Du Thiên Linh thức dậy, sắc trời đã sáng rõ, cách một lớp vải thật dày vẫn có thể nhìn thấy ánh sáng chói chang bên ngoài. Hậu quả của việc say rượu chính là, đầu nàng đau như muốn nứt ra, nàng vừa giơ tay day huyệt Thái Dương, thì chạm phải người nằm bên cạnh. Nàng quay đầu nhìn, thấy Thời Hoài Kim ngủ ở bên cạnh, hàng mi dài che khuất đôi mắt, giống như một cây quạt nhỏ, gò má trắng nõn khi ngủ hiện lên màu hồng nhàn nhạt, đúng là vẻ đẹp khiến người ta không thiết ăn uống. Ngủ nướng cũng có chỗ lợi, còn có thể ngắm nhìn một bức tranh mỹ nhân nằm ngủ.

Tuy nhiên…… Đêm qua tại sao nàng lại ngủ ở nơi này?

Du Thiên Linh suy nghĩ một chút, hình như nàng được Thời Hoài Kim ôm trở về, dường như còn dỗ dành nàng uống cái gì đó, sau đó lại giống như nàng đã thân thiết với Thời Hoài Kim một phen, nhưng có hành phòng (quan hệ vợ chồng ) hay không, nàng hoàn toàn không nhớ rõ.

Nàng xốc ổ chăn lên nhìn thoáng qua, nàng và Thời Hoài Kim đều mặc quần áo chỉnh tề, nàng cũng không có ký ức tắm gội hay thay quần áo gì, hẳn là cái gì cũng chưa làm đi? Thật là đáng tiếc, tại sao nàng không thừa dịp say rượu làm loạn , ăn hắn đến xương cốt cũng không còn ? Đều do nàng là người có phong phạm (phẩm hạnh ) của quân tử, nhưng trường hợp này có thể không cần nha.

Du Thiên Linh thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của Thời Hoài Kim trong chốc lát, sau đó thật cẩn thận ngồi dậy, giữa hai chân có chút đau xót, nàng cũng không để trong lòng, đang muốn bước qua Thời Hoài Kim nằm mép giường để xuống giường, Thời Hoài Kim động động thân thể tỉnh lại: “Thiên Linh?”

Du Thiên Linh nghe thấy hắn gọi tên nàng, trong lòng vừa động liền ngừng lại, thuận thế áp lên trên người hắn, hôn một cái ở giữa trán hắn: “Tỉnh? Ngủ thêm lát nữa đi, ta cho người qua Lễ Bộ xin nghỉ giúp huynh.” Hôm nay tuy rằng được miễn lâm triều, nhưng vẫn phải đi báo danh làm việc.

Sáng sớm gương mặt kiều diễm nhất chính là gương mặt tâm ý viên mãn, Thời Hoài Kim đối diện với gương mặt trêu đùa này, cho rằng nàng nhớ rõ chuyện đêm qua, gương mặt vì xấu hổ mà dần dần đỏ lên , ậm ừ nói: “Ta không sao…… Ta có thể đi được .”

Nhìn bộ dáng thẹn thùng của Phò mã nhà nàng này , thật quá câu người. Du Thiên Linh cọ cọ lên chóp mũi hắn: “Huynh là Phò mã của ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ai cũng không thể làm khó huynh.” Đêm qua hắn chăm sóc cho con sâu rượu là nàng nhất định rất vất vả, vì thế tại sao nàng lại có thể không tỏ vẻ quan tâm đây ?

Thời Hoài Kim nghĩ rằng nàng cho là hắn đêm qua ngắn ngủi là bởi vì thân mình còn chưa tốt, vội vàng giải thích nói: “Đêm qua ta chỉ uống chút rượu, thân mình không có việc gì, còn có thể đi giải quyết công việc……”

Ai, không cần chuyên nghiệp như vậy đâu.

Du Thiên Linh đứng dậy, xuống giường: “Vậy đứng lên đi, dù thế nào cũng phải ăn sáng xong mới đi chứ, vừa vặn ta muốn đi Lại Bộ, tiện đường đưa huynh đi.”

Thời Hoài Kim nhẹ nhàng thở ra, vội đáp ứng nàng sau đó ngồi dậy.

Cung nữ bên ngoài nghe được động tĩnh, nối đuôi nhau tiến vào, hầu hạ hai vị chủ tử rửa mặt. Du Thiên Linh thoải mái hào phóng để các nàng hầu hạ, Thời Hoài Kim vẫn tự lực cánh sinh.

Du Thiên Linh nhìn thấy thế hỏi hắn : “Nếu không quen cung nữ hầu hạ, ta điều mấy thái giám tới đây hầu hạ huynh?”

Thời Hoài Kim lắc đầu: “Không cần, ta không quen có người hầu hạ.”

Du Thiên Linh cũng không kiên trì: được thôi, hắn vui vẻ là được rồi.

Trước khi ra cửa, Du Thiên Linh nhìn hắn một cái, giống như vô tình nói: “Thân mình huynh đã tốt rồi, hôm nay ta sẽ dọn về chủ viện.”

Đêm qua khi hai người chính thức là phu thê, Thời Hoài Kim mới biết được nàng vẫn một thân hoàn bích , lại càng cảm thấy vui mừng, nghĩ đến lúc trước hắn hiểu lầm nàng, đương nhiên hiện giờ không có lý gì lại tách ra ngủ: “Lát nữa ta phân phó người đi thu thập.”

Du Thiên Linh thực sự cảm thấy thư thái, thế này mới đúng, nàng nhân nhượng cho hắn nhiều ngày như vậy, cũng nên trở về đi, phu thê mà ngủ riêng thì còn ra bộ dáng gì?

*

Thời Hoài Kim đi theo Du Thiên Linh vào cung, Du Thiên Linh đi không nhanh không chậm, chờ tới cửa cung đã chậm hơn so với ngày thường nửa canh giờ. Việc báo danh trong cung có yêu cầu rất nghiêm khắc đối với quan viên đến trễ về sớm , nhưng Du Thiên Linh là ai , đi đến đâu cũng như vào chỗ không người, Phò mã của nàng đương nhiên cũng không có ai dám khoa tay múa chân, rất trung thực treo môn tịch (nó giống như thẻ nhân viên ý) của Thời Hoài Kim lên.

Đến trễ là cái gì? Ta không biết nha .

Du Thiên Linh rất yên tâm thoải mái, nhưng Thời Hoài Kim không có thói quen sử dụng loại đặc quyền này, hắn khuyên giải nàng: “Thiên Linh, sau này ta vẫn nên tới báo danh đúng giờ đi, trong cung có quy củ trong cung, nếu ai cũng như thế, thì lấy cái gì làm thước đo? Mà ta thân là hoàng thân quốc thích, càng phải làm gương thật tốt mới đúng.”

Du Thiên Linh không phải không có quy củ, nàng chỉ muốn nuông chiều Phò mã của nàng một chút, tuy nhiên nếu Phò mã đã nói như vậy, nàng gật đầu: được được được, huynh muốn như thế nào thì là thế đấy.



Vào cung Thời Hoài Kim cũng không ngồi kiệu, cứ như vậy đi tới Lễ Bộ, Du Thiên Linh cảm thấy không sao cả, đi cùng hắn một đường đến cửa Lễ Bộ , nhìn hắn đi vào rồi mới quay ngược lại đi sang Lại Bộ .

Trên đường , mấy vị quan lại nhìn thấy thế không khỏi tặc lưỡi: Có thể được tức phụ hộ tống đi làm việc, toàn bộ triều đình cũng chỉ có Phò mã là độc nhất vô nhị đi?

Thời Hoài Kim vào Lễ Bộ, đi tìm Lễ Bộ thị lang cáo tội, Lễ Bộ thị lang khách khí nói: “Phò mã quá lời, ai mà không có thời điểm không tiện, chậm nửa canh giờ như vậy cũng không sao. Đúng rồi, nghe sứ thần Hạ Quốc nói, quan hệ cá nhân giữa Phò mã và sứ thần rất tốt, về sau bên phía sứ thần còn phải phiền toái Phò mã tốn nhiều tâm tư.”

Tất cả các công việc phụ trách sau khi sứ thần vào kinh vốn là công việc của mấy quan viên khác , hiện nay ý tứ của Lễ Bộ thị lang là, việc này để hắn quản?

Thời Hoài Kim tiếp nhận cũng không sao, rốt cuộc công việc bang giao cuối cùng vẫn do Thừa tướng cùng Đại hoàng tử đàm phán, Lễ Bộ chỉ cần phụ trách ẩm thực và cuộc sống hàng ngày của sứ đoàn, còn có thể ra ngoài du ngoạn. Nhưng hắn và Tinh Võ Hầu cũng không có quan hệ cá nhân gì, người có quan hệ cá nhân chính là Du Thiên Linh, ý tứ của Tinh Võ Hầu là gì? Du Thiên Linh có biết hay không?

Du Thiên Linh đương nhiên không biết, nếu nàng biết Phò mã của mình bị an bài đi tiếp đón đám người Hạ Diệc Thầm, với tính tình của nàng , nàng sẽ mắng bốn biểu thúc thành óc heo cũng không phải không thể.

Lúc này Du Thiên Linh đang ở Lại Bộ.

Thượng Thư Lại Bộ đang lật mở thư tiến cử của nàng, có chút khó xử nói: “Điện hạ, Hướng Trạch có xuất thân tiến sĩ không sai, nhưng phụ thân hắn từng bị xử trí vì làm rối loạn kỉ cương phép nước, nhất tộc Hướng thị đều bị biếm thành nô tịch, từ đây không được thi lấy công danh, hiện giờ lại bổ nhiệm……”

Du Thiên Linh nhíu mày: “Đó đều là chuyện xưa của tiền triều, còn nếu bàn về hiện tại thì sao? Hướng Trạch ở dưới trướng của ta nhiều lần lập kỳ công, cũng từng tham gia khoa cử, xuất thân tiến sĩ, tại sao không thể gia nhập Hộ Bộ? Ta cũng không bắt phải cho hắn một chức vị quan trọng, chỉ xin một chức tiểu quan thất phẩm, hay là ngươi muốn ta đi chỗ phụ hoàng xin một đạo thánh chỉ?”

Thượng Thư Lại Bộ biết rõ vị chủ tử này rất lợi hại, thỏa hiệp nói: “Lời nói của điện hạ là thật . Chỉ là mặc dù có điện hạ tiến cử, nhưng việc tuyển người của Lại Bộ cũng có quy củ của Lại Bộ. Như vậy đi, lão thần thông báo trước cùng Thượng Thư Hộ Bộ một tiếng, lại phái chuyên gia tới khảo hạch, nếu hắn thông qua khảo hạch , lúc đấy mới có thể suy nghĩ vị trí phù hợp, ý điện hạ như thế nào?”

Du Thiên Linh nghe câu này còn giống như tiếng người: “Được rồi, cứ làm như vậy đi.” Nói xong liền hấp tấp rời đi .

Thượng Thư Lại Bộ đưa nàng ra ngoài, thấy nàng đi xa rồi mới đưa tay lau mồ hôi: Không thể trêu vào , không thể trêu vào.

Du Thiên Linh lại đi dạo qua Lễ Bộ, thấy Phò mã của nàng đang nghị sự cùng quan viên khác, quay đầu muốn không tiếng động rời đi.

Thời Hoài Kim thấy nàng, gọi: “Công chúa.”

Du Thiên Linh nghe tiếng quay đầu lại: “Vốn dĩ không định quấy rầy huynh, ta chỉ muốn tới đây nhìn xem.”

Thời Hoài Kim nói không sao, hỏi nàng : “Công chúa, buổi tối sứ thần đại nhân muốn tới làm khách trong phủ , mặc dù ta đã phân phó quản gia chuẩn bị, nhưng vẫn sợ có chút không ổn thỏa, công chúa còn gì muốn phân phó không?”

Du Thiên Linh nghe xong một bộ dáng không thèm để ý nói: “Lại đây ăn bữa cơm mà thôi , chuẩn bị cái gì? Loại việc nhỏ này huynh không cần nhọc lòng, hết giờ làm thì hồi phủ là được rồi.” Nói xong cũng không ở lại lâu, phất tay rời cung .

*

Buổi chiều, hết giờ làm việc, Thời Hoài Kim trở về phủ, Du Thiên Linh đã có mặt ở nhà, hắn thay quần áo xong, Du Thiên Linh mới bước vào trong phòng, cũng không biết đi từ đâu tới đây.

Thời Hoài Kim rửa tay, nói: “Ta đi xem phòng bếp chuẩn bị như thế nào.”

Du Thiên Linh cản hắn nói: “Không cần, ta vừa nhìn thoáng qua rồi, đều chuẩn bị tốt, huynh không cần nhọc lòng.”

Thời Hoài Kim gật đầu: “Bắc Cương là láng giềng của Hạ Quốc, ta cũng không biết khẩu vị của người bên kia , nếu Thiên Linh đã xem qua, đương nhiên mọi việc sẽ ổn thỏa.”

Du Thiên Linh ha hả cười: “Kỳ thật cũng không cần chú ý nhiều như vậy, Bắc Cương bên kia phần lớn đều hầm loạn vào một nồi, không chú ý nhiều bằng thức ăn trong kinh, tùy tiện chuẩn bị một chút là được rồi. Ai nha, về sau mấy việc nhỏ này huynh không cần phải xen vào, có quản gia ở đó, huynh còn nhọc lòng làm cái gì? Tĩnh dưỡng thân thể thật tốt mới là chuyện quan trọng.” Nói xong lại thò cánh tay lại gần ôm lấy eo hắn , cắn lỗ tai hắn nói, “Ta còn dặn phòng bếp hầm chút thuốc bổ, chờ bọn họ đi rồi sẽ cho huynh uống, đại bổ.”



Cụ thể đại bổ cái gì, không cần nói cũng biết.

Sắc mặt Thời Hoài Kim đỏ lên, nhớ tới đêm qua không dùng được, không khỏi cắn môi nói một tiếng: “Lần sau nhất định không để Thiên Linh thất vọng.”

Du Thiên Linh cho rằng hắn nói lần trước khi thành hôn đó, chớp chớp mắt nói: “Ta vẫn luôn chờ đấy.” Rồi sau đó hôn lên cánh môi hắn, khẽ liếm một chút, hỏi hắn, “Đêm nay như thế nào?” Đêm nay sẽ ngủ cùng nhau, nàng rất tỉnh táo mà chỉ có thể xem không thể sờ, vậy không phải là tra tấn sao?

Cái này……

Thời Hoài Kim có chút chột dạ, nhưng cũng nóng lòng đền bù, hàm súc gật đầu.

Du Thiên Linh vui vẻ, ôm cổ hắn gặm một cái, đang muốn nếm trước một chút, thì đúng lúc bên ngoài quản gia gõ cửa bẩm báo: “Công chúa, Phò mã, sứ đoàn Hạ Quốc sắp tới rồi.”

Du Thiên Linh tức giận : Bọn họ có thể lăn hay không?

Phu thê hai người đi ra ngoài đón khách, Du Thiên Linh có vẻ không vui, Thời Hoài Kim quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói gì.

Đợi một lát thì đội nhân mã của sứ đoàn tới, đằng trước chính là Tinh Võ Hầu, đi theo phía sau chỉ có mười mấy người, Thời Hoài Kim chú ý tới trong đám người có một người mang theo mặt nạ, che khuất khuôn mặt, lúc trước vẫn chưa từng nhìn thấy.

Tinh Võ Hầu xoay người xuống ngựa, tiến lên chắp tay nói: “Công chúa, Phò mã, để hai vị phải ra đón , hổ thẹn hổ thẹn.”

Du Thiên Linh há mồm mắng hắn: “Hổ thẹn thì đừng tới, ngươi tới còn không phải là quấy nhiễu sự thanh tĩnh của người khác sao.”

Tinh Võ Hầu cũng không cảm thấy lúng túng, mặt dày cười nói: “Công chúa vẫn hay nói giỡn như vậy .”

Du Thiên Linh trợn trắng mắt, Thời Hoài Kim khách khí mời bọn họ nhập phủ.

Tới trước điện , Tinh Võ Hầu chỉ dẫn theo một người tiến vào, mấy người còn lại chờ ở bên ngoài. Thời Hoài Kim liếc mắt nhìn người nọ một cái, cũng không nói gì, dẫn bọn họ nhập tòa.

Đồ ăn trên bàn đã dọn xong, Thời Hoài Kim vừa thấy thì hơi ngạc nhiên một chút, mấy món này còn tùy ý hơn mấy món ngày thường bọn họ hay ăn, buổi sáng khi hắn rời đi rõ ràng không phân phó như vậy. Hắn quay đầu nhìn Du Thiên Linh một cái, Du Thiên Linh mang vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống, nửa điểm cũng không cảm thấy thức ăn được chuẩn bị quá sơ sài.

Tinh Võ Hầu phảng phất như không nhìn ra cái gì, đợi người mang mặt nạ kia ngồi xuống trước, hắn mới ngồi xuống bên cạnh, phảng phất như thân phận người nọ còn tôn quý hơn.

Thời Hoài Kim có chút khó hiểu, liếc mắt nhìn người nọ một cái, cảm thấy người nọ cũng đang cách một lớp mặt nạ đánh giá hắn.

Du Thiên Linh bên cạnh khoanh tay trước ngực, một bộ dáng khiêu khích nói: “U, tại sao còn tới một người không giống người thế này?”

Tinh Võ Hầu cười ha ha, quét mắt qua cung nữ hầu hạ xung quanh: “Công chúa, ngài xem lão bằng hữu chúng ta ôn chuyện, nói vài câu chuyện phiếm, cũng không cần nhiều người hầu hạ như vậy đi?”

Du Thiên Linh tiếp tục tức giận nói: “Ồ, ngươi không cần ăn cơm sao? Vậy đừng ăn.”

Lần này Tinh Võ Hầu có chút khó xử, quay đầu nhìn người bên cạnh hắn, người mang mặt nạ kia rốt cuộc cũng nói chuyện, thanh âm trầm thấp: “Xem ra người hầu trong phủ Phò mã cũng quá nhiều, thiếu mấy người như vậy cũng không đáng nhắc đến.” Nói xong hắn nâng tay lên, muốn đem mặt nạ trên mặt tháo xuống .

Du Thiên Linh nhíu mày, cao giọng nói: “Đều lui xuống đi , không có phân phó không cần tiến vào hầu hạ.”

Các cung nữ nghe vậy cúi đầu lui ra ngoài, khép cửa lại, mặt nạ của người nọ cũng được tháo xuống , lộ ra một gương mặt cương nghị tuấn lãng, đỉnh mày anh khí, chóp mũi cao thẳng, hốc mắt thật sâu, khi mím môi không giận mà tự uy, là loại hình hoàn toàn bất đồng với Thời Hoài Kim.

Thời Hoài Kim có một loại trực giác, đây mới là“vị kia ở Hạ Quốc” .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương