Cả Nhà Thái Phó Đều Xuyên Đến Hiện Đại
-
C50: C50 Bài Kiểm Tra Cuối Tháng
Bởi vì tuổi tác của Cảnh Tình vẫn còn nhỏ, trong khoảng thời gian này bọn họ ở chung với nhau, Đái Lộ đã dần dần xem Cảnh Tình như em gái của mình.
Mới mười sáu tuổi, trong nhà lại không thiếu tiền, về sau lại có một bó lớn việc vui có thể tìm thấy trong cuộc sống, không cần thiết đau khổ vì tình yêu.
Một tiểu tiên nữ giống như Cảnh Tình, nên được các bạn nam đặt ở trên tay che chở, vị Thái Tử kia, ngay cả người đều không thể xuyên không tới đây, lại có thể chọc Tiểu Tình khóc vài lần, quả thực là không đáng!
Tuy rằng Cảnh Lâm còn nhỏ tuổi, nhưng cậu cũng biết lúc trước cậu thiếu chút nữa sẽ có một anh rể là Thái Tử, anh rể Thái Tử đối xử với cậu rất tốt, luôn mua đồ chơi cho cậu, còn sẽ mua cho cậu điểm tâm của Nhất Phẩm Trai, diện mạo của anh rể Thái Tử lớn lên rất tốt, thời điểm nhìn chị gái của cậu cười lên nhìn rất đẹp.
Hôm nay ở trong hội đấu giá nhìn thấy anh rể Thái Tử, Cảnh Lâm đã không nhịn được suy nghĩ muốn nhảy ra chào hỏi cùng anh rể Thái Tử, chính bà nội đã kéo cậu lại, bà nội nói người kia có khả năng không phải là anh rể Thái Tử của cậu, nếu cậu chạy tới chào hỏi, người khác liền sẽ biết bọn họ là người xuyên không.
Thời điểm ở phòng quản lý, lão sư vẫn luôn nhấn mạnh, thân phận người xuyên không của bọn họ nếu bị bại lộ, những người xấu sẽ thương tổn bọn họ, sẽ bắt bọn họ để làm nghiên cứu, sẽ giải phẫu thân thể của bọn họ, tóm lại là chuyện rất đáng sợ.
Lời nói của bà nội đã dọa được Cảnh Lâm, sau hai giờ, ngay cả nhìn cậu cũng không dám nhìn về phía anh rể Thái Tử, cậu sợ mình nhịn không được mà kêu thành tiếng, lúc đó liền sẽ xảy ra chuyện lớn.
Lúc này cậu nghe thấy cha nói vừa rồi người kia không phải là anh rể Thái Tử, sau khi cha cậu xác định người kia chỉ lớn lên giống với anh rể Thái Tử, Cảnh Lâm lập tức liên mơ hồ.
Hiện tại phim truyền hình mà cậu xem chỉ có Ultraman, việc mất trí nhớ đã vượt qua sự hiểu biết của cậu, cho nên cậu không hiểu nếu đối phương không phải là anh rể Thái Tử, vì sao chị gái của cậu còn khóc thương tâm như vậy
Tiểu thẳng nam Cảnh Lâm nhảy xuống sô pha, đi đến bên cạnh Cảnh Tình vỗ vỗ bả vai của cô, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Chị ơi, cứ tiếp tục khóc như vậy buổi sáng ngày mai đôi mắt của ngươi khẳng định sẽ sưng, đến lúc đó lão sư nhìn thấy khẳng định muốn hỏi ngươi.”
Tưởng tượng đến ngày mai còn muốn làm bài kiểm tra cuối tháng, vốn dĩ đang rất thương tâm Cảnh Tình càng khóc to hơn.
Cảnh Lâm không biết vì sao chị gái của cậu càng khóc càng lợi hại, chân tay của cậu luống cuống đứng ở tại chỗ, cậu do dự có nên mở miệng khuyên hai câu hay không.
Cảnh An Hoằng nhìn ra suy nghĩ của con trai, đã mở miệng nói trước con trai: “Lâm nhi ngoan, thời gian không còn sớm, cha dẫn ngươi về viện của mình để ngủ, ngày mai còn phải dậy sóm."
Nếu lại mặc kệ để cho Cảnh Lâm khuyên vài câu, nói không chừng trong nhà sẽ ngập nước.
Cảnh An Hoằng duỗi tay kéo con trai, quay đầu liếc mắt nhìn vợ mình, ý tứ trong ánh mắt chính là — ta sẽ mang đi con trai chỉ biết lửa cháy đổ thêm dầu, ngươi nhanh chóng khuyên nhủ con gái cho tốt.
Làm vợ chồng nhiều năm, trong nháy mắt Triệu Hoa Lan đã hiểu ý tứ của chồng mình, bà nhìn chồng gật gật đầu, làm ông yên tâm mà dẫn con trai đi chỗ khác.
Thời điểm Triệu Hoa Lan đang khó xử không biết mở miệng như thế nào, Cảnh Tình đã từ trên vai bà ngẩng đầu lên, chỉ thấy Cảnh Tình mở miệng nói: “Bà nội, mẹ, ta không có việc gì, thời gian không còn sớm, ta muốn đi nghỉ ngơi.”
Sau khi phát tiết áp lực, Cảnh Tình cảm thấy nhẹ nhàng không ít, hiện giờ đã xác định người kia không phải là điện hạ, cô không nên lại trầm luân trong đau khổ.
Phía sau còn có một đống lớn công thức thơ cổ chờ cô học tập, cô xác thật không nên suy nghĩ đến những việc không có thật, cô cần nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng cho thật tốt mới được.
Nhìn bộ dáng lo lắng của mẹ cùng bà nội, Cảnh Tình duỗi tay lau đi nước mắt nơi khóe mắt, miễn cưỡng chính mình giơ lên tươi cười.
Nhìn cháu gái đang cười một cách miễn cưỡng, Sở Tú Nương bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Không muốn cười cũng đừng cười, cười rộ lên chẳng đẹp chút nào.”
Sở Tú Nương là người từng trải, biết rõ thứ cháu gái cần chính là thời gian, còn nhớ lúc bạn già mới rời đi, bà cũng cảm thấy khó chịu một hai năm mới chậm rãi quên đi, người chết đã như vậy, người sống cũng như thế, tuy rằng Thái Tử điện hạ có thể vẫn còn sống, chính là hiện tại bọn họ đã sống ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau, việc này không khác gì cậu ta đã chết, cháu gái mới mười sáu tuổi, dù sao thì cuộc sống vẫn phải tiếp tục ?
Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng chính là Cảnh Tình vẫn còn nhỏ tuổi, về sau con bé sẽ gặp được rất nhiều người, chậm rãi con bé sẽ quên đi Thái Tử.
Triệu Hoa Lan nhìn góc váy của con gái biến mất ở ngoài cửa, có chút không yên tâm nhìn Sở Tú Nương hỏi: “Tiểu Tình thật sự không có việc gì chứ?”
Sở Tú Nương nhìn cháu gái, ngữ khí trầm trọng nói: “Sao có thể không có việc gì, việc này chỉ có thể chậm rãi để con bé quên đi quá khứ.”
Về đến phòng, sau khi Cảnh Tình trăn trọc một lúc lâu, vẫn bò dậy từ trên tủ đầu giường lấy ra cái rương đựng thư từ, lần này không giống như lần trước cô không mở cái rương ra, mà là nhịn đau nhét cái rương vào chỗ sâu trong tủ quần áo.
Cô suy nghĩ, dựa theo ý tứ của mọi người, hẳn là rất nhanh cô có thể quên đi người kia ......?
Sáng sớm hôm sau, người nhà họ Cảnh vẫn giống như ngày thường sáng sớm đã rời giường, thời điểm ăn cơm sáng, Cảnh Lâm vẫn luôn trộm nhìn sắc mặt của Cảnh Tình, xác định đôi mắt của cô không đỏ cũng không sưng, ngày hôm qua sau khi về phòng hẳn là không có trộm khóc, cuối cùng thì cậu cũng yên tâm.
Hôm qua sau khi đi tham gia hội đấu giá, người nhà họ Cảnh đều cảm thấy hội đấu giá cũng không có gì hiếm lạ, cho nên bọn họ nhất trí quyết định buổi tối hôm nay bọn họ sẽ không tham gia hội đấu giá.
Lần trước dưới uy lực đè áp của Sở Tú Nương, Triệu Hoa Lan đã cùng Cảnh An Hoằng đi báo danh thi bằng lái.
Bởi vì Cảnh An Hoằng muốn ứng phó với việc học nặng nề, hiện giờ còn chưa thi xong lý thuyết, nhưng thật ra là Triệu Hoa Lan, hai ngày trước bà đã thành công thi qua lý thuyết, bắt đầu đi thực hành luyện tập lái xe.
Hiện tại mỗi ngày vào buổi sáng Triệu Hoa Lan đều phải đi học luyện xe, cho nên Sở Tú Nương liền tiếp nhận công việc của Triệu Hoa Lan, sáng sớm sẽ đi siêu thị mua đồ ăn.
Lúc trước tài chính trong nhà đang khẩn trương, cho nên mọi người đều có ý thức khống chế việc tiêu dùng của chính mình, ngày hôm qua sau khi kết thúc hội đấu giá, Cảnh gia đã không còn thiếu tiền.
Không nói những cái khác, ngày hôm qua hội đấu giá đã trưng bày 500 món vật phẩm, trừ bỏ để lại hơn một trăm món vật phẩm chưa được bán ra, thì có 400 món đã được đấu giá thành công bán ra ngoài.
Hơn bốn trăm món vật phẩm, bao gồm bộ huân hương lò, bình, hộp bằng bạch ngọc được bán ra với giá rất cao, một trăm triệu 3000 vạn, rẻ nhất chính là bốn cái chén ngọc bằng phỉ thúy được Cảnh Lâm tùy tay nhét vào, bởi vì phẩm tướng không được tính là tốt, một bộ bốn cái chỉ bản được với giá hai trăm mười vạn.
Bất quá cũng đã đủ rồi, thời điểm Cảnh An Hoàng cùng Triệu Hoa Lan tính toán một cách thô sơ giản lược, hội đấu giá ngày hôm qua, sau khi khấu trừ thuế cùng tiền dịch vụ, số tiền tới tay nhà mình sau khi bán đấu giá là hơn 60 triệu tệ, hơn nữa buổi tối hôm nay còn có một trận đấu giá, hội đấu giá hôm nay còn muốn bán đấu giá cây mai bằng hồng ngọc, cho nên số tiền cuối cùng khẳng định sẽ vượt qua số tiền ngày hôm qua.
Ý nghĩa của việc này chính là không qua bao lâu, trong nhà có thể nhiều ra ít nhất hơn chục tỷ tiền mặt.
Không chút nào khoa trương, về sau trong tay có số tiền này, nếu không tiêu xài phung phí người nhà họ Cảnh cả đời này đều không cần lo lắng mình sẽ thiếu tiền dùng.
Có tiền liền có tự tin, buổi sáng hôm nay thời điểm Sở Tủ Nương mua đồ ăn, bà đã sửa lại thói quen tính toán tỉ mỉ của ngày xưa, trước tiên bà ở khu thực phẩm tươi sống mua một đồng lớn bò bít tết, sau đó lại vòng qua khu hải sản mua một con tôm hùm lớn chừng tám cân, bà cũng không có quên mua đồ ăn vặt mà cháu trai cháu gái thích ăn.
Sở Tú Nương lôi kéo xe đẩy nhỏ tràn đầy đồ ăn về đến nhà, vén lên ống tay áo chuẩn bị làm cơm trưa cho người một nhà.
Bò bít tết cùng tôm hùm đối với người nhà họ Cảnh là nguyên liệu nấu ăn hoàn toàn mới mẻ, tuy rằng bọn họ ăn buffet đã ăn qua một lần, ăn ở bên ngoài cùng với ăn ở nhà của mình khẳng định sẽ không giống nhau.
Sở Tú Nương nhờ Đái Lộ giúp bà mở ra video dạy nấu ăn, sau khi cẩn thận xem video hai lần, bà mới ra tay xử lý nguyên liệu nấu ăn, chuẩn bị phụ liệu.
Thời điểm Sở Tú Nương nấu cơm, ba người học sinh của Cảnh gia đều đang ở trong phòng của mình vùi đầu khổ học.
Hôm nay ba người của Cảnh gia đã cùng nhau nghênh đón bài kiểm tra cuối tháng, nhằm vào tiến độ học tập của bọn họ, ba vị lão sư đã cho bọn họ mỗi người một bài kiểm tra khác nhau, đề mục trên bài kiểm tra đều là kiến thức mà bọn họ đã học, các lão sư muốn mượn bài kiểm tra lần này để kiểm tra thành quả học tập của bọn họ.
Cảnh An Hoằng thì nhẹ nhàng hơn, suy xét đến tuổi tác cùng
với nhu cầu học tập của ông, ông chỉ học ngữ văn, còn toán học và ngoại ngữ thì không cần học.
Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm cũng không có đãi ngộ tốt như vậy, hai người bọn họ, một người có ba bài kiểm tra, ngữ văn, số học, ngoại ngữ, một bài kiểm tra là một giờ, không có việc gì ngoài ý muốn thì trong buổi sáng hôm nay bọn họ đều thành thành thật thật ngồi ở trong phòng học để làm bài.
*********
Truyện này đã hoàn cv rồi mn ạ, khá ngắn, hoàn 113c, bản edit mới tới c51 thôi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook