Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
-
Chương 35: Cuộc sống hàng ngày, mừng khai trương
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: BT:3
Beta: TH
Mỗi người đều có ước mơ, nhưng đại đa số mọi người chỉ giới hạn "ước" chút trong "mơ", lúc thực sự có thể đưa vào thực tiễn, là bắt đầu chuyển cảnh trong mơ thành hiện thực.
"Đây là học trò cả của tôi, Trần Canh, rất có tay nghề làm bánh tart chanh." Lý Ngọc Giang vỗ cậu đầu bếp cao ráo trước mặt, anh ta để tóc húi cua, thoạt trông khoẻ khoắn, nhìn thấy Cố Văn Tư thì cười đầy chất phác.
"Đây là Tần Ban, mọi người đều gọi cậu ta là A Ban, tay nghề trang trí vô cùng điêu luyện." Một cậu đầu bếp khác gầy hơn chút, diện mạo phổ thông, đội mũ đầu bếp màu trắng, khuôn mặt trắng bệch.
Hai người đều là học trò đi theo Lý Ngọc Giang nhiều năm, lúc trước khi ông ta làm việc ở tiệm bánh mì thì mang họ theo, cũng có thể coi như kinh nghiệm phong phú.
"Chào cô, cứ gọi tôi A Canh là được." Trần Canh khiêm tốn chào hỏi, Tần Ban bên cạnh cũng gật đầu.
Lúc trước họ làm việc ở Green Tree Baking, ông chủ dùng thủ đoạn gian xảo tính cạnh tranh với "Nửa món ăn, cả tấm lòng", họ cũng thấy, giờ phút này đối mặt với người thật, trong đầu bỗng nổi lên suy nghĩ: Chủ tiệm này chắc chưa từng thèm để ý tới Green Tree Baking...
Lý Ngọc Giang sau khi tìm ra, họ thảo luận rất lâu ý định mở rộng buôn bán thế nào với "Nửa món ăn cả tấm lòng", cũng nghe quan điểm hai bên.
Ý tưởng của mẹ Tiết và ba Cố là: Mở một cửa hàng cùng loại với tiệm cơm ông Cố, đi con đường bình dân thân thiện, mỗi ngày cắt miếng bánh mì là đủ bán.
Nhưng hiển nhiên ông Lý là người một lòng một dạ muốn hoàn thành giấc mộng ông ta thuở thiếu thời: Định gây dựng một nhà hàng cao cấp, đứng đầu đầu bếp làm đồ ngọt.
Thảo luận không ra kết quả, Cố Văn Tư bất đắc dĩ xin sự trợ giúp từ vị khách quý là Du Việt.
"Hợp hai làm một không dễ." Anh bình tĩnh như thường mặc chiếc áo sơ may được cắt may riêng, trên eo buộc... tạp dề, đang thu quần áo trên ban công.
Vốn vóc dáng anh cao, duỗi tay có thể lấy được mắc áo trên sào phơi, lúc nói chuyện với Cố Văn Tư, động tác trên tay cũng không dừng, "Em để hai tên học trò của ông ta phụ trách khoản đại chúng, bên em chủ động đưa lương cao, đánh nhãn hiệu, đấy không phải điều hai bên muốn à."
Nói rồi anh đưa một sấp quần áo qua, Cố Văn Tư phản xạ có điều kiện ôm lấy, cúi đầu nhìn, trên cùng rõ ràng là quần lót gấu vàng mẹ Tiết mua cho.
"..."
Sắc mặt Du Việt bình tĩnh duỗi tay, "Để tôi xếp..."
"Để tôi xếp cho!" Cố Văn Tư nhấc chân chạy tới, tới lúc anh ngẩng đầu, trước mặt nào còn có bóng người đâu.
Hai người cùng ở trong tiệm thời gian dài, tuy nói là ở chung, dùng chung một cái phòng ngủ, một cái toilet, một cái giường... Nhưng sinh hoạt riêng tư vẫn tách ra. Còn vì sao anh không dùng phòng tắm và phòng ngủ phụ, nguyên nhân chỉ có một câu: Hỏng rồi.
Cô thăm dò hoạt động thường ngày của Du Việt, cố gắng không đụng vào chỗ xấu hổ, đương nhiên, chỉ là cố thôi.
Trần trụi mỗi ngày một lần, cách mấy ngày lại khoe tiêu chuẩn cái đẹp, số lần nhiều đến mức Cố Văn Tư cảm thấy cô đã như lão thiền sư trong núi sâu tháp cổ, tâm lặng như nước.
Nhưng nước này, là nước sôi.
"Không biết mẹ nghĩ thế nào, chỗ nào bán sỉ là mua một túi lớn quần lót hoạt hình, dùng một năm cũng không dùng hết."
Cô ngồi ở mép giường khẽ thì thầm, gấp cái quần lót kia, nhét dưới tủ, quyết tâm không đến lúc cần nhất thì sẽ không mặc nó.
Trong tay là mấy bộ quần áo sạch sẽ của anh, còn có một cái quần lót tứ giác màu đen rất có cảm giác tồn tại.
Lúc trước, mỗi ngày nhìn không cảm thấy gì, bây giờ một mình, sao thấy thứ này bỗng trở nên mạnh mẽ và mãnh liệt vậy...
"Mình nhớ rõ là để nó ở góc mà." Cô gấp cái quần lót kia xong, lén lút nhét vào một góc tủ quần áo. Ở chỗ đó có một cái hộp Pandora che dấu bí mật màu đen, mở ra, bên trong có rất nhiều "người anh em" có khí chất y như thứ trong tay cô.
"Còn nhiều loại quần như vậy, xem ra anh ấy cũng chỉ thích một kiểu màu, ôi trời ơi, tam giác..."
"Văn Tư." Cửa truyền đến giọng nói không lớn không nhỏ.
Cố Văn Tư như bị giật điện, đột nhiên đứng thẳng người, mạnh mẽ đóng cửa tủ quần áo "rầm-" một tiếng, lắp bắp, "Tôi, tôi gấp xong rồi!"
Du Việt thong thả ung dung đi vào, nhìn cô vẻ mặt lạy ông tôi ở bụi này, quay đầu lại nhìn trên giường không thấy áo sơ mi đã gấp gọn của mình đâu, "Em cất gì vậy?"
"Quần áo... Của anh" Cố Văn Tư không dám ngẩng đầu, "Dù sao cũng cất rồi."
"Ừ, cảm ơn em." Anh bước một đến gần.
"Tôi biết một mảnh đất không tệ, người đông, giá đất cũng không cao." Không biết từ lúc nào anh tới gần, giọng nói vang bên tai hướng dẫn từng bước, "Muốn tôi giúp em không?"
"Không, không cần..."
"Thật sự không cần?" Âm cuối hơi kéo lên, giọng anh hay, khiến hai má cô đỏ bừng.
Thật đáng ghét.
————————
"Sư phụ Lý, đất này ông chọn khá lắm, chắc đắt lắm nhỉ?"
Sau đó, họ tìm được một cửa hàng có mặt tiền ổn cạnh một trường tư thục cấp ba, gần với phố đi bộ và khu dân cư, đông người nhộn nhịp qua lại.
"À... Cũng tạm thôi, ha ha ha. Chủ tiệm sốt ruột cho thuê, xem như chiếm được hời lớn."
Lý Ngọc Giang sờ đầu, không tính nhiều lời về chuyện này, ông ta chỉ huy mấy công nhân sơn tường lát gạch, nhiệt huyết ngất trời.
Cố Văn Tư đứng ở cổng lớn nhìn ra bên ngoài, trước mặt là một con đường rợp bóng cây, lá non xanh um tươi tốt. Giờ này dòng xe cộ không tính nhiều, cách đó không xa có thể nhìn thấy học sinh đang đi lại.
Vốn đây là một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn cay và nóng, trong phòng bếp đầy mỡ bắn, theo mấy người thợ thiết kế, gần như một nửa không gian lấy làm phòng bếp, nửa kia đặt ít quầy bánh mì với tủ đông, cũng không cần bàn ghế.
Vách tường quét sơn trắng, sàn nhà dùng gạch men vàng nhạt sáng sủa, trên cửa sổ bày mấy bồn cây xanh bình thường, màu xanh biếc làm này căn nhà lãnh lẽo này cũng tươi mát hơn.
Hai người Trần Canh với Tần Ban cũng không biết từ chỗ nào đào ra mấy bức tranh trang trí, treo trên tường, lại thêm mấy phần hơi thở nghệ thuật.
"Cái lò nướng là loại mới nhất, thầy đúng là hạ vốn gốc!" Trần Canh thấy vài công nhân nâng một cái thùng giấy đi vào, nhìn kích cỡ với logo phía trên, anh ta mở to hai mắt nhìn giật mình kêu lên.
"Tiền chỗ khác có thể bỏ bớt, riêng đồ ăn thì không được." Lý Ngọc Giang lau mồ hôi, "Đi, dựng tủ lên."
"Vâng."
Cố Văn Tư nhìn trên mặt đất một đống tấm ván gỗ, để tiết kiệm phí thiết bị, Lý Ngọc Giang đã hạn chế phí tổn thất lớn nhất.
"Tôi tới hỗ trợ." Cố Văn Tư nói, Trần Canh nhìn nhìn cô tay chân nhỏ nhắn, cười, "Không cần, phụ nữ các cô cũng không có nhiều sức, đi lau bàn là được."
Cô dở khóc dở cười, "Chỉ dựa vào một mình anh, muốn lắp ráp tới khi nào, trời tối có thể thành hình được không?"
"Vậy... Thôi được rồi, cô giúp tôi đỡ mặt trên." Hai người ai cũng không để ý nhiều, vặn đinh vít từng chỗ, hình dáng một chiếc tủ ngăn ban đầu dần dần xuất hiện.
"Bản A với bản B, ủa, hình như thiếu mấy cái đinh." Trần Canh gãi đầu, "Phiền cô đỡ một chút, tôi đi xem sư phụ còn dư bao nhiêu đinh ốc." Nói rồi xoay người rời đi.
Trên trán Cố Văn Tư đầy mồ hôi, nghe vậy không nói gì, hai tay thẳng tắp đỡ tủ.
Phía sau đám người Trần Canh với Tần Ban nói chuyện, cô phân tâm nghe, bỗng nhiên đỉnh đầu có tiếng ván gỗ lạch cạch truyền tới, còn chưa kịp chạy đi, "ầm -" một tiếng đứt gãy, một tấm ván gỗ bỗng nhiên rơi xuống.
Mọi người yên lặng một giây đồng hồ.
"A a a! Cô sao rồi?" Trần Canh sợ hãi, để đồ xuống chạy tới.
Cố Văn Tư dùng cánh tay bảo vệ đầu, nhưng không cảm nhận được đau đớn trong dự kiến, vì trên lưng ấm áp, có người ôm lấy cô.
"Cẩn thận một chút." Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc.
"Xin lỗi..." Trần Canh nuốt nước miếng, sợ tới mức không dám nói lời nào, thấy người đàn ông kia buông Cố Văn Tư ra, chuyển động cánh tay bị vật va chạm, vẻ mặt không chút biến sắc.
"Sao rồi, anh bị thương ư?" Cố Văn Tư đánh giá anh từ trên xuống dưới, hận không thể lột quần áo nhìn xem thế nào. Du Việt cúi đầu nhìn dáng vẻ cô sốt ruột, đột nhiên có loại xúc động. Không biết khi thấy anh bị thương cô sẽ có vẻ mặt gì.
"A Canh, lần sau cẩn thận một chút, đập người khác bị thương thì làm sao bây giờ." Lý Ngọc Giang đi ra trách mắng, vẻ mặt Trần Canh ủ rũ, nghe vậy im lặng gật đầu.
Du Việt: Xem ra lần sau còn phải đắn đo một lúc.
Sau khi trang trí xong với tốc độ nhanh nhất, thêm hai tháng hong khô cho hết mùi formaldehyde, cửa hàng "Nửa món ăn cả tấm lòng" cuối cùng cũng khai trương.
Lý Ngọc Giang và Cố Văn Tư là hai đối tác khác nhau, trừ hai anh học trò, còn thuê thêm một người làm việc vặt bán hàng tên Tiểu Hồng.
Những đơn đặt hàng trực tuyến chưa bị huỷ, có điều vốn hàng hoá bổ sung chậm, không phải đặt sớm bán sớm, cũng đã xác nhận đơn hàng đã đặt và đặt trước, làm đủ mọi thứ từ bánh sinh nhật đến bánh cưới.
Sau khi dọn xong lãng hoa, Tiểu Hồng treo poster [Mừng khai trương, toàn bộ giảm giá 20%], coi như chính thức khai trương.
Lý Ngọc Giang nhìn đồ chỉnh tề trên container, tủ đông thêm bánh ngọt kiểu Châu Âu tinh xảo, bỗng nhiên cảm thấy không nói nên lời. Ông ta đi quanh phòng đi từng vòng, dường như mỗi một góc phải xem mấy lần.
Thực hiện ước mơ hão huyền hơi muộn.
"Cô thích cái nào nhất?" Lý Ngọc Giang đột nhiên hỏi Tiểu Hồng.
Người phía sau chỉ là em gái làm công mười tám mười chín tuổi, ông ta cho là cô gái nhỏ đang tuổi thích đồ đẹp, chắc sẽ chọn chocolate mousse hoặc là mấy món kem.
Không ngờ cô ấy chỉ một cái bánh kem nơ hình tròn bình thường nhất tầng dưới chót tủ đông, ở giữa trang trí một vòng dâu tây, "Cháu thích cái này, hôm qua anh Canh làm cháu nếm thử, ăn rất ngon."
Lý Ngọc Giang hơi kinh ngạc, cái bánh kem này chỉ là thứ ông ta tiện tay làm thôi.
"Cháu gọi nó là bánh kem bơ dâu tây, thật ra nó còn có biệt danh khác." Cố Văn Tư ôm túi ca cao đi ngang qua, nháy mắt về phía họ, "Gọi là hương vị của ba."
"Cháu còn nhớ khi còn nhỏ, lúc ba tan tầm bất ngờ sẽ mang về một miếng bánh kem, mẹ bảo cháu ăn cơm xong rồi ăn, nhưng mỗi lần cháu phải ăn mấy miếng mới đỡ thèm, ba giúp cháu, vì thế thường xuyên bị mẹ mắng."
Tiểu Hồng nói, đột nhiên cô ấy hỏi Lý Ngọc Giang, "Sư phụ Lý, cháu có thể mua một miếng về nhà không ạ?"
"... Đương nhiên là được."
Cố Văn Tư khuấy lòng đỏ trứng, người bên cạnh đi quanh, xoay người lại muốn lấy bột mì, bỗng phát hiện có người đưa qua giúp cô, lúc bánh đông mặt, phát hiện có người đã giúp cô từ trước rồi.
Đã lâu lắm chưa có cảm giác bạn bè.
"Có đơn hàng! Là một người tên 【 Người dùng Mỹ Đoàn 28746 xinh đẹp】 đặt, chọn một cái bánh kem hai tầng đặt riêng đặc biệt."
Lý Ngọc Giang nhìn vẻ mặt Cố Văn Tư ngạc nhiên, "Là người cô biết à?"
"Vâng, là khách hàng cũ." Cô nói.
"Đưa thêm cho ngài ấy một phần bánh quy."
Lần trước không tìm được người, cô càng thêm tin tưởng vững chắc rằng người đó là một vị giám đốc bí ẩn.
~ Menu đêm muộn ~
Bánh tart chanh
Mousse socola
Bánh kem bơ dâu tây
Edit: BT:3
Beta: TH
Mỗi người đều có ước mơ, nhưng đại đa số mọi người chỉ giới hạn "ước" chút trong "mơ", lúc thực sự có thể đưa vào thực tiễn, là bắt đầu chuyển cảnh trong mơ thành hiện thực.
"Đây là học trò cả của tôi, Trần Canh, rất có tay nghề làm bánh tart chanh." Lý Ngọc Giang vỗ cậu đầu bếp cao ráo trước mặt, anh ta để tóc húi cua, thoạt trông khoẻ khoắn, nhìn thấy Cố Văn Tư thì cười đầy chất phác.
"Đây là Tần Ban, mọi người đều gọi cậu ta là A Ban, tay nghề trang trí vô cùng điêu luyện." Một cậu đầu bếp khác gầy hơn chút, diện mạo phổ thông, đội mũ đầu bếp màu trắng, khuôn mặt trắng bệch.
Hai người đều là học trò đi theo Lý Ngọc Giang nhiều năm, lúc trước khi ông ta làm việc ở tiệm bánh mì thì mang họ theo, cũng có thể coi như kinh nghiệm phong phú.
"Chào cô, cứ gọi tôi A Canh là được." Trần Canh khiêm tốn chào hỏi, Tần Ban bên cạnh cũng gật đầu.
Lúc trước họ làm việc ở Green Tree Baking, ông chủ dùng thủ đoạn gian xảo tính cạnh tranh với "Nửa món ăn, cả tấm lòng", họ cũng thấy, giờ phút này đối mặt với người thật, trong đầu bỗng nổi lên suy nghĩ: Chủ tiệm này chắc chưa từng thèm để ý tới Green Tree Baking...
Lý Ngọc Giang sau khi tìm ra, họ thảo luận rất lâu ý định mở rộng buôn bán thế nào với "Nửa món ăn cả tấm lòng", cũng nghe quan điểm hai bên.
Ý tưởng của mẹ Tiết và ba Cố là: Mở một cửa hàng cùng loại với tiệm cơm ông Cố, đi con đường bình dân thân thiện, mỗi ngày cắt miếng bánh mì là đủ bán.
Nhưng hiển nhiên ông Lý là người một lòng một dạ muốn hoàn thành giấc mộng ông ta thuở thiếu thời: Định gây dựng một nhà hàng cao cấp, đứng đầu đầu bếp làm đồ ngọt.
Thảo luận không ra kết quả, Cố Văn Tư bất đắc dĩ xin sự trợ giúp từ vị khách quý là Du Việt.
"Hợp hai làm một không dễ." Anh bình tĩnh như thường mặc chiếc áo sơ may được cắt may riêng, trên eo buộc... tạp dề, đang thu quần áo trên ban công.
Vốn vóc dáng anh cao, duỗi tay có thể lấy được mắc áo trên sào phơi, lúc nói chuyện với Cố Văn Tư, động tác trên tay cũng không dừng, "Em để hai tên học trò của ông ta phụ trách khoản đại chúng, bên em chủ động đưa lương cao, đánh nhãn hiệu, đấy không phải điều hai bên muốn à."
Nói rồi anh đưa một sấp quần áo qua, Cố Văn Tư phản xạ có điều kiện ôm lấy, cúi đầu nhìn, trên cùng rõ ràng là quần lót gấu vàng mẹ Tiết mua cho.
"..."
Sắc mặt Du Việt bình tĩnh duỗi tay, "Để tôi xếp..."
"Để tôi xếp cho!" Cố Văn Tư nhấc chân chạy tới, tới lúc anh ngẩng đầu, trước mặt nào còn có bóng người đâu.
Hai người cùng ở trong tiệm thời gian dài, tuy nói là ở chung, dùng chung một cái phòng ngủ, một cái toilet, một cái giường... Nhưng sinh hoạt riêng tư vẫn tách ra. Còn vì sao anh không dùng phòng tắm và phòng ngủ phụ, nguyên nhân chỉ có một câu: Hỏng rồi.
Cô thăm dò hoạt động thường ngày của Du Việt, cố gắng không đụng vào chỗ xấu hổ, đương nhiên, chỉ là cố thôi.
Trần trụi mỗi ngày một lần, cách mấy ngày lại khoe tiêu chuẩn cái đẹp, số lần nhiều đến mức Cố Văn Tư cảm thấy cô đã như lão thiền sư trong núi sâu tháp cổ, tâm lặng như nước.
Nhưng nước này, là nước sôi.
"Không biết mẹ nghĩ thế nào, chỗ nào bán sỉ là mua một túi lớn quần lót hoạt hình, dùng một năm cũng không dùng hết."
Cô ngồi ở mép giường khẽ thì thầm, gấp cái quần lót kia, nhét dưới tủ, quyết tâm không đến lúc cần nhất thì sẽ không mặc nó.
Trong tay là mấy bộ quần áo sạch sẽ của anh, còn có một cái quần lót tứ giác màu đen rất có cảm giác tồn tại.
Lúc trước, mỗi ngày nhìn không cảm thấy gì, bây giờ một mình, sao thấy thứ này bỗng trở nên mạnh mẽ và mãnh liệt vậy...
"Mình nhớ rõ là để nó ở góc mà." Cô gấp cái quần lót kia xong, lén lút nhét vào một góc tủ quần áo. Ở chỗ đó có một cái hộp Pandora che dấu bí mật màu đen, mở ra, bên trong có rất nhiều "người anh em" có khí chất y như thứ trong tay cô.
"Còn nhiều loại quần như vậy, xem ra anh ấy cũng chỉ thích một kiểu màu, ôi trời ơi, tam giác..."
"Văn Tư." Cửa truyền đến giọng nói không lớn không nhỏ.
Cố Văn Tư như bị giật điện, đột nhiên đứng thẳng người, mạnh mẽ đóng cửa tủ quần áo "rầm-" một tiếng, lắp bắp, "Tôi, tôi gấp xong rồi!"
Du Việt thong thả ung dung đi vào, nhìn cô vẻ mặt lạy ông tôi ở bụi này, quay đầu lại nhìn trên giường không thấy áo sơ mi đã gấp gọn của mình đâu, "Em cất gì vậy?"
"Quần áo... Của anh" Cố Văn Tư không dám ngẩng đầu, "Dù sao cũng cất rồi."
"Ừ, cảm ơn em." Anh bước một đến gần.
"Tôi biết một mảnh đất không tệ, người đông, giá đất cũng không cao." Không biết từ lúc nào anh tới gần, giọng nói vang bên tai hướng dẫn từng bước, "Muốn tôi giúp em không?"
"Không, không cần..."
"Thật sự không cần?" Âm cuối hơi kéo lên, giọng anh hay, khiến hai má cô đỏ bừng.
Thật đáng ghét.
————————
"Sư phụ Lý, đất này ông chọn khá lắm, chắc đắt lắm nhỉ?"
Sau đó, họ tìm được một cửa hàng có mặt tiền ổn cạnh một trường tư thục cấp ba, gần với phố đi bộ và khu dân cư, đông người nhộn nhịp qua lại.
"À... Cũng tạm thôi, ha ha ha. Chủ tiệm sốt ruột cho thuê, xem như chiếm được hời lớn."
Lý Ngọc Giang sờ đầu, không tính nhiều lời về chuyện này, ông ta chỉ huy mấy công nhân sơn tường lát gạch, nhiệt huyết ngất trời.
Cố Văn Tư đứng ở cổng lớn nhìn ra bên ngoài, trước mặt là một con đường rợp bóng cây, lá non xanh um tươi tốt. Giờ này dòng xe cộ không tính nhiều, cách đó không xa có thể nhìn thấy học sinh đang đi lại.
Vốn đây là một cửa hàng nhỏ bán đồ ăn cay và nóng, trong phòng bếp đầy mỡ bắn, theo mấy người thợ thiết kế, gần như một nửa không gian lấy làm phòng bếp, nửa kia đặt ít quầy bánh mì với tủ đông, cũng không cần bàn ghế.
Vách tường quét sơn trắng, sàn nhà dùng gạch men vàng nhạt sáng sủa, trên cửa sổ bày mấy bồn cây xanh bình thường, màu xanh biếc làm này căn nhà lãnh lẽo này cũng tươi mát hơn.
Hai người Trần Canh với Tần Ban cũng không biết từ chỗ nào đào ra mấy bức tranh trang trí, treo trên tường, lại thêm mấy phần hơi thở nghệ thuật.
"Cái lò nướng là loại mới nhất, thầy đúng là hạ vốn gốc!" Trần Canh thấy vài công nhân nâng một cái thùng giấy đi vào, nhìn kích cỡ với logo phía trên, anh ta mở to hai mắt nhìn giật mình kêu lên.
"Tiền chỗ khác có thể bỏ bớt, riêng đồ ăn thì không được." Lý Ngọc Giang lau mồ hôi, "Đi, dựng tủ lên."
"Vâng."
Cố Văn Tư nhìn trên mặt đất một đống tấm ván gỗ, để tiết kiệm phí thiết bị, Lý Ngọc Giang đã hạn chế phí tổn thất lớn nhất.
"Tôi tới hỗ trợ." Cố Văn Tư nói, Trần Canh nhìn nhìn cô tay chân nhỏ nhắn, cười, "Không cần, phụ nữ các cô cũng không có nhiều sức, đi lau bàn là được."
Cô dở khóc dở cười, "Chỉ dựa vào một mình anh, muốn lắp ráp tới khi nào, trời tối có thể thành hình được không?"
"Vậy... Thôi được rồi, cô giúp tôi đỡ mặt trên." Hai người ai cũng không để ý nhiều, vặn đinh vít từng chỗ, hình dáng một chiếc tủ ngăn ban đầu dần dần xuất hiện.
"Bản A với bản B, ủa, hình như thiếu mấy cái đinh." Trần Canh gãi đầu, "Phiền cô đỡ một chút, tôi đi xem sư phụ còn dư bao nhiêu đinh ốc." Nói rồi xoay người rời đi.
Trên trán Cố Văn Tư đầy mồ hôi, nghe vậy không nói gì, hai tay thẳng tắp đỡ tủ.
Phía sau đám người Trần Canh với Tần Ban nói chuyện, cô phân tâm nghe, bỗng nhiên đỉnh đầu có tiếng ván gỗ lạch cạch truyền tới, còn chưa kịp chạy đi, "ầm -" một tiếng đứt gãy, một tấm ván gỗ bỗng nhiên rơi xuống.
Mọi người yên lặng một giây đồng hồ.
"A a a! Cô sao rồi?" Trần Canh sợ hãi, để đồ xuống chạy tới.
Cố Văn Tư dùng cánh tay bảo vệ đầu, nhưng không cảm nhận được đau đớn trong dự kiến, vì trên lưng ấm áp, có người ôm lấy cô.
"Cẩn thận một chút." Giọng nói lạnh nhạt quen thuộc.
"Xin lỗi..." Trần Canh nuốt nước miếng, sợ tới mức không dám nói lời nào, thấy người đàn ông kia buông Cố Văn Tư ra, chuyển động cánh tay bị vật va chạm, vẻ mặt không chút biến sắc.
"Sao rồi, anh bị thương ư?" Cố Văn Tư đánh giá anh từ trên xuống dưới, hận không thể lột quần áo nhìn xem thế nào. Du Việt cúi đầu nhìn dáng vẻ cô sốt ruột, đột nhiên có loại xúc động. Không biết khi thấy anh bị thương cô sẽ có vẻ mặt gì.
"A Canh, lần sau cẩn thận một chút, đập người khác bị thương thì làm sao bây giờ." Lý Ngọc Giang đi ra trách mắng, vẻ mặt Trần Canh ủ rũ, nghe vậy im lặng gật đầu.
Du Việt: Xem ra lần sau còn phải đắn đo một lúc.
Sau khi trang trí xong với tốc độ nhanh nhất, thêm hai tháng hong khô cho hết mùi formaldehyde, cửa hàng "Nửa món ăn cả tấm lòng" cuối cùng cũng khai trương.
Lý Ngọc Giang và Cố Văn Tư là hai đối tác khác nhau, trừ hai anh học trò, còn thuê thêm một người làm việc vặt bán hàng tên Tiểu Hồng.
Những đơn đặt hàng trực tuyến chưa bị huỷ, có điều vốn hàng hoá bổ sung chậm, không phải đặt sớm bán sớm, cũng đã xác nhận đơn hàng đã đặt và đặt trước, làm đủ mọi thứ từ bánh sinh nhật đến bánh cưới.
Sau khi dọn xong lãng hoa, Tiểu Hồng treo poster [Mừng khai trương, toàn bộ giảm giá 20%], coi như chính thức khai trương.
Lý Ngọc Giang nhìn đồ chỉnh tề trên container, tủ đông thêm bánh ngọt kiểu Châu Âu tinh xảo, bỗng nhiên cảm thấy không nói nên lời. Ông ta đi quanh phòng đi từng vòng, dường như mỗi một góc phải xem mấy lần.
Thực hiện ước mơ hão huyền hơi muộn.
"Cô thích cái nào nhất?" Lý Ngọc Giang đột nhiên hỏi Tiểu Hồng.
Người phía sau chỉ là em gái làm công mười tám mười chín tuổi, ông ta cho là cô gái nhỏ đang tuổi thích đồ đẹp, chắc sẽ chọn chocolate mousse hoặc là mấy món kem.
Không ngờ cô ấy chỉ một cái bánh kem nơ hình tròn bình thường nhất tầng dưới chót tủ đông, ở giữa trang trí một vòng dâu tây, "Cháu thích cái này, hôm qua anh Canh làm cháu nếm thử, ăn rất ngon."
Lý Ngọc Giang hơi kinh ngạc, cái bánh kem này chỉ là thứ ông ta tiện tay làm thôi.
"Cháu gọi nó là bánh kem bơ dâu tây, thật ra nó còn có biệt danh khác." Cố Văn Tư ôm túi ca cao đi ngang qua, nháy mắt về phía họ, "Gọi là hương vị của ba."
"Cháu còn nhớ khi còn nhỏ, lúc ba tan tầm bất ngờ sẽ mang về một miếng bánh kem, mẹ bảo cháu ăn cơm xong rồi ăn, nhưng mỗi lần cháu phải ăn mấy miếng mới đỡ thèm, ba giúp cháu, vì thế thường xuyên bị mẹ mắng."
Tiểu Hồng nói, đột nhiên cô ấy hỏi Lý Ngọc Giang, "Sư phụ Lý, cháu có thể mua một miếng về nhà không ạ?"
"... Đương nhiên là được."
Cố Văn Tư khuấy lòng đỏ trứng, người bên cạnh đi quanh, xoay người lại muốn lấy bột mì, bỗng phát hiện có người đưa qua giúp cô, lúc bánh đông mặt, phát hiện có người đã giúp cô từ trước rồi.
Đã lâu lắm chưa có cảm giác bạn bè.
"Có đơn hàng! Là một người tên 【 Người dùng Mỹ Đoàn 28746 xinh đẹp】 đặt, chọn một cái bánh kem hai tầng đặt riêng đặc biệt."
Lý Ngọc Giang nhìn vẻ mặt Cố Văn Tư ngạc nhiên, "Là người cô biết à?"
"Vâng, là khách hàng cũ." Cô nói.
"Đưa thêm cho ngài ấy một phần bánh quy."
Lần trước không tìm được người, cô càng thêm tin tưởng vững chắc rằng người đó là một vị giám đốc bí ẩn.
~ Menu đêm muộn ~
Bánh tart chanh
Mousse socola
Bánh kem bơ dâu tây
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook