Các Anh Hùng Của Đỉnh Olympus Tập 2: Con Trai Thần Neptune
-
Chương 41: Percy
HỌ ĐI BỘ TRONG KHOẢNG một tiếng, mắt dõi theo đường ray nhưng vẫn náu mình dưới bóng che của các ngọn cây càng nhiều càng tốt. Rồi họ nghe tiếng máy bay trực thăng bay về hướng tàu lật. Kế đó là tiếng kêu rít của các con quái vật mình sư tử cánh chim, nhưng nghe có vẻ chúng cách họ khá xa.
Suýt soát với dự đoán của Percy, giờ đã sắp nửa đêm khi rốt cuộc mặt trời cũng lặn. Trong rừng mỗi lúc càng lạnh hơn. Các vì sao giăng kín bầu trời, Percy bị thu hút phải ngừng lại và trố mắt nhìn chúng. Rồi các bắc cực quang bắt đầu xuất hiện. Chúng gợi cho Percy nhớ đến cái bếp ga của mẹ mình ở nhà, khi bà để lửa thấp – các ngọn lửa xanh ma quái lăn tăn gợn tới gợn lui.
"Đẹp quá," Frank nói.
"Gấu kìa," Hazel chỉ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai con gấu nâu đang lặc lè di chuyển trong đồng cỏ cách đó vài trăm mét, bộ lông của chúng sáng lung linh trong ánh sao đêm. "Chúng sẽ không gây phiền hà gì cho chúng ta," Hazel cam đoan. "Hãy tránh xa chúng nhé."
Percy và Frank không tranh cãi gì.
Khi họ lê bước, Percy đã hồi tưởng lại tất cả những nơi điên rồ mà mình từng nhìn thấy. Chẳng có nơi nào trong số chúng khiến cậu không thốt nên lời như Alaska. Cậu có thể hiểu lý do tại sao nó là vùng đất ngoài tầm kiểm soát của các vị th
ần. Mọi thứ ở đây đều hoang sơ và chưa được thuần dưỡng. Chẳng có luật lệ, lời tiên tri hay số phận nào cả... chỉ là thiên nhiên khắc nghiệt và một đống động vật cùng quái vật. Con người và á thần đến đây đều tự mình gánh lấy rủi ro.
Percy tự hỏi liệu đây có phải là điều mGaea mong muốn – toàn thế giới đều trở thành thế này. Cậu băn khoăn liệu như vậy có tệ lắm không.
Rồi cậu gạt ý nghĩ đó đi. Gaea chả phải là một nữ thần hiền lành gì. Percy từng được nghe kể bà ta tính làm gì. Bà ta chẳng giống hình tượng Đất Mẹ trong câu chuyện thần tiên mà có lẽ bạn đã đọc đâu. Bà ta đầy lòng căm thù và thích bạo lực. Một khi hoàn toàn tỉnh giấc, bà ta sẽ phá hủy hết nền văn minh nhân loại.
Sau vài tiếng nữa, họ loạng choạng đi ngang qua một ngôi làng nhỏ xíu nằm giữa đường ray xe lửa và con đường hai làn xe. Tại ranh giới của thị trấn có biển hiệu đề: NAI SỪNG TẤM THƯỜNG ĐI QUA. Đứng kế bên tấm biển là một con nai sừng tấm thật sự. Trong một giây, Percy cứ tưởng nó là một kiểu tượng nào đó dùng làm quảng cáo. Rồi con vật nhảy vọt lên, phóng vào trong rừng.
Họ đi qua hai ngôi nhà, một bưu điện và vài chiếc xe moóc. Mọi nơi đều đóng cửa tối thui. Cuối thị trấn có một cửa hiệu đặt một cái bàn pic-nic và một cột xăng gỉ sét cũ kỹ ở phía trước.
"Có chuyện không ổn rồi," Frank nói.
Ngầm đồng ý với Frank, cả ba đổ ập xuống quanh cái bàn pic-nic. Chân Percy cứ như hai khối băng – các khối băng cực kỳ đau nhức. Hazel gục đầu vào hai bàn tay ngủ say như chết, miệng ngáy vang. Frank lấy ra các lon soda cuối cùng và vài thanh ngũ cốc từ chuyến tàu rồi chia cho Percy.
Họ lẳng lặng ăn và ngắm sao, cho đến khi Frank nói, "Ý cậu là gì khi cậu nói những điều đó, lúc sớm ấy?"
Percy nhìn qua bàn. "Điều gì cơ?"
Trong ánh sao, khuôn mặt Frank tựa như thạch cao tuyết hoa, giống một bức tượng La Mã cổ xưa. "Là... việc cậu tự hào rằng chúng ta là họ hàng ấy."
Percy gõ thanh ngũ cốc lên bàn. "Ừm, để xem nào. Cậu đơn độc xóa sổ ba con tử xà trong khi tớ đang ngồi nhấm nháp trà xanh và mầm lúa mì. Cậu cản chân cả một đội quân Laistrygonian để máy bay của chúng ta có thể cất cánh ở Vancouver. Cậu đã cứu sống tớ khi bắn rơi con quái vật mình sư tử cánh chim đó. Và cậu đã từ bỏ cơ hội sử dụng ngọn giáo ma thuật lần cuối để giúp đỡ vài người phàm không có khả năng tự vệ. Cậu, không nghi ngờ gì nữa, là đứa con dễ thương nhất của thần chiến tranh mà tớ từng gặp... nói không chừng là người dễ thduy nhất ấy chứ. Vậy cậu nghĩ sao nào?"
Frank ngước nhìn lên những dải bắc cực quang vẫn đang xào nấu các vì sao ở mức lửa thấp. "Chỉ vì... tớ được cho là người đảm đương nhiệm vụ này với tư cách là một đội trưởng, và mọi thứ khác. Tớ có cảm giác hai người mới là người chống đỡ hộ tớ."
"Làm gì có," Percy nói.
"Có người nói tớ sở hữu các sức mạnh mà cho tới giờ tớ không sao nghĩ ra cách sử dụng," Frank chua chát nói. "Giờ ngọn giáo đã mất, tên của tớ cũng sắp hết. Và... tớ sợ."
"Nếu cậu không sợ thì tớ mới lo đấy," Percy nói. "Tất cả chúng ta đều sợ mà."
"Nhưng Lễ hội Fortuna..." Frank nghĩ ngợi. "Nó diễn ra sau nửa đêm phải không? Điều đó có nghĩa hiện tại là ngày hai mươi tư tháng Sáu. Lễ hội bắt đầu tối nay, lúc mặt trời lặn. Chúng ta phải tìm đường đến Sông băng Hubbard, đánh bại một tên khổng lồ bất khả chiến bại trên sân nhà của hắn và quay trở lại Trại Jupiter trước khi họ bị giày xéo – làm tất cả mọi chuyện mà chưa có đến hơn mười tám tiếng."
"Và khi chúng ta giải thoát cho Thanatos," Percy nói, "ông ta có thể đoạt lấy tính mạng của cậu. Và của Hazel. Tin tớ đi, tớ cũng đang nghĩ về điều đó đây này."
Frank nhìn chăm chăm vào Hazel vẫn đang ngáy khe khẽ. Một lớp tóc nâu xoăn tít che mất mặt cô ấy.
"Cô ấy là bạn thân nhất của tớ," Frank nói. "Tớ đã mất mẹ, bà ngoại... tớ không thể lại để mất cô ấy."
Percy nghĩ về cuộc đời trước đây của mình – mẹ cậu ở New York, Trại Con Lai, Annabeth. Cậu đã mất tất cả ký ức về họ trong tám tháng. Thậm chí ngay cả bây giờ, với các ký ức đang khôi phục lại... cậu chưa bao giờ đi xa nhà như thế này. Cậu đã từng xuống Địa ngục và quay trở về. Cậu đã nhiều lần đối mặt với cái chết. Nhưng khi ngồi tại cái bàn picnic này, xa cách hàng ngàn dặm, vượt quá quyền năng của đỉnh Olympus, cậu lại chưa một lần thấy mình cô độc – vì đã có Hazel và Frank.
"Tớ cũng sẽ không để mất hai cậu," cậu hứa. "Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Và Frank, cậu là chỉ huy. Hazel cũng sẽ nói như thế. Bọn tớ cần"
Frank cúi đầu xuống. Dường như cậu ấy đang suy nghĩ miên man. Cuối cùng, cậu ấy ngả người ra trước cho đến khi đập đầu xuống bàn picnic, bắt đầu hòa nhịp với Hazel.
Percy thở dài. "Một bài diễn thuyết buồn tẻ nữa đến từ Jackson," cậu tự nhủ. "Nghỉ ngơi đi, Frank. Một ngày quan trọng sắp đến."
Vào lúc rạng đông, cửa hiệu mở cửa. Người chủ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ba thiếu niên kiệt sức nằm gục trên bàn pic-nic của mình, nhưng khi Percy giải thích rằng họ rời đi từ vụ lật tàu tối hôm trước, người đàn ông đó đã tỏ ra thông cảm và cho họ ăn sáng. Ông gọi cho bạn của mình, một người Eskimo bản địa sở hữu một căn nhà gỗ gần Seward. Chẳng bao lâu sau, họ rong ruổi trên đường trong một chiếc xe tải nhỏ ọp ẹp của hãng Ford có cùng niên đại với năm Hazel được sinh ra.
Hazel và Frank ngồi đằng sau xe. Percy leo lên phía trước ngồi cùng ông già vẫn còn tráng kiện có mùi như cá hồi hun khói. Ông kể cho Percy nghe chuyện về Bear và Raven, các vị thần của người Eskimo, và tất cả những gì Percy có thể nghĩ đến là cậu hy vọng sẽ không chạm trán họ. Cậu đã có đủ kẻ thù rồi.
Còn cách Seward vài dặm thì xe hư. Người lái xe dường như chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, như thể chuyện này xảy ra với ông vài lần trong một ngày vậy. Ông nói họ có thể chờ ông sửa động cơ, nhưng vì sắp tới Seward rồi nên họ quyết định đi bộ.
Vào lúc tờ mờ sáng, họ leo lên con dốc trên đường đi và nhìn thấy một vịnh nhỏ được núi non bao bọc. Thị trấn có hình trăng lưỡi liềm mảnh nằm trên bãi biển bên tay phải, với các cầu tàu trải dài trên mặt nước và một chiếc du thuyền đậu ở trong vịnh.
Percy rùng mình. Cậu đã có các trải nghiệm kinh khủng với du thuyền.
"Seward đấy," Hazel nói. Giọng cô ấy nghe không vui vẻ lắm khi nhìn thấy căn nhà cũ của mình.
Họ đã mất khá nhiều thời gian, và Percy không thích cái cách mặt trời đang nhanh chóng ló dạng như thế. Con đường uốn quanh sườn đồi, nhưng có vẻ họ có thể đi vào thị trấn nhanh hơn bằng cách băng thẳng qua các đồng cỏ.
Percy đặt chân ra khỏi mặt đường. "Đ
Lớp đất mềm mềm, nhưng cậu không suy nghĩ gì nhiều cho đến khi Hazel hét lớn, "Anh Percy, không!"
Bước tiếp theo của cậu lọt thỏm xuống mặt đất. Cậu chìm xuống như một hòn đá cho đến khi đất khép lại trên đầu cậu – và mặt đất nuốt chửng lấy cậu.
Suýt soát với dự đoán của Percy, giờ đã sắp nửa đêm khi rốt cuộc mặt trời cũng lặn. Trong rừng mỗi lúc càng lạnh hơn. Các vì sao giăng kín bầu trời, Percy bị thu hút phải ngừng lại và trố mắt nhìn chúng. Rồi các bắc cực quang bắt đầu xuất hiện. Chúng gợi cho Percy nhớ đến cái bếp ga của mẹ mình ở nhà, khi bà để lửa thấp – các ngọn lửa xanh ma quái lăn tăn gợn tới gợn lui.
"Đẹp quá," Frank nói.
"Gấu kìa," Hazel chỉ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai con gấu nâu đang lặc lè di chuyển trong đồng cỏ cách đó vài trăm mét, bộ lông của chúng sáng lung linh trong ánh sao đêm. "Chúng sẽ không gây phiền hà gì cho chúng ta," Hazel cam đoan. "Hãy tránh xa chúng nhé."
Percy và Frank không tranh cãi gì.
Khi họ lê bước, Percy đã hồi tưởng lại tất cả những nơi điên rồ mà mình từng nhìn thấy. Chẳng có nơi nào trong số chúng khiến cậu không thốt nên lời như Alaska. Cậu có thể hiểu lý do tại sao nó là vùng đất ngoài tầm kiểm soát của các vị th
ần. Mọi thứ ở đây đều hoang sơ và chưa được thuần dưỡng. Chẳng có luật lệ, lời tiên tri hay số phận nào cả... chỉ là thiên nhiên khắc nghiệt và một đống động vật cùng quái vật. Con người và á thần đến đây đều tự mình gánh lấy rủi ro.
Percy tự hỏi liệu đây có phải là điều mGaea mong muốn – toàn thế giới đều trở thành thế này. Cậu băn khoăn liệu như vậy có tệ lắm không.
Rồi cậu gạt ý nghĩ đó đi. Gaea chả phải là một nữ thần hiền lành gì. Percy từng được nghe kể bà ta tính làm gì. Bà ta chẳng giống hình tượng Đất Mẹ trong câu chuyện thần tiên mà có lẽ bạn đã đọc đâu. Bà ta đầy lòng căm thù và thích bạo lực. Một khi hoàn toàn tỉnh giấc, bà ta sẽ phá hủy hết nền văn minh nhân loại.
Sau vài tiếng nữa, họ loạng choạng đi ngang qua một ngôi làng nhỏ xíu nằm giữa đường ray xe lửa và con đường hai làn xe. Tại ranh giới của thị trấn có biển hiệu đề: NAI SỪNG TẤM THƯỜNG ĐI QUA. Đứng kế bên tấm biển là một con nai sừng tấm thật sự. Trong một giây, Percy cứ tưởng nó là một kiểu tượng nào đó dùng làm quảng cáo. Rồi con vật nhảy vọt lên, phóng vào trong rừng.
Họ đi qua hai ngôi nhà, một bưu điện và vài chiếc xe moóc. Mọi nơi đều đóng cửa tối thui. Cuối thị trấn có một cửa hiệu đặt một cái bàn pic-nic và một cột xăng gỉ sét cũ kỹ ở phía trước.
"Có chuyện không ổn rồi," Frank nói.
Ngầm đồng ý với Frank, cả ba đổ ập xuống quanh cái bàn pic-nic. Chân Percy cứ như hai khối băng – các khối băng cực kỳ đau nhức. Hazel gục đầu vào hai bàn tay ngủ say như chết, miệng ngáy vang. Frank lấy ra các lon soda cuối cùng và vài thanh ngũ cốc từ chuyến tàu rồi chia cho Percy.
Họ lẳng lặng ăn và ngắm sao, cho đến khi Frank nói, "Ý cậu là gì khi cậu nói những điều đó, lúc sớm ấy?"
Percy nhìn qua bàn. "Điều gì cơ?"
Trong ánh sao, khuôn mặt Frank tựa như thạch cao tuyết hoa, giống một bức tượng La Mã cổ xưa. "Là... việc cậu tự hào rằng chúng ta là họ hàng ấy."
Percy gõ thanh ngũ cốc lên bàn. "Ừm, để xem nào. Cậu đơn độc xóa sổ ba con tử xà trong khi tớ đang ngồi nhấm nháp trà xanh và mầm lúa mì. Cậu cản chân cả một đội quân Laistrygonian để máy bay của chúng ta có thể cất cánh ở Vancouver. Cậu đã cứu sống tớ khi bắn rơi con quái vật mình sư tử cánh chim đó. Và cậu đã từ bỏ cơ hội sử dụng ngọn giáo ma thuật lần cuối để giúp đỡ vài người phàm không có khả năng tự vệ. Cậu, không nghi ngờ gì nữa, là đứa con dễ thương nhất của thần chiến tranh mà tớ từng gặp... nói không chừng là người dễ thduy nhất ấy chứ. Vậy cậu nghĩ sao nào?"
Frank ngước nhìn lên những dải bắc cực quang vẫn đang xào nấu các vì sao ở mức lửa thấp. "Chỉ vì... tớ được cho là người đảm đương nhiệm vụ này với tư cách là một đội trưởng, và mọi thứ khác. Tớ có cảm giác hai người mới là người chống đỡ hộ tớ."
"Làm gì có," Percy nói.
"Có người nói tớ sở hữu các sức mạnh mà cho tới giờ tớ không sao nghĩ ra cách sử dụng," Frank chua chát nói. "Giờ ngọn giáo đã mất, tên của tớ cũng sắp hết. Và... tớ sợ."
"Nếu cậu không sợ thì tớ mới lo đấy," Percy nói. "Tất cả chúng ta đều sợ mà."
"Nhưng Lễ hội Fortuna..." Frank nghĩ ngợi. "Nó diễn ra sau nửa đêm phải không? Điều đó có nghĩa hiện tại là ngày hai mươi tư tháng Sáu. Lễ hội bắt đầu tối nay, lúc mặt trời lặn. Chúng ta phải tìm đường đến Sông băng Hubbard, đánh bại một tên khổng lồ bất khả chiến bại trên sân nhà của hắn và quay trở lại Trại Jupiter trước khi họ bị giày xéo – làm tất cả mọi chuyện mà chưa có đến hơn mười tám tiếng."
"Và khi chúng ta giải thoát cho Thanatos," Percy nói, "ông ta có thể đoạt lấy tính mạng của cậu. Và của Hazel. Tin tớ đi, tớ cũng đang nghĩ về điều đó đây này."
Frank nhìn chăm chăm vào Hazel vẫn đang ngáy khe khẽ. Một lớp tóc nâu xoăn tít che mất mặt cô ấy.
"Cô ấy là bạn thân nhất của tớ," Frank nói. "Tớ đã mất mẹ, bà ngoại... tớ không thể lại để mất cô ấy."
Percy nghĩ về cuộc đời trước đây của mình – mẹ cậu ở New York, Trại Con Lai, Annabeth. Cậu đã mất tất cả ký ức về họ trong tám tháng. Thậm chí ngay cả bây giờ, với các ký ức đang khôi phục lại... cậu chưa bao giờ đi xa nhà như thế này. Cậu đã từng xuống Địa ngục và quay trở về. Cậu đã nhiều lần đối mặt với cái chết. Nhưng khi ngồi tại cái bàn picnic này, xa cách hàng ngàn dặm, vượt quá quyền năng của đỉnh Olympus, cậu lại chưa một lần thấy mình cô độc – vì đã có Hazel và Frank.
"Tớ cũng sẽ không để mất hai cậu," cậu hứa. "Tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu. Và Frank, cậu là chỉ huy. Hazel cũng sẽ nói như thế. Bọn tớ cần"
Frank cúi đầu xuống. Dường như cậu ấy đang suy nghĩ miên man. Cuối cùng, cậu ấy ngả người ra trước cho đến khi đập đầu xuống bàn picnic, bắt đầu hòa nhịp với Hazel.
Percy thở dài. "Một bài diễn thuyết buồn tẻ nữa đến từ Jackson," cậu tự nhủ. "Nghỉ ngơi đi, Frank. Một ngày quan trọng sắp đến."
Vào lúc rạng đông, cửa hiệu mở cửa. Người chủ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy ba thiếu niên kiệt sức nằm gục trên bàn pic-nic của mình, nhưng khi Percy giải thích rằng họ rời đi từ vụ lật tàu tối hôm trước, người đàn ông đó đã tỏ ra thông cảm và cho họ ăn sáng. Ông gọi cho bạn của mình, một người Eskimo bản địa sở hữu một căn nhà gỗ gần Seward. Chẳng bao lâu sau, họ rong ruổi trên đường trong một chiếc xe tải nhỏ ọp ẹp của hãng Ford có cùng niên đại với năm Hazel được sinh ra.
Hazel và Frank ngồi đằng sau xe. Percy leo lên phía trước ngồi cùng ông già vẫn còn tráng kiện có mùi như cá hồi hun khói. Ông kể cho Percy nghe chuyện về Bear và Raven, các vị thần của người Eskimo, và tất cả những gì Percy có thể nghĩ đến là cậu hy vọng sẽ không chạm trán họ. Cậu đã có đủ kẻ thù rồi.
Còn cách Seward vài dặm thì xe hư. Người lái xe dường như chẳng lấy gì làm ngạc nhiên, như thể chuyện này xảy ra với ông vài lần trong một ngày vậy. Ông nói họ có thể chờ ông sửa động cơ, nhưng vì sắp tới Seward rồi nên họ quyết định đi bộ.
Vào lúc tờ mờ sáng, họ leo lên con dốc trên đường đi và nhìn thấy một vịnh nhỏ được núi non bao bọc. Thị trấn có hình trăng lưỡi liềm mảnh nằm trên bãi biển bên tay phải, với các cầu tàu trải dài trên mặt nước và một chiếc du thuyền đậu ở trong vịnh.
Percy rùng mình. Cậu đã có các trải nghiệm kinh khủng với du thuyền.
"Seward đấy," Hazel nói. Giọng cô ấy nghe không vui vẻ lắm khi nhìn thấy căn nhà cũ của mình.
Họ đã mất khá nhiều thời gian, và Percy không thích cái cách mặt trời đang nhanh chóng ló dạng như thế. Con đường uốn quanh sườn đồi, nhưng có vẻ họ có thể đi vào thị trấn nhanh hơn bằng cách băng thẳng qua các đồng cỏ.
Percy đặt chân ra khỏi mặt đường. "Đ
Lớp đất mềm mềm, nhưng cậu không suy nghĩ gì nhiều cho đến khi Hazel hét lớn, "Anh Percy, không!"
Bước tiếp theo của cậu lọt thỏm xuống mặt đất. Cậu chìm xuống như một hòn đá cho đến khi đất khép lại trên đầu cậu – và mặt đất nuốt chửng lấy cậu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook