Edit: Vũ Sương Viện

Thịnh Dĩ luôn là một kẻ rất cứng đầu, ở một góc độ nào đó thậm chí còn có thể nói là cố chấp.

Trần Hồng Tài vừa nghe xong liền cau mày.

—— ông quả thật không ngờ đến, phía Thịnh Dĩ thế mà lại có vấn đề.

"Chương trình này của bọn chú trả phí cho khách mời không hề thấp," Trần Hồng Tài đưa tay làm ký hiệu, "Ngần này số."

Lần này Thịnh Dĩ còn không thèm ngẩng đầu: "Vậy ạ."

"..."

Đúng là, người bình thường còn có thể bị tiền mê hoặc, nhưng nhà họ Thịnh đâu có giống đang thiếu tiền? Càng chưa nói đến cẩm y ngọc thực từ bé là Thịnh Dĩ.

Huống hồ, bản thân Thịnh Dĩ cũng có tiền, họa sĩ đạt được đến trình độ như Thịnh Dĩ, tiền cũng là người ta tranh nhau dâng lên.

Trần Hồng Tài không rời không bỏ: "Lên chương trình này, nhất định là cháu càng ngày càng hot, còn có thể quen được một đống nghệ sĩ."

Lần này Thịnh Dĩ mới hơi ngẩng đầu, cho Trần Hồng Tài một ánh mắt không gợn sóng.

Trần Hồng Tài: "...!Coi như ôn chuyện cũ với bạn cùng bàn cũng được, hai người cùng học cấp ba, chắc là quan hệ rất tốt nhỉ?"

Thịnh Dĩ không nói gì.

Im lặng chính là câu trả lời tốt nhất!

Trần Hồng Tài dường như thấy được hy vọng, vội vàng nói tiếp: "Giang Liễm Chu rất nổi tiếng, đúng là nổi tiếng có một không hai, nhưng ai đảm bảo được mình sẽ nổi mãi trong cái giới này chứ? Hôm nay còn nhiều lưu lượng, lỡ một ngày nào đó cậu ta bị thế hệ mới thay thế thì sao? Hai người có quan hệ tốt, coi như là giúp đỡ bạn học cũ của cháu đi."

Thịnh Dĩ uống xong ngụm cà phê cuối cùng trong ly, chậm rãi mở miệng trước con mắt tràn đầy mong chờ của Trần Hồng Tài: "Chú Trần."

"Hửm?"

"Bên phía Giang Liễm Chu chưa nói cho chú biết rằng sau khi tốt nghiệp cấp ba, hai bọn cháu không còn liên lạc nữa sao?"

Trần Hồng Tài: "..."

Sau khi Thịnh Dĩ lưu loát cự tuyệt lời mời tham gia chương trình tạp kỹ của Trần Hồng Tài, cô giải quyết bữa tối ở bên ngoài xong mới trở về Hồ Duyệt Sơn Sắc.

Khi đi ngang qua một trung tâm mua sắm lớn, Thịnh Dĩ nhìn xuyên qua cửa kính ô tô.

Thỉnh thoảng có người dừng chân ngước lên chiếc màn hình LED khổng lồ, mấy cô bé còn hưng phấn chỉ chỉ trỏ trỏ rồi chụp ảnh lưu niệm.

Cô cũng ngẩng đầu nhìn lên.

Trên màn hình lớn đang phát quảng cáo, gương mặt kia không đợi cô nhìn rõ đã vụt qua, chỉ để lại dòng chữ ký màu đen đầy tùy tiện, phóng khoáng ——

Giang Liễm Chu.

Thịnh Dĩ gửi tin nhắn cho Bối Lôi: 【Cuộc đời đúng là không đoán trước được điều gì.】

Ví như lúc học cấp ba, cô đúng là không thể ngờ được Giang Liễm Chu ngồi cùng bàn sau này lại nổi tiếng; càng không ngờ rằng, sau nhiều năm không gặp, lại được người ta nhắc tới cái tên này một lần nữa, vậy mà có người thật sự mời cô, một người qua đường, đi tham gia chương trình tạp kỹ...

Khó ngờ nhất đương nhiên là...

Nếu không phải ngẫu nhiên nhìn thấy trên quảng cáo, thì bạn học trông như nào cô còn quên mất, nói muốn cùng cô xào CP...


A, xem cái thế giới huyền ảo này.

Bối Lôi phản hồi tin nhắn rất nhanh.

【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: Còn không phải sao, trước đó tớ cũng không đoán được, cậu vậy mà còn có bạn học là minh tinh tuyến mười tám.】

【A Cửu:...】

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nhịn, không kéo bạn thân mình vào danh sách đen.

Đương nhiên, rộng lượng như Thịnh Dĩ, nếu đã từ chối lời mời rồi thì coi như chuyện này đã qua.

Sắc trời trở tối, tuyết cũng dần tạnh.

Thịnh Dĩ thờ ơ hút ly trà sữa, dạo tới dạo lui trong tiểu khu.

Lúc đi đến dưới lầu nhà mình đột nhiên lại bị chủ nhà đất gọi lại.

Chủ nhà đất cực kỳ nhiệt tình: "Cô Thịnh vừa về à?"

Thịnh Dĩ khẽ gật đầu, chủ nhà đất lại bắt đầu tiếp đón, "Chắc cô cũng biết căn hộ cùng tầng đối diện với cô được người ta mua rồi nhỉ? Chủ căn hộ kia muốn xin phương thức liên lạc của cô, về sau mọi người đều là hàng xóm mà."

Thịnh Dĩ nghĩ ngợi, cũng đúng, rốt cuộc cả hai vẫn ở chung một tầng, sống hoà bình vẫn rất quan trọng.

Liền lấy di động ra: "Số điện thoại sao?"

Chủ nhà đất đưa một tấm danh thiếp.

Màu đen thuần, cảm giác thiết kế đơn giản mà sang trọng, trên mặt chỉ có một chuỗi con số và một cái tên tiếng anh, "Ivan".

"Cô thêm cái WeChat này là được."

Thịnh Dĩ cảm ơn xong liền cầm tấm thẻ đó, lại tiếp tục đi dạo rồi lên lầu.

Về đến nhà tắm rửa sấy tóc, chăm sóc da xong, Thịnh Dĩ lại vẽ đơn minh họa cho một thương nghiệp.

Cô làm việc luôn rất nhập tâm, kết quả làm xong đã là một rưỡi đêm.

Thịnh Dĩ ngáp một cái, vươn người, khi đang chuẩn bị đi ngủ thì đột nhiên nhìn thấy tấm danh thiếp cô tùy tay đặt lên bàn kia.

Cô đem con số dán vào thanh tìm kiếm, thấy được thông tin của đối phương.

ID WeChat giống với tên tiếng anh trên danh thiếp, cực kỳ ngắn gọn "Ivan", ảnh đại diện là bóng của một con mèo trắng.

...!Rất tương phản.

Thịnh Dĩ nắm chặt điện thoại vào ổ chăn, lúc này mới thêm bạn bè, ghi chú họ tên mình.

Vừa mới gửi đi, chuẩn bị cất điện thoại, bên kia thế mà đã nhận lời trong tích tắc.

Thịnh Dĩ rất kinh ngạc.

Giờ này đối phương còn chưa ngủ?

Vừa suy nghĩ, Thịnh Dĩ vừa gửi một tin nhắn.

【A Cửu: Xin chào, tôi là hàng xóm mới của anh, gọi tôi Thịnh Dĩ là được.】

Cách ba giây, 【Ivan: Ừ, tôi là Ivan.】


Nếu đã chào hỏi xong, Thịnh Dĩ cũng tùy tay vào vòng bạn bè của hàng xóm mới này xem một chút.

...!Ảnh trên thảm đỏ của Giang Liễm Chu? Chữ ký của Giang Liễm Chu? Kéo xuống chút nữa, là một ảnh chụp hiện trường concert của Giang Liễm Chu mà lúc ấy một vé cũng khó tìm?

Đối phương còn mới đăng một bài trong vòng bạn bè, là...!"Cần vé thì tìm tôi".

Thịnh Dĩ rất nhanh đã hiểu ra ——

Thời buổi này làm đầu cơ cũng không dễ dàng gì, nhìn xem, hơn nửa đêm còn buôn bán, một giây đã chấp nhận lời mời kết bạn.

Có điều nói đi nói lại, làm đầu cơ tích trữ cũng lời như vậy sao? Còn mua nổi một phòng ở Hồ Duyệt Sơn Sắc?

Lướt được một nửa, Bối Lôi lại nổi điên lúc nửa đêm.

【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: Aaa!!! A Cửu tớ muốn điên rồi, Nguyên Đán, Đoạn Minh Tễ và Uông Hân Đồng cùng nhau đi thảm đỏ, tớ muốn đi, tớ nhất định phải đi!】

【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: Aaa, nhưng tớ vừa hỏi đám đầu cơ, bọn họ nói thảm đỏ lần này rất khó săn vé, nên để cho đám truyền thông TAT hết rồi.】

Thịnh Dĩ khều tóc, đáp: 【Để tớ hỏi đầu cơ bên tớ.】

【Một Nụ Hoa Xinh Tươi:...!Cậu mà cũng quen biết đám đầu cơ?!】

Thịnh Dĩ không thèm giải thích, nhấn trở về khung chat của người tên Ivan kia: 【Có vé vào xem Đoạn Minh Tễ và Uông Hân Đồng đi thảm đỏ Nguyên Đán không?】

【Ivan:...】

【Ivan: Cô là fans của bọn họ à?】

Đầu cơ này quản rộng quá.

Chẳng những quản rộng, còn không tự hiểu lấy.

【Ivan: Tôi còn tưởng cô là fans tôi.】

【 A Cửu: Không, tôi là cha anh.】

【Ivan:...】

Thịnh Dĩ kiên nhẫn giành thắng lợi, lại lười tranh cãi với tên đầu cơ này đến khuya, bèn múa như bay trên bàn phím: 【Có hay không?】

【A Cửu: Có thể thêm tiền.】

【A Cửu: Hai ngàn.】

【A Cửu: Năm ngàn.】

【A Cửu: Một vạn.】

【Ivan:...】

【Ivan: Có.】

Tên nghèo đến mức chỉ có tiền - Thịnh Dĩ quyết đoán chuyển sang hai ngàn: 【Tiền đặt cọc, số còn lại, đợi lấy được vé thì trả nốt.】

Nói xong, Thịnh phú bà đã buồn ngủ đến mức hai mí mắt sắp dính lại, đành nhanh chóng gửi "OK" cho Bối Lôi, rồi an tâm nhắm hai mắt.


Năm nay tuyết đầu mùa vậy mà rơi rất lâu.

Vô cùng đều đặn, rơi đến hai ba ngày.

Sáng nào Thịnh Dĩ cũng nhìn một cái ra cửa sổ, thấy tuyết bên ngoài quét lại đầy, đầy lại quét.

Cô vốn là trạch (1), mà giờ này đương nhiên càng phải ở nhà, an tâm vẽ tranh.

(1) Chỉ những người ít ra ngoài.

Ở nhà có mấy ngày, mà Thịnh Dĩ càng thêm hiểu rõ năng lực của nhân viên tiếp thị, đương nhiên, hiểu biết đó chủ yếu xuất phát từ vị hàng xóm mới của cô kia.

【Ivan: Cô có muốn ảnh có chữ ký của Giang Liễm Chu không?】

【Ivan: Rẻ lắm.】

Thịnh Dĩ liếc qua rồi lại ngồi vẽ tiếp, không đáp lại.

Nhân viên tiếp thị vẫn không bỏ cuộc.

【Ivan: Cô muốn vé đến xem Giang Liễm Chu đi thảm đỏ không?】

【Ivan: Chỗ đẹp, lại còn rẻ.】

Thịnh Dĩ mặt không biểu cảm.

Nhân viên tiếp thị đạp lên giới hạn cuối cùng của cô, tiếp tục nhảy Disco.

【Ivan: Thế album ký tên đã dừng xuất bản của Giang Liễm Chu thì sao?】

【Ivan: Tin cậy tuyệt đối, giá rẻ】

Lần này Thịnh Dĩ trầm mặc ba giây, nhìn vị hàng xóm đang sốt ruột này, hỏi lại:

【A Cửu: Bao nhiêu tiền?】

【Ivan: Ba mươi, miễn phí vận chuyển.】

【A Cửu: Cho anh sáu mươi, mang theo nghệ sĩ tuyến mười tám của anh rời khỏi thế giới của tôi.】

【Ivan:...】

Thấy đầu cơ cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Thịnh Dĩ vừa lòng gật đầu, đang chuẩn bị tiếp tục vẽ tranh, thì nghe thấy tiếng điện thoại cất lên.

Là Thịnh Nguyên Bạch, anh họ của Thịnh Dĩ.

Họ Thịnh là một gia tộc lớn ở thành phố Minh Tuyền, đồng lứa với Thịnh Dĩ đa số là nam, Thịnh Nguyên Bạch đứng hàng thứ bảy, mà Thịnh Dĩ lại nhỏ tuổi nhất, hàng thứ chín.

Biệt danh A Cửu của cô chính là đồng âm với "chín", ngụ ý lâu dài.

Thịnh Dĩ bắt máy: "Alo?"

"A Cửu," Thịnh Nguyên Bạch gọi cô, "Hôm nay anh có chút việc ở gần nhà em, buổi trưa cùng anh đi ăn cơm đi."

Những người đồng lứa này ở nhà họ Thịnh đều cưng chiều Thịnh Dĩ, nhưng không thể nghi ngờ, Thịnh Nguyên Bạch là người thân với Thịnh Dĩ nhất.

Cho nên dù trạch nữ không thích xã giao, nhưng cơm Thịnh Nguyên Bạch mời nhất định phải đến ăn.

Thịnh Dĩ đáp một tiếng, bấm thời gian thay đồ trang điểm, rồi đến chỗ hẹn.

Vừa mới đóng cửa lại đứng chờ thang máy, điện thoại lại vang lên.

Lần này là một dãy số xa lạ hiển thị ở thành phố Minh Tuyền, Thịnh Dĩ bắt máy.

Bên kia điện thoại rất nhiệt tình: "Xin chào, xin hỏi có phải cô Thịnh, Thịnh Dĩ không?"

Thông tin rò ra thật khủng khiếp.


Thịnh Dĩ không một biểu tình, chuẩn bị cúp điện thoại, bên kia tựa hồ đã phát hiện ý đồ của cô, vội vàng ngăn lại:

"Chờ chút, đừng cúp điện thoại! Tôi không phải nhân viên tiếp thị, mà là đạo diễn của chương trình《Bạn Cùng Bàn Ơi》.

Chương trình này của chúng tôi thật sự rất vừa ý cô Thịnh, nếu cô có yêu cầu gì thêm có thể trực tiếp đề xuất, rất hy vọng cô tới tham gia chương trình này."

Thịnh Dĩ nhíu mày: "Không phải tôi đã từ chối rồi sao?"

Đạo diễn: "Vâng, nhưng mấy hôm nay chúng tôi xem xét các ứng cử viên khách mời khác, cảm thấy không có ai phù hợp tiết mục hơn cô cả.

Chuyện này...!cô Thịnh, có phải cô có gì băn khoăn không? Chi bằng nói ra, chúng ta có thể thương lượng."

Băn khoăn...

Thịnh Dĩ thu nhỏ giao diện gọi điện, cấp tốc hỏi Bối Lôi: 【Minh tinh có kiêng kị gì không?】

Bối Lôi y hệt người thời thời khắc khắc chờ cá cắn câu, phản hồi trong giây lát: 【Kiêng kị?】

【Một Nụ Hoa Xinh Tươi: Tình một đêm? Lên giường với fans?】

Được, không tệ.

Yên lặng hơi lâu, đạo diễn bên kia lại thúc giục: "Alo, cô Thịnh còn ở đó không?"

Thịnh Dĩ đeo khẩu trang, ngẩng đầu nhìn màn hình, thang máy đến rồi.

Cô cũng không muốn tiếp tục nói thêm với đạo diễn, dừng một chút: "Ừ, còn."

Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong hình như còn có người, Thịnh Dĩ cũng không để ý, cúi đầu dùng giọng điệu nghiêm trọng: "Đạo diễn chắc cũng không biết.

Tôi là fans của Giang Liễm Chu, không tiếp cận còn ổn, cùng tham gia chương trình, lỡ đâu..."

Cô thở dài một tiếng, "Lỡ đâu truyền ra tin tức nghệ sĩ lên giường với fans thì làm sao bây giờ?"

Có lẽ vì nội dung này quá mức táo bạo, nên không khí liền ngưng lại hai giây.

Thịnh Dĩ đang muốn giả vờ sóng yếu để ngắt máy, đột nhiên lại nghe thấy phía thang máy truyền đến một giọng nam.

Giọng điệu vừa nghe đã biết là rất khó chịu, lời ít ý nhiều mà cất một tiếng:

"Chậc."

Thịnh Dĩ kinh ngạc ngẩng đầu.

Thịnh Dĩ rơi vào trầm mặc.

Thịnh Dĩ cúp điện thoại.

Thịnh Dĩ...!Hồi tưởng lại lời mình vừa nói.

Cô trầm mặc hai giây, nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp trai độc nhất vô nhị từng thấy trên màn LED hôm qua.

Cô ép xuống suy nghĩ đang lan ra khắp đầu "Anh ta thế quái nào lại ở chỗ này", làm bộ bất ngờ lại trùng hợp, Thịnh lão đại bình tĩnh vẫy vẫy tay, trực tiếp tự tin: "Hi, thần tượng."

-------------

Tác giả có lời muốn nói:

Giang Liễm Chu: "Vâng, vợ."

Có người, ngoài mặt thì "chậc" một tiếng, trong lòng lại vui đến bay lên :D

Đắc ý dào dạt: Chỉ muốn bán cho cô ấy chân dung thôi, cô ấy lại muốn XXX tôi?




Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương