Cả Thế Giới Phát Hờn Vì Ganh Tỵ
-
Chương 24: Tiểu Tam cũng rất phiền não
Edit: Hoàng Bích Ngọc
Năm mới sắp đến, phố lớn ngõ nhỏ đều là bán đồ tết, rất có hơi thở của năm mới, nhưng hôm nay thời tiết lại trầm xuống, giống như là tuyết sắp rơi, những quán ngoài vỉa hè bắt đầu thu dọn, Đường Tiểu Duy với Khổng Địch đi ăn cơm trưa bên ngoài, tay nắm tay không nhanh không chậm về nhà.
Vừa đi được không lâu thì trên trời tuyết bắt đầu rơi, tuyết trắng như lông ngỗng phiêu phiêu rơi xuống, chỉ chốc lát sau cả trời đất đã trắng xóa một màu, hai người vẫn bước không nhanh không chậm như trước, trong làn tuyết tự nhiên bộ dáng của người làm người đi đường vô cùng cảm thán.... ... cái thời tiết khí gió như này hai người còn bày ra dáng vẻ lãng mãn cái rắm à!
Lúc về đến dưới lầu nhà trọ, trên người cả hai người đều có một tầng tuyết bao phủ, Khổng Địch vuốt hết tuyết trên người Đường Tiểu Duy, nhìn trên đầu cô một màu trắng xóa, không nỡ lòng vuốt đi, liền cọ cọ chóp mũi của cô rồi cười: "Cùng nhau đi đến ‘đầu bạc’."
Đường Tiểu Duy cười xán lạn: "Đầu của anh cũng rất trắng nha, ông lão, tại sao ông vẫn cứ đẹp trai như vậy a."
"Vì để xứng đôi với bà lão xinh đẹp nhà chúng ta mà." Khổng Định giơ tay vuốt ve má lúm đồng tiền của Đường Tiểu Duy, cũng cười thoải mái.
"Sirius già.... ......." Đường Tiểu Duy tâm tình tốt, cười khanh khách.
"Bảo Bảo già.... ..." Khổng Địch cũng cười theo.
"Đường Tiểu Duy?" Một âm thanh không xác định truyền đến bên tai.
Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch quay đầu nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa đi tới là Trần Cẩn Húc đã lâu không gặp, còn có một người mà Đường Tiểu Duy mới gặp một lần Hàn Tử An.
"Mình còn tưởng rằng nhìn lầm rồi chứ" Ánh mắt Trần Cẩn Húc linh động hết trên người Đường Tiểu Duy lại ở trên người Khổng Địch, ở trong ấn tượng của cô ấy, hai người này đều là những người lạnh lùng, Đường Tiểu Duy bình thường độc lai độc vãng lạnh nhạt quen rồi, đối với ai cũng không thân cận, con mắt của Khổng Địch thì cũng chỉ nhìn qua vài người, lại khiến người khác hò hét, hôm nay cười thoải mái như vậy, vậy mà Trần Cẩn Húc lại chưa thấy qua bao giờ.
"Chào, tôi là Hàn Tử An, lần trước chưa kịp tự giới thiệu." Hai người đến gần, Hàn Tử An hào phóng tự giới thiệu, còn rút ra một điếu thuốc đưa qua đi, đứng ở trước mặt Khổng Địch, rất có hơi thở xã hội đen.
Khổng Địch lắc lắc đầu, lại bắt đầu có chút không yên lòng, thản nhiên cự tuyệt người ngoài vạn dặm.
Hàn Tử An lơ đễnh, Trần Cẩn Húc cười cùng Đường Tiểu Duy hàn huyên: "Các người sao lại ở đây?"
"Ở chỗ này" Đường Tiểu Duy chỉ chỉ phía sau: "Tầng 16."
"Hàn Tử An ở ngay bên kia, thật là trùng hợp." Trần Cẩn Húc tiếp tục cười ấm áp, nhớ tới vừa rồi thấy bộ dáng hai người nhìn nhau cười nhịn không được cảm khái, "Hai người cũng ở chung sao? Thật ngọt ngào."
Đường Tiểu Duy ừ một tiếng, Khổng Địch tiếp tục thản nhiên đứng ở một bên.
"Có thời gian rảnh mình rủ cậu đi chơi, bây giờ bọn mình có chút chuyện, đi trước nha." Trần Cẩn Húc cùng Hàn Tử An nói tạm biệt với bọn họ xong lập tức rời khỏi.
Đường Tiểu Duy cùng Khổng Địch xoay người lên lầu.
"Bạn cùng lớp với em sao? Giống như đã gặp ở đâu rồi" Khổng Địch vừa đi vừa nói chuyện.
Đường Tiểu Duy đánh giá Khổng Địch một chút, phát hiện đúng là anh đang hỏi lại còn rất suy tư nữa, không khỏi cảm thán, lúc Trần Cẩn Húc theo đuổi anh chạy quanh anh bao nhiêu vòng anh không nhớ đã đành, lần trước ở quán bar Đường Lâm ngay tại chỗ vạch trần mánh khóe của cô và Trần Cẩn Húc cũng coi là một kỷ niệm đáng nhớ, không ngờ anh vẫn không nhớ thật.
‘Mặt mù’ trong truyền thuyết là đây chứ đâu, Khổng Địch lại thể hiện ra vô cũng nhuần nhuyễn, bệnh của người này sắp nguy kịch rồi.
Trần Cẩn Húc nói có thời gian sẽ tìm cô đi chơi, không ngờ lại không phải là lời nói khách sáo, lúc hoàng hôn, cô ấy đến thật.
Đứng trước cửa phòng của hai người trên tầng 16, hô lớn: "Đường Tiểu Duy, Đường Tiểu Duy, vợ Khổng Địch.... ......"
Đường Tiểu Duy đen nghiêm mặt mở cửa: "Có phải là xem nhiều ‘Bắc yêu’ rồi không."
Trần Cẩn Húc cười hắc hắc, không để ý liền lách người vào trong phòng: "Thì ra cửa nhà cậu ở đây" đứng ở cửa tháo giày, cô ta nhìn quanh bốn phía hỏi: "Khổng Đại thiếu nhà cậu đâu?"
"Trong phòng ngủ đó." Đường Tiểu Duy dẫn Trần Cẩn Húc vào ngồi trên sô pha.
"Sao ban ngày ban mặt lại ngủ?" Ánh mắt không thuần khiết của Trần Cẩn Húc lập tức nổi lên: "Không còn thể lực sao?" Nói xong còn vô cùng hăng say nhìn Đường Tiểu Duy.
"Hôm qua anh ấy chơi game tủ đến tận sáng." Đường Tiểu Duy cũng không vội vã đỏ mặt tía tai giải thích, thản nhiên giải thích nguyên nhân, muốn cho cô ấy bình tĩnh lại một chút.
"Trò gì hay vậy, giới thiệu cho mình đi." Trần Cẩn Húc không nghĩ tới Khổng Địch sẽ thích phương diện này, có chút tò mò.
"Đánh bong bóng."
Trần Cẩn Húc cũng coi là một người theo kịp thời đại, cũng biết không ít trò chơi, nhưng cái trò Đánh bong bóng này quả thực cô ta chưa nghe thấy bao giờ.
Đường Tiểu Duy còn thật sự giải thích: "Chạm vào màn hình điện thoại cảm ứng là có thể chơi, chúng ta siết chặt cái na ná giống đầu quả bóng, trên màn hình sẽ hiện ra một chút bọt khí, sau đó bóng sẽ nổ.... ...... ..."
Trần Cẩn Húc gật gật đầu, ý bảo Đường Tiểu Duy tiếp tục nói, Đường Tiểu Duy nháy mắt mấy cái, Trần Cẩn Húc kiên nhẫn hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Cứ như vậy thôi.... ........"
Khóe miệng Trần Cẩn Húc giật giật, cười gượng hai tiếng ha ha, có loại cảm giác như Đường Tiểu Duy đang đùa giỡn cô ta, Khổng Địch đại tiên trong truyền thuyết vậy mà lại nhàm chán như vậy? Đến một học sinh lớp mười như cô cũng không chơi những trò chơi này: "Sở thích.......của anh ta cũng thật là đặc biệt.... ....."
Lời nói còn chưa nói xong, cửa phòng ngủ đột nhiên mở ra, Khổng Địch vẫn còn buồn ngủ tiêu sái đi ra, một thân quần áo thoải mái ở nhà, quần dài màu trắng làm chân anh vừa dài lại vừa nhỏ, anh vừa đi vừa xoa xoa mắt, bộ dạng này thật sự là đáng yêu mê người.
"Sao lại dậy sớm thế?" Đường Tiểu Duy buồn bực, Khổng Địch thích ngủ, bình thường những lúc như này sẽ ngủ thêm ít nhất hai tiếng.
"Bảo Bảo, vừa mới mơ thấy có người gọi em, gọi là vợ Khổng Địch, anh kích động quá liền tỉnh.... ......" Khổng Địch đi vài bước đến trên sô pha, ngồi xuống bên cạnh Đường Tiểu Duy, dọc đường đi như thế cũng không phát hiện ra phòng khách còn có một người nữa.
"Khổng đại thiếu, cái kia, hẳn không phải là mơ, vừa rồi là em gọi." Trần Cẩn Húc cười hì hì giải thích.
Lúc này Khổng Địch mới chú ý đến Trần Cẩn Húc ngồi bên kia, anh rất ít khi nhìn thẳng vào người xa lạ, bất quá lần này là ngoại lệ, nghiêm túc nhớ kỹ của bộ dáng của cô ta: "Bảo Bảo, bạn cùng lớp với em sao? Thật biết nói chuyện nha."
Đường Tiểu Duy gật đầu ừ, đây là lần thứ hai trong ngày cô nói với anh Trần Cẩn Húc có quan hệ bạn học với cô.
"Em tên là Trần Cẩn Húc." Trần Cẩn Húc biết tính cách Khổng Địch không nhớ mặt người, không phải anh cao ngạo, cũng không phải là khinh bỉ, khả năng chính là lười nhớ kỹ, cho nên cô ta tự giới thiệu với anh, không phải nói em là Trần Cẩn Húc, mà là em tên là Trần cẩn Húc.
Khổng Địch gác tay lên ghế sô pha, miễn cưỡng dựa lưng vào ghế, ánh mắt mê mang tùy ý nói: "Xin chào."
Đường Tiểu Duy nhìn dáng vẻ của anh liền biết anh chưa tỉnh ngủ, một loạt hoạt động vừa rồi chắc có lẽ bởi vì câu nói vợ của Khổng Địch, bây giờ ngồi trên ghế sô pha, lại bắt đầu mệt mỏi rã rời .
Cô dùng chân đá đá anh: "Buồn ngủ thì vào phòng ngủ."
"Không." Cho dù mơ mơ màng màng, cũng rất kiên quyết cự tuyệt, anh rút tay đang ôm phía sau của Đường Tiểu Duy, đầu gác trên vai của cô, lắc lắc: "Vợ ơi.... ..."
Đường Tiểu Duy đỏ mặt, nhìn nhìn Trần Cẩn Húc, có chút xấu hổ, thời điểm Khổng Địch tỉnh ngủ vẫn sẽ có chút cáu kỉnh, Phương Đạc và Lã Nam đều đã biết từ nhỏ, bình thường sau khi anh dậy sẽ nhanh chóng cách xa anh nửa tiếng, nếu không sẽ ít nhiều bị anh tra tấn, nhưng khi Khổng Địch đối mặt với Đường Tiểu Duy, sự cáu kỉnh kia liền chuyển thành làm nũng, dính người có thể làm người ta chết ngợp, Đường Tiểu Duy phải dùng mấy ngày mới thích ứng được.
"Bạn trai của cậu đâu?" Đường Tiểu Duy thử dời lực chú ý Trần Cẩn Húc đi, đừng trách tại sao cô không dời sự chú ý của Khổng Địch đi, bởi vì trước kia cô có thử qua, tuyệt đối vô dụng, không thể lay động đến.
"Bị mẹ anh ấy gọi về nhà rồi." Trần Cẩn Húc bĩu môi, mắt nhìn Khổng Địch ở phía sau Đường Tiểu Duy như ngủ mất, nói: "Còn nhớ Phương Giai không?"
Đường Tiểu Duy gật đầu, cô đâu có phải là Khổng Địch.
"Cô ta là bạn gái cũ của Hàn Tử An."
"Oh." Đường Tiểu Duy đoán được một chút.
"Mình là tiểu tam." Trần Cẩn Húc cười hớ hớ nói, hoàn toàn nhìn không ra cái gì gọi là sám hối có lẽ còn có cảm xúc tự hào.
Ở trong ấn tượng của Đường Tiểu Duy, Phương Giai là một nữ sinh rất xinh đẹp, hơn nữa gia thế cũng không tệ, điểm duy nhất khiến cô ấn tượng với vị Phương tiểu thư này là tính cách của cô ta, cô ta có thể coi trọng Hàn Tử An này đúng là rất bất ngờ, thế mà lại còn bị bắt cá hai tay, không khỏi lại nhìn nhìn Trần Cẩn Húc, cô gái này vừa mới lên cấp ba, đối phó với nam nhân thành thạo như vậy, chậc chậc chậc.
"Con người Hàn Tử An này, rất được các nữ sinh thích, mình đặc biệt thích anh ấy, nhưng lại vô cùng không có cảm giác an toàn, anh ấy chưa từng nói thích mình ở điểm gì, cha mẹ của anh ấy cũng không thích mình, hơn nữa mẹ anh ấy, mỗi ngày đều bảo Hàn Tử An đưa Phương Giai về nhà ăn cơm, mẹ anh ấy là một người tham tiền, liền coi trọng nhà của Phương Giai giàu có."
Đường Tiểu Duy rốt cục cũng hiểu rồi, Trần Cẩn Húc đến tìm cô, chính là muốn tâm sự một chút, có chuyện giấu ở trong lòng rất đau khổ, nhưng mà Tiểu tam này cũng không chịu đựng được, đau khổ buồn phiền cũng chính là tự mình tìm lấy, chút báo ứng này của Trần Cẩn Húc có tính là gì đâu.
Đường Tiểu Duy không khỏi nghĩ tới chính mình, không biết mình thế này có được tính là tiểu tam xen vào giữa Đường Lâm và Khổng Địch không? Cho dù vẫn chưa tính là tiểu tam, nhưng mà cô làm như vậy đối Đường Lâm mà nói cũng là không thể ngờ đến, từ trước đến giờ Đường Tiểu Duy chỉ có thói quen làm việc theo con tim, rốt cuộc cũng tìm thấy sự dẫn dắt ở trên người Trần Cẩn Húc, loại chuyện này nói ra thật là có chút không biết xấu hổ, những chuyện không biết xấu hổ này về sau có đánh chết cô cũng không làm.
"Đường Tiểu Duy, vậy mà cậu không khuyên nhủ mình được câu nào." Trần Cẩn Húc thầm oán nói.
"Để ý mẹ anh ta làm gì." Đường Tiểu Duy thuận miệng trả lời.
"……. Đường Tiểu Duy cậu vừa nói bậy sao?" Trần Cẩn Húc kinh ngạc, con người Đường Tiểu Duy nói rất ít, hơn nữa còn rất rút gọn, nhưng chưa từng nói bậy một chữ nào. (Trần Cẩn Húc nghe nhầm thành ‘Để ý đến anh ta làm mẹ gì’ )
"Không phải, mình nói là, cậu để ý mẹ anh ta ………làm gì!" Đường Tiểu Duy đổ mồ hôi nói.
Trần Cẩn Húc bị chọc cười: "Đường Tiểu Duy, nói chuyện với cậu thật thú vị."
Đường Tiểu Duy gật đầu ừ, thầm nghĩ, hình như là chỉ có một mình cậu đang nói.
Sau đó, hai người lại hàn huyên một chút về những chuyện học trung học của Đường Tiểu Duy, Trần Cẩn Húc rất giỏi nói chuyện, hai người trò chuyện với nhau rất vui, đến lúc Đường Tiểu Duy bị Trần Cẩn Húc cười vào mặt lần thứ N, Khổng Địch phía sau bất mãn, cầm lấy tay của Đường Tiểu Duy đưa vào miệng cắn một cái.
Cô bị hoảng sợ, nhìn lại, Khổng Địch nhìn cô đầy oán giận, thế mà Đường Tiểu Duy lại không biết anh tỉnh lúc nào.
"Anh không thích em dành toàn bộ sự chú ý lên người khác." Khổng Địch thẳng thắn.
"Mấy giờ rồi? Cũng nên ăn cơm tối rồi chứ?" Trần Cẩn Húc lập tức nâng tay lên nhìn đồng hồ, vẫn là chiếc đồng hồ mà Đường Tiểu Duy tặng.
Khổng Địch gật đầu, Đúng vậy a, nên ăn cơm, người cũng nên đi rồi chứ.
Không ngờ, Trần Cẩn Húc há mồm nói: "Lần đầu tiên tới thăm nhà, hai người mời mình ăn cơm đi."
Nhìn xem, đứa con gái mặt dày này, Khổng Địch lại một lần nữa nhớ kỹ mặt cô ta: "Thích ăn cái gì, không thích ăn cái gì?"
"Không ăn ngọt không ăn trứng gà, những thứ khác đều OK." Trần Cẩn Húc vô cùng không khách khí.
Khổng Địch gật gật đầu không nói nữa, cầm điện thoại rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook