Cả Đời Không Quên
-
Chương 51: Hạnh phúc tuyệt vời
Chuyến bay về nước hạ cánh vào lúc hơn một giờ sáng, vì không muốn Cố An Mạt mệt nhọc, Liên Hách Duy đã đưa cô đến nghỉ tại một khách sạn gần sân bay.
Cố An Mạt tỉnh dậy là giữa trưa ngày hôm sau, Liên Hách Duy nằm bên cạnh cô đã đến công ty từ sáng sớm. Cô ngồi trên giường, xòe tay, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay cười ngây ngốc.
Lúc sang Mỹ họ vẫn chỉ là người yêu, khi trở về đã thành vợ chồng, cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Ăn bữa trưa đơn giản, Cố An Mạt thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, đúng lúc Liên Hách Duy quay lại, nói muốn đưa cô về nhà.
Đi đến trước cửa nhà, cuối cùng cô mới hiểu vì sao suốt đường về người đàn ông này cứ mỉm cười đầy ẩn ý.
Trên cửa treo những hình trang trí tân hôn, tuy đơn giản, nhưng cô cảm thấy rất ấm áp. Mở cửa ra, bên trong nhà tràn ngập sắc đỏ, từ cửa đen, phòng khách, đến nhà ăn, phòng bếp thậm chí cả phòng tắm cũng được trang trí toàn bộ.
Long trọng nhất đương nhiên là phòng ngủ của hai người, ga trải giường thêu màu đỏ vô cùng rực rỡ.
"Bà xã, hy vọng em thích." Liên Hách Duy ôm lấy cô, hận không thể dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Cố An Mạt vùi sâu vào lòng anh, giọng nói có phần xúc động, viền mắt cũng hơi phiếm hồng: "Em rất thích..." Khó trách sáng sớm anh đã ra ngoài, thì ra là vì chuẩn bị bất ngờ này cho cô.
"An Mạt, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng." Anh vẫn cảm thấy đã để cô phải chịu thiệt thòi, với khả năng của anh chuyện muốn đem đến cho cô một hôn lễ xa hoa lộng lẫy không thành vấn đề, chỉ là trước mắt chuyện trong nhà anh...
Anh thừa nhận là mình ích kỷ, nhưng anh không thể xem nhẹ những biến cố có thể xảy ra trong tương lai, vì vậy anh chỉ có thể ra tay trước ông nội, nhanh chóng kết hôn cùng cô.
"Anh biết em không quan tâm điều này mà, em chỉ muốn anh mãi luôn ở bên em." Cô vòng tay ôm hông anh, ngoại trừ anh, những thứ khác cô đều không cần.
"Bên phía nhà em, để anh giải thích." Nếu vấn đề này cũng không xử lý được, Liên Hách Duy anh làm chồng cô cũng uổng công.
"Vâng." Cô gật đầu, hoàn toàn dựa vào anh.
Ngày hôm sau, Liên Hách Duy mang theo chút quà chính thức đến ra mắt bố mẹ vợ.
Đối với chuyến thăm của Liên Hách Duy, Cố An Mạt có gọi điện báo với ba mẹ từ trước, nhưng không nhắc tới chuyện hai người đã kết hôn.
Vậy nên khi Cố Bằng nghe chuyện hai người đã kết hôn ở Mỹ từ miệng Liên Hách Duy, ông vẫn bất mãn nhíu mày.
"Ba mẹ, chưa nhận được sự đồng ý của ba mẹ mà đã đăng ký kết hôn là lỗi của con. Nhưng con thật lòng yêu An Mạt, con sẽ đối xử tốt với em ấy, tuyệt đối không để em ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi gì." Thái độ của Liên Hách Duy chân thành khiêm tốn, dường như đang cầu xin cha mẹ Cố An Mạt tha thứ.
Hai tiếng ba mẹ này khiến trong lòng Thi Hoa vui như mở hội, nhưng vì chồng ngồi bên cạnh vẫn nghiêm nghị, bà không dám thể hiện rõ thái độ. Qua vài giờ tiếp xúc ngắn ngủi, bà có thể nhận thấy chàng trai trước mắt là thật lòng với An Mạt.
"Không thiệt thòi? Cứ thế kết hôn với An Mạt nhà tôi, còn nói không thiệt thòi? Mấy người trẻ tuổi các cậu bây giờ xem nhẹ hôn nhân, qua loa tùy tiện như vậy sao?" Cố Bằng cực kỳ tức giận, con gái cưng kết hôn vội vàng, thật sự quá thiệt thòi cho con bé.
"Ba..." Cố An Mạt muốn nói cô không hề thiệt thòi, nhưng bị Liên Hách Duy đè tay lại, không cho cô nói.
"Ba, chuyện kết hôn chúng con đã suy nghĩ kĩ càng. Hôn lễ tại nước ngoài quả thực có phần đơn giản, nhưng sau này con sẽ tổ chức một hôn lễ sang trọng hoành tráng để rước An Mạt." Anh chân thành cam đoan, đây cũng chính là điều anh muốn làm vì An Mạt.
"Tụi nhỏ đã nói vậy thì ông gật đầu chấp nhận con rể đi." Thi Hoa ghé tai chồng thì thầm khuyên nhủ.
"Cậu nói được phải làm được." Giọng điệu Cố Bằng ôn hòa hơn, hai người đã lĩnh chứng, còn có thể thế nào?
"Cảm ơn ba mẹ, con nhất định làm được." Liên Hách Duy nhìn về phía Cố An Mạt, mỉm cười nắm chặt tay nhau.
"An Mạt, con nói thật cho mẹ, có phải con mang thai không?" Thi Hoa kéo Cố An Mạt vào phòng bếp, nhỏ giọng thẩm vấn cô.
"Mẹ..." Cố An Mạt đỏ mặt, "Không phải mà." Mẹ nghĩ đi đâu vậy.
"Sao lại kết hôn gấp gáp thế? Hai đứa quen biết bao lâu rồi?" Đột ngột kết hôn, Thi Hoa chỉ có thể đoán như vậy.
"Chưa tới một năm ạ..." Cố An Mạt nghĩ lại, quả thực cô và Liên Hách Duy phát triển quá nhanh. Nhưng mọi chuyện đều suôn sẻ thuận lợi, mặc dù anh đột ngột cầu hôn, cô cũng không do dự đồng ý.
"Con bảo thằng bé chính là người lúc trước đã giúp cô con, phải không?" Thi Hoa hài lòng gật gật đầu, "Mẹ thấy thằng bé không tệ, con xem ba con, vừa nãy còn nghiêm mặt với người ta, giờ thì hay rồi, hai người tán gẫu mà chúng ta không thể xen vào."
Cố An Mạt mỉm cười khoác tay mẹ, đi về phía hai người đàn ông đang bàn luận tin tức kinh tế trong phòng khách. Đối với cô, đây là hạnh phúc tuyệt vời nhất.
Cố An Mạt tỉnh dậy là giữa trưa ngày hôm sau, Liên Hách Duy nằm bên cạnh cô đã đến công ty từ sáng sớm. Cô ngồi trên giường, xòe tay, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay cười ngây ngốc.
Lúc sang Mỹ họ vẫn chỉ là người yêu, khi trở về đã thành vợ chồng, cảm giác này thật sự kỳ diệu.
Ăn bữa trưa đơn giản, Cố An Mạt thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, đúng lúc Liên Hách Duy quay lại, nói muốn đưa cô về nhà.
Đi đến trước cửa nhà, cuối cùng cô mới hiểu vì sao suốt đường về người đàn ông này cứ mỉm cười đầy ẩn ý.
Trên cửa treo những hình trang trí tân hôn, tuy đơn giản, nhưng cô cảm thấy rất ấm áp. Mở cửa ra, bên trong nhà tràn ngập sắc đỏ, từ cửa đen, phòng khách, đến nhà ăn, phòng bếp thậm chí cả phòng tắm cũng được trang trí toàn bộ.
Long trọng nhất đương nhiên là phòng ngủ của hai người, ga trải giường thêu màu đỏ vô cùng rực rỡ.
"Bà xã, hy vọng em thích." Liên Hách Duy ôm lấy cô, hận không thể dành cho cô những gì tốt đẹp nhất.
Cố An Mạt vùi sâu vào lòng anh, giọng nói có phần xúc động, viền mắt cũng hơi phiếm hồng: "Em rất thích..." Khó trách sáng sớm anh đã ra ngoài, thì ra là vì chuẩn bị bất ngờ này cho cô.
"An Mạt, anh nhất định sẽ cho em một hôn lễ long trọng." Anh vẫn cảm thấy đã để cô phải chịu thiệt thòi, với khả năng của anh chuyện muốn đem đến cho cô một hôn lễ xa hoa lộng lẫy không thành vấn đề, chỉ là trước mắt chuyện trong nhà anh...
Anh thừa nhận là mình ích kỷ, nhưng anh không thể xem nhẹ những biến cố có thể xảy ra trong tương lai, vì vậy anh chỉ có thể ra tay trước ông nội, nhanh chóng kết hôn cùng cô.
"Anh biết em không quan tâm điều này mà, em chỉ muốn anh mãi luôn ở bên em." Cô vòng tay ôm hông anh, ngoại trừ anh, những thứ khác cô đều không cần.
"Bên phía nhà em, để anh giải thích." Nếu vấn đề này cũng không xử lý được, Liên Hách Duy anh làm chồng cô cũng uổng công.
"Vâng." Cô gật đầu, hoàn toàn dựa vào anh.
Ngày hôm sau, Liên Hách Duy mang theo chút quà chính thức đến ra mắt bố mẹ vợ.
Đối với chuyến thăm của Liên Hách Duy, Cố An Mạt có gọi điện báo với ba mẹ từ trước, nhưng không nhắc tới chuyện hai người đã kết hôn.
Vậy nên khi Cố Bằng nghe chuyện hai người đã kết hôn ở Mỹ từ miệng Liên Hách Duy, ông vẫn bất mãn nhíu mày.
"Ba mẹ, chưa nhận được sự đồng ý của ba mẹ mà đã đăng ký kết hôn là lỗi của con. Nhưng con thật lòng yêu An Mạt, con sẽ đối xử tốt với em ấy, tuyệt đối không để em ấy phải chịu bất cứ thiệt thòi gì." Thái độ của Liên Hách Duy chân thành khiêm tốn, dường như đang cầu xin cha mẹ Cố An Mạt tha thứ.
Hai tiếng ba mẹ này khiến trong lòng Thi Hoa vui như mở hội, nhưng vì chồng ngồi bên cạnh vẫn nghiêm nghị, bà không dám thể hiện rõ thái độ. Qua vài giờ tiếp xúc ngắn ngủi, bà có thể nhận thấy chàng trai trước mắt là thật lòng với An Mạt.
"Không thiệt thòi? Cứ thế kết hôn với An Mạt nhà tôi, còn nói không thiệt thòi? Mấy người trẻ tuổi các cậu bây giờ xem nhẹ hôn nhân, qua loa tùy tiện như vậy sao?" Cố Bằng cực kỳ tức giận, con gái cưng kết hôn vội vàng, thật sự quá thiệt thòi cho con bé.
"Ba..." Cố An Mạt muốn nói cô không hề thiệt thòi, nhưng bị Liên Hách Duy đè tay lại, không cho cô nói.
"Ba, chuyện kết hôn chúng con đã suy nghĩ kĩ càng. Hôn lễ tại nước ngoài quả thực có phần đơn giản, nhưng sau này con sẽ tổ chức một hôn lễ sang trọng hoành tráng để rước An Mạt." Anh chân thành cam đoan, đây cũng chính là điều anh muốn làm vì An Mạt.
"Tụi nhỏ đã nói vậy thì ông gật đầu chấp nhận con rể đi." Thi Hoa ghé tai chồng thì thầm khuyên nhủ.
"Cậu nói được phải làm được." Giọng điệu Cố Bằng ôn hòa hơn, hai người đã lĩnh chứng, còn có thể thế nào?
"Cảm ơn ba mẹ, con nhất định làm được." Liên Hách Duy nhìn về phía Cố An Mạt, mỉm cười nắm chặt tay nhau.
"An Mạt, con nói thật cho mẹ, có phải con mang thai không?" Thi Hoa kéo Cố An Mạt vào phòng bếp, nhỏ giọng thẩm vấn cô.
"Mẹ..." Cố An Mạt đỏ mặt, "Không phải mà." Mẹ nghĩ đi đâu vậy.
"Sao lại kết hôn gấp gáp thế? Hai đứa quen biết bao lâu rồi?" Đột ngột kết hôn, Thi Hoa chỉ có thể đoán như vậy.
"Chưa tới một năm ạ..." Cố An Mạt nghĩ lại, quả thực cô và Liên Hách Duy phát triển quá nhanh. Nhưng mọi chuyện đều suôn sẻ thuận lợi, mặc dù anh đột ngột cầu hôn, cô cũng không do dự đồng ý.
"Con bảo thằng bé chính là người lúc trước đã giúp cô con, phải không?" Thi Hoa hài lòng gật gật đầu, "Mẹ thấy thằng bé không tệ, con xem ba con, vừa nãy còn nghiêm mặt với người ta, giờ thì hay rồi, hai người tán gẫu mà chúng ta không thể xen vào."
Cố An Mạt mỉm cười khoác tay mẹ, đi về phía hai người đàn ông đang bàn luận tin tức kinh tế trong phòng khách. Đối với cô, đây là hạnh phúc tuyệt vời nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook