Cả Đời Này Anh Sẽ Cưng Chiều Em!!!
-
Chương 11: Gặp lại anh
Ngày 30-6.. Trong lễ đường, hai cặp đôi vừa chấm dứt lời tuyên thệ dưới Chúa của mình. Từ nay, họ đã là vợ chồng. Phía dưới, quan khách đứng dậy vỗ tay đồng loạt, có người cảm động đến rơi nước mắt. Khung cảnh bây giờ có thể nói là xa hoa. Hôn lễ của 2 vị Chủ tịch nổi tiếng trong thương trường cơ mà, sao có thể đơn giản được. Dọc lối đi, hoa bách hợp cùng hoa lily đang tỏa hương thơm ngát cả lễ đường. Váy cưới của Phượng Nhi và Tuyết vy cũng được may theo thiết kế của Phượng Nhi, kiểu dáng vô cùng tinh xảo, rất hợp với tính cách của mỗi người.Hôm nay, họ chính là những người đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên thế gian này....
Tử Huy đứng lặng người trước Chúa, anh đang mong điều gì? Lát nữa thôi, anh sẽ gặp lại người con gái anh yêu, cô gái khiến anh ngày đêm nhớ nhung, ngày đêm lo lắng. Nhưng sao trong anh khó chịu đến thế. Nôn nao? Lo lắng? Hay sợ hãi? Anh sợ cái gì? Sợ cô nói:" Em không còn yêu anh nữa?"? Hay anh sợ nhìn thấy cô nắm tay chàng trai nào đó, bước đến trước mặt anh, nở nụ cười hạnh phúc, mong anh chúc phúc cho cô? Nếu chuyện đó xảy ra, anh có thể làm gì? Dẫu sao, anh cũng thật lòng mong, thật tâm muốn, Băng Thanh được hạnh phúc. Anh nhắm mắt, đưa tay lên trước ngực, khẽ thì thầm: "Cầu Chúa phù hộ cô ấy bình an, hạnh phúc."...
Băng Thanh dừng lại trước cửa nhà hàng. Cô đang do dự. Có nên vào không? Cô rất muốn gặp anh nhưng lại sợ thấy anh đang hạnh phúc. Nhưng mà, cô đax hứa với Phượng Nhi và Tuyết Vy rồi, không vào không được. Băng Thanh chỉnh trang lại váy áo, hít một hơi thật mạnh, thong thả bước vào. Băng Thanh bước vào, cảm thấy hơi ngột ngạt, nhìn xung quanh mới hay mọi người đang nhìn mình. Những ánh mắt đó thoáng chốc làm cô sợ hãi, tủi thân. Cô nhìn xung quanh rồi nhìn lại mình, cô hiểu rồi. Là họ đang khinh bỉ cô. Xung quanh cô, từng nhóm người thượng lưu, trên người áo quần đắt tiền, trang sức quý giá, đang cùng nhau chỉ trỏ về phía cô, cười khinh bỉ. Cô, không phải không có khả năng mặc giống bọn họ, chẳng qua là cô vốn không thích cầu kì, nên hôm nay chỉ mặc có chiếc váy màu đỏ rượu,lệch một bên vai, thiết kế đơn giản, nhưng lại được dệt từ tơ tằm cao cấp, tôn lên bờ vai trắng nõn và cái cổ cao quyến rũ của cô. Chiếc váy này là thằng em quý hóa của cô, Vĩ Thành, đặt nhà thiết kế may cho cô. Nhìn qua, khó ai biết được giá trị thật sự của nó. Tử Huy, từ lúc cô bước vào, anh đã đứng ngây người ra, tay cầm ly rượu suýt chút nữa buông rơi. Cô, lúc nào cũng có thể làm cho anh động lòng.
_Các vị, hôm nay tôi tới đây chỉ để chúc phúc cho bạn của mình, không phải khoe khoang váy áo, mong mọi người ngưng cái trò trêu chọc đó đi._Băng Thanh lại trơr nên lạnh lùng và tức giận với người lạ nữa rồi.
Tử Huy đứng lặng im trong góc phòng nhìn cô. Cô, 6 năm sau đã trưởng thành rất nhiều rồi. Nhưng mà, có nhìn thế nào, anh cũng không thể tin cô chưa có người yêu được. Dù cho lòng anh có mong điều ấy đừng có xảy ra.
Băng Thanh nói xong, liền đi đến chiếc bàn Phượng Nhi đã nói với cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đang tìm ai? Câu trả lời đã rõ. Chợt, cô dừng mắt tại góc tối của căn phòng, nơi ánh sáng của đèn hoa chiếu tới rất ít. Tại đó, một nam nhân tây trang lịch lãm, khí phách hơn người, đứng dựa vào tương, âu yếm nhìn cô. Băng Thanh, có bau lâu cô vẫn nhận ra ánh mắt ấy. Ánh mắt dịu dàng, trìu mến khiến cô cứ mải mê ngắm nhìn, chìm đắm trong những cơn mê về người ấy. Nhưng rẩt nhanh, cô cụp mắt xuống, chắc đôi mắt đã thuộc về ai mất rồi. Tử Huy thoáng chút bàng hoàng, đôi mắt cụp xuống kia là sao? Là cô ngượng ngùng khi đối mặt với anh? Hay là cô không muốn nhìn thấy tình cũ khi đang bên tình mới? Trong anh, bây giờ mọi thứ đều thật rối rắm, trở nên vô nghĩa hết rồi...
Sau nhiều màn chào hỏi các vị quan khách, cô dâu chú rể cũng quay về bàn của mình. Bốn người nhanh chóng đi về chiếc bàn Băng Thanh đang ngồi. Theo sau, một cô gái trẻ trung, năng động trong chiếc váy màu vàng chanh xinh đẹp vô cùng. Xem chừng cô ấy nhỏ hơn Băng Thanh một tuổi.
_Băng Thanh, cậu tới rồi. Tớ còn tưởng cậu ngại mà không tới đấy._Phượng Nhi nhìn cô, dịu dàng nói, mang hàm ý rõ ràng là trêu chọc.
_Cậu đừng chọc Băng Thanh của tớ._Tuyết Vy chạy lại ôm cổ Băng Thanh, khẽ dụi đầu vào cổ cô_Băng Thanh, đừng nghe lời Phượng Nhi, cậu ấy là người xấu. Hôm qua, cậu ấy bắt tớ phải tập đi giày cao gót. Cậu xem, chân tớ đỏ rồi này.
Băng Thanh nghe xong, chỉ biết cười trừ, xoay lại cốc nhẹ vào đầu Tuyết Vy một cái.
_Cậu đó, kết hôn rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo với tớ cơ à? Bỏ tớ ra, tớ chưa muốn bị Tống Chủ tịch ám sát đâu nha. Còn nữa, tớ là của cậu khi nào?_Càng nói, giọng Băng Thanh càng lên cao, gần như hét tới nơi rồi.
Tuyết Vy nhanh chóng buông tha cho cô, cười hì hì, chạy lại ôm lấy cổ của Hàn Lâm, hôn một cái, làm ai cũng bật cười vì thái độ trẻ con của cô nàng.
_Trẻ con_Phượng Nhi và Băng Thanh đồng thanh.
_À, quên nữa, Băng Thanh, đây là Tuệ Liên, em gái của bọn anh._ Huy Phong nói.
Hai người lần đầu gặp mặt, chào hỏi, rồi cùng nhau ngồi xuống nói chuyện vô cùng thân thiết. Trông vào chiếc bàn của họ, người ta nghĩ ngay đến những anh chị em trong một gia đình đang ngồi nói chuyện với nhau.Không khí thât ấm áp. Nhưng mà, đôi mắt của Băng Thanh, vẫn không thể tự chủ được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về chiếc bàn gần góc phòng, ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Tử Huy đứng lặng người trước Chúa, anh đang mong điều gì? Lát nữa thôi, anh sẽ gặp lại người con gái anh yêu, cô gái khiến anh ngày đêm nhớ nhung, ngày đêm lo lắng. Nhưng sao trong anh khó chịu đến thế. Nôn nao? Lo lắng? Hay sợ hãi? Anh sợ cái gì? Sợ cô nói:" Em không còn yêu anh nữa?"? Hay anh sợ nhìn thấy cô nắm tay chàng trai nào đó, bước đến trước mặt anh, nở nụ cười hạnh phúc, mong anh chúc phúc cho cô? Nếu chuyện đó xảy ra, anh có thể làm gì? Dẫu sao, anh cũng thật lòng mong, thật tâm muốn, Băng Thanh được hạnh phúc. Anh nhắm mắt, đưa tay lên trước ngực, khẽ thì thầm: "Cầu Chúa phù hộ cô ấy bình an, hạnh phúc."...
Băng Thanh dừng lại trước cửa nhà hàng. Cô đang do dự. Có nên vào không? Cô rất muốn gặp anh nhưng lại sợ thấy anh đang hạnh phúc. Nhưng mà, cô đax hứa với Phượng Nhi và Tuyết Vy rồi, không vào không được. Băng Thanh chỉnh trang lại váy áo, hít một hơi thật mạnh, thong thả bước vào. Băng Thanh bước vào, cảm thấy hơi ngột ngạt, nhìn xung quanh mới hay mọi người đang nhìn mình. Những ánh mắt đó thoáng chốc làm cô sợ hãi, tủi thân. Cô nhìn xung quanh rồi nhìn lại mình, cô hiểu rồi. Là họ đang khinh bỉ cô. Xung quanh cô, từng nhóm người thượng lưu, trên người áo quần đắt tiền, trang sức quý giá, đang cùng nhau chỉ trỏ về phía cô, cười khinh bỉ. Cô, không phải không có khả năng mặc giống bọn họ, chẳng qua là cô vốn không thích cầu kì, nên hôm nay chỉ mặc có chiếc váy màu đỏ rượu,lệch một bên vai, thiết kế đơn giản, nhưng lại được dệt từ tơ tằm cao cấp, tôn lên bờ vai trắng nõn và cái cổ cao quyến rũ của cô. Chiếc váy này là thằng em quý hóa của cô, Vĩ Thành, đặt nhà thiết kế may cho cô. Nhìn qua, khó ai biết được giá trị thật sự của nó. Tử Huy, từ lúc cô bước vào, anh đã đứng ngây người ra, tay cầm ly rượu suýt chút nữa buông rơi. Cô, lúc nào cũng có thể làm cho anh động lòng.
_Các vị, hôm nay tôi tới đây chỉ để chúc phúc cho bạn của mình, không phải khoe khoang váy áo, mong mọi người ngưng cái trò trêu chọc đó đi._Băng Thanh lại trơr nên lạnh lùng và tức giận với người lạ nữa rồi.
Tử Huy đứng lặng im trong góc phòng nhìn cô. Cô, 6 năm sau đã trưởng thành rất nhiều rồi. Nhưng mà, có nhìn thế nào, anh cũng không thể tin cô chưa có người yêu được. Dù cho lòng anh có mong điều ấy đừng có xảy ra.
Băng Thanh nói xong, liền đi đến chiếc bàn Phượng Nhi đã nói với cô, nhẹ nhàng ngồi xuống, rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô đang tìm ai? Câu trả lời đã rõ. Chợt, cô dừng mắt tại góc tối của căn phòng, nơi ánh sáng của đèn hoa chiếu tới rất ít. Tại đó, một nam nhân tây trang lịch lãm, khí phách hơn người, đứng dựa vào tương, âu yếm nhìn cô. Băng Thanh, có bau lâu cô vẫn nhận ra ánh mắt ấy. Ánh mắt dịu dàng, trìu mến khiến cô cứ mải mê ngắm nhìn, chìm đắm trong những cơn mê về người ấy. Nhưng rẩt nhanh, cô cụp mắt xuống, chắc đôi mắt đã thuộc về ai mất rồi. Tử Huy thoáng chút bàng hoàng, đôi mắt cụp xuống kia là sao? Là cô ngượng ngùng khi đối mặt với anh? Hay là cô không muốn nhìn thấy tình cũ khi đang bên tình mới? Trong anh, bây giờ mọi thứ đều thật rối rắm, trở nên vô nghĩa hết rồi...
Sau nhiều màn chào hỏi các vị quan khách, cô dâu chú rể cũng quay về bàn của mình. Bốn người nhanh chóng đi về chiếc bàn Băng Thanh đang ngồi. Theo sau, một cô gái trẻ trung, năng động trong chiếc váy màu vàng chanh xinh đẹp vô cùng. Xem chừng cô ấy nhỏ hơn Băng Thanh một tuổi.
_Băng Thanh, cậu tới rồi. Tớ còn tưởng cậu ngại mà không tới đấy._Phượng Nhi nhìn cô, dịu dàng nói, mang hàm ý rõ ràng là trêu chọc.
_Cậu đừng chọc Băng Thanh của tớ._Tuyết Vy chạy lại ôm cổ Băng Thanh, khẽ dụi đầu vào cổ cô_Băng Thanh, đừng nghe lời Phượng Nhi, cậu ấy là người xấu. Hôm qua, cậu ấy bắt tớ phải tập đi giày cao gót. Cậu xem, chân tớ đỏ rồi này.
Băng Thanh nghe xong, chỉ biết cười trừ, xoay lại cốc nhẹ vào đầu Tuyết Vy một cái.
_Cậu đó, kết hôn rồi mà vẫn còn nhõng nhẽo với tớ cơ à? Bỏ tớ ra, tớ chưa muốn bị Tống Chủ tịch ám sát đâu nha. Còn nữa, tớ là của cậu khi nào?_Càng nói, giọng Băng Thanh càng lên cao, gần như hét tới nơi rồi.
Tuyết Vy nhanh chóng buông tha cho cô, cười hì hì, chạy lại ôm lấy cổ của Hàn Lâm, hôn một cái, làm ai cũng bật cười vì thái độ trẻ con của cô nàng.
_Trẻ con_Phượng Nhi và Băng Thanh đồng thanh.
_À, quên nữa, Băng Thanh, đây là Tuệ Liên, em gái của bọn anh._ Huy Phong nói.
Hai người lần đầu gặp mặt, chào hỏi, rồi cùng nhau ngồi xuống nói chuyện vô cùng thân thiết. Trông vào chiếc bàn của họ, người ta nghĩ ngay đến những anh chị em trong một gia đình đang ngồi nói chuyện với nhau.Không khí thât ấm áp. Nhưng mà, đôi mắt của Băng Thanh, vẫn không thể tự chủ được, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về chiếc bàn gần góc phòng, ngắm nhìn người đàn ông anh tuấn trong chốc lát, rồi lại nhanh chóng dời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook