Cả Thế Giới Tràn Ngập Hương Vị Em
Chương 18: Ngược cẩu độc thân

Edit: Pii

Beta: Nhan Tịch + TH

Cố Văn Tư cúi đầu nhìn một đĩa cá đã ăn gần hết, thầm đếm số xương cá: Một cái, hai cái, ba cái...

Rõ ràng cô không uống rượu, nhưng cảm giác trên mặt nóng bừng như bốc hoả.

Quả thật, muốn da mặt dày cần phải luyện tập lâu dài.

"Em không thích ăn tôm ư, sao anh không thấy em động đũa?" Bỗng nhiên một đôi đũa xuất hiện trước mặt cô, đặt con tôm đã được bóc vỏ vào chén cô. Cố Văn Tư nhìn bộ chén bát sạch sẽ của mình, nếu nói dối đã ăn hết với anh có lẽ không ổn lắm.

"Cảm ơn anh."

Đang định đưa tôm lên miệng ăn, đôi bàn tay kia chợt ngăn cô lại: "Chấm kèm với sốt đi."

Sau khi ăn tôm còn đưa tay ra lau những vết dính trên khoé miệng của cô, mẹ nó, cảnh tượng ngọt ngào quá, ngược cẩu độc thân đến cực điểm luôn rồi.

Bác gái bên cạnh đang dùng miệng lột vỏ tôm, nhìn thấy đôi tình nhân toả ra ánh sáng tình yêu màu hồng phấn, không chịu nỗi nữa nên ngừng ăn, giả bộ ho khan một tiếng rồi lau miệng.

Tiết Nhã mang vẻ mặt [nhìn xem nhìn xem], lại liếc sang thấy ba Cố với khuôn mặt cứng đờ ngồi cạnh Cố Vă Tư, bà vui vẻ ngâm nga như mấy bác nông dân vừa mới đổi đời.

Nhưng mà mấy bác gái sao lại dễ dàng cho qua chuyện hay trước mặt: "Văn Tư này, hai cháu quen nhau bao lâu rồi, là ai theo đuổi ai thế? Đang chuẩn bị kết hôn sao?"

"Công việc của Tiểu Du thế nào? Nhà có mấy căn hộ, ba mẹ đã về hưu chưa, có anh chị em gì không?"

Một đám bác gái trung niên vây quanh hai người, không khác gì một đám ruồi bọ. Mẹ Tiết cảm thấy nhóm họ hàng này hơi quá đáng, định đứng ra giải vây, không ngờ Du Việt lại lên tiếng trước.

"Là cháu theo đuổi Văn Tư, ừm.. theo đuổi ba năm ạ. Còn chuyện kết hôn..."

"Nếu cô ấy chịu, cháu sẽ sắp xếp ngay."

Mặt già của Cố Văn Tư đỏ lên, âm thầm giơ ngón cái. Good job!

Lời nói trôi chảy tự nhiên của anh vang lên như mấy nhân vật nam chính đang truyền bá gì đó: "Cháu làm ở công ty Bách Hoá, trong nhà cũng không có họ hàng gì, ở Thượng Thành chỉ có mình cháu."

"Hôm nay để các bác chờ lâu, lần sau cháu sẽ mời cả nhà một bữa."

Người hào hoa phong nhã rất dễ để lại ấn tượng tốt, mấy bác gái ngưng nói hẳn, chỉ mỉm cười ngại ngùng.

Bác cả nhìn đám chị em, đối mặt với trai đẹp thì không nói nên lời, không nhịn được hừ một tiếng: "Người trẻ tuổi hiện giờ ấy à, cứ làm bộ làm tịch hứa hẹn này nọ, ai biết khi nào mới thực hiện chứ..."

Bà ta cũng biết trận này nhà Tiết Nhã thắng chắc rồi, nên chuẩn bị rút quân thôi.

Sau khi nghe mấy lời này, mọi người vốn đang cười lập tức khựng lại, Du Việt ngẩm nghĩ một chút, bỗng anh lấy từ trong ví ra một tấm gold card.

"Đây là tấm card hội viên VIP của Tùng Bản Lâu, đã đăng ký rồi ạ. Dùng tấm này để thanh toán, chi phí tính trên thẻ. Hôm nay cháu không chuẩn bị gì, chỉ mang theo cái này, lần sau các bác muốn ăn gì có thể nói với cháu."

Tấm card này làm tất cả mọi người đều ngây ra, Cố Văn Tư giật nhẹ áo anh, khẽ lắc đầu. Tiết Nhã và ba Cố cũng ngẩn người, khoé miệng bác cả co rút, mắt mở to.

"Cháu, cháu nói sao?"

"Tùng Bản Lâu đó, không phải lúc trước con trai bà nói muốn dẫn bà đi ăn sao." Người bên cạnh nhìn bà ta, sau đó rất tự nhiên nhận tấm card trên tay Du Việt: "Ôi dào, thằng bé này hào phóng thật, chúng ta nhiều người như vậy sao có thể không biết xấu hổ được." 

"Không sao ạ, họ hàng của Văn Tư cũng là họ hàng của cháu mà." Giờ phút này Du Việt vẫn không quên làm một người bạn trai mẫu mực, quan tâm săn sóc người nhà của Cố Văn Tư thoả đáng. Bác cả chẳng còn gì để nói, cúi đầu  yên lặng lướt điện thoại.

Tiết Nhã âm thầm nhéo mu bàn tay của Cố Văn Tư, một nhà ba người trao đổi ánh mắt với nhau.

Mẹ Tiết: Bà đây tống được một đống khí độc ra khỏi người rồi hahaha ~~

Ba Cố: Ra tay hào phóng thật, về sau con làm quản lý chi tiêu trong gia đình đấy.

Cố Văn Tư: Tiền thuê có giá trị quá /(ㄒoㄒ)/~~

Đột nhiên bác gái bên cạnh chạm vào cô: "Nói thật với bác đi, bạn trai cháu có anh em nào đang độc thân không? Đã ly hôn cũng được, bác giới thiệu cho cháu ngoại!"

"..."

Đúng thật có một người anh em, có ly hôn hay không thì cô không biết...

Đến lúc ra về, mấy bác gái rất vui vẻ, chiếm hời còn không ngừng khoe mẽ. Chẳng dám nói những lời khó nghe nữa, ai nấy đều cố lấy lòng, sợ Du Việt đòi lại tấm card.

"Không cần anh ở lại với em à?" Anh cầm chiếc áo vest trên tay, dùng tay kia mở cửa.

"Ừm, anh còn có việc, về trước đi, ở đây em thu dọn được rồi."

Cố Văn Tư tiễn Du Việt đến trước cửa tiệm, nhìn chiếc Passat màu đen to lớn của anh đậu ven đường, khi làn gió mát thổi qua cô mới mở miệng nói:

"Hôm nay cậu làm tốt lắm."

"Vậy sao, muốn khen ngợi tôi à?" Du Việt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, chắc do nay tâm trạng cô rất tốt nên không phản bác lại.

"Ừm, nên khen ngợi cậu." Cố Văn Tư vén tóc lên, bỗng ngước mắt nhìn anh, rồi nhanh chóng quay đi: "Tiếp tục phát huy."

Sau đó hai ba bước chạy vào phòng, Du Việt lặng lẽ nhìn bóng lưng cô, cảm thấy quả táo trong lòng bị người ta cắn mất một ngụm.

Nhưng chỉ cần cô muốn ăn, anh sẽ nghĩ cách khiến cô cắn thêm một ngụm nữa.

A, không nên lấy xe... Vậy chờ tài xế đến đi..

Anh nới lỏng cổ áo, tựa vào cửa xe. Mùi rượu trên người bị gió lạnh cuốn đi một chút, có vài người đi qua nhìn trộm anh.

Lúc này điện thoại vang lên, là chuyện công việc. Du Việt bắt máy, lại dựa vào ô tô, không để ý có người lặng lẽ bước đến.

Tiếu Tiếu vốn định mang hai túi rác xuống vứt, trải qua bữa cơm này, cô bé cảm thấy rầu rĩ vô cùng. Ban đầu cứ nghĩ mợ cả sẽ thắng, vậy mà chuyện lại chuyển hướng, một người đàn ông không phù hợp với gia đình Cố Văn Tư xuất hiện, nhìn thế nào cũng giả.

Sau đó, cô bé tình cờ thấy người đàn ông này vẫn chưa đi, nên đứng ở ven đường chờ anh gọi điện thoại xong.

Chiếc xe màu đen phổ biến kia chắc là xe của anh, đen sáng bóng, không giống với chiếc Wuling Sunshine của ba Cố. Thân xe được lau sạch bóng, tạo ra sự sang trọng xa hoa.

Cô bé thích nhất là loại xe sáng bóng thế này.

"Ừ, ngày mai cậu mở một cuộc họp..." Du Việt vừa nghe điện thoại xong, bỗng phát hiện một người đứng rất gần. Bình thường khi đèn flash xe sáng sẽ tránh đi nửa bước, người này vẫn đứng im.

"Này, anh thật sự là bạn trai của Cố Văn Tư hả?" Tiếu Tiếu tết lại mái tóc dài, thả trước ngực: "Chắc anh không phải người mà ba mẹ chị ta thuê tới cứu viện ấy chứ?"

Cô bé bỗng ngại ngùng đứng thẳng, mặt còn nghiêm trọng hơn so với lúc đối mặt với Tiểu Chu: "Bởi vì anh ưu tú thế, sao có thể để ý đến Cố Văn Tư được."

Du Việt nhíu mày, nhưng cũng không ngắt lời cô bé.

Bởi vì sự im lặng của anh, Tiếu Tiếu càng thêm hăng hái: "Anh có biết không, cô ta không có vị giác, không công việc cũng không bằng cấp gì. Cô ta làm việc với anh họ mấy năm ở nước ngoài, chẳng biết có cái loại quan hệ đặc biệt gì không."

Nói xấu một người, bịa đặt một người, tin đồn có thể cao đến tận trời, cô bé tuỳ ý nghiền nát người trong lòng của bạn, làm cho người ấy của bạn trở nên đáng ghét.

Tiếu Tiếu tỏ thái độ khinh thường với Cố Văn Tư, còn với anh là ngưỡng mộ. Bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn anh, lại không nói được gì. Biểu hiện của người đàn ông trước mặt chỉ có thể dùng từ khủng bố để hình dung.

"Cách xa tôi một chút." Anh lạnh giọng nói: "Cô thật bốc mùi."

Đợi tiếng động cơ ô tô vang lên, Du Việt láy xe đi. Tiếu Tiếu giận đỏ mặt vọt vào trong, thấy mấy người sắc mặt đen sì ngồi trong tiệm.

Tiết Nhã ngồi ở quầy đếm tiền, ba Cố thì hút thuốc, Cố Văn Tư quay lưng ra cửa, không rõ đang làm gì.

"Tiền lương 2000 tệ của cô đây."

"Bà chủ, tiền lương tháng này phát sớm vậy?"

Sắc mặt Tiết Nhã cực kém, ném đống tiền lên bàn: "Bây giờ cô đi đi, ngày mai khỏi đến làm nữa. Tiền lương tháng nay tôi thanh toán rồi, cô mau dẹp đồ rồi biến khỏi đây."

Tiếu Tiếu giờ mới phản ứng lại, hóa ra mọi người đều nghe được cuộc đối thoại của họ.

Cố Văn Tư nghe động tĩnh phía sau, đợi đến khi cô bé đùng đùng rời đi, Tiết Nhã mới nhẹ thở ra: "Người có tính xấu thì nên rời đi mới tốt. Con gái của mẹ phải hạnh phúc như vậy, không thể để quả táo thối ăn nói bậy bạ được."

Cô cúi đầu, nghe ba mẹ tức giận Tiếu Tiếu ăn cây táo rào cây sung. Cảm thấy trong lòng kì lạ, có lẽ do ở nhà quá lâu, cô đã quên mất bộ dạng của bản thân trong miệng người khác rồi.



Ngày thứ hai, ở bồn hoa dưới lầu của trụ sở Bách Hóa Mật Tư.

"Này Tiểu Phương ơi, mẹ mang nước hoa quả tới rồi, phải phải phải."

Bác cả của Cố Văn Tư ăn mặc tươm tất, tóc uốn xoăn, đứng trước công ty Bách Hóa cầm túi nilon hồi hợp chờ đợi.

Bên kia đường là tòa cao ốc hàng chục tầng, vài nhân viên bảo vệ đứng trước cửa, trông rất uy phong lẫm liệt.

Khoảng một lúc có một cô gái chạy ra: "Mẹ, con nói là khỏi cần mang cơm cho con. Hôm nay công ty có cuộc họp, giữa trưa con sẽ đi ăn với cấp trên. Mẹ về nói với Tiểu Tùng một tiếng, tối nay chắc con sẽ về muộn."

Bác cả còn chưa đưa túi nilon cho cô ta đã bị từ chối: "Được được được, con yên tâm làm việc ha."

Cô gái ăn mặc chỉnh tề, giày cao gót tinh tế, nói chưa được vài câu đã nôn nóng đứng lên, muốn quay về.

Nhưng mà còn chưa đi được hai bước đã nghe tiếng kêu sợ hãi vang lên "A!"

"Có chuyện gì vậy?" Bác cả vội chạy tới, thấy con mình nói chuyện với một người xa lạ, cúi đầu khom lưng, hoàn toàn không có sự kiêu căng vừa rồi.

Mà hơn hết, con bé gọi người đàn ông kia là Du tổng, chẳng phải đó là người hôm qua mới gặp...  Là con rễ tương lai của em dâu bà ta mà?

-

Ôi vả mặt sao mà đã huhuhu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương