“Bật đèn lên,” Tào Mộc thở hổn hển, đưa tay giật lung tung quần áo trên người Thẩm Đông, “Không nhìn thấy.”

“Bớt nói linh tinh đi, đèn đường là đủ rồi,” Thẩm Đông hôn lên ngực cậu, đưa tay sờ một cái, “Cậu muốn nhìn cái gì?”

“Không… biết nữa,” Hô hấp Tào Mộc hơi dừng lại, sau đó lại thở dốc càng mạnh hơn, “Anh không muốn nhìn tôi à?”

“Cậu bị quáng gà rồi cũng nên, tôi vẫn nhìn thấy được,” Thẩm Đông nắn cằm Tào Mộc, ánh đèn từ bên ngoài xuyên vào rất mờ, nhưng vẫn có thể nhìn thấy lông mày nhíu lại và hai mắt nhắm hờ của Tào Mộc.

“Vì anh đen quá,” Tào Mộc cười, ôm lấy cổ hắn hôn một cái lên môi hắn.

“Đệt…” Thẩm Đông bật người dậy, giật quần trong của Tào Mộc từ trên đùi xuống.

“Chúng ta phải làm gì?” Tào Mộc thở dốc càng gấp rút hơn lúc nãy, bắt chước Thẩm Đông cũng kéo quần hắn xuống.

Phải làm gì? Thẩm Đông đè trên người Tào Mộc, hai người mang theo nhiệt độ nóng bỏng mà dán lại cùng nhau, bên tai có tiếng thở dốc hỗn loạn gấp gáp của Tào Mộc, chạm tới là thân thể rắn chắc của Tào Mộc…

Lúc thế này phải làm gì? Còn có thể làm gì nữa!

Thẩm Đông không trả lời, chuyện như vậy không có cách nào giảng giải như bình thường, hiện giờ tôi muốn *** cậu, nâng chân cậu lên, đầu tiên chúng ta bôi trơn rồi mở rộng một chút, sau đó để tôi đi vào?

Lại nói, hắn cũng có kinh nghiệm gì đâu, chỉ có thể dựa vào nhớ lại phim đen cộng với bản năng.

Lúc tay hắn chậm rãi sờ ra phía sau, Tào Mộc một phát tóm được tay hắn: “Làm gì thế?”

“Sờ thôi.” Thẩm Đông cảm thấy may là giờ không bật đèn, lúc khởi động trò vui mà bị hỏi một câu như vậy, mặt cũng có thể trải ra đất để người ta coi như thảm đỏ mà bước lên.

“Sao lại phải sờ ở đó?” Giọng nói của Tào Mộc mang theo tiếng thở dốc, nghe ra được cậu rất hưng phấn, nhưng vẫn khăng khăng truy hỏi.

Ham học hỏi mẹ nó đúng là đáng ghét! Thẩm Đông hất tay cậu ra, tách chân cậu ra hai bên: “Bởi vì tôi muốn sờ, cậu đừng có nói nữa.”

“À,” Tào Mộc đáp, sau đó không nhịn được lên tiếng, “Anh làm gì thế?”

“À…” Thẩm Đông ngừng tay, “Để tôi đi tìm gì đó.”

“Tìm cái gì?” Tào Mộc tuy không biết tại sao Thẩm Đông lại muốn sờ vào nơi kỳ quái đó, nhưng lúc thế này, Thẩm Đông lại đột nhiên đứng dậy khỏi giường khiến cậu rất không muốn, kéo cánh tay Thẩm Đông lại không buông.

“Có nói cậu cũng không biết,” Thẩm Đông hất hai cái không thể rút tay ra nổi, đành phải nằm sấp lên người Tào Mộc, ôm lấy cậu hôn mấy cái.

“Vậy thì đừng tìm.” Tào Mộc mặc kệ Thẩm Đông muốn tìm gì, tay cậu thuận theo bụng dưới Thẩm Đông sờ lên.

“Tôi nói cho cậu biết,” Thẩm Đông bị cậu làm cho cả đầu rối loạn như tơ vò, cắn một cái lên vai cậu, “Tôi muốn đi vào, nhưng phải tìm gì đó bôi trơn mới được.”

“Đi vào?” Tào Mộc ngơ ngác.

Thẩm Đông dựa theo ánh đèn bên ngoài rọi vào có thể thấy mặt cậu ngập tràn mịt mù, vẻ mặt này làm cho máu hắn dồn lên não, hắn kề sát bên tai Tào Mộc: “Ừ, tôi muốn đi vào.”

Tào Mộc không hề trả lời, tay vẫn như cũ miên man trên người hắn, cũng không biết đã nghĩ được rõ xem lời Thẩm Đông nói có ý gì hay chưa, một lúc sau cậu mới nhẹ giọng nói: “Vậy anh đi tìm đi.”

Thẩm Đông mặc quần áo ra khỏi phòng, trong phòng cô rất yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng điều hòa, hắn rón rén chạy vào nhà tắm.

Lúc tắm hắn đã nhìn thấy trên giá trong nhà tắm có một bình Đại Bảo*, còn có một bình baby lotion gì gì…

*là một nhãn hàng sữa tắm dầu gội đầu, etc của Trung Quốc.

Thẩm Đông phân vân giữa hai bình cũng không biết nên lấy bình nào, cuối cùng cầm cả hai bình.

Lúc xuyên qua phòng khách chuồn về phòng, Thẩm Đông không nhịn được cảm khái trong lòng, mẹ nó, đây gọi là sắc quỷ cuống lên.

Tào Mộc vẫn nằm trên giường, nằm dang rộng, một chân cong lên, một chân duỗi ra rất dài, Thẩm Đông nhìn thấy liền cảm giác máu dịch toàn thân đều như đang chạy nạn, phía bắc chen chúc lên đầu, phía nam lại trào xuống dưới.

Hắn cắn răng nhẹ nhàng đóng chặt cửa lại, sau đó cứ thế nhảy lên giường đổ lên người Tào Mộc, cũng chẳng hề quan tâm gì mà hôn một lượt, tay xoa nắn mạnh trên người Tào Mộc.

Tào Mộc ôm hắn, ngực phập phồng rất dữ dội: “Anh lấy gì thế?”

“Lotion?” Thẩm Đông liếm liếm lên vành tai cậu, ngồi dậy vặn nắp lọ lotion ra.

“Trơn à?” Tào Mộc đưa tay ra.

Thẩm Đông bóp một ít lên tay cậu: “Cậu xem thử xem có trơn không.”

“Ừ,” Tào Mộc xoa lotion trên tay, “Trơn lắm.”

“Vậy thì nó đi.”

“Được.”

Lúc Tào Mộc rất lưu loát cầm lotion trên tay Thẩm Đông đi, Thẩm Đông qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được, hắn hôn lên trán Tào Mộc: “Tôi giúp cậu…”

Hắn định nói tôi giúp cậu bôi, mà lúc thấy Tào Mộc bóp lotion lên tay mình rồi cúi đầu bôi, đã vậy chỗ bôi lên cũng hoàn toàn khác với kế hoạch của hắn, qua cả buổi hắn mới phun ra được một câu: “Cậu có ý gì?”

“Hả?” Tào Mộc đáp một tiếng, ngẩng đầu lên chỉ vào Tào Be Bé, “Đủ chưa?”

“Đủ cái gì?” Thẩm Đông cảm thấy kinh hãi lắm rồi.

“Đủ trơn chưa?” Tào Mộc kéo tay hắn qua, “Anh sờ thử đi.”

“Trơn…lắm,” Thẩm Đông đang chìm trong khiếp sợ, duỗi tay tới sờ hai cái, sau đó mới đột nhiên phản ứng lại được, hạ thấp giọng quát một tiếng, “Ai bảo cậu bôi ở đây!”

“Đầu tiên bôi cho tôi, sau đó bôi cho anh.” Tào Mộc trả lời.

“Bôi cho tôi ở đâu?” Thẩm Đông nhìn cậu chằm chằm, kể cả việc này khó có thể tin, nhưng hắn vẫn chậm rãi ngẫm nghĩ lại.

Ngẫm lại rồi hắn càng khiếp sợ hơn!

Tào Mộc kéo cánh tay hắn một cái, đệm trên giường rất mềm, Thẩm Đông vốn đang quỳ trên giường, bị cánh tay kéo như vậy một cái, hắn nhanh chóng dùng một tay khác chống, mà chưa chờ cho hắn có động tác khác, Tào Mộc đã đưa tay ra sau nhấn lưng hắn xuống.

Tào Mộc cũng không khác hắn lắm, lúc dồn trọng lượng cả người vào dùng sức, chỉ dùng một cái tay tàm tạm chống lên đệm, cơ bản không chống được, tấm đệm này còn nhấn một cái đã lún xuống, căn bản không tài nào lấy đà nổi, Thẩm Đông chưa tới hai giây đã bị Tào Mộc đè chặt trên giường.

“Bôi vào đây.” Tào Mộc đè chặt trên người hắn, ngón tay mang theo lotion ấn lên giữa hai bờ mông hắn.

“Mẹ nó!” Thẩm Đông gằn giọng nói một câu, nghiêng đầu về sau cố nhìn rõ bộ dạng của Tào Mộc, “Mới vừa nãy cậu còn hỏi tôi cần cái này làm gì, sao giờ đã hiểu rõ ràng rồi!”

“Tôi cũng có ngốc đâu, nghĩ một lúc là hiểu.” Tào Mộc ấn vai hắn lại, ngón tay chầm chậm bôi vẽ lotion.

Thẩm Đông muốn dùng tay chống người lên, nhưng giờ hắn đã hiểu, Tào Mộc rất khỏe, còn có lợi thế địa hình, hắn đành phải buồn bực nằm sấp tiếp như vậy: “Tôi nói tôi vào, có bảo cậu vào đâu.”

“Nhưng tôi muốn vào,” Tào Mộc học theo hắn cắn một cái lên vành tai hắn, lại hỏi, “Mở rộng là thế nào, làm thế nào?”

Thẩm Đông kể cả khiếp sợ và phản kháng không có hiệu lực gì đi nữa, nhưng dục vọng trong thân thể vẫn rất hừng hực, bị Tào Mộc học theo răm răm trêu đùa một lúc, hắn cảm thấy người mình căng phồng sắp nổ tung tới nơi: “Dậy, tôi dạy cho cậu.”

“Đừng hòng lừa tôi,” Tào Mộc hôn lên cổ hắn, hô hấp gấp gáp phả lên mặt hắn, ngón tay vừa xoa vừa nhấn vẫn chẳng hề dừng lại, “Anh nói cho tôi biết làm thế nào là được.”

Thẩm Đông không thể không ước định một lần nữa thế cuộc trước mắt, từ lúc hắn mới có ý với Tào Mộc, đã có đủ loại tưởng tượng đặt cậu dưới người mình, từ trước tới nay chưa hề nghĩ tới sẽ bị Tào Mộc đè lên giường không thể động đậy, nhưng giờ rõ ràng là tưởng tượng của hắn đã có sai lệch, trong đầu Tào Mộc chưa chắc đã có tưởng tượng đó, nhưng cậu đã dùng thực tế chứng minh, hai người bọn họ nghĩ không khác nhau lắm…

Thẩm Đông thật ra cũng không để ý tới vấn đề trên dưới, hắn chỉ hơi buồn bực vì tưởng tượng của mình bị biến thành tưởng tượng thật.

Mà phiền muộn này, không ảnh hưởng được tới….tâm trạng vẫn muốn làm tiếp của hắn.

Cho nên, hắn phải nói cho Tào Mộc biết mở rộng là thế nào, tránh cho hắn bị Tào Mộc xé rách ra.

“Mở rộng à, chính là, là, chính là…” Thẩm Đông vừa thở dốc vừa tự hỏi nên nói thế nào, chính là mẹ nó gì đó!

“Anh không phải không nói lắp nữa rồi à?” Tào Mộc liếm lên tai hắn.

“A…” Thẩm Đông nhắm mắt lại, thôi cứ không biết xấu hổ một lần đi, “Đầu tiên cậu đưa ngón tay…vào, sau đó dùng…..cái kia đi vào.”

Thẩm Đông vừa dứt lời, ngón tay Tào Mộc liền cắm vào, xâm nhập bất thình lình khiến Thẩm Đông cảm nhận được một cơn đau rát, cả người hắn đột nhiên cứng đờ.

“Trơn thật.” Giọng Tào Mộc hơi khàn đi, xúc cảm mềm mại mà nóng rực trên ngón tay khiến cậu hơi không khống chế được hô hấp của mình.

“Trơn cái đầu nhà cậu, cậu chậm thôi,” Thẩm Đông cau mày, đối với Tào Mộc, như vậy chắc là trơn lắm, mà đối với hắn, thế này chẳng hề trơn chút nào, “Không, đừng cử động vội..”

“Sao lại thế?” Tim Tào Mộc đập rất nhanh, cho dù mới chỉ là ngón tay, nhưng đã khiến cậu cảm nhận được khoái cảm chưa từng có.

“Bởi vì ông đây sẽ đau mất.” Thẩm Đông nói bằng giọng buồn bực.

“Ngón tay nhỏ như vậy còn đau?” Tào Mộc hơi mê man, định rút ngón tay ra, “Cái kia không phải là càng…”

“A!” Thẩm Đông kêu một tiếng, ngón tay đột nhiên muốn rút ra mang đến cảm giác ma sát đau rát một lần nữa.

Một tiếng kêu này Thẩm Đông không hề kiềm chế, kêu hơi to, Tào Mộc nhanh chóng lấy tay bịt miệng hắn lại: “Đừng kêu.”

Miệng Thẩm Đông bị bịt lại rồi vẫn còn ư ư thêm hai tiếng nữa, cũng không biết là nói gì, Tào Mộc sợ hắn kêu tiếp, không dám buông tay ra, ở nơi có người, hôn một cái đã không được, nếu như bị cô nghe thấy chuyện như vậy, chắc chắn càng không được.

Tào Mộc chưa bao giờ có trải nghiệm này, cho dù là lần trước Thẩm Đông dùng tay giúp cậu, cậu cũng không giống như bây giờ, hưng phấn đến mức không thể nào khống chế được chính mình.

Thẩm Đông bị cậu đè chặt, ôm thật chặt, thân thể vô cùng căng thẳng, bởi vì thở dốc cùng nguyên nhân nào đó không biết, Tào Mộc có thể cảm nhận được run rẩy nhỏ bé của hắn, này đó cùng với tiếng Thẩm Đông phát ra lúc bị che miệng, khiến cậu rạo rực trong người, như thể có một ngọn lửa bùng lên từ bụng dưới, cậu một lần nữa đưa ngón tay đã rút ra một ít vào bên trong.

“Ư..” Thẩm Đông vùng vẫy một lúc, phát ra tiếng rên trầm thấp.

Đây là lần đầu tiên Tào Mộc nghe thấy rên rỉ của Thẩm Đông, tuy rằng rất khẽ, lại khiến lửa trong lòng cậu đột nhiên bùng lên, cậu hôn lên cổ Thẩm Đông, muốn một lần nữa nghe được âm thanh như vậy.

Cậu bắt đầu chậm rãi di chuyển ngón tay.

Hơi thở Thẩm Đông trở nên rất gấp, tiếng rên rỉ không ngừng trượt ra từ bên trong khe hở, mỗi một lần giãy dụa sẽ đều làm cho cậu hưng phấn, cậu dùng đầu gối đè chân Thẩm Đông lại, cố định hắn vững vàng trong lồng ngực của mình, ngón tay không ngừng ra vào bên trong hành lang chật hẹp của Thẩm Đông.

“Giọng anh hay thật đấy,” Tào Mộc nhẹ nhàng cắn một cái lên cổ hắn, “Tôi thích nghe.”

Thẩm Đông thở hổn hển nói một câu mơ hồ không rõ, trở tay nắm lấy cánh tay cậu, đầu ngón tay như thể muốn cắm vào trong thịt cậu, Tào Mộc buông lỏng tay ra: “Anh nói gì?”

“Tôi nói cậu chắc chắn phải chết,” Thẩm Đông cắn môi, tay hơi run lên, “Tôi van cậu dừng lại đi đã Tào đại gia…”

Tào Mộc ngây người, Thẩm Đông thoạt nhìn đúng là không dễ chịu lắm, cậu nhanh chóng dừng động tác trên tay lại: “Làm sao vậy? Đau à?”

“Mẹ nó…” Thẩm Đông nhíu mày, chầm chậm chôn mặt xuống gối, thật ra cũng không phải là đau lắm, hắn vẫn chịu được một ngón tay, mấu chốt là…

Hắn buông lỏng bàn tay đang bám lấy cánh tay Tào Mộc ra: “Tôi bảo chậm một chút, chậm một chút, mẹ nó chứ cậu nghe mà không hiểu à, cậu đang kéo violin đấy à!”

“Tôi thấy chậm lắm mà,” Tào Mộc nằm sấp lên lưng hắn, hôn lên bả vai hắn, “Tôi đã cố nhẫn nhịn chậm thế mà.”

“Tào Mộc Mộc à,” Thẩm Đông đẩy cậu ra, khó khăn trở mình dưới người cậu, “Hai chúng ta đều là lần đầu tiên, đều không có kinh nghiệm, tôi cũng bị cậu hành cho mềm nhũn rồi.”

“Tôi vẫn cứng đây này,” Tào Mộc chống một tay lên đệm, một tay gẩy lên mình, Tào Be Bé hoạt bát bật lên mấy cái, cậu nhìn xuống Thẩm Đông, qua một lúc mới lấy tay sờ lên chóp mũi hắn: “Đau đến đổ mồ hôi rồi à?”

“Vẫn được, cậu không đâm chết tôi mới ngừng lại,” Thẩm Đông cười, thấy hưng phấn trước đó trên mặt Tào Mộc đều đã bị phiền muộn thay thế, hắn lại hơi đau lòng, duỗi tay ra ôm Tào Mộc vào lòng mình, “Thế này đi, hơi gì kia hơn so với tôi tưởng, tôi không trách cậu.”

“Nhưng mà anh mềm nhũn rồi.” Tào Mộc vô cùng để tâm chuyện mình lại có thể làm cho Thẩm Đông mềm nhũn đi.

“Ai, không phải như vậy,” Thẩm Đông sờ lên lưng cậu, “Chờ tôi quen rồi là ổn thôi.”

“Thật à?”

“Ừ”

“Vậy bây giờ thì sao?”

“Tha cho tôi đi…”

“Tôi khó chịu,” Tào Mộc nằm nhoài lên người Thẩm Đông dụi dụi, “Không thì anh giúp tôi đi.”

“Kiếp trước không biết tôi có bội tình bạc nghĩa với cậu không nữa,” Thẩm Đông thở dài, đẩy cậu một cái.

Không biết Tào Mộc hưng phấn quá đà hay là thế nào, nửa đêm cậu đột nhiên nói mệt quá, phải biến về thành cá, Thẩm Đông lén lút xả một bồn nước cho cậu, sau đó ngồi bên cạnh bồn tắm nhìn bé cá hề vui chơi trong bồn, thi thoảng còn lén ra ngoài nghe ngóng phòng cô, chỉ lo nửa đêm cô lại dậy đi vệ sinh.

Ngộ nhỡ để cô nhìn thấy hắn nửa đêm chui trong phòng vệ sinh trông một con cá không rõ lai lịch, chắc chắn sẽ nghĩ là hắn ở trên đảo lâu quá nên bị điên rồi.

Tào Mộc lần này biến về cá rất lâu, cũng không ngủ, chỉ bơi qua lại trong nước, Thẩm Đông vớt mấy miếng vây của cậu trong nước, xếp lần lượt từng cái lên mép bồn tắm đếm vòng tròn đồng tâm ở phía trên: “Tào Tiểu Ngư à, cậu rốt cuộc bao nhiêu tuổi?”

Giằng co gần một tiếng, Tào Mộc mới ló đầu ra từ một đóa bọt nước, cười nhỏ giọng nói với hắn: “Thích quá.”

“Lúc cậu tắm không phải đã nghỉ ngơi một lần rồi à? Sao nhanh vậy đã phải biến lại rồi?” Thẩm Đông xả nước trong bồn đi, hai người lén lút chạy về phòng.

Tào Mộc ngồi bên giường, trên đầu đội khăn bông: “Lúc tắm hôm nay tôi chỉ biến về một lúc thôi, tôi muốn nghĩ ngợi, biến thành cá không nhớ được nhiều chuyện như thế, sẽ quên mất.”

“Cậu nghĩ ngợi? Cậu nghĩ ngợi chuyện gì?” Thẩm Đông cười, đi qua lau tóc cho cậu.

“Nghĩ xem nếu như anh không về không để ý tới tôi nữa, tôi phải làm sao đây,” Tào Mộc cười, “Nhưng anh đã bảo sẽ không rời khỏi tôi nữa rồi.”

“Ừ, không rời.”

“Nói có tính không?”

“Tính, tính một vạn lượng, không, cả đời này cậu cũng không tính được nhiều như vậy.”

Từ sau khi rời khỏi đảo, đồng hồ sinh học của Thẩm Đông liền bị rối loạn, không biết là múi giờ của nước nào nữa, dù sao thì đến giờ cũng không tỉnh lại được, Tào Mộc cũng giống vậy.

Ngủ ở nhà cô lại càng như vậy, bởi vì yên lòng.

Lúc Thẩm Đông nghe thấy trong phòng khách vọng ra giọng nói xúc động mang theo giọng mũi của chị họ, mở mắt ra phát hiện ánh nắng đã chiếu khắp phòng, có lẽ đã được mấy giờ.

“Mau dậy đi,” Thẩm Đông đạp Tào Mộc, “Chị họ tôi đến rồi.”

“Buồn ngủ quá.” Tào Mộc trở mình, lẩm bẩm.

Thẩm Đông vừa định đạp cậu thêm một cái, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nhạc, hai con hổ hai con hổ chạy thật nhanh…

“Tiếng gì thế?” Tào Mộc hé một con mắt ra.

“Điện thoại di động? Tiếng chuông gì mà… nghe ngu vậy.” Thẩm Đông nhảy xuống giường, mở túi ra, sau khi Hồng Kiệt tặng điện thoại cho hai người họ, điện thoại di động mới là lần đầu tiên vang, cũng không phân biệt được rõ của ai lại ai, hắn lấy cái điện thoại di động đang kêu ra, lúc nhìn thấy bốn chữ trên màn hình điện thoại di động, có hơi dở khóc dở cười, thuyền trưởng đẹp troai.

Hồng Kiệt không biết đã lưu số vào từ lúc nào?

“Alo?” Thẩm Đông nghe điện thoại.

“Ha lô!” Trong điện thoại vang ra tiếng nói vui vẻ của Hồng Kiệt, còn lẫn cả tiếng gió thổi vù vù.

“…Ha lô.”

“Hai người đang ở đâu đấy!”

“Ở nhà cô tôi.”

“Chơi vui nhờ!”

“Vui,” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc đang mặc quần áo, “Cậu có việc gì à?”

“Không có việc gì, vấn an thôi! Cúp đây!”

“Nghe thấy không,” Hồng Kiệt gọi Tần Vũ đang cúi đầu nôn ở mũi thuyền, “Tôi đã bảo cậu ấy chưa về đảo mà!”

“Được, biết rồi,” Tần Vũ cau mày ấn bụng, “Cậu có thể dừng thuyền lại được không?”

“Không thể! Hàng hành thời gian*!” Hồng Kiệt một tay vịn bánh lái một tay vung về phía trước, “Đến đây! Đưa anh trải nghiệm đời sống cướp biển!”

__________________________________________________________________________________________

*hàng hành thời gian: nói trại đi của phi hành thời gian (thời gian bay), còn đây là thời gian đi thuyền.

*Bài hát Hai con hổ:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương