Huệ An Hầu ra lệnh đóng cửa phủ lại, gọi hai huynh đệ vào thính đường: “Các ngươi nói xem, chuyện này rốt cuộc là như thế nào!”
Gương mặt Khi Hoài Ân tái nhợt, giận dữ nói: “Đây đều là quỷ kế của đại ca!”
Thời Hoài Kim đứng thẳng eo, thần sắc lạnh nhạt: “Thanh giả tự thanh.”
Huệ An Hầu vừa nghe liền nhăn mi , trong này nhất định có chuyện gì đó mà ông không biết, ông nhìn về phía Khi Hoài Ân trước: “Hoài ân, ngươi nói trước.”
Hôm qua, Khi Hoài Ân chưa vội vã đem việc này báo cho phụ thân, hắn vốn định tìm hiểu mọi chuyện sau đó tìm ra cách gải quyết rồi mới báo cho phụ thân, lại không nghĩ tới thánh chỉ đổi Phò mã đã truyền xuống nhanh như vậy.

Hiện nay chuyện cũng không còn cách nào giấu diếm, đoàn người trở lại bên trong thính đường, Khi Hoài Ân đem sự tình nhất nhất nói ra.
Mấy ngày trước, hắn ra ngoài gặp bằng hữu, trên đường đã làm mất túi tiền, lúc đó Du Thiên Linh nữ phẫn nam trang giúp hắn tìm trở về.

Hắn vì bày tỏ lòng biết ơn, đã mời nàng uống trà, tuy rằng có hàn huyên vài câu nhưng vẫn chưa tới mức thâm giao.

Lại qua mấy ngày, hắn ra ngoài đạp thanh cùng bằng hữu, gặp thổ phỉ, lại được Du Thiên Linh đúng lúc đi ngang qua cứu, lúc này hai người mới trở thành bằng hữu.
Du Thiên Linh nói nàng là nhân sĩ giang hồ, theo phụ thân vào kinh thành buôn bán, đối với địa hình trong kinh không quen thuộc, thỉnh Khi Hoài Ân dẫn đường, làm quen với kinh thành.

Khi Hoài Ân vui vẻ đáp ứng , lúc này hai người mới lui tới mấy ngày.
Hắn biết nàng là nữ tử vào hơn mười ngày trước.


Ngày ấy, Du Thiên Linh vì cảm tạ hắn đã dẫn đường vất vả trong nhiều ngày , nên mời hắn đi uống rượu, hai người tới nơi phong hoa tuyết nguyệt nổi tiếng nhất trong kinh thành đó chính là Minh Nguyệt Lâu.
Từ sau khi Huệ An Hầu phủ đứng vào hàng ngũ văn thần, gia phong cực kỳ nghiêm ngặt, hắn vốn không muốn đi, nhưng không chịu nổi thịnh tình mời mọc của Du Thiên Linh, nên hai người quy ước chỉ uống rượu không nói chuyện phong nguyệt, sau đó đi vào Minh Nguyệt Lâu.
Ngày đó , tại Minh Nguyệt Lâu phổ biến loại tiết mục cách mành hiến khúc, hắn và Du Thiên Linh trò chuyện với nhau rất vui vẻ, bất tri bất giác uống nhiều hơn mấy chén, sau khi tỉnh rượu Du Thiên Linh mặc trang phục của nữ tử gặp hắn, tán thưởng phong phạm quân tử của hắn, lại bày tỏ tình ý với hắn, hắn mới biết được Du Thiên Linh là nữ tử, lần này nàng cố ý thử hắn.
Thời điểm ấy, hắn cảm thấy giận dữ vì bị lừa dối, nhưng cũng có chút rung động nói không nên lời, ngày kế tiếp hắn tránh mặt không gặp nàng.

Ai ngờ Du Thiên Linh lại đêm khuya tìm tới cửa, dây dưa với hắn không thôi.
Khi Hoài Ân từ nhỏ đã được hầu phủ dốc lòng dạy dỗ, tuân thủ nghiêm ngặt lễ giáo, cũng không lén lút kết giao cùng nữ tử.

Bằng hữu mới kết bạn mấy ngày đột nhiên biến thành nữ tử, nàng không chỉ có tính cách tương hợp, bộ dáng lại rất xuất chúng, hắn khó tránh khỏi có chút không biết phải làm gì, xuân tâm nẩy mầm.

Dưới sự dây dưa không buông tha của nàng , hắn đã đáp ứng cùng nàng lén lui tới, vì thế mới có chuyện sau đó.
Làm thế nào hắn cũng không tin một Du Thiên Linh đã từng tìm mọi cách dây dưa với hắn sẽ đột nhiên nhìn trúng đại ca, hắn chất vấn Thời Hoài Kim nói: “Đại ca, đệ mặc kệ huynh dùng loại thủ đoạn gì đi lừa gạt công chúa, hành động của huynh chính là tội khi quân, chỉ cần hơi vô ý sẽ liên lụy đến hầu phủ, huynh không thể bởi vì tư lợi của bản thân mà phá hủy toàn bộ hầu phủ!”
Người chân chính phạm vào tội khi quân lại cùng hắn luận tội khi quân, Thời Hoài Kim có chút buồn cười nói: “Hoài Ân, lời này của đệ sai rồi, công chúa điện hạ đã biết thân phận thật sự của ta, hiện giờ lại định ra hôn ước một lần nữa, ta thành thân cùng công chúa đó là phụng chỉ mà làm, như thế nào lại trở thành tội khi quân?”
Khi Hoài Ân thấy Thời Hoài Kim ngoan cố không chịu hiểu, rốt cuộc hắn không giữ được hình tượng quý công tử thế gia nữa, đứng dậy cả giận nói: “ Không phải trong lòng đại ca huynh rõ ràng sao? Huynh giả mạo thân phận của ta, khiến công chúa cho rằng từ trước tới nay người mà nàng nhận thức chính là huynh, ép nàng sửa đổi hôn ước, đây không phải lừa gạt nàng sao? Không phải lừa gạt bệ hạ sao?”
Thời Hoài Kim giữ nguyên một bộ dáng không thể nề hà lắc đầu: “Hoài Ân, ta đã sớm nói với đệ, ta chưa bao giờ dùng thân phận của đệ lén gặp gỡ công chúa, ta đối đãi với công chúa một cách thẳng thắn thành khẩn, công chúa thưởng thức ta, mới có thể sửa đổi hôn ước, không hề có điều gì lừa gạt như đệ nói .”
Thưởng thức? Khi Hoài Ân không tin, nếu Du Thiên Linh dễ dàng thưởng thức đại ca như vậy, chẳng lẽ sự thấu hiểu nhau trong hơn nửa tháng của hắn và Du Thiên Linh kia đều là giấc mộng xuân thu?
Khi Hoài Ân một lần nữa không giữ được hình tượng, Huệ An Hầu đập bàn nói: “Đủ rồi! Nhìn bộ dáng hiện tại của các ngươi, có khác gì bọn tiểu nhân thấp hèn bên ngoài không?”

Khi Hoài Ân cắn môi, không cam lòng ngồi xuống, lúc này Huệ An Hầu mới hỏi Thời Hoài Kim nói: “Hoài Kim, rốt cuộc ngươi đã nói gì với công chúa, vì sao công chúa đột nhiên thay đổi hôn sự?”
Thời Hoài Kim lộ ra bộ dáng vô tội, nói: “Con có thể nói cái gì? Ngay cả Hoài Ân còn không biết người cùng hắn tương giao trong nửa tháng là công chúa, thì làm sao con biết được? Công chúa điện hạ tức giận, con đương nhiên muốn thuyết phục, công chúa rộng lượng, tha lỗi cho con, lại đối với suy nghĩ của con sinh ra vài phần thưởng thức, lúc này mới thay đổi hôn sự, chẳng lẽ còn muốn con không biết tốt xấu cự tuyệt mối hôn sự này? Sự tình chính là như thế, phụ thân cùng Hoài Ân tin hay không, không phải chuyện con có thể quản.”
Khi Hoài Ân nghe xong chắc chắn nói: “Phụ thân, sự tình nhất định không phải như thế, nhất định là đại ca đã sớm biết hết thảy, cố ý ra vẻ để lừa gạt công chúa!”
Huệ An Hầu nhíu mày, mắt nhìn con thứ nổi giận đùng đùng, lại nhìn trưởng tử khí định thần nhàn (bình tĩnh ), cũng không tin sự tình nhẹ nhàng như trưởng tử vừa nói.

Tính tình con thứ thuần thiện chính trực, dễ dàng tin tưởng người khác, mà trưởng tử mỗi ngày tối tăm âm u, không biết đang suy nghĩ cái gì, nói không chừng chính hắn mượn cơ hội bày ra mọi chuyện, muốn dẫm lên thân phận của đệ đệ một bước lên trời.

Nhưng thành thân cùng vị công chúa kia, cũng không phải chuyện tốt một bước lên trời, từ việc nàng quỷ kế đa đoan, không biết liêm sỉ thiết kế nam tử có thể nhìn ra được, tương lai họa phúc sớm tối còn chưa chắc chắn đâu.
Huệ An Hầu không vui liếc mắt nhìn trưởng tử một cái, thầm than: Chung quy vẫn là mí mắt quá thiển cận, chỉ có thể nhìn thấy cái lợi trước mắt.
Ông nói: “Mặc kệ sự tình rốt cuộc là như thế nào, nếu đã như thế, mối hôn sự này được định ra là sự thật.” Dứt lời, ông nhìn về phía Thời Hoài Kim, nói, “Hoài Kim, vi phụ hy vọng ngươi có thể rõ ràng, mặc kệ tương lai như thế nào, ngươi đều là người của Huệ An Hầu phủ, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn.”
Thời Hoài Kim nghe vậy đứng lên, cung kính nghiêm cẩn nghe theo lời dạy: “Phụ thân dạy bảo, hài nhi ghi nhớ trong lòng.”
Huệ An Hầu nghe vậy lông mày khẽ buông lỏng, gật đầu.
Khi Hoài Ân có chút sốt ruột nói: “Phụ thân, người không thể……”
“Hoài Ân!” Huệ An Hầu ngắt lời hắn, nói, “Ngày thường vi phụ dạy dỗ ngươi như thế nào? Mà ngươi, lại làm như thế nào? Lén lút gặp gỡ cùng nữ tử, đó là đạo quân tử mà ngươi học được sao? Trở về chép phạt mười lần ! Suy nghĩ thật kỹ một chút!” Con thứ được ông bảo hộ quá tốt, hắn quá mức lương thiện, mới có thể bị vị công chúa kia lừa bịp tình cảm, lại bị huynh trưởng lợi dụng, đây chính là thời điểm khiến hắn minh bạch.
Thời Hoài Kim không để bụng bọn họ nghĩ như thế nào về mình, đứng dậy rời đi.
Khi Hoài Ân đuổi theo, ngữ khí căm giận: “Đại ca, huynh cho rằng ngươi gạt được nhất thời, sẽ gạt được một đời sao? Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bại lộ, đến lúc đó ai cũng không giúp được huynh!”

Thời Hoài Kim dừng bước chân, không quay đầu lại, nói: “Hoài Ân, bởi vì thân là đại ca ngươi, ta mới có thể khuyên ngươi, ta khuyên ngươi không cần đi tìm công chúa đối chất, chuyện này đối với ngươi mà nói cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Rốt cuộc, người lừa nàng trước, là ngươi.”
Khi Hoài Ân đã nhận định đây là quỷ kế của Thời Hoài Kim, đời nào hắn chịu nghe lời khuyên: “Huynh đây là chột dạ! Vô luận như thế nào ta cũng sẽ tìm công chúa nói cho rõ ràng!”
Thời Hoài Kim thở dài: Trẻ con không dễ dạy.
*
Hôm sau, Huệ An Hầu phủ lại nhận được một đạo thánh chỉ, lần này không phải đổi Phò mã, mà là triệu Phò mã vào cung, mặt khác lại ban phủ đệ cho Phò mã.

Thời kỳ Ngô Quốc chưa diệt, trường hợp công chúa gả thấp, về sau phần lớn đều ở tại nhà chồng, cũng có thể ở tại phủ công chúa, hoặc cùng Phò mã phân nhà, đi ra ngoài, lập phủ đệ.

Chỉ có công chúa được sủng ái, hoặc Phò mã được đế vương ưu ái, mới có thể được ban phủ Phò mã.
Người ta đồn rằng , ban đầu phủ Phò được sửa chữa tốt dùng làm phủ đệ của Tứ hoàng tử sau khi thành hôn, thời điểm tứ hôn cho Khi Hoài Ân không ban, hiện giờ vừa đổi thành Thời Hoài Kim liền ban xuống dưới, bởi vậy có thể thấy được Thời Hoài Kim không chỉ được công chúa ưu ái, mà ngay cả bệ hạ cũng ưu ái.
Thời Hoài Kim tiếp thánh chỉ, nói với Huệ An Hầu : “Phụ thân, hài nhi đi xuống chuẩn bị, chốc lát sẽ tiến cung tạ ơn.”
Huệ An Hầu gật đầu, thần sắc có chút phức tạp.

Ngày đó sau khi thánh chỉ tứ hôn cho Khi Hoài Ân được ban xuống, Hoàng thượng chưa từng tuyên Khi Hoài Ân vào cung tạ ơn, lúc ấy ông chỉ nghĩ rằng hoàng thượng không nặng lễ nghĩa, nhưng hiện giờ sau khi sửa đổi hôn sự lại lập tức hạ chỉ triệu kiến Hoài Kim, hàm nghĩa trong đó khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Thực ra Du Bá Thiên không có thâm ý gì, thánh chỉ đều do nữ nhi của ông tự mình nghĩ ra, ông còn không phải xem sắc mặt của nữ nhi mà làm việc.

Hiện giờ nữ nhi đối với tân Phò mã rất vừa lòng, muốn mang phò mã tiến cung cho bọn họ nhìn một cái, lại còn xuất cung tự mình đi đón người, so sánh với mấy người trong quá khứ, nữ nhi đối với vị tân Phò mã này thực sự sủng không giới hạn.
Đây là lần đầu tiên, Du Thiên Linh cưỡi ngựa rêu rao khắp nơi tại kinh thành, một gương mặt diễm lệ bức người lại mang theo vài phần anh khí chạy hiên ngang ở trên đường, có một vài người tò mò đi theo nàng tới Huệ An Hầu phủ, nhìn thấy hạ nhân hầu phủ quỳ lạy nàng, mới biết được nàng chính là công chúa mặt quỷ ngày ấy!

Huệ An Hầu và phu nhân vội vàng ra đón: “Công chúa điện hạ như thế nào lại đột nhiên tới, Hoài Kim đang muốn vào cung tạ ơn, hiện giờ đang tắm gội thay quần áo .”
Hừ, Du Thiên Linh liếc bọn họ một cái: “Không vội, ta tới đón Phò mã, bảo hắn từ từ chuẩn bị, không cần sốt ruột.” Dứt lời tự mình bước vào Huệ An Hầu phủ.
Hạ nhân bưng trà cho nàng, Du Thiên Linh nhấp thử một ngụm, vẻ mặt ghét bỏ, dáng ngồi cũng không có đoan trang như lần trước, bắt chéo chân đánh giá mọi nơi.
Huệ An Hầu thấy thái độ của nàng rõ ràng có sự biến hóa, ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ nói sai, sẽ chọc nàng tức giận.
Du Thiên Linh lung lay chân trong chốc lát, hỏi: “ Sân viện của Phò mã ở đâu? Dẫn ta đi nhìn một cái.”
Huệ An Hầu không dám tùy tiện cự tuyệt, nghe vậy đứng dậy: “Thần đưa công chúa điện hạ qua đó.”
Du Thiên Linh xua tay: “Không cần, tìm một hạ nhân dẫn ta qua được rồi.” Dứt lời tự mình chỉ một gã sai vặt, “Trông ngươi có vẻ khỏe mạnh, dẫn ta đến viện của Phò mã .” Nói xong liền bước chân ra ngoài, nàng không hề giống như tới hầu phủ làm khách, lại càng giống chủ nhân của hầu phủ hơn.
Gã sai vặt đi phía trước dẫn đường, sau lưng đã toát một tầng mồ hôi mỏng, công chúa xinh đẹp, nhưng trong lời đồn nàng chính là sát thần giơ tay chém đầu không hề chớp mắt a, hắn chỉ đi phía trước dẫn đường, nhưng vẫn lo sợ tư thế không hợp quy củ sẽ chọc nàng tức giận.
“Nơi ở của Phò mã cũng quá hẻo lánh đi, đi lâu như vậy còn chưa tới.”
Gã sai vặt vừa nghe thế vội trả lời: “Bẩm công chúa, không xa, ngay ngã rẽ phía trước là tới rồi, ngày thường thế tử thích yên tĩnh, nên tự mình lựa chọn một sân viện ở vị trí như vậy.”
Gã sai vặt vừa dứt lời , phía trước liền có một nam tử đi ra, một thân áo gấm, mặt mày tinh xảo, khí chất thanh nhã như lan.

Trong phủ có hai vị công tử tuy rằng bộ dáng giống nhau, nhưng chỉ có thế tử mới có bộ dáng thanh lãnh ( thanh nhã và lạnh lùng) như vậy, mà nhị công tử làm người hiền hoà, từng đường nét của gương mặt luôn mang ý cười, vì thế hắn hành lễ nói: “Thế tử.”
Người tới không trả lời hắn, đi đến trước mặt Du Thiên Linh, hành lễ nói: “Công chúa điện hạ.”
Du Thiên Linh đánh giá hắn một phen, mày hơi chau, nói: “Khi Hoài Ân?”
Khi Hoài Ân nghe vậy thì sửng sốt, hắn không nghĩ tới thế nhưng nàng vừa liếc mắt một cái đã có thể nhận ra hắn, rõ ràng hắn có chút cố tình bắt chước bộ dáng ngày thường của đại ca, ngay cả gã sai vặt cũng nhận sai, làm thế nào nàng có thể phân biệt rõ ràng? Hay là đại ca cố ý ở trước mặt nàng bắt chước bộ dáng của hắn, khiến nàng cho rằng bộ dáng thanh lãnh như vậy mới nên là Khi Hoài Ân?
“Nhãn lực của công chúa điện hạ thật tốt, đúng là tại hạ, không biết công chúa điện hạ nhận ra tại hạ bằng cách nào?”
Du Thiên Linh không vui: Ngươi con mẹ nó khinh thường ta ? Nam nhân chính mình lựa chọn còn không nhận ra?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương