Cả Thế Giới Đều Muốn Anh Thuộc Về Em
C2: Như Vậy Sẽ Không Quên Được.

Trong buổi tối yên tĩnh như vậy âm thanh mưa rơi lộp độp ngoài cửa sổ, vẫn thanh thúy như cũ.

Nghê Cảnh Nghê lấy lại tinh thần chuẩn bị đi tắm, ai ngờ cô vừa mới cởi nút áo sơ mi, sau lưng truyền đến âm thanh còn mang theo buồn ngủ, "Tinh Tinh."

Đây là ngũ danh của Nghê Cảnh Hề, là nhũ danh mà chỉ có người nhà mới có thể gọi

Tay cởi nút áo sơ mi của Nghê Cảnh Hề dừng lại vô thức quay đầu lại, nửa người trên cũng quay lại.

Ngồi trên giường Hoắc Thận Ngôn rõ ràng vừa tỉnh ngủ, tóc ngắn cũng không giống như trong video trước đó được chải cẩn thận tỉ mỉ ra sau đầu, ngược lại là phá lệ tùy ý, khí chất thâm trầm chững chạc trên người trong nháy mắt nhu hòa hơn nửa.

Mắt anh rơi vào trên người Nghê Cảnh Hề, vốn là nhìn mặt của cô, nhưng là chỗ ngực kia quá mê người. Thế là ánh mắt của anh dời xuống một chút.

Áo sơ mi màu lam cô mặc vừa cởi hai cúc áo, cổ thon dài trắng tuyết theo đó là xương quai xanh, còn có viền áo lót màu trắng như ẩn như hiện. Cảnh tượng vô tình lộ ra, lại thắng qua vô số dụ hoặc.

Mắt đen Hoắc Thận Ngôn hơi nheo lại, mặt hẹp chặt dài ngày thường nhìn lạnh lẽo bạc tình bạc nghĩa, lúc này vì dục vọng mà đáy mặt nhiễm lên mấy phần sáng.

Là loại ánh sáng của ý nghĩ muốn ăn thịt người kia.

Cuối cùng anh hơi ngửa đầu nhìn Nghê Cảnh Hề, giọng nói vừa mới ngủ dậy mang theo khàn khàn.

"Đến đây."

Nghê Cảnh Hề nhìn theo mắt anh, thuận thế cuối đầu, lúc này mới phát hiện phong cảnh trước ngực mình.

Cô đưa tay kéo áo sơ mi lại, cổ trắng tuyết và xương quai xanh phút chốc bị che khuất. Nhưng mà có lẽ động tác của cô đã chậm , không ngăn được cảnh xuân trong phòng.

Hoắc Thận Ngôn vén chăn lên bước xuống xuống giường.

Lúc anh ngồi trên giường vẫn không cảm giác được, nhưng anh vừa đứng lên, người đàn ông cao 1m85 cho dù là mang dép đứng ở trong phòng này, vẫn như cũ lộ ra ngột ngạt.

Căn nhà này là lúc ông ngoại Nghê Cảnh Hề còn sống, là nhà cũng trong đơn vị phân phát.

Ở Thượng Hải này, khu này là không có bắt bẻ được, đáng tiếc bây giờ bất động đều không thể dỡ bỏ được, theo giá nhà mới bây giờ, trước kia người ta trông vào phá dỡ dể mua nhà mới, bây giờ rốt cuộc đều không thể trông cậy vào được.

Sau khi bà ngoài vào viện dưỡng lão, căn phòng này chỉ có một mình Nghê Cảnh Hề ở.

Sau khi cô và Hoắc Thận Ngôn kết hôn, cô cũng không có chuyển vào biệt thự của Hoắc Thận Ngôn, ngược lại vẫn kiên trì ở chỗ này như cũ. Hoắc Cận Ngôn hiểu sự kiên trì của cô, cũng không phản đối, càng là thường xuyên ở đây với cô.


Đương nhiên việc này trở thành một lý do để trưởng bối Hoắc gia đối vô cùng có thành kiến với cô.

Dù sao Hoắc Cận Ngôn sinh ra trong quyền quý, cho dù là ra nước ngoài du học cũng chưa từng chịu khổ, bây giờ lại ở cùng cô trong căn phòng chỉ rộng năm mươi mét vuông này, thật đúng là còn không bằng bể bơi lớn trong Hoắc gia.

Hoắc Cận Ngôn bước hai bước đã đến trước người cô, Nghê Cảnh Hề hơi ngẩng đầu, tỉ mỉ nhìn chằm chằm mặt anh. Công việc của anh quá mức bận rộn, trước đó ở Mỹ nửa tháng lại chuyển sang Hồng Kông nửa tháng .

Nói đến hai người quả thật là đã không gặp nhau tầm một tháng.

Cường độ công việc của Hoắc Thận Ngôn rất lớn, cũng không phải là loại người ưa thích việc gửi tin nhắn nói chuyện trời đất. Đến mứcsau khi mơ giấc mộng kia, trên đường trở về công ty lúc kẹt xe ở trên đường cao tốc Nghê Cảnh Hề mở điện thoại di động của mình, lúc này mới phát hiện tin nhắn hai người gửi cho, vậy mà chỉ giới hạn ở chào buổi sáng và chúc ngủ ngon,

Huống chi ngai người còn bị lệch múi giờ, thường lúc anh gửi tin nhắn chào buổi sáng đến, thì cô đang ngủ.

Đôi vợ chồng giống như bọn họ, xem ra cũng không nhiều lắm.

Lúc Nghê Cảnh Hề suy nghĩ lung tung, Hoắc Thận Ngôn đưa tay nắm lấy cổ tay cô, chỉ là cái nắm tay này làm lông mày anh nhíu lại, lúc đầu định ôm cô, lúc này ánh mắt ngược lại tìm tòi cổ tay của cô,

Tay áo sơmi được cô kéo lên hơn phân nửa, lộ ra cổ tay trắng nõn, vốn cũng không cảm thấy gì, nhưng đến lúc đưa tay nắm mới phát hiện quá mức gầy gò.

"Làm sao lại gầy đi nhiều như vậy?"

Giọng nói của anh trầm ấm hữu lực, là nam thần có giọng nói âm trầm thấp vừa mở miệng nói chuyện có thể là khiến cho các cô gái la thét chói tai.

Nghê Cảnh Hề bị anh hỏi hơi hoảng hốt, trước đó cô vị cảm mạo sốt cao liên tục, hết lần này tới lần khác lại gặp phải tòa báo thiếu người đi công tác, ban ngày cô đi làm ban đêm đi phòng cấp cứu đăng kí .

Liên tục chịu hành hạ như thế, cứ thế mà gầy xuống gần mười cân.

Chuyện này cô không có nói Hoắc Thận Ngôn, đều là người trưởng thành, cho dù là vợ chồng thì chung quy cũng không thể mọi chuyện đều dựa dẫm vào anh.

Anh có công việc của anh, Nghê Cảnh Hề còn không có già mồm đến nỗi trông cậy vào một cuộc điện thoại của mình, để Hoắc Thận Ngôn bỏ hết công việc chạy về Thượng Hải chỉ để cùng cô uống thuốc chích thuốc.

Dù sao anh không phải là bác sĩ, cho dù cô nhìn thấy anh cũng sẽ không lập tức sinh long hoạt hổ.

Cho nên cô mở miệng nói: "Khó coi sao?"

"Quá gầy." Hoắc Cận Ngôn nói hai chữ nặng nề, cảm xúc cũng biểu hiện ở trong đó.

Nghê Cảnh Hề nghe được ngược lại hơi buồn cười, đại khái là vị này ở vị trí cao đã lâu, bên người có người nào mà không cận thận từng chữ một để nói chuyện với anh, đối với từng biểu cảm nhỏ của anh đều là cực điểm nhìn mặt mà nói chuyện.


Đến mức dưỡng thành anh nói ít mà ý nhiều, có thể nói mấy chữ, tuyệt đối sẽ không nói nhiều hơn một câu.

Dù sao tự mọi người sẽ phỏng đoán ý câu đó.

Nghê Cảnh Hề khẽ cười một tiếng: "Em còn cảm thấy rất tốt, người khác đều la hét muốn giảm cân còn không có hiệu quả được như vậy."

"Không cho em học theo các cô ấy." Lần này Hoắc Thận Ngôn ngược lại là nói thẳng.

Cô cười cười, khẽ đẩy anh, chỉ người mình: "Trên người toàn mồ hôi thật không thoải mái, em đi tắm trước."

Hoắc Thận Ngôn nghe vậy, cũng không nói gì.

Nghê Cảnh Hề cầm đồ ngủ và nội y của mình, đi thẳng vào toilet. Lúc tắm cô thuận tiện gội đầu luôn, bởi vì tóc dài quá dày, chỉ sấy tóc cũng mất nửa giờ, mà đây chỉ mới chỉ có hiệu quả một nửa.

Đợi cô về ngủ lại, đẩy cửa ra phát hiện người trên giường đã lần nữa ngủ say.

Cô bất đắc dĩ nháy mắt một cái, lần này rất là cẩn thận tắt đèn, rón rén đi đến mép giường, nhẹ nhàng xốc chăn mỏng lên, lúc này mới nằm ở trên giường.

Cô mua giường này lúc lên trung học, giường chỉ rộng 1m5, bình thường một người ngủ còn cảm thấy rộng rãi.

Bây giờ bên cạnh nằm thêm một người, thân thể của người đàn ông giống như lò lửa nóng hừng hực, dù là không có nằm sát nhau, vẫn liên tục không ngừng truyền lại khí nóng như cũ.

Hoắc Thận Ngôn cực kỳ không thích âm thanh của máy điều hòa, lúc anh ở đây Nghê Cảnh Hề đều sẽ chiều theo anh không bật điều hòa.

Thượng Hải ban đêm vào tháng chín vẫn còn hơi ngột ngạt như cũ, dù là bên ngoài trời đang mưa.

Nghê Cảnh Hề nằm trên giường lật qua lật lại không ngủ được, thẳng đến khí người phía sau chẳng biết nhích lại gần từ lúc nào, nhẹ nhàng ôm lấy cô. Lưng cô hoàn toàn kề sát vào ngực anh, đường cong thân thể hai người giống như hai cái răng xứng đôi, tức khắc thân mật dán chặt với nhau.

Bất tri bất giác, cô dần dần ngủ say.

***

Sáng sớm, một đêm mưa to đã sớm ngừng lại, mà ánh nắng lại vừa vặn, đem thành phố vừa bị mưa to cọ rửa một lần chiếu thành vàng cam kim sắc.

Ngay cả cái ngõ bình thường nhìn chật chội này, giờ phút này lộ ra rộng rãi sáng sủa.


Ngoài của sổ là tiếng ồn ào của buổi sáng, người lớn trong nhà thúc giục đứa nhỏ khẩn trương đi học, hét lớn quần áo trên lầu còn đọng nước, còn có tiếng chim hót thanh thúy ngẫu nhiên xuyên ngoài cửa sổ.

Nghê Cảnh Hề mở choàng mắt ngồi dậy, vén chăn đứng dậy mang dép, trực tiếp đi ra ngoài chuẩn bị đi toilet rửa mặt.

Cô kéo cửa phòng ra nhìn thấy người đàn ông đứng trong phòng khách, anh đưa lưng về phía cửa phòng ngủ, hai chân dài mặc quần màu đậm, áo sơmi màu lam nhạt được là phẳng, ngay cả một nếp nhăn đều không có.

Tỉ lệ dáng người quá chuẩn, chân dài làm cho Nghê Cảnh Hề người cao 1m7 cũng không nhịn được muốn vỗ tay tán thưởng anh.

Lúc này các hình ảnh tối hôm qua trong đầu cô, lúc này mới lần nữa hiện lại trong đầu cô.

May mà lúc này so sánh với tối hôm qua bị dọa đến suýt nữa hồn bay phách tán, đúng là tốt hơn không ít, ít nhất còn có thể nhàn hạ thoải mái thưởng thức đôi chân dài của chồng mình.

Cô nghiêng người dựa vào cửa phòng, chỉ kém hai tay vòng quanh ngực.

Cũng mất một lúc, người đàn ông đứng cạnh bàn ăn như có cảm giác, vô thức quay đầu lại, đợi nhìn thấy Nghê Cảnh Hề đứng dựa vào cửa phòng, khuôn mặt lúc đầu âm trầm lúc này chậm rãi giãn ra.

Biểu hiện trên mặt của Hoắc Thận Ngôn mặc dù chưa đại biến, nhưng là bên trong đôi mắt thâm thúy lộ ra nhàn nhạt ý cười.

"Dậy rồi sao." Anh mở miệng nói trước.

Thấy anh muốn đi tới, Nghê Cảnh Hề đột nhiên nhớ tới mình còn chưa có rửa mặt, trực tiếp hai ba bước bước vào toilet, để lại một câu: "Em đi rửa mặt."

Hoặc Thận Ngôn nhìn thấy hành động của cô, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra nụ cười rõ ràng.

"Đến đây ăn sáng trước đi đã." Thấy Nghê Cảnh Hề lại muốn đi vào phòng, Hoắc Thận Ngôn mở miệng nói.

Nghê Cảnh Hề thở dài một hơi: "Sẽ đến trễ."

"Sẽ không." Ngữ khí Hoắc Thận Ngôn nhàn nhạt, ngược lại lộ ra chắc chắn như đinh đóng cột.

Nghê Cảnh Hề đứng tại chỗ nhìn anh, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn đi đến, ngồi xuống ghế đối diện với anh. Bữa sáng đã bày xong, bên cạnh còn có hộp đựng thức ăn nhìn qua là dùng để đựng điểm tâm sáng này, là điển hình điểm tâm sáng kiểu Quảng , sủi cảo tôm, đĩa lòng(?), tart trứng còn có cháo cá sống, mùi thơm tươi sống vừa ngồi xuống đã ngửi thấy được.

"Điểm tâm sáng là Đường Miễn đưa tới?" Nghê Cảnh Hề thuận mồm hỏi một câu.

Đường Miễn là trợ lý của Hoắc Thận Ngôn, là trợ lý dạng 24h chờ lệnh, tùy thời ứng phó nhu cầu của anh. Trước khi Nghê Cảnh Hề và Hoắc Thận Ngôn kết hôn, thời gian Đường Miễn ở cạnh anh là dài nhất, đương nhiên coi như là hiện tại thời gian hai người bọn họ chung đụng, cũng dài hơn so với cô.

Ai ngờ câu nói này để Hoắc Thận Ngôn nghe, giữa hai đầu lông mày khẽ chau lại, đũa trắng vừa dừng lại bên trên sủi cảo tôm, tạm ngừng, lúc này mới nhẹ nhàng gắp sủi cảo tôm lên đặt trong dĩa trắng sứ trước mặt Nghê Cảnh Hề.

Anh nói: "Là anh để cậu ta chuẩn bị."

Nghê Cảnh Hề ngơ ngẩn, ngầm nghĩ hồi lâu, anh đây là tranh công sao?


Điểm tâm ăn cho đến khi nào xong thôi, Nghê Cảnh Hề nhìn bàn đầy đồ ăn, cũng không thể để vậy cho đến trưa chứ, đang chuẩn bị thu dọn. Ai ngờ Đường Miễn dẫn tài xế lên, tài xế đem đồ trên bàn thu dọn sạch sẽ, xách theo hộp đựng thức ăn đi xuống dưới.

"Đi thay quần áo đi, anh đưa em đi làm."

Hoắc Thận Ngôn nói như vậy, Nghê Cảnh Hề cũng không có cự tuyệt quay người đi vào phòng thay quần áo. Đợi lúc cô đi ra, Đường Miễn vẫn còn đứng trong phòng khách, ngược lại trong tay Hoắc Thận Ngôn nhiều hơn một cái cà vạt.

Nghê Cảnh Hề nhìn thấy, đi qua chủ động nhận lấy cà vạt trong tay anh, thay anh thắt cà vạt.

Lúc chưa cũng anh kết hôn, Nghe Cảnh Hề chưa từng thắt cà vạt cho người khác, lần đầu tiên nhìn thấy anh đeo cà vạt, Nghê Cảnh Hề ngược lại muốn giúp đỡ, kết quả là gây trở ngại chứ không giúp được gì.

Cũng may trong cô có tinh thần không chịu thua ăn vào xương máu, cho dù là đeo cà vạt, cô đều muốn học được cho tốt nhất.

Bây giờ cái gì cô đều thắt được, cà vạt trong tay cô không bao lâu liền có thể biến thành hình dáng xinh đẹp.

Đợi cô chăm chú chỉnh tốt cà vạt ngẩng đầu nhìn người trước mặt, từ tóc đen đến đuôi lông mày, lại đến mũi, bờ môi.

Hoắc Thận Ngôn tự nhiên chú ý đến ánh mắt này của cô, một tấc một tấc cẩn thận nhìn xuống, giống như là là đang quan sát cái. Dù sao tâm tư của anh quá sâu, sẽ không tùy tiện mở miệng hỏi nhìn cái gì những lời như vậy.

Cuối cùng vẫn là Nghê Cảnh Hề nhịn cười không được, chủ động nói: "Tối hôm qua lúc em bồi bà ngoại ở viện dưỡng, không cẩn thận ngủ quên, sau đó mơ thấy anh."

Hoắc Thận Ngôn an tĩnh nghe, lại nghe Nghê Cảnh Hề than khẽ: "Mặt của anh mơ hồ, giống như bị đánh gạch men vậy, nhìn thế nào em đều không thể thấy rõ."

Đừng nói là Hoắc Thận Ngôn ngơ ngẩn, Đường Miễn đứng bên cạnh thực tế cũng không có kìm nén, lộ ra ý cười.

Tình huống Hoắc Thận Ngôn tự mình đưa Nghê Cảnh Hề đi làm thật sự rất ít, nhưng mà cũng không phải là không có, mỗi lần Nghê Cảnh Hề đều sẽ kêu dừng xe cách công ty một con đường, sợ đồng nghiệp gặp được.

Lần này mắt thấy gần đến chỗ dừng xe, Hoắc Thận Ngôn đột nhiên duỗi tay ra, "Lấy điện thoại của em cho anh mượn."

Nghê Cảnh Hề sững sờ, một lát sau, ngoan ngoãn từ trong cặp túi xách lấy điện thoại ra đưa cho anh.

Hoắc Thận Ngôn linh hoạt nhập mật mã vào, là sinh nhật của anh,

Chờ sau khi một loạt thao tác lưu loát dứt khoác của anh kết thúc, điện thoại bị anh nhét lại vào tay Nghê Cảnh Hề. Nghê Cảnh Hề không rõ cho lắm, cúi đầu nhìn màn hình lần nữa sáng lên, sáng lên trong phút chốc, ảnh màn hình khóa xuất hiện xuất hiện trong tầm mắt.

Đây là một hình chụp nhanh, bối cảnh là trời xanh biển xanh, nước biển thăm thẳm trong suốt xanh biết.

Người đàn ông trong tấm ảnh nắm tay lái, đây là khoang điều khiển của một chiếc du thuyền nhỏ, Hoắc Thận Ngôn toàn thân quần áo trắng hơi quay đầu, hiển nhiên là chú ý đến người bên cạnh giơ điện thoại lên, anh nghiêng đầu Nghê Cảnh Hề chụp tấm ảnh này trong nháy mắt.

Nghê Cảnh Hề không nghĩ đến anh sẽ đích thân tìm ra tấm hình này, còn cài làm màn hình khóa...

"Như vậy sẽ không quên đi."

Giọng nói người đàn ông nhàn nhạt từ bên cạnh truyền đến.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương