Thẩm Đông nói chuyện với Hồng Kiệt xong vẫn không hề di chuyển, ngồi trong phòng trực ngây người hơn một tiếng mới đứng lên cử động chân tay.

Cuối cùng cũng tới rồi, Thẩm Đông kéo ngăn kéo ra, nhìn mấy bộ tai nghe cách âm trong ngăn kéo, ngẫm nghĩ lại thấy buồn cười, nếu như cái thứ đồ chơi này có tác dụng, vậy thì Dư Tiểu Giai cũng chẳng thể coi là kỳ tích gì đâu nhỉ.

Hắn đóng ngăn kéo lại, nhìn đồng hồ, định đi bàn bạc chuyện đổi ca trực tối nay với Tiểu Trương.

Ngay lúc đang định đi ra ngoài, lại nghe thấy trên cầu thang bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Tiếp theo đó, liền thấy Tiểu Trương ôm một túi quà vặt lên đây, có vài thứ là mấy hôm trước hắn mang về, còn có vài thứ có lẽ là Tiểu Trương nhờ người mang tới.

“Sao cậu lại đến đây? Anh đang định tìm cậu đây.” Thẩm Đông hơi bất ngờ.

“Anh thực sự là ở đây lâu quá rồi, anh không biết cuộc sống về đêm trong thành phố mười giờ mới bắt đầu à?” Tiểu Trương để đồ ăn vặt lên bàn, “Chưa đến một hai giờ ai mà ngủ được, em đến tìm anh nói chuyện, bình thường không có anh ở đây em đều đến tìm chú Trần nói chuyện.”

“Cuộc sống về đêm của cậu là nói chuyện à.” Thẩm Đông cười.

“Trên cái đảo khỉ gió này, không nói chuyện thì còn làm được gì nữa, em nhưng lại muốn ra ngoài lướt sóng kia, nhưng không nhìn thấy lại sợ ngã,” Tiểu Trương cười theo, “Tìm em có chuyện gì?”

“Hôm nay cậu thay anh trực một đêm đi, lần sau đến lúc cậu trực thì anh thay cậu.”

“Được,” Tiểu Trương không hề do dự, gật đầu, “Sao vậy?”

“Anh hơi nhức đầu,” Thẩm Đông không nói mình bị đau bụng, thức ăn hôm nay là hắn tự làm, lần nào hắn nấu ăn cũng rất vệ sinh, nếu như hôm nay là chú Trần nấu, có khi hắn còn có thể mượn cớ cho không sạch, chú Trần không để ý nhiều vậy, “Anh muốn về phòng nằm nghỉ một lúc.”

“Đau đầu à? Vậy phải bảo em sớm chứ, mau về nghỉ đi,” Tiểu Trương đi tới bên cạnh hắn, cánh tay đụng vào người hắn, “Em nói với anh, anh là do một tháng không ở trên đảo rồi, về lại lần nữa sẽ không quen, mấy hôm em vừa lên đảo, ngoài những lúc trực, thì toàn nằm sấp trên đá ngầm ven bờ nôn, còn thê thảm hơn phụ nữ có thai nữa.”

Thẩm Đông cười, vừa đi ra ngoài cửa vừa nói: “Trên đảo cũng có phải trên thuyền đâu, sao lại nôn?”

“Ai mà biết được, có lẽ là quá tuyệt vọng với chỗ này, vừa nghĩ tới em phải ở lì đây thêm mấy năm nữa, là lại buồn đến mức muốn nôn thốc nôn tháo,” Tiểu Trương ngồi vào trước máy tính, phất tay với hắn, “Anh mau đi ngủ đi.”

“Cảm ơn cậu.”

Thẩm Đông trở lại phòng mình, nhìn đồng hồ, mới hơn mười giờ. Hắn đứng trong phòng ngây người, không biết có nên chuẩn bị gì đó hay không, suy nghĩ một lúc lâu, hắn xách cây gậy sắt từ sau cánh cửa đi ra ngoài.

Cây gậy sắt này bị ném sau cửa mấy năm rồi, lúc mới lên đảo, hắn luôn cảm thấy một hòn đảo không người đến chỉ có hai người là hắn và chú Trần rất không yên tâm, có điều sự thực đã chứng minh, hòn đảo này thật sự chẳng có ai tới, vẫn chẳng có cơ hội dùng tới cây gậy sắt này, cũng chỉ có lần đầu tiên Tào Mộc xông vào phòng trực hắn có dùng gậy một lần, còn không phải là cây này.

Một tay cầm theo túi chống thấm nước đựng quần áo, còn kéo theo cây gậy sắt bơi nhìn cực ngu, cơ bản chỉ có thể dùng một tay, chủ yếu dựa vào chân đạp.

Có điều, mấy năm Thẩm Đông ở trên đảo, không luyện ra được bản lĩnh gì khác, nhưng chuyện bơi dưới nước bất chấp mọi tư thế vẫn khá hơn người thường không ít.

Mặt trăng rất tròn, ánh trăng cũng rất sáng.

Mà biển chỉ có một màu đen kịt.

Thẩm Đông bơi dưới nước một đoạn lại phải nhân lúc rướn người lên lấy hơi nhìn phương hướng.

Hòn đảo phía đông kia, hắn chưa tới bao giờ, nhưng dựa trên tọa độ, hắn có thể biết nằm ở đâu, cách đảo bọn họ ba hòn đảo nhỏ, bơi qua cũng không dễ dàng gì.

Thẩm Đông chưa bao giờ xuống nước giữa đêm, cùng lắm chỉ là ngồi bên bờ hóng gió.

Làn nước biển đen kịt chẳng thấy thứ gì, sẽ khiến Thẩm Đông có vài tưởng tượng không đúng lắm, nhất là từ sau khi nghe nói đến Mồ chôn dưới đáy biển, hắn luôn cảm thấy ở phía trước mù mịt có thứ gì đó.

Thẩm Đông điều chỉnh lại tâm trạng, nghĩ bậy nghĩ bạ rất ảnh hưởng tới trạng thái nhịn thở lúc lặn của hắn, bơi rõ ràng chậm hơn so với trước đó.

Hắn lấy lại bình tĩnh, ném mấy thứ ngổn ngang trong đầu qua một bên, đảo chẳng có bao xa, hắn đã có thể nhìn thấy đường bờ biển quanh đảo.

Chỉ ba bốn phút nữa thôi, hắn sẽ đến nơi.

Hắn hít một hơi, lặn xuống nước, nhanh chóng bơi thẳng về phía trước.

Bơi chưa được bao xa, nước trôi qua người đột nhiên có gì đó thay đổi.

Thay đổi này rất nhỏ bé, nếu như không phải Thẩm Đông mấy năm nay luyện bơi lặn được lòng yên tĩnh, hắn căn bản không thể nào cảm nhận được thay đổi này.

Hắn lập tức căng thẳng, đây không phải là cảm giác lúc sóng biển dâng tới, đây là… có thứ gì đó ở phía sau chếch bên phải đang lại gần hắn rất nhanh!

Thẩm Đông không hề do dự, ném túi chống thấm nước trong tay đi, nắm cây gậy sắt nhanh chóng xoay người lại trong nước.

Một cái bóng còn đen hơn cả nước biển tiến về phía người hắn thật nhanh.

Thẩm Đông trong thời gian ngắn nhất đã đoán ra được đây không phải sinh vật dưới biển, đây là một người mặc đồ lặn.

Đệt! Hắn chửi thầm một câu, hắn không biết đây là chuyện gì, cũng không biết người này là ai, nhưng có người lặng yên không một tiếng động bơi tới từ phía sau, đã có thể biết, người này không muốn làm gì tốt.

Trốn, chắc chắn không thoát được, Thẩm Đông cũng không muốn trốn, hắn chỉ đang nén giận, vậy mà sẽ có mai phục!

Hắn không nhìn rõ trên tay người này có vũ khí hay không, tuy rằng gậy sắt ở dưới nước cũng chẳng phải vũ khí gì dễ dùng, hắn vẫn nắm chặt gậy sắt, vung ra ngoài chắc chắn là không được, hai tay hắn nắm chặt cây gậy sắt, nhắm về phía người kia, hai chân bỗng đạp nước, vọt tới chỗ người kia.

Không sai, đâm vào mặt! Đâm vào yết hầu!

Bóng đen dừng lại, tay vẫn luôn dán bên người đột nhiên đưa về phía trước, như thể đang cầm thứ gì đó.

Thẩm Đông không nhìn rõ trong tay người này là thứ gì, chỉ có thể nhìn thấy thứ người này cầm trong tay đang tỏa ra ánh sáng le lói, như những tia chớp nhỏ.

Lòng Thẩm Đông đột nhiên trĩu xuống.

Trước lúc hắn mất đi tri giác, chỉ kịp gào lên trong lòng một câu, công nghệ cao thật, dùi cui điện!

Tào Mộc đứng trên một khối đá ngầm bất ngờ nổi lên bên bờ, hóng gió biển, dưới ánh trăng, có thể nhìn thấy từ rất xa, một con thuyền đang từ từ bơi tới.

Thuyền của Tần Nhất không biết kiếm từ đâu ra, không lớn, nhưng vẫn lớn hơn một chút so với con thuyền của thuyền trưởng, vừa khéo có thể đặt được thứ gã muốn mang tới, một quan tài bằng băng.

Cả quan tài băng đều trong suốt, có thể nhìn thấy từng tảng băng lấp lánh ánh trăng bên trong, cùng với đuôi cá bàng bạc nằm trong những tảng băng ấy.

Hồng Kiệt đứng bên cạnh quan tài băng, không đeo bịt mắt, nhìn về phía đảo này.

“Chị ấy thành người tàn tật rồi à?” Tào Mộc đứng trong gió hỏi một câu.

“Ừ, đã hơn mười ngày như vậy rồi, không biến về lại được.” Tần Vũ ngồi bên cạnh cậu, dựa vào đá ngầm phía sau, trả lời.

“Còn hát được nữa không?”

“Không biết, nhưng cô ấy đã không lên tiếng nữa rồi, không hát, cũng không nói,” Tần Vũ ngẩng đầu lên nhìn Tào Mộc, “Cậu ở cùng tôi vậy mà không mất trí nhớ?”

“Sẽ không nữa.” Tào Mộc trả lời rất đơn giản.

“Một kim Hồng Kiệt đâm còn có hiệu quả này cơ à?” Giọng Tần Vũ rất khẽ, cả người trông rất suy yếu.

“Không biết.”

Thuyền lẳng lặng dừng lại tại nơi cách đá ngầm chừng hai mươi mét, ở đây không có bến tàu, đá ngầm dưới nước lại nhiều, thuyền không có cách nào lại gần hơn được nữa.

Hồng Kiệt nhảy từ trên boong thuyền xuống biển.

Quan tài băng được buộc lại bằng dây thừng, dùng một cái ròng rọc chậm rãi bỏ từ trên mặt thuyền xuống mặt biển.

Quan tài băng trông có vẻ rất nặng lại không chìm xuống nước, trôi lơ lửng lên mặt nước, Hồng Kiệt kéo một đầu dây thừng, chậm rãi bơi về phía bọn Tào Mộc.

Tào Mộc cởi áo quần trên người ra, nhảy xuống nước.

Tần Vũ hơi kinh ngạc nhìn bọt nước tạo ra trên đường cậu nhanh chóng bơi qua, từ lúc xuống nước cho tới lúc nổi lên khỏi mặt nước bên cạnh quan tài băng, Tào Mộc chỉ cần có mấy giây, Dư Tiểu Giai hình như chưa từng có tốc độ như vậy.

Tào Mộc không giúp Hồng Kiệt kéo quan tài băng, chỉ đưa tay ra sờ lên quan tài băng, một luồng hơi lạnh xuyên qua tay cậu, thấm ra cả người.

Dư Tiểu Giai vẫn luôn nằm bên trong băng không động đậy, cong cái đuôi, đuôi cá lấp lánh ánh lên một mảng ánh trăng bàng bạc.

Cô chậm rãi quay mặt sang.

Tào Mộc còn cách chị một quan tài băng dày đặc cùng một đống tảng băng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy một giọt nước mắt màu bạc lăn ra khỏi mắt chị.

Tào Mộc muốn đưa tay ra gạt nước mắt của chị đi, Hồng Kiệt ở bên cạnh liền mở miệng: “Giúp tớ kéo đi, Tào Tiểu Ngư, cậu chỉ đến hóng chuyện thôi đấy à?”

“Ừ.” Tào Mộc đưa tay ra kéo dây thừng, rất dễ dàng kéo được quan tài băng tới bờ đá ngầm.

“Cứ ở đây đi.” Hồng Kiệt cả người ướt sũng leo lên đá ngầm, rút ra một con dao từ trên người, cắt đứt dây thừng buộc trên quan tài băng, “Dù sao chị ấy cũng không lên bờ được.”

“Anh tôi đâu?” Tần Vũ hỏi một câu.

“Sĩ diện lắm, muốn thả xuồng chèo qua, không chịu bơi,” Hồng Kiệt sờ lên quan tài băng, cũng không biết phải mở thế nào.

Bên thuyền vang lên tiếng nước, một con xuồng hơi được thả xuống nước, Tào Mộc thấy một người nhảy xuống xuồng.

Cậu nhìn chằm chằm vào cái người không hiểu sao lại hơi quen mắt kia, qua nửa ngày mới nhờ vào ánh trăng nhìn rõ được mặt anh ta, hơi giật mình quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Tần Vũ: “Sao lại trông giống nhau?”

“Sinh đôi đương nhiên là giống nhau,” Hồng Kiệt cười, “Biết sinh đôi là thế nào không?”

“Từng nghe nói rồi,” Tào Mộc lại xoay người nhìn cái người đang chèo xuồng tới, thì ra đây chính là sinh đôi.

Người này có vẻ ngoài rất giống Tần Vũ, ngoài việc sắc mặt Tần Vũ tái hơn, trông có vẻ suy yếu hơn người này ra, thì không khác nhau gì.

“Thế nào?” Tần Nhất tới gần đá ngầm, nhảy lên bờ, câu đầu tiên là nói với Tần Vũ.

“Vẫn ổn.” Tần Vũ cười.

“Mở cái này ra đi.” Tào Mộc gõ nhẹ một cái lên quan tài.

Tần Nhất sờ lên trán Tần Vũ, rồi cau mày, kéo tay gã qua sờ lên mạch đập.

“Sờ cũng vô ích thôi,” Hồng Kiệt ở bên cạnh nói, “Dù sao cũng chẳng chịu được qua tối nay.”

Tần Nhất liếc mắt nhìn cậu ta, không nói gì, lấy từ trong ví tiền ra một thứ gì đó nho nhỏ như chìa khóa xe, ấn xuống một cái.

Quan tài băng nhẹ nhàng tròng trành trên mặt nước, nắp quan tài chẳng có dấu hiệu gì đã chậm rãi mở ra.

Một luồng hơi lạnh trắng toát bay ra từ bên trong, Dư Tiểu Giai đã hoàn toàn chẳng còn huyết sắc, giơ tay lên, bám lấy quan tài băng, chậm rãi ngồi dậy.

Vụn băng trên người cô rơi xuống, phát ra âm thanh leng keng nhỏ bé.

Cô cố hết sức, nhẹ nhàng nằm nhoài lên thành quan tài, ngước mắt lên nhìn về phía Tào Mộc đứng bên cạnh trên đá ngầm, khóe miệng kéo ra một nụ cười rất nhạt, đưa tay ra với cậu: “Tiểu Mộc Mộc.”

Tào Mộc ngồi xổm xuống, cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô.

“Chị về rồi.” Cô nói.

“Ừ.” Tào Mộc gật đầu.

“Chị muốn xuống nước.”

“Được.”

“Cô ấy không thể rời…” Tần Nhất bên cạnh nói, nhưng gã không nói tiếp, Dư Tiểu Giai không thể rời khỏi băng, gã mang Dư Tiểu Giai tới đây, đã không có ý định mang cô trở về nữa.

Hồng Kiệt đỡ lấy quan tài băng, Tào Mộc ôm Dư Tiểu Giai từ bên trong những tảng băng ra, chậm rãi bỏ cô xuống nước.

“Thật…tốt,” Dư Tiểu Giai nhẹ nhàng đung đưa cái đuôi trong nước, rồi nhắm mắt lại, “Tạm biệt.”

Tào Mộc ngơ ngác, không hiểu tại sao giờ mới vừa được gặp lại chị, lại đột nhiên nói “Tạm biệt”.

Nhưng cậu còn chưa kịp nói, nước biển xung quanh Dư Tiểu Giai đã bắt đầu nổi lên bong bóng, cả người Dư Tiểu Giai cũng chậm rãi chìm xuống nước biển.

Bọt biển như vậy, Tào Mộc đã rất quen thuộc, ngày nào cậu cũng có thể nhìn thấy bên cạnh mình mấy lần liền, cậu kinh ngạc quay đầu đi nhìn Tần Vũ và Tần Nhất, không phải bảo đã không thể biến lại thành người nữa rồi à?

Tần Nhất ngồi xổm bên cạnh Tần Vũ không động đậy, như thể thở dài một hơi: “Xin lỗi.”

“Em vẫn rất yêu anh.” Dư Tiểu Giai nhắm mắt lại trả lời, tiếp đó, cả người trượt khỏi tay Tào Mộc xuống nước biển.

Trong nháy mắt xuống nước, nước biển như thể sôi trào, vô số bọt biển nổi lên, bắn lên, vỡ tan trên mặt biển, lấp lánh một mảng ánh bạc.

Tào Mộc nhận ra gì đó không đúng, cậu chưa bao giờ nhìn thấy bọt biển như cậy, cậu có thể cảm nhận được thứ gì đó hoàn toàn khác từ khí tức lan ra trong bọt biển.

Là vĩnh biệt.

Tần Vũ vẫn đang ngồi không động đậy trên bờ lại bắt đầu ho khan, gần như không thể nào kiềm chế lại, cũng không dừng lại được.

Tần Nhất đưa tay ra ôm lấy vai gã, bờ vai gầy gò của Tần Vũ run lên vì ho dữ dội, cuối cùng liền bám lên cánh tay Tần Nhất, lực trên tay rất mạnh, không hiểu là vì đau đớn hay là vì điều gì đó khác.

Tần Nhất cảm nhận được lực tay Tần Vũ như thể muốn bẻ gãy tay mình, gã cúi đầu nhìn Tần Vũ, trên mặt Tần Vũ đã không còn huyết sắc, đôi môi trắng bệch.

“Tần Vũ…” Gã muốn nói gì đó, rồi lại chẳng nói ra được gì.

Bao nhiêu năm như vậy, vì có thể giữ lại em trai mình.

Gã đã nghĩ đủ mọi cách, thậm chí hy sinh cả Dư Tiểu Giai, đồng ý với hợp tác điên cuồng của Lương Phong.

Cuối cùng, lại vẫn là kết cục như cũ, cả người Tần Vũ đã mất đi sức lực, mềm oặt dựa vào lồng ngực gã, vẫn luôn ho.

Tiếng ho khan như một con dao găm vào lòng gã.

Bọt biển xung quanh Dư Tiểu Giai bắt đầu ít đi dần dần, tan biến từng chút một.

Tiếng ho khan của Tần Vũ cũng dần dần hạ xuống, biến thành tiếng thở dốc gấp gáp mà gian nan.

Ngay vào lúc bọt biển ngoài khơi hoàn toàn tan biến, Tần Vũ đột nhiên ho ra một búng máu, ngã xuống người Tần Nhất.

Tần Nhât cúi đầu nhìn máu trên tay mình, dưới ánh trăng, sắc máu đã khiến một tia hy vọng cuối cùng của gã cũng tan tành.

Tào Mộc chậm rãi chìm xuống biển, cậu có thể nhìn thấy rõ xung quanh, cả bọt biển và Dư Tiểu Giai đều đã không thấy bóng.

Cậu sững sờ trong nước rất lâu, rồi mới leo lên đá ngầm, yên lặng nhìn Tần Vũ trong lồng ngực Tần Nhât, Tần Vũ trông giống như mỏi mệt thiếp đi, nhưng Tào Mộc có thể cảm nhận được, anh ta đã không thở nữa rồi.

Tần Vũ chết rồi.

Đây là lần đầu tiên Tào Mộc nhìn thấy người bị chết.

Cậu nhíu mày, trong lòng bắt đầu xuất hiện một cảm giác gì đó, xa lạ mà quen thuộc, cảm giác này khiến cậu rất khó chịu, nhưng rồi lại cảm thấy phải làm gì đó.

Làm gì đó, theo cảm giác này.

Đối với cậu, có gì đó không thể nào chống cự được.

Lúc Tào Mộc nhảy tới khối đá ngầm bên cạnh Tần Nhất, Hồng Kiệt đột nhiên nói một câu: “Thẩm Đông đâu?”

Thẩm Đông? Tào Mộc chỉ hơi dừng lại, rồi cứ thế tiếp tục nhảy tới bên cạnh Tần Nhất, tay nắm lấy cánh tay Tần Vũ, kéo gã từ trong lồng ngực của Tần Nhất ra ngoài.

Tần Nhất vẫn đang ngây người, lúc trong lồng ngực trống rỗng, gã mới lấy lại được tinh thần, bỗng đứng dậy: “Cậu làm gì đây!”

Tào Mộc không nói gì, thậm chí còn không nhìn Tần Nhất, quay người tóm lấy cánh tay Tần Vũ, bắt đầu kéo xuống biển.

“Cậu bỏ tay ra!” Tần Nhất xông lên ngăn Tào Mộc lại, gã không biết Tào Mộc, cũng không có cách nào nghĩ rõ ràng xem Tào Mộc thế này là định làm gì.

Tào Mộc không hề suy nghĩ gì, trở tay lại đẩy lên ngực Tần Nhất một cái.

Tần Nhất chỉ cảm thấy ngực nhói lên một cơn đau, cả người bay về phía sau, văng xa đi tận hai, ba mét.

“Tào Tiểu Ngư.” Hồng Kiệt hô to, “Thẩm Đông thì sao!”

Tào Mộc như thể không nghe thấy giọng cậu ta, nhảy xuống nước biển, sau đó kéo cả Tần Vũ xuống biển.

“Cậu ta làm sao vậy!” Tần Nhất cũng hô to một tiếng, bò dậy định tiếp tục ngăn Tào Mộc lại.

Hồng Kiệt xông tới ngăn cản gã: “Đừng đi.”

“Cậu ta định làm gì!” Giọng Tần Nhất đã khàn đi, gã không tài nào trơ mắt nhìn Tào Mộc cứ tha Tần Vũ đi như vậy được, “Cậu ta định đi đâu!”

“Mồ chôn đáy biển… Cậu ấy muốn đến bãi mộ,” Hồng Kiệt chắn trước người Tần Nhất, “Đừng đụng vào cậu ấy, quá nguy hiểm.”

“Đến bãi mộ làm gì?” Trong giọng nói của Tần Nhất đã có lẫn tuyệt vọng, vừa nãy gã đã biết Tào Mộc mạnh tới mức nào, biết rằng mình dù có bất chấp nguy hiểm cũng không ngăn Tào Mộc lại được.

Chỉ trong mấy phút ngắn ngủi như vậy thôi, Dư Tiểu Giai tan biến, Tần Vũ chết đi, cả người gã cuối cùng chỉ còn lại một cảm xúc không tài nào chịu đựng được.

“Đây là….nghi thức của người cá.”

“Nghi thức gì, hải táng?”

“Không phải, chỉ là nỗi hận với loài người,” Hồng Kiệt cởi bỏ dép trên chân, “Tần Nhất, anh có thiết bị lặn không?”

“Không mang, tôi không mang gì cả, chỉ mang theo đồ phòng thân, tôi chỉ định mang Dư Tiểu Giai tới thôi,” Tần Nhất dựa vào một tảng đá ngầm cạnh đó, trả lời bằng giọng khàn khàn.

“Ở đây chờ tôi,” Hồng Kiệt nhảy xuống biển, “Nếu như nhìn thấy Thẩm Đông, bảo anh ấy cũng ở lại đây!”

“Cậu đi đâu!” Tần Nhất cuối cùng cũng có phản ứng, dù gã không có cảm tình gì với Hồng Kiệt thần kinh này, nhưng vẫn sốt sắng.

“Tôi đuổi theo.” Hồng Kiệt lặn xuống nước.

Tần Nhất nhìn bóng người cậu ta biến mất dưới mặt nước: “Cậu mặc thành như thế đuổi theo một con cá à…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương