Cả Đời Không Quên
-
Chương 6: Có trả được không?
Điều khiến Cố An Mạt không thể ngờ là, muốn tìm gặp người tên Liên Hách Duy này lại khó khăn như vậy.
Số điện thoại lấy từ chỗ bạn trai của Vưu Tư Linh tuyệt nhiên không thể liên lạc, căn cứ theo kinh nghiệm, cô biết số của mình đã bị liệt vào danh sách hạn chế.
Cô đành tìm tới văn phòng tư vấn giáo dục lần trước, nhưng khi cô nói lý do mình đến đây, lại được lễ tân thông báo rằng nếu không hẹn trước thì sẽ không thể gặp tổng giám đốc của họ.
Cố An Mạt gần như muốn khóc, "Thật sự không thể giúp tôi sao? Tôi đúng là có việc gấp cần tìm anh ấy."
"Rất xin lỗi cô, người nói muốn gặp tổng giám đốc mỗi ngày nhiều vô kể, đây là công việc của tôi, mong cô thông cảm." Cô gái lễ tân có phần khó xử, nếu đồng ý cho cô ấy vào, phỏng chừng công việc của mình cũng không giữ nổi.
Chiêm Thanh Thanh cầm tài liệu vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy Cố An Mạt, chẳng hiểu vì sao, cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu đó. Vì thế tiến tới hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Chị Thanh Thanh, cô ấy nói muốn tìm Liên tổng, nhưng không hẹn trước." Cô gái lễ tân nhìn thấy thư ký tổng giám đốc lập tức đứng lên, cung kính trả lời.
"Xin chào, tôi là Chiêm Thanh Thanh, thư ký của Liên tổng. Nếu cô không ngại, chi bằng qua tiệm cà phê của chúng tôi, để tôi xem xem có thể sắp xếp cho cô gặp tổng giám đốc được không." Chiêm Thanh Thanh tự ý quyết định.
Dựa vào trực giác nhiều năm làm thư ký, cô cảm thấy cô gái này có chút... đặc biệt. Trên phương diện tình cảm, từ trước đến giờ Liên Hách Duy luôn tận lực cách ly, đừng nói phụ nữ tìm tới cửa, ngay cả một cuộc điện thoại của phái nữ cô cũng chưa từng nhận được.
Cô ấy liều lĩnh tìm đến tận đây, có lẽ đã là quyết định trong tình thế cấp bách. Được rồi, ai bảo Chiêm Thanh Thanh cô là một thư ký tận tâm chứ? Chuyện này có liên quan tới hạnh phúc của ông chủ cô đó!
Thật ra thời gian Liên Hách Duy làm việc ở tổ chức tư vấn giáo dục không nhiều, nhưng vô cùng đúng lúc, hôm nay anh lại ở đây. Ngay khi anh đang chơi trò chơi trong một văn phòng còn lớn hơn cả phòng khách, Chiêm Thanh Thanh đến gõ cửa.
"... Chiêm tiểu thư, cô có thể đừng làm mất hứng như vậy không?" Liên Hách Duy bỏ cần điều khiển trò chơi xuống, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn người đứng trước cửa.
"Nếu ngày nào đó Xích Thiên giải thể tôi tuyệt đối không ngạc nhiên." Chiêm Thanh Thanh nhún vai, dễ nhận thấy ông chủ của cô đã tập thành thói quen chơi trò chơi trong giờ làm việc.
"Vậy cô có thể làm những điều cô muốn, về nhà sớm và kết hôn." Liên Hách Duy ngả xuống sô-pha cười ha ha, dám nói chuyện với anh như thế đoán chừng cũng chỉ có cô thư ký này của anh.
"... Đàn ông không đáng tin." Ánh mắt Chiêm Thanh Thanh có chút buồn bã, nhớ tới đoạn tình cảm mười năm đã kết thúc, cô vẫn thấy đau lòng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lấy lại tinh thần, "À nói tiếp, gần đây anh có nợ phong lưu gì phải không? Muốn tôi xử lý giúp anh không?"
"Hả?" Liên Hách Duy nhíu mày, nợ phong lưu? Anh còn cho rằng mình nghe nhầm, cái quái quỷ gì vậy!
"Không có ư? Ừm... Vị Cố tiểu thư, anh quen không?" Chiêm Thanh Thanh nhìn nét mặt anh lập tức khẳng định đó không phải là nợ phong lưu, vì thế cẩn thận dò hỏi.
"Cố?" Liên Hách Duy đang ngồi trên sô-pha đứng bật dậy, "Cố An Mạt?"
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Liên Hách Duy đã uống hai tách cà phê, mà cốc hồng trà trước mặt Cố An Mạt vẫn còn nguyên, anh hất hất cằm, ý bảo cô uống cốc hồng trà trước mặt.
"Uh..." Tiếp nhận ý anh, Cố An Mạt mất tự nhiên cầm lấy chén trà, không hiểu vì sao, mỗi lần gặp anh, cô đều lúng ta lúng túng như vậy. "Chuyện này... Liệu cậu có thể..." Cô và Liên Hách Duy không quen thân, muốn mở miệng nhờ anh giúp đỡ, quả thực rất khó.
"Cậu với Trịnh Nhạc chia tay?" Anh ngắt lời cô, nếu là tin tức này, anh lại vô cùng thích nghe.
"Hả? Không không..." Cố An Mạt vội vàng lắc đầu, thấy khó hiểu với câu hỏi của anh. Mà... Nếu thật có chuyện đó cô cũng sẽ không đến tìm anh.
"Ờ." Chẳng có gì hay để nói. Liên Hách Duy mất hứng buông tách cà phê trong tay, ánh mắt và biểu cảm đều hờ hững.
"... Liên Hách Duy, tôi biết yêu cầu của tôi rất đường đột, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu... có thể giúp tôi một việc không?" Cố An Mạt dẹp bỏ tự trọng, dứt khoát nói một lèo lý do cô đến đây.
Giọng điệu như cầu xin của cô khiến Liên Hách Duy trở nên nghiêm túc, gật đầu bảo, "Cậu nói đi."
Cố An Mạt kể lại toàn bộ sự việc không sót chi tiết nào, nói xong cô mới dám ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn trầm mặc ngồi đối diện.
Chỉ thấy Liên Hách Duy nhíu mày, nghĩ ngợi hồi lâu mới lên tiếng: "Trịnh Nhạc biết chuyện này không?"
"... Chưa biết, tôi cũng không mong anh ấy biết." Cố An Mạt không nói rõ nguyên nhân, nhưng Liên Hách Duy sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô, "Vậy nên, cậu hy vọng tôi giúp như thế nào?"
"Tôi muốn... vay tiền... Đây là cách cuối cùng." Giọng điệu và biểu cảm của Cố An Mạt đều rất nghiêm trọng, không tới nước này cô tuyệt đối sẽ không tìm đến anh.
"Cho tôi chút thời gian." Theo anh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì rất đơn giản.
"... Dĩ nhiên rồi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu!" Cô tỏ vẻ hiểu ý gật đầu cảm ơn, dù sao một khoản tiền lớn như vậy, không phải nói mượn là có thể mượn.
"Cố An Mạt," Liên Hách Duy đứng lên, từ trêncao nhìn xuống cô, trong con ngươi đen tuyền chứa ý cười tà mị, "Cậu nợtôi, cậu xác định mình có thể trả được?"
Số điện thoại lấy từ chỗ bạn trai của Vưu Tư Linh tuyệt nhiên không thể liên lạc, căn cứ theo kinh nghiệm, cô biết số của mình đã bị liệt vào danh sách hạn chế.
Cô đành tìm tới văn phòng tư vấn giáo dục lần trước, nhưng khi cô nói lý do mình đến đây, lại được lễ tân thông báo rằng nếu không hẹn trước thì sẽ không thể gặp tổng giám đốc của họ.
Cố An Mạt gần như muốn khóc, "Thật sự không thể giúp tôi sao? Tôi đúng là có việc gấp cần tìm anh ấy."
"Rất xin lỗi cô, người nói muốn gặp tổng giám đốc mỗi ngày nhiều vô kể, đây là công việc của tôi, mong cô thông cảm." Cô gái lễ tân có phần khó xử, nếu đồng ý cho cô ấy vào, phỏng chừng công việc của mình cũng không giữ nổi.
Chiêm Thanh Thanh cầm tài liệu vừa lúc đi ngang qua nhìn thấy Cố An Mạt, chẳng hiểu vì sao, cảm thấy hình như đã gặp cô ở đâu đó. Vì thế tiến tới hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
"Chị Thanh Thanh, cô ấy nói muốn tìm Liên tổng, nhưng không hẹn trước." Cô gái lễ tân nhìn thấy thư ký tổng giám đốc lập tức đứng lên, cung kính trả lời.
"Xin chào, tôi là Chiêm Thanh Thanh, thư ký của Liên tổng. Nếu cô không ngại, chi bằng qua tiệm cà phê của chúng tôi, để tôi xem xem có thể sắp xếp cho cô gặp tổng giám đốc được không." Chiêm Thanh Thanh tự ý quyết định.
Dựa vào trực giác nhiều năm làm thư ký, cô cảm thấy cô gái này có chút... đặc biệt. Trên phương diện tình cảm, từ trước đến giờ Liên Hách Duy luôn tận lực cách ly, đừng nói phụ nữ tìm tới cửa, ngay cả một cuộc điện thoại của phái nữ cô cũng chưa từng nhận được.
Cô ấy liều lĩnh tìm đến tận đây, có lẽ đã là quyết định trong tình thế cấp bách. Được rồi, ai bảo Chiêm Thanh Thanh cô là một thư ký tận tâm chứ? Chuyện này có liên quan tới hạnh phúc của ông chủ cô đó!
Thật ra thời gian Liên Hách Duy làm việc ở tổ chức tư vấn giáo dục không nhiều, nhưng vô cùng đúng lúc, hôm nay anh lại ở đây. Ngay khi anh đang chơi trò chơi trong một văn phòng còn lớn hơn cả phòng khách, Chiêm Thanh Thanh đến gõ cửa.
"... Chiêm tiểu thư, cô có thể đừng làm mất hứng như vậy không?" Liên Hách Duy bỏ cần điều khiển trò chơi xuống, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn người đứng trước cửa.
"Nếu ngày nào đó Xích Thiên giải thể tôi tuyệt đối không ngạc nhiên." Chiêm Thanh Thanh nhún vai, dễ nhận thấy ông chủ của cô đã tập thành thói quen chơi trò chơi trong giờ làm việc.
"Vậy cô có thể làm những điều cô muốn, về nhà sớm và kết hôn." Liên Hách Duy ngả xuống sô-pha cười ha ha, dám nói chuyện với anh như thế đoán chừng cũng chỉ có cô thư ký này của anh.
"... Đàn ông không đáng tin." Ánh mắt Chiêm Thanh Thanh có chút buồn bã, nhớ tới đoạn tình cảm mười năm đã kết thúc, cô vẫn thấy đau lòng. Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô lấy lại tinh thần, "À nói tiếp, gần đây anh có nợ phong lưu gì phải không? Muốn tôi xử lý giúp anh không?"
"Hả?" Liên Hách Duy nhíu mày, nợ phong lưu? Anh còn cho rằng mình nghe nhầm, cái quái quỷ gì vậy!
"Không có ư? Ừm... Vị Cố tiểu thư, anh quen không?" Chiêm Thanh Thanh nhìn nét mặt anh lập tức khẳng định đó không phải là nợ phong lưu, vì thế cẩn thận dò hỏi.
"Cố?" Liên Hách Duy đang ngồi trên sô-pha đứng bật dậy, "Cố An Mạt?"
"Cậu tìm tôi có việc gì?" Liên Hách Duy đã uống hai tách cà phê, mà cốc hồng trà trước mặt Cố An Mạt vẫn còn nguyên, anh hất hất cằm, ý bảo cô uống cốc hồng trà trước mặt.
"Uh..." Tiếp nhận ý anh, Cố An Mạt mất tự nhiên cầm lấy chén trà, không hiểu vì sao, mỗi lần gặp anh, cô đều lúng ta lúng túng như vậy. "Chuyện này... Liệu cậu có thể..." Cô và Liên Hách Duy không quen thân, muốn mở miệng nhờ anh giúp đỡ, quả thực rất khó.
"Cậu với Trịnh Nhạc chia tay?" Anh ngắt lời cô, nếu là tin tức này, anh lại vô cùng thích nghe.
"Hả? Không không..." Cố An Mạt vội vàng lắc đầu, thấy khó hiểu với câu hỏi của anh. Mà... Nếu thật có chuyện đó cô cũng sẽ không đến tìm anh.
"Ờ." Chẳng có gì hay để nói. Liên Hách Duy mất hứng buông tách cà phê trong tay, ánh mắt và biểu cảm đều hờ hững.
"... Liên Hách Duy, tôi biết yêu cầu của tôi rất đường đột, nhưng tôi thật sự không còn cách nào khác, cậu... có thể giúp tôi một việc không?" Cố An Mạt dẹp bỏ tự trọng, dứt khoát nói một lèo lý do cô đến đây.
Giọng điệu như cầu xin của cô khiến Liên Hách Duy trở nên nghiêm túc, gật đầu bảo, "Cậu nói đi."
Cố An Mạt kể lại toàn bộ sự việc không sót chi tiết nào, nói xong cô mới dám ngẩng đầu lên, nhìn về phía người đàn ông vẫn luôn trầm mặc ngồi đối diện.
Chỉ thấy Liên Hách Duy nhíu mày, nghĩ ngợi hồi lâu mới lên tiếng: "Trịnh Nhạc biết chuyện này không?"
"... Chưa biết, tôi cũng không mong anh ấy biết." Cố An Mạt không nói rõ nguyên nhân, nhưng Liên Hách Duy sao có thể không nhìn ra suy nghĩ của cô, "Vậy nên, cậu hy vọng tôi giúp như thế nào?"
"Tôi muốn... vay tiền... Đây là cách cuối cùng." Giọng điệu và biểu cảm của Cố An Mạt đều rất nghiêm trọng, không tới nước này cô tuyệt đối sẽ không tìm đến anh.
"Cho tôi chút thời gian." Theo anh, chuyện có thể giải quyết bằng tiền thì rất đơn giản.
"... Dĩ nhiên rồi, thật sự vô cùng cảm ơn cậu!" Cô tỏ vẻ hiểu ý gật đầu cảm ơn, dù sao một khoản tiền lớn như vậy, không phải nói mượn là có thể mượn.
"Cố An Mạt," Liên Hách Duy đứng lên, từ trêncao nhìn xuống cô, trong con ngươi đen tuyền chứa ý cười tà mị, "Cậu nợtôi, cậu xác định mình có thể trả được?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook