Cá Sấu Lặng Thinh - Hải Trầm Châu
-
Chương 90: Sợ à
Chưa phối màu bản in thử xong lại phải xếp hàng đợi máy, những lượt thử máy đầu đã bị tranh hết nên Trần Tụy đành phải chờ. Thỉnh thoảng anh lại nhắn tin cho Vũ Thành Vãn, cũng chẳng vì lý do gì cụ thể, chỉ là anh nhớ cậu ấy và anh lo Vũ Thành Vãn cãi nhau với gia đình sẽ buồn bực không vui. Có những lúc Trần Tụy cũng nghĩ nếu Trần Cương còn sống, biết anh thích đàn ông chắc cha anh sẽ giận khiếp hơn Vũ Huy Kim nhiều. Cha anh quật bằng nan trúc, bằng dép lê cũng có thể làm anh đi tong nửa cái mạng. Những năm này thật ra rất hiếm khi Trần Tụy nhớ đến Trần Cương, anh sống cô độc quá lâu rồi, anh đã quên mất gia đình là thế nào. Nhưng anh cũng biết cãi nhau với gia đình chẳng phải chuyện gì tốt đẹp, thì đấy, Mạc Chấp cũng chưa chịu nhìn mặt anh đấy thôi.
Cuộc sống rối ren đến đâu rồi vẫn phải đi làm.
Hôm đó Trần Tụy xuống xưởng là quạt trần sửa được rồi nhưng bên trong vẫn nóng. Anh và người phụ trách vận hành máy thử phối đi phối lại rất nhiều lần cho đến khi màu sắc ra chuẩn mới ngừng. Người vận hành đi ra ngoài hút thuốc, Trần Tụy thu dọn lại giấy tờ, anh đang chuẩn bị nhắn cho Vũ Thành Vãn biết tiến độ đơn hàng thì Ninh Khả xuất hiện.
Cứ trông thấy gã là Trần Tụy giật thót mình, Ninh Khả nhe răng cười với Trần Tụy làm anh sợ chết khiếp, anh chực cất bước đi ngay.
“Ê.” Ninh Khả gọi giật Trần Tụy lại.
Trần Tụy cắn răng, mặt anh trắng bệch, anh cương quyết bước sượt qua Ninh Khả thì bị gã túm tay giữ lại. Đột nhiên Trần Tụy bắt đầu sợ hãi như thể Ninh Khả đang nắm trong tay trái tim chứ không phải cổ tay anh. Lâu quá rồi, Trần Tụy bước ra đời rất lâu rồi, phần lớn những người anh tiếp xúc đều thờ ơ lạnh nhạt, không một ai giống như Ninh Khả. Sự xuất hiện không rõ nguyên do của gã mang theo bóng ma quá khứ luôn khiến Trần Tụy nhớ lại thời học sinh uất ức, cái thời nhục nhã khi anh bị chúng nó túm gáy dúi đầu vào bồn tiểu.
Trần Tụy rùng mình trong tay Ninh Khả.
“Sợ tao đấy à?” Ninh Khả nhếch mép cười, trong xưởng không còn ai, gã đứng rất gần Trần Tụy khiến Trần Tụy cảm giác được cả hơi thở của gã khi gã nói tiếp, “Tao có ăn thịt mày đâu?”
Trần Tụy khó chịu giãy giụa, chắc vì đang ở nơi công cộng nên cuối cùng Ninh Khả cũng buông anh ra. Trần Tụy lại một lần nữa chạy trối chết.
Anh bắt đầu có cảm giác như bị tra tấn, tay anh run bần bật không kiểm soát được, Trần Tụy sợ mình lại phát bệnh nữa. Cứ nghĩ đến Ninh Khả là dạ dày anh quặn lên khiến anh buồn nôn. Trần Tụy đành sang phòng trà nước lấy nước uống thuốc, anh nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính đầy bụi, Trần Tụy thấy chim bay lượn trên trời, anh đứng nhìn rất lâu. Đồng nghiệp đi qua hỏi anh làm sao mà thần người ra thế, ra đây trốn việc đấy à, coi chừng giám đốc thấy nhé. Bấy giờ Trần Tụy mới nhận ra mình đã đứng ở phòng trà nước mười lăm phút rồi.
Giờ tan tầm, văn phòng và xưởng nghỉ cùng một lúc, Trần Tụy xuống cầu thang, anh nhìn xuyên qua những người công nhân mặc đồng phục màu vàng đang đi đến nhà ăn hoặc ra về rồi anh ôm đầu lao thẳng về phía cổng, xe anh đậu rất gần đó.
Nhưng Trần Tụy chưa kịp đến được nơi đỗ xe thì Ninh Khả đã xuất hiện từ một lối rẽ, Trần Tụy khựng lại, trong vô thức anh muốn quay lưng bỏ chạy.
“Đi ăn bữa cơm cái nhỉ.” Ninh Khả nói với điếu thuốc phì phèo trên miệng. Khói phả ra từ mũi từ mồm gã, Trần Tụy cảm giác như đang gặp ác quỷ.
“Không.” Trần Tụy lắc đầu, anh quyết định không lên xe nữa, anh phải đến chỗ nào thật đông người. Chỗ anh đang đứng là lối rẽ, vì công nhân ăn cơm ở nhà ăn gần đây nên anh thường không đỗ xe quá gần để khỏi chắn đường họ. Chỉ vì một thói quen như thế mà hôm nay anh bị Ninh Khả bắt được giữa đường.
Ninh Khả vứt điếu thuốc xuống đất rồi dí mũi giày lên dập lửa. Trần Tụy thấy gã còn hung tợn đạp thêm một cái vào nền gạch, mọi cử chỉ của gã đều khiến Trần Tụy rợn sống lưng.
“Làm sao mà không đi? Sợ tao bắt trả tiền à?” Ninh Khả túm tóc Trần Tụy lôi anh ra bức tường sau lối rẽ, Trần Tụy như đánh mất khả năng nói chuyện, anh còn không biết đường hét lên thật to. Ninh Khả cười hô hố trước cặp mắt lấp lóe của Trần Tụy, “Hay là sợ tao đâm đít mày? Sao, sao không nói gì hả, câm điếc rồi à?”
Trong một khoảnh khắc trái tim Trần Tụy đã ngừng đập, anh há miệng muốn nói nhưng cổ họng như bị bít bằng xi-măng, anh không phát ra tiếng được. Anh cố há miệng to hơn nữa, phản ứng quá đà chỉ khiến môi anh thêm run rẩy.
Ninh Khả giật tóc làm đầu Trần Tụy đau điếng, gã chửi: “Còn làm bộ thanh cao.”
“Hôm nay tha cho mày, đợi đấy còn lần sau.” Có người đi qua, Ninh Khả liền thả anh ra, gã liếm trong hàm răng, đe dọa Trần Tụy cứ coi chừng.
Trần Tụy sợ hãi, không biết anh đã lên xe bằng cách nào, trong trạng thái đó anh về được đến nhà lành lặn đúng là trời Phật phù hộ.
Hôm đó Vũ Thành Vãn đi ăn với đồng nghiệp nên về hơi muộn, bước chân vào nhà anh thấy phòng ốc tối thui, anh buồn bực kéo lỏng cà-vạt, đi vào phòng ngủ xem xét. Rèm cửa vẫn bị kéo kín, anh bật đèn lên thấy Trần Tụy đang ngồi thẫn thờ dưới chân giường. Trần Tụy quá bất thường, Vũ Thành Vãn nhận ra ngay, anh đi tới trước mặt Trần Tụy, đưa tay chạm vào ngón tay Trần Tụy, đợi Trần Tụy tỉnh táo lại, hai mắt dần thôi đờ đẫn anh mới hỏi: Sao thế?
Trần Tụy mở to cặp mắt khô ráo, thả vòng tay đang ôm đầu gối xuống rồi ngoảnh mặt tránh ánh mắt Vũ Thành Vãn, anh đáp: “Anh ngủ.”
Nói dối. Vũ Thành Vãn chỉ cặp mắt còn vằn tia máu của Trần Tụy, anh bảo ngủ mà mở mắt là thế nào? Không được lừa em.
Trần Tụy đáp: “Thật mà, hình như anh ngủ thật, quên không nhắm mắt đấy. Em ăn chưa?”
Vũ Thành Vãn đáp: Ăn rồi.
Tay anh sờ bụng Trần Tụy, lúc này Trần Tụy nói gì phải tùy câu anh mới tin, anh không hỏi Trần Tụy ăn chưa mà tự tay kiểm tra luôn. Bụng Trần Tụy lép kẹp, ấm áp, mịn màng. Bị Vũ Thành Vãn đụng vào anh vô thức rụt người lại, đến khi sáng dạ hiểu ra Vũ Thành Vãn đang làm gì anh mới vội vàng phình bụng lên, làm bộ như ăn no rồi.
Vũ Thành Vãn huơ tay bảo anh thế này cứ như đang mang thai. Tay Vũ Thành Vãn lại luồn vào vạt áo Trần Tụy, anh sờ đến đâu cũng thấy mượt mà, tiếc là Trần Tụy chẳng mập lên chút nào, xương sườn vẫn gồ ghề chẳng khác gì thời thiếu niên.
Trần Tụy vặn mình vì nhột, anh cười nắm tay Vũ Thành Vãn lại rồi tự tìm đường thoát bằng cách bảo mình muốn ăn khuya.
Đến lúc đi ngủ Trần Tụy lén vào nhà vệ sinh lấy thuốc uống, anh vẫn nghĩ mình không yếu đuối đến thế nhưng phản ứng của cơ thể cho anh biết anh cần đến thuốc rồi. Bác sĩ không kê thuốc ngủ cho Trần Tụy, Trần Tụy tiếc nuối nghĩ tối nay anh thật sự cần một viên.
Vũ Thành Vãn đợi Trần Tụy lên giường, anh rất thích bò từ cuối giường lên, anh bò bằng hai tay hai chân như một con thú nhỏ. Anh đến nơi, hôn hôn cằm Vũ Thành Vãn rồi nói: “Ngủ ngon.” rồi nằm xuống, xây lưng lại với Vũ Thành Vãn.
Chưa bao giờ như vậy.
Vũ Thành Vãn ôm eo Trần Tụy, muốn quay người Trần Tụy lại nhưng ngay khi cánh tay anh chạm vào anh nhận thấy Trần Tụy trân mình. Vậy là Vũ Thành Vãn lẳng lặng nằm lại, xích tới ôm Trần Tụy từ sau lưng, ngực anh dán vào Trần Tụy. Đèn ngủ đầu giường vẫn bật, ánh sáng mờ ảo tự đổ thành một cái bóng trên giường.
Vũ Thành Vãn viết vào lòng bàn tay Trần Tụy, đầu ngón tay anh như đang chòng ghẹo những đường chỉ tay: Sợ em à?
Trần Tụy nói: “Đâu có.”
Vũ Thành Vãn đè vai Trần Tụy để nhỏm dậy hôn anh, Trần Tụy ngoan ngoãn há miệng ra. Cùng một tuýp kem đánh răng mà lại nếm thấy hương vị khác lạ. Vũ Thành Vãn nhận ra vị thuốc đắng trong miệng mình, đầu lưỡi anh tiếp tục sục sạo, Trần Tụy ngốc nghếch ưỡn mình, quấn lấy cái hôn triền miên.
Vũ Thành Vãn lặng lẽ mở mắt ra, anh quan sát hàng mi Trần Tụy run rẩy, nụ hôn ướt át vẫn không ngừng lại, nhưng trong đầu anh đã có vài ý tưởng.
Mùa hè nóng bức như không có kết thúc, không biết nhiệt độ càng ngày càng tăng có khiến tất cả bị nung chảy hay không, mồ hôi làm mặt mũi ai cũng mướt mát như bản đồ. Trong khi đó cây cối thì lại vô cùng tươi tốt, dưới ánh nắng cành lá quang hợp trở nên bóng bẩy, sum suê. Khốn nỗi con người không phải cây, chẳng ai thích nghi được với cái thời tiết rừng rực này cả.
Hôm đó Vũ Thành Vãn đến công ty Trần Tụy nhưng không nói cho Trần Tụy biết, anh còn cố tình dặn giám đốc cũng không được nói. Trần Tụy bị sai đi làm việc khác, Vũ Thành Vãn yêu cầu giám đốc đưa anh xuống thăm xưởng lần nữa.
Lối vào xưởng đen kịt như một cái mồm khổng lồ đầy máu me, mành cửa trong suốt là hai hàm răng, vén mành lên bước vào trong giống như bị nuốt vào bụng con quái vật.
Màu sắc kiểm tra chuẩn rồi, bao bì bắt đầu đưa vào sản xuất, đến bước này đúng ra không cần Vũ Thành Vãn phải đích thân tới xem nữa. Hôm nay anh đến làm giám đốc của Trần Tụy rất hồi hộp, chỉ sợ Vũ Thành Vãn không ưng ý chỗ nào lại bắt họ dừng dây chuyền làm lại từ đầu. Vũ Thành Vãn nhìn thoáng qua bục điều khiển, trong khu xưởng đầy mùi mực in chỉ có vài người công nhân đang làm việc.
Cánh cửa cuối lối đi dài mở ra, đèn báo cháy vẫn phát ra ánh sáng màu xanh đậm, Vũ Thành Vãn nhìn về phía đó. Một người công nhân mặc đồng phục đi qua, trên tay gã kẹp điếu thuốc, mặt gã trông hơi quen. Đương nhiên Vũ Thành Vãn không thể nhớ mặt tất cả mọi người, trừ những người từng gây ấn tượng đặc biệt với anh. Anh nhìn theo bóng lưng người đó rồi trầm ngâm suy nghĩ, ký ức bắt đầu hiện lên như bông tuyết bay lả tả.
Đúng là hồn ma bóng quỷ.
Sau đó Vũ Thành Vãn ra về nhưng anh không đi xa, mỗi khi không yên tâm về Trần Tụy anh sẽ lặng lẽ canh chừng, thời cấp ba như vậy, lên đại học như vậy, giờ trưởng thành bước ra đời rồi vẫn vậy. Anh không muốn bị Trần Tụy phát hiện, như thế sẽ lộ ra anh kiểm soát Trần Tụy đến mức nào, anh muốn biết rõ tất cả mọi thứ về Trần Tụy. Đúng là anh phải biết, Trần Tụy không thể khiến anh yên tâm được, thật sự là anh đã quen với việc lo lắng cho Trần Tụy mất rồi. Ý thức của anh vẫn còn dừng lại ở giai đoạn Trần Tụy chưa thể độc lập giải quyết mọi vấn đề. Vũ Thành Vãn thở dài, hình như anh đã gánh vác cả trách nhiệm của Trần Cương với Trần Tụy.
Trần Tụy biết xe của anh nên hôm nay Vũ Thành Vãn lái một chiếc xe khác, chiếc này mới tinh, lại là nhãn hiệu mới sản xuất nên Trần Tụy cũng không biết. Anh đậu xe đối diện công ty, 5 rưỡi nhà máy tan tầm, chưa đến giờ đã có người đi ra. Họ đứng ở cổng nói chuyện phiếm, mây màu lãng đãng kéo đến trên bầu trời, lúc hoàng hôn trên trời cũng phải rực rỡ, đọ sắc với mặt đất.
Ngồi trong xe nghe tiếng người nói cười huyên náo như không thật, Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú vào Trần Tụy giữa đám đông. Nói một cách công bằng thì dù Trần Tụy có là một giọt nước giữa biển khơi cũng phải là giọt nước mượt mà nhất, xinh đẹp nhất. Thời học sinh còn chưa bộc lộ rõ ràng, mà Vũ Thành Vãn khi ấy đã quá tinh tường, anh phát hiện ra Trần Tụy, tiếp cận Trần Tụy, chiếm hữu Trần Tụy, anh làm tất cả trôi chảy như mọi thứ phải như thế.
Dường như Trần Tụy chưa bao giờ có tự tin, thế nên đi giữa dòng người chẳng bao giờ Trần Tụy ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mắt cũng không hề nhìn thẳng. Trần Tụy đi rất chậm, thậm chí cái bóng anh in trên đường cũng nhạt nhòa hơn người khác.
Vũ Thành Vãn nghiêng đầu quan sát Trần Tụy, Trần Tụy mím môi trông rất không vui. Gió thổi qua khiến thân hình mảnh mai của Trần Tụy càng sắt lại, lớp vải áo sơ-mi trắng ôm lấy vòng eo nhỏ bé. Vũ Thành Vãn khởi động xe, đột nhiên anh thấy sau lưng Trần Tụy xuất hiện một cái đuôi, bàn tay cầm tay lái của anh siết chặt.
Đúng là Ninh Khả, chiều nay ở trong xưởng anh không hề nhìn nhầm
Xuyên qua phim chống nhìn trộm Vũ Thành Vãn thấy Ninh Khả muốn sấn lên đi sóng vai với Trần Tụy, Trần Tụy sợ hãi tránh né, càng như vậy Ninh Khả càng tỏ ra càn rỡ. Trên đường vẫn đông người nên Ninh Khả kiềm chế không động tay chân với Trần Tụy. Hình như hai người tranh cãi với nhau, Trần Tụy trợn mắt với Ninh Khả, thị lực của Vũ Thành Vãn rất tốt, anh cảm thấy cặp mắt Trần Tụy trợn tròn như thế thực sự chẳng đáng sợ chút nào, trông chỉ thấy tội nghiệp mà thôi.
Anh không xuống xe, anh vẫn chưa biết rõ ý đồ của Ninh Khả.
Nhưng anh nhớ lại lần trước Trần Tụy mua con dao gọt hoa quả rất giống định mang theo phòng thân. Đương nhiên anh sẽ không điên đến mức cho rằng gã đàn ông nào cũng sẽ thích Trần Tụy, anh không ghen vớ vẩn như thế. Anh cảm thấy tình huống hiện nay rất quái dị, anh nhìn chăm chú theo bóng lưng Ninh Khả vừa bỏ đi sau khi cãi vã với Trần Tụy, còn Trần Tụy cũng lên xe rồi.
Nói gì bây giờ, Vũ Thành Vãn chống cằm suy nghĩ, Trần Tụy đã lái xe đi, lát nữa anh cũng phải về nhà rồi thản nhiên ăn cơm, làm bộ như không biết gì.
Cuộc sống rối ren đến đâu rồi vẫn phải đi làm.
Hôm đó Trần Tụy xuống xưởng là quạt trần sửa được rồi nhưng bên trong vẫn nóng. Anh và người phụ trách vận hành máy thử phối đi phối lại rất nhiều lần cho đến khi màu sắc ra chuẩn mới ngừng. Người vận hành đi ra ngoài hút thuốc, Trần Tụy thu dọn lại giấy tờ, anh đang chuẩn bị nhắn cho Vũ Thành Vãn biết tiến độ đơn hàng thì Ninh Khả xuất hiện.
Cứ trông thấy gã là Trần Tụy giật thót mình, Ninh Khả nhe răng cười với Trần Tụy làm anh sợ chết khiếp, anh chực cất bước đi ngay.
“Ê.” Ninh Khả gọi giật Trần Tụy lại.
Trần Tụy cắn răng, mặt anh trắng bệch, anh cương quyết bước sượt qua Ninh Khả thì bị gã túm tay giữ lại. Đột nhiên Trần Tụy bắt đầu sợ hãi như thể Ninh Khả đang nắm trong tay trái tim chứ không phải cổ tay anh. Lâu quá rồi, Trần Tụy bước ra đời rất lâu rồi, phần lớn những người anh tiếp xúc đều thờ ơ lạnh nhạt, không một ai giống như Ninh Khả. Sự xuất hiện không rõ nguyên do của gã mang theo bóng ma quá khứ luôn khiến Trần Tụy nhớ lại thời học sinh uất ức, cái thời nhục nhã khi anh bị chúng nó túm gáy dúi đầu vào bồn tiểu.
Trần Tụy rùng mình trong tay Ninh Khả.
“Sợ tao đấy à?” Ninh Khả nhếch mép cười, trong xưởng không còn ai, gã đứng rất gần Trần Tụy khiến Trần Tụy cảm giác được cả hơi thở của gã khi gã nói tiếp, “Tao có ăn thịt mày đâu?”
Trần Tụy khó chịu giãy giụa, chắc vì đang ở nơi công cộng nên cuối cùng Ninh Khả cũng buông anh ra. Trần Tụy lại một lần nữa chạy trối chết.
Anh bắt đầu có cảm giác như bị tra tấn, tay anh run bần bật không kiểm soát được, Trần Tụy sợ mình lại phát bệnh nữa. Cứ nghĩ đến Ninh Khả là dạ dày anh quặn lên khiến anh buồn nôn. Trần Tụy đành sang phòng trà nước lấy nước uống thuốc, anh nhìn cảnh vật bên ngoài qua cửa kính đầy bụi, Trần Tụy thấy chim bay lượn trên trời, anh đứng nhìn rất lâu. Đồng nghiệp đi qua hỏi anh làm sao mà thần người ra thế, ra đây trốn việc đấy à, coi chừng giám đốc thấy nhé. Bấy giờ Trần Tụy mới nhận ra mình đã đứng ở phòng trà nước mười lăm phút rồi.
Giờ tan tầm, văn phòng và xưởng nghỉ cùng một lúc, Trần Tụy xuống cầu thang, anh nhìn xuyên qua những người công nhân mặc đồng phục màu vàng đang đi đến nhà ăn hoặc ra về rồi anh ôm đầu lao thẳng về phía cổng, xe anh đậu rất gần đó.
Nhưng Trần Tụy chưa kịp đến được nơi đỗ xe thì Ninh Khả đã xuất hiện từ một lối rẽ, Trần Tụy khựng lại, trong vô thức anh muốn quay lưng bỏ chạy.
“Đi ăn bữa cơm cái nhỉ.” Ninh Khả nói với điếu thuốc phì phèo trên miệng. Khói phả ra từ mũi từ mồm gã, Trần Tụy cảm giác như đang gặp ác quỷ.
“Không.” Trần Tụy lắc đầu, anh quyết định không lên xe nữa, anh phải đến chỗ nào thật đông người. Chỗ anh đang đứng là lối rẽ, vì công nhân ăn cơm ở nhà ăn gần đây nên anh thường không đỗ xe quá gần để khỏi chắn đường họ. Chỉ vì một thói quen như thế mà hôm nay anh bị Ninh Khả bắt được giữa đường.
Ninh Khả vứt điếu thuốc xuống đất rồi dí mũi giày lên dập lửa. Trần Tụy thấy gã còn hung tợn đạp thêm một cái vào nền gạch, mọi cử chỉ của gã đều khiến Trần Tụy rợn sống lưng.
“Làm sao mà không đi? Sợ tao bắt trả tiền à?” Ninh Khả túm tóc Trần Tụy lôi anh ra bức tường sau lối rẽ, Trần Tụy như đánh mất khả năng nói chuyện, anh còn không biết đường hét lên thật to. Ninh Khả cười hô hố trước cặp mắt lấp lóe của Trần Tụy, “Hay là sợ tao đâm đít mày? Sao, sao không nói gì hả, câm điếc rồi à?”
Trong một khoảnh khắc trái tim Trần Tụy đã ngừng đập, anh há miệng muốn nói nhưng cổ họng như bị bít bằng xi-măng, anh không phát ra tiếng được. Anh cố há miệng to hơn nữa, phản ứng quá đà chỉ khiến môi anh thêm run rẩy.
Ninh Khả giật tóc làm đầu Trần Tụy đau điếng, gã chửi: “Còn làm bộ thanh cao.”
“Hôm nay tha cho mày, đợi đấy còn lần sau.” Có người đi qua, Ninh Khả liền thả anh ra, gã liếm trong hàm răng, đe dọa Trần Tụy cứ coi chừng.
Trần Tụy sợ hãi, không biết anh đã lên xe bằng cách nào, trong trạng thái đó anh về được đến nhà lành lặn đúng là trời Phật phù hộ.
Hôm đó Vũ Thành Vãn đi ăn với đồng nghiệp nên về hơi muộn, bước chân vào nhà anh thấy phòng ốc tối thui, anh buồn bực kéo lỏng cà-vạt, đi vào phòng ngủ xem xét. Rèm cửa vẫn bị kéo kín, anh bật đèn lên thấy Trần Tụy đang ngồi thẫn thờ dưới chân giường. Trần Tụy quá bất thường, Vũ Thành Vãn nhận ra ngay, anh đi tới trước mặt Trần Tụy, đưa tay chạm vào ngón tay Trần Tụy, đợi Trần Tụy tỉnh táo lại, hai mắt dần thôi đờ đẫn anh mới hỏi: Sao thế?
Trần Tụy mở to cặp mắt khô ráo, thả vòng tay đang ôm đầu gối xuống rồi ngoảnh mặt tránh ánh mắt Vũ Thành Vãn, anh đáp: “Anh ngủ.”
Nói dối. Vũ Thành Vãn chỉ cặp mắt còn vằn tia máu của Trần Tụy, anh bảo ngủ mà mở mắt là thế nào? Không được lừa em.
Trần Tụy đáp: “Thật mà, hình như anh ngủ thật, quên không nhắm mắt đấy. Em ăn chưa?”
Vũ Thành Vãn đáp: Ăn rồi.
Tay anh sờ bụng Trần Tụy, lúc này Trần Tụy nói gì phải tùy câu anh mới tin, anh không hỏi Trần Tụy ăn chưa mà tự tay kiểm tra luôn. Bụng Trần Tụy lép kẹp, ấm áp, mịn màng. Bị Vũ Thành Vãn đụng vào anh vô thức rụt người lại, đến khi sáng dạ hiểu ra Vũ Thành Vãn đang làm gì anh mới vội vàng phình bụng lên, làm bộ như ăn no rồi.
Vũ Thành Vãn huơ tay bảo anh thế này cứ như đang mang thai. Tay Vũ Thành Vãn lại luồn vào vạt áo Trần Tụy, anh sờ đến đâu cũng thấy mượt mà, tiếc là Trần Tụy chẳng mập lên chút nào, xương sườn vẫn gồ ghề chẳng khác gì thời thiếu niên.
Trần Tụy vặn mình vì nhột, anh cười nắm tay Vũ Thành Vãn lại rồi tự tìm đường thoát bằng cách bảo mình muốn ăn khuya.
Đến lúc đi ngủ Trần Tụy lén vào nhà vệ sinh lấy thuốc uống, anh vẫn nghĩ mình không yếu đuối đến thế nhưng phản ứng của cơ thể cho anh biết anh cần đến thuốc rồi. Bác sĩ không kê thuốc ngủ cho Trần Tụy, Trần Tụy tiếc nuối nghĩ tối nay anh thật sự cần một viên.
Vũ Thành Vãn đợi Trần Tụy lên giường, anh rất thích bò từ cuối giường lên, anh bò bằng hai tay hai chân như một con thú nhỏ. Anh đến nơi, hôn hôn cằm Vũ Thành Vãn rồi nói: “Ngủ ngon.” rồi nằm xuống, xây lưng lại với Vũ Thành Vãn.
Chưa bao giờ như vậy.
Vũ Thành Vãn ôm eo Trần Tụy, muốn quay người Trần Tụy lại nhưng ngay khi cánh tay anh chạm vào anh nhận thấy Trần Tụy trân mình. Vậy là Vũ Thành Vãn lẳng lặng nằm lại, xích tới ôm Trần Tụy từ sau lưng, ngực anh dán vào Trần Tụy. Đèn ngủ đầu giường vẫn bật, ánh sáng mờ ảo tự đổ thành một cái bóng trên giường.
Vũ Thành Vãn viết vào lòng bàn tay Trần Tụy, đầu ngón tay anh như đang chòng ghẹo những đường chỉ tay: Sợ em à?
Trần Tụy nói: “Đâu có.”
Vũ Thành Vãn đè vai Trần Tụy để nhỏm dậy hôn anh, Trần Tụy ngoan ngoãn há miệng ra. Cùng một tuýp kem đánh răng mà lại nếm thấy hương vị khác lạ. Vũ Thành Vãn nhận ra vị thuốc đắng trong miệng mình, đầu lưỡi anh tiếp tục sục sạo, Trần Tụy ngốc nghếch ưỡn mình, quấn lấy cái hôn triền miên.
Vũ Thành Vãn lặng lẽ mở mắt ra, anh quan sát hàng mi Trần Tụy run rẩy, nụ hôn ướt át vẫn không ngừng lại, nhưng trong đầu anh đã có vài ý tưởng.
Mùa hè nóng bức như không có kết thúc, không biết nhiệt độ càng ngày càng tăng có khiến tất cả bị nung chảy hay không, mồ hôi làm mặt mũi ai cũng mướt mát như bản đồ. Trong khi đó cây cối thì lại vô cùng tươi tốt, dưới ánh nắng cành lá quang hợp trở nên bóng bẩy, sum suê. Khốn nỗi con người không phải cây, chẳng ai thích nghi được với cái thời tiết rừng rực này cả.
Hôm đó Vũ Thành Vãn đến công ty Trần Tụy nhưng không nói cho Trần Tụy biết, anh còn cố tình dặn giám đốc cũng không được nói. Trần Tụy bị sai đi làm việc khác, Vũ Thành Vãn yêu cầu giám đốc đưa anh xuống thăm xưởng lần nữa.
Lối vào xưởng đen kịt như một cái mồm khổng lồ đầy máu me, mành cửa trong suốt là hai hàm răng, vén mành lên bước vào trong giống như bị nuốt vào bụng con quái vật.
Màu sắc kiểm tra chuẩn rồi, bao bì bắt đầu đưa vào sản xuất, đến bước này đúng ra không cần Vũ Thành Vãn phải đích thân tới xem nữa. Hôm nay anh đến làm giám đốc của Trần Tụy rất hồi hộp, chỉ sợ Vũ Thành Vãn không ưng ý chỗ nào lại bắt họ dừng dây chuyền làm lại từ đầu. Vũ Thành Vãn nhìn thoáng qua bục điều khiển, trong khu xưởng đầy mùi mực in chỉ có vài người công nhân đang làm việc.
Cánh cửa cuối lối đi dài mở ra, đèn báo cháy vẫn phát ra ánh sáng màu xanh đậm, Vũ Thành Vãn nhìn về phía đó. Một người công nhân mặc đồng phục đi qua, trên tay gã kẹp điếu thuốc, mặt gã trông hơi quen. Đương nhiên Vũ Thành Vãn không thể nhớ mặt tất cả mọi người, trừ những người từng gây ấn tượng đặc biệt với anh. Anh nhìn theo bóng lưng người đó rồi trầm ngâm suy nghĩ, ký ức bắt đầu hiện lên như bông tuyết bay lả tả.
Đúng là hồn ma bóng quỷ.
Sau đó Vũ Thành Vãn ra về nhưng anh không đi xa, mỗi khi không yên tâm về Trần Tụy anh sẽ lặng lẽ canh chừng, thời cấp ba như vậy, lên đại học như vậy, giờ trưởng thành bước ra đời rồi vẫn vậy. Anh không muốn bị Trần Tụy phát hiện, như thế sẽ lộ ra anh kiểm soát Trần Tụy đến mức nào, anh muốn biết rõ tất cả mọi thứ về Trần Tụy. Đúng là anh phải biết, Trần Tụy không thể khiến anh yên tâm được, thật sự là anh đã quen với việc lo lắng cho Trần Tụy mất rồi. Ý thức của anh vẫn còn dừng lại ở giai đoạn Trần Tụy chưa thể độc lập giải quyết mọi vấn đề. Vũ Thành Vãn thở dài, hình như anh đã gánh vác cả trách nhiệm của Trần Cương với Trần Tụy.
Trần Tụy biết xe của anh nên hôm nay Vũ Thành Vãn lái một chiếc xe khác, chiếc này mới tinh, lại là nhãn hiệu mới sản xuất nên Trần Tụy cũng không biết. Anh đậu xe đối diện công ty, 5 rưỡi nhà máy tan tầm, chưa đến giờ đã có người đi ra. Họ đứng ở cổng nói chuyện phiếm, mây màu lãng đãng kéo đến trên bầu trời, lúc hoàng hôn trên trời cũng phải rực rỡ, đọ sắc với mặt đất.
Ngồi trong xe nghe tiếng người nói cười huyên náo như không thật, Vũ Thành Vãn nhìn chăm chú vào Trần Tụy giữa đám đông. Nói một cách công bằng thì dù Trần Tụy có là một giọt nước giữa biển khơi cũng phải là giọt nước mượt mà nhất, xinh đẹp nhất. Thời học sinh còn chưa bộc lộ rõ ràng, mà Vũ Thành Vãn khi ấy đã quá tinh tường, anh phát hiện ra Trần Tụy, tiếp cận Trần Tụy, chiếm hữu Trần Tụy, anh làm tất cả trôi chảy như mọi thứ phải như thế.
Dường như Trần Tụy chưa bao giờ có tự tin, thế nên đi giữa dòng người chẳng bao giờ Trần Tụy ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, mắt cũng không hề nhìn thẳng. Trần Tụy đi rất chậm, thậm chí cái bóng anh in trên đường cũng nhạt nhòa hơn người khác.
Vũ Thành Vãn nghiêng đầu quan sát Trần Tụy, Trần Tụy mím môi trông rất không vui. Gió thổi qua khiến thân hình mảnh mai của Trần Tụy càng sắt lại, lớp vải áo sơ-mi trắng ôm lấy vòng eo nhỏ bé. Vũ Thành Vãn khởi động xe, đột nhiên anh thấy sau lưng Trần Tụy xuất hiện một cái đuôi, bàn tay cầm tay lái của anh siết chặt.
Đúng là Ninh Khả, chiều nay ở trong xưởng anh không hề nhìn nhầm
Xuyên qua phim chống nhìn trộm Vũ Thành Vãn thấy Ninh Khả muốn sấn lên đi sóng vai với Trần Tụy, Trần Tụy sợ hãi tránh né, càng như vậy Ninh Khả càng tỏ ra càn rỡ. Trên đường vẫn đông người nên Ninh Khả kiềm chế không động tay chân với Trần Tụy. Hình như hai người tranh cãi với nhau, Trần Tụy trợn mắt với Ninh Khả, thị lực của Vũ Thành Vãn rất tốt, anh cảm thấy cặp mắt Trần Tụy trợn tròn như thế thực sự chẳng đáng sợ chút nào, trông chỉ thấy tội nghiệp mà thôi.
Anh không xuống xe, anh vẫn chưa biết rõ ý đồ của Ninh Khả.
Nhưng anh nhớ lại lần trước Trần Tụy mua con dao gọt hoa quả rất giống định mang theo phòng thân. Đương nhiên anh sẽ không điên đến mức cho rằng gã đàn ông nào cũng sẽ thích Trần Tụy, anh không ghen vớ vẩn như thế. Anh cảm thấy tình huống hiện nay rất quái dị, anh nhìn chăm chú theo bóng lưng Ninh Khả vừa bỏ đi sau khi cãi vã với Trần Tụy, còn Trần Tụy cũng lên xe rồi.
Nói gì bây giờ, Vũ Thành Vãn chống cằm suy nghĩ, Trần Tụy đã lái xe đi, lát nữa anh cũng phải về nhà rồi thản nhiên ăn cơm, làm bộ như không biết gì.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook