Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
-
Chương 51: Mục tiêu của tôi
Không phải trở thành vua đầu bếp kế tiếp, mà là trở thành Cố Văn Tư kế tiếp
Edit: Tím
Beta: TH
"Alo, mẹ ạ."
Cố Văn Tư đang gọt táo, điện thoại thì kẹp trên vai, tiếng cười sảng khoái của mẹ Tiết truyền ra từ trong điện thoại.
"Tiểu Du đã nói với mẹ, con chịu dọn về nhà là tốt rồi. Hai vợ chồng trẻ sống hoà thuận là ba mẹ yên tâm rồi, nhưng nếu thằng bé dám bắt nạt con thì phải nói cho mẹ biết, nghe chưa."
Con dao trong tay Cố Văn Tư chuyển động rất nhanh, xoay tít một vòng gọt toàn bộ vỏ của trái táo, "Con biết rồi mẹ."
"Tối nay tụi con về nhà ăn cơm đi, để ba con làm mấy món ngon đãi hai đứa." Mẹ Tiết nói.
Cố Văn Tư nhìn đồng hồ treo tường, "Chiều nay đài truyền hình sẽ thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ trước khi cuộc thi bắt đầu. Con sẽ qua ngay sau khi xong việc."
Cúp điện thoại, Tiểu Hồng ngồi gọt vỏ bên cạnh, vội nói chen vào, "Em biết nè, đây là phần thường hay được thêm vào các chương trình. Ví dụ, đầu bếp XX này bắt đầu tay trắng lập nghiệp từ khi còn thuở thiếu thời. Hơn nữa luôn kiên trì mười năm như một, mỗi ngày mài dao xoèn xoẹt... "
Trần Canh đang đứng khuấy bột cũng không ngừng gật đầu: "Còn có một vài yếu tố thôi thúc như nước mắt, gặp phải biến cố gia đình, người mang bệnh, trong lòng luôn mang hi vọng, cầu mà không được, càng nhiều lần về sau càng dốc sức hơn nữa." Nhưng vừa mới dứt lời, cậu ta liền hối hận.
Mọi người đột nhiên im lặng, Trần Canh nhanh chóng thầm chửi mình, nhắm mắt xin lỗi, "Thật xin lỗi Văn Tư, tôi chỉ nói giỡn chứ không có ý gì khác..."
"Không sao đâu." Cô cho táo vào một cái tô lớn, vẻ mặt không đổi: "Thật ra, tôi cũng tò mò họ sẽ phỏng vấn tôi như thế nào."
Cố Văn Tư đã sớm chuẩn bị đánh một trận với thủ đoạn khéo léo, lúc sau đến đài truyền hình mới phát hiện ra rằng nhóm chương trình vốn không sử dụng sân khấu mà đưa bọn họ người vào một phòng studio để phỏng vấn.
Người dẫn chương trình là Tiểu Tử, ăn mặc giản dị, bên cạnh còn có mấy vị đạo diễn đi theo: "Giới thiệu một chút nhé, vị này chắc hẳn mọi người cũng không còn xa lạ gì, chính là sư phụ Thôi - đầu bếp chính của khách sạn Bạch Dạ."
Còn lại đều là những vị đầu bếp chính nổi tiếng, ít nhiều gì ở đất Thượng Thành này thì những người trong giới cũng sẽ biết chút chút về nhau. Lúc này, họ khiêm tốn gật đầu hỏi thăm nhau.
"Đây là đầu bếp Cố của cửa hàng "Nửa món ăn, cả tấm lòng", thí sinh trẻ nhất cũng là thí sinh nữ duy nhất dự thi trong nhóm đồ ngọt." Năm người ngồi thành một vòng tròn đối diện với máy quay, Cố Văn Tư vừa vặn ngồi ở giữa hướng về phía người dẫn chương trình Tiểu Tử, tự nhiên có chút lo lắng.
"Cuộc phỏng vấn mà chúng tôi quay lại bây giờ sẽ được chiếu như một đoạn video giới thiệu bên lề trong lúc quảng cáo. Mọi người không cần quá lo lắng, thoải mái một chút là được." Mặc dù người dẫn chương trình nói vậy, Cố Văn Tư dồn sự chú ý vào tấm thẻ trong tay cô, nhiếp ảnh gia sau lưng cũng bắt đầu chụp ảnh.
"Sư phụ Tôn, tôi nghe nói rằng ông và vợ người Pháp đã quen nhau thông qua những món tráng miệng. Ông có thể chia sẻ cụ thể hơn cho chúng tôi biết được không?"
Ông chú trung niên điển trai ngồi bên phải Cố Văn Tư đỏ mặt, gãi gãi đầu: "Khi tôi đang học thêm chương trình nghiên cứu ẩm thực ở Pháp, vợ tôi là nhân viên bán hàng tại một tiệm bánh bên cạnh trường, mỗi lần đều bán cho tôi chiếc bánh mì lớn nhất. "
"Sau đó trước khi tôi trở về Trung Quốc, sau khi kết thúc khóa học, cô ấy cũng làm cho tôi một cái bánh mì to. Kết quả lại là cô ấy đã quyết định trở về nước cùng tôi."
"À, vậy là ông dùng một cái bánh mì để bắt vợ về nhà? Chà, có vẻ sau này tôi cũng nên chú ý một chút, xem có ai bán cho tôi bánh mì lớn nhất trong cửa hàng hay không." Tiểu Tử nói đùa, mọi người cũng cười vui vẻ.
Tiếp theo là Thôi Thuận Lượng, thí sinh hạt giống của đội món ngọt: "Năm ngoái, ông đã tham gia cuộc thi cấp tỉnh với tư cách là đại diện của Thượng Thành. Mặc dù sau cùng đã không thể tiến xa hơn, nhưng cũng là ứng cử viên được công nhận có thực lực mạnh nhất. Năm nay dự thi một lần nữa, ông có lời gì phát biểu hay mục tiêu gì không ạ?"
Thôi Thuận Lượng hôm nay mặc quần áo khác với bốn người kia. Thoạt nhìn, ông ấy cố ý mặc cho đặc biệt, bộ đồng phục đầu bếp cao cấp không kém phần trang trọng, cổ áo còn đính cài hình dao nĩa sáng lấp lánh, nghe nói đó là kí hiệu của khách sạn Bạch Dạ.
Bên cạnh, những đầu bếp chính mập mạp chỉ mặc áo sơ mi, trông giống như một bậc thầy bước ra từ sách giáo khoa.
"Con người luôn muốn một mình tiến về phía trước, nhưng lại chỉ quanh một chỗ. Các cuộc thi cấp tỉnh thậm chí là quốc gia đều có sự tham gia của các đầu bếp giỏi nhất ở mỗi khu vực. Văn hóa Trung Quốc phong phú và sâu sắc, lãnh thổ lại vô cùng rộng lớn. Nếu bạn muốn chiến đấu chống lại kẻ mạnh thì bạn phải là kẻ mạnh. Lần này, tôi quyết tâm sẽ giành chiến thắng, sẽ không lặp lại thất bại trước đó nữa."
Ông nói với khí thế hung hồn, biểu cảm của ba đầu bếp nam xung quanh cũng không được tốt. Cố Văn Tư nhận thấy rõ ràng lúc sư phụ Thôi nói chuyện, máy quay chiếu đến cũng nhiều hơn.
Sau nửa tiếng nói chuyện, cuộc phỏng vấn Mr. Thôi cũng kết thúc, người dẫn chương trình mới chú ý đến cô: "Đầu bếp Cố, không lâu trước đây có một phóng viên đã phát hiện ra cô đã từng là một trong những ứng cử viên cho hạng nhất của Cuộc thi Vua đầu bếp Mỹ năm ngoái, thực sự là như vậy sao?"
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, trong lòng cô hồi hộp, "Vâng, đúng vậy chính là tôi."
Tiểu Tử ngay lập tức thay đổi vẻ mặt [đau lòng] hoặc [đáng tiếc], "... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Là một tai nạn xe hơi đã lấy đi vị giác của tôi." Cô lặng lẽ siết ngón tay, thấy mọi người xung quanh không nói gì: "Đã là chuyện từ lâu rồi, nếu không phải là do truyền thông nhắc đến, tôi cũng sắp quên rồi."
"Thật ra thì mới vừa rồi sư phụ Thôi nói rất đúng. Khi gặp thất bại, nhiều người trong chúng ta sẽ dừng lại, suy nghĩ về quá khứ, kiểm tra lại xem những nỗ lực trước đó có đáng không. Trong lúc suy đi nghĩ lại thì thời gian cũng vẫn trôi đi. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định đi tiếp, ngay cả khi vấp ngã, tôi vẫn muốn đi. "
"Bây giờ tôi không thể nếm được vị ngọt đắng chua cay, nhưng chúng lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Có người sẽ nói tôi không biết tự lượng sức mình, cũng nói tôi cố làm vẻ bí ẩn. Tất cả đều là quyền tự do ngôn luận, nhưng..."
"Mục tiêu của tôi không phải là trở thành vua đầu bếp tiếp theo, hãy để tôi trở thành Cố Văn Tư tiếp theo là được rồi."
Cô nói một hơi, thậm chí không nhìn vào mắt Tiểu Tử. Người dẫn chương trình nhìn xuống kịch bản trên bàn, không thể làm gì khác ngoài im lặng vỗ tay.
Sau đó, Cố Văn Tư ngồi ngây người, nghe người dẫn chương trình phỏng vấn người khác một lần nữa. Ngay cả khi họ nói điều gì đó buồn cười, cô cũng không hề để tâm. Tâm trí cô như bay về phương xa, vô tri vô giác không có cách nào đặt người khác vào mắt.
Cứ như vậy cho đến khi nhìn thấy anh trước cổng đài truyền hình.
Du Việt mở cửa xe rồi dựa vào, nhìn cô từng bước đi tới, theo thói quen choàng vai cô, "Thế nào, tiết mục không vui?"
Cố Văn Tư lắc đầu, kéo tay anh ra rồi ngồi vào ghế phụ: "Hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà đi."
Du Việt nhìn cô mấy giây, nghe lời khởi động xe.
Ba Cố mẹ Tiết từ quê trở về, mang theo một số đặc sản địa phương, như bánh gạo nếp được nhuộm bằng rượu vang đỏ, măng thái lát mỏng.
Mọi người ngồi quây quần ăn cơm, mẹ Tiết thấy hai người cử chỉ thân mật, viên đá trong lòng mới được thả xuống.
"Tôi đi lấy thêm bát cơm nữa." Ba Cố cầm lấy bát đi vào bếp. Mẹ Tiết sau lưng kêu lên, "Tối rồi ăn ít một chút, nhìn cái bụng ông kìa!"
Bà lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Cố Văn Tư, "Đúng rồi, lần này về quê mẹ có gặp anh họ con, nó có hỏi con đâu. Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của nó, mẹ cũng không nói nhiều."
Hồi trẻ Tiết Gia Đường rời nhà, xuất ngoại học nghệ thuật, cũng coi như không đến nỗi tệ so với lứa của anh ta. Nhưng cha anh ta cũng đã lớn tuổi, chờ mãi vẫn không thấy anh ta mang con cái về.
"Con cũng đã lâu không liên lạc với anh họ nên không biết bây giờ anh ấy thế nào. Có bạn gái rồi sao?"
Mẹ Tiết lắc đầu, "Không có, hình như nó đang tạm thời ở lại Trung Quốc."
Lúc này ba Cố xới cơm xong quay lại, đồ ăn trong bát cũng được chất thành núi nhỏ. Mẹ Tiết gõ cầm đũa gõ vào mu bàn tay ông: "Ông nhìn vóc dáng Tiểu Du kìa, nhìn lại ông mà xem, rõ ràng lúc tôi gả cho ông, ông cũng một anh chàng đẹp trai đó! Năm tháng đúng thực là con dao giết heo! "
"Vậy thì bà cũng không thể cho tôi ăn không đủ no chứ..." Ba Cố cầm bát vẻ mặt đáng thương, lén lút gắp vài miếng mỡ ăn.
Nhìn thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, Du Việt đột nhiên nói nhỏ vào tai Cố Văn Tư, "Nếu sau này anh phát tướng, em sẽ không cho anh ăn cơm sao?"
Cô dừng lại, sau đó gắp cho anh một miếng thịt lợn trên đĩa, "Chờ đến khi anh được cho ăn thành một cơn lợn béo, là có thể mang đi làm thịt được rồi."
Du Việt nhìn vào miếng thịt đỏ hồng, sắc mặt bình tĩnh: "Lúc nào muốn ăn thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được."
Cố Văn Tư:... Việc ăn đó với việc cô ăn không giống nhau mà.
Vài ngày sau, cuộc phỏng vấn mà họ đã thực hiện đã được đài truyền hình chỉnh sửa biên tập lại.
"Không phải chứ, còn có người tin vào loại tình yêu bánh mì này sao?" Trần Canh hướng về phía TV, trợn trừng mắt: "Tất cả đều là kịch bản của ban tổ chức đó!"
"Còn có sư phụ Thôi nữa, lời trong lẫn ngoài chính là chỉ có ông đây mới từng trải qua cuộc thi cấp tỉnh, mấy người còn non dạ nên chưa thấy hết đúng không?" Trần Canh đi tới đi lui, "Những người này là ai?! "
"Đi ra đi ra, anh đang ngăn em nhìn chị Văn Tư đó!" Tiểu Hồng đẩy anh ta ra, lúc này tiệm không có khách, mấy người liền nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước máy tính.
Sau một đoạn quảng cáo, Cố Văn Tư là người cuối cùng xuất hiện, nhưng cô càng nhìn càng cản thấy không đúng. Ban tổ chức đã cắt hoàn toàn hai câu của cô, những gì cô nói lại biến thành:
Tất thảy đều là quyền tự do ngôn luận của người xem, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Mục tiêu của tôi không phải là trở thành vua đầu bếp tiếp theo, mà là trở thành Cố Văn Tư tiếp theo.
Có nghĩa là, những đầu bếp khác không đáng xem, chỉ cần nhớ đến tôi Cố Văn Tư là đủ rồi.
Ôi chúa ơi...
"Chị Văn Tư thật đẹp nha." Tiểu Hồng nói thật lòng, mọi người nhìn qua "Văn Tư oai thật!"
"Tôi..." Tôi nói tôi không nói như vậy, mọi người có tin không?
Edit: Tím
Beta: TH
"Alo, mẹ ạ."
Cố Văn Tư đang gọt táo, điện thoại thì kẹp trên vai, tiếng cười sảng khoái của mẹ Tiết truyền ra từ trong điện thoại.
"Tiểu Du đã nói với mẹ, con chịu dọn về nhà là tốt rồi. Hai vợ chồng trẻ sống hoà thuận là ba mẹ yên tâm rồi, nhưng nếu thằng bé dám bắt nạt con thì phải nói cho mẹ biết, nghe chưa."
Con dao trong tay Cố Văn Tư chuyển động rất nhanh, xoay tít một vòng gọt toàn bộ vỏ của trái táo, "Con biết rồi mẹ."
"Tối nay tụi con về nhà ăn cơm đi, để ba con làm mấy món ngon đãi hai đứa." Mẹ Tiết nói.
Cố Văn Tư nhìn đồng hồ treo tường, "Chiều nay đài truyền hình sẽ thực hiện một cuộc phỏng vấn nhỏ trước khi cuộc thi bắt đầu. Con sẽ qua ngay sau khi xong việc."
Cúp điện thoại, Tiểu Hồng ngồi gọt vỏ bên cạnh, vội nói chen vào, "Em biết nè, đây là phần thường hay được thêm vào các chương trình. Ví dụ, đầu bếp XX này bắt đầu tay trắng lập nghiệp từ khi còn thuở thiếu thời. Hơn nữa luôn kiên trì mười năm như một, mỗi ngày mài dao xoèn xoẹt... "
Trần Canh đang đứng khuấy bột cũng không ngừng gật đầu: "Còn có một vài yếu tố thôi thúc như nước mắt, gặp phải biến cố gia đình, người mang bệnh, trong lòng luôn mang hi vọng, cầu mà không được, càng nhiều lần về sau càng dốc sức hơn nữa." Nhưng vừa mới dứt lời, cậu ta liền hối hận.
Mọi người đột nhiên im lặng, Trần Canh nhanh chóng thầm chửi mình, nhắm mắt xin lỗi, "Thật xin lỗi Văn Tư, tôi chỉ nói giỡn chứ không có ý gì khác..."
"Không sao đâu." Cô cho táo vào một cái tô lớn, vẻ mặt không đổi: "Thật ra, tôi cũng tò mò họ sẽ phỏng vấn tôi như thế nào."
Cố Văn Tư đã sớm chuẩn bị đánh một trận với thủ đoạn khéo léo, lúc sau đến đài truyền hình mới phát hiện ra rằng nhóm chương trình vốn không sử dụng sân khấu mà đưa bọn họ người vào một phòng studio để phỏng vấn.
Người dẫn chương trình là Tiểu Tử, ăn mặc giản dị, bên cạnh còn có mấy vị đạo diễn đi theo: "Giới thiệu một chút nhé, vị này chắc hẳn mọi người cũng không còn xa lạ gì, chính là sư phụ Thôi - đầu bếp chính của khách sạn Bạch Dạ."
Còn lại đều là những vị đầu bếp chính nổi tiếng, ít nhiều gì ở đất Thượng Thành này thì những người trong giới cũng sẽ biết chút chút về nhau. Lúc này, họ khiêm tốn gật đầu hỏi thăm nhau.
"Đây là đầu bếp Cố của cửa hàng "Nửa món ăn, cả tấm lòng", thí sinh trẻ nhất cũng là thí sinh nữ duy nhất dự thi trong nhóm đồ ngọt." Năm người ngồi thành một vòng tròn đối diện với máy quay, Cố Văn Tư vừa vặn ngồi ở giữa hướng về phía người dẫn chương trình Tiểu Tử, tự nhiên có chút lo lắng.
"Cuộc phỏng vấn mà chúng tôi quay lại bây giờ sẽ được chiếu như một đoạn video giới thiệu bên lề trong lúc quảng cáo. Mọi người không cần quá lo lắng, thoải mái một chút là được." Mặc dù người dẫn chương trình nói vậy, Cố Văn Tư dồn sự chú ý vào tấm thẻ trong tay cô, nhiếp ảnh gia sau lưng cũng bắt đầu chụp ảnh.
"Sư phụ Tôn, tôi nghe nói rằng ông và vợ người Pháp đã quen nhau thông qua những món tráng miệng. Ông có thể chia sẻ cụ thể hơn cho chúng tôi biết được không?"
Ông chú trung niên điển trai ngồi bên phải Cố Văn Tư đỏ mặt, gãi gãi đầu: "Khi tôi đang học thêm chương trình nghiên cứu ẩm thực ở Pháp, vợ tôi là nhân viên bán hàng tại một tiệm bánh bên cạnh trường, mỗi lần đều bán cho tôi chiếc bánh mì lớn nhất. "
"Sau đó trước khi tôi trở về Trung Quốc, sau khi kết thúc khóa học, cô ấy cũng làm cho tôi một cái bánh mì to. Kết quả lại là cô ấy đã quyết định trở về nước cùng tôi."
"À, vậy là ông dùng một cái bánh mì để bắt vợ về nhà? Chà, có vẻ sau này tôi cũng nên chú ý một chút, xem có ai bán cho tôi bánh mì lớn nhất trong cửa hàng hay không." Tiểu Tử nói đùa, mọi người cũng cười vui vẻ.
Tiếp theo là Thôi Thuận Lượng, thí sinh hạt giống của đội món ngọt: "Năm ngoái, ông đã tham gia cuộc thi cấp tỉnh với tư cách là đại diện của Thượng Thành. Mặc dù sau cùng đã không thể tiến xa hơn, nhưng cũng là ứng cử viên được công nhận có thực lực mạnh nhất. Năm nay dự thi một lần nữa, ông có lời gì phát biểu hay mục tiêu gì không ạ?"
Thôi Thuận Lượng hôm nay mặc quần áo khác với bốn người kia. Thoạt nhìn, ông ấy cố ý mặc cho đặc biệt, bộ đồng phục đầu bếp cao cấp không kém phần trang trọng, cổ áo còn đính cài hình dao nĩa sáng lấp lánh, nghe nói đó là kí hiệu của khách sạn Bạch Dạ.
Bên cạnh, những đầu bếp chính mập mạp chỉ mặc áo sơ mi, trông giống như một bậc thầy bước ra từ sách giáo khoa.
"Con người luôn muốn một mình tiến về phía trước, nhưng lại chỉ quanh một chỗ. Các cuộc thi cấp tỉnh thậm chí là quốc gia đều có sự tham gia của các đầu bếp giỏi nhất ở mỗi khu vực. Văn hóa Trung Quốc phong phú và sâu sắc, lãnh thổ lại vô cùng rộng lớn. Nếu bạn muốn chiến đấu chống lại kẻ mạnh thì bạn phải là kẻ mạnh. Lần này, tôi quyết tâm sẽ giành chiến thắng, sẽ không lặp lại thất bại trước đó nữa."
Ông nói với khí thế hung hồn, biểu cảm của ba đầu bếp nam xung quanh cũng không được tốt. Cố Văn Tư nhận thấy rõ ràng lúc sư phụ Thôi nói chuyện, máy quay chiếu đến cũng nhiều hơn.
Sau nửa tiếng nói chuyện, cuộc phỏng vấn Mr. Thôi cũng kết thúc, người dẫn chương trình mới chú ý đến cô: "Đầu bếp Cố, không lâu trước đây có một phóng viên đã phát hiện ra cô đã từng là một trong những ứng cử viên cho hạng nhất của Cuộc thi Vua đầu bếp Mỹ năm ngoái, thực sự là như vậy sao?"
Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, trong lòng cô hồi hộp, "Vâng, đúng vậy chính là tôi."
Tiểu Tử ngay lập tức thay đổi vẻ mặt [đau lòng] hoặc [đáng tiếc], "... Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?"
"Là một tai nạn xe hơi đã lấy đi vị giác của tôi." Cô lặng lẽ siết ngón tay, thấy mọi người xung quanh không nói gì: "Đã là chuyện từ lâu rồi, nếu không phải là do truyền thông nhắc đến, tôi cũng sắp quên rồi."
"Thật ra thì mới vừa rồi sư phụ Thôi nói rất đúng. Khi gặp thất bại, nhiều người trong chúng ta sẽ dừng lại, suy nghĩ về quá khứ, kiểm tra lại xem những nỗ lực trước đó có đáng không. Trong lúc suy đi nghĩ lại thì thời gian cũng vẫn trôi đi. Nhưng cuối cùng tôi đã quyết định đi tiếp, ngay cả khi vấp ngã, tôi vẫn muốn đi. "
"Bây giờ tôi không thể nếm được vị ngọt đắng chua cay, nhưng chúng lúc nào cũng ở trong tâm trí tôi. Có người sẽ nói tôi không biết tự lượng sức mình, cũng nói tôi cố làm vẻ bí ẩn. Tất cả đều là quyền tự do ngôn luận, nhưng..."
"Mục tiêu của tôi không phải là trở thành vua đầu bếp tiếp theo, hãy để tôi trở thành Cố Văn Tư tiếp theo là được rồi."
Cô nói một hơi, thậm chí không nhìn vào mắt Tiểu Tử. Người dẫn chương trình nhìn xuống kịch bản trên bàn, không thể làm gì khác ngoài im lặng vỗ tay.
Sau đó, Cố Văn Tư ngồi ngây người, nghe người dẫn chương trình phỏng vấn người khác một lần nữa. Ngay cả khi họ nói điều gì đó buồn cười, cô cũng không hề để tâm. Tâm trí cô như bay về phương xa, vô tri vô giác không có cách nào đặt người khác vào mắt.
Cứ như vậy cho đến khi nhìn thấy anh trước cổng đài truyền hình.
Du Việt mở cửa xe rồi dựa vào, nhìn cô từng bước đi tới, theo thói quen choàng vai cô, "Thế nào, tiết mục không vui?"
Cố Văn Tư lắc đầu, kéo tay anh ra rồi ngồi vào ghế phụ: "Hơi mệt mỏi, chúng ta về nhà đi."
Du Việt nhìn cô mấy giây, nghe lời khởi động xe.
Ba Cố mẹ Tiết từ quê trở về, mang theo một số đặc sản địa phương, như bánh gạo nếp được nhuộm bằng rượu vang đỏ, măng thái lát mỏng.
Mọi người ngồi quây quần ăn cơm, mẹ Tiết thấy hai người cử chỉ thân mật, viên đá trong lòng mới được thả xuống.
"Tôi đi lấy thêm bát cơm nữa." Ba Cố cầm lấy bát đi vào bếp. Mẹ Tiết sau lưng kêu lên, "Tối rồi ăn ít một chút, nhìn cái bụng ông kìa!"
Bà lắc đầu, đột nhiên nhìn về phía Cố Văn Tư, "Đúng rồi, lần này về quê mẹ có gặp anh họ con, nó có hỏi con đâu. Nhưng nhìn bộ dạng tiều tụy của nó, mẹ cũng không nói nhiều."
Hồi trẻ Tiết Gia Đường rời nhà, xuất ngoại học nghệ thuật, cũng coi như không đến nỗi tệ so với lứa của anh ta. Nhưng cha anh ta cũng đã lớn tuổi, chờ mãi vẫn không thấy anh ta mang con cái về.
"Con cũng đã lâu không liên lạc với anh họ nên không biết bây giờ anh ấy thế nào. Có bạn gái rồi sao?"
Mẹ Tiết lắc đầu, "Không có, hình như nó đang tạm thời ở lại Trung Quốc."
Lúc này ba Cố xới cơm xong quay lại, đồ ăn trong bát cũng được chất thành núi nhỏ. Mẹ Tiết gõ cầm đũa gõ vào mu bàn tay ông: "Ông nhìn vóc dáng Tiểu Du kìa, nhìn lại ông mà xem, rõ ràng lúc tôi gả cho ông, ông cũng một anh chàng đẹp trai đó! Năm tháng đúng thực là con dao giết heo! "
"Vậy thì bà cũng không thể cho tôi ăn không đủ no chứ..." Ba Cố cầm bát vẻ mặt đáng thương, lén lút gắp vài miếng mỡ ăn.
Nhìn thấy hai người cãi nhau ầm ĩ, Du Việt đột nhiên nói nhỏ vào tai Cố Văn Tư, "Nếu sau này anh phát tướng, em sẽ không cho anh ăn cơm sao?"
Cô dừng lại, sau đó gắp cho anh một miếng thịt lợn trên đĩa, "Chờ đến khi anh được cho ăn thành một cơn lợn béo, là có thể mang đi làm thịt được rồi."
Du Việt nhìn vào miếng thịt đỏ hồng, sắc mặt bình tĩnh: "Lúc nào muốn ăn thì cứ tự nhiên, làm gì cũng được."
Cố Văn Tư:... Việc ăn đó với việc cô ăn không giống nhau mà.
Vài ngày sau, cuộc phỏng vấn mà họ đã thực hiện đã được đài truyền hình chỉnh sửa biên tập lại.
"Không phải chứ, còn có người tin vào loại tình yêu bánh mì này sao?" Trần Canh hướng về phía TV, trợn trừng mắt: "Tất cả đều là kịch bản của ban tổ chức đó!"
"Còn có sư phụ Thôi nữa, lời trong lẫn ngoài chính là chỉ có ông đây mới từng trải qua cuộc thi cấp tỉnh, mấy người còn non dạ nên chưa thấy hết đúng không?" Trần Canh đi tới đi lui, "Những người này là ai?! "
"Đi ra đi ra, anh đang ngăn em nhìn chị Văn Tư đó!" Tiểu Hồng đẩy anh ta ra, lúc này tiệm không có khách, mấy người liền nhìn chằm chằm vào hình ảnh trước máy tính.
Sau một đoạn quảng cáo, Cố Văn Tư là người cuối cùng xuất hiện, nhưng cô càng nhìn càng cản thấy không đúng. Ban tổ chức đã cắt hoàn toàn hai câu của cô, những gì cô nói lại biến thành:
Tất thảy đều là quyền tự do ngôn luận của người xem, nhưng tôi vẫn sẽ tiếp tục.
Mục tiêu của tôi không phải là trở thành vua đầu bếp tiếp theo, mà là trở thành Cố Văn Tư tiếp theo.
Có nghĩa là, những đầu bếp khác không đáng xem, chỉ cần nhớ đến tôi Cố Văn Tư là đủ rồi.
Ôi chúa ơi...
"Chị Văn Tư thật đẹp nha." Tiểu Hồng nói thật lòng, mọi người nhìn qua "Văn Tư oai thật!"
"Tôi..." Tôi nói tôi không nói như vậy, mọi người có tin không?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook