Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
-
Chương 96: Dòng sông
Chỉ đơn giản là Vũ Thành Vãn không hề biết Trần Tụy sẽ để ý đến những điều đó, nhất là khi Trần Tụy nói đến một tháng lương tự dưng anh hiểu ra nỗi ấm ức của Trần Tụy. Sao lại không ấm ức, ba mươi tuổi đầu, bỏ công việc đang làm yên ổn để đi tha hương nơi đất khách, thậm chí còn chẳng phải là đi khởi nghiệp, Trần Tụy làm tất cả những điều đó vì anh.
Anh đã từng nghĩ nếu tai mình hỏng thật thì từ nay về sau sẽ sống thế nào, chính anh còn cảm thấy hoảng hốt, giống như đứng giữa đồng hoang vu nhìn lên trời đêm, chẳng thấy được một cái gì. Ý tưởng của đất trời con người làm sao biết được. Buồn thay, anh nhận ra con người đến một chặng nào đó trên đường đời đều sẽ tin vào số mệnh. Nhưng anh không muốn thỏa hiệp, giống như trời mưa cũng phải ra đường, đồ điện tử bị hỏng phải đem sửa bằng được, nếu anh không quyết chí giành giật anh đâu có đi được đến hôm nay.
Ở nhà anh vẫn còn những đĩa CD lưu lại hình ảnh anh nói chuyện khi nhỏ, những đoạn phim ngắn cũ lắm rồi, anh đã sắp quên mình từng không phải người câm. Anh cũng từng được Vũ Huy Kim dạy đọc vanh vách bài vè thực đơn Thiên Tân, cừu non hấp tay gấu hầm đuôi hươu xào vịt nướng chao… anh thầm nhẩm lại trong đầu, ký ức ùa về dồn dập, chỉ không thể nhớ được dây thanh rung động là như thế nào.
Anh nắm bàn chân Trần Tụy, cặp mắt đen thẳm lộ ra sự mệt mỏi, ánh mắt anh như của người đang vùng vẫy trong bùn lầy, anh khiến Trần Tụy cũng phải cùng anh lặng thinh với thế giới này.
Nụ hôn ẩm ướt, Trần Tụy ngã mình ra thảm, vòng tay ôm eo Vũ Thành Vãn, thân hình anh săn chắc rắn rỏi, mỗi cử động của anh trên mình Trần Tụy đều khiến Trần Tụy nhớ đến những con báo đẹp cao sang trong tư thế săn mồi. Trần Tụy siết chặt vòng tay, nhắm nghiền hai mắt, sao nỡ giận hờn anh nữa.
Anh Vũ con gọi video sang đúng hôm tết hoa đăng ở nhà, trong tết bận rộn quá nên họ chỉ gọi điện thoại thường cho nhau. Trần Tụy ôm laptop tìm chỗ thật sáng sủa để nghe, bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ rất bất hợp tác, anh chạy loanh quanh khắp nhà chỉ sợ tín hiệu cuộc gọi rớt mất trước khi kịp kết nối.
“Anh ơi!” anh Vũ con gọi Trần Tụy.
Mặt Trần Tụy dí sát vào camera trông hơi bị méo mó, được cái anh đẹp, sắp ba mốt rồi mà trông còn trẻ măng. Anh đứng xa ra một chút, cuối cùng Vũ Thành Vãn cũng xuất hiện trong màn hình. Anh Vũ con hào hứng gọi anh ruột nó, thấy Vũ Thành Vãn vẫn dửng dưng là nó biết cái nết anh nó rồi, nó lại cặm cụi dùng bút dạ viết một chữ ANH!!!! thật to trên tờ giấy trắng, kèm cả bốn cái dấu chấm than. Vũ Thành Vãn nhếch mép cười, đáp lại nó bằng một câu ký hiệu.
Lắm mồm.
Mà lắm mồm thật, nhất là từ khi vào đại học lúc nào nó cũng dư thừa sức sống như thế đấy.
“Anh ơi bên đó thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao hả anh?” anh Vũ con hỏi dồn dập, không để cho người ta kịp trả lời.
Trần Tụy phiên dịch lại cho Vũ Thành Vãn rồi quay sang trả lời nó: “Ổn rồi, anh em vẫn đang uống thuốc, không hiệu quả nhanh vậy đâu.”
Anh Vũ con có vẻ xuôi xị, xong nó lại tự xốc tinh thần rồi bảo: “Kiểu gì anh em cũng khỏi!”
Trần Tụy bảo phải rồi, nhưng câu này anh không dịch lại cho Vũ Thành Vãn. Hai bên trò chuyện thêm một lát thì Mạc Chấp đột nhiên đi ngang qua màn hình, nhìn thấy ông cụ Trần Tụy gọi ngay: “Ông ngoại ơi!” rồi anh kéo kéo tay áo Vũ Thành Vãn. Lúc ấy một cánh tay Vũ Thành Vãn còn khoác trên lưng ghế Trần Tụy, anh ngồi hơi uể oải mà tư thế hai người lại có vẻ vô cùng thân mật. Trần Tụy muốn nhắc anh ngồi thẳng lên mà anh làm như không thấy, cứ phải dựa dẫm như thế. Trần Tụy quay sang nguýt Vũ Thành Vãn một cái, anh đáp trả bằng một ánh mắt phớt đời. Trong khoảnh khắc Trần Tụy có cảm giác Vũ Thành Vãn đang muốn bộc lộ mối quan hệ của hai đứa với cả Mạc Chấp.
Mới cách một đại dương thôi mà đã dám không coi người trong nhà ra gì.
Mắt Mạc Chấp bị viễn thị, phải nhìn xa mới thấy, thế là ông cụ cứ lấp ló trong góc màn hình xem hai đứa cháu ngoại vắng nhà đã lâu. Hừ, Mạc Chấp hất mặt không thèm nói chuyện với Trần Tụy, mặc kệ Trần Tụy gọi ông ngoại mấy lần ông cứ làm như không nghe thấy. Ông già hắng giọng ho khụ khụ rồi cầm cốc sữa đậu nành trên bàn lên uống.
Sau đó Mạc Hiền mới xuất hiện, ngày này phải ăn chè trôi nước nhưng đương nhiên là cô không biết làm. Cô vừa làm sủi cảo trong bếp, ở nhà lúc này bày biện nào chè nào sủi cảo khiến Trần Tụy nhìn mà phát thèm.
Trần Tụy bảo mọi người biết cháu thấy sủi cảo nhà làm là cảm thấy thế nào không? Cháu nuốt nước miếng nãy giờ đó, thèm quá. Nỗi nhớ nhà trở thành cơn đói cồn cào, hiếm khi thấy Trần Tụy nói chuyện thoải mái như vậy. Anh bảo người nước ngoài không biết ăn ngon, đương nhiên câu này không thể nói to được, anh chỉ lén nói nhỏ với anh Vũ con, bảo nó đừng tưởng ở nước ngoài cái gì cũng tốt. Làm gì có chuyện đấy, chưa sang đến nơi thì nghĩ thế thôi. Đi rồi mới biết đừng bao giờ kỳ vọng quá lớn vào cái gì, mọi sự hấp dẫn trên đời đều đến từ trí tưởng tượng thôi em ạ!
Cuộc gọi video kéo dài mãi, đến khi bên kia gọi nhau đi ăn cơm hai bên mới chào nhau để tắt máy. Trần Tụy đứng dậy đi lấy nước uống, nói mãi anh khô hết cả miệng, còn lại Vũ Thành Vãn, đột nhiên anh viết một dòng lên giấy rồi đưa đến sát camera cho Mạc Hiền đọc.
‘Mẹ gửi ít đồ ăn sang nhé, Trần Tụy gầy quá rồi.’
Mạc Hiền cảm thấy hai mắt cay cay, cô làm ký hiệu lại rằng: Con cũng gầy rồi.
Anh lắc đầu, tắt cuộc gọi, không nói nữa.
Trần Tụy đứng trong bếp đun nước, không còn tiếng người nhà gian phòng tự dưng lại quạnh quẽ. Anh nhớ đến Mạc Hằng, tiết thanh minh năm nay chắc anh không kịp về tảo mộ mẹ rồi, vừa rồi anh quên không nhờ Mạc Hiền tranh thủ lúc nào ra quét mộ cho mẹ anh. Anh đứng trong bếp lâu quá, Vũ Thành Vãn đi vào, chút ánh sáng ít ỏi rơi trên mình Trần Tụy, chẳng ai không xinh đẹp trong ánh sáng, đặc biệt là người yêu.
Khóc nhè đấy à?
Anh hỏi.
Trần Tụy đáp: Đâu có đâu.
Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy, Trần Tụy vùi đầu vào lòng anh, ỷ lại vô cùng.
Bác sĩ đề nghị Trần Tụy nên mở miệng nói chuyện thành tiếng với Vũ Thành Vãn, việc này không liên quan gì đến thính lực của anh mà là sinh hoạt trong im lặng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến chính Trần Tụy. Trần Tụy cũng thường bật tivi trong nhà, đi làm về là anh để tivi phát đến lúc lên giường đi ngủ, dù cả hai đứa chẳng ai buồn xem những người phát thanh viên tóc vàng mắt xanh đọc tin thời sự.
Trần Tụy nằm trong lòng Vũ Thành Vãn, tự dưng làm xong lại chưa thấy mệt mỏi muốn ngủ, anh ngẩn người nhìn trần nhà u ám. Màn đêm giống như một con sông màu đen, lạnh lẽo, tĩnh lặng, ai có thể bắt được những âm thanh dòng nước trôi đi.
Đột nhiên An Vũ nhắn tin cho Trần Tụy, cô bảo tình cờ cô sang đây chơi, tiện thể muốn thăm anh.
Anh đã từng nghĩ nếu tai mình hỏng thật thì từ nay về sau sẽ sống thế nào, chính anh còn cảm thấy hoảng hốt, giống như đứng giữa đồng hoang vu nhìn lên trời đêm, chẳng thấy được một cái gì. Ý tưởng của đất trời con người làm sao biết được. Buồn thay, anh nhận ra con người đến một chặng nào đó trên đường đời đều sẽ tin vào số mệnh. Nhưng anh không muốn thỏa hiệp, giống như trời mưa cũng phải ra đường, đồ điện tử bị hỏng phải đem sửa bằng được, nếu anh không quyết chí giành giật anh đâu có đi được đến hôm nay.
Ở nhà anh vẫn còn những đĩa CD lưu lại hình ảnh anh nói chuyện khi nhỏ, những đoạn phim ngắn cũ lắm rồi, anh đã sắp quên mình từng không phải người câm. Anh cũng từng được Vũ Huy Kim dạy đọc vanh vách bài vè thực đơn Thiên Tân, cừu non hấp tay gấu hầm đuôi hươu xào vịt nướng chao… anh thầm nhẩm lại trong đầu, ký ức ùa về dồn dập, chỉ không thể nhớ được dây thanh rung động là như thế nào.
Anh nắm bàn chân Trần Tụy, cặp mắt đen thẳm lộ ra sự mệt mỏi, ánh mắt anh như của người đang vùng vẫy trong bùn lầy, anh khiến Trần Tụy cũng phải cùng anh lặng thinh với thế giới này.
Nụ hôn ẩm ướt, Trần Tụy ngã mình ra thảm, vòng tay ôm eo Vũ Thành Vãn, thân hình anh săn chắc rắn rỏi, mỗi cử động của anh trên mình Trần Tụy đều khiến Trần Tụy nhớ đến những con báo đẹp cao sang trong tư thế săn mồi. Trần Tụy siết chặt vòng tay, nhắm nghiền hai mắt, sao nỡ giận hờn anh nữa.
Anh Vũ con gọi video sang đúng hôm tết hoa đăng ở nhà, trong tết bận rộn quá nên họ chỉ gọi điện thoại thường cho nhau. Trần Tụy ôm laptop tìm chỗ thật sáng sủa để nghe, bầu trời xám xịt ngoài cửa sổ rất bất hợp tác, anh chạy loanh quanh khắp nhà chỉ sợ tín hiệu cuộc gọi rớt mất trước khi kịp kết nối.
“Anh ơi!” anh Vũ con gọi Trần Tụy.
Mặt Trần Tụy dí sát vào camera trông hơi bị méo mó, được cái anh đẹp, sắp ba mốt rồi mà trông còn trẻ măng. Anh đứng xa ra một chút, cuối cùng Vũ Thành Vãn cũng xuất hiện trong màn hình. Anh Vũ con hào hứng gọi anh ruột nó, thấy Vũ Thành Vãn vẫn dửng dưng là nó biết cái nết anh nó rồi, nó lại cặm cụi dùng bút dạ viết một chữ ANH!!!! thật to trên tờ giấy trắng, kèm cả bốn cái dấu chấm than. Vũ Thành Vãn nhếch mép cười, đáp lại nó bằng một câu ký hiệu.
Lắm mồm.
Mà lắm mồm thật, nhất là từ khi vào đại học lúc nào nó cũng dư thừa sức sống như thế đấy.
“Anh ơi bên đó thế nào rồi? Bác sĩ bảo sao hả anh?” anh Vũ con hỏi dồn dập, không để cho người ta kịp trả lời.
Trần Tụy phiên dịch lại cho Vũ Thành Vãn rồi quay sang trả lời nó: “Ổn rồi, anh em vẫn đang uống thuốc, không hiệu quả nhanh vậy đâu.”
Anh Vũ con có vẻ xuôi xị, xong nó lại tự xốc tinh thần rồi bảo: “Kiểu gì anh em cũng khỏi!”
Trần Tụy bảo phải rồi, nhưng câu này anh không dịch lại cho Vũ Thành Vãn. Hai bên trò chuyện thêm một lát thì Mạc Chấp đột nhiên đi ngang qua màn hình, nhìn thấy ông cụ Trần Tụy gọi ngay: “Ông ngoại ơi!” rồi anh kéo kéo tay áo Vũ Thành Vãn. Lúc ấy một cánh tay Vũ Thành Vãn còn khoác trên lưng ghế Trần Tụy, anh ngồi hơi uể oải mà tư thế hai người lại có vẻ vô cùng thân mật. Trần Tụy muốn nhắc anh ngồi thẳng lên mà anh làm như không thấy, cứ phải dựa dẫm như thế. Trần Tụy quay sang nguýt Vũ Thành Vãn một cái, anh đáp trả bằng một ánh mắt phớt đời. Trong khoảnh khắc Trần Tụy có cảm giác Vũ Thành Vãn đang muốn bộc lộ mối quan hệ của hai đứa với cả Mạc Chấp.
Mới cách một đại dương thôi mà đã dám không coi người trong nhà ra gì.
Mắt Mạc Chấp bị viễn thị, phải nhìn xa mới thấy, thế là ông cụ cứ lấp ló trong góc màn hình xem hai đứa cháu ngoại vắng nhà đã lâu. Hừ, Mạc Chấp hất mặt không thèm nói chuyện với Trần Tụy, mặc kệ Trần Tụy gọi ông ngoại mấy lần ông cứ làm như không nghe thấy. Ông già hắng giọng ho khụ khụ rồi cầm cốc sữa đậu nành trên bàn lên uống.
Sau đó Mạc Hiền mới xuất hiện, ngày này phải ăn chè trôi nước nhưng đương nhiên là cô không biết làm. Cô vừa làm sủi cảo trong bếp, ở nhà lúc này bày biện nào chè nào sủi cảo khiến Trần Tụy nhìn mà phát thèm.
Trần Tụy bảo mọi người biết cháu thấy sủi cảo nhà làm là cảm thấy thế nào không? Cháu nuốt nước miếng nãy giờ đó, thèm quá. Nỗi nhớ nhà trở thành cơn đói cồn cào, hiếm khi thấy Trần Tụy nói chuyện thoải mái như vậy. Anh bảo người nước ngoài không biết ăn ngon, đương nhiên câu này không thể nói to được, anh chỉ lén nói nhỏ với anh Vũ con, bảo nó đừng tưởng ở nước ngoài cái gì cũng tốt. Làm gì có chuyện đấy, chưa sang đến nơi thì nghĩ thế thôi. Đi rồi mới biết đừng bao giờ kỳ vọng quá lớn vào cái gì, mọi sự hấp dẫn trên đời đều đến từ trí tưởng tượng thôi em ạ!
Cuộc gọi video kéo dài mãi, đến khi bên kia gọi nhau đi ăn cơm hai bên mới chào nhau để tắt máy. Trần Tụy đứng dậy đi lấy nước uống, nói mãi anh khô hết cả miệng, còn lại Vũ Thành Vãn, đột nhiên anh viết một dòng lên giấy rồi đưa đến sát camera cho Mạc Hiền đọc.
‘Mẹ gửi ít đồ ăn sang nhé, Trần Tụy gầy quá rồi.’
Mạc Hiền cảm thấy hai mắt cay cay, cô làm ký hiệu lại rằng: Con cũng gầy rồi.
Anh lắc đầu, tắt cuộc gọi, không nói nữa.
Trần Tụy đứng trong bếp đun nước, không còn tiếng người nhà gian phòng tự dưng lại quạnh quẽ. Anh nhớ đến Mạc Hằng, tiết thanh minh năm nay chắc anh không kịp về tảo mộ mẹ rồi, vừa rồi anh quên không nhờ Mạc Hiền tranh thủ lúc nào ra quét mộ cho mẹ anh. Anh đứng trong bếp lâu quá, Vũ Thành Vãn đi vào, chút ánh sáng ít ỏi rơi trên mình Trần Tụy, chẳng ai không xinh đẹp trong ánh sáng, đặc biệt là người yêu.
Khóc nhè đấy à?
Anh hỏi.
Trần Tụy đáp: Đâu có đâu.
Vũ Thành Vãn ôm Trần Tụy, Trần Tụy vùi đầu vào lòng anh, ỷ lại vô cùng.
Bác sĩ đề nghị Trần Tụy nên mở miệng nói chuyện thành tiếng với Vũ Thành Vãn, việc này không liên quan gì đến thính lực của anh mà là sinh hoạt trong im lặng lâu dài sẽ ảnh hưởng đến chính Trần Tụy. Trần Tụy cũng thường bật tivi trong nhà, đi làm về là anh để tivi phát đến lúc lên giường đi ngủ, dù cả hai đứa chẳng ai buồn xem những người phát thanh viên tóc vàng mắt xanh đọc tin thời sự.
Trần Tụy nằm trong lòng Vũ Thành Vãn, tự dưng làm xong lại chưa thấy mệt mỏi muốn ngủ, anh ngẩn người nhìn trần nhà u ám. Màn đêm giống như một con sông màu đen, lạnh lẽo, tĩnh lặng, ai có thể bắt được những âm thanh dòng nước trôi đi.
Đột nhiên An Vũ nhắn tin cho Trần Tụy, cô bảo tình cờ cô sang đây chơi, tiện thể muốn thăm anh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook