Cả Đời Chỉ Cưng Chiều Mình Em
-
Chương 40: Hiểu lầm thành ăn mày
Bác tài cho tôi gửi tiền.
Tuệ Nhi đứng nhìn tòa nhà trước mặt.Bệnh viện Bác Ái thật lớn đập vào mắt cô.Tim cô bắt đầu đập nhanh,lo lắng và hồi hộp.Tuệ Nhi chỉnh trang lại trang phục của mình rồi tiến thẳng về phía trước.
Bỗng lúc này một người đàn ông đứng phía trước thu hút cô.Một gương mặt khá đẹp đến hoàn mỹ nhưng bộ đồ đó thật không hợp, rách đến tả tơi.Tuệ Nhi liền cảm thấy thương thay cho người nọ
"Ông trời cho gương mặt đẹp thì sao chứ cũng chỉ là...."
Lăng Diễm lúc này vừa mới xuống xe đang trong lúc đi thẳng vào cửa lớn thì bắt gặp cô.Một cô gái có gương mặt khá quen, anh không biết mình đã từng gặp cô ở đâu.Một vẻ đẹp tao nhã,thanh lịch nhưng cũng không dấu đi được vẻ non nớt,ngây thơ.
Bỗng lúc này cô đi về hướng phía anh.Lăng Diễm theo bản năng nở một nụ cười.Lăng Diễm biết rằng chẳng có một cô gái nào lại không bị thu hút bởi vẻ đẹp bên ngoài của anh.Cùng lúc đó anh liền nhìn thấy hình ảnh của Lạc Cẩm Hiên đi vào bệnh viện
" Tên này đến tìm mình sao?"
Liền giơ tay lên định gọi thì lúc này cô bé đến gần anh hơn,cầm lấy bàn tay của anh.Lăng Diễm hơi hoảng,cô bé này muốn làm gì.Anh cứ thế để bàn tay cho cô nắm lấy.
- Tôi cho anh.
“HẢ …..”
Những đồng xu lần lượt rơi vào bàn tay anh làm Lăng Diễm lúc này chưa hiểu chuyện gì.
“Cô bé này nghĩ mình là ăn xin sao”
Cô liền đi đến phía sau anh hướng phía cửa lớn đi đến nhưng liền bị chặn lại
- Cô gái hình như cô đã hiểu lầm tôi không phải ăn xin.
Tuệ Nhi liền ngạc nhiên,lúc đó chính anh ta giơ tay lên như muốn xin tiền về phía cô mà.Tuệ Nhi liền nhận lại số tiền đó
- Thật xin lỗi,tôi không biết.Bộ đồ trên người anh làm tôi hiểu nhầm.
Đang lúc muốn đi tiếp nhưng người đàn ông trước mặt lại chắn ngang làm cô không có cách nào đi vào được
- Anh có thể tránh sang một bên không,tôi đang rất vội.
Nghe giọng nói đó như một ma lực gì đó anh liền tránh sang một bên không nghĩ nhiều gì.Cô vừa bước vào thì anh cũng chậm rãi bước theo
“ Sao….cô gái đó nói gì vậy nhỉ.Bộ đồ này có vấn đề gì sao?”
Lúc định thần lại thì cô đã đi giữa dòng người làm anh không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
Mọi người nhìn thấy anh đều cung kính chào hỏi
- Chào bác sĩ Diễm.
Đang thắc mắc về câu nói của cô thì anh liền hỏi người bên cạnh mình
- Anh có thấy ai mặc bộ đồ này giống tôi chưa?
Mọi người nghe câu nói của anh liền há hốc miệng.Ai trong bệnh viện cũng đều biết phong cách mặc đồ của anh đều màu mè,sặc sỡ đôi khi lại hơi mang sắc thái đặc biệt.Bỗng một người trong số các bác sĩ đi cùng liền lên tiếng
- Tôi nhìn thấy nó xuất hiện rất nhiều ở chợ,bán rất rẻ nhưng chủ yếu bọn ăn mày hay mặc do nó khá rách để nhận được sự thương cảm.
Sau đó cả bầu không khí đều im lặng chỉ nhìn thấy sắc mặt của ai đó đang càng lúc càng lạnh đi.
- Buổi tuyển dụng lùi lịch một tiếng cho tôi.
Lăng Diễm đi thẳng vào phòng của mình đầy tức giận,không ngờ mẫu quần áo đặt may riêng của anh lại nhái ngoài chợ nhiều đến như vậy,
Rốt cuộc ai làm ra chuyện này,một hình ảnh lóe ra trong đầu anh.
- Diễm tôi cho cậu 10 phút thay đồ.
Một giọng nói lạnh lùng hướng về phía anh làm Lăng Diễm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi.
- Ai cho phép anh vào đây?
- Tôi tự vào.
Lăng Diễm chẳng quan tâm đến ai đó liền lấy trong tủ đồ bộ quần áo khoác lên người rồi quăng bộ đồ đó vào thùng rác bên cạnh
- Rốt cuộc cậu định tổ chức chương trình này làm gì và từ bao giờ cậu lại quan tâm đến cái bệnh viện gần như lãng quên này?
Phải biết rằng Lạc Cẩm Hiên rất ghét đến bệnh viện, hầu hết mỗi lần bị thương đều cho người đến nhà riêng.Và Lăng Diêm anh là một trong những người may mắn đó.
Lúc này một tấm ảnh của một cô gái xuất hiện trước mặt anh và điều anh không ngờ đó lại là cô gái coi anh thành ăn xin đó
- Sao, vì cô bé này sao?Cậu có biết cô gái này vừa coi tôi thành ăn xin không?
Lăng Diễm hét thật to lên,đúng là oan gia mà,hiện tại anh đã nhớ ra được đã gặp cô lần đầu tiên ở đâu.
Lạc Cẩm Hiên liền nhìn Lăng Diễm một lượt từ đầu tới chân nhếch môi cười làm Lăng Diễm cảm thấy rùng mình liền lấy hai tay làm hình chữ x trước ngực
- Cậu….. muốn làm gì,đừng nói cậu bị vẻ đẹp của tôi làm cho lú lẫn.
- Tôi chỉ đang xem lời cô gái của tôi nói có đúng hay không thôi nào ngờ là thật.
- Được lắm,đúng là trọng sắc khinh bạn nhưng nếu có là ăn mày thì tôi cũng là ăn mày đẹp nhất.
Lăng Diễm muốn nổi điên lên với người trước mặt mình nhưng anh cũng khá quen rồi điều anh ngạc nhiên là từ bao giờ Lạc Cẩm Hiên lại quan tâm đến một người phụ nữ đến vậy mà hình như cô gái này còn khá nhỏ tuổi.
Tuệ Nhi đứng nhìn tòa nhà trước mặt.Bệnh viện Bác Ái thật lớn đập vào mắt cô.Tim cô bắt đầu đập nhanh,lo lắng và hồi hộp.Tuệ Nhi chỉnh trang lại trang phục của mình rồi tiến thẳng về phía trước.
Bỗng lúc này một người đàn ông đứng phía trước thu hút cô.Một gương mặt khá đẹp đến hoàn mỹ nhưng bộ đồ đó thật không hợp, rách đến tả tơi.Tuệ Nhi liền cảm thấy thương thay cho người nọ
"Ông trời cho gương mặt đẹp thì sao chứ cũng chỉ là...."
Lăng Diễm lúc này vừa mới xuống xe đang trong lúc đi thẳng vào cửa lớn thì bắt gặp cô.Một cô gái có gương mặt khá quen, anh không biết mình đã từng gặp cô ở đâu.Một vẻ đẹp tao nhã,thanh lịch nhưng cũng không dấu đi được vẻ non nớt,ngây thơ.
Bỗng lúc này cô đi về hướng phía anh.Lăng Diễm theo bản năng nở một nụ cười.Lăng Diễm biết rằng chẳng có một cô gái nào lại không bị thu hút bởi vẻ đẹp bên ngoài của anh.Cùng lúc đó anh liền nhìn thấy hình ảnh của Lạc Cẩm Hiên đi vào bệnh viện
" Tên này đến tìm mình sao?"
Liền giơ tay lên định gọi thì lúc này cô bé đến gần anh hơn,cầm lấy bàn tay của anh.Lăng Diễm hơi hoảng,cô bé này muốn làm gì.Anh cứ thế để bàn tay cho cô nắm lấy.
- Tôi cho anh.
“HẢ …..”
Những đồng xu lần lượt rơi vào bàn tay anh làm Lăng Diễm lúc này chưa hiểu chuyện gì.
“Cô bé này nghĩ mình là ăn xin sao”
Cô liền đi đến phía sau anh hướng phía cửa lớn đi đến nhưng liền bị chặn lại
- Cô gái hình như cô đã hiểu lầm tôi không phải ăn xin.
Tuệ Nhi liền ngạc nhiên,lúc đó chính anh ta giơ tay lên như muốn xin tiền về phía cô mà.Tuệ Nhi liền nhận lại số tiền đó
- Thật xin lỗi,tôi không biết.Bộ đồ trên người anh làm tôi hiểu nhầm.
Đang lúc muốn đi tiếp nhưng người đàn ông trước mặt lại chắn ngang làm cô không có cách nào đi vào được
- Anh có thể tránh sang một bên không,tôi đang rất vội.
Nghe giọng nói đó như một ma lực gì đó anh liền tránh sang một bên không nghĩ nhiều gì.Cô vừa bước vào thì anh cũng chậm rãi bước theo
“ Sao….cô gái đó nói gì vậy nhỉ.Bộ đồ này có vấn đề gì sao?”
Lúc định thần lại thì cô đã đi giữa dòng người làm anh không nhìn thấy bóng dáng của cô nữa.
Mọi người nhìn thấy anh đều cung kính chào hỏi
- Chào bác sĩ Diễm.
Đang thắc mắc về câu nói của cô thì anh liền hỏi người bên cạnh mình
- Anh có thấy ai mặc bộ đồ này giống tôi chưa?
Mọi người nghe câu nói của anh liền há hốc miệng.Ai trong bệnh viện cũng đều biết phong cách mặc đồ của anh đều màu mè,sặc sỡ đôi khi lại hơi mang sắc thái đặc biệt.Bỗng một người trong số các bác sĩ đi cùng liền lên tiếng
- Tôi nhìn thấy nó xuất hiện rất nhiều ở chợ,bán rất rẻ nhưng chủ yếu bọn ăn mày hay mặc do nó khá rách để nhận được sự thương cảm.
Sau đó cả bầu không khí đều im lặng chỉ nhìn thấy sắc mặt của ai đó đang càng lúc càng lạnh đi.
- Buổi tuyển dụng lùi lịch một tiếng cho tôi.
Lăng Diễm đi thẳng vào phòng của mình đầy tức giận,không ngờ mẫu quần áo đặt may riêng của anh lại nhái ngoài chợ nhiều đến như vậy,
Rốt cuộc ai làm ra chuyện này,một hình ảnh lóe ra trong đầu anh.
- Diễm tôi cho cậu 10 phút thay đồ.
Một giọng nói lạnh lùng hướng về phía anh làm Lăng Diễm giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ vừa rồi.
- Ai cho phép anh vào đây?
- Tôi tự vào.
Lăng Diễm chẳng quan tâm đến ai đó liền lấy trong tủ đồ bộ quần áo khoác lên người rồi quăng bộ đồ đó vào thùng rác bên cạnh
- Rốt cuộc cậu định tổ chức chương trình này làm gì và từ bao giờ cậu lại quan tâm đến cái bệnh viện gần như lãng quên này?
Phải biết rằng Lạc Cẩm Hiên rất ghét đến bệnh viện, hầu hết mỗi lần bị thương đều cho người đến nhà riêng.Và Lăng Diêm anh là một trong những người may mắn đó.
Lúc này một tấm ảnh của một cô gái xuất hiện trước mặt anh và điều anh không ngờ đó lại là cô gái coi anh thành ăn xin đó
- Sao, vì cô bé này sao?Cậu có biết cô gái này vừa coi tôi thành ăn xin không?
Lăng Diễm hét thật to lên,đúng là oan gia mà,hiện tại anh đã nhớ ra được đã gặp cô lần đầu tiên ở đâu.
Lạc Cẩm Hiên liền nhìn Lăng Diễm một lượt từ đầu tới chân nhếch môi cười làm Lăng Diễm cảm thấy rùng mình liền lấy hai tay làm hình chữ x trước ngực
- Cậu….. muốn làm gì,đừng nói cậu bị vẻ đẹp của tôi làm cho lú lẫn.
- Tôi chỉ đang xem lời cô gái của tôi nói có đúng hay không thôi nào ngờ là thật.
- Được lắm,đúng là trọng sắc khinh bạn nhưng nếu có là ăn mày thì tôi cũng là ăn mày đẹp nhất.
Lăng Diễm muốn nổi điên lên với người trước mặt mình nhưng anh cũng khá quen rồi điều anh ngạc nhiên là từ bao giờ Lạc Cẩm Hiên lại quan tâm đến một người phụ nữ đến vậy mà hình như cô gái này còn khá nhỏ tuổi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook