Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ
-
Chương 75: Cởi bỏ khúc mắc
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Hạ đang nói chuyện trong phòng, Thời Tự và Diệp Vọng đành phải đứng ngoài cửa nhìn nhau, lặng im không nói.
Mặc dù nơi này là một khu chung cư đã cũ nhưng hiệu quả cách âm thì hãy còn rất tốt.
Cuộc trò chuyện kéo dài liên tục hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Diệp Vọng nhận được cú điện thoại từ giáo viên cải biên, giáo viên hỏi Diệp Vọng có quay trở lại diễn tập nữa không, thế nên Diệp Vọng buộc phải rời khỏi.
Trước khi ra về, Diệp Vọng có hỏi qua Thời Tự, “Hay là cùng đi? Bọn họ chắc phải nói tới tận mấy giờ nữa, huống hồ bác sĩ tâm lý cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thời Tự lắc đầu, cố chấp đứng tại chỗ đợi chờ.
Diệp Vọng không miễn cưỡng nữa, chỉ là đột nhiên cười nói, “Thực ra cậu và Bé Bảy có điểm giống nhau.”
Thời Tự ngước nhìn anh.
“Bướng bỉnh, dại khờ, tin tưởng vĩnh hằng…” Diệp Vọng thì thào, “Hẳn là vì vậy nên mới thu hút lẫn nhau.”
Diệp Vọng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng rời đi.
Thời Tự nín thinh, quạnh quẽ đứng ở nơi đó, mặc kệ đôi bàn chân đã tê rần.
Hắn chẳng nhớ mình đã đợi bao lâu, bầu trời chuyển từ ảm đạm sang tối đen như mực, gió đêm cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Một vài người hàng xóm từ tầng trên bước xuống ghé ngang qua rồi dùng ánh mắt tò mò để nhìn hắn.
“Cháu chờ người.” Thời Tự giải thích.
Người bác gái lạ mặt nhiệt tình nhét cho hắn một cái bánh bao không nhân, hắn từ chối bất thành thế là đành phải nói lời cảm ơn, chính mình vừa miết lớp da lành lạnh của chiếc bánh vừa tiếp tục chờ đợi, hệt như một pho tượng chậm rãi hóa đá.
Đến cả bản thân hắn cũng chẳng biết mình đang ngóng trông điều gì, rõ ràng có thể ngồi chờ ở trong xe, nơi đó có hệ thống máy sưởi, có nước khoáng, có bánh mì, có cupcake lót dạ, mọi chuyện rồi sẽ ổn vì dù sao chờ ở trước cửa hay chờ ngay tại xe cũng không khác nhau là bao.
Thế nhưng, Thời Tự lại chẳng dám rời đi.
Hắn muốn ở bên Hạ Tê Kình trong phạm vi gần nhất, muốn là người đầu tiên ôm lấy cậu dỗ dành, mặc kệ kết cục có ra sao.
Hắn cứ như vậy đứng ngay trước cửa, đợi rất lâu, rất lâu.
Thời Tự thẫn thờ chờ người, từng ngọn đèn đêm hắt hiu như hạt đậu, lầu trên vọng xuống tiếng đàn dương cầm vụng về của con cái nhà ai, có vẻ là bài 《Hôn Lễ Trong Mơ》, xa xăm như đến từ một thế giới khác.
Cánh cửa cót két được mở ra.
Hạ Tê Kình đứng đó với hốc mắt đỏ hoe, cậu sửng sốt khi nhìn thấy hắn, “Sao cậu không vào trong xe… Lâu như vậy, cậu vẫn cứ đứng ở đây chờ mình?”
Thời Tự gật đầu, hắn muốn vươn tay chạm vào gò má cậu nhưng thân thể lại loạng choạng suýt chút nữa là ngã xuống.
Bởi vì đứng quá lâu, máu không kịp lưu thông lên não.
Thời Tự vốn dĩ tính toán, chờ Hạ Tê Kình đi ra thì sẽ mở miệng hỏi cậu, hắn muốn biết nguyên nhân cũng như những chuyện đã xảy ra trong suốt năm tháng ấy.
Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy những điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Hạ Tê Kình dường như đã khôi phục lại bộ dạng trước đây, đôi mắt trong veo cùng với vẻ mặt tùy ý.
Khỏe mạnh, bình an, vậy là đủ rồi.
Hạ Tê Kình đỡ lấy hắn, khóe mắt lại đỏ.
Thời Tự, “Chúng mình về nhà thôi.”
Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, cậu nói, “Ừ, về nhà.”
Đêm đó, cả hai mệt mỏi vô cùng, tắm xong thì vội vàng ôm nhau ngủ.
Hạ Tê Kình nép mình trong vòng tay của hắn, giống một chú cừu bé bỏng đang ngủ say.
Thời Tự khẽ khàng vuốt ve, hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu bằng đôi bàn tay to lớn của mình, như thể đang ru ngủ một đứa trẻ con, thẳng cho đến khi cậu yên giấc nồng.
Giấc ngủ đêm qua là giấc ngủ bình lặng nhất của Hạ Tê Kình trong đoạn thời gian này.
Cậu đã kể hết mọi chuyện cho Thời Tự biết, nhưng là vào sáng ngày hôm sau.
“Mình từng nói với cậu rằng, kẻ bắt cóc gạt mình, ông ta bảo bố mẹ nuôi không cần mình nữa, và cả những lời lẽ bẩn thỉu, man rợ kia, nhưng nếu chỉ đơn giản là thế thì khi lớn hơn mình nhất định sẽ nhận ra sự vô lý của những câu nói ấy, rồi từ đó phai nhạt đi bóng ma trong lòng.”
Thời Tự ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa sống lưng, lẳng lặng lắng nghe, “Ừ.”
“Song, điều thực sự khiến mình tuyệt vọng là khoảng một năm sau khi được giải cứu, mình vô tình phát hiện bố mẹ nuôi thực sự có ý định đuổi mình đi.”
Thời Tự thoáng dừng lại động tác.
Hạ Tê Kình khẽ run rẩy, cậu nói, “Một buổi tối nọ, trong lúc thức giấc đi tiểu đêm, mình tình cờ nghe thấy cuộc thảo luận của bố mẹ về việc có nên gửi mình đi… Cậu có hiểu cảm giác sợ hãi ấy không? Liều mạng tự nhủ với bản thân rằng mọi thứ ông ta nói chỉ là giả thôi nhưng rồi chính tai mình lại nghe được sự thật.
Trong nháy mắt đó, mình đã thật sự hận họ, hận đến vô cùng, hận bọn họ tại sao ngày thường luôn tỏ vẻ đối xử bình đẳng với mình và Hạ Chi Tang, cứ như thể việc nhận nuôi chưa bao giờ tồn tại, thế nhưng suy cho cùng, vẫn sẽ có sự khác biệt. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, bọn họ cũng tuyệt đối không bàn đến việc đưa Hạ Chi Tang đi, đấy chính là sự bất đồng.
Cơn ác mộng ấy là giấc mộng kinh hoàng nhất, đày đọa mình nhất trong vô vàn giấc mơ mà mình đã phải trải qua. Vì vậy, mình tận lực quên đi nó, làm bộ như bản thân chưa từng nghe qua, mọi chuyện không có gì thay đổi hết. Nếu cậu không hỏi tới quá khứ của mình thì chắc có lẽ cả đời này mình sẽ không bao giờ nhớ đến.”
Thời Tự siết chặt lấy cậu, hối hận đến mức muốn tự sát, “Là lỗi của tớ.”
Hạ Tê Kình lắc đầu, “Tự mình dối mình chỉ lừa được nhất thời chứ không thể gạt được mãi mãi, kể cả khi người đó không phải là cậu thì trong tương lai, tại một giai đoạn nhất định nào đó, nó cũng sẽ như từng đợt thủy triều, nuốt chửng lấy mình.”
Thời Tự âu yếm sống lưng của cậu, thốt chẳng thành lời.
“Mãi đến tối hôm qua, mình mới biết được chân tướng… Chuyện họ thảo luận với nhau xem có nên đưa mình đi không, không phải vì họ chê mình phiền phức mà là bởi khoảng thời gian đó, bố mẹ ruột của mình vừa khéo tìm tới tận cửa.”
“Bố mẹ ruột?”
“Ừ, họ bán buôn nhỏ ở một thành phố phía Bắc, khi ấy tuổi trẻ bồng bột sinh ra mình nhưng không có tiền nuôi dưỡng vậy là đành phải gửi vào mái ấm tình thương. Sau này họ ra biển làm ăn kiếm được chút vốn nên muốn nhận lại mình. Họ còn hứa là sẽ hậu tạ cho bố mẹ nuôi của mình một khoảng tiền xa xỉ, chỉ cần bố mẹ nuôi bằng lòng trao trả quyền nuôi con. Số tiền lúc đó tính tới thời điểm hiện tại cũng rất có giá trị…. Bản giao kèo viết tay bố mẹ nuôi vẫn còn giữ, tối hôm qua họ có đưa cho mình xem.”
“Bọn họ đã không ký.”
“Đúng vậy.” Hạ Tê Kình gục đầu lên bả vai hắn, toàn thân phát run, “Giờ mình mới hiểu tại sao bố mẹ lại nhanh già đến thế, bởi vì họ muốn cho mình và Hạ Tang một đời cơm no áo ấm. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra, họ đã dời mặt bằng sang chỗ khác sau đó mở rộng thêm cửa hàng, họ làm tất cả chỉ để có thể kiếm thêm tiền. Bố mẹ chưa từng ruồng bỏ mình, chưa bao giờ.”
Hạ Tê Kình òa khóc như một đứa trẻ oan ức được rửa sạch tội danh, lớn tiếng mà khóc.
Ngay tại sớm ban mai trong lành, âm thanh khóc rống ấy quả thực rất không hợp phong cảnh, thế nhưng Thời Tự thì lại cho rằng, đây là buổi sáng tuyệt vời nhất trong suốt hơn 20 năm sống trên đời của hắn.
Chú thích:
Nguyên văn 梦中的婚礼 – “Hôn lễ trong mơ” hay “The Wedding in a Dream” là tác phẩm của nhà soạn nhạc và nhà sản xuất âm nhạc người Pháp Paul De Senneville (Paul De Senneville) và Olivier Toussaint (Olivier Toussaint) sáng tác riêng dành cho Richard Clayderman. (Theo baidu). Xưa học organ có thử đánh bài này nhưng từ sau khi mị chuyển sang guitar thì thôi, mị quên hết những gì đã học rồi. Bạn nào có tai nghe thì hãy cắm vào rồi hẵng thưởng thức, ta nói nó phê thật sự. =]]
Chuyên mục hình ảnh:
✽ Bánh bao không nhân:
✽ Bánh cupcake:
Người nhà họ Hạ đang nói chuyện trong phòng, Thời Tự và Diệp Vọng đành phải đứng ngoài cửa nhìn nhau, lặng im không nói.
Mặc dù nơi này là một khu chung cư đã cũ nhưng hiệu quả cách âm thì hãy còn rất tốt.
Cuộc trò chuyện kéo dài liên tục hơn một tiếng đồng hồ, lúc này Diệp Vọng nhận được cú điện thoại từ giáo viên cải biên, giáo viên hỏi Diệp Vọng có quay trở lại diễn tập nữa không, thế nên Diệp Vọng buộc phải rời khỏi.
Trước khi ra về, Diệp Vọng có hỏi qua Thời Tự, “Hay là cùng đi? Bọn họ chắc phải nói tới tận mấy giờ nữa, huống hồ bác sĩ tâm lý cũng ở đó, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Thời Tự lắc đầu, cố chấp đứng tại chỗ đợi chờ.
Diệp Vọng không miễn cưỡng nữa, chỉ là đột nhiên cười nói, “Thực ra cậu và Bé Bảy có điểm giống nhau.”
Thời Tự ngước nhìn anh.
“Bướng bỉnh, dại khờ, tin tưởng vĩnh hằng…” Diệp Vọng thì thào, “Hẳn là vì vậy nên mới thu hút lẫn nhau.”
Diệp Vọng không nói thêm gì nữa mà nhanh chóng rời đi.
Thời Tự nín thinh, quạnh quẽ đứng ở nơi đó, mặc kệ đôi bàn chân đã tê rần.
Hắn chẳng nhớ mình đã đợi bao lâu, bầu trời chuyển từ ảm đạm sang tối đen như mực, gió đêm cũng dần trở nên lạnh lẽo.
Một vài người hàng xóm từ tầng trên bước xuống ghé ngang qua rồi dùng ánh mắt tò mò để nhìn hắn.
“Cháu chờ người.” Thời Tự giải thích.
Người bác gái lạ mặt nhiệt tình nhét cho hắn một cái bánh bao không nhân, hắn từ chối bất thành thế là đành phải nói lời cảm ơn, chính mình vừa miết lớp da lành lạnh của chiếc bánh vừa tiếp tục chờ đợi, hệt như một pho tượng chậm rãi hóa đá.
Đến cả bản thân hắn cũng chẳng biết mình đang ngóng trông điều gì, rõ ràng có thể ngồi chờ ở trong xe, nơi đó có hệ thống máy sưởi, có nước khoáng, có bánh mì, có cupcake lót dạ, mọi chuyện rồi sẽ ổn vì dù sao chờ ở trước cửa hay chờ ngay tại xe cũng không khác nhau là bao.
Thế nhưng, Thời Tự lại chẳng dám rời đi.
Hắn muốn ở bên Hạ Tê Kình trong phạm vi gần nhất, muốn là người đầu tiên ôm lấy cậu dỗ dành, mặc kệ kết cục có ra sao.
Hắn cứ như vậy đứng ngay trước cửa, đợi rất lâu, rất lâu.
Thời Tự thẫn thờ chờ người, từng ngọn đèn đêm hắt hiu như hạt đậu, lầu trên vọng xuống tiếng đàn dương cầm vụng về của con cái nhà ai, có vẻ là bài 《Hôn Lễ Trong Mơ》, xa xăm như đến từ một thế giới khác.
Cánh cửa cót két được mở ra.
Hạ Tê Kình đứng đó với hốc mắt đỏ hoe, cậu sửng sốt khi nhìn thấy hắn, “Sao cậu không vào trong xe… Lâu như vậy, cậu vẫn cứ đứng ở đây chờ mình?”
Thời Tự gật đầu, hắn muốn vươn tay chạm vào gò má cậu nhưng thân thể lại loạng choạng suýt chút nữa là ngã xuống.
Bởi vì đứng quá lâu, máu không kịp lưu thông lên não.
Thời Tự vốn dĩ tính toán, chờ Hạ Tê Kình đi ra thì sẽ mở miệng hỏi cậu, hắn muốn biết nguyên nhân cũng như những chuyện đã xảy ra trong suốt năm tháng ấy.
Tuy nhiên, ngay tại khoảnh khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy những điều đó chẳng còn quan trọng nữa.
Hạ Tê Kình dường như đã khôi phục lại bộ dạng trước đây, đôi mắt trong veo cùng với vẻ mặt tùy ý.
Khỏe mạnh, bình an, vậy là đủ rồi.
Hạ Tê Kình đỡ lấy hắn, khóe mắt lại đỏ.
Thời Tự, “Chúng mình về nhà thôi.”
Hạ Tê Kình ấm ách cổ họng, cậu nói, “Ừ, về nhà.”
Đêm đó, cả hai mệt mỏi vô cùng, tắm xong thì vội vàng ôm nhau ngủ.
Hạ Tê Kình nép mình trong vòng tay của hắn, giống một chú cừu bé bỏng đang ngủ say.
Thời Tự khẽ khàng vuốt ve, hắn vỗ nhẹ vào lưng cậu bằng đôi bàn tay to lớn của mình, như thể đang ru ngủ một đứa trẻ con, thẳng cho đến khi cậu yên giấc nồng.
Giấc ngủ đêm qua là giấc ngủ bình lặng nhất của Hạ Tê Kình trong đoạn thời gian này.
Cậu đã kể hết mọi chuyện cho Thời Tự biết, nhưng là vào sáng ngày hôm sau.
“Mình từng nói với cậu rằng, kẻ bắt cóc gạt mình, ông ta bảo bố mẹ nuôi không cần mình nữa, và cả những lời lẽ bẩn thỉu, man rợ kia, nhưng nếu chỉ đơn giản là thế thì khi lớn hơn mình nhất định sẽ nhận ra sự vô lý của những câu nói ấy, rồi từ đó phai nhạt đi bóng ma trong lòng.”
Thời Tự ôm lấy cậu, nhẹ nhàng xoa sống lưng, lẳng lặng lắng nghe, “Ừ.”
“Song, điều thực sự khiến mình tuyệt vọng là khoảng một năm sau khi được giải cứu, mình vô tình phát hiện bố mẹ nuôi thực sự có ý định đuổi mình đi.”
Thời Tự thoáng dừng lại động tác.
Hạ Tê Kình khẽ run rẩy, cậu nói, “Một buổi tối nọ, trong lúc thức giấc đi tiểu đêm, mình tình cờ nghe thấy cuộc thảo luận của bố mẹ về việc có nên gửi mình đi… Cậu có hiểu cảm giác sợ hãi ấy không? Liều mạng tự nhủ với bản thân rằng mọi thứ ông ta nói chỉ là giả thôi nhưng rồi chính tai mình lại nghe được sự thật.
Trong nháy mắt đó, mình đã thật sự hận họ, hận đến vô cùng, hận bọn họ tại sao ngày thường luôn tỏ vẻ đối xử bình đẳng với mình và Hạ Chi Tang, cứ như thể việc nhận nuôi chưa bao giờ tồn tại, thế nhưng suy cho cùng, vẫn sẽ có sự khác biệt. Dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, bọn họ cũng tuyệt đối không bàn đến việc đưa Hạ Chi Tang đi, đấy chính là sự bất đồng.
Cơn ác mộng ấy là giấc mộng kinh hoàng nhất, đày đọa mình nhất trong vô vàn giấc mơ mà mình đã phải trải qua. Vì vậy, mình tận lực quên đi nó, làm bộ như bản thân chưa từng nghe qua, mọi chuyện không có gì thay đổi hết. Nếu cậu không hỏi tới quá khứ của mình thì chắc có lẽ cả đời này mình sẽ không bao giờ nhớ đến.”
Thời Tự siết chặt lấy cậu, hối hận đến mức muốn tự sát, “Là lỗi của tớ.”
Hạ Tê Kình lắc đầu, “Tự mình dối mình chỉ lừa được nhất thời chứ không thể gạt được mãi mãi, kể cả khi người đó không phải là cậu thì trong tương lai, tại một giai đoạn nhất định nào đó, nó cũng sẽ như từng đợt thủy triều, nuốt chửng lấy mình.”
Thời Tự âu yếm sống lưng của cậu, thốt chẳng thành lời.
“Mãi đến tối hôm qua, mình mới biết được chân tướng… Chuyện họ thảo luận với nhau xem có nên đưa mình đi không, không phải vì họ chê mình phiền phức mà là bởi khoảng thời gian đó, bố mẹ ruột của mình vừa khéo tìm tới tận cửa.”
“Bố mẹ ruột?”
“Ừ, họ bán buôn nhỏ ở một thành phố phía Bắc, khi ấy tuổi trẻ bồng bột sinh ra mình nhưng không có tiền nuôi dưỡng vậy là đành phải gửi vào mái ấm tình thương. Sau này họ ra biển làm ăn kiếm được chút vốn nên muốn nhận lại mình. Họ còn hứa là sẽ hậu tạ cho bố mẹ nuôi của mình một khoảng tiền xa xỉ, chỉ cần bố mẹ nuôi bằng lòng trao trả quyền nuôi con. Số tiền lúc đó tính tới thời điểm hiện tại cũng rất có giá trị…. Bản giao kèo viết tay bố mẹ nuôi vẫn còn giữ, tối hôm qua họ có đưa cho mình xem.”
“Bọn họ đã không ký.”
“Đúng vậy.” Hạ Tê Kình gục đầu lên bả vai hắn, toàn thân phát run, “Giờ mình mới hiểu tại sao bố mẹ lại nhanh già đến thế, bởi vì họ muốn cho mình và Hạ Tang một đời cơm no áo ấm. Sau khi vụ bắt cóc xảy ra, họ đã dời mặt bằng sang chỗ khác sau đó mở rộng thêm cửa hàng, họ làm tất cả chỉ để có thể kiếm thêm tiền. Bố mẹ chưa từng ruồng bỏ mình, chưa bao giờ.”
Hạ Tê Kình òa khóc như một đứa trẻ oan ức được rửa sạch tội danh, lớn tiếng mà khóc.
Ngay tại sớm ban mai trong lành, âm thanh khóc rống ấy quả thực rất không hợp phong cảnh, thế nhưng Thời Tự thì lại cho rằng, đây là buổi sáng tuyệt vời nhất trong suốt hơn 20 năm sống trên đời của hắn.
Chú thích:
Nguyên văn 梦中的婚礼 – “Hôn lễ trong mơ” hay “The Wedding in a Dream” là tác phẩm của nhà soạn nhạc và nhà sản xuất âm nhạc người Pháp Paul De Senneville (Paul De Senneville) và Olivier Toussaint (Olivier Toussaint) sáng tác riêng dành cho Richard Clayderman. (Theo baidu). Xưa học organ có thử đánh bài này nhưng từ sau khi mị chuyển sang guitar thì thôi, mị quên hết những gì đã học rồi. Bạn nào có tai nghe thì hãy cắm vào rồi hẵng thưởng thức, ta nói nó phê thật sự. =]]
Chuyên mục hình ảnh:
✽ Bánh bao không nhân:
✽ Bánh cupcake:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook