Ca Ca Sủng Nhi
-
Chương 11-1
Nhìn gương mặt đang say giấc nồng của cô em gái mình, Viễn Chinh Huân đứng lặng người nhìn cô, thân hình vạm vỡ rắn chắc vẫn còn mướt mồ hôi với trận có thể xem như nửa hoan ái vừa rồi.
anh ngẩn ngơ nhìn mà hoàn toàn không hề để tâm đến thân thể trần trụi của mình, tiết thu se lạnh, nhưng lòng anh lại càng lạnh hơn khi nghĩ đến ngày mai.
Đêm tối, nó hợp với anh hơn. một khi ánh mặt trời chiếu sáng lên vạn vật, mọi thứ bừng tĩnh, ánh nắng chói chang chiếu rọi tất cả mọi sự thật thì giữa anh và cô nên đối mặt với nhau như thế nào?
anh biết và cũng không cố tâm tìm hiểu cho biết, bởi vì trong lòng anh đã có một quyết định, dù Tuyết Cần có muốn hay không, anh vẫn bắt cô theo anh đến cả cuộc đời.
Như anh đã nói, đường xuống địa ngục kia, anh chọn, và anh nhất định phải lôi cô theo mình.
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu sáng một mảng của vòm trời phía đông, chàng trai vẫn đứng lặng đó, nhưng trên thân thể của anh đã là bộ quần áo tươm tất. Vì dù thế nào, anh cũng không muốn với thân hình trần trụi của mình dọa cô sợ,
Và ánh mặt trời dần sáng lên, sáng rực đến mức làm cho người ta phải nheo mắt lại.
anh nhìn ánh mặt trời và tự nhủ với lòng, giờ đối diện đã đến rồi.
Tiếng cựa quậy phía sau lưng làm anh giật bắn cả mình, trong cuộc đời của Viễn tổng, hơn hai mươi năm qua, từ lúc anh còn nhỏ chịu đủ mọi uất ức bắt nạt, thậm chí có đôi khi phải đối diện với cả đám côn đồ hung dữ, anh cũng chưa từng có tâm trạng thắc thỏm như thế này.
Thế nhưng, khi đối mặt với cô, anh lại bàng hoàng.
Trong cơn choáng váng mơ hồ, Tuyết Cần từ từ mở mắt ra, rơi vào mắt cô là gian phòng quen thuộc của mình, cô đưa mắt nhìn chung quanh, thân thể của cô vẫn còn bồng bềnh, như tỉnh như say, trong thoáng chốc hình như cô chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ngồi dậy uống ly nước.
cô khát, cái khát khô cả cổ làm cô thật khó chịu, nhưng khi cử động, dưới hạ thân truyền đến cảm giác lạ lạ làm cô hơi sững sờ.
cô đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ một ít, và hình như, có cái gì đó đang không ngừng ồ ạt đổ vào đầu cô. Những hình ảnh loang loáng như những thước phim quay chậm, cô lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu như muốn xua tan đi những hình ảnh mà theo cô không mấy gì làm đẹp đẽ đó.
Ừ thì, đúng là không đẹp đẽ thôi thà không nghĩ đến còn hơn.
cô cố ngồi dậy, đập vào mắt cô là thân ảnh to lớn đẹp trai của người anh trai mà cô đã gọi suốt mấy năm qua, cô cố nở nụ cười, nhưng dù có cố thế nào thì nó vẫn không được tự nhiên cho lắm.
“anh hai, chào buổi sang.”
anh không đáp lại lời chào của cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt của anh nóng bỏng như có ngọn lửa cháy rừng rực trong đó và đã làm cô không dám đối diện.
Trong ánh mắt đó, có thứ gì đó nồng nàn, làm gợi nhớ đến chuyện mà cô đang không muốn nhớ.
cô đứng dậy, tay vịn chặt thành giường hỏi anh:
“Mấy giờ rồi, anh hai.”
“8 giờ”
Thấy cô lảo đảo sắp ngã, anh chạy vụt đến mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Hơi nóng từ bên trong cơ thể của anh toát ra làm cô đỏ mặt, mùi hương của anh xông vào mũi cô nó lại trở nên quen thuộc và thân thương đến lạ thường.
cô âm thầm mắng mình, đâu phải lần đầu tiên anh trai ôm cô, sao cô lại có cảm giác lạ thường này cơ chứ.
Tuy nhiên khi đã đứng vững nhưng anh hai vẫn không hề có dấu hiệu buông cô ra, cô ngước mắt lên định cất tiếng hỏi, thì ánh mắt của anh lại làm cô đem lời nói đã dâng đến bên miệng nuốt ngược trở về.
anh…. Sao anh lại nhìn cô như vậy?
Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt chửng lấy cô không bằng, hôm nay anh hai lạ quá, làm cô không biết nên đối diện với anh ấy như thế nào.
Đúng vậy, trực giác của Tuyết Cần vô cùng chính xác, vào giờ phút này Viễn Chinh Huân quả thực muốn đem Cần Cần ăn sống nuốt tươi vào bụng.
Suốt cả đêm qua khi nhìn cô say ngủ, không dưới một lần anh đã tự nhủ với lòng mình, tại sao phải là một quân tử, tại sao phải làm người anh chính trực làm gì.
Mùi vị của cô quá quyến rũ, quá ngon miệng đến mức làm cho anh chưa kịp ăn món chính, chỉ mới ăn những món trang trí chung quanh thì đã bắt đầu nghiện, nghiện đến mức không có thuốc chữa luôn rồi.
Đứng từ đằng xa kia, nhìn thấy cái mông nhỏ xinh của cô đong đưa, làm anh nhớ đến mùi vị của nó trong miệng anh tối hôm qua, mềm, thơm, và rất muốn cắn.
Có lẽ là do quá mức thèm khát, có lẽ là do đầu óc của bạn Viễn quá mức đen tối, cho nên từ suy nghĩ đến biến thành hành động đã không còn thông qua lí trí hay đại não nữa rồi, mà đã trực tiếp hạ miệng xuống, cắn nhẹ một cái lên đôi gò má phấn của cô.
Quá mức bất ngờ làm Cần Cần sửng sốt, ngay sau đó lập tức lại đẩy anh ra, nước mắt rơm rớm, ủy khuất nói:
“anh hai, đau.”
Nhưng cô không lên tiếng thì thôi, cái kiểu đôi mắt to trờn ngấn nước, đôi môi mọng trề ra đầy ủy khuất đó làm cho người ta càng tăng thêm ý nghĩ muốn phạm tội, muốn gặm cắn quả táo ngon lành trước mặt rồi chuyện đến đâu thì dến.
Và một lần nữa, lí trí và đại não của bạn Viễn hoàn toàn ngưng trệ, ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng qua thì đầu của bạn Viễn đã cúi xuống, mục tiêu đương nhiên là cánh môi hồng nhỏ xinh kia.
Tuyết Cần hoảng hốt khi nhìn thấy mình làm nũng mà anh trai chẳng những không dỗ dành mà còn há miệng muốn cắn miệng cô, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đành để mặc ai kia gặm cắn không ngừng,
“Ưm….”
Đôi môi anh bịt kín hết mọi sự phản kháng của cô, không ngừng mút mát như muốn nuốt trọn đôi môi của cô vào miệng mình. Đừng nói đôi môi, ngay cả thân thể cô, anh đều muốn cắn lần hết, cắn từ trên xuống dưới, cắn hết liếm mút hết không chưa bất cứ khe hở nhỏ nào, đầu lưỡi nhân cơ hội cô còn đang thất thần tấn công mạnh vào bên trong.
Liếm hết từng mọi ngõ ngách của miệng cô, mê say mút lấy chất lỏng ngọt ngào từ trong miệng cô. Tựa như một lữ khách giữa sa mạt gặp được 1 hồ nước trong lành mát dịu, nên tận tình ra sức uống cạn.
Tuyết Cần chỉ biết thụ động đón nhận những gì anh làm, cô muốn vùng vẫy, muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc sức cô lại chẳng bằng một nữa sức của ai kia
Ngoài ra, cảm giác kì lạ của tối hôm qua lại ùa về làm cô mềm nhũn cả người, chân đứng không vững nếu không phải là Viễn Chinh Huân đang ôm cô thì giờ đây cô đã té bổ nhào xuống đất mất rồi.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, đôi tay của Viễn Chinh Huân lại không hề có chút thành thật, nắn bóp từ chiếc mông tròn của cô dài lên đến vòng eo nhỏ tinh tế, sau đó là bầu ngực chưa được căng tròn lắm của cô. Nhưng cũng đủ để anh điên cuồng.
không biết do quá mức kích tình hay hưng phấn mà hơi mạnh tay một tý làm Tuyết Cần giật bắn cả mình, bối rối khóc òa lên. Viễn Chinh Huân cả kinh, ngồi xuống dỗ dành không ngừng.
“Ngoan, ngoan, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc mà.”
cô được thế khóc toáng lên, khóc như chưa từng được khóc. cô cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao vậy, chỉ muốn khóc một trận cho thỏa thích, mà không hề có bất cứ lí do gì, bởi vì đầu óc lúc này của cô trống rỗng, nhưng cảm giác trong lòng cô bây giờ lại ủy khuất đến cực điểm.
cô chỉ muốn khóc và khóc mà thôi.
Viễn đại tổng tài luống cuống tay chân, từ lúc anh gặp Tuyết Cần cho đến nay, cô là một cô bé nghịch ngợm hiếu động và cả hoạt bát, thế nhưng sao hôm nay lại bật khóc như thế này.
anh cũng không biết mình nên dỗ dành cô như thế nào. Bối rối quá anh hét lên:
“Khóc gì mà khóc chứ”
Tiếng hét này đúng là có chút tác dụng khi Tuyết Cần giật bắn mình rồi lại òa lên còn lớn hơn cả ban nãy
Bất đắc dĩ, mặt bạn Viễn gần như trái khổ qua, nhăn nhó không thôi.
anh thở dài một tiếng ôm lấy thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô vào lòng, cô nấc cục một cái, rồi lại khóc tiếp, nước mắt thấm ướt cả lớp áo sơ mi trước ngực, nhưng anh lại không quan tâm, bạn Viễn Chinh Huân vốn cực kì khiết phích nay lại để mặc cho cô em gái tự do khóc và xì mùi trên chiếc áo trắng tinh tươm của mình.
anh ngẩn ngơ nhìn mà hoàn toàn không hề để tâm đến thân thể trần trụi của mình, tiết thu se lạnh, nhưng lòng anh lại càng lạnh hơn khi nghĩ đến ngày mai.
Đêm tối, nó hợp với anh hơn. một khi ánh mặt trời chiếu sáng lên vạn vật, mọi thứ bừng tĩnh, ánh nắng chói chang chiếu rọi tất cả mọi sự thật thì giữa anh và cô nên đối mặt với nhau như thế nào?
anh biết và cũng không cố tâm tìm hiểu cho biết, bởi vì trong lòng anh đã có một quyết định, dù Tuyết Cần có muốn hay không, anh vẫn bắt cô theo anh đến cả cuộc đời.
Như anh đã nói, đường xuống địa ngục kia, anh chọn, và anh nhất định phải lôi cô theo mình.
Ánh nắng mặt trời bắt đầu chiếu sáng một mảng của vòm trời phía đông, chàng trai vẫn đứng lặng đó, nhưng trên thân thể của anh đã là bộ quần áo tươm tất. Vì dù thế nào, anh cũng không muốn với thân hình trần trụi của mình dọa cô sợ,
Và ánh mặt trời dần sáng lên, sáng rực đến mức làm cho người ta phải nheo mắt lại.
anh nhìn ánh mặt trời và tự nhủ với lòng, giờ đối diện đã đến rồi.
Tiếng cựa quậy phía sau lưng làm anh giật bắn cả mình, trong cuộc đời của Viễn tổng, hơn hai mươi năm qua, từ lúc anh còn nhỏ chịu đủ mọi uất ức bắt nạt, thậm chí có đôi khi phải đối diện với cả đám côn đồ hung dữ, anh cũng chưa từng có tâm trạng thắc thỏm như thế này.
Thế nhưng, khi đối mặt với cô, anh lại bàng hoàng.
Trong cơn choáng váng mơ hồ, Tuyết Cần từ từ mở mắt ra, rơi vào mắt cô là gian phòng quen thuộc của mình, cô đưa mắt nhìn chung quanh, thân thể của cô vẫn còn bồng bềnh, như tỉnh như say, trong thoáng chốc hình như cô chưa kịp nghĩ gì nhiều, chỉ muốn ngồi dậy uống ly nước.
cô khát, cái khát khô cả cổ làm cô thật khó chịu, nhưng khi cử động, dưới hạ thân truyền đến cảm giác lạ lạ làm cô hơi sững sờ.
cô đưa mắt nhìn chung quanh mọi thứ một ít, và hình như, có cái gì đó đang không ngừng ồ ạt đổ vào đầu cô. Những hình ảnh loang loáng như những thước phim quay chậm, cô lắc đầu, lắc đầu, rồi lại lắc đầu như muốn xua tan đi những hình ảnh mà theo cô không mấy gì làm đẹp đẽ đó.
Ừ thì, đúng là không đẹp đẽ thôi thà không nghĩ đến còn hơn.
cô cố ngồi dậy, đập vào mắt cô là thân ảnh to lớn đẹp trai của người anh trai mà cô đã gọi suốt mấy năm qua, cô cố nở nụ cười, nhưng dù có cố thế nào thì nó vẫn không được tự nhiên cho lắm.
“anh hai, chào buổi sang.”
anh không đáp lại lời chào của cô, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt của anh nóng bỏng như có ngọn lửa cháy rừng rực trong đó và đã làm cô không dám đối diện.
Trong ánh mắt đó, có thứ gì đó nồng nàn, làm gợi nhớ đến chuyện mà cô đang không muốn nhớ.
cô đứng dậy, tay vịn chặt thành giường hỏi anh:
“Mấy giờ rồi, anh hai.”
“8 giờ”
Thấy cô lảo đảo sắp ngã, anh chạy vụt đến mạnh mẽ ôm cô vào lòng.
Hơi nóng từ bên trong cơ thể của anh toát ra làm cô đỏ mặt, mùi hương của anh xông vào mũi cô nó lại trở nên quen thuộc và thân thương đến lạ thường.
cô âm thầm mắng mình, đâu phải lần đầu tiên anh trai ôm cô, sao cô lại có cảm giác lạ thường này cơ chứ.
Tuy nhiên khi đã đứng vững nhưng anh hai vẫn không hề có dấu hiệu buông cô ra, cô ngước mắt lên định cất tiếng hỏi, thì ánh mắt của anh lại làm cô đem lời nói đã dâng đến bên miệng nuốt ngược trở về.
anh…. Sao anh lại nhìn cô như vậy?
Ánh mắt ấy giống như muốn nuốt chửng lấy cô không bằng, hôm nay anh hai lạ quá, làm cô không biết nên đối diện với anh ấy như thế nào.
Đúng vậy, trực giác của Tuyết Cần vô cùng chính xác, vào giờ phút này Viễn Chinh Huân quả thực muốn đem Cần Cần ăn sống nuốt tươi vào bụng.
Suốt cả đêm qua khi nhìn cô say ngủ, không dưới một lần anh đã tự nhủ với lòng mình, tại sao phải là một quân tử, tại sao phải làm người anh chính trực làm gì.
Mùi vị của cô quá quyến rũ, quá ngon miệng đến mức làm cho anh chưa kịp ăn món chính, chỉ mới ăn những món trang trí chung quanh thì đã bắt đầu nghiện, nghiện đến mức không có thuốc chữa luôn rồi.
Đứng từ đằng xa kia, nhìn thấy cái mông nhỏ xinh của cô đong đưa, làm anh nhớ đến mùi vị của nó trong miệng anh tối hôm qua, mềm, thơm, và rất muốn cắn.
Có lẽ là do quá mức thèm khát, có lẽ là do đầu óc của bạn Viễn quá mức đen tối, cho nên từ suy nghĩ đến biến thành hành động đã không còn thông qua lí trí hay đại não nữa rồi, mà đã trực tiếp hạ miệng xuống, cắn nhẹ một cái lên đôi gò má phấn của cô.
Quá mức bất ngờ làm Cần Cần sửng sốt, ngay sau đó lập tức lại đẩy anh ra, nước mắt rơm rớm, ủy khuất nói:
“anh hai, đau.”
Nhưng cô không lên tiếng thì thôi, cái kiểu đôi mắt to trờn ngấn nước, đôi môi mọng trề ra đầy ủy khuất đó làm cho người ta càng tăng thêm ý nghĩ muốn phạm tội, muốn gặm cắn quả táo ngon lành trước mặt rồi chuyện đến đâu thì dến.
Và một lần nữa, lí trí và đại não của bạn Viễn hoàn toàn ngưng trệ, ý nghĩ chỉ vừa mới thoáng qua thì đầu của bạn Viễn đã cúi xuống, mục tiêu đương nhiên là cánh môi hồng nhỏ xinh kia.
Tuyết Cần hoảng hốt khi nhìn thấy mình làm nũng mà anh trai chẳng những không dỗ dành mà còn há miệng muốn cắn miệng cô, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng đành để mặc ai kia gặm cắn không ngừng,
“Ưm….”
Đôi môi anh bịt kín hết mọi sự phản kháng của cô, không ngừng mút mát như muốn nuốt trọn đôi môi của cô vào miệng mình. Đừng nói đôi môi, ngay cả thân thể cô, anh đều muốn cắn lần hết, cắn từ trên xuống dưới, cắn hết liếm mút hết không chưa bất cứ khe hở nhỏ nào, đầu lưỡi nhân cơ hội cô còn đang thất thần tấn công mạnh vào bên trong.
Liếm hết từng mọi ngõ ngách của miệng cô, mê say mút lấy chất lỏng ngọt ngào từ trong miệng cô. Tựa như một lữ khách giữa sa mạt gặp được 1 hồ nước trong lành mát dịu, nên tận tình ra sức uống cạn.
Tuyết Cần chỉ biết thụ động đón nhận những gì anh làm, cô muốn vùng vẫy, muốn giãy dụa, nhưng đáng tiếc sức cô lại chẳng bằng một nữa sức của ai kia
Ngoài ra, cảm giác kì lạ của tối hôm qua lại ùa về làm cô mềm nhũn cả người, chân đứng không vững nếu không phải là Viễn Chinh Huân đang ôm cô thì giờ đây cô đã té bổ nhào xuống đất mất rồi.
Nụ hôn kéo dài thật lâu, đôi tay của Viễn Chinh Huân lại không hề có chút thành thật, nắn bóp từ chiếc mông tròn của cô dài lên đến vòng eo nhỏ tinh tế, sau đó là bầu ngực chưa được căng tròn lắm của cô. Nhưng cũng đủ để anh điên cuồng.
không biết do quá mức kích tình hay hưng phấn mà hơi mạnh tay một tý làm Tuyết Cần giật bắn cả mình, bối rối khóc òa lên. Viễn Chinh Huân cả kinh, ngồi xuống dỗ dành không ngừng.
“Ngoan, ngoan, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc mà.”
cô được thế khóc toáng lên, khóc như chưa từng được khóc. cô cũng không hiểu hôm nay mình bị làm sao vậy, chỉ muốn khóc một trận cho thỏa thích, mà không hề có bất cứ lí do gì, bởi vì đầu óc lúc này của cô trống rỗng, nhưng cảm giác trong lòng cô bây giờ lại ủy khuất đến cực điểm.
cô chỉ muốn khóc và khóc mà thôi.
Viễn đại tổng tài luống cuống tay chân, từ lúc anh gặp Tuyết Cần cho đến nay, cô là một cô bé nghịch ngợm hiếu động và cả hoạt bát, thế nhưng sao hôm nay lại bật khóc như thế này.
anh cũng không biết mình nên dỗ dành cô như thế nào. Bối rối quá anh hét lên:
“Khóc gì mà khóc chứ”
Tiếng hét này đúng là có chút tác dụng khi Tuyết Cần giật bắn mình rồi lại òa lên còn lớn hơn cả ban nãy
Bất đắc dĩ, mặt bạn Viễn gần như trái khổ qua, nhăn nhó không thôi.
anh thở dài một tiếng ôm lấy thân thể nhỏ bé không ngừng run rẩy của cô vào lòng, cô nấc cục một cái, rồi lại khóc tiếp, nước mắt thấm ướt cả lớp áo sơ mi trước ngực, nhưng anh lại không quan tâm, bạn Viễn Chinh Huân vốn cực kì khiết phích nay lại để mặc cho cô em gái tự do khóc và xì mùi trên chiếc áo trắng tinh tươm của mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook