Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền
-
Chương 15
Trên đài “ phanh” một tiếng, thị vệ tiến lên bẩm báo: “Đại tướng quân, một người hôn mê.”
Du Thiên Linh nga một tiếng, bưng chén trà trong tay lên đưa cho hắn: “ Hất nước cho hắn tỉnh lại, tiếp tục đánh, chỉ cần không chết, một cái cũng không thể thiếu.”
Mọi người vây xem nghe vậy hít một hơi thật sâu, trên sân khấu, gương mặt những người đó đã đầy vết máu, thê thảm không nỡ nhìn, cho dù là nam nhân cũng không đành lòng nhìn cảnh đó, vậy mà vị công chúa kia, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp, nhưng lại mặt không đổi sắc, quả nhiên là Diêm Vương sống trong lời đồn!
Du Thiên Linh mặc kệ người khác nghĩ như thế nào về nàng, nàng có chút tò mò nhìn chằm chằm sườn mặt Chung Lâm . Đồng liêu ngày xưa huyết nhục mơ hồ, nhưng thật ra hắn vẫn có thể bình tĩnh mở miệng đếm, hay là lúc trước nàng nhìn lầm hắn? Chung Lâm này cũng có vài phần ý tứ a.
Du Thiên Linh hỏi Trần Nhượng : “Chung Lâm làm việc tại Binh Bộ như thế nào?”
Lúc trước Du Thiên Linh lựa chọn Phò mã, Trần Nhượng theo danh sách nàng liệt kê, tinh tế hỏi thăm một lần, đối với Chung Lâm đương nhiên có một chút hiểu biết, trả lời: “Làm việc cần cù thật thà, hành sự cẩn thận, cũng không đua đòi theo các thiếu gia con nhà quan lại khác, chỉ là quan hệ giữa đồng liêu không được tốt, làm người có chút quá mức cương trực công chính, cho nên lời nói ra luôn đắc tội với người khác.”
Ngón tay Du Thiên Linh gõ gõ lên mặt bàn, giống như đang tự nói với chính mình: “Như vậy a, nhưng thật ra là một bảo đao tốt…… chân hắn bị thương rất nghiêm trọng?”
“Cái này thuộc hạ cũng không biết, chỉ biết hắn đi đường cũng không đáng lo ngại.”
Du Thiên Linh ừ một tiếng, vừa vặn tiếng vả miệng trên sân khấu ngừng lại, Chung Lâm đi về phía nàng, có nề nếp nói: “Công…… Công chúa điện hạ, tổng cộng 103 cái, thời điểm ta kêu dừng, những thị vệ đó lại đánh nhiều hơn ba cái.”
Du Thiên Linh nhàn nhã nói: “Nhiều thêm mấy cái như vậy không đáng ngại, chỉ cần không thiếu là được rồi.”
Chung Lâm lên tiếng, vẫn là một bộ dáng muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám .
Du Thiên Linh mỉm cười: “Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta?”
Chung Lâm do dự một lát, hỏi: “Điện hạ thật sự là Du Thất sao?”
Du Thiên Linh gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ của Chung công tử thật tốt.” Thời điểm nàng gặp Chung Lâm vẫn luôn mặc nam trang, kỳ thật lần thứ ba nàng gặp hắn, hắn cũng không nhớ được tên nàng, hôm nay sao lại nhớ ra được?
Chung Lâm nghe xong vẫn là một bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như còn có chuyện gì đó chưa hỏi xong.
Du Thiên Linh đang muốn bảo hắn tiếp tục, lúc này chưởng quầy đi tới, nói: “Công chúa điện hạ, sương phòng đã được chuẩn bị tốt, đồ ăn cũng được mang lên.” Dứt lời tay chỉ về phía một gian phòng trên lầu, “Ở bên kia.”
Du Thiên Linh nhìn theo phương hướng cánh tay hắn, một nam tử mặc hoa phục nằm sấp trên lan can, thấy nàng nhìn qua thì mỉm cười, đối với nam tử mà nói, người nam nhân này có một gương mặt đẹp đến dị thường.
Du Thiên Linh đứng lên nói với Chung Lâm : “Ta có khách quý muốn gặp, ngày khác lại ôn chuyện cùng Chung công tử .” Dứt lời vỗ vài cái lên bả vai hắn, rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Chung Lâm đuổi theo vài bước, nhưng bị Trần Nhượng cản lại: “Chung công tử mời trở về đi.”
Chung Lâm nhìn Trần Nhượng, lại ngẩng đầu thấy Du Thiên Linh sóng vai cùng một nam tử bước vào sương phòng, hỏi: “Người nọ là ai a.”
Trần Nhượng không trả lời hắn, chỉ nói: “Chung công tử , xin mời.”
Chung Lâm có chút ủ rũ bước ra ngoài, nghe thấy có người nghị luận sôi nổi nói: “Ai, đó có phải là Liễu Phi Tiên của gánh hát Ninh Viên hay không ?”
“Đúng vậy, chính là hắn! Bỏ lớp trang điểm đi quả nhiên tuấn mỹ bất phàm, không phụ cái tên Phi Tiên này.”
Thực sự tuấn mỹ sao? Chung Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, cửa đã khép lại, không còn nhìn thấy bóng người, hắn nhíu mày.
*
Liễu Phi Tiên tên thật là Hướng Trạch, là lâu chủ của tổ chức tình báo có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ - Hồng Nhạn Lâu, đồng thời cũng là bạn cũ nhiều năm của Du Thiên Linh.
Hướng Trạch ngồi bên cạnh Du Thiên Linh, dáng vẻ nhu nhược dựa vào cạnh bàn, chống cằm nhìn Du Thiên Linh, đuôi mắt hơi nâng, mang theo vài khần quyến rũ: “Lúc này ta vừa mới tới kinh thành, công chúa điện hạ đã tặng một phần đại lễ như vậy, đoạt hết sự nổi bật của gánh hát.”
Du Thiên Linh rót cho hắn ly rượu: “ Coi như ta tạ lỗi với ngươi, đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp, không phải sao? Tới nghe ngươi hát tuồng, đụng phải mấy người không có mắt như vậy, nếu ta không giáo huấn một chút, chẳng phải bọn họ sẽ xem ta như hổ giấy.”
Hướng Trạch tiếp nhận chén rượu ngửa đầu uống cạn chén, vài giọt tràn ra ngoài môi, hắn lè lưỡi liếm một chút, ánh mắt nhìn Du Thiên Linh mang theo sự lưu luyến nhè nhẹ: “Điện hạ chỉ vì muốn thị uy, mà biến địa bàn của ta thành thế này, xem ra ở trong lòng điện hạ, ta bất quá cũng chỉ như vậy.” Dứt lời còn chu miệng lên.
Du Thiên Linh thầm mắng hắn một câu phong tao (dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ), nói thẳng: “Muốn bao nhiêu, ra giá đi.”
Hướng Trạch mỉm cười, phong tình vạn chủng, vươn năm ngón tay, trong ánh mắt quyến rũ kia toát lên khí chất của một con buôn.
Du Thiên Linh lại mắng hắn thêm một câu tiểu nhân, lấy túi tiền từ trong ngực ra ném cho hắn, hắn mở ra nhìn, đôi mắt phát sáng, thích thú nhét túi tiền vào trong ngực, ôm lấy cánh tay Du Thiên Linh nói: “Điện hạ tốt của nô gia, đúng là xa hoa ~”
Du Thiên Linh nhướng mày , vỗ mạnh vào tay hắn: “Nói chính sự đi.”
Hướng Trạch nắm tay nàng không bỏ, hắng giọng, ghé vào bên tai nàng nói: “Điện hạ quả nhiên là thần cơ diệu toán, Lục gia kế vị, mấy ngày nữa chuyện này đoán chừng sẽ nhanh chóng truyền tới các quốc gia, nô gia còn nghe nói hắn tính toán phái sứ thần đi sứ Du Quốc.” Vừa nói hắn vừa chép miệng, “Lúc này mới đăng cơ, đã gấp gáp không chờ nổi đi sứ Du Quốc, nhất định là có tâm tư bất chính đối với điện hạ ngài!”
Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày, một bộ dáng phiền phức không chịu được: “Ngươi phái người nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn thật sự phái người đi sứ Du Quốc, phải giữ người lại, trước khi ta đại hôn không thể cho bọn họ đặt chân vào kinh thành.” Thủ hạ của hắn dám xuống tay với Phò mã mà nàng lựa chọn, lên ngôi hoàng đế rồi đúng là có sự khác biệt.
“Ngài cứ yên tâm đi.” Dứt lời Hướng Trạch kéo tay nàng qua, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng, một bộ dáng ủy khuất nói, “Điện hạ, Phò mã đẹp mắt sao? So với nô gia còn xinh đẹp hơn sao? Lúc này mới mấy ngày a, điện hạ ngay cả Lục gia đã từng theo ngài nhiều năm cũng từ bỏ, lại còn trừ khử những người mà Lục gia cho lưu lại bên cạnh ngài không còn một mảnh, thật sự chưa từng thấy ngài tuyệt tình như vậy ~ sớm biết ngài không xem trọng Lục gia, nô gia nói gì cũng phải quấn lấy ngài, nói không chừng cũng có thể nhận được một chức Phò mã ~”
Du Thiên Linh cười ha hả: “Phò mã không chỉ đẹp, còn không có phong tao bằng ngươi, ngươi nói ngươi một đại nam nhân, suốt ngày chít chít như đàn bà, ngươi có thể bình thường một chút không?”
Hướng Trạch hừ nói: “Điện hạ thì biết cái gì? Nô gia là con hát, đó gọi là sự hợp nhất giữa con người và vở kịch, chính là cảnh giới!”
Du Thiên Linh mặc kệ hắn, rót ly rượu tự mình uống.
Hướng Trạch lại dán vào đây, nháy đôi mắt nói: “Điện hạ, ngài thật sự không suy xét đem nô gia thu vào hậu viện sao? Phò mã tuy đẹp, nhưng nào có tình thú bằng nô gia? Nô gia còn có thể giúp người làm việc, trở thành người trong nhà, nô gia đương nhiên sẽ càng dụng tâm hơn, sẽ không tiếp tục thu ngân lượng của ngài nữa.”
Du Thiên Linh duỗi tay đẩy mặt hắn ra: “Sau đó ngươi có thể trực tiếp dọn rỗng kim khố (kho tiền, kho vàng ) của ta có phải hay không? Chút tâm tư này của ngươi, ngươi nghĩ rằng sẽ giấu diếm được ai?”
Hướng Trạch không vui nói: “Điện hạ nói như vậy, chính là trách oan nô gia, nô gia một lòng trung thành chiếu nhật nguyệt!” Nói xong còn kéo tay nàng, đặt lên ngực mình, một bộ dáng chân tình rất thật lòng.
Du Thiên Linh trừng hắn một cái, đang muốn thuận thế xoa nắn hắn một phen, đột nhiên nghe được bên cửa sổ có tiếng động, nàng quay đầu quát: “Ai!”
Chung Lâm từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì sửng sốt, một lát sau mới hoàn hồn, chui vào qua cửa sổ: “Công chúa điện hạ, vi thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là có một chuyện muốn nói.” Dứt lời hắn liếc mắt nhìn Hướng Trạch bên cạnh một cái, hơi có chút không cao hứng.
Du Thiên Linh đẩy Hướng Trạch ra, không hỏi hắn có chuyện gì, mà nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Chung Lâm trả lời: “Ta muốn tiến vào bằng cửa chính, nhưng bị thị vệ ngăn cản, ta thấy cạnh cửa sổ không có người gác, liền bò lên , thỉnh công chúa thứ tội.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế sắc mặt có chút thay đổi: Xem ra thị vệ của nàng nên tuyển chọn một lần nữa.
“Ngươi tới có chuyện gì?”
Chung Lâm nhìn nàng, thật cẩn thận lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, sau đó mở ra trước mặt nàng: “Công chúa điện hạ, lúc trước ngài thiếu ta mười lượng bạc, nói mười ngày sau sẽ trả, vi thần tín nhiệm ngài mới cho ngài mượn , nhưng sau ngày đó ngài không xuất hiện nữa, bạc này cũng không còn……”
Hắn ấp a ấp úng lâu như vậy, lại hao hết tâm tư bò vào bằng cửa sổ, chính là vì mười lượng bạc?! Du Thiên Linh nhìn giấy nợ trước mắt trợn mắt há hốc mồm, Chung Lâm người này thật đúng là khó lường ……
Hướng Trạch cười ầm thành tiếng, cười đến mức nằm sấp trên bàn: “Điện hạ cư nhiên thiếu tiền không trả! Thật đúng là cười chết ta.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì cảm thấy buồn bực, lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng hắn, mắng: “Vậy ngươi đi tìm chết đi!” Dứt lời, nàng móc từ trong ngực ra một thỏi vàng ném cho Chung Lâm, “Trả lại ngươi, còn việc gì nữa không?”
Chung Lâm nhìn thỏi vàng trong tay , thần sắc có chút khó xử: “Nhiều quá, vi thần không mang ngân lượng để trả lại cho điện hạ……”
Bổn Đại tướng quân sẽ thèm để ý số tiền nhỏ này? Du Thiên Linh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Coi như tiền lãi, ngươi nhận lấy đi.”
Chung Lâm hết nhìn nàng lại nhìn vàng, giống như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn thu vàng vào trong tay áo, thành khẩn nói: “Đa tạ điện hạ, vi thần không còn chuyện gì nữa, điện hạ, cáo từ.” Nói xong lại đi về phía cửa sổ , khi đi tới bên cạnh cửa sổ, hắn hơi dừng chân bước, có chút do dự nói, “Điện hạ, kỳ thật vi thần còn có một câu muốn nói……”
Du Thiên Linh cũng không biết nên tức hay nên cười, nói: “Còn có chuyện gì?”
Chung Lâm nghiêm mặt nói: “Nếu Điện hạ muốn gả thấp cho a Kim, vẫn nên đối xử với a Kim toàn tâm toàn ý đi……” Dứt lời còn đưa mắt nhìn Hướng Trạch, tỏ vẻ coi thường hắn, “A Kim là người tốt, hắn đã nhận định là điện hạ đương nhiên sẽ đối với điện hạ trung tâm như một, thỉnh điện hạ đừng khiến hắn thương tâm.”
Hướng Trạch vừa nghe thế liền không vui: “Ai! Tên ngốc to con! Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Ta không phải người tốt sao?”
Chung Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý đến hắn.
Du Thiên Linh nghe vậy giương mày lên: “A Kim? Ngươi là nói Thời Hoài Kim?”
Chung Lâm gật đầu.
Du Thiên Linh lại hỏi: “Ngươi nhận thức huynh ấy?”
Chung Lâm tiếp tục gật đầu: “Ta và hắn là bằng hữu chung phòng bệnh, từ lúc còn rất nhỏ đã quen biết, khi đó tổ phụ hắn còn sống, đối xử với hắn rất tốt, nhưng sau khi tổ phụ hắn qua đời, ta rất ít khi thấy hắn.” Dứt lời hắn lại nhỏ giọng hỏi, “Nghe nói hắn bị thương, hắn hiện tại có khỏe không?”
Bị Chung Lâm hỏi như vậy, Du Thiên Linh mới nhớ tới từ sau khi Thời Hoài Kim vào cung, nàng còn chưa có đi thăm hắn đâu: “Hắn vẫn tốt…… Đi.” Nương, nàng cư nhiên không biết Thời Hoài Kim đã hết bệnh hay chưa, mấy tên cẩu nô tài trong cung kia tại sao không tới bẩm báo cho nàng?
Du Thiên Linh nga một tiếng, bưng chén trà trong tay lên đưa cho hắn: “ Hất nước cho hắn tỉnh lại, tiếp tục đánh, chỉ cần không chết, một cái cũng không thể thiếu.”
Mọi người vây xem nghe vậy hít một hơi thật sâu, trên sân khấu, gương mặt những người đó đã đầy vết máu, thê thảm không nỡ nhìn, cho dù là nam nhân cũng không đành lòng nhìn cảnh đó, vậy mà vị công chúa kia, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp, nhưng lại mặt không đổi sắc, quả nhiên là Diêm Vương sống trong lời đồn!
Du Thiên Linh mặc kệ người khác nghĩ như thế nào về nàng, nàng có chút tò mò nhìn chằm chằm sườn mặt Chung Lâm . Đồng liêu ngày xưa huyết nhục mơ hồ, nhưng thật ra hắn vẫn có thể bình tĩnh mở miệng đếm, hay là lúc trước nàng nhìn lầm hắn? Chung Lâm này cũng có vài phần ý tứ a.
Du Thiên Linh hỏi Trần Nhượng : “Chung Lâm làm việc tại Binh Bộ như thế nào?”
Lúc trước Du Thiên Linh lựa chọn Phò mã, Trần Nhượng theo danh sách nàng liệt kê, tinh tế hỏi thăm một lần, đối với Chung Lâm đương nhiên có một chút hiểu biết, trả lời: “Làm việc cần cù thật thà, hành sự cẩn thận, cũng không đua đòi theo các thiếu gia con nhà quan lại khác, chỉ là quan hệ giữa đồng liêu không được tốt, làm người có chút quá mức cương trực công chính, cho nên lời nói ra luôn đắc tội với người khác.”
Ngón tay Du Thiên Linh gõ gõ lên mặt bàn, giống như đang tự nói với chính mình: “Như vậy a, nhưng thật ra là một bảo đao tốt…… chân hắn bị thương rất nghiêm trọng?”
“Cái này thuộc hạ cũng không biết, chỉ biết hắn đi đường cũng không đáng lo ngại.”
Du Thiên Linh ừ một tiếng, vừa vặn tiếng vả miệng trên sân khấu ngừng lại, Chung Lâm đi về phía nàng, có nề nếp nói: “Công…… Công chúa điện hạ, tổng cộng 103 cái, thời điểm ta kêu dừng, những thị vệ đó lại đánh nhiều hơn ba cái.”
Du Thiên Linh nhàn nhã nói: “Nhiều thêm mấy cái như vậy không đáng ngại, chỉ cần không thiếu là được rồi.”
Chung Lâm lên tiếng, vẫn là một bộ dáng muốn nói lại thôi, muốn nói gì đó nhưng lại không dám .
Du Thiên Linh mỉm cười: “Ngươi có chuyện gì muốn hỏi ta?”
Chung Lâm do dự một lát, hỏi: “Điện hạ thật sự là Du Thất sao?”
Du Thiên Linh gật đầu: “Đúng vậy, trí nhớ của Chung công tử thật tốt.” Thời điểm nàng gặp Chung Lâm vẫn luôn mặc nam trang, kỳ thật lần thứ ba nàng gặp hắn, hắn cũng không nhớ được tên nàng, hôm nay sao lại nhớ ra được?
Chung Lâm nghe xong vẫn là một bộ dáng muốn nói lại thôi, giống như còn có chuyện gì đó chưa hỏi xong.
Du Thiên Linh đang muốn bảo hắn tiếp tục, lúc này chưởng quầy đi tới, nói: “Công chúa điện hạ, sương phòng đã được chuẩn bị tốt, đồ ăn cũng được mang lên.” Dứt lời tay chỉ về phía một gian phòng trên lầu, “Ở bên kia.”
Du Thiên Linh nhìn theo phương hướng cánh tay hắn, một nam tử mặc hoa phục nằm sấp trên lan can, thấy nàng nhìn qua thì mỉm cười, đối với nam tử mà nói, người nam nhân này có một gương mặt đẹp đến dị thường.
Du Thiên Linh đứng lên nói với Chung Lâm : “Ta có khách quý muốn gặp, ngày khác lại ôn chuyện cùng Chung công tử .” Dứt lời vỗ vài cái lên bả vai hắn, rồi nhanh chóng đi lên lầu.
Chung Lâm đuổi theo vài bước, nhưng bị Trần Nhượng cản lại: “Chung công tử mời trở về đi.”
Chung Lâm nhìn Trần Nhượng, lại ngẩng đầu thấy Du Thiên Linh sóng vai cùng một nam tử bước vào sương phòng, hỏi: “Người nọ là ai a.”
Trần Nhượng không trả lời hắn, chỉ nói: “Chung công tử , xin mời.”
Chung Lâm có chút ủ rũ bước ra ngoài, nghe thấy có người nghị luận sôi nổi nói: “Ai, đó có phải là Liễu Phi Tiên của gánh hát Ninh Viên hay không ?”
“Đúng vậy, chính là hắn! Bỏ lớp trang điểm đi quả nhiên tuấn mỹ bất phàm, không phụ cái tên Phi Tiên này.”
Thực sự tuấn mỹ sao? Chung Lâm quay đầu lại nhìn thoáng qua, cửa đã khép lại, không còn nhìn thấy bóng người, hắn nhíu mày.
*
Liễu Phi Tiên tên thật là Hướng Trạch, là lâu chủ của tổ chức tình báo có tiếng tăm lừng lẫy trên giang hồ - Hồng Nhạn Lâu, đồng thời cũng là bạn cũ nhiều năm của Du Thiên Linh.
Hướng Trạch ngồi bên cạnh Du Thiên Linh, dáng vẻ nhu nhược dựa vào cạnh bàn, chống cằm nhìn Du Thiên Linh, đuôi mắt hơi nâng, mang theo vài khần quyến rũ: “Lúc này ta vừa mới tới kinh thành, công chúa điện hạ đã tặng một phần đại lễ như vậy, đoạt hết sự nổi bật của gánh hát.”
Du Thiên Linh rót cho hắn ly rượu: “ Coi như ta tạ lỗi với ngươi, đây chẳng qua chỉ là một sự trùng hợp, không phải sao? Tới nghe ngươi hát tuồng, đụng phải mấy người không có mắt như vậy, nếu ta không giáo huấn một chút, chẳng phải bọn họ sẽ xem ta như hổ giấy.”
Hướng Trạch tiếp nhận chén rượu ngửa đầu uống cạn chén, vài giọt tràn ra ngoài môi, hắn lè lưỡi liếm một chút, ánh mắt nhìn Du Thiên Linh mang theo sự lưu luyến nhè nhẹ: “Điện hạ chỉ vì muốn thị uy, mà biến địa bàn của ta thành thế này, xem ra ở trong lòng điện hạ, ta bất quá cũng chỉ như vậy.” Dứt lời còn chu miệng lên.
Du Thiên Linh thầm mắng hắn một câu phong tao (dáng dấp cử chỉ thanh tú đẹp đẽ), nói thẳng: “Muốn bao nhiêu, ra giá đi.”
Hướng Trạch mỉm cười, phong tình vạn chủng, vươn năm ngón tay, trong ánh mắt quyến rũ kia toát lên khí chất của một con buôn.
Du Thiên Linh lại mắng hắn thêm một câu tiểu nhân, lấy túi tiền từ trong ngực ra ném cho hắn, hắn mở ra nhìn, đôi mắt phát sáng, thích thú nhét túi tiền vào trong ngực, ôm lấy cánh tay Du Thiên Linh nói: “Điện hạ tốt của nô gia, đúng là xa hoa ~”
Du Thiên Linh nhướng mày , vỗ mạnh vào tay hắn: “Nói chính sự đi.”
Hướng Trạch nắm tay nàng không bỏ, hắng giọng, ghé vào bên tai nàng nói: “Điện hạ quả nhiên là thần cơ diệu toán, Lục gia kế vị, mấy ngày nữa chuyện này đoán chừng sẽ nhanh chóng truyền tới các quốc gia, nô gia còn nghe nói hắn tính toán phái sứ thần đi sứ Du Quốc.” Vừa nói hắn vừa chép miệng, “Lúc này mới đăng cơ, đã gấp gáp không chờ nổi đi sứ Du Quốc, nhất định là có tâm tư bất chính đối với điện hạ ngài!”
Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày, một bộ dáng phiền phức không chịu được: “Ngươi phái người nhìn chằm chằm hắn, nếu hắn thật sự phái người đi sứ Du Quốc, phải giữ người lại, trước khi ta đại hôn không thể cho bọn họ đặt chân vào kinh thành.” Thủ hạ của hắn dám xuống tay với Phò mã mà nàng lựa chọn, lên ngôi hoàng đế rồi đúng là có sự khác biệt.
“Ngài cứ yên tâm đi.” Dứt lời Hướng Trạch kéo tay nàng qua, vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay nàng, một bộ dáng ủy khuất nói, “Điện hạ, Phò mã đẹp mắt sao? So với nô gia còn xinh đẹp hơn sao? Lúc này mới mấy ngày a, điện hạ ngay cả Lục gia đã từng theo ngài nhiều năm cũng từ bỏ, lại còn trừ khử những người mà Lục gia cho lưu lại bên cạnh ngài không còn một mảnh, thật sự chưa từng thấy ngài tuyệt tình như vậy ~ sớm biết ngài không xem trọng Lục gia, nô gia nói gì cũng phải quấn lấy ngài, nói không chừng cũng có thể nhận được một chức Phò mã ~”
Du Thiên Linh cười ha hả: “Phò mã không chỉ đẹp, còn không có phong tao bằng ngươi, ngươi nói ngươi một đại nam nhân, suốt ngày chít chít như đàn bà, ngươi có thể bình thường một chút không?”
Hướng Trạch hừ nói: “Điện hạ thì biết cái gì? Nô gia là con hát, đó gọi là sự hợp nhất giữa con người và vở kịch, chính là cảnh giới!”
Du Thiên Linh mặc kệ hắn, rót ly rượu tự mình uống.
Hướng Trạch lại dán vào đây, nháy đôi mắt nói: “Điện hạ, ngài thật sự không suy xét đem nô gia thu vào hậu viện sao? Phò mã tuy đẹp, nhưng nào có tình thú bằng nô gia? Nô gia còn có thể giúp người làm việc, trở thành người trong nhà, nô gia đương nhiên sẽ càng dụng tâm hơn, sẽ không tiếp tục thu ngân lượng của ngài nữa.”
Du Thiên Linh duỗi tay đẩy mặt hắn ra: “Sau đó ngươi có thể trực tiếp dọn rỗng kim khố (kho tiền, kho vàng ) của ta có phải hay không? Chút tâm tư này của ngươi, ngươi nghĩ rằng sẽ giấu diếm được ai?”
Hướng Trạch không vui nói: “Điện hạ nói như vậy, chính là trách oan nô gia, nô gia một lòng trung thành chiếu nhật nguyệt!” Nói xong còn kéo tay nàng, đặt lên ngực mình, một bộ dáng chân tình rất thật lòng.
Du Thiên Linh trừng hắn một cái, đang muốn thuận thế xoa nắn hắn một phen, đột nhiên nghe được bên cửa sổ có tiếng động, nàng quay đầu quát: “Ai!”
Chung Lâm từ ngoài cửa sổ thò đầu vào, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng thì sửng sốt, một lát sau mới hoàn hồn, chui vào qua cửa sổ: “Công chúa điện hạ, vi thần nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là có một chuyện muốn nói.” Dứt lời hắn liếc mắt nhìn Hướng Trạch bên cạnh một cái, hơi có chút không cao hứng.
Du Thiên Linh đẩy Hướng Trạch ra, không hỏi hắn có chuyện gì, mà nói: “Ngươi vào bằng cách nào?”
Chung Lâm trả lời: “Ta muốn tiến vào bằng cửa chính, nhưng bị thị vệ ngăn cản, ta thấy cạnh cửa sổ không có người gác, liền bò lên , thỉnh công chúa thứ tội.”
Du Thiên Linh vừa nghe thế sắc mặt có chút thay đổi: Xem ra thị vệ của nàng nên tuyển chọn một lần nữa.
“Ngươi tới có chuyện gì?”
Chung Lâm nhìn nàng, thật cẩn thận lấy ra một tờ giấy từ trong ngực, sau đó mở ra trước mặt nàng: “Công chúa điện hạ, lúc trước ngài thiếu ta mười lượng bạc, nói mười ngày sau sẽ trả, vi thần tín nhiệm ngài mới cho ngài mượn , nhưng sau ngày đó ngài không xuất hiện nữa, bạc này cũng không còn……”
Hắn ấp a ấp úng lâu như vậy, lại hao hết tâm tư bò vào bằng cửa sổ, chính là vì mười lượng bạc?! Du Thiên Linh nhìn giấy nợ trước mắt trợn mắt há hốc mồm, Chung Lâm người này thật đúng là khó lường ……
Hướng Trạch cười ầm thành tiếng, cười đến mức nằm sấp trên bàn: “Điện hạ cư nhiên thiếu tiền không trả! Thật đúng là cười chết ta.”
Du Thiên Linh nghe vậy thì cảm thấy buồn bực, lấy một khối điểm tâm nhét vào miệng hắn, mắng: “Vậy ngươi đi tìm chết đi!” Dứt lời, nàng móc từ trong ngực ra một thỏi vàng ném cho Chung Lâm, “Trả lại ngươi, còn việc gì nữa không?”
Chung Lâm nhìn thỏi vàng trong tay , thần sắc có chút khó xử: “Nhiều quá, vi thần không mang ngân lượng để trả lại cho điện hạ……”
Bổn Đại tướng quân sẽ thèm để ý số tiền nhỏ này? Du Thiên Linh không kiên nhẫn vẫy vẫy tay: “Coi như tiền lãi, ngươi nhận lấy đi.”
Chung Lâm hết nhìn nàng lại nhìn vàng, giống như trải qua một cuộc đấu tranh tư tưởng kịch liệt, cuối cùng vẫn thu vàng vào trong tay áo, thành khẩn nói: “Đa tạ điện hạ, vi thần không còn chuyện gì nữa, điện hạ, cáo từ.” Nói xong lại đi về phía cửa sổ , khi đi tới bên cạnh cửa sổ, hắn hơi dừng chân bước, có chút do dự nói, “Điện hạ, kỳ thật vi thần còn có một câu muốn nói……”
Du Thiên Linh cũng không biết nên tức hay nên cười, nói: “Còn có chuyện gì?”
Chung Lâm nghiêm mặt nói: “Nếu Điện hạ muốn gả thấp cho a Kim, vẫn nên đối xử với a Kim toàn tâm toàn ý đi……” Dứt lời còn đưa mắt nhìn Hướng Trạch, tỏ vẻ coi thường hắn, “A Kim là người tốt, hắn đã nhận định là điện hạ đương nhiên sẽ đối với điện hạ trung tâm như một, thỉnh điện hạ đừng khiến hắn thương tâm.”
Hướng Trạch vừa nghe thế liền không vui: “Ai! Tên ngốc to con! Ngươi nói lời này là có ý tứ gì? Ta không phải người tốt sao?”
Chung Lâm hừ lạnh một tiếng, khinh thường để ý đến hắn.
Du Thiên Linh nghe vậy giương mày lên: “A Kim? Ngươi là nói Thời Hoài Kim?”
Chung Lâm gật đầu.
Du Thiên Linh lại hỏi: “Ngươi nhận thức huynh ấy?”
Chung Lâm tiếp tục gật đầu: “Ta và hắn là bằng hữu chung phòng bệnh, từ lúc còn rất nhỏ đã quen biết, khi đó tổ phụ hắn còn sống, đối xử với hắn rất tốt, nhưng sau khi tổ phụ hắn qua đời, ta rất ít khi thấy hắn.” Dứt lời hắn lại nhỏ giọng hỏi, “Nghe nói hắn bị thương, hắn hiện tại có khỏe không?”
Bị Chung Lâm hỏi như vậy, Du Thiên Linh mới nhớ tới từ sau khi Thời Hoài Kim vào cung, nàng còn chưa có đi thăm hắn đâu: “Hắn vẫn tốt…… Đi.” Nương, nàng cư nhiên không biết Thời Hoài Kim đã hết bệnh hay chưa, mấy tên cẩu nô tài trong cung kia tại sao không tới bẩm báo cho nàng?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook