Hôm nay, Thẩm Đông dậy rất sớm, dậy sớm hơn cả mọi khi, có lẽ là bởi vì hôm qua cuối cùng cũng đã gỡ được hết mấy thứ cố định xương sườn và băng gạc ra.

Cảm giác đột nhiên được thả lỏng như thể được cởi áo giáp mặc 24 giờ ra, khiến hắn vô cùng hưởng thụ, hưởng thụ tới mức hắn còn nằm mơ thấy bay qua lại trên trời, thế nhưng duỗi chân khoa tay như bơi mà bay trên trời chưa được bao lâu, hắn đã cắm thẳng đầu xuống đất tỉnh lại.

Hắn ngáp ngắn ngáp dài, mạnh mẽ chậm rãi xoay người, trên người không còn trói buộc, duỗi thắt lưng mỏi nhức tới mức suýt nữa rút gân mới lưu luyến không rời thu chiêu lại.

Thế nhưng, hắn nhận ra bên cạnh không có ai, chỉ mình hắn đang nằm trên giường.

Khoảng thời gian gần đây, Tào Mộc đều ngủ trong phòng hắn, dù sao Trương Tam cũng thấy Tào Mộc đi từ trong phòng hắn ra ngoài rồi, hắn cũng không định giấu tới giấu lui nữa, chú Trần thì lại vẫn chẳng hề phát hiện ra, chú Trần hiếm khi đi dạo trên đảo, cũng không có hứng thú gì với phòng của hắn cả.

“Tào Mộc.” Thẩm Đông gọi nhỏ, không thấy ai đáp lại.

Thẩm Đông dậy khỏi giường, đi ra ngoài cửa, mặt trời mới lộ ra một góc bên trên đường chân trời, tỏa ra ánh sáng rạng ngời mà dịu nhẹ.

Hắn vừa cử động cánh tay cẳng chân, vừa bước thấp bước cao chạy về bên chỗ san hô.

Tào Mộc vẫn luôn thích ngồi trên đá ngầm ngắm biển, từ lúc mặt trời mọc đến lúc mặt trời lên tới giữa trời, cậu vẫn luôn ngồi ở đó.

Hoặc là biến thành cá nằm ở đó.

Có điều từ sau khi Thẩm Đông chụp một tấm ảnh cá hề màu vàng kim cho cậu xong, cậu đã không biến thành cá nhảy lên đá ngầm nữa.

Hơn nữa, có vẻ như cũng chẳng cảm thấy hoa văn màu vàng kim của mình đẹp đẽ là bao, trái lại, còn hơi phiền muộn, cảm thấy mình không giống những con cá hề khác là một chuyện rất xấu hổ.

Lúc Thẩm Đông đi tới cạnh bờ biển, Tào Mộc đang cởi trần ngồi trên đá ngầm, ánh mặt trời vàng chói rải lên làn da màu lúa mạch của cậu, trông rất có cảm xúc.

Nghe thấy tiếng bước chân của Thẩm Đông, cậu quay đầu lại, cười với Thẩm Đông: “Sao anh dậy sớm thế, chưa đến giờ mà.”

“Không bị băng bó nữa nên sảng khoái tỉnh dậy được,” Thẩm Đông đi tới ôm đầu cậu, xoa nhẹ hai cái lên tóc cậu, “Cậu không xuống nước à?”

“Không.” Tào Mộc nhíu mày.

“Sao thế?” Thẩm Đông thấy hơi lạ, theo lí thì cả đêm biến thành người rồi, sáng sớm hôm sau Tào Mộc đều sẽ xuống nước đi ngâm mình một lúc, nếu không sẽ rất mệt.

“Bọn họ ở đó.” Tào Mộc chỉ xuống nước biển.

“Bọn họ nào?” Thẩm Đông lập tức căng thẳng, giờ thứ hắn sợ nhất chính là những chuyện này, nếu không phải chuyển việc cũng không dễ dàng gì, hơn nữa bọn Tào Mộc đều đã quen sinh sống ở đây, hắn đã đưa Tào Mộc đi từ lâu.

“Cá,” Tào Mộc nói khẽ, rồi trở tay lại ôm lấy eo Thẩm Đông, xoa mấy cái lên lưng hắn, “Đừng lo, không sao đâu.”

“Người cá?” Thẩm Đông hạ thấp giọng.

“Ừ.”

“Ý cậu là người cá đang ở vùng biển xung quanh?”

“Ừ.”

Thẩm Đông nhìn chằm chằm mặt biển một lúc lâu, cũng không nhìn ra được gì lạ, nhưng lời Tào Mộc nói lại tạo cho hắn áp lực rất lớn: “Bọn họ bình thường đều ở đó à? Không phải là vùng biển xung quanh vẫn luôn có người cá đấy chứ!”

“Bình thường không ở, ở đây bình thường không có người cá tới,” Tào Mộc nở nụ cười, xốc áo hắn lên, hôn lên bụng hắn một cái, “Trước đây chỗ này chỉ có tôi với ông nội, cả chị nữa.”

“Sao không có người cá khác lại đây?” Thẩm Đông rất tò mò.

“Bởi vì nơi này gần Mồ chôn đáy biển quá.”

Mồ chôn đáy biển.

Nơi mà ngay cả người cá cũng không muốn tới gần.

Thẩm Đông nghe thấy cái tên này, trong lòng hơi giật, hắn chưa từng tới cái chỗ chết tiệt này, cũng không biết nơi này rốt cuộc là thế nào, chỉ mơ hồ biết được người cá sẽ tha người tới bãi mộ mà thôi, nhưng Tào Mộc và Hồng Kiệt cũng không muốn nói gì thêm về chỗ này, cũng không tốt đẹp gì cả.

“Sau này cậu đừng đến nữa.”

“Ừ, tôi không đến nữa.”

Hai người im lặng một lúc, Thẩm Đông đột nhiên nhớ ra gì đó: “Hình như chúng ta lạc đề rồi.”

“A?” Tào Mộc ngơ ngác.

“Tôi mới vừa nãy là muốn hỏi cậu tại sao người cá lại đều chạy tới đây.”

“Bởi vì tôi chứ sao.” Tào Mộc nở nụ cười, trong nụ cười có lẫn chút đắc ý.

“Để van cầu cậu tiếp kiến à.” Thẩm Đông liếc mắt nhìn cậu.

“Tiếp kiến?” Tào Mộc không hiểu, một số từ ngữ cao siêu vẫn có độ khó nhất định với cậu.

“Chính là xin cậu gặp bọn họ một lần, phải không?” Thẩm Đông hỏi, câu này hắn nói rất nhẹ nhàng, nhưng đã hạ quyết định trong lòng, nếu thật sự là như vậy, Tào Mộc gặp ai hắn sẽ đánh người đó, dù sao thì mình cũng là người từng bắn súng rồi kia mà.

Đánh không được thì tính sau.

“Không có, chỉ là…” Tào Mộc thở dài khe khẽ, “Bọn họ chỉ ở dưới biển thôi, không nói gì cũng không đi, tôi chỉ cảm nhận được bọn họ ở đó.”

Thẩm Đông không nói gì, hắn không biết nên nói gì nữa, là ý thế nào?

Cho nên ngày nào Tào Mộc cũng ngồi ở đây, dùng giác quan thứ sáu giao lưu với bọn họ?

“Bọn họ muốn làm gì?” Thẩm Đông suy nghĩ một lúc lâu, liền hỏi một câu.

“Chờ tôi thay đổi quyết định.”

Không phải người cá nào cũng có năng lực như Tào Mộc, phần lớn người cá, cũng chỉ là một con cá thông thường, cho dù bọn họ có nắm giữ sức mạnh to lớn hơn đi nữa, cách giao lưu nhiều hơn nữa, tốc độ nhanh hơn nữa, so sánh với nhân loại thì, vẫn là phe yếu.

Một khi sự tồn tại của bọn họ bị kẻ như Lương Phong phát hiện ra, vận mệnh của bọn họ sẽ bị thay đổi.

Năng lực của Tào Mộc, đối với bọn họ, chính là sự bảo vệ mạnh mẽ mà quý giá.

Nhưng lựa chọn của Tào Mộc lại là rời khỏi người cá, chỉ làm một kẻ ngốc nghếch bình thường tắm nắng bên cạnh bờ biển, trông coi một nhân loại bình thường, không tham dự vào bất cứ chuyện gì có liên quan tới người cá cả.

Chắc là khó có thể chấp nhận được.

Thẩm Đông ngồi xổm bên cạnh Tào Mộc, đổi sang góc độ khác, nếu như mình là người cá, đối mặt với chuyện hoàng tử bệ hạ lại làm ra quyết định như vậy, có lẽ cũng chẳng dễ gì chấp nhận được.

Nhưng việc này thì thế nào, hắn có tư tâm, hắn và thế giới của người cá từng có một mảnh vẩy giao cắt như vậy, nhưng nếu như không có Tào Mộc, chung quy cũng chỉ là hai người hai ngả mà thôi.

Cũng đồng thời là vì Tào Mộc, hắn quen biết Tào Mộc, hiểu Tào Mộc từng chút một, hắn đã không thể nào buông tay để cậu trở về với thế giới người cá làm chúa cứu thế hoàng tử đại nhân gì đó nữa.

Ông nội Tào Mộc không phải cũng có tâm nguyện như vậy sao.

“Cậu định làm gì?” Thẩm Đông ngồi xổm đến mức chân hơi tê rần rồi, mới hỏi một câu.

“Thử xem anh có đồng ý không.” Tào Mộc quay đầu lại nhìn hắn, xem ra đã sớm có ý định này rồi.

“Nói nghe thử xem.”

“Tôi xuống, gặp bọn họ một lúc, được không?”

Thẩm Đông đứng phắt dậy, suýt nữa thì bật thốt lên một câu  “không được”, nhưng đã bị hắn mãnh liệt đè xuống dưới lưỡi, nhưng nếu như không nói hai chữ “không được”, ngay lúc này hắn lại chẳng biết nên nói gì.

“Không được thì thôi, bọn họ cũng không tới đây.” Tào Mộc bị hành động của Thẩm Đông làm cho sợ hết hồn, lập tức đổi ý.

“Không, cậu chờ tôi nghĩ lại đã.” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc.

“À, tôi còn tưởng anh định mắng tôi cơ.”

“Đến mức đấy à tôi là người biết đúng sai mà.”

“….Ồ.”

Thẩm Đông đứng tự ngẫm bên cạnh Tào Mộc đang ồ tới ồ lui trên đá ngầm.

Ý nghĩ thực sự của hắn, là không muốn để Tào Mộc đi, nhưng nhất định không thể nói được. Hắn không phải chủ nhân của Tào Mộc, cũng không phải phụ huynh của Tào Mộc, hắn không có quyền bắt Tào Mộc làm vậy.

Nhưng hắn cũng sợ, hắn không biết liệu Tào Mộc đi rồi còn có thể về hay không, sau khi trở về sẽ lại biến thành cục diện thế nào.

Đấu tranh thật lâu, hắn cuối cùng cũng ngừng lại, ngồi xổm xuống trước mặt Tào Mộc, nhìn chằm chằm mặt Tào Mộc rất lâu: “Tào Tiểu Mộc.”

“Ừ.”

“Đi đi, tôi ở đây chờ cậu về.”

“Thật?” Tào Mộc hơi bất ngờ, nhíu mày.

Dáng dấp như vậy thật sự là siêu dễ nhìn, Thẩm Đông suýt nữa ôm lấy người cậu hét to, đương nhiên không phải thật.

“Thật.” Hắn gật đầu.

“Vậy được.” Tào Mộc đứng lên khỏi đá ngầm, “Anh cứ ở đây chờ tôi, hôm nay là Trương Tam trực ban đúng không?”

“Đúng.”

“Vậy tôi đến phòng trực được đúng không?”

“Ừ.”

“Anh đến nấu mì đi, Trương Tam nấu ăn chán lắm.” Tào Mộc nói xong câu này, còn chưa đợi cho Thẩm Đông mở miệng, đã cứ thế nhảy xuống biển.

Vẫn là lực nhảy kinh người cùng đường vòng cung duyên dáng như mọi khi, mỗi lần cậu muốn thể hiện trước mặt Thẩm Đông, đều sẽ nhảy như vậy xuống biển.

Thẩm Đông cười, hắn vốn định dặn dò thêm đôi câu, nhưng Tào Mộc không cho hắn cơ hội.

Thật ra thì, hẳn là nên như vây, Tào Mộc chính là muốn để hắn biết, đây chỉ là đi gặp bạn bè một lúc, sau đó đi chơi, buổi trưa về ăn cơm.

Còn có gì để dặn dò nữa đâu.

Thẩm Đông ngồi trên đá ngầm, lập tức đứng lên hoạt động, hắn không có lực tập trung như Tào Mộc, nếu như không ai quấy rầy, Tào Mộc có thể cứ ngồi như vậy mấy tiếng, có lẽ là do trong lòng an tĩnh.

Hắn cởi quần áo ra, ngồi trên đá ngầm nhắm mắt lại, bắt đầu điều chỉnh nhịp thở.

Lâu lắm rồi không xuống thăm san hô.

Gần đây, tương đối trời yên biển lặng, san hô cũng hoàn hảo không hề bị tổn hại, có điều trông có vẻ chẳng khác gì một hai tháng trước.

Thẩm Đông chậm rãi bơi phía trên san hô, hắn nhớ rõ từng nhánh san hô, từ ngày bắt đầu trồng chúng nó xuống, hắn vẫn luôn chú ý như vậy.

Giữa những nhánh san hô có không ít cá nhỏ sinh sống, bởi vì ở đây hầu như không có ai làm hại chúng, cho nên chúng không sợ người, lúc Thẩm Đông bơi tới, mấy con cá nhỏ đó đều an tâm bơi qua bơi lại.

Trước đây, Thẩm Đông chưa bao giờ để ý tới đám cá nhỏ màu sắc sặc sỡ này, nhưng giờ, hắn sẽ nhớ tới Tào Mộc, Tào Mộc cũng từng vẫy đuôi bơi qua bơi lại mình như vậy, chính mình lại chưa bao giờ nhận ra.

Hắn tỉ mỉ quan sát đám cá nhỏ này, cho dù Tào Mộc đã nói bên này không có người cá nào khác, đám cá này đều là cá nhiệt đới thông thường, nhưng Thẩm Đông vẫn có cảm giác không giống.

Hắn đưa tay tới chơi đùa với một bé cá nhỏ, cá tránh đi rất nhanh.

Hắn cười, nếu như trước đây mình cũng chơi với cá như vậy, có khi nào lại phát hiện ra một con cá hề sẽ không trốn đi, mà ngược lại sẽ vòng quanh tay hắn chơi trốn tìm hay không.

Lúc nhịn thở gần hết khí, Thẩm Đông chậm rãi quay người nổi lên khỏi mặt nước.

Nước phía sau có chút thay đổi, thay đổi không giống với tần suất sóng biển, trong nháy mắt hắn nhớ lại tình cảnh bị người lén lút chụp tới dưới nước, sợ tới mức sắp toát mồ hôi lạnh, hắn quay người sang thật nhanh.

Một khuôn mặt đã kề sát ngay phía sau hắn, sau khi quay người lại, cách mắt của hắn còn chưa tới nửa mét, phía sau mặt mũi là một bóng đen to, không thấy rõ là thứ gì.

Hắn chấn kinh không nhẹ, sắp hô thành tiếng trong nước, cũng không nhìn kỹ, đã đạp một cái tới khuôn mặt kia, giẫm chính xác lên mặt, lại mượn lực giẫm lên đẩy mình lên trên, ló ra khỏi mặt nước.

Chỉ kịp hít vào một hơi, hắn đã liều mạng bơi về phía bờ, may là vết thương đã lành, nếu không chỉ dựa vào nhúc nhích người như cá chạch, hẳn là cuống chết rồi!

“Thẩm Đông!” Phía sau đột nhiên vang lên tiếng gầm giận dữ, “Anh bị mù đấy à!”

Thẩm Đông đầu tiên là sợ hết hồn, tiếp đó liền sửng sốt, dừng động tác đạp nước điên cuồng lại, nghiêng đầu: “Hồng Kiệt?”

“Gần thế mà anh không nhìn ra là tôi à!” Hồng Kiệt lau mặt một cái.

“Đệt!” Thẩm Đông cũng chửi một tiếng, “Tôi vốn nghĩ cậu bị thần kinh! Sau đó lại cảm thấy cậu giả vờ! Giờ nhìn lại thì cậu đúng là thần kinh không chệch đi đâu được!”

“Tôi bơi tới tiếng to vậy mà anh lại không cảm giác được!” Hồng Kiệt vỗ một phát lên mặt nước.

“Nếu tôi nhạy bén như vậy tôi đã không còn là người nữa rồi, ít nhất cũng phải là người cá dân thường!” Thẩm Đông hơi bực dọc, lần này sợ quá trời.

Có điều, vừa nhắc tới người cá, hắn lại lập tức nghĩ tới Tào Mộc, cũng chẳng còn có tâm trạng lảm nhảm với Hồng Kiệt nữa, bơi mấy cái tới leo lên đá ngầm.

Sau khi mặc xong quần áo tử tế, Hồng Kiệt cũng quấn cả bộ quần áo ướt sũng nước leo lên bờ.

Thẩm Đông nhìn lên mặt trời, Tào Mộc xuống nước gần được hai tiếng rồi, cũng không biết tình hình thế nào.

“Cậu tới đây làm chì?” Thẩm Đông rũ nước trên đầu.

“Đi dạo dưới biển, thấy anh thì lại chào hỏi, không ngờ bị giẫm một phát lên mặt.” Hồng Kiệt giật quần áo, rồi xốc bịt mắt lên đổ nước phía trong ra.

“Cậu không phải trâu bò lắm à, sao mà một đạp kia còn không tránh được.” Thẩm Đông vừa nghĩ tới trước đó Hồng Kiệt bị thương còn có thể hành nghề sát thủ hoàn mỹ tới vậy, liền cảm thấy sống lưng lạnh toát.

Thật ra khuôn mặt Hồng Kiệt rất hòa nhã, không cao lớn, cũng không có vẻ cương quyết, sát khí càng không có, căn bẳn không thể nào liên quan gì tới chuyện làm ra đêm hôm ấy.

Có lúc Thẩm Đông còn cảm thấy, Hồng Kiệt có phải là có một người anh em sinh đôi, bình thường một người phụ trách lên cơn điên, một người phụ trách bảo vệ người cá.

“Tôi cũng có phải một ngày 24 giờ lúc nào cũng căng thẳng thần kinh đâu, ai lại nghĩ anh sẽ đạp tôi,” Hồng Kiệt nhếch miệng cười, “Lại nói đạp một cái cũng không chết được, tôi mà tránh đi, anh đạp một cái mạnh như thế mà đạp hút, kiểu gì cũng trật hông.”

“Vậy thì cảm ơn cậu nhiều,” Thẩm Đông không biết nên nói gì, “Cậu biết Tào Mộc xuống nước rồi đúng không?”

“Ừ, chuyện này cậu ấy đúng là phải đi một chuyến.” Hồng Kiệt gật đầu.

“Tôi hỏi cậu,” Thẩm Đông nói nhỏ, “Những người cá kia có nhiều người không? Không đàm phán không thỏa thuận gì giam Tào Mộc lại luôn?”

Hồng Kiệt cười vui vẻ, nở nụ cười nửa buổi mới nói: “Anh tưởng cá đều là người cá à, có thể có bao nhiêu được, cả một vùng biển lớn như vậy, cũng chỉ chừng mười con thôi, nếu mà thật sự nhiều như vậy, còn không phải đã bị người phát hiện ra từ lâu rồi à.”

“À.” Thẩm Đông đáp một tiếng, như thể có điều gì đó suy nghĩ.

“Lại nói, chỉ cần Tào Tiểu Ngư muốn đi, không ai có khả năng giam cậu ấy lại được, cậu ấy đã hạ quyết tâm rồi, anh đừng có lo lắng chuyện này nữa.”

“Tôi biết.” Thẩm Đông thở dài, hắn hiểu rõ đạo lý, hắn cũng hiểu rõ Tào Mộc sẽ không đi, chỉ là… hắn sợ mất đi.

Hắn đã mất đi bố mẹ, mất đi ký ức trước kia, mất đi cảm giác an toàn quan trọng nhất, thực sự không thể nào chịu đựng mất đi Tào Mộc một lần nữa.

Tào Mộc ló đầu ra khỏi nước, từ xa đã thấy bóng người Thẩm Đông ngồi trên đá ngầm,cậu nhảy vụt lên khỏi mặt nước, phất tay với Thẩm Đông đằng kia.

Thẩm Đông có vẻ như đang ngây người, không nhìn thấy cậu.

Cậu hơi nóng nảy, bơi tới phải có một quãng nữa, cậu không kịp đợi. Bốn phía chẳng có ai, cho nên cậu lại càng nhảy khỏi mặt nước cao hơn, vẽ nên một đường vòng cung thật dài trên không mới trở lại dưới nước.

Nhưng Thẩm Đông không biết đã nhập định hay ngủ mất rồi, vẫn không có phản ứng gì cả.

Tào Mộc sau khi nhảy khỏi mặt nước tới ba bốn lần đã hơi bất lực, cá heo còn không nhảy ra được như cậu, vậy mà Thẩm Đông lại không nhìn thấy!

Cậu đành phải trở lại dưới nước, phất phất tay với bờ biển.

Mấy giây sau, một con sóng chậm rãi dâng lên, cao hơn hẳn những con sóng khác, tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, con sóng này rất nhanh đã vỗ tới bờ, đập vào rặng đá ngầm Thẩm Đông đang ngồi, nước biển bắn đầy người đầy mặt Thẩm Đông.

Giờ Thẩm Đông cuối cùng cũng coi như có phản ứng, nhảy dựng khỏi khối đá ngầm.

Tào Mộc vừa nhìn thấy, liền nhanh chóng dùng sức nhảy khỏi mặt nước, vung mạnh cánh tay trên không hai cái, nếu như Thẩm Đông vẫn không nhìn thấy cậu, cậu lên bờ xong sẽ ném Thẩm Đông xuống biển.

Thẩm Đông cuối cùng cũng liếc mắt về phía này, Tào Mộc lại nhảy ra một cái, Thẩm Đông cũng nhảy theo một cái, cùng lúc đó, vừa nhảy vừa phất tay về phía cậu.

Thấy rồi.

Tào Mộc hài lòng trở về dưới nước, nhanh chóng bơi về phía Thẩm Đông.

Lúc cách Thẩm Đông còn mấy chục mét, Thẩm Đông liền cứ thế nhảy thẳng xuống biển, bơi tới đón cậu.

“Tào cục cưng!” Thẩm Đông vừa bơi vừa gọi.

“Đông cục cưng!” Tào Mộc cũng gọi.

Thẩm Đông ngây người, đây là lần đầu tiên Tào Mộc gọi hắn như vậy, quá khứ đều là gọi thẳng tên Thẩm Đông Thẩm Đông, đột nhiên nghe thấy cách gọi Đông cục cưng này, hắn suýt nữa không phản ứng lại kịp.

Tào Mộc chẳng mấy cái đã bơi đến bên người Thẩm Đông, tươi cười hớn hở ôm lấy hắn.

“Giải quyết rồi?” Thẩm Đông nâng mặt cậu lên ngắm kỹ.

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu, trong ánh mắt có mất mát rất nhạt, dù sao thì những con cá kia cũng là đồng loại của cậu, nhưng vẻ mặt vẫn rất vui vẻ.

“Vậy thì tốt.” Thẩm Đông không hỏi kỹ, chuyện như vậy, không cần phải hỏi kỹ thêm, hắn chỉ cần biết kết quả là được.

“Anh mới vừa nãy nghĩ gì thế?” Tào Mộc dẫn hắn bơi tới bên bờ, “Tôi nhảy rõ là lâu mà anh cũng không nhìn tôi.”

“Tôi đang ngủ gà ngủ gậy, ngồi đây hơn ba tiếng, cậu mà còn không về, có khi tôi còn nằm xuống ngủ luôn,” Thẩm Đông cười, “Cậu nhảy lên lâu lắm à?”

“Phải đó! Vẫn luôn nhảy rồi nhảy, còn phất tay nữa, anh đều chẳng nhìn thấy.” Tào Mộc hơi bất mãn.

“Ồ, bỏ lỡ mất tư thế hiên ngang oai hùng như vậy rồi,” Tâm trạng Thẩm Đông khá tốt, ở dưới nước sờ lên mông Tào Mộc, “Nhảy thêm mấy lần cho tôi xem nào.”

“Sau này đi.” Tào Mộc nhảy lên bờ.

“A còn ra vẻ nữa.” Thẩm Đông cũng leo lên cùng.

Tào Mộc xoay người lại, mặt nghiêm túc nhìn Thẩm Đông.

Thẩm Đông vốn là định bảo cậu mặc quần áo vào, mà vừa nhìn thấy vẻ mặt này của cậu, liền không nói gì, chờ cho cậu mở miệng.

Nhưng Tào Mộc cũng không mở miệng, cứ nhìn theo hắn như vậy.

Thẩm Đông cũng chỉ đành tiếp tục cùng cậu nhìn nhau.

Nhìn nhau phải được mấy phút, Thẩm Đông hơi không chịu nổi, hít một hơi định nhắc cho Tào Mộc, mình không có kỹ năng giao lưu bằng ý niệm, Tào Mộc đột nhiên lại cười.

“Thẩm Đông.” Cậu cười nói.

“A?” Thẩm Đông đáp một tiếng, giờ lại không gọi Đông cục cưng nữa rồi?

“Sau này ngày nào tôi cũng ở bên anh, không đi đâu cả.”

“Được.”

“Nếu như anh không muốn ngơ ngẩn ở đây, tôi sẽ đi cùng anh.”

“Được.”

“Nói xong rồi.”

“Không còn nữa?”

“Không còn nữa, không biết phải nói gì nữa, không đủ à?”

“Đủ, đủ rồi, vậy là đủ rồi.”

Mặt trời lên cao, ấm áp rải lên cả người, Thẩm Đông cảm thấy ấm áp từ lòng mình lan ra toàn thân.

Tác giả có lời muốn nói: Chính văn hoàn

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương