Bye Bye
Chương 21


Tên: Bye bye
Tác giả: Tây Tây Đặc
Biên tập: Christine
Giao Bạch kịp thời nín thở mới không bị sặc.

Cậu nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ màu đỏ cam lập lòe chợt sáng chợt tắt đang gần trong gang tấc, tâm tình lạnh lẽo như gió đêm cuối thu.
Cái đệt con mẹ nó, đêm hôm khuya khoắt thế này, Thẩm Nhi An chết rồi à, cứ thế để lão già này đi vào được?
Vào bằng cách nào, tìm chủ thuê lấy chìa khóa dự bị, hay là có Thẩm Nhi An mở cửa?
Giao Bạch cảm thấy khả năng sau không lớn lắm.
Thời niên thiếu, đôi cánh của Thẩm thiếu gia vẫn rất yếu mỏng, cha ruột y trước mặt y chính là một ngọn núi lớn tối tăm sừng sững.

Đó là độ cao mà y hiện tại ngước nhìn không đến.
Nhưng với Thẩm thiếu gia bây giờ, tim là đỏ, máu là nóng, y sẽ không đối xử người bạn cùng phòng đã đỡ một gậy sắt thay mình thế đâu.
Dù sao cũng phải gửi một tin nhắn thông báo trước đã.
[Bạn tốt của bạn đã online.]
“…” Giao Bạch tìm được nơi để trút lửa giận, cậu phun lên trợ thủ, “Cũng chẳng biết người này đã đứng bên giường tôi bao lâu, còn xách tôi dậy nữa.

Giờ các người mới nhắc nhở hả?”
[Độ chậm của máy chủ quá cao.]
Giao Bạch: “Có thể thay cái máy chủ khác không? Chỉ cần các người nhắc nhở sớm một chút, tôi cũng không đến nỗi giật mình như vậy.”
[Mỗi người chơi đều sẽ được phân cho một máy chủ, tiến hành giám sát một với một.

Nếu người chơi muốn đổi máy chủ thì cần mua bằng tích phân.

Tích phân đến từ độ hoàn thành nhiệm vụ của người chơi.]
[Người chơi Giao Bạch, tích phân trước mắt: 0.]
Giao Bạch: …
Cần phải nói ra à?
Tình thế khó khăn, đầu óc Giao Bạch chốc hỗn loạn chốc rõ ràng.

Hai bên va chạm kịch liệt khiến mặt cậu nhăn nhó lại.
Thẩm Ký kẹp điếu thuốc để sát gần Giao Bạch, trong thanh âm lạnh như băng toàn là soi mói: “Miệng đầy mùi thuốc.”
Giao Bạch hà hơi với y.
Thẩm Ký ném cậu về giường trong sự chán ghét.
Ném về…

Ném…
Giao Bạch choáng đầu vì đau đớn, những tiếng chửi rủa kêu la thảm thiết cũng không bật ra được, toàn bộ mắc kẹt trong cổ họng.

Cậu chỉ rơi nước mắt sinh lý, chảy khắp mặt.
Hai má của người trên giường bệnh ướt đẫm, cánh mũi ửng đỏ phập phồng phát ra tiếng thở mong manh đáng thương.

Thẩm Ký lạnh lùng nhìn xuống, nước mắt của con trai y còn chẳng nhận được đặc quyền gì từ y.
“Tự mình đi, hay là tôi kéo?”
Giao Bạch đau đến mức siết chặt đai cố định trước người: “Kéo anh… Mẹ… Cái…”
Tiếng chửi bới cũng không liền mạch, Giao Bạch khóc lóc nức nở.

Cậu vừa động, đau đớn càng tăng, vòng luẩn quẩn khiến cậu muốn đập đầu vào tường.
“Đệt con mẹ anh… Thẩm Ký… Anh không sống được mấy năm… Anh sẽ chết không tử tế…” Giao Bạch đau đến đầu óc mơ hồ, cũng chẳng biết ngoài miệng đang chửi cái gì.

Cậu há miệng run rẩy bò lên tủ đầu giường, kéo mở ngăn tủ lấy thuốc giảm đau.
Thẩm Ký ở trạng thái hơi say rượu, thính lực bình thường, lần đầu tiên trong đời bị người ta gọi thẳng tên, còn bị nguyền rủa chết sớm, chết không được tử tế, nét mặt y bị bao phủ bởi sự lạnh lẽo làm người khác hít thở không thông.
Đây là một con chó biết căn người, hàm răng sắc bén.
Hơn nữa sẽ sủa.

Sủa rất dữ dội, bản chất giống chó sói ngấm tận xương.
Trong khoảnh khắc, sát niệm tàn bạo tuôn trào trong cơ thể Thẩm Ký.

Ngay khi y định bẻ đứt cổ chó, một cảm giác nóng nảy bức bối lơ lửng trôi ra từ nơi sâu xa nhất trong vỏ não y.
Sự nóng nảy bực bội đó quanh quẩn trong mạch máu Thẩm Ký.

Y hơi phân tâm, nhớ tới mục đích đến đây.
Thẩm Ký nhắm mắt, xoa mạnh huyệt thái dương thình lình giật giật.

Sau đó y nhìn sang chó con đang nhét thuốc vào miệng, lệ khí giữa chân mày bớt đi mấy phần.
Lần gặp tai nạn xe, cái nhìn mà chó con đánh rơi trên người y đã xuất hiện trong tâm trí y mấy lần, lần nào cũng không hề báo trước, không logic, đồng thời chưa từng xảy ra trước kia.
Đặc biệt là tuần trước, trợ lý báo cáo cho y những thứ tra xét được, tần suất nhớ lại ánh mắt kia thường xuyên hơn, thậm chí còn sẽ xuất hiện khi xử lý công việc.
Biện pháp mà Thẩm Ký lựa chọn là cho người đón Khương Yên đến công ty, thay đổi các kiểu chơi đa dạng giày vò một buổi trưa.
Tuy nhiên hiệu quả là rất nhỏ.
—— có một cái gai nhỏ đâm vào thứ gì đó của y.
Thẩm Ký cho rằng thứ đó là tình dục, hoặc là ham muốn chinh phục, ý muốn khống chế, khát vọng hành hạ tra tấn.


Tóm lại là ở độ tuổi bốn mươi, y gặp bất ngờ nho nhỏ, bị gai đâm phải.
Mà cái gai rơi xuống từ một đồ chơi nhỏ không đáng chú ý.
Tối nay trợ lý hỏi y đi đâu, Thẩm Ký hút xong một điếu thuốc rồi nói địa chỉ.

Y nghĩ mình không thể tiếp tục mặc kệ nó phát triển, nhất định phải nhanh chóng nhổ cái gai kia ra, nghiền nát nó, ném nó ra khỏi thế giới của mình.
Cho nên Thẩm Ký xuất hiện ở đây.
Đương nhiên cũng có nguyên nhân vì y uống rượu.

Rượu có thể pha loãng lý trí và nguyên tắc của một người, cũng ngâm nở dục vọng bản nguyên của một người.
Bầu không khí trong phòng vừa loãng vừa ẩm ướt oi bức, bao trùm trong sự tĩnh lặng trước cơn mưa đông liên miên không ngớt.
Giao Bạch uống thuốc giảm đau, nằm vật ra giường thở hổn hển, đã tỉnh táo hơn một chút.

Cậu không để ý mình chửi bới gì lúc đau nhức mơ hồ, chỉ chuyên tâm tính toán nên giải quyết phiền toái trước mắt thế nào.
Chưa qua mấy giây, bộ não đang chuyển động thần tốc của Giao Bạch bỗng đóng băng, bởi vì độ sinh động giữa cậu và lão già đã từ 37 vọt lên 45.
Điều này có nghĩa, chỉ còn thiếu 5 độ sinh động là cột tư liệu cá nhân của lão già sẽ được mở khóa cho Giao Bạch.
Cũng mang ý nghĩa, trên cột tư liệu có thể có thông tin quan trọng giúp giải quyết lão già.
Mồi nhử rất lớn đặt trước mặt Giao Bạch.
Ăn, hay là không ăn?
Tất nhiên là ăn rồi!!!!!!
Giao Bạch đã đưa ra quyết định trong một khoảng thời gian rất ngắn.

Với điều kiện tiên quyết là không phá hỏng mọi thứ, cậu muốn bắt được 5 độ sinh động kia, giành lấy quyền hạn đọc cột tư liệu của lão già.
“Trợ thủ, tám người bạn tốt của tôi ấy, độ sinh động của bọn họ đến bao nhiêu sẽ tự động chia nhóm?” Theo quy tắc là 100, nhưng ngộ nhỡ chỉ cần vượt mức tiêu chuẩn 60 thì sao, Giao Bạch đang nằm mơ.
[Đầy 100 là được.]
Rồi, tỉnh mộng, trứng nát, Giao Bạch thầm hỏi trong lòng: “Vậy mỗi người bạn phân đến một nhóm là dựa theo tiêu chuẩn gì?”
[Độ tinh khiết của độ sinh động.]
Giao Bạch: “…” Hỏi bằng thừa, độ tinh khiết cũng chẳng phải là con số có thể thấy bằng mắt thường.
[Độ tinh khiết nằm trong trái tim của người chơi, do người chơi quyết định.]
Khi Giao Bạch lấy lại tinh thần, mái tóc dài mướt mồ hôi bị túm lấy.

Cậu bị ép phải ngẩng đầu lên, đôi mắt ngậm nước lập tức thu lại vẻ suy tư, gia tăng sự phẫn nộ và cảnh giác rồi nhắm thẳng ngay lão già.
Bàn tay kẹp thuốc lá của Thẩm Ký ấn lên đuôi mắt ửng hồng rũ xuống của cậu: “Cậu vì cứu con trai tôi mà gãy mất ba cái xương sườn.


Tôi là cha nó, có phải là nên trò chuyện bày tỏ lòng biết ơn với cậu không nhỉ?”
Giao Bạch điều chỉnh hô hấp của mình, hé miệng hít một hơi nhỏ.

Hẳn là Thẩm Ký chỉ bảo trợ lý điều tra xem cậu học trường nào, sống ở đâu, mà không kiểm tra tất cả mọi khía cạnh.

Bằng không việc cậu và Tề Sương hợp mưu với nhau tám chín phần mười sẽ bại lộ.
Con người Thẩm Ký ấy à, vết thương trí mạng là quá tự tin, cảm thấy mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của y, chạy không thoát khỏi bàn tay y.
Dẫu y có biết người bên gối mình lén làm rất nhiều chuyện mờ ám sau lưng mình, y cũng chẳng thèm để trong mắt.
Đây là nguyên nhân thực sự tại sao y sẽ có kết cục kia ở bản truyện tranh.
Da đầu Giao Bạch đau đớn từng cơn.

Độ sinh động của cậu và Thẩm Ký tăng vọt vào buổi tối ở Phúc Duyên Lâu, đã báo trước sẽ có ngày này.

Chẳng qua đối phương đến muộn hơn cậu dự kiến thôi.
Xem ra là vốn định phớt lờ hoặc tự mình kìm nén hứng thú với cậu, mà không thành công.
Giao Bạch trông thấy độ sinh động bắt đầu chuyển động, cậu nhìn nó tăng một mạch lên 45.7, treo lơ lửng trên không trung trước mặt cậu.
Còn con Pikachu trên avatar Thẩm Ký nheo lại đôi mắt tròn xoe, nhìn chằm chằm Giao Bạch không chớp mắt.
Cũng rất style giám đốc bá đạo.
“Không cần đâu, Thẩm thiếu gia đã cảm ơn rồi.” Giao Bạch không để ý đến Pikachu, cậu quay đầu sang chủ nhân của nó.
Ngón tay Thẩm Ký dời khỏi đuôi mắt nóng và ẩm ướt của chó con, cọ qua hai má ửng đỏ vì bệnh của cậu, rồi dừng bên đôi môi bị cắn nát của cậu: “Vẫn nên cảm ơn.”
Cả người Giao Bạch vô lực, chẳng có chút sức để giãy giụa.

Cậu gắng chống thân thể cười giả lả, bờ môi khép mở với biên độ rất nhỏ, đề phòng ngón tay kia móc miệng cậu.
“Ngài quá khách sáo, thật sự không cần.”
Thẩm Ký lạnh lùng hỏi: “Cảm ơn thế nào mới tốt đây?” Bàn tay xuyên qua sợi tóc của chó con bỗng nắm chặt, y nhấc người đến trước mắt mình, “Ném lên giường một cái là đau khóc, vậy còn có thể làm gì?”
Độ cong bên mép Giao Bạch biến mất, cút xéo đi, ông đây chẳng làm được cái quái gì hết, truyền đạo hay giáo dục cũng không được!
Thẩm Ký buông bàn tay vân vê môi cậu ra, bôi vết máu dính phải lên đôi mắt ướt át đang phát sáng của cậu: “Dùng thuốc mê đi, một mũi là hết đau.”
Dùng thuốc mê? Toàn thân Giao Bạch cứng đờ, móa nó đây là tiếng người sao, không đúng, lão già không phải người, y chính là đống phân!
Bình tĩnh một chút, đừng hoảng hốt, phải tỉnh táo, Giao Bạch vừa tự an ủi mình vừa nhớ lại nội dung trong “Gãy Cánh”, phát hiện trong truyện chưa từng nhắc đến việc Thẩm Ký uống rượu xong sẽ có đam mê đặc thù gì.
Hơn nữa, từ trước đến nay Thẩm Ký luôn yêu thích người có sức trên giường, có thể đuổi kịp tiết tấu của y.

Bị gây mê thì không phải thành miếng thịt à, y còn có thể thả ra mị lực giống đực của mình ư? Hiển nhiên là không.
Thẩm Ký chú ý thấy kẻ bị y túm trên tay có vài lần dao động cảm xúc, chẳng những không bị hù dọa, mà còn có thể nhanh chóng trấn tĩnh lại.
Mới mẻ.
Đây không phải lần đầu Thẩm Ký trải qua cảm giác này, đều tập trung ở nửa cuối năm, đến từ một đồ chơi nhỏ.
Cổ họng đẫm mùi thuốc lá của Thẩm Ký phát ra một tiếng cười sâu xa: “Giao Bạch, tên mới nghe rất ngon miệng.”
Đoạn, y tha người xuống giường, kéo về phía cửa phòng.
Giao Bạch dùng chút khí lực ít ỏi để kêu cứu.

Cậu biết rõ, Thẩm Nhi An giai đoạn hiện giờ không cứu được cậu, hàng xóm trong tòa nhà này cũng không cứu được.

Ở Nam Thành, Thẩm gia đứng đầu các gia tộc, Thẩm Ký có quyền uy tuyệt đối.
Giao Bạch không thích đi tất khi ngủ, lúc này chân trần của cậu bị Thẩm Ký kéo đi, lê lết trên nền đất lạnh băng, rất khó chịu.
Đau đớn nhất vẫn là vết thương sau lưng.
Toàn thân như đang chịu đựng nỗi đau ngũ mã phanh thây, giữa da thịt xương cốt có cảm giác xé rách dữ dội.
Giao Bạch thoi thóp ghi nợ trên quyển sổ nhỏ trong lòng cậu, thêm một nỗi khổ mà Thẩm Ký bắt cậu phải chịu.
Phòng khách rất yên tĩnh, Thẩm Nhi An nhắm mắt nằm gục trên ghế sofa.
Giao Bạch chỉ kịp liếc y một cái là bị Thẩm Ký kéo qua phòng khách.
Thẩm Ký sải bước về hướng cửa lớn, thằng nhóc trên sofa kia có tính cảnh giác không tệ, nhưng đáng tiếc là phế vật chỉ biết gấp giấy vẽ tranh.
Bề ngoài đẹp đẽ được các bạn học vây đỡ di truyền từ cha y.
“Con trai của Thẩm Ký” sẽ là thành tựu cao nhất trong cuộc đời y.
Thẩm Ký mở cửa ra.
Gió lạnh tùy ý thổi quét qua cơ thể nhễ nhại mồ hôi của Giao BẠch.
“Dừng, dừng một chút…” Giao Bạch đau cực kỳ, ý thức đã dần mơ hồ, “Chủ tịch Thẩm, ngài muốn mang tôi đi đâu?”
Cách một tầng sương mù, Thẩm Ký nhìn từ trên cao xuống.

Y ấn lên cặp mày thành thục lạnh lùng, nét mặt u ám tối tăm, tựa hồ vẫn chưa nghĩ đến vấn đề này.
Bấy giờ rốt cuộc y có dáng vẻ say rượu thật.
“Muốn chơi tôi hả?” Giao Bạch lộ ra răng khểnh, “Không đến mức đó chứ, không phải là ngài thấy tôi gai mắt sao? Nếu chơi thật thì chẳng phải là vả mặt à?”
“Miệng lưỡi sắc bén.” Bàn tay Thẩm Kỳ sờ lên vòng eo mềm mại nhỏ nhắn của thanh niên, rồi dần dần xoa lên trên, chạm vào đai cố định xương sườn của cậu, cảm nhận sự căng thẳng và run rẩy của cậu.
Thẩm Ký vuốt ve da xương trên lưng cậu với vẻ mặt vô cảm, sau đó ấn xuống chỗ xương gãy của cậu.
Cùng lúc đó, tay phải của Thẩm Ký truyền đến cơn đau nhức.

Y lạnh lùng quét mắt nhìn con chó con đang cắn thịt mình.
Quả thật là quá hoang dã, chưa từng bị thuần hóa, thời điểm sắp chết còn biết nhanh chóng phản công như vậy.
Áo khoác âu phục của Thẩm Ký bị ném trong xe, y chỉ mặc sơ mi và gilê lên tầng.

Máu rất nhanh thấm xuyên vải áo sơ mi của y.

Y chẳng buồn để ý, chỉ nhìn chằm chằm vệt đỏ bên khóe môi thanh niên bằng một ánh mắt nguy hiểm và vi diệu.
Mặt thanh niên quá trắng, môi quá diễm lệ, sự tương phản màu sắc mãnh liệt khiến người ta cảm thấy choáng váng.
Thẩm Ký ngửi thấy mùi máu tanh, máu di chuyển trong huyết quản bắt đầu tăng tốc, cổ họng cháy bỏng.

Y chậm chạp cúi đầu xuống, run lên vì đau, đồng tử hơi giãn ra, càng ngày càng gần con chó con liều chết cắn y không thả kia.
Mùi máu tanh trộn lẫn mùi thuốc.
Rất nồng nặc.
Ngay lúc Thẩm Ký sắp đụng đến nguồn phát ra mùi hương đó, răng môi cắn trên tay y buông lỏng.
Thẩm Ký giữ nguyên tư thế khom lưng kề sát kẻ vừa ngất đi, tâm tư của y hiếm khi trống rỗng.
Ban nãy y định làm gì ấy nhỉ? Y ngẫm nghĩ chốc lát, nhận ra chính mình không tìm thấy đáp án, cũng chẳng có dấu vết gì để tìm kiếm cả.
Vậy thì không tìm, không quan trọng..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương