Ôn Tịch Viễn vừa mới trở về căn gác, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tiết Ninh đang đi qua đi lại thăm dò căn nhà.
“Có chuyện gì?” Ôn Tịch Viễn lên tiếng.
Tiết Ninh bị anh dọa giật cả mình, vừa vỗ ngực vừa quay lại rồi.
“Hèn gì tôi nhấn chuông cả nửa ngày mà không thấy ai ra mở cửa, thì ra là ngài không có ở nhà.”
Ngoài miệng thì gọi là “ngài”, nhưng trong giọng nói lại không có chút cung kính nào cả.
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cô ta, lấy chìa khóa mở cổng: “Sao lại tìm ra chỗ này?”
Tiết Ninh: “Hỏi Từ Tử Dương đó.”
Ôn Tịch Viễn: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tiết Ninh chỉ vào tập văn kiện đang ôm trên tay: “Tôi đem dự án tới cho ngài xem.

Tôi nói ngài nghe, hạng mục này của tôi cực kỳ có triển vọng, tôi đã đem hai phương án của dự án này tới đây, mong ngài bớt chút thời gian xem qua một chút, sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu.”
Ôn Tịch Viễn vẫn trả lời như cũ: “Tìm giám đốc của cô.”
Tiết Ninh: “Tôi đã nói rồi, tôi và ông ta có chút mâu thuẫn.”
Ôn Tịch Viễn: “Tại sao lại có mâu thuẫn?”
Tiết Ninh: “Ông ta muốn dùng quy tắc ngầm với tôi, tôi không đồng ý.

Đây không phải là đang làm khó tôi sao?”
Động tác mở khóa của Ôn Tịch Viễn hơi dừng một chút.
Tiết Ninh thấy Ôn Tịch Viễn thất thần, không nhịn được gọi anh một tiếng: “Ôn tổng?”
Ôn Tịch Viễn hoàn hồn, liếc mắt nhìn cô ta một cái: “Vậy thì tìm phó giám đốc của cô.”
Tiết Ninh: “Không phải ông ta cũng phải đưa cấp trên xem xét sao? Nếu đã như thế thì còn không bằng trực tiếp đi tìm ngài, nếu ngài phê duyệt thì còn ai dám có ý kiến gì nữa chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Cái này tôi không phê duyệt được.”
Tiết Ninh: “Hạng mục của sản xuất Trương không phải là do anh phê duyệt sao?”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía cô ta: “Hạng mục này là tôi nhìn trúng, ủy thác cho Trương Tỉnh Vinh phụ trách, chứ không phải là do Trương Tỉnh Vinh đưa cho tôi phê duyệt dự án này.

Cô đừng hiểu nhầm.”
Ôn Tịch Viễn nói xong liền đẩy cổng đi vào, lại nhìn về phía Tiết Ninh: “Công ty cũng có quy trình đánh giá bình thường, nếu cô thật sự cho rằng quá trình đánh giá có vấn đề, cô có thể trực tiếp khiếu nại với bộ phận quản lý của công ty cô, đồng thời tìm phó tổng của cô nói chuyện, công ty đảm bảo sẽ làm chủ cho cô **.

Về phần chuyện của giám đốc của cô, tôi sẽ cho người điều tra rõ ràng, nếu thật sự là có vấn đề, công ty sẽ không nhân nhượng.”
“Không phải.” Tiết Ninh đi theo sau muốn giải thích, cửa đột nhiên đóng “Rầm” một tiếng, Ôn Tịch Viễn đóng cửa trước mặt cô.
Tiết Ninh: “……..”
Cô ta không nhịn được mà bám vào cổng: “Không phải, Ôn đại tổng tài, bạn học Ôn, chúng ta tốt xấu gì cũng cùng học chung một lớp, chưa nói đến chuyện anh bật đèn xanh cho tôi, tôi cũng đã đến cửa nhà anh rồi, tốt xấu gì thì cũng mời tôi vào nhà, cho tôi uống miếng nước chứ.”
“Trong nhà không có nước.

Đi ra ngoài quẹo phải, ở đó có một cửa hàng tiện lợi, đi thong thả, không tiễn.” Giọng nói bình tĩnh của Ôn Tịch Viễn truyền từ trong ra, kèm theo tiếng mở cửa nhà.
Tiết Ninh: “…….”
Cho tới giờ Tiết Ninh vẫn là người chưa bao giờ dễ dàng bỏ cuộc, hồi còn đi học không sợ trời không sợ đất, ngay cả việc trêu chọc giáo viên cũng dám làm.

Bây giờ trưởng thành tuy đã thu liễm lại một chút, nhưng tính cách ẩn sâu bên trong vẫn còn đó, không phải cô không nghĩ tới việc đi tìm phó tổng giám đốc, nhưng phó tổng giám đốc ngồi được lên vị trí này cũng không dễ dàng gì, làm việc luôn hết sức cẩn thận, sợ đi nhầm một bước thì sẽ bị người khác bắt được điểm yếu, dưới tình huống như thế mà cô còn đi tìm người đó, khả năng cao là vẫn bị đưa tới chỗ của tổng giám đốc.
Hồi còn đi học Tiết Ninh không xem nội quy ra gì, còn lúc này có quan hệ bạn học với Ôn Tịch Viễn, cô ta lại càng không thèm để ý tới quy định cứng nhắc của công ty, thuyết phục được Ôn Tịch Viễn so với nộp hạng mục đi khắp nơi rồi bị trả về thì dễ dàng hơn nhiều.
Trong lòng nghĩ như thế, cô ta lui về sau vài bước, ánh mắt nhìn tứ phía, nhìn thấy phía tường đá được dây leo phủ lên có một chỗ dây leo bị héo mà lộ ra một khoảng trống, cô ta trực tiếp đi qua đó, áo khoác buộc ngang eo, ném tài liệu vào phía trong của bức tường, sau đó đẩy một tảng đá ở bên cạnh tới, chân giẫm lên tảng đá, hai tay bám vào thành tường, cả người giống như một con khỉ, hai chân trèo lên tường, sau đó trực tiếp nhảy xuống.
Trọng tâm khi rơi xuống đất không vững, mông Tiết Ninh đập mạnh xuống sân, quần áo dính một chút bụi.
Cô ta cũng không để ý cái mông bị đau và quần áo dính bẩn, một bên phủi bụi trên quần áo, một bên khập khiễng đi tới cửa nhà Ôn Tịch Viễn, gọi anh: “Ôn đại tổng tài, bạn học Ôn, tôi vào nhé.”
Đúng lúc Ôn Tịch Viễn bưng ly nước đi ngang qua phòng khách, quay đầu nhìn thấy Tiết Ninh đang khập khiễng đi tới lập tức nhăn mày, liếc mắt nhìn thấy con chó Bichon Frise đang sủa vì có người lạ vào nhà, liền nói với nó: “Tiểu Bạch, đuổi cô ta ra ngoài đi.”
Toàn bộ lực chú ý của Tiết Ninh đều đặt trên người Ôn Tịch Viễn, nghe thấy tiếng phân phó của Ôn Tịch Viễn, theo bản năng quay đầu lại nhìn, liếc mắt một cái liền nhìn thấy con chó toàn thân màu trắng đang hung hăng sủa.
Cô ta bất chấp cái mông còn đau, sợ với mức ba bước thành hai chạy tới chỗ Ôn Tịch Viễn.
“Chó hoang ở đâu ra thế, đã tiêm vaccine chưa? Ngộ nhỡ nó cắn tôi thì sao.”
Ôn Tịch Viễn né tránh cánh tay của Tiết Ninh, Tiết Ninh đang nghĩ cách thoát khỏi con chó bị hụt một bước, liền ngã xuống bàn trà, con chó cũng đang chạy tới cắn ống quần của cô ta, dùng sức kéo, muốn đem cô ta ra khỏi nhà.
Tiết Ninh sợ tới mức hét toáng lên: “Ôn, Ôn Tịch Viễn, anh đem con chó đi đi, tôi sợ chó.”
Ôn Tịch Viễn không để ý tới cô ta, xoay người trở về phòng.

Cảnh tượng lúc Lâm Sơ Diệp nói Chu Cẩn Thần là ông chủ của cô hiện lên trong đầu, động tác của anh dừng một chút, sau đó lấy điện thoại ra, gọi một cuộc cho trợ lý.
“Giải trí Tinh Nhất có hợp đồng với những nghệ sĩ nào?”
Trợ lý đang làm việc trên máy tính, nghe thế liền thuận tay mở trang web chính thức của công ty, đọc những tên có trong danh sách đó lên.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp cắt ngang: “Có cô gái nào tên Lâm Sơ Diệp không?”
Trợ lý kéo xuống hết trang web kiểm tra, sau đó lại dùng công cụ tìm kiếm tìm một lần nữa.
“Không có.” Anh ta nói.
Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Sao lại không có?”
Trợ lý bị hỏi không biết trả lời thế nào, cẩn thận xác nhận lại một lần nữa: “Không có.”
Ôn Tịch Viễn trầm ngâm, không có chuyện Lâm Sơ Diệp sẽ lừa anh, chẳng lẽ không phải là nghệ sĩ mà chỉ là một nhân viên thường trong công ty thôi sao?
“Cậu xem có cách nào điều tra được danh sách nhân viên trong công ty hay không.” Ôn Tịch Viễn phân phó: “Danh sách đầy đủ.”
“Vâng.” Trợ lý gật đầu, nhưng vẫn hoang mang: “Cần cái này để làm gì ạ?”
“Bảo cậu tra thì cứ tra đi.” Ôn Tịch Viễn nói, chuẩn bị cúp điện thoại, nghĩ nghĩ lại nhắc nhở thêm một câu: “Gửi cho tôi danh sách các nghệ sĩ ký hợp đồng với bọn họ, đính kèm ảnh chụp.”
Lại nhắc thêm một câu: “Không phải bản trên mạng.”
“Vâng.” Trợ lý không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn làm theo.
Ôn Tịch Viễn cúp điện thoại, lật đi lật lại di động trong tay.
Lâm Sơ Diệp nhìn có vẻ không giống như một người nghệ sĩ, có người nghệ sĩ nào giống cô lại chạy đi làm giáo viên dạy thêm, bồi bàn rồi cả thu ngân như thế, không sợ người khác chụp được ảnh rồi tung lên mạng bàn tán hay sao.
Dù sao bộ dạng của cô cũng khiến người khác chú ý, nhà mợ của cô lại mở một quán cơm buôn bán tốt, không ít người nổi tiếng tới đó dùng bữa, không có lý nào những người đó sẽ không chụp hình cô.
Nhưng nếu cô chỉ là một nhân viên công tác bình thường, thì bây giờ cũng không phải là kỳ nghỉ lễ.
Năm trước công ty rất bận, bình thường sẽ không phê duyệt kỳ nghỉ đông dài ngày như thế, hơn nữa Chu Cẩn Thần còn ngàn dặm xa xôi chạy tới đây tìm cô, sao có thể để cho cô nghỉ dài ngày như thế được?
Ôn Tịch Viễn không nghĩ ra, mở Baidu trên di động tìm kiếm tên Lâm Sơ Diệp, không tìm thấy mục Wikipedia, nhưng lại có mấy bộ phim có tên cô trong danh sách, đều là những bộ phim của vài năm trước, chỉ là một vài bộ phim truyền hình, tên nghe cũng không quen lắm, ngay cả người đánh giá cũng không nhiều.
Ôn Tịch Viễn thấy hình của Lâm Sơ Diệp trong một bộ phim, so sánh với Lâm Sơ Diệp năm đó 18 tuổi với Lâm Sơ Diệp 26 tuổi bây giờ là cùng một người, có thể nhìn thấy ngũ quan không thay đổi nhiều cho lắm, ánh mắt có thể là bởi vì yêu cầu của vai diễn mà thay đổi, có nhu thuận, cũng có linh động đáng yêu, nhưng anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt Lâm Sơ Diệp như vậy bao giờ.
Ôn Tịch Viễn không nhịn được lắc đầu cười, vừa định nhấn vào xem đoạn video này thì bên ngoài cổng vang lên tiếng chuông cửa.
Ôn Tịch Viễn liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó tắt di động, đi ra ngoài.
Tiết Ninh vẫn còn đang giằng co với Tiểu Bạch.
Một con chó như thế thật ra cũng không gây ra quá nhiều uy hiếp đối với cô ta.
Nhưng Tiết Ninh lại sợ chó, càng sợ chó chưa được tiêm vaccine phòng bệnh, nếu bị cắn thì cô ta sẽ phải đi tiêm vaccine ngay lập tức.
Nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đi ra, Tiết Ninh không nhịn được, sốt ruột gọi anh: “Ôn Tịch Viễn, anh mau tới mang nói đi đi, chúng ta tốt xấu gì cũng từng là bạn học chung lớp mà.”
Kèm theo đó là tiếng nức nở.
Động tác bấm chuông của Lâm Sơ Diệp ở bên ngoài dừng một chút, chần chờ nhìn vào bên trong.
Giọng nói bình tĩnh của Ôn Tịch Viễn truyền đến: “Ai bảo cô tự động xông vào.”
Âm thanh với tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Tay đặt trên chuông cửa của Lâm Sơ Diệp hơi do dự, ngay lúc này, cửa bị người ở bên trong mở ra.
Ôn Tịch Viễn thấy tay cô đang đặt trên chuông cửa, nhìn về phía cô, sắc mặt bình tĩnh, có chút lạnh nhạt: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Sơ Diệp mím môi, ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi tới tìm anh giải thích.”
Ôn Tịch Viễn “ồ” một tiếng, sặc mặt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt, cũng không biết có phải còn tức giận hay không.
“Thật xin lỗi.” Cô không nhịn được thấp giọng nói: “Lúc ấy là tôi sợ anh gặp phiền phức nên mới bảo anh đi trước.

Tuy rằng anh ta không phải là nhân vật lớn có thể một tay che trời, nhưng anh ta có rất nhiều mối quan hệ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô, sắc mặt cuối cùng cũng hòa hoãn hơn một chút: “Tôi không tức giận.”
Lại hỏi cô: “Ông chủ của em đi rồi?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Ừ.”
Cô nghĩ đến vừa rồi có nghe được tiếng của Tiết Ninh, không nhịn được nhìn về phía sau anh.
Nhìn thấy Tiết Ninh đang ngồi trước bàn tròn, cười cười lấy lòng con chó.
Ôn Tịch Viễn cũng quay đầu nhìn Tiết Ninh một cái, sau đó nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Cô ấy tới đây có chút việc, vừa mới bàn xong.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, không nói gì.
Ôn Tịch Viễn đẩy cửa rộng ra: “Vào nhà đi.”
Lâm Sơ Diệp vẫn nhẹ nhàng gật đầu, không nói tiếng nào đi sát phía sau anh.
Tiết Ninh thật vất vả mới thương lượng được với con chó, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâm Sơ Diệp bước vào, hơi bất ngờ.
“Lâm Sơ Diệp? Sao cậu lại tới đây?”
Sau đó lại nhìn về phía Ôn Tịch Viễn: “Này, Ôn Tịch Viễn anh cũng hơi quá đáng đấy nhé, đều là bạn học cả, dựa vào cái gì mà anh lại cho Lâm Sơ Diệp vào nhà còn tôi lại phải đi trèo tường chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Cô hiểu lầm rồi, không phải là tôi cho cô trèo tường đi vào, mà là cô chưa được cho phép đã xâm nhập bất hợp pháp.”

“………” Tiết Ninh trừng anh: “Không phải chứ, đều là bạn học cả, sao anh lại phân biệt đối xử thế.”
Ôn Tịch Viễn: “Tôi thích thế.

Có vấn đề gì sao?”
Tiết Ninh: “……….”
Lâm Sơ Diệp hơi xấu hổ nhìn hai người cãi qua cãi lại cũng không chen ngang, ánh mắt tùy ý quan sát xung quanh, nhìn thấy tập tài liệu trước mặt Tiết Ninh, là túi tài liệu plastic trong suốt, thấp thoáng có thể nhìn thấy vài chữ “Hoa ngôn ảnh thị” bên trong, lòng tò mò nhất thời nổi lên, cô không nhịn được mà rướn người muốn xem rõ một chút.
Ôn Tịch Viễn xoay người cầm tập tài liệu đi.
Lâm Sơ Diệp hoang mang nhìn anh.
Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn như thường: “Bạn tôi nhờ cô ấy đem hạng mục này tới, xem thử xem tôi có hứng thú hay không.”
Lâm Sơ Diệp sáng tỏ, gật đầu: “Ồ.”
Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Tiết Ninh: “Hạng mục này nếu có thời gian tôi sẽ xem, xem xong sẽ cho cô câu trả lời.”
Mặt mày Tiết Ninh liền hớn hở: “Cảm ơn Ôn…..”
Chưa kịp nói chữ “tổng”, Ôn Tịch Viễn đã cắt ngang: “Không có gì, cô có thể đi rồi.”
Tiết Ninh bĩu môi: “Anh đừng nhỏ mọn thế chứ? Hiếm khi Lâm Sơ Diệp cũng có mặt ở đây, bạn học cũ cũng phải tâm sự đôi chút chứ.”
Nói xong liền chuyển hướng đến Lâm Sơ Diệp, cười thoải mái: “Này Lâm Sơ Diệp, sao cậu cũng tới đây thế?”
Lâm Sơ Diệp không thể nói là mình tới đây để xin lỗi Ôn Tịch Viễn: “Ồ, họ hàng tớ có mở một quán cơm ở gần đây, tiện đường nên tới đây thôi.”
Tiết Ninh: “Cậu vẫn luôn ở thành phố Ninh sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Không phải, tớ vừa mới về thôi.”
Lại hỏi cô ta: “Cậu thì sao?”
Tiết Ninh: “Tớ cũng vừa mới về được hai ngày.”
Ôn Tịch Viễn thấy hai người đang tán gẫu, nhẹ giọng nói với Lâm Sơ Diệp: “Em ngồi ở đây một lát, tôi đem cái này về phòng cất.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.”
Tiết Ninh mặc kệ Ôn Tịch Viễn, cũng sớm đã quên sự sợ hãi đối với con chó nhỏ kia: “Thì ra cậu không ở thành phố Ninh, vậy cậu ở đâu thế?”
Lâm Sơ Diệp: “Vài năm trước tớ ở Bắc thị.”
Tiết Ninh hơi ngạc nhiên: “Cậu ở Bắc thị sao? Tớ với Ôn Tịch Viễn cũng ở Bắc thị, sao chưa từng gặp cậu ở đó nhỉ.

Nếu biết trước đã hẹn gặp rồi.”
Trong lòng Lâm Sơ Diệp hơi luống cuống: “Cậu và Ôn Tịch Viễn cũng ở Bắc thị sao?”
“Ừ.

Lúc trước chúng tớ học chung trường đại học.” Tiết Ninh nói đến đây còn có chút đắc ý, “Không thể tưởng tượng được một đứa học kém như tớ lại có thể thi đậu một trường đại học với học bá.”
Lâm Sơ Diệp miễn cưỡng cười: “Vậy chứng minh cậu rất lợi hại rồi.”
“Cậu và anh ấy…..

hình như rất thân nhỉ.” Cô không nhịn được nói.
Tiết Ninh: “Cũng không thân lắm, con người như thế có thể thân được với ai chứ.”
Lâm Sơ Diệp cười cười, không nói tiếp nhưng thật ra trong lòng đã thả lỏng không ít, ít nhất chuyện đó đã chứng minh cô ta và Ôn Tịch Viễn không phải là quan hệ yêu đương.
Cô không nhịn được nhìn về phía phòng ngủ, không thấy Ôn Tịch Viễn đi ra.
Thật ra cô tới đây là có chuyện muốn nói với Ôn Tịch Viễn, muốn mượn cớ bị Chu Cẩn Thần chọc giận hỏi Ôn Tịch Viễn có muốn kết hôn hay không, không ngờ Tiết Ninh lại đang ở đây, vất vả lắm mới có dũng khí liền bị bên thứ ba làm cho chậm rãi chìm xuống.
Cô thấy Tiết Ninh vẫn chưa có ý định ra về, lại nghĩ tới Ôn Tịch Viễn lúc nãy nói Tiết Ninh có hạng mục tới tìm anh bàn bạc, Lâm Sơ Diệp đoán chắc hai người còn có chuyện muốn nói.
Cô nhìn đồng hồ đeo tay: “Cái kia, trong quán còn có chút việc, tớ về trước đây sau này có thời gian thì nói tiếp.”
Tiết Ninh hơi ngạc nhiên: “A? Sao đi nhanh thế?
Lâm Sơ Diệp: “Trong quán hơi bận .”
Sau đó liền đứng lên rời đi.
Ôn Tịch Viễn ở trong phòng nhận điện thoại, lúc đi ra không nhìn thấy Lâm Sơ Diệp.
“Lâm Sơ Diệp đâu?” Ánh mắt đảo một vòng, không tìm thấy cô đâu, Ôn Tịch Viễn nhíu mày hỏi.
Tiết Ninh: “Đi rồi.”

Ánh mắt Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại: “Cô nói cái gì với cô ấy rồi?”
Vẻ mặt Tiết Ninh mờ mịt: “Chưa nói gì cả.”
Nói xong liền đem những lời lúc nãy nói lặp lại một lần, thấy Ôn Tịch Viễn càng nhíu chặt mày, sắc mặt không để lộ chút cảm xúc nào.
“Tôi và cô chỉ là trùng hợp là bạn học cũ thôi, nhưng lúc học đại học chưa bao giờ gặp qua.” Ôn Tịch Viễn nhắc nhở cô ta: “Phiền cô sau này đừng nói lung tung khiến người khác hiểu lầm, nhất là Lâm Sơ Diệp, cảm ơn.”
“Cuối cùng, lúc cô rời đi, phiền đóng cửa lại giúp tôi.”
Nói xong liền ra ngoài đuổi theo.
Tiết Ninh bị giáo huấn, vẻ mặt mơ hồ: “Tôi chỉ nói là học cùng một trường đại học thôi chứ có nói gì nữa đâu chứ.”
—–
Ngõ nhỏ yên tĩnh vắng vẻ, cũng không nhìn thấy bóng dáng Lâm Sơ Diệp.
Bước chân của Ôn Tịch Viễn không khỏi vội vàng, theo bản năng muốn lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Sơ Diệp, mở danh bạ ra mới sực nhớ hai người vẫn chưa trao đổi số điện thoại.
Ôn Tịch Viễn gọi điện cho Hà Minh U: “Gửi số điện thoại của cô giáo của cháu cho cậu.”
Vẻ mặt Hà Minh U hoang mang: “Cậu cần số của cô ấy làm gì ạ? Sao cháu có số của cô giáo được chứ?”
Ôn Tịch Viễn: “Cô giáo không cho các cháu số điện thoại sao?”
Hà Minh U: “À, cháu không nhớ nữa.”
Ôn Tịch Viễn: “……..”
Hà Minh U: “Cháu gửi cho cậu số điện thoại của hiệu trưởng Diệp nhé.”
Hà Minh U đã học bổ túc ở chỗ Diệp Hân một thời gian dài, số điện thoại của cô cậu nhóc vẫn còn giữ.
Sau nửa ngày rốt cuộc cũng tìm ra số điện thoại của Diệp Hân, liền gửi cho Ôn Tịch Viễn.
Ôn Tịch Viễn gọi cho Diệp Hân muốn xin số điện thoại của Lâm Sơ Diệp, nhưng gọi vài cuộc vẫn báo máy bận.
Ôn Tịch Viễn trực tiếp đi đến chỗ Hứa Mạn.
“Con bé không phải đi tìm cháu sao?” Hứa Mạn cũng không hiểu chuyện gì, “Có phải là đang tản bộ ở gần bờ sông không? Bình thường con bé thích tản bộ ở đó lắm.”
“Cháu cảm ơn.”
Ôn Tịch Viễn cảm ơn, sau đó nhanh chóng xoay người rời đi.
———
Lâm Sơ Diệp đúng là đang tản bộ ở bờ sông, chậm rãi bước đi.
Phùng San San vừa gọi điện tới cho cô, hỏi Chu Cẩn Thần có tìm được cô hay không.
Cô nói mình bảo Chu Cẩn Thần cút, cũng không khách khí mà kéo anh ta ra ngoài cửa.
Phùng San San ở đầu bên kia im lặng hồi lâu, thở dài một hơi nói: “Vẫn là chị nên nhanh chóng đem hợp đồng của em chuyển tới Hoa Ngôn thôi.”
Lâm Sơ Diệp cũng không cho rằng Phùng San San sẽ có cách, Hoa Ngôn thật sự không phải là chỗ mà Phùng San San có thể với tới.
Nhưng cô cũng không nghĩ Chu Cẩn Thần sẽ làm gì cô.
Thật ra mấy năm nay Chu Cẩn Thần ngoại trừ không đồng ý cho cô chấm dứt hợp đồng ra thì cũng không làm gì cô.
Con người anh ta thực ra rất mâu thuẫn, một bên kiểm soát cô, một bên lại chỉ cần cô không rời công ty liền đối với cô cực kỳ khoan dung, mặc kệ cô có đối xử với anh ta như thế nào, có không để ý anh ta, cho dù là có vài lúc cô mất bình tĩnh đi chăng nữa, anh ta quay người một cái liền làm như chưa có chuyện gì, dễ dàng bỏ qua cho cô.
Điều này khiến Lâm Sơ Diệp không hiểu.
Nhưng Lâm Sơ Diệp cũng không quan tâm Chu Cẩn Thần sẽ như thế nào, mà cái cô để ý chính là Ôn Tịch Viễn sẽ nghĩ như thế nào.
Thái độ lúc nãy của Ôn Tịch Viễn khiến cô không đoán ra anh đang nghĩ gì, cô cảm thấy mình và Chu Cẩn Thần có điểm giống nhau, chính là đều chấp nhất với người không có ý với mình, cũng không phải là đối phương tốt bao nhiêu, chỉ là cả tính tình, nhân phẩm cũng như diện mạo đều thỏa mãn như trong tưởng tượng về nửa kia của mình.
Người như thế gặp được đã là rất khó rồi, cho nên lúc cô muốn thuyết phục bản thân từ bỏ, Lâm Sơ Diệp lại có chút nuối tiếc, vẫn muốn thử xem lỡ đâu có ngoại lệ thì sao.
Lâm Sơ Diệp suy nghĩ một hồi, sau đó trở về căn gác nhỏ một lần nữa.
——
Ôn Tịch Viễn ra bờ sông tìm một vòng cũng không thấy Lâm Sơ Diệp.
Lo lắng trong lòng khiến anh quên mất có thể gọi điện lại cho cô lần nữa.
Anh suy nghĩ một hồi, sau đó trở về đường cũ, sau đó ở trong ngõ nhỏ dài hẹp gặp được Lâm Sơ Diệp đang chậm rãi bước đi.
Hai người không hẹn mà gặp cùng nhau dừng bước, nhìn về phía đối phương.
Điện thoại trong tay Ôn Tịch Viễn rung lên, cuộc điện thoại không đúng lúc của trợ lý gọi tới.
Ôn Tịch Viễn nhìn Lâm Sơ Diệp, bắt máy: “Chuyện gì?”
Trợ lý: “Có một người đại diện tên Phùng San San muốn hẹn ngài…..”
“Không gặp.” Ôn Tịch Viễn trực tiếp cúp điện thoại, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp, “Vừa mới đi đâu thế?”
Lâm Sơ Diệp chần chờ, chỉ chỉ phía sau: “Ra bờ sông đi dạo một chút…..”
Nói được một nửa, di động của cô lại vang lên.
“Tôi nghe điện thoại trước.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng nói, nhấn nút nhận cuộc gọi.
Giọng nói phiền muộn của Phùng San San ở đầu dây bên kia truyền đến: “Không hẹn được.

Chị vất vả lắm mới gọi được cho trợ lý của anh ta, cố gắng lấy hết dũng khí để gọi cuộc điện thoại đó, kết quả người ta trực tiếp nói một câu không gặp, xong luôn.”
Lâm Sơ Diệp hơi không hiểu: “Hẹn ai cơ?”
Phùng San San: “Vị đứng đằng sau Hoa Ngôn đó.

Hôm nay em đắc tội với Chu Cẩn Thần như thế, chị phải tìm đường cho em đi tiếp chứ.”
Phùng San San không biết chuyện Chu Cẩn Thần âm thầm theo đuổi Lâm Sơ Diệp, trực giác mách bảo Chu Cẩn Thần sắp trút giận lên người Lâm Sơ Diệp.
Lâm Sơ Diệp hiểu ra: “Ồ, chị không cần phải lo cho em đâu, em không sao.


Chị cũng đừng đi tìm người ta nữa, người này không phải là người chúng ta có thể dây vào, đừng lãng phí thời gian nữa.”
Phùng San San lo lắng: “Không phải chỉ thử thôi sao, lỡ đâu…..”
“Chị không cần phải lo lắng, thật sự không có việc gì cả, chị cứ tin tưởng em.” Lâm Sơ Diệp nhẹ giọng trấn an, “Em còn có chút việc, cúp máy trước đây, lát nữa….

em gọi lại cho chị.”
Lâm Sơ Diệp cúp điện thoại, nhìn về phía Ôn Tịch Viễn vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn cô.”
“Sao anh lại ra đây?”
Ôn Tịch Viễn: “Tìm em.”
Tim Lâm Sơ Diệp bởi vì hai chữ này mà tim đập lệch nhịp.
“Sao không nói tiếng nào đã đi rồi?” Ôn Tịch Viễn hỏi.
“Tôi sợ Tiết Ninh tìm anh có việc, nên đi trước.” Lâm Sơ Diệp nói, không dám nói sự thật rằng cô đi là để lấy thêm can đảm.
Ôn Tịch Viễn hất cằm về phía căn gác nhỏ: “Về đó không?”
Lâm Sơ Diệp chần chừ, sau đó gật gật đầu.
Ôn Tịch Viễn đi về phía cô, tay tự nhiên nắm lấy tay cô, giống như buổi tối ngày hôm đó, giống như là một động tác theo bản năng.
Lâm Sơ Diệp không khỏi nhìn về sườn mặt được ánh đèn hắt lên của Ôn Tịch Viễn, nhịp tim đập càng nhanh hơn.
“Ôn Tịch Viễn.” Lúc tới cửa, Lâm Sơ Diệp cuối cùng không nhịn được mà gọi nhỏ một tiếng.
“Ừm?” Ôn Tịch Viễn quay đầu lại nhìn cô, khóe mắt thoáng nhìn chiếc xe máy đang chạy nhanh qua, sắc mặt chợt thay đổi, kéo cô lại gần phía mình.
Động tác quá nhanh, khủy tay của Lâm Sơ Diệp không cẩn thận đụng vào vách tường.
Ôn Tịch Viễn thấy Lâm Sơ Diệp nhíu mày, liền kéo tay cô ra: “Có phải bị đụng vào chỗ nào rồi không?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không sao.”
Ôn Tịch Viễn lo lắng, mở cửa nhà đi vào trong, để Lâm Sơ Diệp ngồi ở sô pha sau đó liền vạch tay áo của cô lên kiểm tra.
Làn da Lâm Sơ Diệp trắng nõn, khủy tay vừa mới va vào vách tường kia tím bầm một mảng lớn, còn hơi tróc da.
Lông mày Ôn Tịch Viễn lập tức nhíu lại.
Lâm Sơ Diệp trấn an anh: “Tôi thật sự không bị sao.”
Muốn kéo tay áo xuống.
Ôn Tịch Viễn ngăn cô lại: “Để anh đi lấy thuốc.”
Lâm Sơ Diệp thấy anh xoay người, lục lọi ở ngăn kéo tủ TV, sau đó lấy ra một hòm thuốc, xoay người đi tới phía cô.
Anh một lần nữa kéo tay áo của cô lên cao, vừa đổ cồn ra miếng bông vừa nhẹ giọng nói: “Có thể sẽ hơi đau một chút, em cố nhịn chút.”
Lâm Sơ Diệp đáp “Ừ” một tiếng, thấy anh cẩn thận lấy bông đã tẩm cồn sát trùng vết thương, dưới ánh đèn, khuôn mặt cực kỳ dịu dàng.
“Ôn Tịch Viễn.” Cuối cùng Lâm Sơ Diệp cũng không nhịn được, nhìn về phía anh: “Anh có từng nghĩ tới việc kết hôn chưa?”
Động tác của Ôn Tịch Viễn hơi dừng lại, nhìn về phía cô đáp “Ừm?” một tiếng, dường như khá ngạc nhiên với câu hỏi của cô.
Lâm Sơ Diệp có chút ngượng ngùng: “Chỉ là tôi cảm thấy tôi đã đến tuổi phải kết hôn, anh cũng thế.

Vừa hay hai người chúng ta đều không thích ai, cho nên…….

Chúng ta thử xem sao? Tôi cảm thấy anh sẽ là một người cha tốt, mà tôi cũng….”
“Được.”
Lâm Sơ Diệp sửng sốt: “Hả?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh đồng ý kết hôn.”
Lâm Sơ Diệp: “……..”
Anh đồng ý quá nhanh, nhất thời Lâm Sơ Diệp không biết phản ứng như thế nào.
“Nhưng anh có hai điều kiện.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp: “Điều kiện gì?”
Ôn Tịch Viễn: “Thứ nhất, anh không đồng ý chúng ta sau khi kết hôn sẽ chia phòng ngủ.

Thứ hai, không được bỏ đi mà bỏ lại con.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Ôn Tịch Viễn: “Ngày mai chúng ta liền đi lĩnh chứng.

Anh có hộ khẩu tại thành phố Ninh.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
“Không, không phải.” Lâm Sơ Diệp lắp bắp, “Không muốn thử trước sao?”
Ôn Tịch Viễn: “Thử cái gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Không….

Không thể có thai trước rồi mới lĩnh chứng sao?”
Ôn Tịch Viễn: “……….”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương