Cá Hề Hề Hề Nhỏ (Tiểu Sửu Sửu Sửu Ngư)
Chương 19: Trò chơi điên khùng

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vì muốn chắc chắn xem tinh thần mình có bình thường hay không, Thẩm Đông đẩy một cái, đóng cửa lại.

Đứng sau cánh cửa lấy lại bình tĩnh xong, mở ra một lần nữa, cảnh vật bên ngoài vẫn như cũ.

Hắn dùng tay đỡ cửa, không nhịn được hỏi ra một câu mà tới chính bản thân nghe thấy cũng không hiểu nổi: “Cậu là ai?”

“Thật sự ở cùng với ai là sẽ biến thành như thế sao, anh không nhớ tôi là ai nữa? Vậy Tào Tiểu Ngư cũng bắt đầu nói lắp rồi đấy à…” Hồng Kiệt dựa lên tường ngoài cửa, bày ra một tư thế trông cũng không tệ lắm.

Thẩm Đông đang khiếp sợ tới mức hơi muốn biến thành người câm thật, Hồng Kiệt đi vào trong nhà ngồi xuống rồi, hắn còn chưa nói ra được câu thứ hai.

Hồng Kiệt nhìn xung quanh phòng: “Đây là phòng trọ à?”

“Ừ.” Thẩm Đông cuối cùng cũng phát ra được âm thanh, nhân lúc này hắn nhanh chóng hỏi một câu, “Sao cậu, lại đến, đây?”

“Rảnh rỗi không có việc gì thì đến thôi, thuyền trưởng mà, chu du thế giới cũng bình thường,” Hồng Kiệt phất tay với hắn, lấy từ trong túi ra một con ốc biển, “Đây là quà tôi tặng cho hai người, hôm qua thuyền lật, tôi nhân tiện lặn xuống nước nhặt được.”

“Cảm ơn,” Thẩm Đông nhận lấy con ốc biển tươi mới, ấn tượng trong đầu với Hồng Kiệt đã hoàn toàn biến thành một dấu chấm hỏi khổng lồ, “Sao cậu biết, biết được bọn tôi ở, ở đây?”

“Hai người lên báo, biết không, sáng sớm mua một tờ báo, nhìn thấy ảnh hai người bị vớt từ dưới nước lên, như bị cướp biển đánh xong ném lại xuống biển vậy,” Hồng Kiệt đứng lên, đẩy cửa ban công ra, hô to một tiếng ra bên ngoài, “Chào buổi sáng! Thành phố hủ bại! Ta là…”

Thẩm Đông xông tới tóm cậu ta trở vào trong nhà, cậu ta vẫn đang giãy dụa hô to câu nói tiếp theo trong phòng: “Thuyền trưởng Jack!”

Trạng thái thần trí mơ màng của Hồng Kiệt vẫn chưa thay đổi, Thẩm Đông biết nếu mình không hỏi từng câu một ra, Hồng Kiệt sẽ không thể tự nói việc này cho rõ ràng được.

Vì thế hắn liền ấn Hồng Kiệt lên ghế, tay chỉ vào mũi cậu ta, nói chậm lại: “Thuyền trưởng, tôi hỏi, cậu đáp.”

“Chơi trò chơi à?” Hồng Kiệt trông có vẻ không hứng thú lắm, xốc bịt mắt lên nhìn hắn, “Được thôi, anh hỏi đi.”

“Sao, sao lại tìm được tới đây.”

“Tôi không phải nói rồi à, nhìn thấy báo, đến đồn cảnh sát hỏi, hai người không phải còn đăng ký cả địa chỉ à, tìm quá dễ.”

Thẩm Đông quan sát Hồng Kiệt từ trên xuống dưới, trên người cậu ta vẫn là một bộ quần áo vừa hỗn loạn lại vừa trừu tượng, không nhìn ra được có bao nhiêu lớp: “Chỉ như, cậu, cảnh sát sẽ nói…với cậu?”

“Tôi dù gì cũng là thuyền trưởng mà!” Hồng Kiệt rất không hài lòng, “Sao người ta lại không nói với tôi được!”

Thẩm Đông cảm thấy Hồng Kiệt hẳn là đã hành hạ cho cảnh sát có vấn đề gì đó về tinh thần rồi mới có thể lấy được địa chỉ, hắn sửa sang lại dòng suy nghĩ, tiếp tục hỏi: “Được, vậy sao cậu, biết được bọn tôi, ở đây?”

“Ở đây? Ý anh nói là thành phố này?” Hồng Kiệt nở nụ cười, giật bịt mắt xuống quăng hai vòng rồi đè ngang lên trán, “Tờ giấy quý báu kia của Tào Tiểu Ngư tôi đã xem đến mấy năm rồi, tôi đã thuộc lòng địa chỉ từ lâu, loại người sắp mọc vào đảo như anh chịu ra ngoài nghỉ phép, còn dẫn theo Tào Tiểu Ngư, còn có thể đi đâu nữa?’

Thẩm Đông nhìn tạo hình nhị lang thần mới của Hồng Kiệt, thở dài.

Cũng chỉ có thể hỏi ra những điều này, tuy hắn vẫn chưa suy nghĩ rõ ràng được lời của Hồng Kiệt, nhưng hiển nhiên không thể nào dùng cách tư duy của người bình thường để đo đạc Hồng Kiệt được…

“Tắm được không?” Hồng Kiệt đứng lên, giật quần áo.

“Được.” Thẩm Đông chỉ vào nhà tắm.

Hồng Kiệt cầm lấy túi đi vào nhà tắm, rồi lại lui ra rất nhanh, nhìn Thẩm Đông: “Cửa phòng tắm không có khóa.”

“Ừ, hỏng rồi.”

Hồng Kiệt không nói gì, tiếp tục nhìn Thẩm Đông.

Thẩm Đông không hiểu gì, cũng cùng cậu ta nhìn nhau một lúc, rồi ấn lên thái dương: “Không, không ai nhìn cậu.”

“Vậy thì được.” Hồng Kiệt quay người đi vào nhà tắm.

Thẩm Đông cảm thấy đầu hơi choáng, liền uống hai cốc nước đầy mới xem như bình tĩnh được lại.

Mà hắn còn chưa kịp suy nghĩ, Hồng Kiệt đã tắm xong đi ra, nếu như không phải cậu ta đã thay sang một bộ quần áo khác, Thẩm Đông suýt nữa đã cho rằng cậu ta chỉ đi vào kiểm tra khóa cửa xong rồi đi ra.

Thế nhưng, Hồng Kiệt thay sang quần áo khác khiến Thẩm Đông hơi bất ngờ, thời gian quen biết Hồng Kiệt cũng không phải là quá ngắn, Thẩm Đông mới là lần đầu tiên thấy cậu ta gỡ bịt mắt xuống, thay mấy miếng vải lung ta lung tung từng lớp kia đi, mặc quần áo của người bình thường vào.

Thanh niên Hồng Kiệt bình thường trông rất vừa mắt, gầy hơn so với thuyền trưởng Jack không ít, chỉ là Thẩm Đông không hiểu tại sao tuy Hồng Kiệt đã thay quần áo, nhưng trời thế này, cậu ta vẫn mặc quần bò và áo phông dài tay, che mình kín mít.

Do dự rồi, hắn vẫn không hỏi, giống như hắn không muốn người khác hỏi han chuyện hắn nói lắp, e rằng Hồng Kiệt cũng có tật… gì đó không muốn nói.

“Đói thật đấy, có gì ăn không?” Hồng Kiệt hỏi một câu.

“Tào Mộc đi…” Lúc Thẩm Đông nói ra câu này, đột nhiên quay đầu lại liếc nhìn đồng hồ treo tường, lập tức đổ mồ hôi, không thèm giải thích cho Hồng Kiệt nữa, mở cửa ra liền xông ra ngoài.

Từ lúc Tào Mộc ra ngoài mua đồ ăn sáng tới bây giờ, đã qua hơn nửa tiếng, kể cả ăn sáng xong rồi mới quay lại, thời gian này cũng đã đủ rồi.

Lúc chạy xuống tầng, Thẩm Đông đã hoảng hết cả lên, hắn sợ Tào Mộc xảy ra chuyện gì đó, cho dù Tào Mộc đã nói nếu như không nhớ ra được sẽ không chạy lung tung, thế nhưng ở bên trong một thành phố sầm uất mà xa lạ, kể cả Tào Mộc có đứng yên tại chỗ, cũng không thể nào đảm bảo được chắc chắn không có chuyện gì.

Thẩm Đông, con mẹ nó sao mày lại có thể vô tâm như vậy! Lại có thể đồng ý cho Tào Mộc rời khỏi tầm mắt mình!

“Làm sao thế? Tào Tiểu Ngư đi ra ngoài à?” Hồng Kiệt vừa chạy theo sau hắn vừa gọi.

“Cậu ấy đi mua đồ ăn sáng,” Thẩm Đông xuống tầng cầu thang cuối cùng liền cứ thế nhảy xuống, rơi xuống đất, răng cũng bị va vào nhau đau đớn.

Lúc chạy tới ngoài cửa quán ăn kia, trong lòng Thẩm Đông ngập tràn hi vọng có thể nhìn thấy Tào Mộc đang đứng ven đường, nhưng đi từ trong ra ngoài quán ăn, ngoài dăm ba người đang ăn sáng, thì cũng không thấy ai khác.

“Chủ quán, có thấy một chàng trai dáng người không khác tôi lắm, mặc áo phông màu đen từng tới đây không?” Thẩm Đông dùng tay miêu tả cho chủ quán.

“Không, chỉ có mấy người này.” Ông chủ đang rán bánh tiêu, cũng không ngẩng đầu lên mà chỉ chỉ vào mấy người trong quán.

Thẩm Đông nghe câu này xong, hai chân mềm nhũn đi, lao ra khỏi quán nhìn hai bên đường, đây là một con đường nhỏ, cho dù là giờ làm việc, người cũng không nhiều, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy đầu cuối đường.

Không thấy bóng dáng Tào Mộc đâu.

“Thuyền trưởng,” Thẩm Đông nắm lấy cánh tay Hồng Kiệt, “Cậu đi bên kia, tôi đi bên này, chia nhau ra tìm.”

“Ừ,” Hồng Kiệt gật đầu, quay người bắt đầu chạy theo đường, vừa chạy vừa hét, “Tào Tiểu Ngư——“

Thẩm Đông cũng chạy, hàng quán ven đường hầu hết đều chưa mở cửa, thi thoảng có mấy hàng mở cửa, Thẩm Đông đều sẽ lao vào liếc mắt nhìn, sau đó lại chạy về phía trước tìm kiếm.

Mãi cho tới gần cuối con phố nhỏ này, Thẩm Đông mới đột nhiên nhìn thấy ở chính giữa giao lộ con đường nhỏ này cắt với đường lớn, có một bóng người quen thuộc.

“Tào Mộc!” Thẩm Đông gọi to, giọng cũng run lên.

Tào Mộc đứng ở giao lộ nghe thấy tiếng hắn, quay đầu lại, lại không hề nhúc nhích, vẻ mặt rất mờ mịt.

Thẩm Đông không để ý tới đèn đỏ vẫn đang sáng, cứ thế lao tới, ôm lấy Tào Mộc “Sao cậu lại chạy ra đây!”

“Ơ?” Tào Mộc vẫn mê man nhìn hắn chằm chằm như cũ.

“Cậu không xảy ra chuyện gì chứ? Mua đồ ăn sáng thôi sao lại chạy xa tận đây? Không phải cậu đã bảo sẽ không chạy lung tung à? Sao lại chạy đến tận đây!” Thẩm Đông sờ lung tung trên người Tào Mộc, cũng không biết mình đang lần mò gì, “Cậu không sao đấy chứ?”

Tào Mộc nhìn hắn cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng: “Anh… là ai thế?”

“Cái gì?” Thẩm Đông sững sờ, Tào Mộc không nhớ ra hắn là ai?

“Tôi nói anh là ai?”

“Thẩm Đông.” Thẩm Đông nhìn thấy đèn xanh sáng lên, nhanh chóng kéo cậu qua đường, “Tôi là Thẩm Đông, cậu không nhớ ra à?”

“Thẩm Đông?”

“Mẹ nó, tôi mà còn để cậu ra ngoài một mình nữa tôi sẽ thành người câm!” Thẩm Đông kéo Tào Mộc trở về, “Về cùng với tôi đã rồi từ từ nghĩ ra xem tôi là ai.”

Tào Mộc không nói câu nào, bị Thẩm Đông kéo về phía trước, lúc gần tới quán ăn, cậu đột nhiên dừng lại.

“Làm, làm sao thế?” Giờ đối mặt với bất kỳ phản ứng nào của Tào Mộc, Thẩm Đông đều sẽ có cảm xúc hãi hùng khiếp vía.

Tào Mộc nhìn hắn chằm chằm, đột nhiên ôm lấy hắn: “Thẩm Đông!”

“Nghĩ ra rồi à?” Thẩm Đông bỗng thở phào nhẹ nhõm, nếu là bình thường, hắn đã đẩy Tào Mộc ra từ lâu, mà giờ lại chẳng hề nhúc nhích, chỉ đưa tay lên vỗ về lưng Tào Mộc.

“Ừ,” Tào Mộc buông hắn ra, cúi đầu, lấy tiền ra, “Tôi đi mua đồ ăn sáng.”

Thẩm Đông cùng cậu đi tới cửa quán ăn, nhìn cậu đi vào, mua mấy làn bánh bao, mấy cái bánh tiêu, còn thêm mấy cốc sữa đậu nành, sau đó quay người trở lại bên cạnh Thẩm Đông, giờ Thẩm Đông mới cảm nhận được chân thật.

Lúc Tào Mộc đi từ trong quán ra, Hồng Kiệt trở lại, đứng bên cạnh Thẩm Đông, Tào Mộc trả tiền thừa lại cho Thẩm Đông, quay đầu mắt nhìn thẳng đi trở về.

“Này ——“ Hồng Kiệt kéo dài giọng, thở dài, “Tào Tiểu Ngư!”

Tào Mộc dừng bước lại quay đầu nhìn cậu ta: “Ai?”

“Thuyền trưởng chứ ai!” Hồng Kiệt bước nhanh tới trước mặt cậu, lấy tay che mắt trái mình lại, “Mau nghĩ ra đi!”

“Thuyền trưởng?” Tào Mộc nhíu mày.

“Vậy đổi sang bên này thì sao.” Hồng Kiệt che mắt phải.

Thẩm Đông rất bất lực đi qua, tạm ngắt lại vòng lặp biểu diễn chẳng có gì mới mẻ của hai kẻ này, “Đi về đã, sợ không ai nhìn hai người đấy à?”

“Được thôi, chắc là tôi xuất hiện đột ngột quá, Tào Mộc vốn đầu óc đã không tốt, thấy tôi ở đây, chắc là không phản ứng kịp,” Hồng Kiệt nhìn qua bốn phía, “Cậu ấy chạy đi đâu vậy?”

“Đã đến đầu đường cắt với đường lớn rồi,” Thẩm Đông chỉ về phía đầu đường chính, “Ôi, làm tôi sợ gần chết.”

Trở về nhà rồi, từ lúc vào cửa đến lúc ăn sáng xong, Hồng Kiệt vẫn luôn nhắc nhở Tào Mộc, hi vọng cậu có thể nhớ ra được mình là ai, mà Tào Mộc vẫn chưa hề nhận ra được.

“Xảy ra chuyện gì thế này!” Hồng Kiệt hơi bực bội, “Trước đây có như vậy đâu, lâu vậy rồi mà còn không nhớ ra được!”

Thẩm Đông thật ra cũng có cảm giác giống như vậy, hôm nay Tào Mộc quên mất hắn, khiến hắn rất ngạc nhiên, hắn vẫn nhớ câu Tào Mộc nói lúc ra khỏi cửa.

Kể cả không nhớ ra phải đi mua đồ ăn sáng, tôi vẫn sẽ nhớ được anh ở trên tầng mà.

Dưới cái nhìn của Thẩm Đông, đây là một câu nói rất chắc chắn, nhưng mới chỉ có nửa tiếng, Tào Mộc không chỉ quên mất chuyện phải đi mua đồ ăn sáng, mà đã nhân tiện quên luôn hắn, hơn nữa còn phải mất mấy phút mới nhớ ra được.

“Tào Mộc,” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc, “Cậu sao, sao lại đi về phía bên đó?”

“Phải đó, không phải cậu đi mua đồ ăn sáng à? Đi ngang qua quán ăn sáng cũng không biết à?” Hồng Kiệt ở bên cạnh nói theo, “Cậu làm Thẩm Đông sợ tới mức không nói lắp nữa rồi kìa?”

“Không được nhắc tới nói lắp!” Tào Mộc liếc nhìn cậu ta.

Thẩm Đông không nhịn được ngẫm nghĩ hành vi trước đó của mình, Hồng Kiệt vừa nói như vậy, hắn cũng nghĩ lại, hình như là không nói lắp thật?

Ăn sáng, thu dọn xong, Tào Mộc giục Thẩm Đông đi thủy cung.

Thẩm Đông nhìn Hồng Kiệt: “Cậu đi, đi không?”

“Không đi, còn chẳng có thuyền, một thuyền trưởng không có thuyền, đến thủy cung sẽ tủi thân lắm,” Hồng Kiệt ngồi trên ghế sofa, “Tôi ngủ ở đây được không?”

“Ngủ đi,” Thẩm Đông quay người chuẩn bị ra ngoài liền dừng lại, “Thuyền trưởng, cậu có tiền không?”

“Có,” Hồng Kiệt nằm vật xuống ghế sofa cười với hắn, “Tôi đi máy bay tới đây mà.”

Thẩm Đông ngỡ ngàng, Hồng Kiệt vẫn luôn ở trạng thái điên điên dở dở lại có thể lên máy bay, còn không bị nghi ngờ là không tặc rồi bị bắt đi, cuối cùng còn có thể rời khỏi sân bay đến đồn công an một chuyến hỏi thăm địa chỉ của hai người bọn họ…

Chuyện này, sao lại nghe như thể đang kể chuyện cổ tích thế nhỉ.

“Mới vừa nãy cậu chạy đi đâu, còn chưa nói cho tôi, biết xảy ra chuyện gì đâu?” Thẩm Đông dẫn Tào Mộc đi về hướng đường lớn, định gọi xe tới thẳng đó, tiết kiệm thời gian.

“Không nhớ nữa,” Tào Mộc nhíu mày, “Tôi chẳng nhớ ra được gì cả, không hiểu sao lại ở đó nữa, lúc anh gọi tôi tôi còn không biết mình đang làm gì, quên sạch sành sanh.”

“Nhìn ra được mà,” Thẩm Đông cười, “Sau này…thật sự không thể để cậu ra ngoài, một mình nữa, quá nguy hiểm.”

“Bình thường tôi không như vậy, chỉ có hôm nay không hiểu sao lại,” Tào Mộc vò tóc, trông có vẻ rất rầu rĩ, “Tôi chỉ muốn giúp anh làm vài việc thôi, không muốn chuyện gì cũng phải để anh chạy tới chạy lui.”

“Cậu nói hộ tôi là được rồi.” Thẩm Đông nhìn Tào Mộc, câu nói này khiến hắn có xúc động muốn hôn Tào Mộc một cái giữa đường.

Lúc trở lại căn phòng của mình, Tần Vũ cảm thấy rất uể oải, đã lâu lắm rồi gã không có cảm giác này.

Có lẽ là thức dậy quá sớm, có lẽ là vì điều gì đó khác.

Lúc gã nằm lên giường rồi, điện thoại đầu giường reo lên, gã cầm lên, trong ống nghe vang lên giọng của người giúp việc: “Ngài Tần, giờ ăn sáng sao?”

“Không ăn, tôi ngủ.”

“Vâng.”

Tần Vũ tắt ngọn đèn đầu giường đi, lẳng lặng nằm trên giường, tuy rất mệt mỏi, nhưng gã lại chẳng hề buồn ngủ.

Gã nhìn chằm chằm đèn chùm, trong tai có thể nghe rõ ràng tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường, rất kiên nhẫn đếm từng giây được nửa tiếng đồng hồ, liền cầm viên thuốc ngủ trên đầu giường lên uống.

Gã nhất định phải ngủ được một giấc cho đàng hoàng, hôm nay Lương Phong chắc chắn sẽ tới tìm gã, buổi biểu diễn đã bị trì hoãn ba lần liên tục rồi, gần tới thời hạn một tháng, mấy hội viên đã đóng tiền có lẽ sẽ khiến Lương Phong cảm thấy bực bội.

Một viên thuốc ngủ chỉ có tác dụng khiến Tần Vũ ngủ, cũng không thể khiến gã vẫn ngủ ngay lúc chuông điện thoại reo lên.

Gã mở mắt ra, mười giờ, Lương Phong vẫn như cũ, thích gọi đúng giờ.

“Alo?” Tần Vũ nghe điện thoại, ngồi dậy trên giường.

“Mười phút nữa tôi lên, để cho tôi một tiếng.” Lương Phong nói xong liền dập máy.

Tần Vũ rửa mặt, thay sang bộ quần áo khác, mới vừa châm điếu thuốc, đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Lúc gã đi qua mở cửa liền nhìn đồng hồ, vừa đúng mười phút.

“Hôm nay cậu đi ra ngoài à?” Lương Phong vừa vào phòng đã hỏi.

“Đúng,” Tần Vũ cười, “Sao vậy, tôi không thể ra ngoài à?”

“Đi đâu vậy.” Lương Phong ngồi xuống sofa, trên mặt chẳng có cảm xúc gì, không nhìn ra được tâm trạng ra sao.

“Đi dạo.”

“Cậu từ sáng tới tối, hai, ba giờ mới ngủ, năm giờ sáng đã ra ngoài đi dạo?” Lương Phong nhíu mày, trong giọng nói rõ ràng mang theo tâm trạng không vui.

“Nói vào chuyện chính đi.” Tần Vũ không trả lời thẳng câu hỏi đó, ngồi xuống ghế sofa đối diện ông ta.

Lương Phong và gã nhìn nhau vài giây, đột nhiên nở nụ cười: “Tần Vũ, đừng tự coi mình là chúa trời.”

“Tôi đã muốn nói câu này với ông từ lâu rồi,” Tần Vũ cũng cười, “Đừng cho rằng mình có thể khống chế tất cả.”

Câu trả lời này, hiển nhiên đã khiến Lương Phong nổi giận, khóe miệng ông ta giật một cái, qua rất lâu mới chậm rãi mở miệng: “Rút cuộc cậu định làm gì? Giờ mọi chuyện đều rất hoàn hảo, sao cậu lại phải làm cho mọi thứ trở nên phiền toái như vậy!”

“Hoàn hảo?” Tần Vũ đứng lên, đi tới trước mặt ông ta, “Lương tiên sinh, ông muốn kiếm được bao nhiêu tiền mới chịu dừng tay? Tôi mới là người muốn hỏi ông, rút cuộc ông muốn làm gì?”

“Tiền ư? Tôi chẳng có bao nhiêu khát khao với tiền bạc cả, Tần Vũ,” Lương Phong cũng đứng lên, trong ánh mắt đã có lửa giận, “Cậu hiểu rõ tôi chừng nào, cậu hiểu rõ anh trai cậu chừng nào! Cậu cho rằng tôi chỉ đang biểu diễn ảo thuật thần kỳ cho mấy kẻ trả tiền kia thôi sao?”

“Tôi không quan tâm ông nghĩ thế nào, anh tôi nghĩ thế nào!” Nụ cười trên mặt Tần Vũ đã biến mất, “Tôi chỉ biết nếu như hai người còn không dừng tay lại, sẽ chẳng ai có thể dọn nổi đống hỗn loạn này nữa! Một Dư Tiểu Giai thôi đã đủ lắm rồi!”

——————————————————————

2019/06/01: chúc mừng sinh nhật Tam Ca

Artist: 一片脑仁儿

Weibo: https://www.weibo.com/100692769?is_hot=1

Nguyên tác: Giải Dược – Vu Triết

Reposted with permission from artist.



Tết thiếu nhi, chúc luôn cả Tào ba chủi hay ăn chóng lớn, lớn nhanh đến chương 28 cho các chị có heo ăn ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương