Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!
-
Chương 22: Bi kịch (1)
Buổi chiều, Băng Thanh nhận được cuộc điện thoại từ anh họ của mình, Mạnh Vĩ. Khi Thiên Ân vừa đi mua cơm cho mọi người để lát nữa cùng nhau tăng ca trở về, đã thấy mọi người đã vây xung quanh Băng Thanh, ồn ào.Từ trước đến nay, Băng Thanh luôn vui vẻ, lạc quan, tươi cười, lúc nào cũng an ủi, tâm sự cùng mấy anh mấy chị. Lần đầu tiên mọi người thấy "em gái nhỏ" của cả phòng bị như vậy, nhất thời không biết làm sao. Không ai trong họ biết chuyện gì đã xảy ra thì làm sao nghĩ ra cách an ủi, tâm sự cùng cô đây? Thiên Ân rẽ đám đông, đi vào chính giữa. Cảnh tượng trước mắt khiến anh đau nhói. Băng Thanh ngồi đó, đầu gục xuống trước bàn phím vi tính, đôi vai nhỏ nhắn khẽ rung rung, trên tay còn cầm chặt chiếc điện thoại để bên tai, không có vẻ gì là đã xê dịch ít nhiều. Một đồng nghiệp quay sang nói nhỏ với Thiên Ân:
_Giám đốc, em ấy đã như vậy từ năm phút trước rồi. Ai hỏi gì, em ấy cũng không trả lời. Mọi người đều rất lo cho em ấy.
Thiên Ân gật đầu, quay sang nhìn Băng Thanh. Cô có chút xê dịch. Mọi người dường như đều đang nín thở theo dõi nhất cử nhất động của cô. Băng Thanh khẽ cựa mình, đưa tay lên mặt, ngồi thẳng dậy, từ từ bước đến trước mặt Thiên Ân. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, hai tay siết chặt, kìm nén mà lên tiếng:
_Giám đốc, tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày. Hi vọng không ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của công ty.
Thiên Ân nhìn cô trước mặt, trong lòng nhẹ đau nhưng vẫn cố gắng bình thản nói:
_Băng Thanh, cho tôi một lí do đi. Vừa nãy, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Băng Thanh cúi đầu, mím môi không nói, đôi vai càng rung rung. Thiên Ân khẽ thở dài, lay nhẹ vai cô, nhẹ nhàng nói:
_Được rồi, Băng Thanh. Tôi chấp nhận cho cô nghỉ phép. Cô cứ đi đâu đó cho khuây khỏa tinh thần mấy ngày cũng được. Nhưng, khi cô trở lại làm việc, hãy trở lại là Băng Thanh vui vẻ, lạc quan, tài giỏi mà mọi người đều biết, được không?
Băng Thanh ngước mắt nhìn, nghẹn ngào nói "Cảm ơn anh". Thiên Ân nhẹ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, cô cũng chẳng phản kháng gì. Thấy thế, mọi người đều lần lượt đến ôm cô, nhẹ nhàng nói lời an ủi cô. Băng Thanh nhanh chóng ra về, mang theo tâm trạng âm u, ảm đạm như đêm mưa đầy giông bão và sấm sét.
Băng Thanh cầm chặt chiếc vé máy bay vừa mua vội, uể oải lê từng bước đau thương đến chiếc ghế ngồi chờ. Trong lòng cô nóng như lửa đốt. Còn tận một giờ nữa, cô mới bay. Cô ngồi xuống, đặt chiếc túi xách bên cạnh, nhẹ lấy chiếc điện thoại ra, bấm số gọi điện cho Tử Huy mấy lần mà không được. Cô muốn khóc quá, cô muốn được anh ôm vào lòng, muốn được anh vỗ về, dỗ dành, an ủi cô. Những lúc ấy, cô thấy mình an lòng đến lạ. Kể ra, cô và anh không gặp anh cũng gần một tuần rồi, chỉ gọi điện và nhắn tin mỗi sáng và tối. Cô thấy nhớ anh quá! Thì ra, mấy ngày qua, cô đều nhớ anh. Nhớ da diết. Băng Thanh giật mình thảng thốt: Mấy năm không gặp anh, cô luôn che giấu nỗi nhớ nhung của mình, lâu đến nỗi bây giờ đã gặp được anh, được anh yêu, cô cũng không nhận ra cái bí mật của chính mình ấy. Lúc này, cô thật sự khâm phục mình! Cô liền nhắn cho Phượng Nhi một dòng tin: Đừng tìm tớ, tớ sẽ không sao. Phượng Nhi đang có cuộc họp, đến khi đọc được thì cô cũng đã ở trên máy bay rồi. Xong xuôi, cô tắt nguồn điện thoại, cất ngược lại vào túi, cúi đầu kiên nhẫn chờ đợi, thấp thỏm không nguôi.
Khi gần đến thời gian máy bay cất cánh, có hai cô gái dừng bước trước mặt Băng Thanh. Cô ngạc nhiên, đưa mắt nhìn từ đôi chân thon dài của hai người họ lên đến gương mặt đã được điểm sẵn nụ cười đểu giả thì dừng lại. Cô không quan tâm họ, nhưng họ lại rất "quan tâm" cô.
_Ha, Băng Thanh, không ngờ cũng có ngày cô bị bỏ rơi ở nơi đông người như thế này. Sao hả, không phải cô rất giỏi lấy lòng người khác sao?_Quý Tâm kéo chiếc kính đen xuống, khinh khỉnh nhìn cô bằng nửa con mắt.
_Ây da, Quý Tâm à, sao cậu lại nói như vậy? Dù sao người ta cũng từng là BẠN của chúng ta mà. Băng Thanh, hôm nay, cậu có chuyện buồn sao? Nói tớ nghe, tớ sẽ không như đám người kia bỏ mặc cậu như thế này đâu._Vũ Trân giả tạo, khẽ cúi xuống, đặt tay lên đôi tay đang đan chặt vào nhau của Băng Thanh.
Băng Thanh lạnh lùng, tặng cho hai người họ một chữ "Cút" vừa lúc tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên. Băng Thanh đeo lại túi xách, định bỏ đi. Quý Tâm đã dùng tay của mình nắm chặt tóc cô, giật mạnh ra sao. Bất ngờ, Băng Thanh không kịp phản kháng, ngã ngay xuống sàn. Cô loạng choạng đứng dậy, Vũ Trân đã tát một cái vào mặt cô, Quý Tâm nhanh chóng túm được tóc cô lần nữa, ghì chặt hơn, lớn tiếng nói:
_Băng Thanh, bao nhiêu năm rồi cô vẫn phải khiến chúng tôi ghét cô đến tận xương tủy mới được hay sao?
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không ngừng âm thầm giúp đỡ Bảo Trinh và Hạ Thảo tranh đấu với chúng tôi sao? Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không thay đổi bản chất hồ ly tinh của mình hay sao? Nói tôi nghe, mấy năm nay, cô đã dụ dỗ được thêm bao nhiêu người đàn ông rồi?
Băng Thanh nở nụ cười nửa miệng, đáp lời cô ta không chút do dự:
_Cao Vũ Trân, mấy câu này không phải nên để tôi hỏi cô sao? Bản thân cô năng lực yếu kém, vốn dĩ Hạ Thảo và Bảo Trinh là tài năng thực sự, tôi thì giúp được cái gì đây? Cô lúc nào cũng đổ cho người khác như vậy sao? Chà, Cao tiểu thư à, mất mặt lắm đó!
Băng Thanh căn bản không để hai người này vào mắt, nhẹ nhàng gỡ tay Quý Tâm ra khỏi tóc của mình, chỉnh trang lại váy áo, tiếp tục bước đi. Đám đông đã tụ tập từ nãy, xôn xao chỉ trỏ, nhưng cô không để tâm. Cô còn vội chạy lại chuyến bay của mình. Không đi bây giờ, cô sẽ lỡ chuyến bay mất.
Có điều, Băng Thanh mặc kệ hai người đó, nhưng hai người đó lại không hề có ý định mặc kệ cô. Cô vừa cất bước, Vũ Trân đã gạt chân cô, làm cô lại lần nữa ngã xuống đất. Đầu gối cô đập mạnh xuống sàn, đau không chịu được, cô đành gắng đứng dậy nhưng Quý Tâm dùng tay ép vai cô xuống. Băng Thanh vừa đứng dậy được phân nửa, đã bị ngã sóng xoài trên mặt đất. Cô đành nằm yên cho dịu bớt cơn đau. Vũ Trân dường như hả dạ, bĩu môi nhìn cô, cười khẩy một tiếng, rồi cũng Quý Tâm rời đi, không quên để lại ba chữ sỉ nhục cô: "Hồ ly tinh".
Hai người họ đi rồi, Băng Thanh dùng hết sức đứng dậy, cố gắng lê từng bước đến chiếc máy bay của mình. Nhưng, khi cô vừa đến nơi, chiếc máy bay cũng vừa cất cánh. Băng Thanh thẫn thờ đứng nhìn chiếc máy bay từ từ nhỏ dần, đôi tay buông thõng đánh rơi cả vé, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Băng Thanh tuyệt vọng đến cùng cực, hai chân ngã khuỵu xuống nền đất lạnh, vết thương cũ vô tình trở lại, bật cả máu ở hai đầu gối, nhưng cô thấy đau. Cô ngồi đó, hai tay ôm lấy khuôn mặt của mình, bật khóc nức nở...
Vĩ Thành từ đâu đi đến, ôm cô vào lòng. Băng Thanh khẽ đưa mắt nhìn, nhận ra em trai mình, liền vòng tay ôm lấy cậu, tựa vào ngực cậu mà khóc òa lên, tức tưởi nói:" Hức...Vĩ Thành...hức...Không kịp...hức...Vĩ Thành...hức...chị...hức...không kịp rồi...". Vĩ Thành vuốt nhẹ lưng cô, dịu dàng nói với chị của mình:
_Chị, em xin lỗi, em không biết chuyện đó xảy ra với chị ngay lúc này. Em sẽ trả lãi cho họ gấp mười. Chị, không sao, không sao, đi với em. Chúng ta sẽ kịp mà, sẽ kịp. Đi thôi chị.
Băng Thanh nghe thế, liền ngước mắt nhìn cậu, hỏi "Có thật không?", nhận được cái gật đầu chắc nịch của cậu. Cô ngừng khóc, cố dùng sức nâng người đứng lên. Vĩ Thành nhanh nhẹn hơn cô, lập tức bế bổng cô lên, từ từ đi lại chiếc phi cơ riêng đậu gần đó đã chuẩn bị sẵn. Cậu đặt cô ngồi lên chiếc ghế góc trong, giúp cô thắt dây, lấy lại tinh thần cho cô. Xong rồi, cậu bảo phi công hãy bắt đầu. Cậu tự mình băng bó vết thương cho cô, ân cần chăm sóc cô. Người bạn gái ngồi bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ người chị này, nay lại được dịp ghen tỵ vì có được người em trai chu đáo như vậy. Như Nga, tên cô gái, vừa phụ giúp Vĩ Thành băng bó cho chị, vừa không ngừng nói mấy câu an ủi chị. Lát sau, Băng Thanh đã ổn. Mọi người liền im lặng, không nói gì nữa. "Tốt nhất, cứ để chị ấy yên tĩnh một lát"
Vốn dĩ, cậu định cùng đi với cô trên chuyến máy bay vừa nãy. Nhưng đến khi máy bay đã bắt đầu, cô vẫn chưa lên. Lo lắng trong lòng, dặn dò Như Ngan gọi phi cơ riêng đến, cậu lập tức rời khỏi, chạy đi tìm cô đã từ xa thấy một màn kịch tính như vậy. Cậu siết chặt nắm tay mình, ghi nhớ những gì hôm nay hai người họ đã làm với chị của cậu. Bất kì ai, dám làm cho chị cậu khóc, làm chị cậu tổn thương, cậu cũng đều sẽ không để yên cho người đó. Cậu sẽ bảo vệ cho chị của cậu, như chị cậu vẫn làm đối với cậu, kể từ khi cậu còn là một cậu nhóc ăn chơi lêu lổng cho đến khi cậu đã trở thành một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, phong độ, khí chất ngời ngời như bây giờ...
_Giám đốc, em ấy đã như vậy từ năm phút trước rồi. Ai hỏi gì, em ấy cũng không trả lời. Mọi người đều rất lo cho em ấy.
Thiên Ân gật đầu, quay sang nhìn Băng Thanh. Cô có chút xê dịch. Mọi người dường như đều đang nín thở theo dõi nhất cử nhất động của cô. Băng Thanh khẽ cựa mình, đưa tay lên mặt, ngồi thẳng dậy, từ từ bước đến trước mặt Thiên Ân. Cô ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn anh, hai tay siết chặt, kìm nén mà lên tiếng:
_Giám đốc, tôi muốn xin nghỉ phép vài ngày. Hi vọng không ảnh hưởng đến tiến độ làm việc của công ty.
Thiên Ân nhìn cô trước mặt, trong lòng nhẹ đau nhưng vẫn cố gắng bình thản nói:
_Băng Thanh, cho tôi một lí do đi. Vừa nãy, đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Băng Thanh cúi đầu, mím môi không nói, đôi vai càng rung rung. Thiên Ân khẽ thở dài, lay nhẹ vai cô, nhẹ nhàng nói:
_Được rồi, Băng Thanh. Tôi chấp nhận cho cô nghỉ phép. Cô cứ đi đâu đó cho khuây khỏa tinh thần mấy ngày cũng được. Nhưng, khi cô trở lại làm việc, hãy trở lại là Băng Thanh vui vẻ, lạc quan, tài giỏi mà mọi người đều biết, được không?
Băng Thanh ngước mắt nhìn, nghẹn ngào nói "Cảm ơn anh". Thiên Ân nhẹ ôm cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, cô cũng chẳng phản kháng gì. Thấy thế, mọi người đều lần lượt đến ôm cô, nhẹ nhàng nói lời an ủi cô. Băng Thanh nhanh chóng ra về, mang theo tâm trạng âm u, ảm đạm như đêm mưa đầy giông bão và sấm sét.
Băng Thanh cầm chặt chiếc vé máy bay vừa mua vội, uể oải lê từng bước đau thương đến chiếc ghế ngồi chờ. Trong lòng cô nóng như lửa đốt. Còn tận một giờ nữa, cô mới bay. Cô ngồi xuống, đặt chiếc túi xách bên cạnh, nhẹ lấy chiếc điện thoại ra, bấm số gọi điện cho Tử Huy mấy lần mà không được. Cô muốn khóc quá, cô muốn được anh ôm vào lòng, muốn được anh vỗ về, dỗ dành, an ủi cô. Những lúc ấy, cô thấy mình an lòng đến lạ. Kể ra, cô và anh không gặp anh cũng gần một tuần rồi, chỉ gọi điện và nhắn tin mỗi sáng và tối. Cô thấy nhớ anh quá! Thì ra, mấy ngày qua, cô đều nhớ anh. Nhớ da diết. Băng Thanh giật mình thảng thốt: Mấy năm không gặp anh, cô luôn che giấu nỗi nhớ nhung của mình, lâu đến nỗi bây giờ đã gặp được anh, được anh yêu, cô cũng không nhận ra cái bí mật của chính mình ấy. Lúc này, cô thật sự khâm phục mình! Cô liền nhắn cho Phượng Nhi một dòng tin: Đừng tìm tớ, tớ sẽ không sao. Phượng Nhi đang có cuộc họp, đến khi đọc được thì cô cũng đã ở trên máy bay rồi. Xong xuôi, cô tắt nguồn điện thoại, cất ngược lại vào túi, cúi đầu kiên nhẫn chờ đợi, thấp thỏm không nguôi.
Khi gần đến thời gian máy bay cất cánh, có hai cô gái dừng bước trước mặt Băng Thanh. Cô ngạc nhiên, đưa mắt nhìn từ đôi chân thon dài của hai người họ lên đến gương mặt đã được điểm sẵn nụ cười đểu giả thì dừng lại. Cô không quan tâm họ, nhưng họ lại rất "quan tâm" cô.
_Ha, Băng Thanh, không ngờ cũng có ngày cô bị bỏ rơi ở nơi đông người như thế này. Sao hả, không phải cô rất giỏi lấy lòng người khác sao?_Quý Tâm kéo chiếc kính đen xuống, khinh khỉnh nhìn cô bằng nửa con mắt.
_Ây da, Quý Tâm à, sao cậu lại nói như vậy? Dù sao người ta cũng từng là BẠN của chúng ta mà. Băng Thanh, hôm nay, cậu có chuyện buồn sao? Nói tớ nghe, tớ sẽ không như đám người kia bỏ mặc cậu như thế này đâu._Vũ Trân giả tạo, khẽ cúi xuống, đặt tay lên đôi tay đang đan chặt vào nhau của Băng Thanh.
Băng Thanh lạnh lùng, tặng cho hai người họ một chữ "Cút" vừa lúc tiếng loa thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh vang lên. Băng Thanh đeo lại túi xách, định bỏ đi. Quý Tâm đã dùng tay của mình nắm chặt tóc cô, giật mạnh ra sao. Bất ngờ, Băng Thanh không kịp phản kháng, ngã ngay xuống sàn. Cô loạng choạng đứng dậy, Vũ Trân đã tát một cái vào mặt cô, Quý Tâm nhanh chóng túm được tóc cô lần nữa, ghì chặt hơn, lớn tiếng nói:
_Băng Thanh, bao nhiêu năm rồi cô vẫn phải khiến chúng tôi ghét cô đến tận xương tủy mới được hay sao?
Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không ngừng âm thầm giúp đỡ Bảo Trinh và Hạ Thảo tranh đấu với chúng tôi sao? Bao nhiêu năm rồi, cô vẫn không thay đổi bản chất hồ ly tinh của mình hay sao? Nói tôi nghe, mấy năm nay, cô đã dụ dỗ được thêm bao nhiêu người đàn ông rồi?
Băng Thanh nở nụ cười nửa miệng, đáp lời cô ta không chút do dự:
_Cao Vũ Trân, mấy câu này không phải nên để tôi hỏi cô sao? Bản thân cô năng lực yếu kém, vốn dĩ Hạ Thảo và Bảo Trinh là tài năng thực sự, tôi thì giúp được cái gì đây? Cô lúc nào cũng đổ cho người khác như vậy sao? Chà, Cao tiểu thư à, mất mặt lắm đó!
Băng Thanh căn bản không để hai người này vào mắt, nhẹ nhàng gỡ tay Quý Tâm ra khỏi tóc của mình, chỉnh trang lại váy áo, tiếp tục bước đi. Đám đông đã tụ tập từ nãy, xôn xao chỉ trỏ, nhưng cô không để tâm. Cô còn vội chạy lại chuyến bay của mình. Không đi bây giờ, cô sẽ lỡ chuyến bay mất.
Có điều, Băng Thanh mặc kệ hai người đó, nhưng hai người đó lại không hề có ý định mặc kệ cô. Cô vừa cất bước, Vũ Trân đã gạt chân cô, làm cô lại lần nữa ngã xuống đất. Đầu gối cô đập mạnh xuống sàn, đau không chịu được, cô đành gắng đứng dậy nhưng Quý Tâm dùng tay ép vai cô xuống. Băng Thanh vừa đứng dậy được phân nửa, đã bị ngã sóng xoài trên mặt đất. Cô đành nằm yên cho dịu bớt cơn đau. Vũ Trân dường như hả dạ, bĩu môi nhìn cô, cười khẩy một tiếng, rồi cũng Quý Tâm rời đi, không quên để lại ba chữ sỉ nhục cô: "Hồ ly tinh".
Hai người họ đi rồi, Băng Thanh dùng hết sức đứng dậy, cố gắng lê từng bước đến chiếc máy bay của mình. Nhưng, khi cô vừa đến nơi, chiếc máy bay cũng vừa cất cánh. Băng Thanh thẫn thờ đứng nhìn chiếc máy bay từ từ nhỏ dần, đôi tay buông thõng đánh rơi cả vé, đôi mắt vô hồn nhìn xa xăm. Băng Thanh tuyệt vọng đến cùng cực, hai chân ngã khuỵu xuống nền đất lạnh, vết thương cũ vô tình trở lại, bật cả máu ở hai đầu gối, nhưng cô thấy đau. Cô ngồi đó, hai tay ôm lấy khuôn mặt của mình, bật khóc nức nở...
Vĩ Thành từ đâu đi đến, ôm cô vào lòng. Băng Thanh khẽ đưa mắt nhìn, nhận ra em trai mình, liền vòng tay ôm lấy cậu, tựa vào ngực cậu mà khóc òa lên, tức tưởi nói:" Hức...Vĩ Thành...hức...Không kịp...hức...Vĩ Thành...hức...chị...hức...không kịp rồi...". Vĩ Thành vuốt nhẹ lưng cô, dịu dàng nói với chị của mình:
_Chị, em xin lỗi, em không biết chuyện đó xảy ra với chị ngay lúc này. Em sẽ trả lãi cho họ gấp mười. Chị, không sao, không sao, đi với em. Chúng ta sẽ kịp mà, sẽ kịp. Đi thôi chị.
Băng Thanh nghe thế, liền ngước mắt nhìn cậu, hỏi "Có thật không?", nhận được cái gật đầu chắc nịch của cậu. Cô ngừng khóc, cố dùng sức nâng người đứng lên. Vĩ Thành nhanh nhẹn hơn cô, lập tức bế bổng cô lên, từ từ đi lại chiếc phi cơ riêng đậu gần đó đã chuẩn bị sẵn. Cậu đặt cô ngồi lên chiếc ghế góc trong, giúp cô thắt dây, lấy lại tinh thần cho cô. Xong rồi, cậu bảo phi công hãy bắt đầu. Cậu tự mình băng bó vết thương cho cô, ân cần chăm sóc cô. Người bạn gái ngồi bên cạnh vô cùng ngưỡng mộ người chị này, nay lại được dịp ghen tỵ vì có được người em trai chu đáo như vậy. Như Nga, tên cô gái, vừa phụ giúp Vĩ Thành băng bó cho chị, vừa không ngừng nói mấy câu an ủi chị. Lát sau, Băng Thanh đã ổn. Mọi người liền im lặng, không nói gì nữa. "Tốt nhất, cứ để chị ấy yên tĩnh một lát"
Vốn dĩ, cậu định cùng đi với cô trên chuyến máy bay vừa nãy. Nhưng đến khi máy bay đã bắt đầu, cô vẫn chưa lên. Lo lắng trong lòng, dặn dò Như Ngan gọi phi cơ riêng đến, cậu lập tức rời khỏi, chạy đi tìm cô đã từ xa thấy một màn kịch tính như vậy. Cậu siết chặt nắm tay mình, ghi nhớ những gì hôm nay hai người họ đã làm với chị của cậu. Bất kì ai, dám làm cho chị cậu khóc, làm chị cậu tổn thương, cậu cũng đều sẽ không để yên cho người đó. Cậu sẽ bảo vệ cho chị của cậu, như chị cậu vẫn làm đối với cậu, kể từ khi cậu còn là một cậu nhóc ăn chơi lêu lổng cho đến khi cậu đã trở thành một người đàn ông thành đạt, lịch lãm, phong độ, khí chất ngời ngời như bây giờ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook