Các Ái Khanh, Trẫm Có Thai
-
Quyển 1 - Chương 7: Vụng về sập bẫy
Edit: Nhím Envy
Cửu phu nhân Yến Tuyết vốn là con cái của quan lại thế gia, vì phụ thân có liên quan đến một cái án mưu phản khiến nàng bị liên lụy phải sung quân vào thanh lâu, từ nhỏ thông minh, hiểu nhất là xem mặt đoán ý, hơn nữa dung mạo không tầm thường, khiến cho nàng vừa mới xuất đầu đã trở thành hoa khôi Túy Hồng Lâu.
Một lần trong yến hội, dựa vào dáng múa hơn người cùng tâm cơ, nàng đã khiến cho Dung Giác không màng thể thống mà cưới mình làm Cửu phu nhân Dung phủ.
Dù sao thì Yến Tuyết cũng chỉ dựa vào sắc mê hoặc người, Dung Giác sủng ái nàng cũng không được dài lâu, rất nhanh liền mất đi hứng thú, hơn nữa trong phủ bị các vị phu nhân chèn ép, Yến Tuyết sống trong phủ có thể coi là vô cùng gian nan, vì đã dừng bước tại đây, nên nàng liền đầu phục Nhị phu nhân, cũng theo sắp xếp của Nhị phu nhân đi hãm hại Dung Ngọc Thành.
Loại chuyện vu oan hãm hại này nàng ở thanh lâu thấy được rất nhiều, nhưng lại chưa từng tự mình đi làm, hiện giờ lại không thể không làm, tuy rằng nàng cùng Dung Ngọc Thành không oán không thù, nhưng vì để có chỗ dung thân trong phủ, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngươi…Tiện nhân này, đã làm ra chuyện mất mặt đến cỡ này, cư nhiên còn có mặt mũi mà khóc!” Tuy rằng Dung Giác không có tình cảm với Yến Tuyết, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân của hắn, nhưng hiện giờ nữ nhân này lại dám can đảm công khai mình cùng Dung Ngọc Thành yêu đương vụng trộm, còn đem việc này nháo đến kinh động trưởng lão Dung gia.
Phỏng chừng không đến nửa ngày, toàn bộ kinh thành mọi người sẽ đều biết, Dung Giác hắn bị đeo một cái nón xanh khổng lồ trên đỉnh đầu, làm cho hắn bây giờ không dám ló mặt ra đường, sớm biết như thế lúc trước hắn nên nghe theo lời Ninh nhi khuyên bảo, không cho nữ nhân này vào cửa, thì cũng không nháo đến nông nỗi này.
“Đại nhân, thiếp thân oan uổng quá, thiếp thân xuất thân hèn mọn, may mắn được đại nhân nhìn trúng, cho thiếp thân một nơi an cư lạc nghiệp, thiếp thân cảm ơn còn không kịp, sao lại làm được việc khiến đại nhân hổ thẹn kia. Nếu đại nhân không tin thiếp thân, thiếp thân nguyện lấy cái chết để tỏ lòng trong sạch!”
Yến Tuyết dù sao cũng xuất thân từ thanh lâu, kiến thức rộng rãi, thấy tình hình này có chút không đúng, liền lập tức diễn trò sở trường của nữ nhân, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng lớn lên vốn nhu mĩ (nhu nhược, mĩ lệ), hơn nữa dáng vẻ như hoa lê dính mưa kia, lần thứ hai khiến trong lòng Dung Giác gợi lên sự thương tiếc.
“Vậy ngươi nói xem, chuyện này là thế nào, bản quan tận mắt nhìn thấy các ngươi ôm nhau, chẳng lẽ lại khiến ngươi oan uổng vì chuyện không thành!” Biểu tình của Dung Giác uy nghiêm như cũ, nhưng giọng điệu lại nhu hòa đi không ít, đối với Yến Tuyết có vài phần tin tưởng.
“Chuyện này…thần thiếp không dám nói!” Yến Tuyết sợ hãi nhìn Dung Ngọc Thành, ấp úng mà không dám nói tiếp nữa, khiến cho ai ở đây cũng nhìn ra được, nàng đang bận tâm đến Dung Ngọc Thành.
“Có bản quan vì ngươi làm chủ, xem ai dám gây bất lợi với ngươi, nói!” Dung Giác thấy Yến Tuyết nhìn Dung Ngọc Thành với bộ dáng sợ hãi, trong lòng tức khắc liền có điều hoài nghi, Yến Tuyết là thị thiếp của hắn, lại muốn xem sắc mặt Dung Ngọc Thành, chẳng lẽ thế lực của tên nghịch tử này bất tri bất giác đã vượt qua hắn sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Dung Giác nhìn Dung Ngọc Thành liền tràn ngập phòng bị, mặc kệ Dung gia tồn tại đến khi nào thì đều là của Dung Giác hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào cùng hắn tranh đoạt quyền lực, cho dù người này là con hắn.
“Dạ, nếu đại nhân đã nói như thế, thì thiếp thân liền ăn ngay nói thật, tôi hôm qua Tứ phu nhân sai nha hoàn mời thiếp thân đến hoa viên một chuyến, thiếp thân không chút nghi ngờ, liền theo nha hoàn kia đi đến hoa viên, chưa từng dự đoán được tới hoa viên rồi, thế nhưng lại đụng phải đại công tử, càng không thể dự đoán được đại công tử thế nhưng lại mơ ước sắc đẹp của thiếp thân, có hành vi gây rối thiếp thân, thiếp thân liều mạng phản kháng mới có thể giữ được trong sạch. Đại nhân, người phải vì thiếp thân mà làm chủ!”
Yến Tuyết theo lời kịch mà nhị phu nhân đưa cho nói một lần, tuy rằng nàng cảm thấy câu nói này bố cục rất là vụng về, có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần người có não là nhìn ra được sơ hở, cho rằng nàng đang hãm hại Dung Ngọc Thành, nàng tự nhiên sẽ không mong mọi người tin tưởng lời nói của mình, nhưng mệnh lệnh của nhị phu nhân như thế, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo phân phó của Nhị phu nhân mà làm, nàng biết nhị phu nhân đang lợi dụng mình, nhưng nàng cũng không có cách né tránh, nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu không thân không thích, muốn sống trong phủ này, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ hy vọng tương lai Nhị phu nhân chớ quên công lao của nàng.
“Nghịch tử, chuyện tới bây giờ, ngươi còn gì để nói?” Dung Giác nghe xong Yến Tuyết nói, liền hướng Dung Ngọc Thành quát lớn.
“Phụ thân chỉ dựa vào mấy câu nói của Cửu di nương đã định tội của Ngọc Thành rồi, chẳng lẽ không cảm thấy quá mức qua loa sao?” Dung Ngọc Thành đối mặt với sự hãm hại của Yến Tuyết, không một chút hoảng loạn, chỉ với điểm này để tính kế hại, thật là quá coi thường hắn, ha ha, chẳng lẽ vị Nhị nương tốt bụng kia đã hết bản lĩnh rồi sao?
Nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Trương thị, trong lòng Dung Ngọc Thành bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, đối với hiểu biết của hắn về Trương thị, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm việc mà không nắm chắc sự tình, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, từ từ, Cửu phu nhân vừa mới nhắc tới tứ phu nhân, chẳng lẽ…
Không, sẽ không, ai cũng có khả năng phản bội hắn, duy chỉ có người kia là không, người kia là thân nhân duy nhất của hắn còn sót lại trong Dung phủ, hắn sao có thể cùng Trương thị thông đồng làm bậy được?
“Như vậy thì xin đại công tử giải thích một chút, tại sao người lại xuất hiện ở hoa viên?” Dung Ngọc Thành thật sự không muốn nghĩ nhiều như vậy, đáng tiếc Yến Tuyết lại không cho hắn cơ hội trốn tránh, bắt hắn phải tiếp nhận chân tướng bằng được.
“Là tứ đệ gọi ta đến đó thương lượng sự tình!” Dung Ngọc Thành do dự mãi, cuối cùng nói ra người kia, có lẽ sự tình không đến nỗi như hắn tưởng tượng đâu!
Cửu phu nhân Yến Tuyết vốn là con cái của quan lại thế gia, vì phụ thân có liên quan đến một cái án mưu phản khiến nàng bị liên lụy phải sung quân vào thanh lâu, từ nhỏ thông minh, hiểu nhất là xem mặt đoán ý, hơn nữa dung mạo không tầm thường, khiến cho nàng vừa mới xuất đầu đã trở thành hoa khôi Túy Hồng Lâu.
Một lần trong yến hội, dựa vào dáng múa hơn người cùng tâm cơ, nàng đã khiến cho Dung Giác không màng thể thống mà cưới mình làm Cửu phu nhân Dung phủ.
Dù sao thì Yến Tuyết cũng chỉ dựa vào sắc mê hoặc người, Dung Giác sủng ái nàng cũng không được dài lâu, rất nhanh liền mất đi hứng thú, hơn nữa trong phủ bị các vị phu nhân chèn ép, Yến Tuyết sống trong phủ có thể coi là vô cùng gian nan, vì đã dừng bước tại đây, nên nàng liền đầu phục Nhị phu nhân, cũng theo sắp xếp của Nhị phu nhân đi hãm hại Dung Ngọc Thành.
Loại chuyện vu oan hãm hại này nàng ở thanh lâu thấy được rất nhiều, nhưng lại chưa từng tự mình đi làm, hiện giờ lại không thể không làm, tuy rằng nàng cùng Dung Ngọc Thành không oán không thù, nhưng vì để có chỗ dung thân trong phủ, nàng không còn sự lựa chọn nào khác.
“Ngươi…Tiện nhân này, đã làm ra chuyện mất mặt đến cỡ này, cư nhiên còn có mặt mũi mà khóc!” Tuy rằng Dung Giác không có tình cảm với Yến Tuyết, nhưng dù sao nàng cũng là nữ nhân của hắn, nhưng hiện giờ nữ nhân này lại dám can đảm công khai mình cùng Dung Ngọc Thành yêu đương vụng trộm, còn đem việc này nháo đến kinh động trưởng lão Dung gia.
Phỏng chừng không đến nửa ngày, toàn bộ kinh thành mọi người sẽ đều biết, Dung Giác hắn bị đeo một cái nón xanh khổng lồ trên đỉnh đầu, làm cho hắn bây giờ không dám ló mặt ra đường, sớm biết như thế lúc trước hắn nên nghe theo lời Ninh nhi khuyên bảo, không cho nữ nhân này vào cửa, thì cũng không nháo đến nông nỗi này.
“Đại nhân, thiếp thân oan uổng quá, thiếp thân xuất thân hèn mọn, may mắn được đại nhân nhìn trúng, cho thiếp thân một nơi an cư lạc nghiệp, thiếp thân cảm ơn còn không kịp, sao lại làm được việc khiến đại nhân hổ thẹn kia. Nếu đại nhân không tin thiếp thân, thiếp thân nguyện lấy cái chết để tỏ lòng trong sạch!”
Yến Tuyết dù sao cũng xuất thân từ thanh lâu, kiến thức rộng rãi, thấy tình hình này có chút không đúng, liền lập tức diễn trò sở trường của nữ nhân, một khóc hai nháo ba thắt cổ, nàng lớn lên vốn nhu mĩ (nhu nhược, mĩ lệ), hơn nữa dáng vẻ như hoa lê dính mưa kia, lần thứ hai khiến trong lòng Dung Giác gợi lên sự thương tiếc.
“Vậy ngươi nói xem, chuyện này là thế nào, bản quan tận mắt nhìn thấy các ngươi ôm nhau, chẳng lẽ lại khiến ngươi oan uổng vì chuyện không thành!” Biểu tình của Dung Giác uy nghiêm như cũ, nhưng giọng điệu lại nhu hòa đi không ít, đối với Yến Tuyết có vài phần tin tưởng.
“Chuyện này…thần thiếp không dám nói!” Yến Tuyết sợ hãi nhìn Dung Ngọc Thành, ấp úng mà không dám nói tiếp nữa, khiến cho ai ở đây cũng nhìn ra được, nàng đang bận tâm đến Dung Ngọc Thành.
“Có bản quan vì ngươi làm chủ, xem ai dám gây bất lợi với ngươi, nói!” Dung Giác thấy Yến Tuyết nhìn Dung Ngọc Thành với bộ dáng sợ hãi, trong lòng tức khắc liền có điều hoài nghi, Yến Tuyết là thị thiếp của hắn, lại muốn xem sắc mặt Dung Ngọc Thành, chẳng lẽ thế lực của tên nghịch tử này bất tri bất giác đã vượt qua hắn sao?
Nghĩ như vậy, ánh mắt Dung Giác nhìn Dung Ngọc Thành liền tràn ngập phòng bị, mặc kệ Dung gia tồn tại đến khi nào thì đều là của Dung Giác hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho bất luận kẻ nào cùng hắn tranh đoạt quyền lực, cho dù người này là con hắn.
“Dạ, nếu đại nhân đã nói như thế, thì thiếp thân liền ăn ngay nói thật, tôi hôm qua Tứ phu nhân sai nha hoàn mời thiếp thân đến hoa viên một chuyến, thiếp thân không chút nghi ngờ, liền theo nha hoàn kia đi đến hoa viên, chưa từng dự đoán được tới hoa viên rồi, thế nhưng lại đụng phải đại công tử, càng không thể dự đoán được đại công tử thế nhưng lại mơ ước sắc đẹp của thiếp thân, có hành vi gây rối thiếp thân, thiếp thân liều mạng phản kháng mới có thể giữ được trong sạch. Đại nhân, người phải vì thiếp thân mà làm chủ!”
Yến Tuyết theo lời kịch mà nhị phu nhân đưa cho nói một lần, tuy rằng nàng cảm thấy câu nói này bố cục rất là vụng về, có thể nói là trăm ngàn chỗ hở, chỉ cần người có não là nhìn ra được sơ hở, cho rằng nàng đang hãm hại Dung Ngọc Thành, nàng tự nhiên sẽ không mong mọi người tin tưởng lời nói của mình, nhưng mệnh lệnh của nhị phu nhân như thế, nàng cũng không có biện pháp, chỉ có thể theo phân phó của Nhị phu nhân mà làm, nàng biết nhị phu nhân đang lợi dụng mình, nhưng nàng cũng không có cách né tránh, nàng chỉ là một nữ tử thanh lâu không thân không thích, muốn sống trong phủ này, nàng chỉ có thể dựa vào bản thân mình, chỉ hy vọng tương lai Nhị phu nhân chớ quên công lao của nàng.
“Nghịch tử, chuyện tới bây giờ, ngươi còn gì để nói?” Dung Giác nghe xong Yến Tuyết nói, liền hướng Dung Ngọc Thành quát lớn.
“Phụ thân chỉ dựa vào mấy câu nói của Cửu di nương đã định tội của Ngọc Thành rồi, chẳng lẽ không cảm thấy quá mức qua loa sao?” Dung Ngọc Thành đối mặt với sự hãm hại của Yến Tuyết, không một chút hoảng loạn, chỉ với điểm này để tính kế hại, thật là quá coi thường hắn, ha ha, chẳng lẽ vị Nhị nương tốt bụng kia đã hết bản lĩnh rồi sao?
Nhưng nhìn sắc mặt bình tĩnh của Trương thị, trong lòng Dung Ngọc Thành bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành, đối với hiểu biết của hắn về Trương thị, nàng ta tuyệt đối sẽ không làm việc mà không nắm chắc sự tình, rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào, từ từ, Cửu phu nhân vừa mới nhắc tới tứ phu nhân, chẳng lẽ…
Không, sẽ không, ai cũng có khả năng phản bội hắn, duy chỉ có người kia là không, người kia là thân nhân duy nhất của hắn còn sót lại trong Dung phủ, hắn sao có thể cùng Trương thị thông đồng làm bậy được?
“Như vậy thì xin đại công tử giải thích một chút, tại sao người lại xuất hiện ở hoa viên?” Dung Ngọc Thành thật sự không muốn nghĩ nhiều như vậy, đáng tiếc Yến Tuyết lại không cho hắn cơ hội trốn tránh, bắt hắn phải tiếp nhận chân tướng bằng được.
“Là tứ đệ gọi ta đến đó thương lượng sự tình!” Dung Ngọc Thành do dự mãi, cuối cùng nói ra người kia, có lẽ sự tình không đến nỗi như hắn tưởng tượng đâu!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook