưởng cậu đến thế nào. Cậu không thể làm cô thất vọng, nhưng phải làm thế nào để cứu được Annabeth đây? Và nếu cô mà mù vĩnh viễn … Không. Cậu cố gắng kiềm chế cơn hoảng loạn đang tăng theo cấp số nhân. Cậu sẽ tìm ra cách chữa cho cô sau. Bây giờ thì họ phải thoát được cái đã.

Những đôi cánh da vỗ trong không khí ở ngay trên họ. Những tiếng huýt và những đôi chân đầy móng vuốt nói với cậu rằng bọn ác quỷ đang ở ngay sau lưng họ.

Khi họ chạy qua những cái cây đen, cậu vung kiếm cắt qua thân cây. Cậu nghe thấy tiếng chúng đổ, kéo theo hàng loạt tiến lạo xạo nghe sao đã tai của hàng tái những arai bị đè bẹp dí.

Nếu một cái cây trong rừng đổ và đè chết một con quỉ, liệu cái cây đó có bị nguyền không nhỉ?

                Percy chặt tiếp một cái cây nữa, rồi một cái nữa. Làm như thế có thể ch họ thêm vài giây, nhưng thế là chưa đủ.

Đột nhiên bóng tối trước họ dày đặc hơn. Percy nhận ra đó có nghĩa là gì vừa đúng lúc. Cậu chộp được Annabeth ngay trước khi cả hai bọn họ văng xuống vực.

‘Sao thế?’ Annabeth hoảng hốt. ‘Làm sao thế?’

‘Vực,’ cậu thở hổn hển. ‘Vực lớn.’

‘Thế thì, đường nào bây giờ?’

Percy không thấy được cái vực này rộng bao nhiêu. Có thể là mấy mét hoặc mấy trăm mét. Vả lại không thể nói trước được cái gì ở dưới đáy vực. Họ có thể nhảy xuống và hy vọng vào những điều tốt lành, nhưng cậu nghi ngờ cái ‘điều tốt lành’ liệu có tồn tại ở Tartarus này.

Thế thì chỉ có hai lựa chọn: sang trái hoặc sang phải, men theo mép vực.

Cậu suýt nữa thì đã random khi một con quỷ nhào xuống ngay trước cậu, lơ lửng trên đôi cánh dơi, ngay ngoài tầm kiếm của cậu.

Đi bộ vui vẻ chứ? Giọng nói tập thể vang lên, vang vọng quanh họ.

Percy quay lại. Lũ arai túa ra khỏi khu rừng, vây họ theo hình bán nguyệt. Một con chộp lấy tay Annabeth. Annabeth thét lên trong phẫn nộ, cô ra một chiêu lật người kiểu judo vào cổ con quỷ, dồn toàn bộ trọng lực vào một cú dập khửu tay có thể khiến bất kì đô vật nào phải tự thán phục.

‘Percy?’ cô gọi, giọng cô nghe hoảng loạn và run rẩy.

‘Mình ở ngay đây mà.’

Cậu cố đặt tay lên vai cô, nhưng cô lại không đứng ở nơi cậu nghĩ. Cậu thử lại, nhưng lại thấy cô đứng xa hơn vài bộ. Cứ như là cố lấy một cái gì đấy dưới bể nước, với ánh sáng khúc xạ hình ảnh đồ vật đi nơi khác.

‘Percy!’ giọng Annabeth vỡ òa. ‘Sao cậu lại bỏ tớ?’

‘Tớ không bỏ cậu!’ Cậu quay sang lũ arai, tay cậu run rẩy vì tức giận. ‘Các ngươi đã làm gì cô ấy?’

Chúng ta chả làm gì cả. Người yêu của ngươi đã giải thoát một lời nguyền đặc biệt – một suy nghĩ cay đắng từ một người ngươi đã bỏ rơi. Ngươi đã đầy đọa một linh hồn trong trắng bằng cách bỏ rơi cô ta trong cô độc. Bây giờ thì ý nghĩ cay độc nhất của cô ta đã thành hiện thực: Annabeth cảm thấy nỗi tuyệt vọng của cô ta. Cô ta, cũng sẽ phảu chết trong đơn độc và bị bỏ rơi.

                ‘Percy?’ Annabeth dang tay, cố tìm cậu. Bọn arai mặc kệ cô loạng choạng mù lòa qua bọn chúng.

‘Ta đã bỏ rơi ai.’ Percy gào lên. ‘Ta chưa bao giờ -‘

Đột nhiên bao tử cậu cảm giác như đã rơi xuống vực.

Những từ đó vang lên trong đầu cậu: một linh hồn trong trắng. Cô độc và bị bỏ rơi. Cậu nhớ ra hòn đảo, hang động được thắp sáng bằng pha lê, bàn ăn trên bãi biển được phục vụ bởi những tinh linh gió vô hình.

‘Không.’ Cậu lẩm bẩm. ‘Cô ấy sẽ không bao giờ nguyền rủa mình.’

Những đôi mắt của bọn ác quỷ mờ vào nhau như giọng nói của chúng. Hai bên lồng ngực cậu đau nhói. Cơn đau gia tăng, như thể ai đấy đang từ từ xoáy con dao trong vết thương.

Annabeth mò mẫn giữa lũ quỷ, gọi tên cậu trong tuyệt vọng. Percy khao khát chạy đến nới cô, nhưng cậu biết là lũ arai sẽ không cho. Lí do duy nhất chúng chưa giết cô ngay là bởi vì chúng muốn tận hưởng sự đau khổ của cô.

Percy nghiến quai hàm. Cậu không quan tâm bao nhiêu lời nguyền cậu sẽ phải chịu đựng. Cậu phải làm cho những mụ phù thủy già cánh dơi nhăn nheo này tập trung vào cậu và bảo vệ Annabeth lâu nhất có thể.

Cậu hét lên điên cuồng và tấn công tất cả bọn chúng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương