Hôm sau, mới tám giờ Mạnh Tưởng đã tỉnh giác. Anh nhìn điện thoại di động, Chung Tình vẫn chưa trả lời tin nhắn của anh, trong lòng có chút buồn bực, chẳng lẽ cô không thấy? Anh rửa mặt xong, mặc quần áo rồi gọi điện cho Chung Tình, đầu kia vang lên tiếng báo tắt máy. Mạnh Tưởng càng thấy kỳ quái, chẳng lẽ vẫn ngủ? Trực tiếp gọi điện đến nhà họ Chung, cũng không có người nhận điện. Mạnh Tưởng nhìn đồng hồ, mới tám rưỡi, Chung Tình có lẽ đang ở bệnh viện hoặc công ty. Anh gọi điện đến công ty của Chung Tình, lại được cho biết, Chung Tình đi công tác.

Mạnh Tưởng hơi ngây ra, "Cô ấy đi đâu?"

Đồng nghiệp Chung Tình hỏi anh là ai, nghe anh bảo là bạn của Chung Tình, vẫn lo lắng hỏi anh họ gì, Mạnh Tưởng khai báo tên họ đầy đủ, người ấy mới cho anh biết, "Thành phố S."

Mạnh Tưởng ổn định, trầm giọng hỏi, "Xin hỏi, cô ấy đi mấy ngày?"

"Ba ngày." Người ấy cảm thấy anh có chút kỳ quái, "Tối nay anh gọi điện cho cô ấy, cô ấy chắc đang ở trên máy bay."

Mạnh Tưởng đành ngắt điện thoại.

Mặc quần áo, anh lại gọi điện đến khách sạn của Mike, lại được cho biết vợ chồng Mike đã trả phòng. Mạnh Tưởng kinh ngạc ngắt điện thoại, sao lại trùng hợp như vậy? Họ rời khỏi thành phố W trong cùng một ngày? Mạnh Tưởng càng nghĩ càng thấy quỷ dị, nhưng bây giờ lại không liên lạc được với Chung Tình, đành phải áp chế nghi vấn trong lòng xuống, lái xe đến công ty.

Hôm nay có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, anh phải tĩnh tâm lại.

Trên đường đến công ty, Mạnh Tưởng lại thử gọi cho Chung Tình, nhưng vẫn tắt máy. Mạnh Tưởng lo lắng, Tiểu Tình có thấy tin nhắn của anh không? Nếu sáng nay cô mới đi, vì sao tối qua không trả lời anh? Mang theo nghi hoặc, anh đến công ty.

Quả nhiên, chuyện hôm qua lo lắng, đã xảy ra.

Người anh cử đến Tụ Thành báo cáo, việc hoàn khoản của Tụ thành đúng là có chút vấn đề. Người vẫn thường trực tiếp làm việc với Tụ Thành nghỉ việc, Tụ Thành không đồng ý hoàn khoản như bình thường. Mạnh Tưởng nghe báo cáo, hai hàng lông mày nhíu chặt, lập tức yêu cầu Vương Phong phái chuyên gia tài chính đến Tụ Thành, mau chóng giải quyết, cam đoan sẽ hoàn khoản đúng hạn. Sau đó yêu cầu các bộ phận phối hợp kiểm tra khoản phải thu hồi, cam đoan cuối năm sẽ hoàn khoản như bình thường.

Khi Mạnh Tưởng trở lại văn phòng, điện thoại Luyến Kinh gọi, hẹn anh đi ăn cơm. Mạnh Tưởng từ chối, nói công ty rất bận. Luyến Kinh cũng không miễn cưỡng, gác máy. Mạnh Tưởng lại gọi cho Chung tình, vẫn không liên lạc được. anh bỗng cảm thấy buồn phiền, cô không nói tiếng nào đã đi, còn không thể liên lạc, cô chẳng lẽ không nghĩ người nhà sẽ lo lắng, anh sẽ lo lắng sao? Trong lòng than nhẹ, nhắm mắt lại, mới tiếp tục vùi đầu vào công việc.

Không biết qua bao lâu, Vương Lâm gõ cửa đi vào, Mạnh Tưởng đang định hỏi có việc gì, lại nhìn thấy Du Luyến Kinh đứng sau, dừng lại.

Anh đứng lên, đi ra khỏi bàn làm việc, "Sao em lại đến đây?" Trong tay Luyến Kinh ccầm hai hộp thức ăn, miệng anh bất giác lộ ra nụ cười.

Luyến Kinh nhìn Vương Lâm rời đi, sau đó liếc mắt nhìn anh, mỉm cười. Đi về phía sofa, đặt thức ăn lên bàn, "Anh không đi ăn cơm với em, em sẽ đến đây ăn với anh." Vừa nghe nói anh làm việc bận rộn, nếu không có người chăm sóc, anh sẽ ngay cả cơm cũng không thèm ăn.

"Hôm nay em không tới công ty sao?" Mạnh Tưởng nghĩ hôm nay mà cô lại còn dạo ở đây, theo tình độ chuyên nghiệp xưa nay của cô, cô đã phải đến công ty rồi.

"Có chứ, lúc gọi điện thoại cho anh, em vừa từ công ty ra." Luyến Kinh mở hộp thức ăn, đưa đũa cho anh.

Mạnh Tưởng nâng mắt chờ cô nói tiếp, biểu hiện của cô càng bình tĩnh, tức là càng có việc.

Quả nhiên, Luyến Kinh nhẹ nhàng chậm rãi nói, "Em xin nghỉ việc." Tim Mạnh Tưởng đập mạnh và loạn nhịp không đến một giây, sau đó mỉm cười.

"Vậy sau này định đi đâu, Bắc Kinh hay vẫn ở HongKong?" Lần này cô vội trở về, anh đã có dự cảm, cô nhất định sẽ hy sinh vì người đàn ông kia.

"Chưa biết, đâu cũng được, dù sao em cũng có phòng làm việc của riêng mình." Luyến Kinh vừa nói vừa nở nụ cười đắc ý, cô đã lăn lộn lâu như vậy, khát vọng lớn nhất chính là có thể mở một văn phòng riêng, tự mình làm chủ.

"Chúc mừng, anh ta quả nhiên có khả năng hơn anh." Mạnh Tưởng nhịn không được trêu ghẹo cô. Nhìn thần thái trên mặt cô, anh cũng cảm thấy vui mừng từ tận đáy lòng, Luyến Kinh là một người đáng được yêu thương. Luyến Kinh nói hai ngày nữa sẽ đi, có lẽ một thời gian sẽ không về.

"Chung Tình đâu? Anh gặp cô ấy không?" Chính mình hạnh phúc, cũng không thể để anh cô đơn.

"Không, hai ngày nay công ty xảy ra chuyện, cô ấy cũng đi công tác." Mạnh Tưởng nói mặt không đổi sắc, nhưng giọng nói lại trầm thấp, lộ ra chút bất đắc dĩ.

"Công ty sao vậy?" Luyến Kinh lo lắng hỏi, lúc này cô mới nhận ra khuôn mặt Mạnh Tưởng mệt mỏi, trong mắt đầy tơ máu, tối qua anh lại thức đêm.

Mạnh Tưởng mỉm cười an ủi cô, "Không sao." Anh vẫn quen tự mình gánh vác, không muốn người bên cạnh lo lắng.

Luyến Kinh nhìn anh lại càng lo lắng, nhưng cũng biết anh không muốn nói, có hỏi thêm cũng không được, đành phải quan tâm anh, "Đừng có không ăn cơm, gần đây có phải lại đau không?" Trong lòng thầm thán, anh quả là không biết chăm sóc chính mình, trong mắt chỉ chú ý đến người khác.

"Hoàn hảo." Mạnh Tưởng mỉm cười, bất giác lại nghĩ đến Chung Tình, ánh mắt tối sầm lại.

Luyến Kinh thấy anh đột nhiên không nói gì, chỉ ngồi ăn cơm, trong lòng hiểu rõ, cũng lẳng lặng ăn. Ăn xong, Luyến Kinh lại dặn dò Mạnh Tưởng chú ý sức khỏe, rồi mới rời đi.

Mạnh Tưởng ổn định lại suy nghĩ, chú tâm vào công viẹc, định nhân dịp Chung Tình chưa về thì xử lý xong chuyện công ty. Hai ngày nay Mạnh Tưởng luôn ở lại công ty đến khuya, bỏ bữa tối là chuyện thường.

Hoàn hảo, chuyện ở Tụ Thành có tiến triển. Mạnh tưởng và giám đốc Tụ Thành nói chuyện, đối phương đồng ý sẽ hoàn khoản như bình thường, Mạnh Tưởng yêu cầu Vu Hâm nhanh chóng cho người đến đối chứng, tranh thủ thời gian, cam đoan sẽ trả tiền mặt đúng hạn. Vu Hâm cử Đinh Vân thay thế vị trí của Phương Phương, trực tiếp làm việc với Tụ Thành.

Hai ngày nay, Phó Mẫn đã nhanh chóng tuyển được một nhóm nhân viên kinh doanh, đang tiến hành đào tạo. Mạnh Tưởng biết Dương Bân Vũ đang làm việc với một đối thủ cạnh tranh của công ty, nhóm Lâm Xa cũng đi theo ông ta. Mạnh Tưởng và Vương Phong phân tích kỹ càng, đánh giá khả năng Dương Bân Vũ bán tư liệu cho đối phương, cảm thấy ảnh hưởng cũng không lớn. Dù sao thì quyền lực của Dương Bân Vũ trong công ty cũng đã bị phân tán suốt nửa năm, tin tức quan trọng của công ty ông ta không thể biết. Nhưng để đề phòng, Mạnh Tưởng vẫn cho Vương Phong theo dõi mọi động thái của đối phương, đặc biệt không được để ảnh hưởng đến hạng mục mới ở Tụ Thành.

Mạnh Tưởng mất ăn mất ngủ làm việc, di động đột nhiên vang lên, anh nhìn lên, thấy đã chín giờ. Hôm nay Tiểu Tình về, hôm qua anh gọi điện đến Chung gia thám thính, biết mười giờ đêm nay máy bay của Tiểu Tình hạ cánh. Mạnh Tưởng sợ mình bận quá sẽ quên, nên đặt điện thoại hẹn giờ.

Mạnh Tưởng thù dọn đồ đạc, đóng máy tính, mặc âu phục. Tắt điện, đóng cửa, đi ra dại sảnh, thấy bộ phận kinh doanh vẫn còn sáng đèn, anh đi qua. Mọi người nhìn thấy anh đều chào, anh gật gật đầu, "Làm xong rồi về sớm một chút." Mọi người đều nói vâng.

Mạnh Tưởng đi bộ ra công ty.

Hôm nay rất lạnh, trời lất phất mưa bay, mọi người đều vội vã chạy về nhà. Mạnh Tưởng chưa ăn tối, đột nhiên thấy dạ dày hơi nhói, anh đè nén cảm giác đau, lấy lại tinh thần, lái xe về hướng sân bay.

Mạnh Tưởng đến sây bay đã hơn mười giờ, anh có chút sốt ruột, sợ sẽ không gặp được Chung Tình. Anh đỗ xe vào bãi, đi bộ vào sân bay.

Khi Mạnh Tưởng chạy đến cửa sân bay, thấy một đám đông đang đi từ trong ra. Anh vội vàng tìm kiếm bóng dáng Chung Tình, rốt cuộc cũng thấy một bóng dáng vàng nhạt, Chung Tình, tim Mạnh Tưởng như ngừng lại, anh đi dọc theo rào chắn.

Chung Tình mặc chiếc áo khoác màu vàng nhạt, kéo một va ly đỏ, nhìn từ xa có vẻ rất gầy. Mạnh Tưởng nhìn cô, bất giác thu lại vẻ mệt mỏi trong đáy mắt, thì ra cô và anh giống nhau, đều rất mệt mỏi.

Mạnh Tưởng tiến lên vài bước, đang định mở miệng gọi cô, lại thấy cô đột nhiên ngừng lại, mắt nhìn về phía trước. Mạnh Tưởng nhìn theo tầm mắt cô, giật mình, Chu Minh đang đứng ngoài cửa sân bay vẫy vẫy tay với cô.

Mạnh Tưởng cảm thấy trái tim căng thẳng, nhanh chóng xoay người, anh không ngờ Chu Minh sẽ đến đón cô. Đúng vậy, bây giờ họ đang là người yêu, đúng ra người đến phải là Chu Minh. Mạnh Tưởng nhắm mắt, thần sắc nhanh chóng khôi phục vẻ bình thường, đi ra ngoài.

Mới đi được chưa đến một thước, một giọng nói phía sau ngăn anh lại.

"Mạnh Tưởng?" Chung Tình nhìn thấy anh.

Mạnh Tưởng thở sâu, trấn định xoay người, trước cặp mắt xinh đẹp của Chung Tình, lộ ra một biểu tình kinh ngạc đến hoàn mỹ.

"Tiểu Tình? Sao em lại ở đây?" Mạnh Tưởng nhìn ánh mắt kinh ngạc của Chung Tình, trong lòng nhói đau, sự xuất hiện của anh đối với cô là vô cùng bất ngờ.

"Em mới từ thành phố S về, còn anh? Đến đón ai à?" Chung Tình chậm rãi đi về phái anh, mắt thoáng nhìn, Chu Minh cũng đang đi về phía họ.

"Ừ, đón một khách hàng." Mạnh Tưởng khẽ gật đầu, trầm giọng trả lời, mắt hơi liếc về phía Chu Minh.

Chu Minh đến bên cạnh Chung Tình, "Chung Tình, bạn em à?" Chu Minh vừa nói vừa đánh giá Mạnh Tưởng.

Chung Tình gật gật đầu, khoác tay Chu Minh, mỉm cười giới thiệu, "Đây là Chu Minh, bạn trai em, còn đây là Mạnh Tưởng, bạn tốt của em." Chu Minh cười, vươn tay, "Anh Mạnh, xin chào." Mạnh Tưởng cũng vươn tay, "Xin chào, tôi có nghe Chung Tình nhắc đến anh."

Chu Minh nhướn mi, "Phải không?" Cầm tay Mạnh Tưởng, hơi dùng sức, bốn mắt đối diện, thần sắc hai người bình thản. Chung Tình mỉm cười nhìn hai người, hai người nắm tay một lúc mới buông ra. Ba người thoáng trầm mặc, Chu Minh và Mạnh Tưởng cùng nhìn về phía Chung Tình, Chung Tình nhấp nháy mắt, nhìn Chu Minh, Mạnh Tưởng chậm rãi thu hồi tầm mắt, trên mặt lộ ra nụ cười thản nhiên.

Chu Minh hơi nhíu mi, "Tối qua không ngủ được à?" Sắc mặt cô không tốt, trong mắt đầu là tơ máu, anh nhịn không được đưa tay chạm vào thái dương cô. Chung Tình theo bản năng nghiêng đầu, nhưng ở giây cuối cùng thì ngừng lại, để tay anh chạm vào trán, khóe miệng cười cứng đờ, "Không quen ở khách sạn." Mạnh Tưởng làm bộ nhìn xung quanh tìm người, cố gắng áp chế sự chua xót trong lòng. Chu Minh buông tay, đón hành lý trong tay cô, "Đi thôi, xe ở ngoài."

Chung Tình khẽ gật đầu, sau đó nhìn Mạnh Tưởng, "Anh.... Khách hàng vẫn chưa đến sao?" Mạnh Tưởng quét mắt một vòng, lắc đầu, "Anh chờ chút nữa."

Chung Tình xin lỗi, "Bọn em đi trước." Mạnh Tưởng khách khí nói tạm biệt. Chung Tình và Chu Minh cùng rời đi.

Mạnh Tưởng chăm chú nhìn bóng dáng hai người, thật lâu sau vẫn không dời bước, tâm tình phức tạp. Anh đợi cô suốt ba ngày, chỉ để nhìn cô cùng một người khác rời đi. Cô vĩnh viễn không biết anh chờ đợi, cũng không biết anh lo lắng. Khi cô rời đi không báo cho anh biết, khi trở về cũng chỉ báo cho Chu Minh, anh đối với cô mà nói, vĩnh viễn đều chỉ là một người dư thừa, thậm chí là một người có cũng được, không có cũng không sao.

Mạnh Tưởng đứng ở sân bay một lúc lâu, nhìn họ đi qua cửa kính, sau đó lên một chiếc xe ở ven đường. Anh vẫn đứng thẳng ở đó, hành khách một người lại một người đi qua anh, đều quay đầu lại nhìn anh bằng ánh mắt quái dị. Mạnh Tưởng không có chút cảm giác, chỉ yên lặng đứng. Thật lâu sau, trong sân bay đã thưa người, anh mới nặng nề đi ra ngoài.

Mạnh Tưởng vô lực mở cửa xe, ngồi vào trong, chậm chạp chưa khởi động xe. Anh trừng mắt nhìn về khoảng đất trống bên ngoài, trong lòng bi thương, anh vì sao lại tới đây? Khi nào mới chịu tỉnh lại? Thế giới của cô cho tới bây giờ chưa từng có chỗ cho anh, thậm chí lén lút làm một người bạn cũng chỉ là một hy vọng xa vời.

Anh nặng nề thở dài, nhắm chặt mắt, thì ra cứ cho rằng mình đủ kiên cường, có thể thừa nhận nỗi đau, nhưng mà, khi trơ mắt nhìn cô rời đi cùng một người đàn ông khác, vẫn cảm thấy trái tim bị bóp nghẹt, vì sao, vì sao cô luôn không quay đầu lại, luôn lựa chọn rời đi?

Anh tựa đầu vào cửa nhìn ra ngoài, nhắm mắt thật chặt, bức dòng nhiệt trong mắt quay ngược trở lại, chỉ để cảm nhận sự đau đớn trong trái tim chậm rãi quay trở lại. Ngực như bị một vật gì đó đè chặt, cảm giác khó chịu không ngừng dâng lên, anh buộc chính mình nuốt xuống, muốn áp chế cảm giác khó chịu này. Nhưng mà, càng cưỡng chế, sự khó chịu càng mãnh liệt, anh cảm thấy dạ dày bắt đầu đau, cơn đau làm anh thoáng run lên. Anh vội lấy đưa tay vào túi quần lấy thuốc, lại nhận ra lọ thuốc đã trống không, anh nắm chặt tay, cố gắng hít sâu, rồi chậm rãi thở ra.

Anh cố nén đau, khởi động xe, đi vào thành phố mua thuốc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương