Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ
-
Chương 46: Hai đứa tụi mày chịch nhau rồi?
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bệnh viện trường tọa lạc tại góc giữa của học viện Quản lý kế hoạch và khu ký túc xá, là một bệnh viện tuy nhỏ nhưng cơ sở vật chất tương đối đầy đủ. Trước kia, Hạ Tê Kình chỉ đến đây để kê khai đơn thuốc ức chế, cậu trăm triệu lần không ngờ sẽ có một ngày mình phải tới nơi này để “Cấp cứu” cho người ta.
Bành Khải nói Thời Tự bị “Gãy xương nhẹ”, “Không quá nghiêm trọng”, vì vậy Hạ Tê Kình tất nhiên chỉ nghĩ đơn giản là bị rách da, bôi chút thuốc tím thì sẽ ổn. Tới khi bước vào phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng khá lắm, toàn bộ cánh tay phải của Thời Tự đều được quấn băng gạc, trên băng gạc dính máu, còn có cả một thanh nẹp cố định, bán nằm ở trên giường, môi tái đi vì mất máu.
Hạ Tê Kình thảng thốt, “Cái này mà gọi là gãy xương nhẹ? Không quá nghiêm trọng?”
Bành Khải, “Ủa? Hổng phải hở?”. Hắn tiến tới sờ soạng cánh tay của Thời Tự, “Không chảy quá nhiều máu còn gì?”
Thời Tự trông thấy Hạ Tê Kình đến thì có vẻ hơi ngạc nhiên, ngay cả hàng lông mày cũng nhíu lại, hắn nghiêng đầu sang, chất vấn nhìn về phía Bành Khải.
Bảnh Khải, “Sao lại liếc tôi? Tôi thấy ông sắp ngỏm củ tỏi tới nơi nên mới tốt bụng ra tay tương trợ, chỉ có như vậy ông mới mau chóng khỏe lại được.”
Mới đầu Thời Tự nín thinh chẳng nói chẳng rằng, một lúc sau mới vô cảm mở miệng, “Lo chuyện bao đồng.”
Giọng điệu có vẻ bực dọc.
Hạ Tê Kình nghe mà cứ như lọt vào sương mù, lòng cũng có chút thắc mắc, tại sao cậu đến thì Thời Tự sẽ nhanh lành bệnh hơn? Là do càng nhiều người đến thăm, tâm trạng bệnh nhân càng tốt thì khả năng hồi phục càng nhanh? Nghĩ như vậy cũng không phải không có lý, cậu nghe nói nhiều người già neo đơn ốm yếu đặc biệt thích sôi động, vì sợ bị lãng quên, sợ bị xem nhẹ nên họ rất ghét cảnh vắng vẻ, yên tĩnh. Người ta thường hay bảo khói lửa nhân gian (*) mà, rất có lợi cho sức khỏe của con người về cả thể chất lẫn tinh thần.
Suy ngẫm đến điều này, Hạ Tê Kình bèn chủ động nói, “Có muốn tôi gọi thêm mấy người bạn học đến không? Bọn họ quan tâm cậu lắm đó.”
Bành Khải, “… Kêu thêm người tới làm gì?”
Hạ Tê Kình, “Chẳng phải muốn Thời Tự nhanh chóng bình phục à? Nhiều người thì phòng bệnh sẽ náo nhiệt hơn, tâm trạng của bệnh nhân cũng tốt hơn chứ sao.”
Bành Khải, “…”
Không hiểu thế nào mà vẻ mặt của Bành Khải thoáng vặn vẹo.
Hạ Tê Kình nhiệt tình mở miệng, “Vậy tôi lên nhóm lớp hú một tiếng nha, có rất nhiều người muốn đi thăm, phỏng chừng sẽ có kha khá lời an ủi đó.”
Bành Khải ngay lập tức cản lại, “Đừng đừng đừng!”
Hạ Tê Kình, “Ể? Sao thế?”
Bành Khải ấp a ấp úng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thời Tự, “Thì là, bởi vì…”
Thời Tự chống người dậy, hắn nói, “Không cần.”
Hắn vốn dĩ đang dựa nửa người vào giường bệnh, lúc này sau khi đã ngồi thẳng lưng thì huyết sắc trên mặt cũng khôi phục được chút ít, có điều đôi môi hãy còn tái nhợt, cho cảm giác mong manh dễ vỡ tựa lưu ly. Song, không thể phủ nhận, anh đẹp trai thì mãi mãi là anh đẹp trai, bị thương mà vẫn cứ anh tuấn như thường. Vì chơi bóng rổ nên tóc mái ẩm ướt bết hết lên trán, sống mũi cao thẳng, tướng mạo thanh tao, khoác trên mình bộ đồng phục bệnh nhân, từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào vai nam chính trong một bộ phim thanh xuân vườn trường ngược tâm.
Hạ Tê Kình có chút nói không nên lời, vò đầu bứt tóc hỏi, “Cậu, cậu còn đau không?”
Thời Tự, “Không.”
Hạ Tê Kình, “Thương thế nghiêm trọng lắm ư? Hay là chuyển sang bệnh viện khác ở bên ngoài, bệnh viện trường có thể không đủ trang thiết bị và chuyên môn.”
Cậu tò mò tại sao Thời Tự không đến bệnh viện tư nhân nơi mà gia đình họ Thời sở hữu cổ phần? Môi trường y tế ở đó tốt hơn nhiều so với nơi này. Ngành y tại Kim Đại cũng được coi là một môn thế mạnh, nhưng bệnh viện trường học dù gì cũng chỉ là bệnh viện trường học, có phần thô sơ, nhất định không thể bì được với các bệnh viện lớn bên ngoài.
Thời Tự lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Tuy nhiên, hắn lại từ chối giải thích lý do không muốn chuyển tới một bệnh viện khác.
Hạ Tê Kình mở lời khuyên nhủ, “Mọi phương diện ở đây khá sơ sài, hơn nữa chứng ưa sạch sẽ của cậu nghiêm trọng như vậy, ắt hẳn khi ngủ cũng chẳng mấy thoải mái, nơi này không có y tá chuyên môn, chi bằng đến bệnh viện tư chỗ ông ngoại cậu thì tốt hơn, chỗ ấy có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.”
Thời Tự vẫn không đồng ý, thậm chí còn có chút nóng nảy, “Phiền phức.”
Bành Khải nở nụ cười xấu xa, “Tôi biết nguyên nhân tại sao Thời Thần hổng muốn đi.”
Hạ Tê Kình quay đầu lại nhìn hắn, “Vì?”
Bành Khải, “Chuyển sang bệnh viện khác sẽ bị bố mẹ và ông ngoại phát hiện, bọn họ chắc chắn đau lòng chết mất, sau đó sẽ túc trực bắt cậu ấy ở lại bệnh viện cho đến khi cậu ấy khỏe hẳn mới thôi… Nếu là như vậy, cậu ấy không thể trở về trường trong một khoảng thời gian dài đó nha.”
Hạ Tê Kình, “Thì viết giấy phép xin nghỉ thôi, bài giảng này nọ cậu ấy có thể tự học được mà.”
Bành Khải cười khúc khích, “Ai nói với cậu là Thời Thần luyến tiếc mấy thứ ấy, Thời Thần bịn rịn, chính…”
Thời Tự lên tiếng ngắt lời, “Ngày hôm nay cậu nói nhiều quá rồi đấy.”
Thời Tự thuộc tuýp người lãnh đạm, hờ hững nhưng đồng thời cũng tương đối nhu hòa, hiếm có khi nào so đo chấp nhặt với ai. Hiện tại bởi vì bị thương, lông mày của hắn thoáng cau lại, càng thêm sắc bén, lạnh lùng; kết hợp với bộ đồng phục bệnh nhân mặc trên người khiến toàn thân hắn trông cứ như kiểu người lạ chớ đến gần.
Hạ Tê Kình nghĩ thầm, bây giờ đúng là không phải thời điểm thích hợp để đùa giỡn, sợ hai người lớn tiếng cãi nhau thế nên cậu nhanh chóng đổi đề tài, “Vậy lý do nảy sinh mâu thuẫn là gì? Vì đối phương chơi phạm quy à?”
Bành Khải lúc này không nhanh nhảu đáp lời nữa mà là hưng trí dạt dào dòm Thời Tự với biểu cảm “Tôi chống mắt lên coi ông giải thích thế nào”.
Thời Tự rũ mắt suy tư, thản nhiên nói, “Không có gì, va chạm cơ thể bình thường thôi.”
Hạ Tê Kình, “Tôi nghe bạn học kể lại, hai người sau khi va chạm thì cậu ta kéo cậu đứng lên rồi nói cái gì đó thế là cả hai lao vào đánh nhau.”
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình nhìn hắn, “Xúc phạm nặng nề lắm hả? Nếu cậu vẫn còn ghi hận, vậy tôi với bạn của tôi sẽ đi rút kim truyền dịch của cậu ta.”
Bành Khải không nhịn được cười, “Nhìn không ra nha, bạn học Hạ, cậu cũng hổ báo quá đấy chứ, chắc là hồi nhỏ đã chọc thủng kha khá lốp xe đạp ha?”
Hạ Tê Kình, “Thế rốt cuộc cậu ta đã nói cái gì?”
Thời Tự vẫn không trả lời.
Bành Khải ngó chừng người trên giường bệnh rồi lại liếc sang Hạ Tê Kình, hắn chậc lưỡi một tiếng sau đó nói, “Thôi bỏ đi, Thời Thần không nói thì để tôi nói cho. Cậu còn nhớ Lão Hàn khoa Luật trong giờ giáo dục thể chất lần trước không? Cái tên dùng tin tức tố công kích cậu ấy.”
Hạ Tê Kình mơ hồ nhớ tới, hình như đó là lần cậu đến tìm Thời Tự ở lớp học bóng rổ, cậu muốn năn nỉ Thời Tự ký hợp đồng với mình nên mới lấy hết can đảm đi qua, ai ngờ lại bị một gã Alpha thô lỗ chặn đường, còn phóng thích tin tức tố quấy rối cậu.”
Hạ Tê Kình lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Là cậu ta?”
Bành Khải, “Ừ, hổng hiểu thằng đấy nổi điên cái gì, lúc kéo Thời Thần từ trên mặt đất đứng dậy thì tự dưng mở miệng hỏi ‘Tại sao trên người mày lại có mùi vải thiều của cậu Omega kia, hai đứa tụi mày chịch nhau rồi? Cảm giác thế nào?’. Sau đó bọn họ ẩu đả.”
Hạ Tê Kình, “…”
Hạ Tê Kình bình tĩnh xoay người rời đi.
Bành Khải ngăn cậu lại, “Tính đi đâu?”
Hạ Tê Kình, “Cậu ta ở phòng số mấy? Nhân cơ hội y tá vắng mặt tôi dùng viên gạch tiễn cậu ta một đoạn đường.”
Bành Khải cười sảng khoái giữ chặt lấy cậu, “Không cần đâu, cậu chắc là hổng biết, hôm nay Thời Thần đánh Lão Hàn bao thảm luôn, lúc cậu tới xem thì không thấy Lão Hàn đúng không? Đó là bởi vì thằng đấy bị đấm một cú gục tại chỗ rồi, to xác vậy thôi chứ yếu như gà ấy, nằm trên đất trông chẳng khác gì con chó chết cả, người bên ngoài vây đông nghẹt nên mới không thấy.”
Hạ Tê Kình nửa tin nửa ngờ, “Thật á?”
Bành Khải, “Tôi lừa cậu làm chi? Cậu không tin thì xíu nữa tự mình nhìn xem, ngay tại phòng cách vách số 3…”
Thời Tự cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Chẳng phải các cậu còn có khóa học sao?”
Bành Khải bị người chặn họng nhưng hắn không tức giận mà trái lại, cười tủm tỉm rời đi, trước khi đi còn tặng cho Thời Tự một nụ hôn gió, “Moa moa moa, tiểu nhân làm bóng đèn nên xin mạn phép cút ra xa một chút, không làm bẩn mắt ngài nữa.”
Bành Khải đi rồi, phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hạ Tê Kình có hơi ngượng ngùng nhưng đồng thời cũng rất cảm kích, cậu cứ tưởng đối phương đã nói điều gì đó sỉ nhục quá đáng thế nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ lý do lại nằm ở trên người mình, càng không nghĩ tới Thời Tự ấy vậy mà đứng ra bảo vệ cậu. Suy cho cùng, khi ấy cậu đâu có mặt ở hiện trường, nếu như Thời Tự sợ phiền toái thì có thể vờ như không nghe thấy, cậu cũng sẽ không hay biết. Dù sao thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Thời Tự không có nghĩa vụ phải ra mặt giải vây thay cậu.
Hạ Tê Kình bước tới bên giường, chần chừ trong giây lát rồi mới nhỏ nhẹ nói, “Cảm ơn.”
Trong khoảng thời gian này, cậu và Thời Tự luôn tỏ thái độ thù địch với nhau chứ hiếm khi có những khoảnh khắc yên ả như bây giờ.
Hạ Tê Kình không phải kiểu người sôi nổi, cậu gần như đã lấy hết mọi can đảm chỉ để mở miệng thốt một câu “Cảm ơn”, nói xong thì túng quẫn đứng kế bên chiếc giường, không biết tiếp theo nên bắt chuyện thế nào mới tốt.
May mắn là Thời Tự trông cũng có vẻ bối rối, trước sự xoắn xuýt của cả hai, bầu không khí mới vơi đi được phần nào cứng nhắc.
Thời Tự ho khan một tiếng, “Không có gì đâu.”
Hạ Tê Kình ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cách một lớp băng gạc thô ráp của hắn, “Chắc là đau lắm hả?”
Thời Tự lắc đầu, “Tiêm thuốc tê nên chẳng có cảm giác.”
Hạ Tê Kình, “Phải tĩnh dưỡng rất lâu ư?”
Thời Tự, “Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, cơ mà nếu như chăm sóc tốt thì một hai tháng là có thể khỏi.”
Hạ Tê Kình biết Thời Tự chọn cách nói dửng dưng như vậy chẳng qua là đang vỗ về cậu để cậu khỏi phải ôm áy náy mà thôi. Mà càng như thế thì cậu lại càng thêm cắn rứt.
Hạ Tê Kình vò đầu bức tóc, vội vàng hỏi, “Cậu có muốn ăn trái cây không? Hoặc là uống nước, xoa bóp này nọ? Muốn xem báo thì tôi cũng có thể đọc cho cậu nghe…”
Thời Tự nhịn không được khẽ nở nụ cười, “Như này là đang báo ân đấy à?”
Gương mặt cậu thoáng chốc phiếm hồng, bĩu môi nói, “Cậu cười gì chứ? Chê giọng tôi dở thì cứ việc huỵch toẹt ra, tôi sẽ vác luôn dàn loa của phòng bảo vệ trị an công cộng đến đây, để cho cậu mỗi ngày đều phải nghe ‘Quay đầu xe, xin hãy chú ý’.”
“Không phải.”. Thời Tự thản nhiên lên tiếng, “Giọng của cậu… Rất hay, hay nhất trong số những chất giọng mà tôi từng nghe qua.”
Hạ Tê Kình ngây ngẩn cả người khi bất thình lình được người nghen ngợi, hơn nữa chẳng hiểu tại sao Thời Tự lại cố ý đè thấp dây thanh quản khiến cho lời nói thốt ra mang theo mấy phần trầm khàn gợi cảm.
Hạ Tê Kình có đôi chút mất tự nhiên, bất chợt cảm thấy nóng ran, “… Tự dưng cậu khách sáo thế làm gì?”
Thời Tự thâm thúy nhìn cậu, khe khẽ nói, “Tớ nói thật mà, giọng của cậu nghe hay lắm, nhất là… Khoảnh khắc bị cắn tuyến thể ấy.”
Chú thích: (*)
Nguyên văn 烟火气 – Yên hỏa khí, người Trung Hoa có một câu nói thế này “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất”, phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa. (Theo zhihu)
Bệnh viện trường tọa lạc tại góc giữa của học viện Quản lý kế hoạch và khu ký túc xá, là một bệnh viện tuy nhỏ nhưng cơ sở vật chất tương đối đầy đủ. Trước kia, Hạ Tê Kình chỉ đến đây để kê khai đơn thuốc ức chế, cậu trăm triệu lần không ngờ sẽ có một ngày mình phải tới nơi này để “Cấp cứu” cho người ta.
Bành Khải nói Thời Tự bị “Gãy xương nhẹ”, “Không quá nghiêm trọng”, vì vậy Hạ Tê Kình tất nhiên chỉ nghĩ đơn giản là bị rách da, bôi chút thuốc tím thì sẽ ổn. Tới khi bước vào phòng bệnh nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cũng khá lắm, toàn bộ cánh tay phải của Thời Tự đều được quấn băng gạc, trên băng gạc dính máu, còn có cả một thanh nẹp cố định, bán nằm ở trên giường, môi tái đi vì mất máu.
Hạ Tê Kình thảng thốt, “Cái này mà gọi là gãy xương nhẹ? Không quá nghiêm trọng?”
Bành Khải, “Ủa? Hổng phải hở?”. Hắn tiến tới sờ soạng cánh tay của Thời Tự, “Không chảy quá nhiều máu còn gì?”
Thời Tự trông thấy Hạ Tê Kình đến thì có vẻ hơi ngạc nhiên, ngay cả hàng lông mày cũng nhíu lại, hắn nghiêng đầu sang, chất vấn nhìn về phía Bành Khải.
Bảnh Khải, “Sao lại liếc tôi? Tôi thấy ông sắp ngỏm củ tỏi tới nơi nên mới tốt bụng ra tay tương trợ, chỉ có như vậy ông mới mau chóng khỏe lại được.”
Mới đầu Thời Tự nín thinh chẳng nói chẳng rằng, một lúc sau mới vô cảm mở miệng, “Lo chuyện bao đồng.”
Giọng điệu có vẻ bực dọc.
Hạ Tê Kình nghe mà cứ như lọt vào sương mù, lòng cũng có chút thắc mắc, tại sao cậu đến thì Thời Tự sẽ nhanh lành bệnh hơn? Là do càng nhiều người đến thăm, tâm trạng bệnh nhân càng tốt thì khả năng hồi phục càng nhanh? Nghĩ như vậy cũng không phải không có lý, cậu nghe nói nhiều người già neo đơn ốm yếu đặc biệt thích sôi động, vì sợ bị lãng quên, sợ bị xem nhẹ nên họ rất ghét cảnh vắng vẻ, yên tĩnh. Người ta thường hay bảo khói lửa nhân gian (*) mà, rất có lợi cho sức khỏe của con người về cả thể chất lẫn tinh thần.
Suy ngẫm đến điều này, Hạ Tê Kình bèn chủ động nói, “Có muốn tôi gọi thêm mấy người bạn học đến không? Bọn họ quan tâm cậu lắm đó.”
Bành Khải, “… Kêu thêm người tới làm gì?”
Hạ Tê Kình, “Chẳng phải muốn Thời Tự nhanh chóng bình phục à? Nhiều người thì phòng bệnh sẽ náo nhiệt hơn, tâm trạng của bệnh nhân cũng tốt hơn chứ sao.”
Bành Khải, “…”
Không hiểu thế nào mà vẻ mặt của Bành Khải thoáng vặn vẹo.
Hạ Tê Kình nhiệt tình mở miệng, “Vậy tôi lên nhóm lớp hú một tiếng nha, có rất nhiều người muốn đi thăm, phỏng chừng sẽ có kha khá lời an ủi đó.”
Bành Khải ngay lập tức cản lại, “Đừng đừng đừng!”
Hạ Tê Kình, “Ể? Sao thế?”
Bành Khải ấp a ấp úng, ánh mắt nhìn thẳng về phía Thời Tự, “Thì là, bởi vì…”
Thời Tự chống người dậy, hắn nói, “Không cần.”
Hắn vốn dĩ đang dựa nửa người vào giường bệnh, lúc này sau khi đã ngồi thẳng lưng thì huyết sắc trên mặt cũng khôi phục được chút ít, có điều đôi môi hãy còn tái nhợt, cho cảm giác mong manh dễ vỡ tựa lưu ly. Song, không thể phủ nhận, anh đẹp trai thì mãi mãi là anh đẹp trai, bị thương mà vẫn cứ anh tuấn như thường. Vì chơi bóng rổ nên tóc mái ẩm ướt bết hết lên trán, sống mũi cao thẳng, tướng mạo thanh tao, khoác trên mình bộ đồng phục bệnh nhân, từ xa nhìn lại trông chẳng khác nào vai nam chính trong một bộ phim thanh xuân vườn trường ngược tâm.
Hạ Tê Kình có chút nói không nên lời, vò đầu bứt tóc hỏi, “Cậu, cậu còn đau không?”
Thời Tự, “Không.”
Hạ Tê Kình, “Thương thế nghiêm trọng lắm ư? Hay là chuyển sang bệnh viện khác ở bên ngoài, bệnh viện trường có thể không đủ trang thiết bị và chuyên môn.”
Cậu tò mò tại sao Thời Tự không đến bệnh viện tư nhân nơi mà gia đình họ Thời sở hữu cổ phần? Môi trường y tế ở đó tốt hơn nhiều so với nơi này. Ngành y tại Kim Đại cũng được coi là một môn thế mạnh, nhưng bệnh viện trường học dù gì cũng chỉ là bệnh viện trường học, có phần thô sơ, nhất định không thể bì được với các bệnh viện lớn bên ngoài.
Thời Tự lắc đầu: “Vẫn ổn.”
Tuy nhiên, hắn lại từ chối giải thích lý do không muốn chuyển tới một bệnh viện khác.
Hạ Tê Kình mở lời khuyên nhủ, “Mọi phương diện ở đây khá sơ sài, hơn nữa chứng ưa sạch sẽ của cậu nghiêm trọng như vậy, ắt hẳn khi ngủ cũng chẳng mấy thoải mái, nơi này không có y tá chuyên môn, chi bằng đến bệnh viện tư chỗ ông ngoại cậu thì tốt hơn, chỗ ấy có thể đáp ứng mọi yêu cầu của cậu.”
Thời Tự vẫn không đồng ý, thậm chí còn có chút nóng nảy, “Phiền phức.”
Bành Khải nở nụ cười xấu xa, “Tôi biết nguyên nhân tại sao Thời Thần hổng muốn đi.”
Hạ Tê Kình quay đầu lại nhìn hắn, “Vì?”
Bành Khải, “Chuyển sang bệnh viện khác sẽ bị bố mẹ và ông ngoại phát hiện, bọn họ chắc chắn đau lòng chết mất, sau đó sẽ túc trực bắt cậu ấy ở lại bệnh viện cho đến khi cậu ấy khỏe hẳn mới thôi… Nếu là như vậy, cậu ấy không thể trở về trường trong một khoảng thời gian dài đó nha.”
Hạ Tê Kình, “Thì viết giấy phép xin nghỉ thôi, bài giảng này nọ cậu ấy có thể tự học được mà.”
Bành Khải cười khúc khích, “Ai nói với cậu là Thời Thần luyến tiếc mấy thứ ấy, Thời Thần bịn rịn, chính…”
Thời Tự lên tiếng ngắt lời, “Ngày hôm nay cậu nói nhiều quá rồi đấy.”
Thời Tự thuộc tuýp người lãnh đạm, hờ hững nhưng đồng thời cũng tương đối nhu hòa, hiếm có khi nào so đo chấp nhặt với ai. Hiện tại bởi vì bị thương, lông mày của hắn thoáng cau lại, càng thêm sắc bén, lạnh lùng; kết hợp với bộ đồng phục bệnh nhân mặc trên người khiến toàn thân hắn trông cứ như kiểu người lạ chớ đến gần.
Hạ Tê Kình nghĩ thầm, bây giờ đúng là không phải thời điểm thích hợp để đùa giỡn, sợ hai người lớn tiếng cãi nhau thế nên cậu nhanh chóng đổi đề tài, “Vậy lý do nảy sinh mâu thuẫn là gì? Vì đối phương chơi phạm quy à?”
Bành Khải lúc này không nhanh nhảu đáp lời nữa mà là hưng trí dạt dào dòm Thời Tự với biểu cảm “Tôi chống mắt lên coi ông giải thích thế nào”.
Thời Tự rũ mắt suy tư, thản nhiên nói, “Không có gì, va chạm cơ thể bình thường thôi.”
Hạ Tê Kình, “Tôi nghe bạn học kể lại, hai người sau khi va chạm thì cậu ta kéo cậu đứng lên rồi nói cái gì đó thế là cả hai lao vào đánh nhau.”
Thời Tự, “…”
Hạ Tê Kình nhìn hắn, “Xúc phạm nặng nề lắm hả? Nếu cậu vẫn còn ghi hận, vậy tôi với bạn của tôi sẽ đi rút kim truyền dịch của cậu ta.”
Bành Khải không nhịn được cười, “Nhìn không ra nha, bạn học Hạ, cậu cũng hổ báo quá đấy chứ, chắc là hồi nhỏ đã chọc thủng kha khá lốp xe đạp ha?”
Hạ Tê Kình, “Thế rốt cuộc cậu ta đã nói cái gì?”
Thời Tự vẫn không trả lời.
Bành Khải ngó chừng người trên giường bệnh rồi lại liếc sang Hạ Tê Kình, hắn chậc lưỡi một tiếng sau đó nói, “Thôi bỏ đi, Thời Thần không nói thì để tôi nói cho. Cậu còn nhớ Lão Hàn khoa Luật trong giờ giáo dục thể chất lần trước không? Cái tên dùng tin tức tố công kích cậu ấy.”
Hạ Tê Kình mơ hồ nhớ tới, hình như đó là lần cậu đến tìm Thời Tự ở lớp học bóng rổ, cậu muốn năn nỉ Thời Tự ký hợp đồng với mình nên mới lấy hết can đảm đi qua, ai ngờ lại bị một gã Alpha thô lỗ chặn đường, còn phóng thích tin tức tố quấy rối cậu.”
Hạ Tê Kình lộ ra vẻ mặt chán ghét, “Là cậu ta?”
Bành Khải, “Ừ, hổng hiểu thằng đấy nổi điên cái gì, lúc kéo Thời Thần từ trên mặt đất đứng dậy thì tự dưng mở miệng hỏi ‘Tại sao trên người mày lại có mùi vải thiều của cậu Omega kia, hai đứa tụi mày chịch nhau rồi? Cảm giác thế nào?’. Sau đó bọn họ ẩu đả.”
Hạ Tê Kình, “…”
Hạ Tê Kình bình tĩnh xoay người rời đi.
Bành Khải ngăn cậu lại, “Tính đi đâu?”
Hạ Tê Kình, “Cậu ta ở phòng số mấy? Nhân cơ hội y tá vắng mặt tôi dùng viên gạch tiễn cậu ta một đoạn đường.”
Bành Khải cười sảng khoái giữ chặt lấy cậu, “Không cần đâu, cậu chắc là hổng biết, hôm nay Thời Thần đánh Lão Hàn bao thảm luôn, lúc cậu tới xem thì không thấy Lão Hàn đúng không? Đó là bởi vì thằng đấy bị đấm một cú gục tại chỗ rồi, to xác vậy thôi chứ yếu như gà ấy, nằm trên đất trông chẳng khác gì con chó chết cả, người bên ngoài vây đông nghẹt nên mới không thấy.”
Hạ Tê Kình nửa tin nửa ngờ, “Thật á?”
Bành Khải, “Tôi lừa cậu làm chi? Cậu không tin thì xíu nữa tự mình nhìn xem, ngay tại phòng cách vách số 3…”
Thời Tự cuối cùng cũng không nhịn được nữa, “Chẳng phải các cậu còn có khóa học sao?”
Bành Khải bị người chặn họng nhưng hắn không tức giận mà trái lại, cười tủm tỉm rời đi, trước khi đi còn tặng cho Thời Tự một nụ hôn gió, “Moa moa moa, tiểu nhân làm bóng đèn nên xin mạn phép cút ra xa một chút, không làm bẩn mắt ngài nữa.”
Bành Khải đi rồi, phòng bệnh đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Hạ Tê Kình có hơi ngượng ngùng nhưng đồng thời cũng rất cảm kích, cậu cứ tưởng đối phương đã nói điều gì đó sỉ nhục quá đáng thế nhưng cậu ngàn vạn lần không ngờ lý do lại nằm ở trên người mình, càng không nghĩ tới Thời Tự ấy vậy mà đứng ra bảo vệ cậu. Suy cho cùng, khi ấy cậu đâu có mặt ở hiện trường, nếu như Thời Tự sợ phiền toái thì có thể vờ như không nghe thấy, cậu cũng sẽ không hay biết. Dù sao thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Thời Tự không có nghĩa vụ phải ra mặt giải vây thay cậu.
Hạ Tê Kình bước tới bên giường, chần chừ trong giây lát rồi mới nhỏ nhẹ nói, “Cảm ơn.”
Trong khoảng thời gian này, cậu và Thời Tự luôn tỏ thái độ thù địch với nhau chứ hiếm khi có những khoảnh khắc yên ả như bây giờ.
Hạ Tê Kình không phải kiểu người sôi nổi, cậu gần như đã lấy hết mọi can đảm chỉ để mở miệng thốt một câu “Cảm ơn”, nói xong thì túng quẫn đứng kế bên chiếc giường, không biết tiếp theo nên bắt chuyện thế nào mới tốt.
May mắn là Thời Tự trông cũng có vẻ bối rối, trước sự xoắn xuýt của cả hai, bầu không khí mới vơi đi được phần nào cứng nhắc.
Thời Tự ho khan một tiếng, “Không có gì đâu.”
Hạ Tê Kình ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng chạm vào cánh tay cách một lớp băng gạc thô ráp của hắn, “Chắc là đau lắm hả?”
Thời Tự lắc đầu, “Tiêm thuốc tê nên chẳng có cảm giác.”
Hạ Tê Kình, “Phải tĩnh dưỡng rất lâu ư?”
Thời Tự, “Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày, cơ mà nếu như chăm sóc tốt thì một hai tháng là có thể khỏi.”
Hạ Tê Kình biết Thời Tự chọn cách nói dửng dưng như vậy chẳng qua là đang vỗ về cậu để cậu khỏi phải ôm áy náy mà thôi. Mà càng như thế thì cậu lại càng thêm cắn rứt.
Hạ Tê Kình vò đầu bức tóc, vội vàng hỏi, “Cậu có muốn ăn trái cây không? Hoặc là uống nước, xoa bóp này nọ? Muốn xem báo thì tôi cũng có thể đọc cho cậu nghe…”
Thời Tự nhịn không được khẽ nở nụ cười, “Như này là đang báo ân đấy à?”
Gương mặt cậu thoáng chốc phiếm hồng, bĩu môi nói, “Cậu cười gì chứ? Chê giọng tôi dở thì cứ việc huỵch toẹt ra, tôi sẽ vác luôn dàn loa của phòng bảo vệ trị an công cộng đến đây, để cho cậu mỗi ngày đều phải nghe ‘Quay đầu xe, xin hãy chú ý’.”
“Không phải.”. Thời Tự thản nhiên lên tiếng, “Giọng của cậu… Rất hay, hay nhất trong số những chất giọng mà tôi từng nghe qua.”
Hạ Tê Kình ngây ngẩn cả người khi bất thình lình được người nghen ngợi, hơn nữa chẳng hiểu tại sao Thời Tự lại cố ý đè thấp dây thanh quản khiến cho lời nói thốt ra mang theo mấy phần trầm khàn gợi cảm.
Hạ Tê Kình có đôi chút mất tự nhiên, bất chợt cảm thấy nóng ran, “… Tự dưng cậu khách sáo thế làm gì?”
Thời Tự thâm thúy nhìn cậu, khe khẽ nói, “Tớ nói thật mà, giọng của cậu nghe hay lắm, nhất là… Khoảnh khắc bị cắn tuyến thể ấy.”
Chú thích: (*)
Nguyên văn 烟火气 – Yên hỏa khí, người Trung Hoa có một câu nói thế này “Nhân gian yên hỏa khí, tối phủ phàm nhân tâm” ý chỉ “Khói và lửa trên đời là thứ xoa dịu cõi lòng người phàm nhất”, phố phường trăm vị, cuộc sống bình phàm, căn bếp nho nhỏ, một nắm gạo, một muôi nước, một ít đậu đỏ, chậm rãi đun sôi, hồng trần thế tục, một ngày êm đềm cứ như thế tung bay từ bên trong khói lửa. (Theo zhihu)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook