Nhắc tới Từ Ca, A Ngôn cũng liền hỏi, cậu hỏi rốt cuộc A Đại có đón dâu không, vì sao lúc ấy cứng rắn đuổi Từ Ca đi.
Quạ Đen ấp úng nói không biết, “Cái này em tự đi hỏi A Đại, đừng hỏi anh, anh nói hay không nói đều bị ăn mắng.”
A Ngôn đụng mặt A Đại mấy lần, cũng thật sự không dám nói ra miệng.

Cuối cùng vẫn là đi thuyết phục Quạ Đen, bảo Quạ Đen nói với A Đại, nếu như không đón dâu, vì sao không thể để cho Từ Ca tới đây.
Ban đêm Quạ Đen xách rượu đi tìm A Đại, còn chưa há mồm, A Đại liền biết anh muốn hỏi gì, xua xua tay nói —— “Anh đừng nói, anh đừng nói đến chuyện của em và tiểu Từ với cậu ấy, cũng đừng để em nghe tin tức về tiểu Từ, này đều là quá khứ rồi, lật sang trang mới.”
Nhưng câu nói đầu tiên của Quạ Đen lại khiến A Đại trầm mặc, Quạ Đen nói —— “Tiểu Từ sống đến không tốt.”
A Đại sửng sốt, lắc đầu vẫn có chút kháng cự.
Quạ Đen liền đặt rượu xuống, anh nói là thật sự không tốt, không phải anh tới thử thái độ của cậu giúp cậu ấy, anh chính là lặp lại lời của tiểu Ngôn với cậu.

Tối hôm đó A Đại lại biến trở về trầm mặc như lúc trước, hút thuốc, uống rượu, không rên một tiếng.
Quạ Đen nói, tiểu Từ không ra được, cậu ấy sống thật chán nản.

Này khẳng định không giống với ý tưởng lúc đó của cậu, cậu ấy không quên đi Khổ Sơn, quên đi cậu giống như cậu dự tính.
Quạ Đen còn nói, cậu đừng lúc nào cũng qua loa tắc trách nói muốn tìm đối tượng, cậu suốt ngày liền mang theo hai đứa nhỏ của dì Vịt, rượu cũng không uống được mấy ngụm, không có việc gì cậu liền đi đến chỗ Tam Bà, cậu chưa già đã nhớ chuyện xưa, cậu không nói với anh anh còn nghĩ cậu muốn cưới Tam Bà.
Quạ Đen lại nói, anh biết cậu là vì tốt cho tiểu Từ, nhưng cậu ấy cùng cậu tách ra chính là không tốt.

Cậu không đuổi theo cậu ấy, cậu ấy muốn dự thi cục gì an gì đó, về sau liền không về được —— “Hai người đều không sống tốt, tại sao không để cho cậu ấy trở về với cậu.”
Khói thuốc của A Đại hun cả căn phòng đến sặc người, mùi rượu lẫn vào bên trong khiến người ta choáng váng.
Đến cuối cùng hai người đều uống quá nhiều, Quạ Đen quang quác* bla bla thêm mấy câu nữa, cuối cùng A Đại cũng chỉ có một câu đáp lại —— “Anh mặc kệ em.”
(*叽里呱啦 kỷ lý oa lạp: nói chuyện rất to, nói k ngừng, vô cùng phiền người.)
Sau khi tiễn Quạ Đen đi, A Đại ngồi một mình trước bàn.
Hắn cũng khó chịu, hơn hai năm qua không một ngày là hắn không nghĩ tới A Từ.
Hắn nhớ rõ mỗi một biểu tình trên khuôn mặt tiểu Từ khi mình nói ra lời tàn nhẫn, nhớ rõ cuồng loạn cùng đau khổ muốn chết của anh, nhớ rõ sức lực nắm chặt áo mình khi anh bước tới, còn có lời lên án nghiến răng nghiến lợi kia.
A Đại cũng từng đi tới tỉnh Voi, đó là sau khi diệt phỉ kết thúc không lâu, đại khái là đầu năm nay, hắn biến mất vài ngày, thậm chí cũng không nói với cả Quạ Đen, ngồi xe ra ngoài.
Hắn chỉ muốn nhìn thử xem người kia thế nào, cho dù thành Trúc Liễu là một thành lớn, người vô cùng nhiều, hắn đi cũng chưa chắc thấy được bóng dáng.


Nhưng nếu thật sự có thể nhìn thấy bộ dạng của thành thị nơi tiểu Từ ở, có lẽ hắn cũng có thể tự mình tưởng tượng ra sinh hoạt của tiểu Từ.
Vậy cho dù không thấy mặt, cũng là một loại an ủi.
Đáng tiếc hắn không thể đi đến.

Hắn đã tới sau thành Khâu Lăng, lại không thể tiếp tục đi lên.
Hắn đứng ở nhà ga nhìn ánh huỳnh quang, nhìn đường xe hơn năm tiếng, một ngày sáu chuyến từ Khâu Lăng đến Trúc Liễu.

Hắn bỏ lỡ chuyến đầu, chuyến thứ hai, cuối cùng ngồi đến tối, lại tùy tiện tìm một khách sạn để nghỉ một đêm, ngày hôm sau liền lên đường trở về.
Hắn không nên đi, lỡ như hắn đi, thật sự gặp được thì làm sao bây giờ.

Hắn sợ toàn bộ kế hoạch đều sẽ thay đổi bởi vì thấy người, hắn không chắc chắn khống chế được cảm xúc của mình.
Chuyện đã đến một bước này, vậy lại kiên trì một hồi, không nên phá hư nó.

A Đại ngồi thẳng tới hừng đông, đẩy cửa ra thấy sương mù lượn lờ trong núi.
Rất nhiều năm trước Từ Ca chính là bị bắt tới vào một ngày mùa đông đầy sương mù như thế này, thế cho nên mỗi ngày sương mù, A Đại đều sẽ nhớ đến một người mảnh khảnh mặc quân phục giãy giụa trước mặt mình.
A Đại từng nói sau khi chiêu an sẽ có thêm nhiều người bên ngoài đi vào Khổ Sơn, cũng không thiếu người như tiểu Từ.

Nhưng hơn hai năm, gắn từng gặp vô số già, trẻ, nam, nữ bên ngoài, nhưng vẫn luôn cảm thấy bên ngoài không có một ai đẹp mắt hơn tiểu Từ của hắn.
Hắn đóng cửa sổ, nằm trở lại giường.

Hắn hy vọng hôm nay hai đứa cháu ngoại không cần dậy sớm, vào lúc hắn thật vất vả mới có chút buồn ngủ, lại là Tam Bà không biết chạy từ đâu tới gõ cửa phòng hắn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương