Cả Người Đều Là Bảo
Chương 7: Ăn một củ nhân sâm tử

“Mẫu thân, bây giờ con đã có thể khống chế năng lượng trong cơ thể xung động chỉ trong phạm vi nhất định, mọi người nhân lúc này đưa con đến tinh cầu hoang nào không có người đi.” Bị sờ soạng suốt toàn thân một lượt, Triệu Lăng Vũ cuối cùng nhớ đến chuyện này.

“Lăng Vũ, con khống chế năng lượng trong cơ thể được rồi sao?” Thẩm Thu Thạch không đáp lại đề nghị của Triệu Lăng Vũ mà hỏi ngược lại, bà tuyệt đối không thể để đứa con duy nhất một thân một mình chết dần ở nơi xa lạ được, kia tuyệt đối sẽ làm bà thống khổ suốt cuộc đời.

Nếu như phải làm vậy vì sự an toàn của cư dân ở Thủ Đô tinh, bà nhất định không nói hai lời mà chấp nhận, nhưng năng lượng trong cơ thể Triệu Lăng Vũ đã được chứng thực là dù có bạo động cũng nằm trong phạm vi có thể khống chế, trong đó lớn khối năng lượng lớn nhất thuộc về nữ vương trùng tộc còn là thể rắn, hoàn toàn không cần phải lo lắng.

“Nhậm Sinh cho con ăn thứ gì đó, hiện tại cơ thể cảm giác khá hơn rất nhiều.” Triệu Lăng Vũ nói.

Thẩm Thu Thạch trước đó từng hoài nghi việc năng lượng bạo động xung quanh Lăng Vũ trở nên yếu bớt có liên quan đến Nhậm Sinh, bây giờ có thể khẳng định đúng là như vậy, liền nói “Cơ thể của con đang khôi phục theo chiều hướng tốt, đừng nói mấy lời như vậy nữa!”

“Nguyên soái đi đâu tui liền đi theo đó!” Nhậm Sinh nãy giờ ngồi nghe mẹ con Triệu Lăng Vũ trò chuyện, chợt lên tiếng.

“Cậu đi theo làm gì?” Triệu Lăng Vũ thở dài.

“Tui gả cho Nguyên soái, tất nhiên phải vĩnh viễn ở cạnh Nguyên soái rồi.” Nhậm Sinh chợt nhớ tới lời của Daino. Lời này nếu như đặt ở miệng người khác, có lẽ sẽ là một lời tỏ tình táo bạo, nhưng mà đứa bé này… cậu ta biết lời mình đang nói có ý nghĩa gì hay không? Nghe Nhậm Sinh nói, trong đầu Triệu Lăng Vũ chợt hiện lên suy nghĩ như vậy, y nhìn mẫu thân, muốn nhờ mẫu thân khuyên nhủ Nhậm Sinh.

Thẩm Thu Thạch ánh mắt phức tạp, đột nhiên bảo “Nếu con muốn đi đến tinh cầu hoang, ta cùng phụ thân con cũng sẽ theo cùng.”

Triệu Lăng Vũ nghe vậy liền im miệng, phụ thân thân thể vốn đã muốn suy tàn, nếu thực sự đi đến tinh cầu hoang, người đầu tiên gặp chuyện có lẽ sẽ là phụ thân.

“Nguyên soái yên tâm, chờ một thời gian nữa cơ thể sẽ không đau như vậy nữa đâu, thật đó!” Nhậm Sinh nói, lại đưa tay vỗ vỗ đầu Triệu Lăng Vũ, tỏ vẻ an ủi.

Ánh mắt của Nhậm Sinh vô cùng thật lòng, thế nên khiến Triệu Lăng Vũ nhịn không được muốn tin tưởng lời cậu… Nhưng mà, thương thế của y muốn khôi phục lại

không phải chỉ một lời đơn giản như vậy…

Tối hôm đó, Nhậm Sinh kiên trì muốn ngủ bên cạnh Triệu Lăng Vũ, Thẩm Thu Thạch khuyên bảo nửa ngày, cuối cùng vẫn là đồng ý.

Mà ngay tại thời điểm này, tin tức về bạn lữ mà Triệu gia tìm cho Triệu Lăng Vũ đã đến Triệu gia đã muốn lọt vào tai đa số các gia tộc quyền quý trên Thủ Đô tinh. Sau khi nghe tin tức này, mỗi gia đều là phản ứng bất đồng.

Có vài kẻ đồng tình Triệu gia, có một số lại cảm thấy tiếc hận, lại cũng không thiếu kẻ ở sau lưng cười nhạo Triệu gia, cảm thấy lúc này Triệu gia nhất định không còn cách nào xoay người.

Ở bất cứ thời đại nào, những kẻ thừa lúc bỏ đá xuống giếng cũng không thiếu so với những kẻ dệt hoa trên gấm.

Thẩm Thu Thạch vừa kết nối với internet Thủ Đô tinh, tin tức từ bốn phương tám hướng lập tức liền truyền đến tay bà, nhìn tư liệu trên tay, hai mắt Thẩm Thu Thạch trở nên tối tăm…

Đêm nay cũng không khác gì những đêm trước, Thẩm Thu Thạch không có cách nào đi vào giấc ngủ, mà Nhậm Sinh bên kia cũng vậy.

Năng lượng trong cơ thể Nguyên soái loạn như vậy, chắc chắn là rất rất đau… Nếu muốn giảm bớt đau đớn cho Nguyên soái, phải làm cách nào mới tốt đây? Nhậm Sinh bắt đầu tìm kiếm khắp bụng của mình.

Thân

là một củ nhân sâm tinh sống hơn mười vạn năm, Nhậm Sinh cũng có một ít thần thông. Trong bụng của cậu tồn tại một không gian có thể chứa đựng vật phẩm, ở trong là tất cả những thứ mà sư phụ để lại cho cậu trước lúc pho thăng.

Tình huống của Nguyên soái lúc này, vốn dĩ chỉ cần nuốt vào vài viên đan dược mà sư phụ cậu để lại có lẽ sẽ tạm thời không sao. Nhưng mà, sư phụ cậu phi thăng cũng gần mười vạn năm rồi, Nhậm Sinh một thân một mình ở sơn cốc kia, tận mắt chứng kiến thổ địa dưới chân càng lúc càng cằn cỗi, cho nên cuối cùng cậu đành phải nghiền nát hết mấy viên đan dược kia nuốt vào bụng, bởi vậy bây giờ chả còn lại viên nào…

Còn mấy thứ khác… đa số đều là pháp khí, không công kích thì cũng là phòng ngự, không có cái nào chữa bệnh được hết…. Còn mớ ngọc giản luyện đan luyện khí, Nhậm Sinh cũng có đọc qua, nhưng vấn đề là ở thế giới này không đủ tài liệu…. Vàng bạc châu báu thì không lại càng không thể chữa bệnh, cũng vô dụng…

Đột nhiên, Nhậm Sinh túm lấy một túi càn khôn chứa nhâm sâm tử lôi ra.

Bởi vì thân là nhân sâm, nên cậu có thể nở hoa kết quả, mấy củ nhâm sâm tử này có thể xem như là… con của cậu đi. Có điều từ khi có thể biến thành hình người, Nhậm Sinh

lo lắng nếu trồng mấy nhân sâm tử này, nó sẽ lớn dần cướp đoạt chất dinh dưỡng của mình, cho nên đều nhặt lên thu vào túi càn khôn. Mười vạn năm tích trữ, đến bây giờ ngay cả Nhậm Sinh cũng không biết số lượng nhân sâm tử trong túi là bao nhiêu.

Nhậm Sinh bất ngờ nhảy dựng lên, lấy một củ nhân sâm tử nhét vào miệng Triệu Lăng Vũ.

Triệu Lăng Vũ là không có cách nào ngủ được, đang tính hỏi Nhậm Sinh cho mình ăn cái gì, liền cảm thấy một cỗ nhiệt lưu quen thuộc tán loạn trong cơ thể, thân xác đã muốn vỡ nát bắt đầu được tẩm bổ.

Thiếu niên này lại cho mình ăn cái gì?

“Tui ngay cả con mình cũng cho Nguyên soái ăn đó, nhất định phải mau mau khoẻ lại biết không!” Nhậm Sinh nói, tuy là miệng nói như vậy, nhưng cậu lại hoàn toàn không có nửa điểm đau lòng. Thẳng thắn mà nói, yêu tinh mặc kệ là động hay thực vật, sau khi khai mở linh trí rồi liền sẽ không coi sinh vật cùng loài với mình nhưng không có linh trí thành đồng loại. Mấy củ nhân sâm tử này trước giờ vẫn bị Nhậm Sinh coi là u nhọt mọc trên tóc, nhổ ra liền thôi.

Gì mà con của mình? Là nghe lầm đúng không? Trong đầu Triệu Lăng Vũ hiện lên ý nghĩ này, lại nhanh chóng bị nhiệt lưu tác loạn khiến cho mất đi ý thức.

Nhậm Sinh nhìn nhìn nhân sâm tử trong tay mình,

lại nhìn nhìn Nguyên soái, đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Nếu mình “trồng” nhân sâm tử lên người Triệu Lăng Vũ, có khi nào sau khi nảy mầm liền ra một đám nhân sâm oa oa được khai linh trí không nhỉ?

Không được! Mắc cái gì mà di tạo cơ hội cho người khác tranh giành tức nhưỡng với mình? Người này là thuộc về mình!

Sáng hôm sau.

“Hút” no nê chất dinh dưỡng, Nhậm Sinh cởi giầy, đứng ở bãi đất trống bắt đầu bày dáng phơi nắng. Lão quản gia thấy vậy vội vàng đi tới hỏi “Nhậm Sinh thiếu gia, thời tiết lúc này lạnh lắm, cậu đứng như vậy không thấy lạnh sao?”

“Tui hổng lạnh, tui thích phơi nắng.” Nhậm Sinh cười nói.

“Nếu thiếu gia thích phơi nắng, vậy đi sang phòng dương quang ở sau nhà đi, ánh sáng ở nơi đó có thể điều chỉnh…”

“Ở đâu đâu?” Nhậm Sinh tò mò hỏi lại, phòng dương quang, là phòng đầy ánh mặt trời sao?

Phòng dương quang đương nhiên không phải căn phòng chứa ánh mắt trời, thực tế mà nói, đó là một loại phòng tương đương như nhà kính với chức năng tự điều tiết chất dinh dưỡng, hơi nước cùng với cường độ ánh sáng mặt trời, dùng để trồng hoa.

Vừa bước vào, Nhậm Sinh lập tức bị căn phòng thần kỳ này hấp dẫn, sau khi đứng nghe quản gia giải thích một chút cách dùng, Nhậm Sinh liền

yêu nơi này một cách sâu sắc, chỉ có điều là thực vật trong đây hơi chướng mắt chút, nếu nơi này thuộc về một mình mình thì tốt quá rồi.

Lão quản gia nhìn Nhậm Sinh vẻ mặt hạnh phúc, cũng bất giác mỉm cười, dị năng giả thực vật hệ đều thích thực vật, Nhậm Sinh thiếu gia có lẽ cũng thích hoa cỏ bên trong đi? Có nên đi mua thêm một ít hoa cỏ về trồng không nhỉ?

Nhậm Sinh cảm thấy cuộc sống của mình vô cùng hạnh phúc.

Buổi tối có một khối tức nhưỡng cực lớn cho mình ôm, ban ngày có thể phơi nắng, có thể ăn một đống cháo hồ hồ đủ loại mùi vị, ăn xong còn có thể về ôm tức nhưỡng.

Nhưng mà, cuộc sống mà Nhậm Sinh cho là hạnh phúc, ở trong mắt người khác, lại có chút bất thường.

Thẩm Thu Thạch lúc này đã muốn theo lời của Lăng Vũ đã biết được chuyện Nhậm Sinh lại cho con trai mình ăn linh dược. Tuy rằng bà không biết Nhậm Sinh lúc trước rõ ràng một thân trống không đến đây lại ở nơi nào lấy ra linh dược, nhưng bà vẫn là cảm kích Nhậm Sinh vô cùng. Bằng vào phần cảm kích này mà Thẩm Thu Thạch cũng lưu ý hơn về sinh hoạt của Nhậm Sinh.

“Tiểu Nhậm, qua chỗ dì nè.” Tối ngày thứ ba Nhậm Sinh đến Triệu gia, Thẩm Thu Thạch rốt cuộc cất lời gọi.

“Dì?” Nhậm Sinh tò mò nhìn Thẩm Thu Thạch.

“Tiểu

Nhậm, ngồi xem tivi với dì có được không?” Thẩm Thu Thạch lựa một tựa phim hoạt hình được hoan nghênh nhất ở Liên bang, bắt đầu mở ra. Trong lòng Thẩm Thu Thạch luôn mong đợi có thể được cùng cháu của mình ngồi xem phim hoạt hình, hiện tại có con dâu ngồi xem cùng coi như thoả được phần nào ước nguyện đi…

Nhậm Sinh vốn đang vội về với tức nhưỡng của mình, lại bị hình ảnh rực rỡ đột nhiên xuất hiện trên bức tường trống không làm giật mình, lập tức cảnh giác.

Nơi này rõ ràng không hề có phản ứng năng lượng, tại sao lại xuất hiện hình ảnh? Hơn nữa… mấy đứa bé nho nhỏ kia thực… dễ thương! Nhậm Sinh lập tức bị hấp dẫn, hoàn toàn quên đi việc trọng đại phải cùng tức nhưỡng ôm ngủ.

Thấy như vậy, Thẩm Thu Thạch liền thở phào nhẹ nhõm một cái, lập tức tìm lão quản gia đến căn dặn “Quản gia, ông đi đặt mua một ít đồ chơi dành cho trẻ em, với lại nghe đồn dạo gần đây có cái gì mà máy học tập cho bé đang rất nổi ấy, mua một cái về luôn, phải rồi, còn có quần áo nữa, Tiểu Nhậm quần áo cũng chỉ có mấy bộ, ông mua một ít về…”

“Đã biết, phu nhân.” Lão quản gia cười tủm tỉm đáp ứng, liền rời đi chuẩn bị.

Nhưng mà rời đi chưa được bao lâu, lão quản gia đã quay trờ lại, nói “Phu nhân, Ôn tiểu thư ghé thăm, còn mang theo thiếu gia Locke.”

“Ôn Duyệt?” Thẩm Thu Thạch nhìn Nhậm Sinh xem phim hoạt hình, nghe vậy biểu tình đột nhiên trở nên lãnh đạm.

“Vâng, là Ôn Duyệt Ôn tiểu thư.” Vẻ mặt của lão quản gia lúc này cũng trở nên khó coi.

“Ta không có thời gian tiếp đãi…” Lời của Thẩm Thu Thạch chưa dứt, ngoài cừa đã có người xông vào.

Một nam tử tóc vàng tướng mạo cao ráo tuấn tú đang cẩn thẩn che chở dìu một thiếu nữ trẻ tuổi tóc đen mắt nâu da trắng xông vào, sau lưng là một đám bảo tiêu.

Thẩm Thu Thạch vì không muốn liên luỵ người khác, cho nên chỉ để lại vài người trên đảo Triệu gia, cũng chính là bởi vì thế nên hai người này mới có thể xông vào nhanh như vậy.

“Ngươi tới làm gì?” Thẩm Thu Thạch nhìn Ôn Duyệt, nhăn mi hỏi. Dị năng giả bởi vì gien biến dị, cho nên muốn có hậu đại càng khó khăn hơn so với người thường nhiều lắm. Mặc dù không ít cặp đôi dị năng giả có thể sinh dục hơn mười đứa nhỏ trong suốt cuộc đời mình, nhưng đó chỉ là số ít, đại đa số dị năng giả cả đời cũng chỉ có thể một đến ba đứa con. Hơn nữa dị năng càng đặc biệt, càng khó có con.

Cũng bởi vì như thế nên mấy trăm năm qua, Liên bang luôn thi hành một hạng mục, giúp đỡ từng vị dị năng giả kiểm tra gien cùng với dị năng, cuối cùng dùng máy móc tính toán độ tương xứng giữa các dị năng giả dựa trên hai chỉ tiêu nói trên.

Mà thiếu nữ trẻ tuổi trước mắt, chính là người có độ tương xứng cao nhất với Triệu Lăng Vũ lúc trước.

=================

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương