Nhóm bạn nhỏ của Hứa Đào Đào, đều là trẻ con ở con đường này.

Trong đó bao gồm: sát vách là nhà của cậu anh họ Mậu Lâm bảy tuổi, con của cô ruột Đào Đào, đối diện nhà Mậu Lâm là nhà của Tiểu Hứa Lãng, con trai nhỏ của Đại đội trưởng, ở bên phải nhà Hứa Lãng là nhà của hai anh em sinh đôi Hải Phong, Hải Lãng, con nhà quả phụ Vương.

Đương nhiên, con đường này vẫn còn những đứa trẻ khác.

Giống như nhà Tiểu Đào Tử còn có cặp anh chị sinh đôi là Nhu Nhu và Tuyết Lâm; nhà Tiểu Hứa Lãng còn có hai người chị là Hứa Nguyệt và Hứa Minh; đối diện nhà quả phụ Vương là nhà của thím Thúy Hoa, trong nhà có ba bé con là Bảo Sơn, Bảo Quỳnh và Bảo Mộng.

Thời này, nhà nào cũng sinh rất nhiều con.

Bất quá dù là nhiều trẻ con, nhưng tuổi tác lại không cách nhau nhiều, tính tới tính lui cũng chỉ có từng ấy đứa.

Bạn bè của Tiểu Đào Tử, cũng chính là mấy cậu nhóc này.

Lúc này, năm đứa nhóc nhỏ đều ngồi trên ghế, mỗi đứa bưng một cái chén nhỏ, tha thiết chờ mong. Hứa Lão Tam cắt tổ ong ra, mật ong theo đó chảy xuống. Mật ong màu vàng cam chảy thành từng dòng sánh kẹo.

Tiểu Đào Tử hếch mũi hít hít, cảm thấy chỉ cần ngửi thôi, cũng thấy rất ngọt rồi.

Cô nhóc nhỏ đáng yêu ngẩng đầu, hai mắt long lanh.

Đây là lần đầu tiên cô nhóc được ăn mật ong đó.

Cô nhóc đập tay, vui vẻ đong đưa hai chân, ríu rít: “Ba ơi, mật ong ngọt lắm đúng không ba? Ngọt lắm ngọt lắm đúng không? Rất rất rất ngọt đúng không? Ngọt hơn đường không ba?” huyên náo như một chú chim khách nhỏ.

“Ngọt, ngọt lắm, đợi xíu nữa ba lấy cho con uống.”

Tiểu Đào Tử lập tức cười híp mắt, khóe môi cong lên, hai chân càng đong đưa mạnh hơn nữa, hớn hở nói: “Ba cũng uống nữa!”

Hứa Lão Tam: “Con gái ba ngoan quá!”

Tiểu Hứa Lãng thấy anh chỉ lo quay đầu nói chuyện, không chịu tập trung, vội nói: “Chú ơi, cẩn thận một chút, coi chừng mật ong đổ ra ngoài đó.”

Hứa Lão Tam lườm cậu nhóc một cái, nói: “Nhóc con, chú mày vô dụng vậy sao hả?”

Ánh mắt đám con nít đều lảng tránh. Ngay cả Tiểu Đào Tử cũng ngừng lắc lư, cô nhóc chớp chớp hàng mi dày chột dạ.

Xem ra, trong lòng bọn nhóc này đều biết cả.

Hứa Lão Tam: “Nói cho các con biết nhá, còn ghét bỏ chú nữa, về sau chú không giúp các con nữa đâu!”

Tiểu Đào Tử nũng nịu: “Con không chê ba, con siêu thích ba đó!”

Khóe môi Hứa Lão Tam cong lên.

Tiểu Mậu Lâm: “Con cũng thích cậu Ba”

Tiểu Hứa Lãng: “Con không có không tin chú, thật sự đó!” Hu hu hu, mình không phải đứa trẻ ngoan nữa rồi, mình nói dối!

Hai anh em Hải Phong Hải Lãng: “Bọn con cũng không ghét bỏ chú.”

Hứa Lão Tam hài lòng, đắc ý hất đầu một cái, nói: “Vậy còn được!”

Dù anh làm việc không được lanh lẹ, nhưng thời buổi này cái gì cũng thiếu thốn, nên anh cũng rất cẩn thận, đem tất cả mật ong đều lấy ra, chia đều ra sáu cái chén.

Đúng vậy, là sáu cái.

Anh nỗ lực nhiều như vậy, cũng không thể không có phần.

Dù là người lớn, nhưng Hứa Lão Tam hoàn toàn không chút ngại ngùng, mặt dày ăn dày thôi, hì hì.

Bọn họ cũng may mắn, cái tổ ong này rất lớn, dù chia tận sáu người, nhưng mỗi người cũng được một chén gần đầy, đúng là không ít. Các bạn nhỏ đều nếm thử một chút, cả đám đều hớn hở mặt mày.

Hứa Lão Tam: “Mậu Lâm lại giúp cậu Ba cái.”

Tiểu Mậu Lâm lập tức đứng dậy giúp đỡ, Hứa Lão Tam đem tổ ong cắt ra, không lãng phí một chút nào, chia thành những phần đều cho mấy đứa trẻ, rồi dặn: “Xong, đều mang về nhà đi!”

Anh chỉ vào mấy cái chén, nói: “Mấy đứa nhìn kỹ, mỗi người đều giống như nhau, cho nhau làm chứng nhá. Đứa nào ở trên đường len lén uống hết, sau đó lại bảo chú mày không công bằng, thì chú chúng mày sẽ để chị Nhu Nhu qua nhà nói chuyện đấy!”

Bọn nhóc nhìn Hứa Lão Tam, hết biết nói gì.

Tiểu Hứa Lãng nhỏ giọng thầm thì: “Đàn ông đàn ang, lần nào cũng chỉ biết đem chị Nhu ra dọa.”

Hứa Lão Tam mạnh mẽ ngẩng đầu: “Thì chú mày đánh có lại đám đàn bà nhà mày đâu! Một đám hung dữ như cọp ấy. Lại nói, đàn ông tốt không chấp đàn bà. Chú mày là người có văn hóa, nói chuyện không hợp với bọn họ!”

Nói thật, Hứa Lão Tam cũng hoài niệm ngày xưa lắm chứ, phụ nữ ai không ngoan ngoãn dịu dàng quyến rũ, cho dù là kiểu gì, thì cũng đều nghi gia nghi thất, cửa lớn không ra cửa sau không bước, đúng chuẩn phụ nữ mẫu mực.

Bây giờ ở đây thì toàn ngược lại.

Đàn bà ai cũng như cọp cái, so với tên đàn ông như anh còn đàn ông hơn. Thỉnh thoảng nói mấy chuyện bậy bạ, còn bạo dạng hơn cả anh nữa. Mấy bà đó dám nói, anh còn không dám nghe đâu.

Ngại muốn chết!

Đương nhiên, có cọp cái, thì vẫn có cải thìa.

Trong thôn cũng có không ít các bà các cô, rụt rè sợ hãi, lúc nào cũng thin thít như hũ nút, còi cọc gió thổi cũng bay, mặt mày xanh xao ủ dột.

Kiểu đó, Hứa Lão Tam lại xem thường.

Phụ nữ lại không chút mượt mà, sờ không thấy cấn tay sao?

Dù sao thì, thế nào cũng không được!

Hứa Lão Tam chướng mắt cái này, cũng chướng mắt cái kia.

Nhưng anh cũng không biết là….

Mấy bà phụ nữ trong thôn, ai nấy cũng đều đồng tình Thường Hỉ, người ta chướng mắt anh thì có! Đám người giỏi giang mạnh mẽ thì chê anh lười biếng không được tích sự gì; còn đám người yếu đuối thì chê anh không chống đỡ được cửa nhà, không làm chủ gia đình được.

Đi theo anh, chắc chết đói!

Cho nên, Hứa Lão Tam chỉ có một ưu điểm là mặt mũi đẹp, giúp con cái cải thiện nhan sắc, còn lại, chẳng có chút điểm tốt nào.

Bọn trẻ con đương nhiên không hiểu được những chuyện này, dù cảm thấy ba của Đào Đào không giống đàn ông nhà khác. Nhưng ba Đào Đào thường xuyên giúp đỡ bọn họ, thế nên với đám trẻ con, dù chú có hơi lười, nhưng lại rất được!

“Vậy bọn con về trước nhé!”

Hứa Lão Tam khoát tay: “Đi đi, đi đi!”

Mấy đứa bé trai, một tay tổ ong một tay mật ong, thận trọng đi về nhà mình.

Đồ tốt thế này, có tiền cũng không mua được. Nếu không phải bọn họ may mắn, thứ này cũng không đến tay bọn họ được đâu. Tiểu Đào Tử nhìn các anh bước đi, híp mắt cười tươi như hoa.     

“Anh họ ơi, nhìn các anh cứ như mấy con vịt ấy.”

Mấy cậu nhóc tự trọng ghê lắm nha, đều đồng loạt gào lên: “Đào thối!”

Tiểu Đào Tử cười khanh khách, khoe hàm răng trắng, nhìn bọn họ đã về đến nhà, cô nhóc hiểu chuyện quay lại, nói: “Ba ơi, cất mật ong vào thôi, tối nay cả nhà chúng ta cùng uống.”

Món ngon thế này, mình không thể uống riêng được.

Hứa Lão Tam khoát tay, nói: “Không sao, còn nhiều mà, con nếm thử trước đi này.”

Tiểu Đào Tử hơi chần chờ nhìn ba mình, Hứa Lão Tam không quan tâm nhiều, lập tức xoay người đi rót nước, múc ra một muỗng nhỏ mật ong, cho vào, khuấy nhẹ.

Hứa Lão Tam quay lại, đối diện với đôi mắt to tròn của con gái, nhất thời, không khỏi cảm thấy khổ sở! Con gái nhỏ của anh, sinh ra không tốt, căn bản là chưa hưởng thụ được sung sướng gì. Từ nhỏ đã trãi qua cuộc sống gian khổ cùng bọn họ.

Nhỏ bé ốm yếu khiến người ta đau lòng mà.

Hứa Lão Tam lại lại lại lại đỏ khóe mắt, khẽ nói: “Tiểu Đào Tử nhà chúng ta gầy quá.”

Hứa Đào Đào: “……”

Cô nhóc xoa xoa gương mặt tròn thịt, lại bóp bóp phần thịt mỡ phía sau lưng.

Cô nhóc chính là Tiểu Đào mập mạp nối tiếng khắp thôn đó!

Hứa Lão Tam tiếp tục rấm rức khóc: “Tiểu Đào Tử nhà chúng ta chưa từng ăn được thứ gì ngon cả.”

Vịt quay Việt Hương Lầu, gà nướng Thúy Phương Trai, bánh hạch đào, bánh hoa quế Ngũ Phương Trai, ngay cả món rẻ tiền nhất là kẹo hồ lô, con bé cũng chưa từng nếm thử…. Tội quá đi mà, thật sự là tội quá!

Tiểu Đào đáng thương của ba.

Hứa Đào Đào: “…?”

Tiểu Đào Tử suốt ngày chạy nhảy khắp thôn, nên cô bé biết hết cả, nhà mình với nhà người khác, không giống nhau.

Nhà khác cả năm mới ăn thịt được một hai lần, nhưng cô nhóc thì cứ sáu bảy ngày là ăn được.

Nhà khác quanh năm trứng gà đều tích lũy đem ra trạm thu mua đổi tiền, nhưng cô nhóc thì cứ ba bốn ngày là ăn được.

Hơn nữa, cứ cách hai ba ngày là cô bé lại được ăn cháo (*).

Lãng ca ca con trai nhỏ nhà Đại đội trưởng còn không được ăn ngon như cô bé đâu.

Nhưng mà, ba cứ hay nói là cô bé chưa ăn được đồ ngon bao giờ.

Tiểu Đào Tử thật không hiểu.

Hứa Lão Tam vẫn chưa dừng lại: “Tiểu Đào Tử nhà chúng ta còn chưa từng được mặt áo hoa áo gấm nữa, hu hu hu.”

Hứa Đào Đào: “…?”

Quần áo cô bé mặc, là tốt nhất trong số các cô bé trong thôn.

Mặc dù, cô bé nghịch ngợm luôn làm bẩn quần áo, nhưng mỗi sáng sớm, đều là một cô nhóc sạch sẽ xinh đẹp đó!

Ba mình, thật kỳ quái.

Nhưng mà, Tiểu Đào Tử cũng không buồn bực.

Bởi vì, mẹ, chị, và anh cô bé cũng đều kỳ quái giống như vậy.

Bọn họ chính là một nhà kỳ quái.

Nhưng mà mấy chuyện này không quan trọng, tuyệt đối không quan trọng đâu!

Đợi cô bé lớn lên, thì sẽ biết thôi!

Cô nhóc ngẩng gương mặt hồng hào phúng phính của mình lên, nũng nịu nói: “Ba ơi, mật ong pha xong rồi kìa….” Đã khuấy rất lâu rất lâu rồi đó.

Lúc này Hứa Lão Tam mới dẹp bộ mặt xuân thu u buồn của mình qua một bên, vội đem chén đưa cho Tiểu Đào Tử, nói: “Nè, nếm thử đi con.”

Hứa Đào Đào đã từng uống nước đường rồi, nhưng lại chưa bao giờ được uống nước mật ong. Trong nhóm bọn họ, chỉ mỗi Lãng ca ca là từng được uống, nói mật ong rất ngọt rất ngọt, mật ong ở Cung Tiêu Xã, phải dùng loại phiếu đặc thù mới mua được (**) (***). Công nhân trong thành, cũng không thường có được đâu.

Lần này bọn họ có thể phát hiện được tổ ong, chính là cực kỳ may mắn đó.

Cô bé cúi đầu nhấp một ngụm, hương vị ngọt ngào lập tức tản ra trong miệng. Cô bé ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Ba ơi, ngon lắm!”

Hứa Lão Tam xoa đầu con gái, nói: “Đào Đào ngoan uống đi.”

Tiểu Đào Tử cầm chén giơ cao lên, nói: “Ba cũng uống nữa nè.”

Hứa Lão Tam mỉm cười lắc đầu, vẻ mặt vui mừng: “Đào Đào thật ngoan, con uống đi thôi. Đến tối ba lại uống.”

Hu hu hu, nếu anh dám một mình uống trước, không chừng con cọp cái Thường Hỉ sẽ xử đẹp anh.

Quân tử động khẩu không động thủ, ngay từ đầu, anh đã thua. Mấy năm nay, chị toàn làm việc ngoài đồng, vừa khỏe mạnh lại vừa dã man. Còn có thêm cô nhóc đại lực sĩ Nhu Nhu giúp đỡ, cuộc sống của anh, thật khổ quá mà.

“Ba muốn chờ mẹ con, tình cảm của ba mẹ, vững chắc hơn vàng, nên lúc nào cũng phải có nhau.”

Tiểu Đào Tử: “…?”

A!

Người lớn thật khó hiểu.

Hứa Đào Đào từng ngụm từng ngụm một uống sạch, lại ợ một cái, vỗ vỗ bụng nhỏ: “Uống ngon quá đi.”

Thật ra mà nói, Hứa Lão Tam cũng không thích con nít. Đời trước, anh chỉ quan tâm mỗi bản thân mình ăn ngon uống ngon chơi tốt, về phần con cái…. Mặc dù hai đứa nhỏ nhà bọn họ đều không giống người thường. Nhưng mà, anh cũng chỉ yêu thích vài ba ngày mà thôi.

Anh có thể đi khoe khoang với bạn bè thân thích, nhưng bình thường quan tâm con cái thì không.

Dù sao, trước kia trong nhà cũng có nha hoàn bà vú, không cần anh phải làm gì.

Cho nên với con đầu con thứ, quan tâm của anh đã ít lại càng ít hơn.

Nhưng mà, ai có thể nghĩ đến, thời thế đổi thay, họ lại đến nơi này.

Cuộc sống ở đây khổ quá!

Khổ thành thuốc đắng.

Những người khác trong nhà, đều có việc của mình, mỗi anh vô dụng nhất. Nên việc trông em bé rơi vào người anh.

Vốn ở cổ đại, đứa con gái lớn ít lời rụt rè nhà anh, nhanh chóng giống mẹ nó trở thành một con cọp cái.

Học tốt rất khó, chứ học xấu thì nhanh vô cùng!

Cô nhóc hung dữ lắm.

Người làm ba như anh, chẳng còn chút tôn nghiêm nào mà kể.

Vậy biết làm thế nào? Nhịn chứ làm sao!

Thương cho Hứa Lão Tam vì một miếng ăn, đành phải tỉ mỉ chăm sóc con gái nhỏ.

Cô nhóc nhỏ nhà bọn họ, vì sinh non nên không dễ nuôi chút nào. Trước đây thường xuyên bị bệnh, đều bị nói là không sống nổi. Lúc đó Hứa Lão Tam thật lo nát lòng. Sợ mình nuôi con gái nhỏ không sống được, thì vợ, con gái, con trai mình sẽ chặt mình ra làm đôi quẳng lên núi nuôi sói.

Thật sự, không biết bao nhiêu lần bị ác mộng làm bừng tỉnh!

Sợ lắm!

Đại khái là quan tâm quá nhiều, nên tình cảm của Hứa Lão Tam với con gái nhỏ là tốt nhất.

Anh cũng thương cô con gái nhỏ của mình nhất.

Đương nhiên, cặp sinh đôi là hình hài trẻ con bên trong người lớn, nên tuyệt đối không ghen tỵ với em.

Loại ba tồi như này, ai mà thèm ghen tỵ.

Hoàn toàn không!

Còn Hứa Lão Tam thì sao? Giờ anh cũng đã quên lúc trước vì sao mình lại đối xử tốt với con gái nhỏ, chỉ biết, Đào Đào nhà anh là áo bông nhỏ ngoan ngoãn nhất, tri kỷ nhất mà thôi!

“Tiểu Đào Tử nè, mấy ngày nữa là sinh nhật con rồi. Con muốn quà gì, nói ba mua cho!” Đột nhiên Hứa Lão Tam nhớ đến chuyện này, vội hỏi. Nhà người khác anh không quan tâm, Tiểu Đào Tử nhà anh, nhất định phải có sinh nhật!

Càfé nhắn nhủ: đề nghị các bạn khi đọc truyện này cần thiết đọc thêm cả phần chú giải của mình, vì với rất nhiều bạn, thể loại truyện vào giai đoạn này khá mới mẻ, sẽ có khá nhiều từ, hoặc vấn đề khác lạ với các thể loại khác, đọc chú giải sẽ hiểu hơn về truyện nhé.

(*) Thời này, lương thực chủ yếu là khoai, bắp… gọi là lương thực phụ. Còn lúa gạo gọi là lương thực tinh, quý và hiếm hơn. Nên ở đây Tiểu Đào Tử nói được ăn cháo (đương nhiên là nấu từ gạo), được tính là món ngon, nhà người khác không nỡ bỏ tiền ra mua về ăn.

(**) Cung tiêu xã: tên gọi tắt của Nông Thôn cung tiêu hợp tác xã, đơn vị này là của nhà nước mở. Giai đoạn này Trung Quốc cấm tất cả các hình thức cá thể tự do mua bán, nên việc thu mua, buôn bán tất cả các mặt hàng lớn bé đều thông qua Cung tiêu xã. Đương nhiên, vẫn có trường hợp người dân lén lút mua bán, những nơi tập trung mua bán lén lút được gọi là “Chợ Đen”. Nếu bị bắt, thì người bán sẽ bị xử phạt rất nặng. (Nguồn: internet và những điều mình biết sau khi đọc nhiều truyện thể loại này).

(***) Phiếu đặc thù: Như bên trên có nói, gian đoạn này mua tất cả các thứ đều đến cung tiêu xã. Nhưng muốn mua đồ ở đây không phải chỉ có tiền là có thể mua được, còn cần phải có thêm một thứ nữa, đó là phiếu. Có rất nhiều thể loại phiếu dựa theo từng loại mặt hàng khác nhau và số lượng phiếu cũng tùy theo số lượng cần mua. Ví dụ như: muốn mua vải, phải có phiếu vải, 1 phiếu sẽ tương đương với bao nhiêu mét vải, mua nhiều sẽ cần nhiều phiếu; hoặc mua xe đạp, phải cần có phiếu công nghiệp, loại phiếu này thuộc hàng phiếu không dễ có, chỉ gia đình có công nhân hoặc viên chức… mới có thể có (thời này giai cấp công nhân rất có địa vị xã hội). Như ở đây, cần phải có phiếu mật ong mới mua được mật ong, và phiếu này cũng không dễ có được, nó thuộc loại phiếu đặc thù.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương