Ngay khi Thịnh Tiêu đang suy nghĩ xem kết luận này có chính xác hay không thì điện thoại di động của Chu Trì Húc vang lên "ding", bên cạnh tin nhắn của Chu Trì Húc đã gửi đến một tin nhắn trả lời.
"Mau xem!" Thịnh Tiêu hưng phấn nói.
Cảm giác run rẩy do thân máy chấn động lan khắp cơ thể Chu Trì Húc dọc theo lòng bàn tay.

Anh chuyển sự chú ý của mình ra khỏi Thịnh Tiêu, mí mắt hơi hạ xuống để che giấu cảm xúc trong mắt, nhìn vào màn hình.
Chu Trì Húc: [Hình ảnh.jpg]
Chu Trì Húc: [Tôi mua hết.]
Nhóc không có lương tâm: [?]
Nhìn tin nhắn người đó gửi đến, trong mắt Chu Trì Húc hiện lên một nụ cười khó nhận thấy, anh gõ nhẹ vào vài lần màn hình.
Chu Trì Húc: [?]
Chu Trì Húc: [Không thể mua?]
Một lúc sau, Bạc Niên nhắn tin đến.
Nhóc không có lương tâm: [Có thể mua, trả tiền liền bán.]
Nhóc không có lương tâm: [Nhưng cậu mua nhiều như vậy để làm gì? Sẽ không phải là muốn lừa tôi đấy chứ?]
Chu Trì Húc: [Tại sao tôi phải lừa cậu? Tôi bị rảnh rỗi?]

Bọn họ mỗi lần nói chuyện đều phải đặt ra một dấu hỏi.

Rõ ràng là đã nhiều năm không gặp, nhưng lại nói chuyện lại giương cung bạt kiếm rất trôi chảy, Thịnh Tiêu ở một bên xem cảm thấy hiếu kì: “Hai người này nói chuyện đều giống nhau..."
Chu Trì Húc phớt lờ lời nói thầm của Thịnh Tiêu, trực tiếp chuyển 200,000 tệ qua: [Đặt cọc, phỏng vấn xong tôi sẽ đưa cho cậu phần còn lại.]
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó rất không khách khí lấy đi 200,000 tệ.
Nhóc không có lương tâm: [Vậy cậu mua vé tới chỗ tôi] [nhe răng.jpg]
Nhóc không có lương tâm: [Chia sẻ vị trí.]
Chu Trì Húc: [Cậu bán đồ, sao không mang đồ tới tìm tôi?]
Nhóc không có lương tâm: [Bởi vì muốn đến Giang Thành phải đi máy bay, còn phải mua vé máy bay, mua vé phải tốn tiền.]
Chu Trì Húc: [Cho nên?]
Nhóc không có lương tâm: [Tôi không muốn tiêu tiền của mình.]
Nhóc không có lương tâm: [Tiền của tôi rất hữu dụng.]
Chu Trì Húc: "..."
Thịnh Tiêu: "Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha."
Chu Trì Húc liếc mắt nhìn Thịnh Tiêu đang ở một bên cười điên dại, nhắn tin nói với Bạc Niên ngày mai gặp.

Thịnh Tiêu cười một hồi, vừa định nói chuyện, liền bắt gặp Chu Trì Húc không biết là nhìn thấy gì, vẻ mặt dừng một chút, bấm vào màn hình thêm vài lần nữa, sau đó liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác đặt trên lưng ghế, sau đó nhấc chân đi ra ngoài.
Hắn liếc nhìn ly rượu chưa được động tới trên bàn, vừa đứng dậy, vừa khó hiểu đứng ở đằng sau hỏi: “Trì Ca, chúng ta mới tới đây không lâu, anh đi đâu vậy?”
Chu Trì Húc không quay đầu lại: “Có việc, đến công ty một chuyến.”
Anh cầm chiếc điện thoại di động trên tay.

Ánh đèn trong câu lạc bộ mờ ảo, màn hình điện thoại nhấp nháy ánh sáng yếu ớt.

Những gì hiển thị trên đó là giao diện trò chuyện với trợ lý vẫn chưa thoát ra.
Trợ lý Hà: [Chu tổng, mẹ của Bạc tiên sinh là bà Lâm Phái Lan đã bị bạn đời lừa hết tiền tiết kiệm, hiện tại đang trên bờ vực phá sản.]
Chu Trì Húc: [Đã biết.

Anh ở công ty chờ tôi, có một hợp đồng cần cần được soạn thảo.

]
Trợ lý Hà: [Được, Chu tổng.]

“Chết tiệt… đồ chó này không ngờ giàu như vậy, tùy tiện liền trực tiếp chuyển tới hai mươi vạn.”
Trong phòng, chàng trai xinh đẹp liếc nhìn số dư WeChat của mình, ban đầu là 3136.12, đột nhiên biến thành 203136.12, một bên vừa nhỏ giọng lẩm bẩm, mội bên xóa bài viết đang không ngừng thu hút người nhắn tin tới đi.
Chu Trì Húc không hiểu sao lại bao tất cả đồ vật vào trong ảnh của mình, tuy rằng Bạc Niên không biết người này phát điên cái gì, nhưng tiền đã đưa tới cửa lý nào lại không cần.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương